Phần 60 : HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Sát không nói bản thân hắn cũng có cảm giác như đã từng quen biết, hắn nhìn chằm chằm vào bức họa, ngay khi Hùng Kỷ Uông nghĩ phải chăng vương gia cũng bị U Đế mê hoặc, Nghiêm Sát cuộn bức họa lại, nói:
"Hủy bỏ việc tìm người giả trang U Đế."

"Vương gia!" Bốn người kinh hô, Chu Công Thăng vừa muốn mở miệng đã bị ngăn lại.

 "Dương Tử Khải đã xuất phát tới kinh thành trước, thánh chỉ Cổ Niên hạ xuống muộn nhất là tháng sau sẽ tới, tìm người biết ca múa giả U Đế là việc quá khinh xuất, việc ở ngoại ô kinh thành an bài thế nào?" Nghiêm Sát chuyển đề tài, không muốn bàn lại việc này.

Chu Công Thăng cùng Lý Hưu đều không ngờ vương gia lại dễ dàng hủy bỏ kế hoạch kia như vậy, giật mình sửng sốt một hồi, Lý Hưu mới nói: "Công việc ở ngoại ô kinh thành vẫn đang được bố trí."

"Giục bọn hắn nhanh nhẹn hơn." Lục mâu u ám.

"... Vâng, vương gia..." 

Lý Hưu đánh mắt nhìn Chu Công Thăng, hai người hành lễ lui về phía sau, Từ Khai Viễn chưa nói một lời, theo họ lui ra. Hùng Kỷ Uông đầy bụng nghi vấn, nhưng vừa thấy sắc mặt vương gia, hắn cũng nhanh chóng lui xuống.
Cửa phòng vừa đóng, Nghiêm Sát lập tức mở bức họa kia, lục mâu chăm chú nhìn vào ánh mắt câu hồn đoạt phách của người trong bức họa.

Vừa đi ra, Hùng Kỷ Uông liền hỏi: "Vương gia muốn tìm người giả trang U Đế?" Chuyện này hắn không biết.

Lý Hưu cười khổ. "Trước thì muốn, hiện tại thì không. Kỷ Uông, việc này người cũng phải cẩn thận."

Hùng Kỷ Uông lập tức gật đầu."Ta hiểu rồi."
 Nghĩa là, ngay cả với lão bà hắn, hắn cũng không được phép tiết lộ.

"Vương gia làm gì cũng đã có suy nghĩ riêng, các ngươi không cần lo nghĩ quá nhiều. Ta phải đi phối thuốc cho Nguyệt Quỳnh, cáo từ." 

Thấy tạm thời không có việc liên quan đến mình, Từ Khai Viễn – người hiếm khi tham gia kế hoạch – kéo Hùng Kỷ Uông rời đi. Hai người đi rồi, Lý Hưu tâm trạng nặng nề mà nói:

 "Tại sao vương gia đột nhiên hủy bỏ kế hoạch? Chẳng lẽ thật sự vì thời gian gấp rút nên sợ không kịp?"

Chu Công Thăng đi vài bước, cũng nặng nề nói: 

"Thời gian tuy hơi gấp rút, nhưng hiện tại mới là đầu tháng, chờ thánh chỉ hạ xuống, vương gia chuẩn bị tiếp một thời gian, nấn ná dây dưa, hơn một tháng là thừa khả năng.
Dựa vào thuật dịch dung của Khai Viễn, chúng ta chỉ cần tìm người biết ca múa, thân hình giống U Đế là ổn. Nếu lần này Hoàng thượng không có hành động gì quá đáng, theo chủ ý trước đó của vương gia, hắn sẽ không khởi binh, chúng ta cũng tiện đường đưa U Đế giả nhập cung, nếu Hoàng thượng thực sự muốn nhân cơ hội này triệu vương gia vào cung để ám hại hắn, kẻ giả trang U Đế cũng tạm thời níu kéo Hoàng thượng, tranh thủ thời gian giúp vương gia.
 Ta không hiểu tại sao vương gia đột nhiên hủy bỏ kế hoạch này!"

Không khí trầm trọng vờn quanh hai người, Lý Hưu suy nghĩ, đột nhiên thất kinh la lên:

 "Chẳng lẽ vương gia cũng bị bức họa của U Đế mê đảo tâm hồn, không đành lòng đưa mỹ nhân tiến cung?"

"Hưu!" Chu Công Thăng quát khẽ, Lý Hưu hít sâu vài lần, hơi phiền lòng:
"Lời vừa rồi là do ta mất lý trí."

Chu Công Thăng vỗ vỗ vai hắn:

 "Tình cảm vương gia dành cho y bao năm qua thế nào chẳng lẽ ngươi vẫn hoài nghi? Huống chi y còn vì vương gia sinh thế tử, trừ bản thân y tự coi mình là công tử, ngươi và ta đều hiểu rõ, từ đầu tới cuối y vẫn là một vị chủ tử khác của vương phủ. Đừng hoài nghi tình cảm vương gia đối với y."

Lý Hưu gật đầu, nặng nề thở dài: "Vậy vì sao vương gia lại hủy bỏ kế hoạch đó?"

Chu Công Thăng nhìn phía trước, không trả lời, thâm tâm hắn cũng lo lắng vương gia bị U Đế mê đảo tâm hồn, nếu một người như vậy còn tại thế, chỉ sợ ngay cả Cổ Niên cũng không thể giam giữ y cả đời.

Qua bữa trưa, Nghiêm Sát triệu thuộc hạ thân tín đến thư phòng nghị sự, bức họa U Đế kia đã không còn trên bàn hắn, chẳng biết bị hắn cất nơi nào.
Nghiêm Sát chẳng nhắc đến việc giả trang U Đế dù chỉ một câu, trong lòng Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đều vô cùng bất an, sợ rằng nhân vật khuynh quốc khuynh thành kia sẽ mang đến mối họa cho vương gia anh minh của bọn họ.

"Hắt xì!"

Tiếng hắt xì này khiến mấy người đang nói chuyện phiếm kia giật mình, năm người vội vàng phóng tới cạnh giường nhỏ, sờ sờ gương mặt, cánh tay, cổ... bé con nằm trên giường. Mà người cuối cùng phản ứng chậm nửa nhịp thì lúng ta lúng túng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Mi tâm Lê Hoa Chước nhíu chặt.


"An Bảo, đi lấy chén nước đến đây."

 An Bảo lập tức chạy đi. Tiếp theo lại nghe thêm một tiếng "hắt xì", bé con trên giường lại nhảy mũi lần nữa. Người phản ứng chậm chạp kia vẫn không nhận ra tình hình nghiêm trọng, chỉ bước tới nhìn tò mò nhìn hài tử.

"Oa..." Nhóc con vừa hắt xì hai cái tựa hồ có chút khó chịu, anh anh khóc lên, tiếng khóc có xu thế lớn dần.

"Tiểu Yêu tè dầm à?" Bởi vì vừa uống sữa hổ, cho nên Nguyệt Quỳnh chỉ nghĩ đến việc hài tử tè dầm.

Lê Hoa Chước ôm lấy hài tử, nôn nóng nói:
 "Nguyệt Quỳnh, hình như Tiểu Yêu hơi phát sốt. Ngươi sờ thử xem?" 

Vừa nghe hài tử phát sốt, Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, vội vàng vươn tay sờ, sau đó sắc mặt y trắng bệch.

"Hình như... có một chút."

"Ta đi tìm Từ đại phu!" Hồng Hỉ biến mất trong chớp mắt.

"Ta đi tìm vương gia!"

 Hồng Thái cũng nháy mắt đã mất tăm hơi, khiến lời ngăn cản của Nguyệt Quỳnh liên tục không kịp vang lên. Diệp Lương phi nhanh ra gian ngoài đóng cửa sổ thông gió lại. Nghiêm Tiểu Yêu khóc càng lúc càng lớn, mặt cũng trướng đến đỏ bừng, thậm chí còn nôn toàn bộ sữa hổ đã uống. Nguyệt Quỳnh sợ hãi, đứng tại chỗ không biết phản ứng ra sao.

Không khí trong thư phòng rất nặng nề, trong kinh đưa mật báo đến, sau khi Giang Bùi Chiêu đến kinh thành liền bị Cổ Niên triệu nhập cung, sau đó không còn gặp lại hắn, người bọn họ phái đi âm thầm bảo hộ Giang Bùi Chiêu không thể tiến vào trong cung, không lấy được tin tức của hắn.
Ngay cả tai mắt bọn họ âm thầm gài vào trong cung cũng không thể tra ra Giang Bùi Chiêu ở nơi nào. Cổ Niên đột nhiên tăng mạnh phòng thủ trong cung, ngay cả thống lĩnh thị vệ phụ trách bảo hộ an toàn trong cung cũng bị thay đổi, người đó vốn là một quân cờ Nghiêm Sát xếp đến bên cạnh Cổ Niên.
Không biết hành động này của Cổ Niên là vô tình hoặc giả đã biết thân phận người nọ. Tuy rằng người nọ hiện tại coi như an toàn,nhưng thế cục đối với Nghiêm Sát mà nói thì ngày càng hung hiểm.

Bất quá cũng có tin tức tốt, Cổ Niên phái người thu nạp người giống U Đế ở khắp nơi, trong đó có không ít nhi tử của quan viên trong triều, danh gia thế tộc các vùng, những người này bị Cổ Niên dùng cường quyền cưỡng ép thu nạp vào cung, rất nhiều người bị làm nhục đến chết. Để phòng ngừa những người này phản kháng, Cổ Niên dùng thủ đoạn tàn độc đối với bọn họ, lấy cớ tra xét tịch biên mà diệt cả tộc.
Cổ Niên còn tăng thuế má các nơi, điều động hơn mười vạn nhân lực viện cớ tra xét tịch biên, sưu cao thuế nặng để vơ vét tiền tài dựng lên "Trục U Thai". "Noãn U Cung", "Cận U Các", hắn còn cho tu sửa lại tẩm cung trước kia U Đế từng ở, cực kỳ xa hoa.

Việc này khiến cho rất nhiều người bất mãn, mà những người bất mãn đều bị Cổ Niên giết chết, nhưng có một người Cổ Niên không dám động, cũng động không tới được, đó chính là thái sư Lý Chương Tiền của Cổ U – đại nho sinh vang danh thiên hạ, đệ tử dưới chân ông hơn ba nghìn người.
Cổ Niên có thể giết vài thần tử để bịt miệng thiên hạ, nhưng hắn không thể giết Lý Chương Tiền, cho dù hắn rất muốn giết ông.
Nhưng giết Lý Chương Tiền, chẳng khác nào đối nghịch cùng nho sinh trong thiên hạ, cho dù Cổ Niên có bị U Đế mê đảo tâm hồn nhưng vẫn chưa đến mức mất đi chút lý trí ấy.

Nếu nói Cổ Niên niệm tình Lý Chương Tiền là thái sư của U Đế mà không động đến ông, thì tấm miễn tử kim bài trong tay ông do chính U Đế ban càng khiến Cổ Niên không dám động đến.
Nếu U Đế còn sống, y bắt Cổ Niên quỳ trước mặt y, Cổ Niên sẽ không chút do dự mà quỳ xuống, Cổ Niên là ác mộng của U Đế, U Đế chính là mối uy hiếp duy nhất của Cổ Niên.
Thế nhưng U Đế chưa bao giờ ban cho Cổ Niên cơ hội này, y thà chết chứ không chịu là kẻ dưới thân Cổ Niên. Cổ Niên yêu y, càng hận y, nhưng hắn không dám động đến Lý Chương Tiền.

Sau khi U Đế băng hà, Lý Chương Tiền lập tức rời khỏi triều đình, chuyên tâm ở trong phủ đệ của mình làm đại học sĩ, dạy dỗ đệ tử.
Nhưng trong mấy ngày gần đây, khi cùng đồ đệ trò chuyện, ông bắt đầu tỏ rõ ý bất mãn với đương kim Hoàng thượng. Ông vừa tỏ ý như vậy, đám nho sinh vốn không ưa Cổ Niên càng thêm bất mãn với với Hoàng thượng.
Ngay lúc Cổ Niên triệu tứ vương nhập kinh, những bất mãn đó giống như sải cánh rộng lớn, dang rộng tứ phương U Quốc.

Chu Công Thăng nói:

 "Vương gia, thuộc hạ có một ý tưởng, tại sao chúng ta không phải người tiếp cận Lý Chương Tiền? Nếu ông ấy bằng lòng phụ tá vương gia, vậy thế cục đối với chúng ta sẽ vô cùng thuận lợi."

Lý Hưu lại nói: 

"U Đế chỉ có một vị thái sư này, nghe nói U Đế khi còn sống hết sức kính trọng ông. Khắp thiên hạ cũng chỉ Lý Chương Tiền có miễn tử kim bài chính tay U Đế khắc.
Sau khi U Đế băng hà, Lý Chương Tiền rời khỏi triều đình, không màng chính sự, có thể thấy tình cảm giữa ông cùng U Đế rất sâu nặng.
Chúng ta tùy tiện phái người tiếp cận ông, ta lo lắng sẽ khiến ông bất mãn, dù sao trong mắt ông thì chúng ta chẳng khác nào một đám loạn thần tặc tử."

Lời Lý Hưu không phải vô lý, dù sao ngày trước vương gia đã đi theo Cổ Niên tạo phản. Chu Công Thăng cũng bắt đầu do dự, nhưng nếu có thể mượn sức Lý Chương Tiền, vậy việc vương gia mưu phản dù vô lý cũng trở thành hữu lý. Sức ảnh hưởng của Lý Chương Tiền quá lớn.

Trong thư phòng một mảnh trầm lặng, tất cả mọi người đều chờ Nghiêm Sát quyết định. Đột nhiên ngoài thư phòng truyền đến giọng nói kinh hãi của nghiêm Bình:

 "Vương gia! Thế tử điện hạ bị bệnh!" 

Rầm một tiếng, tất cả mọi người đứng lên, riêng Nghiêm Sát đã mở cửa, không hỏi một lời không nói một câu đã mất dạng. Những người khác thoáng sửng sốt, lập tức chạy theo. Thế tử điện hạ bị bệnh, đây là việc còn nghiêm trọng hơn cả tạo phản.

"Oa oa... oa oa..." Còn chưa vào phòng, Nghiêm Sát đã nghe được tiếng nhi tử khóc, nhanh chóng bước tới, vừa đẩy cửa phòng ngủ đã nhìn thấy một người sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường.

"Nghiêm Sát, Tiểu Yêu đang phát sốt, vừa rồi còn nôn ra nữa."

 Nhìn người vừa vào, đôi mắt người sắp bị hù chết hiện vẻ an lòng. Nghiêm Sát đi đến bên cạnh y, khom người sờ trán nhi tử, sắc mặt ngưng trọng. Một tay ôm chặt Nguyệt Quỳnh, hắn thô thanh nói:

 "Khai Viễn tới ngay."

"Ừm." Nguyệt Quỳnh dùng khăn ẩm lau mặt nhi tử, lo lắng cùng bối rối sau khi Nghiêm Sát xuất hiện đã giảm đi phân nửa.

Rất nhanh, đại đội nhân mã đến. Trên tay Từ Khai Viên xuất hiện thêm hòm thuốc, không nói một lời, hắn đi thẳng đến bên giường kéo tay Nghiêm Tiểu Yêu chẩn bệnh. Nghiêm Sát nắm chặt tay phải Nguyệt Quỳnh.

Từ Khai Viễn nhíu mày hỏi: "Điện hạ xuất hiện triệu chứng khó chịu từ lúc nào?"

Diệp Lương lập tức quay lại nói:

 "Vừa rồi tiểu thiếu gia hắt hơi hai cái, chúng ta lập tức sờ trán tiểu thiếu gia, cảm thấy hơi nóng, sau đó tiểu thiếu gia bắt đầu khóc, khóc một hồi liền ói sữa ra, bây giờ còn nóng hơn lúc nãy." 

Từ Khai Viễn gật đầu, cẩn thận vọng, văn, thiết. Hài tử mới sinh, cho dù là cảm sốt bình thường cũng vô cùng nguy hiểm.

(Vọng văn thiết: Nhìn, nghe, sờ - bắt mạch – tiếp xúc tại một điểm nào đó)

Trong phòng im ắng, tất cả mọi người đều rất lo lắng. Cánh tay trên lưng mạnh mẽ như vậy, làm cho lòng người an ổn đến vậy, Nguyệt Quỳnh bất giác nhích lại gần Nghiêm Sát, cười miễn cưỡng.

 "Tiểu Yêu không sao đâu."

"Ừm." Nghiêm Sát ôm y, lục mâu u ám.

Đứng ở cửa, Lý Hưu, Chu Công Thăng cùng Hùng Kỷ Uông vui mừng nhìn Nguyệt Quỳnh chủ động rúc vào lòng vương gia, sau đó ba người nhìn về phía Nguyệt Quỳnh, lúc đó Nguyệt Quỳnh cũng nhìn về phía ba người, trong mắt là cảm kích, sau đó liền chuyển hướng nhìn hài tử đang khóc trên giường.
Chỉ ánh mắt lưu luyến ngắn ngủi trong giây lát, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng lại đột nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn người được vương gia ôm trong lòng, rất lâu sau, bọn họ chậm rãi chuyển ánh nhìn về phía hài tử đang khóc trên giường, cơ thể run lên.

Ban đầu, Hùng Kỷ Uông không hiểu phản ứng của hai người họ, sau đó hắn gãi gãi đầu, nhìn Nguyệt Quỳnh, lại nhìn vương gia, nhìn sang thế tử.
Phút chốc, hắn há to miệng, tròng mắt như sắp sửa rớt xuống. Có người giẫm lên chân Hùng Kỷ Uông một cước, hắn lập tức ngậm miệng, thu tròng mắt trở về, nhưng hơi thở lại dồn dập dị thường.

Không biết bản thân đã mang đến chấn động lớn thế nào, Nguyệt Quỳnh đặt toàn bộ sự chú ý lên người hài tử. Chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm chạp như vậy.
Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng Diệp Lương đều lo lắng chờ đáp án từ Từ Khai Viễn, tuy rằng nhìn Nghiêm Sát bình tĩnh như vậy, nhưng bàn tay ôm chặt Nguyệt Quỳnh của hắn đã có chút lạnh lẽo.

Rốt cục Từ Khai Viễn cũng có động tĩnh, Nghiêm Sát lập tức hỏi: "Thế nào?"

Từ Khai Viễn đặt tay tiểu hài tử vào trong chăn, nói:

 "Mấy ngày nay trời lúc nóng lúc lạnh, thế tử điện hạ bị phong hàn. Ta kê mấy vị thuốc, phải cho điện hạ uống. Đêm nay ta ở lại đây, chỉ cần điện hạ không sốt cao sẽ hết nguy hiểm."

"Ta cũng ở lại đây!" Diệp Lương lập tức nói.

"Ta cũng ở bên thế tử!" Hồng Hỉ Hồng Thái cũng lập tức lên tiếng.

"Đên nay các người ở gian bên cạnh."
 Nghiêm Sát hạ lệnh, tiếp, hắn nhìn về phía cửa.

 "Mọi việc trong phủ tạm thời giao cho Nghiêm Bình, chuyện khác các ngươi tự quyết định."

"Tuân mệnh, vương gia." Chu Công Thăng bình tĩnh đáp, chẳng qua khi vương gia lại nhìn về phía hài tử, hắn bèn nhìn Nguyệt Quỳnh và thế tử chằm chằm.

"Ta cũng ở cùng Tiểu Yêu." Nguyệt Quỳnh quyết định.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta ở lại." 

Nghiêm Sát không cho phép từ chối, Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu nhìn hắn, vì đôi lục mâu của đối phương, y không cam lòng mà gật đầu.

"Vương gia, chúng ta cáo lui." 

Chu Công Thăng kéo hai người bên cạnh còn đang khiếp sợ, sau khi vương gia đồng ý, hắn kéo hai người ra ngoài. Khi cửa đóng lại, Nghiêm Sát quay đầu liếc nhìn cửa phòng, lục mâu u ám.

Đứng trong sân, ba người ta xem ngươi, ngươi xem ta, chẳng ai dám lên tiếng. Sau đó ba người đồng thời run lên, sắc mặt Hùng Kỷ Uông có chút trắng, hắn nói lắp:

 "Ta... lão bà nhà ta... nấu canh thịt cho ta... ta về nhà ăn canh." Nói xong, hắn liền hốt hoảng chạy biến.

Tiếp, Lý Hưu nhìn Chu Công Thăng, Chu Công Thăng nhìn Lý Hưu. Lý Hưu run lên.

"Ta đi tìm Nghiêm Bình." Chu Công Thăng gật đầu, sau khi Lý Hưu hốt hoảng rời đi, hắn cũng run lên, lảo đảo từng bước rời đi.

Tiểu Yêu bệnh, tất cả mọi người chẳng có tâm trạng nào mà ăn cơm. Nguyệt Quỳnh vội vàng ăn hai miếng cơm liền canh giữ bên giường, Nghiêm Sát cũng tùy tiện ăn chút gì đó rồi an vị bên giường, nắm tay Nguyệt Quỳnh.
 Nhớ cảnh khi nãy đút Tiểu Yêu uống thuốc, Tiểu Yêu khóc đến tê tâm liệt phế, tim Nguyệt Quỳnh đau đớn vô cùng. Nắm bàn tay nhỏ bé của nhi tử, y rất sợ hãi, y sợ Tiểu Yêu gặp bất trắc.

"Nghiêm Sát, Tiểu Yêu là yêu quái, phong hàn chả là cái thá gì, đúng không." Bàn tay nhỏ bé còn nóng hơn khi nãy khiến trái tim y hốt hoảng.

"Tin tưởng y thuật của Khai Viễn." Hài tử đã ngủ, trong phòng tạm thời chỉ còn hai người bọn họ. Nghiêm Sát dùng râu cọ nhẹ xuống cổ Nguyệt Quỳnh.

"Ta tin tưởng Từ tiên sinh."

 Hắn có thể chữa khỏi cánh tay của ta, vậy nhất định có thể chữa khỏi chứng phong hàn của Tiểu Yêu. Lấy chuỗi lam ngọc châu Diệp Lương tặng mà bản thân cũng chưa kịp trả lại từ dưới gối ra, Nguyệt Quỳnh đeo cho Tiểu yêu. Phụ thân nói đây là vật giữ bình an, trước kia y không tin, hiện tại y vạn phần hi vọng phụ thân không gạt mình.

"Tiểu Yêu sẽ không sao cả."

Tay bị nắm chặt, giọng Nghiêm Sát vang lên khiến Nguyệt Quỳnh an tâm. Cũng như khi cánh tay y bị đập nát, ngón tay bị bẻ gãy, người này lại đột nhiên xuất hiện.
Gật đầu, Nguyệt Quỳnh tựa sát lên lồng ngực dày rộng của Nghiêm Sát, trái tim lo lắng trong lồng ngực thình thịch liên hồi.

Đêm khuya, Nguyệt Quỳnh vốn đã ngủ từ lâu lại không an giấc. Trong mộng, Tiểu Yêu bị một kẻ cười điên dại kéo đi, vô luận y gào khóc thế nào, nhưng tứ chi bị trói buộc khiến y không thể đoạt lại Tiểu Yêu.

"Tiểu Yêu!"

Bị giấc mộng khiến cho bừng tỉnh, Nguyệt Quỳnh không phát hiện cơ thể mình đều là mồ hôi lạnh. Cửa phòng bị đẩy ra, một người đi đến. Màn vén lên, có người sờ lên đầu y. Kéo đại chưởng thô ráp kia xuống, Nguyệt Quỳnh nghẹn ngào hỏi:
 "Nghiêm Sát, Tiểu Yêu còn ở trong phòng không? Ta mơ thấy nó bị người ta bắt đi."

Nghiêm Sát rút tay ra, lấy chiếc áo khoác lông cừu bọc lấy Nguyệt Quỳnh, bế y từ ổ chăn ra ngoài. Đi tới gian phòng cách vách, thả người xuống bên giường, hắn xốc chiếc áo lông cừu lên.
 Nhìn người trên giường, Nguyệt Quỳnh vội vàng sờ lên trán hắn. Sau khi đêm đến, cơn sốt cao biến mất, nhiệt độ dưới tay lại hơi lạnh.

"Nguyệt Quỳnh công tử, thế tử điện hạ vô sự, vừa nãy còn uống non nửa chén sữa hổ."

Từ Khai Viễn vẫn luôn túc trực bèn lên tiếng, Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt to tròn dâng lên hơi sương.

"Đa tạ ngài, Từ tiên sinh."

Từ Khai Viễn đột nhiên như bị điện giật, sững sờ tại chỗ. Lúc này Nguyệt Quỳnh đã quay đầu lại nhìn Tiểu Yêu.

 "Nghiêm Sát, ta không dám ngủ, ta muốn ở lại đây với Tiểu Yêu." 

Đã lâu không mơ thấy "hắn", đột nhiên mơ thấy hắn không biết là ý gì? Bất giác rùng mình, thân thể bị ôm chặt, y nghe được có người nói: 

"Tiểu Yêu đã không sao rồi, ngươi đi ngủ đi, đám người Khai Viễn đều ở đây." Không cho người trong lòng có cơ hội cự tuyệt, Nghiêm Sát lại kéo chiếc áo lông cừu bao y lại, ôm đi.

Xoay người nhìn vương gia ôm Nguyệt Quỳnh đi, Từ Khai Viễn khó nhọc nuốt nước miếng, tim sắp nhảy ra từ cổ họng.

"Từ đại phu, ngài làm sao vậy?" Hồng Hỉ hỏi.

Từ Khai Viễn lại gian nan quay lại, cười đến nhăn nhó:

 "Không... không có gì." Sau đó cúi đầu chăm sóc thế tử, cơ mà không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của thế tử, Từ Khai Viễn như bị sấm sét bổ một trận, đầu choáng váng, khuỵu gối bên giường.

"Từ đại phu!" Hồng Hỉ Hồng Thái vội tiến lên nâng hắn dậy, Hoa Chước An Bảo cũng nhanh chóng tiến tới.

Từ Khai Viễn miễn cưỡng đứng dậy, đỡ trán nói: 

"Không sao không sao. Ta đột nhiên nhớ ra nên chế thuốc dễ uống cho thế tử. Ta phải đi ngay."
 Nói xong, hắn nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng, để lại năm người đầu óc đầy mây đen.

Nằm trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh hoàn toàn không buồn ngủ. Tiểu Yêu là tính mạng của y, tuyệt đối không được xảy ra bất luận sơ xuất gì. Ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve đôi mắt y, Nguyệt Quỳnh liền nhắm mắt lại.

"Nghiêm Sát, liệu lúc nào thánh chỉ hạ xuống?"

Trong bóng đêm, trong đôi mắt Nghiêm Sát là vẻ phức tạp.

 "Muộn nhất là tháng sau. Dương Tư Khải đã đến kinh thành, nghe nói Giải Ứng Tông còn đang trên đường."

"Kinh thành cách Giang Lăng xa không?" Vì sao chỉ có Nghiêm Sát là nhận được thánh chỉ trễ đến vậy?

Đợi hồi lâu y mới nghe được Nghiêm Sát trả lời:

 "Không xa. Thánh chỉ Hoàng thượng dành cho ta đến chậm như vậy, chắc chắn là do phải tốn thời gian chuẩn bị."

Nguyệt Quỳnh đè tay Nghiêm Sát lại, nắm tay hắn để hắn chú ý. Qua một lúc, y nói: 

"Nghiêm Sát, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ Tiểu yêu, cho dù... ngươi phải phản." 

Y sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại Tiểu Yêu, kể cả "hắn".

"Được."

 Không vuốt ve, dùng râu cọ lên miệng Nguyệt Quỳnh, cánh tay Nghiêm Sát ghìm chặt khiến cơ thể Nguyệt Quỳnh đau đớn.
Thế nhưng, y không hề phản kháng, thả lỏng cơ thể nép trong lòng Nghiêm Sát, để hắn hôn, để hắn vuốt ve. Nếu có một ngày phải chọn một người giữa Nghiêm Sát và "hắn", y sẽ chọn...

Trời vừa sáng Nghiêm Sát đã tỉnh. Mãi đến khi xác nhận Tiểu Yêu không còn sốt nữa, Nguyệt Quỳnh mới an tâm ngủ. Cho nên, người nằm trong lòng hắn vẫn nặng nề say ngủ, chỉ bất đồng với đêm qua, y ngủ rất ngon giấc.

Ngón tay thô ráp lướt trên gương mặt bình thường ấy, sau đó dừng lại trên điểm duy nhất dễ nhìn, đôi mắt. Vuốt ve qua lại, đến tận khi đánh thức Nguyệt Quỳnh, hắn mới thu hồi tay.
Lục mâu sâu không thấy đáy, nhìn Nguyệt Quỳnh chằm chằm thật lâu, Nghiêm Sát đợi đến khi y lại ngủ say, cẩn thận xốc đệm giường gần tường, lần mò trên ván giường, hắn đụng đến một chỗ, sau đó hơi dùng sức, mảnh ván giường bị hắn lật lên.
 Khi chắc chắn người đang ngủ say kia sẽ không tỉnh lại ngay, hắn lấy ra một chiếc hòm từ bên trong– hòm bảo bối của Nguyệt Quỳnh.

Mở nắp hòm, ánh vào mi mắt là hai lão hổ bằng vàng, mấy khối bạc vụn. Nghiêm Sát lấy hai lão hổ bằng vàng cùng bạc vụn ra, cẩn thận nghiên cứu chiếc hòm gỗ không lớn cũng chẳng nhỏ trong tay.
 Nghiên cứu cả nửa ngày, lục mâu Nghiêm Sát trầm xuống, ngón tay ấn lên tấm ngăn bên cạnh trượt về phía trước một cái, tấm ngăn bị hắn nhấc ra. Dưới tấm ngăn đặt một con dấu, còn có một phong thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro