Phần 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở to mắt, bên cạnh không có người, sờ về phía sau, đụng phải tường. Chẳng lẽ tối qua y nằm mơ? Khóe mắt phiêu đến chiếc áo lớn không thuộc về mình đang vắt trên đầu giường, Nguyệt Quỳnh bi ai phát hiện việc tối qua không phải do y nằm mơ.

 Không muốn cử động, tâm trạng nặng nề, y còn đang khổ sở vì việc tối qua.

Có người đẩy cửa tiến vào, Nguyệt Quỳnh vẫn vô thần nằm ở nơi đó. Khi thân thể cao lớn xuất hiện bên giường, y nâng mắt nhìn lại, không muốn cử động.

 Quái vật cao lớn ngồi xuống bên giường, bàn tay to thô ráp vuốt lên má y:

 "Buồn nôn?"

Lắc đầu, Nguyệt Quỳnh muốn ngồi dậy. Tay trái chống xuống giường, cái bụng to năm tháng khiến Nguyệt Quỳnh ngồi dậy thật khó khăn. 

Bàn tay to duỗi ra, Nguyệt Quỳnh bị ôm vào lòng người nào đó, thân thể được khoác lên chiếc áo to lớn không thuộc về mình.

"Vào đi."

Hồng Hỉ, Hồng Thái nâng chậu nước, cầm xiêm y công tử tiến vào. Nguyệt Quỳnh ngước mắt nhìn lại, hai người cúi đầu, hiển nhiên đã bị kinh hách rất lớn. 

Hồng Hỉ nâng chậu nước đứng trước mặt Nghiêm Sát, Nghiêm Sát xắn tay áo lên, bàn tay với vào bồn vò khăn. Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội nhìn trộm hai người, hai người nhân cơ hội nhìn trộm công tử.

Nguyệt Quỳnh: Bị dọa đúng không.

Hai người: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Ta cũng bị dọa. Đừng sợ.

Hai người: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: coi như chúng ta vẫn chưa xuất phủ.

Hai người: Vâng.

Vò xong khăn, Nghiêm Sát vắt khô, chiếc khăn bốc lên hơi nóng, Nghiêm Sát áp lên mặt Nguyệt Quỳnh, lau mặt cho y. Việc này khiến Nguyệt Quỳnh hoảng sợ. 

Tiếp theo, lỗ tai, cổ, hai tay đều được chà lau tỉ mỉ, thậm chí Nghiêm Sát còn lau một lượt khắp cánh tay phải của y. 

Lau xong cho y, Nghiêm Sát vò chiếc khăn, lau mặt và tay mình. Nguyệt Quỳnh trừng hắn, mắt mở lớn hơn nữa.

Hồng Hỉ lui ra, Hồng Thái tiến lên, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ngồi thẳng, Nghiêm Sát cầm lý y mặc vào cho y, tiếp theo là trung y, ngoại sam, cuối cùng là mặc quần, Hồng Thái lui ra ngoài. Được Lệ vương hầu hạ, cảm xúc của Nguyệt Quỳnh vô cùng phức tạp.

(Lý y: áo lót)

Buộc chặt đai quần cho Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát sửa lại xiêm y của y, ôm người ngồi ở bên giường, tiếp đến lại xỏ tất, xỏ giầy cho y.

 Lòng bàn chân trắng nõn vì nhiều năm khởi vũ mà kết một tầng nốt chai, tựa như bàn tay Nghiêm Sát, tuy nhiên lại không thô như hắn. Xỏ xong tất, giày cho Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát ôm y tới cạnh bàn.

"Vào đi."

Hồng Hỉ bưng điểm tâm phong phú tiến vào, còn có nước súc miệng của Nguyệt Quỳnh. Hồng Thái giúp công tử súc miệng, khi Nguyệt Quỳnh dùng khăn mặt chấm muối đánh răng chà sạch răng, y nôn khan mấy lần, lục mâu nhìn vậy liền u ám.

Súc miệng, Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm: "Hồng Thái... Hoa Chước và An Bảo..."

"Hoa Chước công tử cùng An Bảo dùng cơm ở tiền thính."

Nguyệt Quỳnh an tâm, bất quá... Y ngước lên, giao lưu bằng ánh mắt cùng Hồng Thái.

Nguyệt Quỳnh: Bọn họ biết người này đến đây rồi nhỉ.

Hồng Thái: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Chắc bọn họ sợ lắm.

Hồng Thái: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Bảo bọn họ đừng sợ.

"Ăn cơm!"

Nói xong, Nguyệt Quỳnh vội vàng ngồi xuống cầm đũa, Hồng Hỉ Hồng Thái lập tức rời khỏi. Bữa điểm tâm này có thể nói là nhiều nhất kể từ khi Nguyệt Quỳnh rời phủ đến nay. 

Nghiêm Sát cường tráng, đồ ăn so với người bình thường đã nhiều hơn ít nhất hai lần. Ăn trước một phần điểm tâm ngon lành, Nguyệt Quỳnh cầm thìa uống cháo.

 Chỉ có tay trái cử động được, y ăn cơm so với người thường chậm hơn rất nhiều. Nghiêm Sát không thích uống cháo, trong chiếc bát đại hải là mỳ sợi. Trong bát Nguyệt Quỳnh là cháo, nhưng y thấy mỳ sợi trong bát Nghiêm Sát thật là ngon.

Nghiêm Sát liếc mắt nhìn Nguyệt Quỳnh một cái, đem bát cháo trước mặt y đặt xuống trước mặt mình, đẩy chiếc bát đại hải của mình qua.

"Ăn mau!"

Trong đôi mắt to hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nguyệt Quỳnh cũng không từ chối, cúi đầu ăn mỳ, y nghe được tiếng Nghiêm Sát húp cháo.

Ăn điểm tâm trong vòng một canh giờ, Nguyệt Quỳnh vuốt vuốt dạ dày đã phồng lên:

 "No rồi." 

Không chỉ ăn thiệt nhiều mỳ sợi, y còn ăn bánh bao, trứng gà cùng thiệt nhiều đồ ăn. Nghiêm Sát đã uống cháo xong, thấy Nguyệt Quỳnh thực sự ăn no. 

Hắn cầm chiếc bát đại hải của mình lại, đem chỗ mỳ Nguyệt Quỳnh còn để lại cùng toàn bộ đồ ăn trên bàn quét vào trong bụng. Đôi mắt to vẫn luôn nhìn người đang dọn dẹp chiến trường, khóe miệng khẽ cười.

Ăn điểm tâm xong, Nguyệt Quỳnh muốn ra sân tản bộ, Hồng Hỉ Hồng Thái nghe được rõ ràng, y muốn đi lại nhiều một chút, đến lúc đó tiểu yêu quái mới dễ ra ngoài. 

Ra khỏi phòng, Nguyệt Quỳnh thấy Hoa Chước và An Bảo, còn có Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng cùng Nghiêm Mưu. Nguyệt Quỳnh gọi Hoa Chước cùng An Bảo, kéo bọn họ đi ra ngoài.

Đứng lặng ở cửa, Nghiêm Sát chăm chú nhìn người vừa cười vừa nói đang tản bộ trong viện cùng Hoa Chước, An Bảo. Bụng người nọ nhô ra rõ ràng, tay trái luôn khẽ vuốt lên bụng, vẻ mặt hạnh phúc cùng thỏa mãn. 

Đối với tiểu yêu quái chạy sai chỗ trong bụng, qua cơn sợ hãi, người nọ đã lựa chọn tiếp nhận, không chỉ tiếp nhận, ngược lại còn coi như bảo bối. "Không được" tổn thương tiểu yêu quái của y.

"Vương gia." Nghiêm Mặc đứng phía sau vương gia, lên tiếng.

 "Nghiêm Bình truyền tin tới, "Hậu Phủ" đã được thu dọn xong."

"Chuẩn bị xe."

Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Mưu lập tức lui ra ngoài, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái thì đi thu thập hành lý.

Nhận ra có người đang nhìn mình, Nguyệt Quỳnh đang vui vẻ cười nói cùng An Bảo bỗng quay đầu lại, thấy một ánh mắt lục sắc đang nhìn mình, trái tim y "thình thình thình" kêu lên.

Dùng xong cơm trưa, đang chuẩn bị ngủ trưa, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát thông báo trở lại Giang Lăng, y ôm bụng ngay tức thì, hô lên:

 "Ta không về. Ta đã không còn là công tử của ngươi nữa."

Lục mâu trầm xuống, thân thể Nguyệt Quỳnh run rẩy, nhưng vì tiểu yếu quái cùng bản thân mình, y phải đấu tranh.

"Ta không quay về, trong phủ nhiều người như vậy, tiểu yêu sẽ sợ, bọn họ cũng sẽ sợ tiểu yêu. Nơi này rất an tĩnh, tiểu yêu rất thích nơi này." Nói xong, bụng y liền động, nhìn đi, y đâu có nói sai.

"Là ngươi sợ hay tiểu yêu sợ?" Lục mâu lòe lòe.

Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng:

 "Đều sợ." 

Vất vả lắm mới ra được, chờ sau khi tiểu yếu xuất thế, y còn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp làm những việc kia, y không thể trở về.

"Lại đây."

Nguyệt Quỳnh dựa vào bàn, dùng dằng không muốn đi qua.

"Lại đây!"

Ôm bụng đi tới trước mặt Nghiêm Sát, Nghiêm Sát đang ngồi, Nguyệt Quỳnh vừa vặn có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau đó y chợt nghe Nghiêm Sát nói:

 "Ta không thể chạy qua chạy lại giữa Giang Lăng cùng Hợp Cốc."

Ừm? Tại sao người này phải chạy qua lại giữa Giang Lăng với Hợp Cốc? Tim Nguyệt Quỳnh cứ "thình thịch" mà nhảy.

"Ngươi và tiểu yêu không ở trong phủ, ta an trí nơi khác cho ngươi."

Đôi mắt to kinh ngạc. Một câu Nghiêm Sát thốt ra đã đánh thẳng Nguyệt Quỳnh vào thiên lao.

"Nói thêm một câu linh tinh rằng ngươi không phải công tử của ta xem, ta lập tức cho ngươi uống thuốc đọa thai."

"Không được!"

Lá gan của vị công tử nào đó đã vượt qua phạm vi khống chế của vương gia, bao thiên bao địa.

"Ta là ai?"

"... Nghiêm Sát."

Một lần nữa khống chế được vị công tử nào đó, vương gia vừa lòng lấy râu chọc lên mặt đối phương.

Theo Nghiêm Sát ra khỏi ngôi nhà mới mình mới ở được nửa tháng, tư vị trong lòng Nguyệt Quỳnh a, cái gì cũng có. Ôm rương bảo bối của mình, Nguyệt Quỳnh luyến tiếc nhìn xung quanh một lượt: 

"Viện tử này tiêu tốn của ta hai trăm lượng bạc. Giường cũng là Hoa Chước mới gọi người làm cho ta, tốn mười lượng bạc. Còn có cả chăn nệm, nồi niêu chén bát cùng đủ loại đồ dùng, cũng tiêu tốn không ít bạc đâu."

Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo cúi đầu, bả vai khẽ run, Nguyệt Quỳnh cho là bọn họ cũng đau lòng như mình, y âm thầm thở dài. Bàn tay to lớn duỗi ra, ôm chặt lấy y.

"Nghiêm Mưu, bán hết tất cả mọi thứ ở trong viện tử này."

"Vâng, vương gia."

Nguyệt Quỳnh kinh h.

"Nghiêm quản sự, bạc bán được nhớ trả lại cho ta."

Cơ mặt Nghiêm Mưu thoáng giật giật: "Vâng."

Lục mâu u ám, Nghiêm Sát đưa tay ôm lấy Nguyệt Quỳnh, nhanh chóng rời đi. Hồng Thái, Hồng Hỉ, Hoa Chước cùng An Bảo ngẩng đầu lên, mặt đỏ lựng, nhịn cười đến phát nghẹn.

Bị Nghiêm Sát ôm vào chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái, Nguyệt Quỳnh vuốt vuốt bụng: 

"Tiểu yêu, chúng ta phải tới Giang Lăng, con ngoan ngoãn ngủ đi, tỉnh dậy là chúng ta tới nơi rồi."

Nghiêm Sát vuốt vuốt lên bụng y, tiểu yêu quái trong bụng đang đạp, lục mâu lập tức trầm xuống. Đột nhiên, tay hắn bị người đẩy ra, công tử to gan lớn mật oán giận: 

"Nó sắp ngủ rồi, ngươi làm nó tỉnh bây giờ, nó mà thức dậy là sẽ làm loạn cả nửa ngày luôn."

Lục mâu tối rồi lại tối, bàn tay to lớn thô ráp dễ dàng xốc y phục Nguyệt Quỳnh lên, trực tiếp vuốt ve bụng y. Tiểu yêu quái trong bụng tựa hồ thực sự bị đánh thức, tay chân đồng thời giương lên, quơ qua lại trên bụng Nguyệt Quỳnh.

 Nguyệt Quỳnh bị đạp khiến dạ dày khó chịu, bất quá, thấy biểu hiện của Nghiêm Sát thực sự nghiêm túc, thực chuyên chú, y bèn không lên tiếng.

Động tĩnh dưới bàn tay to lớn kia rất rõ ràng, một bàn tay sờ không đủ, Nghiêm Sát đặt cả hai tay lên. Thấy tiểu yêu quái hoạt bát, tay trái Nguyệt Quỳnh ấn lên tay Nghiêm Sát.

"Ngươi vuốt vuốt nó đi, kêu nó mau đi ngủ."

Hai tay Nghiêm Sát lập tức sờ tới sờ lui trên bụng Nguyệt Quỳnh, thần sắc nghiêm túc.

"Mau ngủ!" Khóe miệng Nguyệt Quỳnh nhếch thành nụ cười mỉm, y chưa từng thấy Nghiêm Sát như vậy bao giờ.

Giằng co hơn nửa ngày, bụng Nguyệt Quỳnh bị xoa phát đau, lúc này tiểu yêu quái mới an ổn, lâu sau vẫn không cử động, tựa hồ đã ngủ.

 Tay Nghiêm Sát còn đặt trên bụng Nguyệt Quỳnh, khi hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Nguyệt Quỳnh đã tựa lên vách xe ngủ gà ngủ gật. 

Lục mâu chớp động, nhẹ nhàng kéo xiêm y Nguyệt Quỳnh xuống, bàn tay to lớn kéo một cái, người đang mệt mỏi rã rời kia liền gối lên bụng Nghiêm Sát. Tìm được tư thế thoải mái, Nguyệt Quỳnh cùng tiểu yêu quái trong bụng y đều đồng thời ngủ an ổn.

Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nguyệt Quỳnh, một lát sau, trong lúc vô tình, hắn phiêu mắt nhìn đến rương bảo bối của Nguyệt Quỳnh. Hắn chưa quên cái hòm đó là do Nguyệt Quỳnh lấy từ dưới ván giường ra. 

Nếu không phải hắn luôn luôn ở trong phòng khiến Nguyệt Quỳnh không có cơ hội ở một mình, vậy khẳng định tên này sẽ thừa dịp hắn không ở đó mà vụng trộm lấy ra. Khi lấy cái hòm này, biểu hiện của Nguyệt Quỳnh rất căng thẳng, cũng rất bất an.

Lấy rương, mở ra, bên trong dĩ nhiên là một ít bạc vụn. Ba đồng, hai đồng, năm lượng, hai lượng... Nghiêm Sát đậy nắp rương, đặt sang một bên, tay đặt lên bụng Nguyệt Quỳnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Bất đồng với lần vội vàng trở về Giang Lăng trước kia, lần này xe ngựa chạy cực kỳ thong thả. Đến chạng vạng, đoàn người Nghiêm Sát mới đi được hai dặm.

 Nghiêm Mặc đã tìm được một dịch quán tử tế, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng mang theo đội thân vệ của Nghiêm Sát vây kín xung quanh dịch quán, toàn bộ đám tạp vụ trong dịch quán đều bị đuổi tới hậu viện, xe ngựa dừng trước cửa dịch quán.

 Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo tạm thời chưa đến, họ còn phải thu dọn phòng ốc trước. Nguyệt Quỳnh vẫn đang ngủ, y bị Nghiêm Sát che mặt ôm vào phòng. 

Đêm nay, hai người đều không bước chân ra khỏi phòng, tờ mờ sáng hôm sau, Nghiêm Sát vẫn như cũ, che mặt người nọ ôm lên xe ngựa. Người ngoài chỉ nói vương gia đại giá, lại không ai biết vương gia dẫn theo một nam tử mang thai một tên yêu quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro