Phần 54 : HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau tỉnh lại, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc phát hiện Nghiêm Sát ở trong phòng, Tiểu Yêu ở bên cạnh mình y y a a quơ đôi tay nhỏ bé, tựa hồ mới tỉnh lại. 

Màn treo lên, Nghiêm Sát ngồi bên cạnh bàn đưa lưng về phía y, không biết đang viết gì, Nguyệt Quỳnh chẳng quan tâm.

Dường như trên gáy có mắt, Nghiêm Sát biết Nguyệt Quỳnh thức dậy, buông bút đứng lên:

 "Vào đi."

Cửa mở, Hồng Hỉ Hồng Thái bưng nước cùng điểm tâm vào như thường lệ. Nguyệt Quỳnh đang muốn đứng dậy, tay trái vừa mới chống xuống, y đã được Nghiêm Sát đỡ lên.

 Mắt không thoải mái, Nguyệt Quỳnh chớp chớp, hình như bị sưng. Một chiếc khăn mềm ấm áp đặt lên mắt y, tay trái Nguyệt Quỳnh ấn xuống, không ngờ lại ấn trúng một bàn tay to lớn.

"Ngày mai ngươi dọn tới Hậu Phủ ở đi."

Hửm? Trái tim Nguyệt Quỳnh lạnh đi một nửa, hình như tối hôm qua y mới bội ước.

 "Vậy... Tiểu Yêu thì sao?"

"Cùng ở với ngươi. Bốn người đám Hồng Hỉ Hồng Thái cũng đi theo ngươi."

Phù, hù chết y. "Được."

"Nếu ngươi tái phạm, ta lập tức đưa Tiểu Yêu đi." 

Trí nhớ của Nghiêm Sát rất tốt. Nguyệt Quỳnh vội vàng gật đầu, tuyệt đối không phạm, ít nhất là không phạm lỗi một cách quang minh chính đại.

Qua một lúc lâu, lấy khăn trên mắt ra, dường như không còn sưng như trước. Mặc y phục xuống giường, cháo trắng cùng đồ ăn sáng nóng hôi hổi đã được đặt lên bàn, Hồng Hỉ Hồng Thái cũng đã ra ngoài.

 Nguyệt Quỳnh súc miệng, ngồi xuống bàn cùng Nghiêm Sát ăn cơm. Nghiêm Sát gắp đồ ăn tới chiếc bát trống không trước mặt Nguyệt Quỳnh nhưng thường lệ, để y ăn hết. Nguyệt Quỳnh uống hai ngụm cháo, buông thìa xuống.

"Ăn cơm!"

Trong lòng đầy phiền muộn, Nguyệt Quỳnh nuốt không trôi. Nghiêm Sát cũng buông đũa, tựa hồ sắp tức giận.

"Nghiêm Sát, ngươi..." ngẫm lại những lời đại nghịch bất đạo muốn nói, công tử lớn mật ghé sát bên tai vương gia, nhỏ giọng hỏi.

 "Ngươi... thật sự muốn phản?"

"Lại nghĩ lung tung cái gì! Ăn cơm!" Khẩu khí Nghiêm Sát cũng khá tốt.

Nguyệt Quỳnh cầm thìa chọc tới chọc lui trong bát, không có khẩu vị ăn cơm. Nghiêm Sát không thèm quan tâm mà hỏi thẳng: 

"Ngươi không muốn ta phản?"

Tay Nguyệt Quỳnh thoáng dừng, lại tiếp tục chọc chọc: 

"Mưu phản là tử tội... Dân chúng đang an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng cũng coi như minh quân, đương nhiên tốt nhất là không nên phản.

 Bất quá, đây là đại sự, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, ta muốn hay không muốn chỉ là thứ yếu. Ta chỉ muốn... ngươi suy nghĩ cho Tiểu Yêu, để đường lui cho Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, còn nữa... Nếu ngươi thật sự muốn phản, hơn nữa còn thắng, có thể hay không... lưu tính mạng cho Hoàng thượng? 

Tiếng xấu hành thích vua truyền ra ngoài không tốt. Đương nhiên, nếu có thể duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất." 

Y biết, đối với Nghiêm Sát mà nói thì điều đó rất khó. Tối hôm qua mơ một giấc mộng về việc Nghiêm Sát mưu phản cũng đủ khiến y kinh hồn táng đảm cả đêm.

Eo bị đại chưởng ôm lấy, Nguyệt Quỳnh ngã vào lồng ngực dày rộng của Nghiêm Sát, nhiệt khí phả lên đỉnh đầu y. 

"Đã nghĩ đường lui cẩn thận, tại sao lại quên mất chính ngươi?" Lục mâu chớp sáng.

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, không lên tiếng. Nếu Nghiêm Sát chiến bại... y... không muốn.

Đợi nửa ngày không thấy tiếng Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát buông y ra. 

"Ăn cơm!" Nguyệt Quỳnh cầm thìa, không chọc nữa, ăn cơm.

Nghiêm Sát ăn cơm xong liền đi, Nguyệt Quỳnh ngồi một mình trong phòng ngẩn người, giống như có tâm sự. Lê Hoa Chước bế Tiểu Yêu vào, Tiểu Yêu còn đang ngủ, hắn đặt hài tử xuống chiếc giường nhỏ, đi đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh ngồi xuống.

"Nguyệt Quỳnh, làm sao vậy? Vương gia bắt nạt người?"

Lắc đầu, Nguyệt Quỳnh thở dài thật dài, cố gắng lấy tinh thần.

 "Hoa Chước, có phải người trong phủ rất nhiều không?"

"Đúng vậy, người đến rất nhiều, thường ngày thị vệ trong phủ cũng rất nhiều."

"Ta..." Nguyệt Quỳnh do dự một hồi, cắn răng nói.

"Ta muốn tới "Thu Uyển"."

"Nguyệt Quỳnh! Ngươi điên rồi! Đó là chỗ công chúa ở!" Lê Hoa Chước kêu lên.

Nguyệt Quỳnh vội vàng che miệng hắn.

"Suỵt... Ta biết đó là nơi công chúa ở. Hoa Chước, ngươi theo ta tới đó được không? Ta không quen đường trong phủ."

 Nói đến lại xấu hổ, y ở trong vương phủ nhiều năm như vậy, trừ "Lâm Uyển" mình ở ra cũng chỉ hơi quen thuốc với "Tùng Uyển" nơi Nghiêm Sát ở.

Lê Hoa Chước nghiêm túc hỏi: "Tại sao phải tới "Thu Uyển"? Cho ta một lý do thuyết phục, bằng không ta sẽ không đi với ngươi."

Lý do a. "Nghe nói "Thu Uyển" rất đẹp."

Ánh mắt Lê Hoa Chước tỏ ra nguy hiểm.

Không được rồi. "Ta còn chưa được nhìn thấy hồ trong vương phủ."

"Ở "Hậu Phủ" cũng có hồ." Tỏ ra không tin tưởng.

Vẫn chưa được nha. "Nghe nói trong hồ nuôi rất nhiều cá đẹp, ta đi bắt cá cho Tiểu Yêu."

"Tiểu Yêu vẫn chưa chơi cá được, chờ đến khi hắn có thể chơi cá sẽ có người đi bắt cho hắn. Nguyệt Quỳnh, nói thật cho ta." Lê Hoa Chước sắp tức giận.

Nguyệt Quỳnh vội vàng nói rõ ràng: "Ta muốn gặp công chúa."

Lê Hoa Chước khó hiểu.

"Nguyệt Quỳnh, vì sao ngươi muốn gặp nàng? Thiếu chút nữa nàng đã làm ngươi bị thương. Hơn nữa vương gia đã có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được một mình tới gặp công chúa."

Nguyệt Quỳnh lấy lòng:

 "Hoa Chước tốt bụng, ngươi theo ta đi một chuyến đi. Cho dù đi dạo ngoài sân thôi cũng được."

"Không được. Nơi đó là cấm địa của vương phủ. Huống chi bây giờ trong phủ nhiều người như vậy, nhiều người nhiều tai mắt, không được, ta sẽ không đi cùng ngươi."

"Thật sự không đi?"

"Thật sự không đi."

Thấy thái độ Lê Hoa Chước kiên định, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn Tiểu Yêu ngủ say trên chiếc giường nhỏ. Híp mắt, y đứng dậy đi đến bên giường Tiểu Yêu, bẹo má hắn, kéo tay hắn: 

"Tiểu Yêu, tỉnh lại nào, đừng ngủ nữa, theo cha đi chơi."

"Nguyệt Quỳnh! Ngươi làm cái gì vậy!"

Lê Hoa Chước nhào qua bắt lấy tay Nguyệt Quỳnh: "Tiểu Yêu đang ngủ, đừng đánh thức hắn!"

"Vậy ngươi theo ta tới "Thu Uyển"."

"Không được!"

"Tiểu Yêu, tỉnh lại nào, cùng cha đi chơi." 

Nguyệt Quỳnh dùng cả chân đá đá chiếc giường nhỏ. Tiểu oa nhi trên giường có dấu hiệu tỉnh lại.

"Được được được! Ta đi với ngươi, ta đi cùng ngươi là được chứ gì, đừng đánh thức Tiểu Yêu." 

Thân phận hai người có chút đảo ngược, nhìn thế nào cũng giống Lê Hoa Chước mới là thân phụ của Nghiêm Tiểu Yêu. "Thân phụ" thất bại trước thủ đoạn ti bỉ của "cha dượng" .

(Thân phụ: Cha ruột)

Đạt được mục đích, Nguyệt Quỳnh cười vô cùng vui vẻ.

Tất nhiên, hai người không thể cứ như vậy mà đi, cần phải cải trang một chút. Mượn xiêm y của Hồng Hỉ Hồng Thái, cải trang thành thị tùng trong phủ, tay cầm lồng cháo vốn được chuẩn bị cho Nguyệt Quỳnh, bóng dáng hai người dần biến mất khỏi "Tùng Uyển" trước ánh nhìn lo lắng của Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo, đi về phía 'Thu Uyển". 

Nơi ở của Nghiêm Sát nằm chính giữa phần sau vương phủ, vốn là cấm địa. Tiệc mừng đầy tháng nhi tử lần này, chỉ có tam vương là ở "Xuân Uyển", "Hạ Uyển" cùng "Đông Uyển" gần các góc của Tùng Uyển. 

Mà "Thu Uyển" là ở phía sau Tùng Uyển, cho nên khách khứa gặp ven đường cũng không nhiều như tưởng tượng, y thở phào nhẹ nhõm.

"Nguyệt Quỳnh, tại sao ngươi cứ khăng khăng muốn đi gặp công chúa?"

"Nàng là công chúa, nếu nàng có mệnh hệ nào thì tất cả chúng ta đều rơi đầu. Nhìn xem nàng có an toàn hay không, ta mới có thể an tâm."

Lê Hoa Chước rõ ràng không tin, Nguyệt Quỳnh lại thấp giọng bổ sung:

 "Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Hoàng thượng biết công chúa bị khi dễ, ngươi, ta, An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đều bị trói lại, sau đó bị chém đầu. Ta sợ tới mức ra toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Bây giờ lại có ngần ấy người tới vương phủ, ta sợ."

Lê Hoa Chước tin, nụ cười tươi tắn còn mang hàm ý khác:

 "Thì ra là lo lắng cho vương gia nha, ngươi nói sớm có hơn không."

Nguyệt Quỳnh trừng đôi mắt to.

 "Ta không lo lắng cho hắn."

"Được, ta hiểu mà. Đi, ta đưa ngươi tới đó theo đường nhỏ." Có lệ.

"Ta thật sự không lo lắng cho hắn." Thật mà.

"Cứng miệng, ta biết rồi."

Thật sự không phải mà... Nguyệt Quỳnh há hốc miệng, lại khép vào, cứ cho là Hoa Chước nói đúng đi.

Lê Hoa Chước dẫn Nguyệt Quỳnh tiến vào con đường nhỏ rợp bóng cây, từ nơi này vòng qua "Hạ Uyển", sau đó lại xuyên qua một hoa viên nhỏ sẽ tới bờ hồ, sau đó đi xuyên qua đình giữa hồ sẽ tới "Thu Uyển" của công chúa.

 Nguyệt Quỳnh kinh ngạc tán thưởng Lê Hoa Chước quá quen thuộc với vương phủ, y thì chỉ nhận ra con đường từ "Lâm Uyển" ra khỏi phủ cùng đường từ "Lâm Uyển" tới "Tùng Uyển". Mặc dù cũng đã đi qua những nơi khác, nhưng y chẳng để trong lòng.

Đường đi thuận lợi, không chạm mặt thủ hạ của Nghiêm Sát, nhưng mặc dù vậy thì tim Nguyệt Quỳnh vẫn khẩn trương, tay đổ mồ hôi. Rốt cuộc cũng nhìn thấy hồ, Nguyệt Quỳnh càng nôn nóng, hai chân như nhũn ra. Cúi đầu đi theo Lê Hoa Chước đến giữa hồ, y không dám tùy ý nhìn xung quanh.

"Kẻ nào!"

Một thị vệ ở "Thu Uyển" ngăn cản hai người, Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, không dám thở mạnh. Ngược lại, Lê Hoa Chước vô cùng trấn định, đem khay, mâm giao cho Nguyệt Quỳnh, không biết hắn lấy thứ gì từ trong ngực ra, làm bộ làm tịch nói: 

"Vương gia phái chúng ta đưa đồ ăn đến cho công chúa."

Đối phương nhìn lệnh bài trong tay Lê Hoa Chước, cho đi: "Vào đi, không được ở lâu."

"Vâng."

Thật quá dễ dàng! Tim Nguyệt Quỳnh nháy mắt dâng lên đến cổ họng, được Lê Hoa Chước nửa nâng nửa đỡ tiến vào Thu Uyển. Đi vào sân Thu Uyển, Nguyệt Quỳnh thế nhưng lại dừng bước.

"Hoa Chước, ngươi đem cái này vào cho công chúa đi."

"Ngươi không vào?" Lê Hoa Chước kinh ngạc, tiếp nhận chiếc khay từ tay Nguyệt Quỳnh.

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, lắc lắc.

"Ta ở bên ngoài... nhìn nàng là tốt rồi."

Nhìn Nguyệt Quỳnh một hồi, Lê Hoa Chước nói: "Được rồi, ngươi ở gian ngoài nhìn là được. Ta bưng cái này vào cho nàng, hay là ngươi ở bên ngoài vừa ăn vừa nhìn?" Lê Hoa Chước chẳng có chút cảm tình nào với công chúa.

Lắc đầu, "Không, để công chúa ăn."

"Vậy ta vào trước, sau đó ngươi hãy vào."

"Được rồi."

Lê Hoa Chước xốc rèm cửa, bưng khay đi vào, Nguyệt Quỳnh hít sâu vài hơi, xốc rèm cửa lên. Vị thuốc đông y nhẹ nhàng bay tới, mũi Nguyệt Quỳnh cay cay, cước bộ nặng nề tiến vào. 

Trong phòng rất im ắng, Nguyệt Quỳnh đứng ở bậc cửa một hồi, nghe được trong phòng truyền ra tiếng nói nho nhỏ của Lê Hoa Chước.

"Đây là đồ ăn của công chúa, ta đặt ở đây."

"Ừm."

Giọng người trả lời nghe giống một lão phụ. Nguyệt Quỳnh đi đến cạnh cánh cửa phòng, hơi xốc rèm cửa lên, trước mắt là một bình phong, thông qua bình phong, y có thể mơ hồ nhìn thấy Lê Hoa Chước, còn có một vị lão phụ nhân. 

Công chúa ngồi trên giường, trong lòng ôm chiếc gối đầu, không nhúc nhích, cũng chẳng biết có phải đang ngủ hay không. Lê Hoa Chước kéo lão phụ nhân sang một bên, Nguyệt Quỳnh thấy công chúa rõ ràng hơn. Tuy rằng không thấy rõ mặt công chúa, nhưng y vẫn không nén nổi mà muốn khóc.

Cắn chặt răng, Nguyệt Quỳnh không dám phát ra âm thanh. Chuyên chú nhìn hồi lâu, thấy Hoa Chước sắp đi ra, y vội vàng buông rèm cửa, lau khô hai mắt. Chỉ chốc lát, rèm cửa bị xốc lên, Lê Hoa Chước đi ra.

Nguyệt Quỳnh hỏi nhỏ: "Nhìn công chúa có vẻ không khỏe, nàng làm sao vậy?"

Lê Hoa Chước kéo y qua một bên, nhỏ giọng nói:

 "Từ đại phu nói công chúa được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Trừ việc không nói lời nào, công chúa vẫn có thể ăn uống, cũng không tiếp tục gây họa cho mọi người."

 Tiếp, hắn tỏ vẻ thần bí ghé sát tai Nguyệt Quỳnh nói: 

"Công chúa hoài thai mới nhập phủ, việc này không mấy người biết. Thai vị của công chúa không ổn định, lúc sinh thiếu chút nữa chết chung với đứa nhỏ, may mà y thuật Từ đại phu cao minh, đoạt mệnh của công chúa từ trên tay Diêm Vương trở về. 

Có thể là do không giữ được hài tử, công chúa không chịu đựng được nên nổi điên. Người chăm sóc công chúa là do chính vương gia chọn, làm việc thành thạo, chăm sóc công chúa vô cùng tốt, ngươi đừng lo lắng nữa. Cho dù Hoàng thượng biết cũng sẽ không trút lên đầu vương gia, vương gia đang che đậy cho Hoàng thượng cơ mà."

Nguyệt Quỳnh buồn bã gật đầu.

 "Hoa Chước, chúng ta trở về đi."

"Ầy, bây giờ ngươi cũng đã thấy công chúa rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa. Mặc kệ chuyện gì xảy ra thì đều đã có vương gia rồi."

Vẫn tiếp tục gật đầu, Nguyệt Quỳnh theo Lê Hoa Chước rời đi. Ra khỏi "Thu Uyển", y quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng rời đi.

Dọc theo đường đi, Nguyệt Quỳnh cúi đầu không nói, Lê Hoa Chước cũng không lên tiếng, im lặng cùng y bước đi, không hỏi vì sao Nguyệt Quỳnh để bụng chuyện công chúa, thậm chí còn buồn bã.

"Lương, ngày mai ta sẽ về cùng ngươi, ta không thể để ngươi đi một mình."

"Ta không thích nơi này, ta muốn đi."

"Lương! Đây là tiệc rượu đầy tháng Lệ vương thế tử, ta không thể vừa tới đã đi. Ngày mai, ngày mai ta sẽ cùng ngươi trở về."

Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước dừng lại, chỉ thấy hai nam tử đang giằng co cách đó không xa. Một người khoác hành lý, tay cầm kiếm, đưa lưng về phía bọn họ, người còn lại đối diện với bọn họ, thần sắc lo lắng.

Hẳn là khách trong vương phủ, Nguyệt Quỳnh nghĩ vậy. Lê Hoa Chước nhận ra thân phận một trong hai người trước mắt, kéo Nguyệt Quỳnh đi về hướng bên cạnh.

 Nguyệt Quỳnh không phải người tò mò, ngoan ngoãn đi theo. Bất quá, hai người kia tranh chấp càng lúc càng kịch liệt, Nguyệt Quỳnh quay đầu lại nhìn theo bản năng, người trước đó quay lưng về phía bọn họ cũng trùng hợp quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau.

"A!"

Nguyệt Quỳnh kinh ngạc ngừng bước, đối phương cũng ngây ngẩn cả người, kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, âm thanh thanh thúy kia khiến không khí quỷ dị đến dị thường.

"Nguyệt Quỳnh?" Lê Hoa Chước cho rằng y bị hoảng sợ, vội vàng che chắn cho y.

"Lương?" Dương Tư Khải cho rằng Diệp Lương bị dọa, kéo hắn ra phía sau.

Đẩy Lê Hoa Chước ra, Nguyệt Quỳnh si ngốc sững sờ nhìn đối phương; đẩy Dương Tư Khải ra, tay nải trên vai Diệp Lương rơi xuống mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người run rẩy. 

Cứ "trừng" nhau như vậy hồi lâu, hai người chậm rãi bước về phía đối phương, vẻ mặt lúc kích động, lúc đau thương, thậm chí còn mang theo cực độ kinh hỉ, giống như tình nhân thất lạc nhiều năm nay gặp lại. Sắc mặt Dương Tư Khải thay đổi, sắc mặt Lê Hoa Chước thay đổi.

Môi Diệp Lương run rẩy:

 "Thiếu... thiếu gia?" Lảo đảo vài bước, hắn dừng lại, bùm một tiếng quỳ xuống mặt đất, lệ tràn mi.

Nguyệt Quỳnh lê đôi chân tiến lên, sau vài bước liền dừng lại, lệ tràn mi, y liên tục lắc đầu, không thể tin được. Hai người quên hết thảy xung quanh, đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ khi trùng phùng.

Chăm chú nhìn nhau rất lâu, sau đó Diệp Lương như phát điên, vừa quỳ vừa lê bước tiến lên.

 "Thiếu gia! Thiếu gia!"

 Trong khoảnh khắc gần sát nhau, hai tay hắn khẽ run, không dám chạm vào người rõ ràng đang đứng trước mặt mình, khóc không thành tiếng.

Nguyệt Quỳnh quỳ thụp xuống mặt đất, hai tay khẽ run dứng trước mặt đối phương, không dám chạm vào người trước mặt mình, khóc không thành tiếng.

Lê Hoa Chước trắng mặt, Dương Tư Khải mặt trắng, mà hai người vừa gặp nhau đã sớm không quan tâm đến hết thảy sự vật xung quanh.

Gắt gao cắn chặt môi, cắn đến chảy máu, rốt cục tay Nguyệt Quỳnh cũng chạm được gương mặt đối phương, chân thực, ấm nóng, không phải cảm giác lạnh như băng của người chết, không phải quỷ hồn hư ảo.

Tay phải Diệp Lương nắm chặt tay trái thiếu gia đang dán trên mặt mình, chân thực, ấm nóng, không lạnh như băng, không hư ảo.

 "Thiếu gia! Hu hu... Thiếu gia!" Đột nhiên ôm lấy đối phương, Diệp Lương gào khóc: "Thiếu gia! Thiếu gia... Thiếu gia..."

Nguyệt Quỳnh cũng khóc, tay trái ôm chặt Diệp Lương: 

"Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử... Tiểu Diệp Tử... ta nhớ ngươi... Oa..." Tiếng khóc vang vọng tới tận chân trời.

"Thiếu gia... Thiếu gia... Ta nhớ người... Thiếu gia... Oa..."

"Tiểu Diệp Tử... Ta nhớ ngươi..."

"Thiếu gia... ta cứ ngỡ..."

"Tiểu Diệp Tử..."

Hai người quỳ trên mặt đất, gắt gao ôm chặt bám dính lấy nhau, quên đi hết thảy mà thất thanh khóc lớn. Khóc đến nỗi Lê Hoa Chước cùng Dương Tư Khải chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, khóc đến nỗi khiến người ta không đành lòng tách bọn họ ra, khóc đến cực độ ái muội.

"Hu hu..." Diệp Lương khóc như tiểu hài tử, vùi đầu lên cổ thiếu gia.

"Hu hu..." Nguyệt Quỳnh khóc như tiểu hài tử, vùi đầu lên cổ Tiểu Diệp Tử.

"Hu hu... Thiếu gia... Ngày nào ta cũng mơ thấy người..."

"Hu hu... Tiểu Diệp Tử, ta cũng vậy, mỗi ngày đều mơ thấy ngươi..."

Lê Hoa Chước cùng Dương Tư Khải liên tục lui về phía sau, vẻ mặt kinh hoàng.

"Buông hắn ra!"

Đột nhiên, tiếng rống giận truyền đến, Nguyệt Quỳnh lập tức giật mình buông Tiểu Diệp Tử ra, nhưng Diệp Lương vẫn tiếp tục ôm thiếu gia không chịu buông tay, chỉ quay đầu lại nhìn.

 Hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ thấy một tòa núi nhỏ dùng tốc độ kinh người lao đến, còn không chờ hắn kịp nhìn rõ đó là gì, hai tay hắn liền bị kéo khỏi thiếu gia, thân thể bay lên không trung.

"Tiểu Diệp Tử!"

Ôm chặt Nguyệt Quỳnh, hỏa nộ của Nghiêm Sát có thể thiêu cháy toàn bộ vương phủ. Căm tức cái tên đáng chết được Dương Tư Khải cứu dám cả gan chạm vào Nguyệt Quỳnh, sát khí trên người hắn tỏa ra tứ phía.

"Buông thiếu gia ra!" Cố tình không để ý tới an nguy bản thân, Diệp Lương giãy dụa muốn xông lên.

"Dương Tư Khải, quản giáo người của ngươi cẩn thận vào, đừng để ta phải giết hắn!"

 Gương mặt Nghiêm Sát có thể dùng từ dữ tợn để hình dung, đây là lần thứ hai Dương Tư Khải thấy bộ dạng này của hắn. Lần đầu tiên là vào bảy năm trước, Nghiêm Sát vì một sủng quân mà trở mặt cùng Giải Ứng Tông.

Rốt cuộc bộ óc trì độn của Nguyệt Quỳnh cũng có phản ứng, tay trái ôm chặt Nghiêm Sát, vội vàng giải thích:

 "Nghiêm Sát, hắn là Tiểu Diệp Tử, là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta, ta tưởng rằng hắn đã chết."

"Buông thiếu gia nhà ta ra!" Bị Dương Tư Khải ôm chặt không cách nào trốn thoát, Diệp Lương rống giận.

Đôi mắt lục sắc tức giận trừng Diệp Lương một hồi, sau đó cúi đầu. Nguyệt Quỳnh nắm lấy tay hắn, nuốt nước miếng:

 "Thật đấy thật đấy."

Thấy Nguyệt Quỳnh sợ hãi tòa núi nhỏ này như vậy, Diệp Lương suy sụp:

 "Thiếu gia! Đều do ta cả! Đều là do ta! Ta khiến người phải chịu ủy khuất! Khiến người bị người ta khi dễ..."

"Tiểu Diệp Tử, không phải đâu. Nghiêm Sát..." 

Nguyệt Quỳnh không biết nên giải thích thế nào, nơi này cũng không phải nơi thích hợp có thể giải thích. Thân thể bị người ta ôm dựng lên, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh rời đi trong cơn thịnh nộ.

"Nghiêm Sát!" Nguyệt Quỳnh hoảng sợ.

Diệp Lương hầm hừ phía sau hắn.

"Buông thiếu gia nhà ta ra! Nghiêm Sát! Không cho phép ngươi khi dễ thiếu gia nhà ta!"

Nghiến chặt răng, Nghiêm Sát quay đầu liếc mắt nhìn Dương Tư Khải một cái, sau đó nhanh chóng rời đi. Dương Tư Khải ôm Diệp Lương càng chặt, không cho hắn né tránh. 

Thấy hắn như vậy, Nguyệt Quỳnh cũng không dám làm trái lời hắn, chỉ nhỏ giọng giải thích:

 "Ta và Tiểu Diệp Tử giữa đường gặp cướp, Tiểu Diệp Tử vì bảo vệ ta nên mới đánh lạc hướng đám cướp, ta cho rằng... hắn đã chết."

 Nghĩ đến tình huống khi đó, đôi mắt Nguyệt Quỳnh lại ướt át.

 "Nghiêm Sát... Sau đó vài ngày, ta gặp được ngươi. Khi đó, người ta nhờ ngươi tìm kiếm chính là hắn."

Nghiêm Sát dừng bước. "Nghiêm Mặc."

Nghiêm Mặc theo phía sau hắn tuân mệnh xoay người đi tìm Dương Tư Khải, tay trái Nguyệt Quỳnh níu chặt vạt áo Nghiêm Sát, vùi đầu trong lồng ngực hắn, vẫn khó áp chế kích động trong lòng.

"Nghiêm Sát... Ta cho rằng... hắn đã chết..."

"Hắn là huynh đệ của ngươi?"

Ôm chặt người trong lòng, hỏa nộ của Nghiêm Sát giảm một chút, chỉ là một chút thôi.

Gật đầu, Nguyệt Quỳnh nghẹn ngào: 

"Hắn còn sống... hắn còn sống... Thật tốt quá... Thật sự là quá tốt..."

Lục mâu u ám, thậm chí còn lộ ra tia tàn nhẫn.

Nghiêm Sát cứ quang minh chính đại như vậy mà ôm Nguyệt Quỳnh trở về "Tùng Uyển", trở về phòng, Nguyệt Quỳnh cố gắng bình ổn tâm trạng kích động. 

Nghiêm Sát xanh mặt ngồi trên tháp, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận hầu hạ, thỉnh thoảng lại nhìn trộm sắc mặt bất bình thường của Lê Hoa Chước, trong lòng thầm đoán chắc đã xảy ra chuyện lớn.

Ngồi trên đùi Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh không dám giãy dụa, lúc này, Nghiêm Sát muốn làm gì y thì làm. Y vẫn không hiểu tại sao Nghiêm Sát lại tức giận kinh khủng như vậy, chẳng phải y đã giải thích rồi?

Chỉ chốc lát sau, Dương Tư Khải đưa Diệp Lương cũng đang kích động, tức giận tới. Hắn vừa tiến đến, hai người lại muốn ôm chặt nhau mà khóc rống lên. 

Bất quá, chuyện đó không khả thi. Cánh tay thô lỗ của Nghiêm Sát ôm chặt Nguyệt Quỳnh, Dương Tư Khải gắt gao kéo Diệp Lương. Kéo Diệp Lương ngồi xuống, Dương Tư Khải tranh thủ mở miệng trước:

 "Lệ vương, Lương là do ta cứu trên đường chín năm trước, lúc ấy cơ thể hắn bị trọng thương, tĩnh dưỡng gần một năm mới khỏe lại."

"Tiểu Diệp Tử..."

"Không được khóc!"

 Đại chưởng thô ráp lau mặt Nguyệt Quỳnh, chợt nghe một người khóc rống:

 "Không được hung dữ với thiếu gia!" 

Nghiêm Sát tức giận trừng mắt, đối phương lại chẳng sợ hãi chút nào, thậm chí còn trừng lại. Hỏa nộ hừng hực cơ hồ bốc đến tận nóc phòng, Nguyệt Quỳnh nắm chặt tay Nghiêm Sát, nức nở nói:

 "Tiểu Diệp Tử... là ta... liên lụy ngươi. Nghiêm Sát hắn... không phải đang hung dữ với ta, chỉ là bộ dạng của hắn... tương đối hung dữ."

Lời này vừa thốt ra, Dương Tư Khải kinh hãi cứng đờ khi thấy người trong lòng Nghiêm Sát tùy ý nói vậy mà hắn không mảy may tức giận! Hình như điều khiến hắn tức giận là "Tiểu Diệp Tử" đột nhiên xuất hiện.

"Thiếu gia, người đừng giải vây giúp hắn!" 

Diệp Lương trung tâm hộ chủ, đồng dạng nức nở:

 "Đều do ta học nghệ không tinh, khiến thiếu gia bị người ta khi dễ, đều tại ta... Ta thật có lỗi với thiếu gia..."

"Tiểu Diệp Tử, ta không bị khi dễ, thật đấy. Là ta có lỗi với ngươi, là ta làm phiền ngươi, khiến ngươi bị thương, đều do ta cả." Hai người bắt đầu cách không khóc rống.

Dương Tư Khải lên tiếng: 

"Lệ vương, chủ tớ hai người bọn họ thất lạc nhiều năm mới gặp lại, có phải nên để bọn họ vào phòng trò chuyện không?"

"Không phải chủ tớ." Nguyệt Quỳnh sửa lại.

"Là huynh đệ."

Diệp Lương cũng khóc nói: "Thiếu gia là huynh trưởng của ta."

Hở... Dương Tư Khải tươi cười: 

"Lệ vương, để huynh đệ bọn họ vào phòng trò chuyện đi, hai người thất lạc nhiều năm như vậy, lại tưởng rằng âm dương cách biệt, đương nhiên hơi kích động." 

Hắn buông Diệp Lương ra, Diệp Lương coi Nghiêm Sát như không khí, vọt tới trước mặt Nguyệt Quỳnh: "Thiếu gia..."

"Tiểu Diệp Tử..." Nguyệt Quỳnh ngồi trên đùi Nghiêm Sát lau nước mắt cho Diệp Lương. Trừng mắt nhìn hai người hồi lâu, Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh xuống.

Chân Nguyệt Quỳnh vừa chạm đất liền lôi kéo Diệp Lương vào phòng... phòng ngủ của y cùng Nghiêm Sát. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đứng ngoài nhìn theo, thần sắc có chút ủ dột.

"Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo." 

Rèm cửa nâng lên, Nguyệt Quỳnh vẫy tay với bốn người. Gương mặt bốn người bọn họ hiện lên vẻ kinh hỉ, vội vàng chạy tới.

Rèm cửa buông, đám huynh đệ bọn họ vào phòng trò chuyện.

"Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, đây là Tiểu Diệp Tử, là huynh đệ tốt của ta, ta với hắn cùng nhau lớn lên, hắn nhỏ hơn ta hai tuổi."

"Tại hạ Diệp Lương, mọi người cứ gọi ta là Tiểu Diệp Tử như thiếu gia là được."

"Tiểu Diệp Tử."

"Tiểu Diệp Tử, đây là Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo, hiện tại bọn họ chính là thân nhân của ta. Mấy năm nay đều do bọn họ chăm sóc cho ta."

"Cảm ơn mọi người!"

"Tiểu Diệp Tử, ngươi mau đứng lên đi."

"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc thiếu gia... Hu hu... Ta cứ ngỡ rằng thiếu gia..."

"Tiểu Diệp Tử, ta cũng nghĩ là ngươi đã... Hu Hu...."

"Công tử (Nguyệt Quỳnh), Tiểu Diệp Tử, đừng khóc."

Nghe tiếng trò chuyện trong phòng, sắc mặt Nghiêm Sát vẫn rất tệ, bất quá, hỏa nộ hừng hực đã biến thành ngọn lửa nho nhỏ. Dương Tư Khải cười thành tiếng, sau đó cười lớn, tiếp đến lại biến thành không thể khống chế nổi. Nghiêm Sát nhìn về phía hắn, tựa hồ muốn nói: Ngươi điên rồi?

Vất vả ngừng cười, sắc mặt Dương Tư Khải đỏ ửng, hỏi:

 "Y chính là... người khiến ngươi trở mặt với Giải Ứng Tông?"

Nghiêm Sát không nói.

Dương Tư Khải cười thở dài.

"Ta đột nhiên cảm thấy, khổ sở mấy năm nay ta chịu đựng quá oan uổng." Tiếp, hắn tự đáp: 

"Trong lòng Lương có người khác. Mấy năm nay, vì người kia, hắn thất hồn lạc phách, đêm đêm khó ngủ, tra tấn bản thân, cũng là tra tấn ta. Vô luận ta làm thế nào thì hắn vẫn không chịu liếc nhìn ta lấy một lần, thậm chí còn có chút hận ta, hận ta không cho hắn đi tìm người kia."

"A... Ta vẫn luôn cho rằng người trong lòng hắn chính là người hắn yêu, thật không tưởng được..." 

Dương Tư Khải ảo não không thôi.

"Sớm biết người hắn muốn tìm là thiếu gia nhà hắn, ta sẽ để hắn, không, ta sẽ giúp hắn tìm kiếm."

"Chẳng lẽ hắn chưa từng nói với ngươi người hắn muốn tìm là ai?"

Dương Tư Khải cắn răng: 

"Hắn luôn nói, kẻ hắn muốn tìm là người quan trọng nhất của hắn, làm sao ta nghĩ được là thiếu gia của hắn."

"Tại sao thiếu gia lại không thể là người hắn yêu?" 

Những lời này của Nghiêm Sát khiến Dương Tư Khải cười không nổi. Không khí đóng băng. Tiếng cười nói vui vẻ của mấy vị trong phòng tiến vào tai hai vị vương gia, càng lúc càng trở nên chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro