Phần 54 : THƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tối, mọi người đều nhận ra tâm trạng Nghiêm Sát rất tốt. Lúc đầu, có người đánh bạo mời rượu hắn, hắn không những không từ chối, ngược lại còn hào sảng cạn chén, sau đó, người to gan ngày càng nhiều, người tới kính rượu cũng thay nhau ra trận, thế nhưng Nghiêm Sát lại uống toàn bộ, uống đến sảng khoái, khiến Giang Bùi Chiêu không khỏi thở dài: 

"Đúng là hữu tử vạn sự túc, ngay cả Lệ vương cũng chẳng thoát được cửa này."

(Hữu tử vạn sự túc: có con là mọi việc đều sung túc, đầy đủ, thỏa mãn)

"Thế nào? Hâm mộ? Vậy còn không nhanh chóng kiếm lão bà đi." Dương Tư Khải ngồi cạnh hắn trêu ghẹo.

Giang Bùi Chiêu lắc đầu,.

"Vẫn là thôi đi. Cái thân rách nát này của ta, chẳng biết khi nào sẽ đi gặp Diêm Vương nữa, tốt nhất là không nên chà đạp hoàng hoa khuê nữ nhà người ta."

"Bùi Chiêu." Dương Tư Khải nhíu mày, Giang Bùi Chiêu lập tức nói:

 "Là tiểu đệ nói sai rồi, tiểu đệ tự phạt một chén."

"Nếu cơ thể ca ca không khỏe, vậy uống ít rượu mới tốt." 

Giang Bùi Chiêu còn chưa uống cạn chén rượu đã bị bàn tay xuất hiện giữa chừng đoạt mất, thay vào đó là một chén trà xanh. Giang Bùi Chiêu sửng sốt một lúc lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần, trong mắt Dương Tư KHải hiện lên tinh quang, ha ha cười nói:

 "Lưu Sơn làm tốt lắm, ngươi cũng nói cơ thể ngươi không khỏe, còn uống rượu gì nữa, uống trà, uống trà đi."

Giang Bùi Chiêu cũng cười rộ lên, sau đó bất đắc dĩ uống cạn chén trà kia, cuối cùng tự giễu một câu: 

"Ai, mệnh ta thật là khổ a."

(nguyên câu trên vốn là "bất đắc dĩ uống cạn chén rượu", nhưng trên tay Bùi Chiêu vốn được thay bằng chén trà, vậy nên Vũ nghĩ có sự nhầm lẫn ở đây và đã thay luôn bằng trà.)

"Ca ca vẫn nên lấy thân mình làm trọng." Giải Lưu Sơn lại rót đầy trà cho Giang Bùi Chiêu, ngữ khí lộ vẻ quan tâm.

Giang Bùi Chiêu cầm lấy chén trà, thừa dịp nâng chén trà lên uống mà trao đổi ánh mắt với Dương Tư Khải, cười cười uống cạn chén trà. Đám người Lý Hưu, Chu Công Thăng nhận trọng trách tiếp khách ngồi cùng bàn bọn họ làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục uống rượu mua vui.

Dường như muốn tránh hiềm nghi, Nghiêm Sát không ngồi cũng bàn với đám người Dương Tư Khải, mà ngồi cũng bàn với thuộc hạ của mình.

 Rượu quá tam tuần, nhân vật chính đêm nay, Lệ vương thế tử Nghiêm Tiểu Yêu đội chiếc mũ lão hổ đáng yêu được nãi mụ Lê Hoa Chước bế ra. Hắn vừa xuất hiện, toàn trường nháy mắt im phăng phắc. Nghiêm Sát đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức khiến mọi người có cảm giác áp bách khó nói nên lời.

Chỉ thấy hắn dùng tư thế khiến người ta kinh ngạc rớt cằm mà cẩn thận ôm nhi tử mới tỉnh giấc trong lòng Lê Hoa Chước, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. Đây là nhi tử của Nghiêm Sát?

 Không thể nào! Cái tên bộ dạng lưng hùm vai gấu như Nghiêm Sát sao có thể sinh ra nhi tử xinh đẹp như vậy! Ngay cả Dương Tư Khải, Giang Bùi Chiêu lẫn Giải Lưu Sơn đều trợn tròn mắt, biểu hiện không dám tin vào mắt mình.

Nghiêm túc quét mắt một vòng nhìn mọi người, Nghiêm Sát ôm thẳng nhi tử lên.

"Đây là nhi tử của ta, Nghiêm Tiểu Yêu, hắn sẽ kế thừa Vương vị của ta, kế thừa tất thảy của ta."

Mọi người đang ngồi ở đây lại sửng sốt. Nghiêm Tiểu Yêu... Dầu gì Nghiêm Sát cũng là Vương gia, sao có thể đặt tên cho nhi tử như vậy. Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, mọi người vẫn vội vàng đứng dậy:

 "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, chúc thế tử điện hạ bình an khỏe mạnh, cát tường như ý." 

Sau đó có người móc bao lì xì dày cộp ra, nháy mắt, bao lì xì đỏ hồng bay khắp trời.

Nghiêm Tiểu Yêu chẳng chút kinh sợ mà ngáp một cái, không chỉ không bị mọi người trong phòng dọa khóc, càng không bị tiếng chúc mừng điếc tai làm kinh sợ. 

Hắn quơ hai nắm tay nhỏ nhắn, tay năm tay mười, tát nhẹ phụ vương hắn hai cái, sau đó ngoảnh cái đầu nhỏ tìm kiếm nãi mụ của mình, vươn tay muốn ôm.

Nghiêm Sát giao hài tử cho Lê Hoa Chước, Lê Hoa Chước ôm hài tử rời đi. Tuy rằng tất cả mọi người không tin Nghiêm Sát có thể sinh ra hài tử xinh đẹp như vậy, nhưng cặp mắt lục sắc không lẫn vào đâu được của hài tử kia đã cho mọi người biết, phụ thân của hắn chính là Nghiêm Sát. 

Sau khi hài tử rời đi, yến hội lại lên cao trào một lần. Từng bàn từng bàn vọt tới trước mặt Nghiêm Sát kính rượu, Nghiêm Sát không cự tuyệt bất kể người nào.

"Ai, ai, ai." 

Than thở ba tiếng, Dương Tư Khải vờ giận.

"Nghiêm Sát nhặt được bảo vật gì vậy, không biết từ nơi nào đoạt được nữ tử sinh hạ cho hắn một tiểu oa oa đáng yêu đến thế, ông trời không có mắt, ông trời quả là không có mắt."

Giang Bùi Chiêu cũng liên tục thờ dài: 

"Ta đoán tiểu thế tử có lẽ là hài tử xinh đẹp nhất U Quốc, ông trời không có mắt, ông trời đúng là không có mắt."

Lý Hưu ha hả cười nói:

 "Ta sẽ đem lời của An vương cùng thế tử báo thật tường tận cho Vương gia, để Vương gia giải thích mối nghi hoặc của hai vị."

 Giang Bùi Chiêu là nhi tử độc nhất của Hằng vương, cũng là Hằng vương thế tử, bởi vậy Lý Hưu bèn gọi hắn như vậy.

"Ấy, đừng đừng đừng, chúng ta là đang ca ngợi, ca ngợi mà." Dương Tư Khải vội vàng nói.

"Phải phải phải, ca ngợi." 

Giang Bùi Chiêu lập tức chắp tay cầu xin, để tên Nghiêm Sát thô bạo kia nghe được, hắn đừng nghĩ đến việc còn sống bình yên rời đi.

Giải Lưu Sơn mỉm cười nhìn hành động của mấy người bọn họ, thuận miệng hỏi:

 "Tiệc đầy tháng của tiểu thế tử là chuyện lớn như vậy, sao lại chưa thấy công chúa điện hạ?"

 Không khí trên bàn tiệc lập tức đóng băng, Chu Công Thăng hơi chỉnh sắc mặt, thấp giọng nói: 

"Sức khỏe công chúa điện hạ không tiện."

"Công chúa điện hạ bị bệnh? Không biết có nghiêm trọng không?"

Chu Công Thăng nói:

 "Cũng không thể nói là nghiêm trọng, nhưng vẫn cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Thân thể công chúa là thiên kim, mùa đông Giang Lăng lại lạnh nên thụ chút phong hàn."

"A, ra vậy." 

Giải Lưu Sơn lộ vẻ ưu phiền.

"Lần này Lưu Sơn đến đây, thứ nhất là chúc mừng Lệ vương; thứ hai là bái kiến công chúa điện hạ. Phụ vương biết mùa đông Giang Lăng lạnh nên lập tức sai ta đem theo chút đồ ấm cho công chúa. Không biết An vương cùng thế tử đã đến thăm công chúa chưa?"

Giang Bùi Chiêu thở dài: 

"Tới Giang Lăng nào có thể không đến bái kiến công chúa điện hạ, đến ngày đầu tiên đã đưa bái thiếp, thế nhưng đến nay công chúa điện hạ vẫn chưa hồi phục.

 Một vị ma ma thân cận của công chúa nói thân thể điện hạ khó chịu, không muốn gặp bất luận người nào, ai, không thể nói là không tiếc nuối được."

Dương Tư Khải cười khổ: 

"Ta cũng vậy. Ngày đầu tiên tới đã đưa bái thiếp, công chúa điện hạ cũng nói không gặp. Nghe nói đến Nghiêm Sát muốn gặp cũng chẳng dễ dàng, đừng nói là chúng ta."

Giải Lưu Sơn lập tức hỏi: "Sao? Mong được chỉ giáo?"

Lý Hưu "ba" một tiếng, dằn mạnh đôi đũa lên mặt bàn, ba người nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt lắm. Miễn cưỡng cười, hắn mở miệng: 

"Hưu vô lễ, mong An vương, thế tử cùng Đại công tử đừng trách."

Dương Tư Khải phản ứng cực nhanh mà nâng chén rượu lên: 

"A, uống rượu uống rượu, hôm nay là ngày đại hỉ của Nghiêm Sát, việc bái kiến công chúa đợi sau tiệc đầy tháng hãy nói."

"Đúng, uống rượu, đêm nay Công Thăng liều mình tiếp vương gia, thế tử cùng đại công tử , nào, cạn." Chu Công Thăng đứng dậy, kính ba người.

"Cạn!" 

Giang Bùi Chiêu bỏ chén trà xanh qua, bưng rượu lên. Giải Lưu Sơn cũng không tiếp tục hỏi nhiều, nâng chén rượu. Lúc này không khí trên bàn mới khôi phục bình thường.

Sắp qua giờ tí, yến hội mới kết thúc. Tất cả mọi người đều uống nhiều, thị tùng Lệ vương phủ nâng từng người rời khỏi vương phủ; ai đi theo chủ tử nhà mình đến, thì nâng chủ tử hôn mê nhà mình về.

 Nghiêm Sát uống còn cao hứng hơn mọi người, kẻ chưa bao giờ say như hắn mà ngay lúc này cũng đã bất tỉnh nhân sự. Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Tráng tốn rất nhiều sức lực mới nâng được thân hình cường tráng tựa tòa núi nhỏ của hắn trở về Tùng Viện.

Về phòng, Nghiêm Sát say như chết kia đột nhiên mở mắt, Tứ Nghiêm buông hắn ra. Cung kính chờ đợi bên trong, Hồng Hỉ lập tức bưng canh giải rượu tới cho hắn, Nghiêm Sát uống xong mới hỏi:

 "Y ngủ?"

"Công tử vẫn chưa nghỉ ngơi."

Lục mâu u ám, Nghiêm Sát mang theo một thân đầy mùi rượu đẩy cửa phòng ngủ ra, người nằm trên giường chợp mắt nghe được động tĩnh bèn ngồi dậy.

"Sao còn chưa ngủ."

 Đi đến bên giường ngồi xuống, Nghiêm Sát ấn người vừa ngồi dậy nằm xuống: "Ngủ đi."

Nguyệt Quỳnh do dự hỏi: "Đêm nay... không có việc gì chứ?"

"Không có." Đắp chăn cẩn thận cho Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát chưa muốn ngủ, buông màn.

"Ngươi ngủ trước đi."

"Nghiêm Sát." 

Kéo tay áo Nghiêm Sát, dường như Nguyệt Quỳnh có chuyện muốn nói. Nghiêm Sát dựa người ngồi trên giường, kéo người kia ôm vào lòng. Bị hương rượu nồng đậm trên người hắn khiến cho ngạt thở, Nguyệt Quỳnh kéo chăn che mũi, buồn bực hỏi:

 "Có rất nhiều người đến đúng không?"

"Ừm."

"Ba vị vương khác... cũng đến?"

"Giải Ứng Tông phái trưởng tử của hắn tới."

Đôi mắt to hiện lên vẻ ưu sầu.

 "Nhiều người đến như vậy... chắc cũng có người muốn gặp công chúa rồi."

Cánh tay ôm Nguyệt Quỳnh siết lại: "Có."

"Nếu ngươi không để bọn họ gặp, sẽ có người nghi ngờ."

Vuốt eo Nguyệt Quỳnh qua tấm chăn, Nghiêm Sát kề cà không trả lời, Nguyệt Quỳnh lại hỏi: 

"Nghiêm Sát, công chúa... sinh yêu quái thật, hay yêu quái giả?"

"Thật."

Tâm can trầm xuống. Tuy đã đoán được, nhưng sau khi được chứng thực vẫn rất khó chịu. 

"Vậy... hài tử kia đâu?"

"Chôn."

Tim siết chặt.

"Là nam hay nữ?"

"Khuê nữ."

Vô cùng khó chịu, là một tiểu khuê nữ.

"Nghiêm Sát, không thể không cho bọn họ gặp công chúa."

Nghiêm Sát không lên tiếng, chờ.

"Chọn vài người thân phận cao quý đi gặp công chúa. Không thể không gặp, nhưng cũng không thể cho gặp toàn bộ. Như vậy vừa không khiến người khác nghi ngờ, cũng giảm bớt khả năng phát sinh rắc rối."

"Thấy công chúa, bọn họ sẽ càng nghi ngờ."

"Làm sao vậy, tình hình công chúa bất ổn?"

"Nàng điên rồi."

Hả?! Nguyệt Quỳnh khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt là khó tin, là ưu thương.

Nghiêm Sát cau mày nói: "Nàng nhận định rằng mình mang thai thái tử, kết quả lại sinh ra yêu quái, bị dọa đến phát điên rồi."

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, đôi mắt cay cay, sau một hồi lâu, y nói:

 "Ngươi... chắc biết... dịch dung? Tìm người cải trang thành công chúa... che dấu tình hình hiện tại đi..." 

Hít sâu vài hơi, y không để bản thân thất thố, nhịn nửa ngày mới nói:

 "Người bên cạnh công chúa... cũng phải tìm người giả dạng, phải cẩn thận. Người trong cung tới... không dễ đánh lừa."

Nâng mặt Nguyệt Quỳnh, phát hiện đôi mắt y phiếm hồng, Nghiêm Sát kéo dài giọng: 

"Mới vừa ký khế ước, ngươi định bội ước?"

"Nghiêm Sát..." Giọng Nguyệt Quỳnh khàn khàn: 

"Tìm người chăm sóc nàng cẩn thận, nàng là... một nữ nhi đáng thương."

"Nàng sống hay chết cũng không liên can tới ngươi!"

 Thô bạo lau đi thứ ướt át bên khóe mắt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát vô cùng bực bội, nhưng tính đa sầu đa cảm của đối phương ngày càng nặng, nặng đến nỗi khiến Nghiêm Sát muốn dùng thủ đoạn.

"Nghiêm Sát..." Nén xót xa trong lòng, Nguyệt Quỳnh khẩn cầu: "Tìm người... chăm sóc nàng."

"Nếu ngươi còn tiếp tục hao tổn tinh thần vì nàng, ta sẽ giết nàng!"

Nguyệt Quỳnh vội vàng nhắm mắt.

Qua một lúc lâu, Nguyệt Quỳnh tựa hồ bình tĩnh trở lại, hỏi: "Ngươi có biết cách dịch dung?"

"Khai Viễn biết."

Hả? Nguyệt Quỳnh kinh hãi. Từ đại phu còn biết cả thứ này?!

Nghiêm Sát nâng đầu y lên, thấy y thật sự bình tĩnh mới nói:

"Lần này người trong cung phái tới là thái giám kề cận Cổ Niên, người đó không dễ lừa, trừ phi là người bên cạnh Cổ Phi Yến, bằng không cho dù tìm người cải trang thành nàng cũng dễ dàng bị nhìn thấu."

Nguyệt Quỳnh trầm tư một lát, sau đó nói:

 "Thân phận công chúa tôn quý, lại có chút tính tình của nữ nhi, không phải ai cũng có thể nói chuyện cùng nàng, thậm chí là gặp mặt. Đến lúc ứng phó với việc của công chúa, chỉ cần thái độ ngạo mạn một chút, sẽ không ai nghi ngờ." 

Nói trắng ra là, công chúa ngạo mạn vô lễ, cho dù đương triều thừa tướng có đến đây, nàng nói không gặp thì không gặp, huống chi chỉ là một tên thái giám, gặp hắn một lần đã là cho hắn thể diện. Đương nhiên, Nguyệt Quỳnh sẽ không nói vậy.

"Thị nữ và ma ma hầu cận Cổ Phi Yến, phải giả trang thế nào mới lừa được người khác?"

"Công chúa triệu kiến người khác, hạ nhân không được tự ý xen mồm, các nàng chỉ cần đứng đó là được, tuy nhiên, khuôn mặt cùng thân hình không được khác biệt nhiều quá. 

Bên cạnh công chúa, quyền thế nhất là bốn vị ma ma, nhưng mặc cho các nàng có bao nhiêu quyền thế, các nàng tuyệt đối không thể tùy tiện ngẩng đầu, trừ phi công chúa hạ lệnh. 

Cho dù dâng trà cho công chúa cũng phải cúi đầu, như vậy sẽ dễ gạt. Ngươi chọn một buổi tối để bọn họ tới gặp công chúa, trong phòng không thể để quá sáng."

"Sáu tì nữ."

"Nếu là tì nữ bảo vệ an nguy cho công chúa, vậy thì cũng không thể lộ diện, phải trốn ở nơi bí mật nào đó, cho nên có thể không cần tìm người cải trang; nếu là phục vụ công chúa, đến lúc đó sẽ phân chia đứng sau các vị ma ma chờ sai phái, cũng phải cúi đầu."

"Hai mươi gã thị vệ."

Đôi mắt to hiện lên buồn bực, đến cái này cũng phải hỏi y sao?

 "Trong tay ngươi, thứ nhiều nhất chính là thị vệ. Lại nói, bọn họ có mặt hay không, ở nơi nào, ai lại để ý từng li từng tí một. Công chúa đã gả cho ngươi thì chính là vương phi, trừ bỏ tam vương, công chúa triệu kiến người khác không thể quá một nén hương; cho dù là tam vương, bọn họ cũng không thể ở lâu trong phòng công chúa. Hơn nữa, khi tam vương gặp công chúa, chiếu theo quy của thì phò mã cũng phải có mặt ở đó."

Lục mâu u ám, ngón tay thô ráp khẽ vuốt cằm Nguyệt Quỳnh.

 "Vậy làm theo lời ngươi nói."

Đôi mắt to hiện lên khẩn cầu: "Nghiêm Sát... phái người chăm sóc tốt cho công chúa."

"Ngươi muốn bội ước?"

"Nghiêm Sát..."

"Lần cuối cùng, không được tái phạm!"

Người này đồng ý rồi. Không dám tái phạm, Nguyệt Quỳnh ngậm miệng, trong mắt là cảm kích.

"Ngủ đi!"

"A, ngủ, ngủ ngay đây."

Đặt người đang quấn chăn trở lại giường, Nghiêm Sát xuống giường.

 "Mau ngủ đi, không cần chờ ta."

"Ừm."

Nhìn Nghiêm Sát xỏ giày đứng dậy, nhìn hắn buông màn, nghe thấy hắn rời đi, Nguyệt Quỳnh nhắm chặt đôi mắt đang rơi lệ.

Rời khỏi phòng ngủ, Nghiêm Sát không đi đâu khác mà tới thư phòng nhỏ nối liền phòng ngủ. Trong phòng có người đang chờ hắn, Lý Hưu, Chu Công Thăng, hiển nhiên không cần phải bàn tới hai người này. 

Tứ Nghiêm, Từ Khai Viễn cùng Nhâm Phữu sớm bị nâng hồi phủ cũng đã chờ từ lâu. Bất quá, khiến cho người ta giật mình không phải là bọn hắn, mà là An vương Dương Tư Khải vốn nên say sưa trong mộng cùng Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu cũng có mặt. 

Trên người bọn họ đều mang theo hương rượu nồng đậm, nhưng đáy mắt lại vô cùng tỉnh táo, chỉ có Hùng Kỷ Uông là thực sự uống đến say mèm.

Sau khi Nghiêm Sát ngồi xuống, Dương Tư Khải trêu chọc: 

"Một năm không gặp, Lệ vương thay đổi quá vĩ đại. Vị mỹ nhân kia lại khiến Lệ vương phải dỗ dành cả nửa ngày, để bổn vương cùng thế tử phải đợi lâu quá."

Nghiêm Sát không phải người thích nói giỡn, trực tiếp vào vấn đề: "Xác nhận là Giải Lưu Sơn say thật?"

Từ Khai Viễn: 

"Trên bát đũa của hắn đều được tẩm "hồng hương", đến tận giờ ngọ ngày mai hắn vẫn chưa thể tỉnh. Người hắn đưa đến do Nghiêm Kim đích thân giám thị, nếu có chút dị động, bọn họ sẽ xử trí theo lời vương gia căn dặn."

Thấy Nghiêm Sát không thèmđể ý tới mình, Dương Tư Khải tạm thời chặt đứt suy nghĩ muốn tìm hiểu, nói:

 "Tên kia không đơn giản. Giữa bữa tiệc, hắn cố ý đổi chén với Bùi Chiêu."

Giang Bùi Chiêu cười nói:

 "Quả thực không đơn giản. Nếu nói Giải Ứng Tông là một con cáo già, vậy Giải Lưu Sơn là một tiểu hồ ly. Dùng bộ dạng tao nhã vô hại lừa thế nhân. Nếu không phải ta cùng Lý Hưu có quen biết, chỉ sợ sẽ tin lời hắn nói."

"Sao lại đổ cả lên người ta vậy?" Lý Hưu nổi giận.

 "Hắn có chỗ nào xứng để so với ta."

"Vâng vâng vâng, Lý đại nhân, tiểu đệ lỡ lời, xin lỗi, xin lỗi." Giang Bùi Chiêu xin lỗi chẳng chút thành ý.

Thần sắc Dương Tư Khải khẽ biến, nói: 

"Giải Lưu Sơn hỏi vì sao đêm nay công chúa không tới, Công Thăng nói thân thể công chúa khó chịu, hắn nhân cơ hội yêu cầu gặp công chúa, còn hỏi ta cùng Bùi Chiêu đã gặp công chúa chưa. Hai người chúng ta chiếu theo thương lượng trước đó mà trả lời."

Tất cả mọi người nhìn về phía vương gia, việc công chúa phải giấu giếm thế nào đây?

Nguyệt Quỳnh ngủ không an, cảnh tượng liên tục thay đổi trong mộng. Có người đang vuốt má y, vuốt thân thể y, đại chưởng thô ráp xoa nắn khiến da y phát đau.

"Nghiêm Sát..." Không cần mở mắt, y biết là chỉ có hắn.

Đại chưởng thô ráp dừng lại đôi chút, sau đó ôm lấy y. Y coi như tìm được một cây gỗ nổi, cánh tay trái có thể cử động níu chặt đối phương, sợ bị bỏ lại.

"Ngủ đi."

Quả thực hắn đã trở lại, âm thầm thở phào. Đại chưởng dao động trên người y, những thứ quỷ quái xâm nhập vào giấc mộng của y dần biến mất, còn lại chỉ là một màu hắc ám an tĩnh.

Một tay ôm Nguyệt Quỳnh, vạt áo Nghiêm Sát bị đối phương níu chặt. Vô cùng ôn nhu vuốt ve đối phương, sau một hồi khá lâu, bàn tay níu chặt hắn của người nọ mới dần buông ra, ngủ say.

 Lục mâu chớp sáng, nếu lúc này có người tới kính rượu Nghiêm Sát, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt bất luận người nào.

Trong thư phòng, Lý Hưu xoa cằm buồn bực nói: "Vương gia để ý tới quy củ trong cung từ lúc nào vậy?"

Giang Bùi Chiêu cũng buồn bực: 

"Ta tưởng các ngươi đã thương lượng từ trước, chẳng lẽ không phải?"

"Không hề." 

Lý Hưu nghĩ mãi không ra.

 "Hôm qua vương gia còn căn dặn ta cùng Công Thăng, nói nhất định sẽ có người muốn cầu kiến công chúa, bảo chúng ta phải nghĩ đối sách."

Dương Tư Khải thuận miệng hỏi: "Nói không chừng tối hôm qua hắn ngủ say, trong mộng có cao nhân chỉ điểm."

Chu Công Thăng cười thần bí:

 "Đừng đoán, vương gia đã trở về rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Miễn để người ta phát hiện ra." Những người khác gật đầu, quả thật cần phải đi.

Rời đi từ hậu viện, Lý Hưu nhỏ giọng hỏi trên đường: "Công Thăng, ngươi đoán là ai?"

"Trừ hắn ra, còn có ai lén lút bày mưu tính kế cho vương gia nữa?"

"A... sao ta lại quên hắn được nhỉ?" Lý Hưu gõ gõ lên đầu mình.

 "Hắn còn biết quy củ trong cung? Đúng là làm cho người ta giật mình."

Chu Công Thăng thở dài thật dài.

 "Bây giờ ta đã an tâm được một chút. Hắn sẽ lo lắng cho vương gia, sẽ giúp vương gia phân ưu, điều này chứng tỏ hắn đã có lòng để ý tới vương gia, một ngày nào đó hắn sẽ thích, thậm chí yêu vương gia."

"Đúng vậy, chúng ta cũng không cần lo lắng cho vương gia nữa."

"Vương gia cũng coi như khổ tận cam lai."

"Hi vọng hắn có thể sớm yêu vương gia, ngày tháng của chúng ta cũng an bình hơn."

"Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro