Phần 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tới thành Giang Lăng  đã là chạng vạng ba ngày sau, xe ngựa đợi ngoài thành hơn hai canh giờ, thẳng đến đêm khuya, Hùng Kỷ Uông đích thân dẫn người mở cổng thành, Nghiêm Sát mang theo Nguyệt Quỳnh lặng lẽ trở về Giang Lăng thành.

 Sau khi vào thành, tốc độ xe ngựa nhanh hơn, chỉ chốc lát đã đứng ở cửa "Hậu Phủ", Nguyệt Quỳnh lại chẳng tiền đồ gì mà bị Nghiêm Sát che mặt ôm xuống xe trong khi đang ngủ.

Ôm Nguyệt Quỳnh vào căn phòng cực kỳ rộng lớn, Từ Khai Viễn, Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu đều có mặt. Trừ bỏ Từ Khai Viễn có ích ra, những người khác đều là đến xem náo nhiệt. 

Hùng Kỷ Uông theo sát phía sau mông Nghiêm Sát, không ngừng nhìn xung quanh, nóng vội muốn nhìn người đang được hắn ôm trong lòng. 

Hiếm khi Nghiêm Sát để mặc thuộc hạ làm càn như vậy. Đặt người lên giường, kéo tấm thảm nhung bọc người y ra, mọi người trong phòng đều kinh hô thành tiếng, ai cũng khiếp sợ nhìm chằm chằm bụng Nguyệt Quỳnh.

"Khai Viễn."

Từ Khai Viễn vội vàng hoàn hồn đi đến bên giường, Nghiêm Sát kéo tay trái Nguyệt Quỳnh qua, Từ Khai Viễn lập tức bắt mạch cho y. Thần sắc hắn cực kỳ nghiêm túc, mọi người nhìn vậy mà hết hồn, thỉnh thoảng nhìn trộm sắc mặt Vương gia, quả nhiên, sắc mặt vương gia vô cùng xấu. Bắt mạch xong, Từ Khai Viễn đặt hai tay sờ sờ trên bụng Nguyệt Quỳnh, sau đó nhìn vương gia rồi chỉ chỉ ra ngoài phòng, mọi người càng khẩn trương vạn phần.

Đắp chăn cho Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát bước ra gian ngoài, Nhâm Phữu ra cuối cùng bèn đóng cửa phòng ngủ lại. Từ Khai Viễn đột nhiên cười nói: 

"Hài tử phát triển rất tốt, cơ thể Nguyệt Quỳnh được tĩnh dưỡng cũng không tồi, chẳng qua trong lòng quá tích tụ chút tâm sự nên dẫn tới việc thúc thai, vương gia cần phải trấn an. 

Tiếp theo phải chú ý tới bữa ăn hàng ngày, mỗi bữa đừng cho y ăn nhiều quá, một ngày chia thành nhiều bữa, bằng không hài tử sẽ phát triển quá lớn, đến lúc đó lại khó sinh."

Đợi nửa ngày cũng không thấy Từ Khai Viễn nói tiếp, Hùng Kỷ Uông hỏi:

 "Hết rồi?"

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Từ Khai Viễn có chút hồ đồ: "Hết rồi."

Hùng Kỷ Uông nghe xong liền nổi giận.

 "Mụ nội nhà ngươi, Nguyệt Quỳnh không có việc gì thì ngươi dọa chúng ta làm quái gì."

"Ta dọa các ngươi?" Không có nhá.

"Vừa rồi ngươi nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng Nguyệt Quỳnh bị làm sao nữa." 

Hùng chưởng của Hùng Kỷ Uông vỗ lên vai Từ Khai Viễn. Từ Khai Viễn đau đến méo miệng: 

"Thân là đại phu, khám cho người khác có thể cợt nhả sao? Huống chi Nguyệt Quỳnh thân là nam tử lại mang thai, đương nhiên ta càng phải cẩn thận."

 Kết quả Hùng Kỷ Uông lại cho hắn một cái hùng chưởng, những người khác đều nở nụ cười.

(hùng chưởng: tay gấu.)

Tuy nhiên, có một người không cười nổi:

 "Sao bụng của y lại còn lớn hơn Cổ Phi Yến?"

Từ Khai Viễn vội vàng nhìn sang.

 "Vương gia, Cổ Phi Yến cả ngày không ăn không uống, đương nhiên tình hình hài tử trong bụng không ổn. Hơn nữa việc này cũng phải tùy người, có vài người đến lúc sinh cũng không thấy bụng lớn, có vài người bụng mới được năm sáu tháng mà nhìn như sắp sinh đến nơi.

 Nguyệt Quỳnh chấp nhận sự tồn tại của hài tử này, tâm tình tự nhiên sẽ tốt, tâm tình tốt thì khẩu vị của y sẽ không tồi. Chiếu theo tình hình đó, đợi khi y sắp sinh thì bụng sẽ to hơn nữa. Vương gia phải cẩn thận, không thể để y xảy ra bất luận sơ xuất gì."

Đôi mày Nghiêm Sát nhìu thành hình chữ "xuyên". 

"Có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Mọi người đều cười không nổi, Từ Khai Viễn do dự một lúc, nói: 

"Sinh hài tử chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan, ta không thể lừa vương gia, hơn nữa, Nguyệt Quỳnh là nam tử, lúc sinh sẽ càng nguy hiểm hơn." 

Tiếp, hắn trịnh trọng mà nói:

 "Vương gia, thuộc hạ lấy đầu trên cổ đảm bảo, chắc chắn Nguyệt Quỳnh sẽ phụ tử bình an."

"Ta giao bọn họ cho ngươi."

Ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường, Nguyệt Quỳnh ngây ngốc xuất thần. 

Hai ngày nay, mỗi lần tỉnh lại đều ở trên xe, chẳng lẽ đã tới Giang Lăng. Quay đầu, một quái vật khổng lồ đang ngồi bên cạnh, thấy y tỉnh, người này mở miệng:

 "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, người vào là Hồng Hỉ Hồng Thái. Nghiêm Sát đỡ Nguyệt Quỳnh dậy, lau mặt mặc y phục cho y, Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội nhìn xung quanh phòng.

 Căn phòng này còn lớn hơn phòng ngủ của Nghiêm Sát ở Tùng Uyển. Có giá sách, có nhuyễn y rộng lớn, thảng y, nhuyễn tháp, bàn ghế, tủ y phục, nơi thay y phục, vật dụng nhiều hơn so với phòng Nghiêm Sát. Giống nhau ở chỗ đều không có bình phong.

"Muốn cái gì thì bảo Hồng Hỉ, Hồng Thái đi mua, họ không mua được, ngươi nói với Nghiêm Mặc."

Hả? Nguyệt Quỳnh nhìn về phía Nghiêm Sát, đối phương ôm y xuống giường:

 "Đi súc miệng."

A. Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn súc miệng.

Ăn cơm xong, Nghiêm Sát liền đi ra ngoài, Nguyệt Quỳnh đi lại trong phòng tìm rương bảo bối của mình, cuối cùng tìm được bên cạnh gối đầu. Vội vàng mở ra, Nguyệt Quỳnh giật mình, bạc vụn của y biến mất, bên trong trải một xấp vàng lá thật dày!

"Hồng Hỉ, Hồng Thái!"

Cửa mở, Hồng Hỉ Hồng Thái chạy vào.

 "Công tử, làm sao vậy!"

Xoay người cho bọn họ nhìn vật trong rương, miệng Nguyệt Quỳnh phát run:

 "Đây... đây là chuyện gì? Ở đâu đến vậy?" Chẳng lẽ... chẳng lẽ vàng từ trên trời rơi xuống?

Hồng Hỉ nhìn Hồng Thái, Hồng Thái nhìn Hồng Hỉ, đồng thời lắc đầu. Hồng Thái nghĩ nghĩ, nói: 

"Công tử, chắc là vương gia bỏ vào rồi. Từ lúc ra khỏi Hợp Cốc, ta cùng Hồng Hỉ chưa nhìn thấy chiếc rương này."

Đầy mắt Nguyệt Quỳnh đều là ánh vàng lóng lánh, sao đang yên đang lành mà người nọ là cho y nhiều vàng đến vậy? Cơ mà... y lấy ra hai mảnh đưa cho Hồng Hỉ, Hồng Thái:

 "Đưa cho An Bảo, đây là tiền mua đồ ăn nhẹ cho chúng ta."

"A, được rồi."

Lại lấy hai mảnh ra đưa cho Hồng Hỉ.

 "Đưa cho Hoa Chước, bảo hắn thích mua gì thì mua cái đó."

"Được." Hồng Hỉ cười hì hì nhận lấy.

Lại lấy ra hai mảnh: "Cầm lấy mà tiêu."

 Tài đại khí thô. Hồng Thái lắc đầu:

 "Công tử, công tử đã cho chúng ta nơi ăn chốn ở, chúng ta không cần tiêu đến tiền. Công tử, ngài cứ cất giữ đi, như vậy thì ngài không cần phải bán đồ bổ đi nữa."

Ngẫm lại cũng đúng, Nguyệt Quỳnh thả vàng lá trở lại hòm. "Hồng Thái, rửa cho ta quả táo."

"Công tử, Nghiêm quản sự đưa nho tới, ngài có muốn nếm thử không?"

"Được, ta muốn ăn nho."

"Được rồi."

Sau khi Hồng Hỉ Hồng Thái rời khỏi, Nguyệt Quỳnh lấy toàn bộ vàng lá ra, nhấc tấm chắn ra. Y thở phào một hơi thật dài hoàn hảo, bảo bối quan trọng nhất của y không bị phát hiện.

Cất kỹ hòm bảo bối của mình, Nguyệt Quỳnh ra khỏi phòng. Lê Hoa Chước đã ở bên ngoài chờ y, hai người ra viện tản bộ, thuận tiện nhìn nơi bọn họ dừng chân. 

Viện này không lớn nhưng với y mà nói cũng đã là dư dả, hơn nữa y cùng tiểu yêu đều yêu thích nơi cực kỳ an tĩnh như thế này.

Đi xong một vòng, Nguyệt Quỳnh gặp Nghiêm Mặc, người mà y quen biết, còn có một vài thị vệ sắc mặt co thể so với Nghiêm Sát. Ưỡn cái bụng bầu đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ cư nhiên không chuyển mắt, coi như không thấy. 

Điều này làm cho Nguyệt Quỳnh càng thêm an tâm, y không sợ mọi người nói y quái lạ, y sợ bọn họ tổn thương tiểu yêu.

Trong viện, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hoa quế, hoa trà, mộc cận cùng liễu rủ mà y yêu thích, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ, không khí nơi này so với Lệ vương phủ nhu hòa hơn nhiều, có lợi cho tiểu yêu quái của y sinh trưởng.

(Mộc cận: hoa râm bụt)

"Hoa Chước, ngươi thử đoán xem, chúng ta đang ở đâu?"

Lê Hoa Chước nhỏ giọng mà nói:

 "Theo ta hỏi thăm, kỳ thực chúng ta vẫn đang ở trong Lệ vương phủ."

"Hả?!" Nguyệt Quỳnh sửng sốt, không phải người nọ nói an trí cho y ở chỗ khác sao? Lê Hoa Chước trấn an: 

"Chắc ngươi cũng biết Lệ vương phủ rất lớn?"

"Biết."

"Kỳ thật nơi này được xem như "Hậu Phủ" của Lệ vương phủ. Nơi ban đầu chúng ta ở là "Tiền Phủ". 

Tiền hậu phủ bị một cái hồ tách ra, hơn nữa, muốn qua hậu phủ còn phải trải qua giáo trường cùng vọng lâu. Cho nên nơi này xem như "phủ trong phủ", là nơi an toàn và bí ẩn nhất trong phủ, vô cùng ít người biết tới. 

Nếu không phải ta đi theo ngươi, ta cũng không biết trong lệ vương phủ còn có chốn bồng lai như thế này."

"Ra vậy." 

Lúc này trái tim Nguyệt Quỳnh mới hoàn toàn trở lại vị trí, nói vậy, khi người nọ đến nơi này của y sẽ không bị người khác phát hiện.

"Nguyệt Quỳnh."

"Ừm."

"Có thể hỏi ngươi chuyện này sao?"

Thấy Hoa Chước muốn nói lại thôi, Người Quỳnh cười hì hì mà nói:

 "Hỏi đi."

Lê Hoa Chước nhỏ giọng nói: 

"Nguyệt Quỳnh, rõ ràng cho ngươi xuất phủ, kết quả lại đón ngươi về, an trí ở đây. Còn cho ngươi sinh hạ tiểu yêu... Ta cảm thấy... kỳ thực vương gia rất thích ngươi nha."

"Hở?!" Nguyệt Quỳnh cũng sửng sốt.

 "Hoa Chước, ngươi nói cái gì vậy chứ."

Lê Hoa Chước cũng sửng sốt.

 "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vương gia thích ngươi sao?"

Nguyệt Quỳnh liên tục lắc đầu.

"Nam tử nào có thể thích nam tử?"

 Rũ mắt, che dấu nỗi sợ hãi trong thâm tâm.

"Bộ dạng ta tầm thường chẳng có gì đặc biệt, sẽ không khiến người ta yêu thích. Hoa Chước, hắn là vương gia, ta là công tử của hắn, ta cùng hắn như bây giờ đã quá thỏa mãn rồi. 

Cuối cùng hắn cũng phải thú phi, có tử tự; ta cùng tiểu yêu sẽ không vĩnh viễn ở lại trong phủ. Hoa Chước, đừng nói lại những lời như vậy nữa, để cho người khác nghe được sẽ dẫn tới phiền toái."

(Tử tự: Con nối dõi)

Thấy bộ dạng hoảng hốt của y, Lê Hoa Chước ngăn lại, nói: 

"Được được, ta không nói, ta cũng chỉ đoán mò thôi, ngươi đừng tưởng thật."

 Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, tựa hồ đã an tâm, mỉm cười.

Lại đi một lúc, Nguyệt Quỳnh mở miệng:

 "Hoa Chước, ngươi biết nữ công không?"

"Không biết, nhưng An Bảo biết. Ngươi muốn làm gì?"

Nguyệt Quỳnh nghe vậy vui vẻ nói:

 "Thật tốt quá, ta muốn học nữ công, để An Bảo dạy ta đi."

 Trên mặt Lê Hoa Chước lộ vẻ khó xử: 

"Ngươi muốn cái gì thì ta để An Bảo làm cho ngươi là được, hiện tại ngươi không được phép làm việc vất vả."

Nguyệt Quỳnh ôm bụng:

 "Ta muốn tự học, chờ tiểu yêu ra đời, hắn có thể mặc xiêm y ta tự may cho hắn. Hoa Chước tốt bụng à, để An Bảo dạy ta đi. Tuy ta chỉ có tay trái, nhưng ta vẫn có thể học được."

"Để ta suy nghĩ một chút."

"Việc này cần gì phải suy nghĩ?"

Lê Hoa Chước nhếch miệng:

 "Không được, hiện tại ngươi không thể so với bình thường, ta phải suy nghĩ."

Nguyệt Quỳnh cười khổ: "Được rồi, đừng suy nghĩ lâu quá."

"Y muốn học nữ công?"

Nghiêm Sát trở về, vừa vào sân chợt nghe Nghiêm Mặc bẩm báo.

"Công tử muốn tự tay may xiêm y cho thế tử điện hạ."

Bước về phía chỗ ở Nguyệt Quỳnh, vẻ mặt Nghiêm Sát nghiêm túc, khi sắp tới cửa viện, hắn nói:

 "Mỗi ngày một canh giờ."

"Vâng."

Ngày thứ hai, Lê Hoa Chước tươi cười hớn hở dẫn An Bảo đến gặp Nguyệt Quỳnh, nói cho y biết mỗi ngày có thể cùng An Bảo học nữ công một canh giờ, tuy rằng thời gian hơi ít, bất quá Nguyệt Quỳnh vẫn rất cao hứng.

Ban ngày, có đôi khi Nghiêm Sát ở trong phòng, có đôi khi ra ngoài bận rộn công việc, nhưng lúc ăn cơm nhất định sẽ ở bên Nguyệt Quỳnh.

 Nguyệt Quỳnh học nữ công vô cùng nghiêm túc, trên giường dần xuất hiện thêm những chiếc tất nhỏ, những chiếc khăn nhỏ, còn có cả tiểu y thường. 

Ban đầu, y còn lo Nghiêm Sát không đồng ý, sau bị Nghiêm Sát bắt gặp vài lần lại không thấy hắn nói gì, y cũng chẳng kiêng dè nữa. Khi Nghiêm Sát không ra ngoài, y bắt chước làm theo những món đồ An Bảo làm trong lúc dạy mình nữ công. 

Thế nhưng, y không biết rằng, khi y gian nan dùng tay trái khâu từng mũi lại từng mũi kim trên xiêm y dành cho tiểu yêu, cái Nghiêm Sát nhìn không phải là cuốn sách trên tay hắn, mà chính là y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro