Phần 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau đêm vô duyên vô cớ cùng Nghiêm Sát thân mật, vừa thấy Nghiêm Sát là tim Nguyệt Quỳnh đập nhanh đến lợi hại, hậu quả là Nghiêm Sát lấy hàm râu quai nón của mình chọc lên má y hoặc thân thể y một lượt, chọc xong, tim Nguyệt Quỳnh càng như sắp nhảy ra ngoài.

 Nếu không phải bụng y lớn, chắc chắn mỗi ngày y đều không thể xuống giường. Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân bị bệnh, là bệnh tim, bằng không sao tim của y lại luôn đập nhanh đến vậy. 

Tương phản với cảm giác bất an của Nguyệt Quỳnh, mỗi người trong phủ đều nhận ra tâm tình vương gia nhà bọn họ vô cùng tốt, tốt quá chừng luôn. 

Ngay cả hai công tử mới tới không hiểu quy củ ở Nam Bắc Uyển đánh nhau, hắn cũng chỉ để Nghiêm Bình đuổi bọn họ khỏi phủ, không phạt đòn.

Mưa một tháng, rốt cục mặt trời cũng lộ diện. Tháng mười một đầy mưa của Giang Lăng qua đi là thời tiết âm hàn. Thừa dịp tiết trời hôm nay tốt, Hồng Hỉ, Hồng Thái nhanh chóng đem chăn nệm cùng y phục của công tử ra phơi nắng. 

Nguyệt Quỳnh cũng thừa dịp ra ngoài hít thở không khí. Hoa Chước theo thường lệ cùng y tản bộ trong sân viện, bụng Nguyệt Quỳnh tám tháng mà cứ như sắp sinh đến nơi, khiến người ta nhìn thấy mà căng thẳng không thôi. Lê Hoa Chước cẩn thận dìu y, trời vừa mưa khiến mặt đất còn có chút trơn trượt.

Gương mặt cùng tứ chi Nguyệt Quỳnh đều hơi sưng phù, mặt béo, dẫu vậy cũng chỉ được coi là đẫy đà, trước khi có thai, bởi vì y hay khởi vũ nên thân thể gầy quá mức, như bây giờ mới tốt. 

Bất quá, sắc mặt Nghiêm Sát càng thêm âm trầm, thời gian nhìn bụng y cũng nhiều hơn.

"Hoa Chước, có phải gần đây trong phủ xảy ra chuyện gì không?"

"Làm sao vậy?"

Nguyệt Quỳnh thở dài:

 "Gần đây hắn cứ mất ngủ cả đêm." Vuốt bụng y, khiến da y phát đau.

Trong mắt Lê Hoa Chước hiện lên ánh sáng:

 "Ta không nghe thấy ai nói gần đây trong phủ xảy ra chuyện. Chắc là do thân thể người phù lên, bụng lại lớn như vậy nên vương gia sốt ruột."

Thình thình thình, thình thình thình, thình thình thình. 

"Chắc là không phải, có lẽ là bên Hoàng thượng kiên trì bắt hắn đưa công chúa về, chắc là như thế."

Lê Hoa Chước trộm nhìn thần sắc Nguyệt Quỳnh, nói.

 "À, cũng có khả năng. Ta không tới được "Tiền Phủ", tin tức mất linh." Tim Nguyệt Quỳnh không đập nhanh như vậy nữa.

"Nguyệt Quỳnh, đường ở đây rất trơn, chúng ta đi về phía kia đi."

"Ừm."

Bước đi, bước đi, Nguyệt Quỳnh nghe được tiếng cưa gỗ, có người đang làm mộc? Nhìn về phía phát ra âm thanh, tim Nguyệt Quỳnh lại "Thình thịch thình thịch" nhảy lên vài cái, y nhìn thấy Nghiêm Mưu mang theo một súc gỗ tiến vào khoảnh sân phía trước. Không phải Nghiêm Mưu vẫn đi theo người nọ sao?

"Ôi? Nghiêm quản sự?" Lê Hoa Chước cũng kinh ngạc nhìn qua.

 "Hắn bê súc gỗ vào đó làm gì? Nguyệt Quỳnh, chúng ta tới xem một chút đi."

"Thôi đừng." Nguyệt Quỳnh cảm thấy mình sẽ nhìn được việc gì đó khiến tim mình đập loạn nhịp.

"Không sao đâu, chúng ta sẽ tới nhẹ nhàng mà." Lê Hoa Chước kéo Nguyệt Quỳnh về phía kia, Nguyệt Quỳnh không thể không đi theo.

Tiếng cưa gỗ ngừng, tiếp theo là âm thanh gõ nện. Vẫn chưa tới gần, Nguyệt Quỳnh chợt nghe thấy Nghiêm Mưu nói:

 "Vương gia, thuộc hạ giúp ngài đóng đinh."

"Không cần."

Thình thình thình, thình thình thình, thình thình thình... Tay trái nắm chặt, đôi chân Nguyệt Quỳnh không nghe theo bản thân sai khiến mà tiến lên, Lê Hoa Chước lặng lẽ lui về phía sau vài bước.

Khi cảnh vật hiện ra rõ ràng trước mắt, Nguyệt Quỳnh thấy trong viện có một người mặc chiếc đan y, cuốn tay áo ngồi trên băng ghế, trên tay cầm cây búa, gõ lên đồ gì đó bằng gỗ. 

Bức tường cách người này không xa đặt một chiếc nôi mới được sơn xong, giường võng, xe đẩy, mà sau khi người kia gõ xong liền lấy dao qua, khắc hoa lên vật đã hơi thành hình một con ngựa gỗ.

Nước mắt bất giác rơi xuống không ngừng, Nguyệt Quỳnh chẳng hiểu vì sao mình phải khóc, nhưng y chỉ biết mình không nhịn được mà rơi lệ. Nghiêm Mưu nhận ra điểm khác thường, quay đầu lại.

 "Nguyệt Quỳnh công tử?!"

Người đang chuyên tâm khắc hoa ngẩng đầu, lục mâu hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiếp, hắn buông dao cùng ngựa gỗ ra, đứng dậy, bước nhanh tới. Dùng y phục lau sạch tay, ngón tay thô ráp lau từng giọt lệ trên gương mặt Nguyệt Quỳnh.

"Khóc cái gì?"

Lệ rơi càng nhiều.

"Ngươi làm cho ai?"

Bàn tay to vỗ nhẹ lên cái bụng bầu, xem như trả lời: 

"Có gì phải khóc chứ. Trở về phòng đi."

Nguyệt Quỳnh chẳng biết mình bị làm sao, sau đó, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng này là y lại đỏ mặt, tim đập thình thịch, ảo não không thôi, nhưng tại một khắc đó, y chẳng để ý tới hậu quả mà kiễng mũi chân, tay trái vòng lên cổ người nọ.

"Nghiêm Sát, đa tạ ngươi..."

Lục mâu lập tức u ám. Vòng tay ôm lấy Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát nhanh chóng rời đi.

 Ánh mắt Lê Hoa Chước, Nghiêm Mưu, Nhiêm Tráng và Nghiêm Mặc đều hiện lên tiếu ý cùng an tâm.

"A... ưm... không, đừng..."

"Ta là ai?"

"Ưm... ân... Nghiêm Sát..."

Tay trái gắt gao bụm mặt, Nguyệt Quỳnh không dám nhìn. Gò bụng chẳng chút che đậy lộ ra, đôi chân bị tách sang hai bên, đầu một người chôn giữa hai chân y. Rất... rất dọa người.

Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Sát dùng miệng, nhưng bởi vì Nguyệt Quỳnh phi thường phi thường phi thường không thích, thậm chí là chán ghét, cho nên tính từ khi hai người có da thịt chi thân đến nay, Nghiêm Sát mới chỉ dùng hai lần, tính cả lúc này mới là lần thứ ba. 

Nhưng so sánh với hai lần bài xích cùng buồn nôn trước đó, hiện tại, Nguyệt Quỳnh say mê đắm chìm trong đó.

(Da thịt chi thân: có quan hệ da thịt)

Động tình, Nguyệt Quỳnh rất nhanh liền tiết ra trong miệng Nghiêm Sát, sau đó, cánh tay phải tàn phế của y bị kéo tới vật dị thường đáng sợ của hắn.

 Bàn tay vừa ấm lại vừa lạnh kia bị bàn tay cường tráng của Nghiêm Sát nắm chặt, cao thấp bộ lộng tại nơi kia, rất nhanh, Nghiêm Sát cũng tiết ra. Sau đó, hắn dùng hàm râu của mình chọc lên thân thể Nguyệt Quỳnh từ đầu đến chân, không sót một chỗ, nhất là cái bụng bầu của y.

Cơn kích tình qua đi, Nguyệt Quỳnh hận không thể đào một cái hố trên giường để trốn xuống. Rất... rất dọa người. Nghiêm Sát cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy y, vẻ mặt khá là sảng khoái cùng sung sướng. So với việc hắn hạ được vài thành trì còn thỏa mãn gấp vạn.

Vuốt ve cánh tay phù thũng của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát dần tỉnh táo lại. 

"Bên ngoài trơn lắm, ngươi cứ đi lại trong phòng đi."

"Ừm." Tiếp tục chôn chính mình xuống.

"Không được suy nghĩ miên man, chuyên tâm sinh Tiểu Yêu ra đi."

"Ừm."

"Không được quan tâm đến người không dính dáng đến mình."

"Ừm."

"Ngủ đi."

"... Ta không buồn ngủ."

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ."

"Ừm."

Một lát sau, người không buồn ngủ kia đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Bàn tay thô ráp nâng cánh tay phải tàn phế của y lên, mười ngón tay đan xen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro