Phần 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Hỉ mở cửa, là Lâu Vũ, chỉ có một mình hắn. Hồng Hỉ không tránh ra, chỉ kinh ngạc hỏi:

 "Lâu Vũ công tử, sao ngài lại đến đây?" Vô sự không đăng tam bảo điện.

(Vô sự không đăng tam bảo điện: Ý chỉ không có việc sẽ không đến thăm người, chỉ cần tới cửa, tất có việc muốn nhờ. Bình thường không thấy mặt, khi cuống lên mới vội vàng ôm chân Phật cầu xin. Nghĩa đại khái: Không có việc gì thì không tìm đến cửa)

Lâu Vũ nhìn vào trong viện nhưng chỉ thấy được bức tường, trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc: 

"Nghe nói Nguyệt Quỳnh công tử bị bệnh, ta tới thăm y." 

Trên tay Lâu Vũ mang theo lễ hạp, quả thật đến thăm bệnh. Hồng Thái đi đến bên cạnh Hồng Hỉ, nói:

 "Lâu Vũ công tử chưa bao giờ tới thăm công tử nhà ta, có chuyện gì không?"

Trên mặt Lâu Vũ hiện lên vẻ lúng túng, hắn mỉm cười: 

"Ta đã sớm muốn đến thăm y, chỉ là thường ngày mọi người không hay trò chuyện, cũng không thường xuyên gặp nhau, sợ đến ngay sẽ đường đột. 

Ngày đó y ngất xỉu, hình như thân thể không khỏe, ta nghĩ mấy ngày vẫn thấy cần phải tới thăm y. Đêm ba mươi trước đó, ta nợ hắn một phần nhân tình."

Hồng Thái lễ phép trả lời: 

"Ta thay mặt công tử nhà mình đa tạ Lâu Vũ công tử. Bất quá, sức khỏe công tử nhà ta quả thật không tốt, hiện tại vẫn ở trên giường nghỉ ngơi, thật sự không tiện gặp ngài. 

Lâu Vũ công tử là sủng quân của vương gia, công tử nhà ta không cầu được vương gia ân sủng, chỉ cần có thể bình an sống qua ngày, nếu Lâu Vũ công tử thật sự muốn cảm tạ công tử nhà ta, vậy thì ngài đừng nên tới. Bị người khác nhìn thấy, ngày tháng sau này công tử nhà ta càng khó sống thoải mái."

Lời nói của Hồng Thái khiến Lâu Vũ không nén được lửa giận trên gương mặt, những lời châm chọc đêm đó hắn dành cho Nguyệt Quỳnh, hai vị thị tùng này đều nhớ kỹ.

 Lâu Vũ nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái thêm vài lần, bộ dạng của họ so với chủ tử nhà mình còn dễ nhìn hơn nhiều. Chỉ có điều, những lời này thốt lên chẳng kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, còn ngầm ý châm chọc. 

Đúng như Hồng Thái đã nói, Lâu Vũ là sủng quân, bị người ta nói vậy đương nhiên sẽ không vui. Hắn mở miệng:

 "Là Lâu Vũ nhiều chuyện." Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Hồng Hỉ, Hồng Thái thực không khách khí mà xoay người đóng cửa cổng chính. Hai người về trong viện lại phát hiện Vương gia cùng công tử đã biến mất, chỉ còn chiếc nhuyễn tháp kia ở lại trong sân. Hai người trở về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, coi như Lâu Vũ chưa bao giờ tới đây.

Y phục bán mở ghé trên người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh bất mãn: 

"Biết đâu Lâu Vũ tìm ta có việc gì thì sao?"

Hôn đủ, Nghiêm Sát lại chuyển qua vuốt ve thân thể mềm mại của Nguyệt Quỳnh: 

"Thứ ngươi nên quan tâm chính là bản thân ngươi."

Ta làm sao chứ? Nguyệt Quỳnh ngáp, lại buồn ngủ.

"Ngủ đi."

Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm:

 "Mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, cứ như vậy thì không đến một tháng là ta sẽ trở thành đại bàn tử mất."

(Đại bàn tử: chỉ những người siêu béo, béo tròn béo trục, béo núc ních)

"Ngủ đi!"

Nhắm mắt. Đi ngủ, đi ngủ. Có phải y nên khống chế sức ăn lại không?

Buổi chiều, Nguyệt Quỳnh lại ngủ thêm một giấc, chẳng qua trong lúc y ngủ, Nghiêm Sát vẫn ở đó, nhưng sau khi y tỉnh, Nghiêm Sát đã biến mất. 

Đợi đến cơm chiều, y nghe được tiếng Hành công công hô: 

"Lâu Vũ thị tẩm~~~" "Diệp Ninh thị tẩm~~~"

Trong lòng Nguyệt Quỳnh "lộp độp" một tiếng, người nọ muốn làm gì?

"Công tử, ăn cơm."

Hồng Hỉ, Hồng Thái bưng thức ăn đặt lên chiếc bàn đá trong sân, hô lên. Nguyệt Quỳnh đang ngây ngốc ngồi trên giường bèn chậm chạp đứng dậy đi ra ngoài, trực giác cảm nhận được việc bất ổn.

Trong phòng ngủ Nghiêm Sát, tính cả Lâu Vũ là có tổng cộng năm vị công tử thị tẩm. Nhập phủ không bao lâu, sau đại hôn của Vương gia, Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung được chọn ra sau lần đầu thị tẩm, tựa hồ đã quyết định địa vị tương lai của ba người trong vương phủ.

 Đang được thị tẩm chính là Giang Thương Nham, hậu huyệt những người còn lại đều được nhét dương vật giả, quỳ gối bên giường chờ vương gia điểm tên. 

Giang Thương Nham quỳ nằm úp sấp trên giường, va chạm mãnh liệt từ phía sau khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được. Chẳng biết có phải do lâu lắm rồi không thị tẩm hay không, hắn cảm thấy vương gia dũng mãnh hơn so với bất luận lần nào trước kia, khiến cho hắn ăn không tiêu.

"Vương... vương gia... không... nô... nô gia... không được, không được... A! A!"

Giang Thương Nham nhịn không được bèn cầu xin, đột nhiên cự vật trong cơ thể nặng nề tiến mạnh vào, hắn không chịu đựng được. Bị quét mất hưng trí, Nghiêm Sát rút ra: 

"Người đâu."

Hành công công cùng Ngụy công công canh giữ bên ngoài lập tức đi tới. Vừa thấy tình trạng trên giường, hai người lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

 Giang Thương Nham là công tử Đông Uyển, Ngụy công công lập tức gọi bốn tiểu công công đưa Giang Thương Nham ra ngoài.

"Vương gia, tha..."

 Lời cầu xin của Giang Thương Nham còn chưa hoàn chỉnh đã bị Hành công công bịt miệng. Sau khi hắn bị nâng đi, Nghiêm Sát kéo Khuyết Dung lại, để hắn quỳ phía trước mình, rút dương vật giả trong hậu huyệt hắn ra, nâng cự vật của mình tiến thẳng vào. 

Có vết xe đổ của Giang Thương Nham, Khuyết Dung che miệng không dám cầu xin. Nhưng, hậu huyệt vốn chưa đủ trơn mềm lại bị cự vật chẳng chút ôn nhu dùng sức va chạm, chỉ vài đợt trừu động, sắc mặt Khuyết Dung liền trắng bệch.

Lâu Vũ, Diệp Ninh cùng Liễu Mãn Hân kinh hãi run rẩy mà quỳ bên giường, hơn hai tháng trời vương gia không triệu người thị tẩm, dục vọng dồn nén trong hai tháng ấy khiến bọn họ sợ hãi.

"Vương gia... A a! Vương gia..."

Khuyết Dung không chịu nổi, lần thị tẩm này hắn không nhận được nửa điểm vui sướng, trên người hắn bao kín mồ hôi lạnh. Cự vật trong cơ thể tựa như lưỡi dao sắc bén, sắp đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Một tay Nghiêm Sát đánh lên lưng Khuyết Dung, biểu hiện của hắn khiến Nghiêm Sát không vui.

"Người đâu." Nghiêm Sát rút phân thân ra.

Ngụy công công cùng Hành công công dẫn theo tiểu công công của mình tiến vào, lại là Ngụy công công, hắn dẫn người đem Khuyết Dung đi.

 Sắc mặt Khuyết Dung tái nhợt, hơi thở mong manh, căn bản không thể thốt lên lời cầu xin nào.

Hai lần bị quét đi hứng thú, Nghiêm Sát chẳng còn chút hưng trí nào.

"Tắm rửa."

Hành công công cùng Ngụy công công lại dẫn người tiến vào. Mắt nhìn Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân, Nghiêm Sát xuống giường. Hành công công cùng Ngụy công công tiến lên khoác ti bào cho hắn, sau khi Nghiêm Sát rời đi, Hành công công cho người đưa Diệp Ninh không được lựa chọn trở về.

(Ti bào: Áo khoác bằng tơ lụa)

"Công công." Lâu Vũ lên tiếng, vẻ mặt kinh hoảng.

Hành công công chỉ nói: 

"Hầu hạ vương gia cẩn thận." 

Lập tức lui ra ngoài. Ngụy công công đưa hai người tới dục trì dành riêng cho Nghiêm Sát.

Nằm ngửa mặt trong dục trì rộng lớn, Nghiêm Sát nhắm mắt dưỡng thần. Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân cẩn thận lau người cho hắn, không dám thở mạnh. 

Hầu hạ vương gia đã lâu, đương nhiên bọn họ nhận ra vài điểm khác thường. Vương gia đêm nay không giống như đang hưng phấn, ngược lại còn có chút bực bội.

 Nếu vương gia mất hứng sao lại không tìm Nguyệt Quỳnh? Trong lòng hai người đồng thời nảy lên nghi vấn đó.

Thấy thân thể Nghiêm Sát thả lỏng, thần sắc coi như đã dịu đi, Lâu Vũ liếc mắt nhìn Liễu Mãn Hân, đánh bạo nói: 

"Vương gia, có muốn ta hầu hạ vương gia không?"

 Nghiêm Sát mở to mắt, đứng dậy khỏi dục trì, Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân mừng thầm, vương gia muốn bọn họ hầu hạ.

Thân thể ướt đẫm đi tới bên nhuyễn y ngồi xuống, Nghiêm Sát tách hai chân.

 "Dùng miệng." 

Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân một trái một phải quỳ phía trong chân vương gia, dùng miệng hầu hạ vương gia, vương gia thật sự rất hiếm khi để bọn họ dùng miệng. 

Hai người tận tâm hầu hạ, sợ chọc cho vương gia khó tính tức giận. Nghiêm Sát nhìn chằm chằm hai người đang khép miệng mở miệng, dùng lưỡi liếm cho mình, vị công tử nào đó chưa bao giờ hầu hạ hắn như vậy. 

Nghĩ đến miệng người nọ, lục mâu lập tức u ám. Qua hồi lâu, hắn mới phát tiết, bắn lên mặt hai người.

Lần thứ hai trở lại trong dục trì, lúc này Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân mới an tâm, rúc vào bên người vương gia. Nghiêm Sát vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều.

"Vương gia." Lâu Vũ thỏ thẻ: 

"Ngày ấy công chúa gây khó dễ cho chùng ta, may mà có Hành công công, Nghiêm quản gia, còn cả Nghiêm quản sự che chở chúng ta, càng may mắn hơn là Vương gia ngài trở về đúng lúc."

Nghiêm Sát không phản ứng. Lâu Vũ thấy thế càng đánh bạo nói:

 "Trước khi Vương gia trở về, công chúa muốn đánh Nguyệt Quỳnh, là Hành công công cứu y. 

Nói đến cũng lạ, chẳng hiểu tại sao công chúa nhìn Nguyệt Quỳnh lại làm như gặp phải quỷ, công chúa nói ánh mắt Nguyệt Quỳnh thật đẹp, còn nói "chân tướng", thật chẳng biết ánh mắt Nguyệt Quỳnh giống ai, chọc cho công chúa muốn làm khó dễ y."

Liễu Mãn Hân lên tiếng: 

"Vương gia, hôm đó nhóm người của Nghiêm quản gia che chở chúng ta, chúng ta đều thực sự cảm động. Công chúa còn vì thế mà đánh Nghiêm quản gia." 

Nhớ đến tình hình ngày ấy, hắn còn có chút sợ hãi.

Nghiêm Sát mở mắt ra, chà xát cánh tay, Lâu Vũ thấy vương gia không mất hứng, hắn thở dài:

 "Nô gia cùng Nguyệt Quỳnh mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng ngày đó nhìn Nguyệt Quỳnh hôn mê bất tỉnh, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm.

 Hôm nay nô gia tới thăm y, thế nhưng là hai gã thị tùng của y đuổi ta về, nô gia thật sự không biết thân thể y đã khá lên chút nào hay chưa."

Liễu Mãn Hân khó hiểu liếc nhìn Lâu Vũ một cái, tại sao mà hắn cứ nhắc tới Nguyệt Quỳnh vậy? 

Ngày thường, đám công tử bọn họ cực ít lui tới, đang êm đẹp mà hắn tới thăm Nguyệt Quỳnh làm cái gì?

Nghiêm Sát liếc mắt nhìn Lâu Vũ một cái, Lâu Vũ vội vàng cúi đầu. Hắn lấy khăn chà xát thân thể:


 "Người đâu." 

Thân thể hai người lập tức run rẩy. Hành công công cùng Nghiêm Mặc hầu hạ bên ngoài lập tức bước vào. Nghiêm Sát ném chiếc khăn đi, ra khỏi dục trì. 

Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân không dám chần chờ, lập tức ra khỏi dục trì, mặc áo choàng. Nghiêm Sát thuận tay mặc ti bào rồi rời đi, Nghiêm Mặc đi theo hắn, Hành công công thì gọi tiểu công công tới, đưa hai người trở về viện tử của mình. 

Tim Lâu Vũ đập loạn nhịp, sợ hãi bước lên nhuyễn kiệu, ánh nhìn khi nãy của Vương gia khiến hắn kinh hoảng.

Cửa sau vương phủ, Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim khiêng một chiếc túi, lặng lẽ đưa lên chiếc xe ngựa đang chờ phía ngoài. Ném túi xuống, Nghiêm Mưu đánh xe ngựa rời đi. 

Trong túi phát ra tiếng "ô ô", còn không ngừng động đậy. Xe chạy ra khỏi Giang Lăng thành, đi tới bãi tha ma. 

Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim lấy túi xuống, túi vừa mở ra, bên trong cư nhiên là Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung cả người trần trụi. Miệng hai người bị nhét bằng vải bố, vẻ mặt kinh sợ.

Nghiêm Thiết rút chủy thủ ra, hai người liên tục lắc đầu, kêu lên từng tiếng "ô ô ô". Nghiêm Thiết túm tóc Giang Thương Nham, chủy thủ đặt lên cổ hắn:

 "Vào Lệ vương phủ thì phải tuân theo quy củ của Lệ vương phủ."

 Ngay sau đó, máu văng lên mặt Khuyết Dung. Lúc này, Khuyết Dung không khống chế nổi nỗi sợ hãi, liên tục lui về phía sau. Nghiêm Thiết tiến lên một bước, bắt lấy Khuyết Dung, cũng khua đao rạch cổ hắn. 

Tiếp, Nghiêm Thiết dùng chủy thủ khua loạn trên mặt hai người, thu túi, lên xe ngựa. Trong bãi tha ma nhiều thêm hai cỗ thi thể vô danh.

Vào Lệ vương phủ thì phải tuân theo quy củ của Lệ vương phủ. Đây là câu nói mà mỗi người vào phủ đều phải nhớ rõ. Mà quy củ của Lệ vương phủ là gì?

 Chủ tử của Lệ vương phủ là Lệ vương; nói cái nên nói, nghe cái nên nghe; không được lén lút khua môi múa mép; không được lén lút tìm hiểu tin tức trong phủ; không được làm lộ tin tức trong phủ với người khác... Quy củ của Lệ vương phủ có tổng cộng một trăm hai mươi sáu điều, vi phạm bất luận điều nào đều bị trừng phạt rất nặng.

Nghiêm Sát ngồi trong thư phòng, Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Mưu gõ cửa sau tiến vào, Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng đều có mặt. Nghiêm Thiết tiến lên hai bước nói: 

"Vương gia, đã xử lý xong xuôi."

Chu Công Thăng nói:

 "Giang Thương Nham và Khuyết Dung tiết lộ chuyện trong phủ cho đám ma ma của công chúa, chuyện của "hắn" không đơn giản chỉ do hai người này nói ra. Hai người bọn họ tới chưa lâu, sẽ không biết rõ ràng như vậy."

Lý Hưu nói: 

"Vương gia đã lạnh nhạt các phu nhân Nam Bắc Uyển lâu rồi, khó trách có người không chịu nổi tịch mịch, sinh ra oán hận. Liên Thủy cùng Hách Hiểu Mẫn của Nam Uyển, Trương Ngọc Nhi của Bắc Uyển đều từng tiếp xúc với người phía công chúa."

Nghiêm Sát mở miệng:

 "Nghiêm Bình, ba ngày sau, đuổi toàn bộ nữ nhân trong Nam Bắc Uyển ra khỏi Vương phủ. Những nữ nhân đã từng tiếp xúc với người của công chúa... Nghiêm Thiết."

"Lão nô (thuộc hạ) hiểu rõ."

"Vương gia, khi đại hôn ngài thu được mười sáu vị công tử, ngài có muốn tuyển thêm vài người nhập phủ không?" Chu Công Thăng hỏi.

"Chọn mười."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro