Phần 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày Nguyệt Quỳnh "ôm ấp yêu thương" Nghiêm Sát, không khí hậu phủ biến hóa rất rõ ràng. Nét mặt già nua của Nghiêm Sát vẫn cứ nghiêm túc như vậy, nhưng trong cái nghiêm túc ấy, nếu không phải người mù thì đều có thể nhìn ra vương gia nhà mình xuân phong đắc ý, tâm tình sảng khoái, ngay cả ba vị thị vệ thân cận vốn lãnh tình lãnh tính bên cạnh Nghiêm Sát là Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng cũng đều xuất hiện vẻ vui mừng hớn hở.

 Ra vào hậu phủ là thứ người gì nào, đều là người thành tinh cả. Chính Hủng Kỷ Uông cũng ngửi được hương xuân trong tiết trời tháng mười hai giá buốt này, thế nhưng vẫn có một người cố gắng bịt mắt mình lại, trốn trong phòng tự kiểm điểm.

Tại sao y có thể chủ động ôm Nghiêm Sát trước mặt nhiều người như vậy chứ? Suy nghĩ mất mấy ngày, Nguyệt Quỳnh vẫn chưa nghĩ thông. 

Y thừa nhận, nhìn thấy mấy thứ Nghiêm Sát làm cho Tiểu Yêu, y vô cùng cảm động, nhưng làm thế nào mà y lại chủ động ôm Nghiêm Sát trước mặt nhiều người như vậy chứ? Còn khóc lóc như nữ tử nữa.

 Rất... rất đáng sợ. Không biết có phải y đa tâm hay không, y cảm thấy ngay cả ánh mắt Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo nhìn mình cũng khác biệt so với trước kia. 

Mà thay đổi nhiều nhất chính là Nghiêm Sát, từ sau ngày hôm đó, hắn cứ hơi một tí là lại lấy râu chọc lên miệng y, chẳng qua tâm xem Hồng Hỉ Hồng Thái có mặt ở đó hay không, cặp lục mâu kia đã gây ra tâm bệnh cho y, bằng không tại sao cứ nghĩ đến Nghiêm Sát là tim lại đập nhanh đến, như sắp nhảy ra ngoài.

"Công tử, ngài nên uống canh cá." 

Hồng Hỉ lên tiếng đúng lúc, Nguyệt Quỳnh buông đôi tay đang ôm ngực ra, vẻ mặt ghét bỏ.

 "Hồng Hỉ, có thể đừng uống canh nữa không, ta muốn nôn." Canh cá, canh gà, canh vịt, canh xương... Phàm là những thứ có thể nấu thành canh, y đều đã uống không biết bao nhiêu, hiện tại vừa ngửi thấy mùi canh là y đã muốn nôn.

Hồng Hỉ cười hì hì cầm chén canh đưa tới bên miệng công tử, nói:

 "Công tử, ngài nhịn thêm một thời gian đi, Từ đại phu nói, vì hài tử, ngài phải uống thật nhiều canh."

Vì hài tử... đây chính là mệnh môn của Nguyệt Quỳnh. Bất đắc dĩ nuốt nước miếng, Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn há miệng. 

Hồng Hỉ múc một muỗng canh thịt đã hầm cả ngày đút vào miệng công tử. Vì công tử cùng tiểu thế tử, hắn cùng Hồng Thái không thể qua loa nửa điểm.

(Mệnh môn = tử huyệt = điểm yếu)

Miễn cưỡng uống xong một chén canh cá, Nguyệt Quỳnh vuốt vuốt gò bụng hôm nay đặc biệt khó chịu:

 "Hồng Hỉ, dìu ta đứng lên một chút." 

Có thể nhiều ngày nay y vẫn ngồi im không chịu đi lại, tiểu yêu không bằng lòng. Hồng Hỉ nhanh chóng đặt bát rỗng xuống, nâng công tử dậy.

Bước chậm rì rì trong phòng, Nguyệt Quỳnh không ngừng nhu bụng, hôm nay tiểu yêu rất nghịch ngợm, khiến bụng y hơi đau.

"Hồng Hỉ, dìu ta nằm lên giường."

"Vâng." Hồng Hỉ lại nhanh chóng đỡ công tử lên giường. Sau khi hầu hạ công tử ngủ, hắn buông màn, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Vỗ nhẹ tiểu yêu quái không chịu ngoan ngoãn trong bụng, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, ngủ rồi thì tim sẽ không đập nhanh nữa.

 Buổi sáng, vừa rời giường là Nghiêm Sát lập tức rời đi, nói là làm võng cho tiểu yêu, giữa trưa sẽ trở lại dùng cơm với y. Tâm trạng Nguyệt Quỳnh nặng nề, cắn ngón tay bên miệng, tại sao lại nhớ hắn chứ? Ngủ thôi, ngủ thôi.

Khi Nghiêm Sát trở về, trời đã tối sầm, thay đổi xiêm y, hắn xốc màn lên, người trên giường vẫn đang ngủ, chỉ là hình như không được thoải mái, chau mày. Bàn tay to lớn cực nhẹ nhàng vuốt lên bụng Nguyệt Quỳnh, vuốt một hồi, đối phương ưm một tiếng, tỉnh lại.

"Cộc cộc cộc", ngoài cửa truyền tới giọng Nghiêm Mặc: 

"Vương gia."

Còn đang mơ màng, Nguyệt Quỳnh ngơ ngác nhìn Nghiêm Sát, Nghiêm Sát lấy râu đâm miệng y một lần, chẳng thể nào cao hứng đi ra ngoài. Cửa vừa mở ra, Nghiêm Mặc lập tức hạ giọng nói:

 "Vương gia, công chúa lâm bồn."

Sắc mặt Nghiêm Sát lạnh xuống, đóng cánh cửa sau lưng lại.

"Khai Viễn đã đưa bà đỡ đến "Thu Viện", thuộc hạ đặc biệt đến bẩm báo với vương gia."

Nghiêm Sát đẩy cửa trở lại phòng, người trên giường còn đang mơ màng, Nghiêm Sát lấy râu đâm lên gương mặt y một lần, nói:

 "Ngươi ăn cơm trước, ta có việc đi ra ngoài một lúc."

"Ừm." Tiểu Yêu còn đang làm gì đó trong bụng y thì phải? Bụng y hơi đau.

Lại đâm lên mặt Nguyệt Quỳnh một hồi, Nghiêm Sát đứng dậy rời đi.

"Ngươi coi giữ ở đây." 

Để Nghiêm Mặc lưu lại, Nghiêm Sát lão đại không vui vẻ gì mà đi tới Thu Viện ở tiền phủ. Hồng Hỉ, Hồng Thái bận rộn bưng cơm tối vào, hầu hạ công tử nhà mình dùng bữa.

Thu Viện, Lý Hưu nghe thấy tin tức liền đến, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông đều có mặt. Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng nghiêm nghị đứng phía sau vương gia, sắc mặt Nghiêm Sát âm trầm, ngồi trên chiếc ghế đá trong sân. Cổ Phi Yến đang trong cơn đau bụng trước khi sinh, nàng la hét sắp tắt thở tới nơi.

"Vương gia, ngài về trước đi, chỗ này để chúng ta trông coi." Chu Công Thăng mở miệng.

Nhâm Phữu cũng lập tức nói:

 "Vương gia, Khai Viễn cũng nói rồi, công chúa còn phải sinh mấy canh giờ nữa, ngài vẫn nên trở về đi."

 Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng Cổ Phi Yến kêu thảm thiết, Nghiêm Sát siết chặt hai nắm tay, không nhúc nhích. Chu Công Thăng nhìn Nhâm Phữu, hai người không khuyên nữa. 

Hùng Kỷ Uông vừa muốn lên tiếng đã bị Lý Hưu kéo tay áo. Vẻ mặt hắn đầy khó hiểu, sao vương gia không quay về ở bên Nguyệt Quỳnh mà cứ ở đây nghe công chúa tru lên.

Một lúc sau, Từ Khai Viễn từ trong phòng đi ra, tiết trời tháng mười hai mà hắn vẫn đổ mồ hôi. Vừa ra ngoài, hắn đã nói:

 "Thai vị công chúa bất ổn, sẽ rất khó khăn."

Sắc mặt Nghiêm Sát càng âm trầm, Hùng Kỷ Uông thấy vậy cũng không dám lên tiếng.

"Khai Viễn, không được để "hắn" đau."

Sắc mặt mọi người biến đổi, vương gia nói "hắn" là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ. Cổ Phi Yến kêu thảm thiết biểu hiện tình trạng sinh sản Nguyệt Quỳnh sắp gặp phải.

 Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Từ Khai Viễn, mồ hôi mới lau trên mặt Từ Khai Viễn lại tuôn ra, sắc mặt hắn so với vương gia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. 

Nguyệt Quỳnh là nam tử, chắc chắn khi sinh càng đau hơn nữ tử, hơn nữa còn phải mổ bụng lấy hài tử ra, đau đớn lại càng tăng thêm gấp trăm.

"Không được để hắn đau!"

Từ Khai Viễn quỳ xuống: 

"Vương gia, thuộc hạ cũng không muốn thấy Nguyệt Quỳnh chịu nỗi khổ sinh con, chỉ là, nếu dùng thuốc tê sẽ khiến thế tử điện hạ tổn thương. Vậy thì toàn bộ khổ sở Nguyệt Quỳnh chịu đựng đều theo nước đổ sông đổ biển , mong vương gia nghĩ lại."

Lý Hưu cũng quỳ xuống: 

"Vương gia, Khai Viễn theo hầu vương gia nhiều năm, sao lại không hiểu tâm tư Vương gia, nhưng Vương gia mong chờ lâu như vậy, rốt cuộc Nguyệt Quỳnh cũng có thể sinh thế tử cho Vương gia, nếu thế tử có gì khác thường, cho dù Vương gia chịu được, nhưng Nguyệt Quỳnh một lòng ngóng trông thế tử ra đời, y tuyệt đối không chịu nổi việc đó đâu. Đó là tiểu yêu quái của y."

"Vương gia." 

Những người còn lại đều quỳ xuống. Nhiều năm qua, tiểu yêu quái trong bụng Nguyệt Quỳnh không chỉ là niềm chờ mong trong tim Nghiêm Sát, bọn hắn càng thêm mong chờ hết lòng hết dạ.

"Vương gia." Từ Khai Viễn trịnh trọng nói: 

"Thuộc hạ lấy tính mạng đảm bảo sẽ giúp Nguyệt Quỳnh bình an sinh hạ thế tử."

Nắm tay Nghiêm Sát gắt gao siết lại, hàm dưới nghiến chặt. Hồi lâu sau, hắn thô thanh nói: 

"Nếu Nguyệt Quỳnh khó sinh, bỏ thế tử."

"Vương gia!"

Nghiêm Sát nhìn mấy thuộc hạ tận tâm trung thành, gằn từng chữ:

 "Nếu, Nguyệt Quỳnh khó sinh, bỏ, thế tử."

Từ Khai Viễn chậm rãi cúi đầu: "Vâng, vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro