Phần 62 : HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứng ở nơi cao nhất hoàng cung, Cổ Tất Chi nhìn về phương xa, hắn biết hôm nay Từ Cách Thông dẫn mười hai vạn thủy quân rời đi, cũng biết mục đích bọn họ rời đi. Vân vê phật châu trong tay, trên gương mặt Cổ Tất Chi là vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.   
Từ sau khi tới đây, hắn cũng rất ít khi quan tâm đến thế sự. Hắn biết hôm đó Thương Lãng vẫn chưa kể mình nghe mọi việc, nhưng vì không muốn Từ Ly Thương Lãng lo lắng, hắn không hỏi.

Hắn hiểu U Nhi, hài tử chỉ thích nhảy múa kia làm thế nào mà đang yên đang lành lại ở bên một nam tử khác, còn sinh thêm một nhi tử.
 Vốn không có cái gọi là tiểu yêu quái đầu thai nhầm chỗ. Hắn biết trên đời có một thứ đồ ăn có thể khiến nam nhân sinh hài tử. Tại sao Nghiêm Sát lại ở bên U Nhi? Chuyện của hài tử kia nhất định có liên quan với Nghiêm Sát.

"Tất Chi, sao ngươi lại đứng đây?! Ở đây gió lớn."

Một chiếc áo choàng được người vừa tới lo lắng khoác lên vai hắn, Cổ Tất Chi – phụ hoàng Cổ Sắt đã bằng hà nhiều năm qua của Cổ U, hắn dựa về phía sau, trầm giọng nói:

 "Nói với Kiêu Khiên, nếu Cổ Niên ngoan cố không thay đổi, vẫn không chịu buông tha cho U Nhi, giết hắn. U Nhi lương thiện không đành lòng, nhưng mối họa chưa diệt trừ thì chung quy vẫn là mối họa."

"Ta đã biết."

 Ôm người vào lòng, Từ Ly Thương Lãng dẫn hắn đi.

 "U Nhi chọn Nghiêm Sát, Cổ Niên kia đến cuối cùng vẫn phải chết, miễn cho U Nhi buổi tối ngủ không an giấc. Kiêu Khiên nói U Nhi kêu Nghiêm Sát đưa Cổ Phi Yến lên đảo rồi, còn cho người chăm sóc.
Khi U Nhi còn ở trong cung, Cổ Phi Yến kia hẳn đã rước đến cho nó không ít phiền toái. Ta cũng lo lắng U Nhi không đành lòng, nếu ngươi đã quyết định rồi thì tốt."

Sắc mặt Cổ Tất Chi rất lạnh, lại tựa tiếu phi tiếu nói: 

"Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thích nữ nhân Cổ Phi Yến kia, chẳng qua U Nhi luôn nói khuê nữ là để cho người ta thương yêu, vậy nên ta mới nhẫn nhịn.
Năm đó ả đẩy U Nhi xuống ao sen, nếu không phải Đinh Châu xuất hiện đúng lúc, U Nhi đã bị ả dìm chết. Thương Lãng, quãng thời gian rời khỏi ngươi, nếu không có mẫu tử hai người bọn họ, ta sợ mình đã sớm tích tụ tâm sự mà chết, không đợi được đến lúc ngươi tới."

Từ Ly Thương Lãng ôm chặt người mà hắn đã thiếu nợ rất nhiều, hai người bọn họ từng bị thân phận trêu đùa một phen, may mà cuối cùng hắn vẫn quyết định đi tìm người này, may mà cuối cùng người này cũng tỉnh lại.

"Khi ta gặp được Huyên Ngọc, nàng mới mười sáu tuổi, là độ tuổi thiếu nữ xuân xanh nở rộ. Nàng lại đem mười mấy năm tươi đẹp của đời mình dành tặng cho ta, đơn thuần bầu bạn với ta, gã đại ca nàng mới nhận giữa đường, còn lấy tấm thân xử nữ vì ta sinh hạ U Nhi kế thừa hoàng vị."

Đối với việc của hắn cùng Thương Lãng, dĩ vãng lẫn hiện tại, Huyên Ngọc vẫn luôn chúc phúc cho hắn, chỉ cần hắn sống hạnh phúc.
Nàng coi hắn là vị đại ca thân thiết nhất trên đời, thương hắn, kính trọng hắn, bảo hộ hắn. Nhưng hắn không bảo vệ tốt cho nàng, cả hài tử của bọn họ nữa.

"Thương Lãng, không ai được phép khiến cho U Nhi cùng Huyên Ngọc chịu tủi nhục, cho dù là người U Nhi yêu thích, cho dù là thân nhân của ta.
Giúp Nghiêm Sát lấy được giang sơn, đưa U Nhi cùng Tiểu Yêu đến đây cho ta nhìn một cái. Mười mấy năm không gặp, không biết U Nhi có trở nên xinh đẹp hơn không."

 Nghĩ đến tiểu tôn tử của mình, Cổ Tất Chi cười.

Thấy hắn nở nụ cười, Từ Ly Thương Lãng nhẹ lòng: "Nghe theo ngươi là được, ngươi chỉ cần vì ta quý trọng bản thân, đừng quan tâm sốt ruột cái gì, ta nghe ngươi hết."

Quay đầu nhìn hắn cười một cái, Cổ Tất Chi nói: "Ta sẽ yêu quý chính mình, cùng ngươi bước qua từng ngày từng tháng."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt."

 Kiềm không được liền hôn Cổ Tất Chi, Từ Ly Thương Lãng dứt khoát ôm Cổ Tất Chi lên, vừa cười lớn vừa đi về phía tẩm cung hai người. Tại sao trước kia hắn lại do dự có nên đi tìm người này hay không? Hắn thật đáng chết.

------------------

Tuy rằng dọc đường đi Nghiêm Sát hạ lệnh không cần vội vàng vào kinh, nhưng bảy ngày sau, bọn họ đã đến Lật Tử khẩu. Ban đầu Nguyệt Quỳnh còn lo lắng Tiểu Yêu sẽ say sóng, may mà trừ việc ăn no ngủ kỹ ra, Tiểu Yêu không có dấu hiệu gì lạ.
Tay ôm ấp nhi tử, tay ôm Nguyệt Quỳnh, khi thuyền dừng hẳn, Nghiêm Sát mới đưa người ra khỏi khoang thuyền. Hùng Kỷ Uông tiến đến, nhỏ giọng nói:

 "Vương gia, Tư Mã Chuy dẫn theo năm trăm kỵ binh chờ ở phía trước, nói là phụng mệnh Hoàng thượng đến đón vương gia cùng thế tử, còn có vài tên quan viên Lễ bộ."

Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh sáng lên, y cười hì hì nói: "Như vậy càng tốt, có người che trở mới an toàn."

Nghiêm Sát cúi đầu nhìn y một cái, thô thanh nói: "Đội mũ lên."

Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn đội mũ lên. Từ Khai Viễn tiến lên ôm lấy Nghiêm Tiểu Yêu, tháng ba ở kinh thành lạnh hơn so với Giang lăng một chút, Nghiêm Tiểu Yêu bị bọc kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn màu lục.
 Nghiêm Sát lại lấy chiếc áo khoác nhỏ mặc vào cho hắn, đội mũ lên, khiến ngay cả mắt hắn cũng không thể nhìn được, chỉ thấy một tiểu yêu quái béo múp míp.

Ra hiệu cho Tam Nghiêm, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh rời thuyền. Tam Nghiêm nhảy xuống trước tiên, che trở cho hai người cùng Từ Khai Viễn ôm thế tử đi phía sau bọn họ xuống thuyền.
Sau khi xuống đất liền, Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh đi sau hắn nửa bước chân. Chờ đã lâu, Tư Mã Chuy cùng quan viên Lễ bộ nhanh chóng tiến lại đón.

"Mạt tướng Tư Mã Chuy, phụng mệnh Hoàng thượng cung nghênh vương gia. Vương gia vừa xuống thuyền, vốn nên nghỉ ngơi trước một chút, nhưng thời gian cấp bách, mong vương gia lượng thứ." 

Hai tay ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc của Tư mã Chuy nhìn không ra điểm nào bất thường, khiến người khác khó tin rằng người này đã từng phái người đưa mật tín tới.
Tuy nhiên, sau khi hành lễ, ông phiêu mắt nhìn nam nhân cùng hài tử đội mũ sau lưng Nghiêm Sát, còn có lão hổ bị nhốt trong lồng.

Vài vị quan viên lễ bộ tới nghênh đón cũng tiến lên ân cần thăm hỏi, thần sắc Nghiêm Sát nghiêm túc như thường, chẳng chút nhiệt tình nói: 

"Làm phiền đại tướng quân cùng các vị đại nhân, bổn vương cảm tạ thánh ân của Hoàng thượng."

"Mời vương gia." 

Tư Mã chuy nghiêng người dẫn đường, Nghiêm Mặc dắt "Cửu Di Mã" của Nghiêm Sát tới. Ngồi lên thần câu tinh tráng lại cao hơn chiến mã bình thường rất nhiều, Nghiêm Sát vươn tay, một cánh tay tinh tế trắng nõn tựa dương chi ngọc nâng lên nắm lấy tay hắn.
Nghiêm Mặc ở dưới nâng lên, Nghiêm Sát dùng sức, Nguyệt Quỳnh lên ngựa. Tiếp, Nghiêm Mưu nâng thế tử lên, Nghiêm Sát đón lấy Tiểu Yêu giao cho Nguyệt Quỳnh ẵm, sau đó kéo áo khoác của mình bao phủ lên Nguyệt Quỳnh cùng hài tử.

Nhìn cử chỉ săn sóc khác biệt so với tác phong cứng rắn lạnh lùng trước kia, có gì đó lướt qua đáy mắt Tư Mã Chuy, nhưng cũng chỉ là lướt qua, vài vị quan viên khác thì kinh ngạc ra mặt. Sau khi Nghiêm Sát chuẩn bị xong, Tư Mã Chuy nói: 

"Vương gia, đến lúc đốt đèn, ta chờ ở trạm dịch."

Nghiêm Sát gật đầu, vung roi ngựa. Hùng Kỷ Uông cùng Từ Khai Viễn ở phía sau bên trái, Tam Nghiêm phía sau bên phải, ba trăm thiết kỵ hàng lối thẳng tắp phía sau bọn họ. Khắp Lật Tử khẩu đều vàng lên tiếng vó ngựa, khiến lòng người không khỏi căng thẳng.
Trong bóng đêm, ngồi nghiêng trên lưng ngựa, vai phải tựa lên ngực Nghiêm Sát để tiện bề ôm hài tử, tim Nguyệt Quỳnh cũng theo tiếng vó ngựa "thình thịch thình thịch" mà nhảy loạn lên. Lật Tử khẩu, chắc nhanh nhất thì chỉ cần ba ngày là tới kinh thành.

Chẳng nhìn thấy gì, Nghiêm Tiểu Yêu hừ hừ, bàn tay nhỏ bé kéo kéo áo khoác của phụ vương. Tay trái Nguyệt Quỳnh nắm tay hắn, thấp giọng dỗ: 

"Tiểu Yêu ngoan, bên ngoài lạnh lắm. Phụ vương che cho con, như vậy con mới không phải uống thuốc đắng."

"A..." Vừa mới xuống thuyền lại phải cưỡi ngựa, Nghiêm Tiểu Yêu mặc kệ. Tay Nghiêm Sát giữ chặt dây cương, tay phải ôm chặt hai người, thuận tiện nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Yêu.

"Oa a..." Khó chịu, Nghiêm Tiểu Yêu khóc rống lên. Lục mâu ám trầm, Nghiêm Sát nắm chặt dây cương.
 Ngay khi hắn muốn dừng ngựa, trong lòng hắn đột nhiên vang lên tiếng hát ngâm nga nho nhỏ. Trong nháy mắt này, tất cả những người xung quanh hắn đều sửng sốt.

"Đừng... đừng... oa oa đừng khóc đừng khóc, cha vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của con, cha ở đây rồi, ở đây rồi. Đừng... đừng... oa oa đừng khóc đừng khóc, cha vuốt vuốt bàn chân nhỏ bé của con, cha ở đây rồi, ở đây rồi. Đừng... đừng... oa oa đừng khóc đừng khóc..."

(Oa oa: cách gọi thân thiết dành cho trẻ con mới sinh)

Trong bóng đêm, Nguyệt Quỳnh vừa nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Yêu vừa ngâm nga khúc ca dao, Tiểu Yêu đang khóc nháo cũng dần im lặng, nằm trong lòng phụ thân, ê ê a a nũng nịu.

"Oa oa đừng khóc đừng khóc, cha vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của con, cha ở đây rồi, ở đây rồi... Phụ vương sẽ về nhanh thôi, mang cho oa oa chiếc bánh ngọt ngào..."

Roi ngựa vút lên, khóa chặt Nguyệt Quỳnh cùng hài tử trong lòng minh, lục mâu Nghiêm Sát sâu không thấy đáy. Đám người Hùng Kỷ Uông vô cùng kinh hãi, bọn họ ai cũng biết Nguyệt Quỳnh biết múa, nhưng không biết rằng y cũng biết hát ca dao, hát rất hay.

Tư Mã Chuy cố hết sức theo sau Nghiêm Sát, thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn nơi bị áo khoác che phủ, trong mắt là áng sáng phức tạp, thậm chí còn mang theo ngấn nước bất thường.
Chẳng qua khi Nghiêm Sát quay đầu lại, ông chẳng lộ ra nửa điểm bất thường. Rất nhiều năm trước, trong ngự hoa viên, ông cũng từng nhìn thấy một người dỗ dành hài từ khóc nháo như vậy – nữ nhi của ông.
Chỉ là, bài ca dao người nọ hát lúc đó không phải ca từ thế này, y không chỉ hát, còn ôm hài tử đó nhẹ nhàng múa, nói rằng khuê nữ là để thương để sủng. (Cưng chiều)

Tình cảm thương yêu hài tử khi đó cũng giống như hiện tại. Cũng chính lần đó, y đã nói với ông: Tư Mã Chuy, ngươi phải thề sống chết trung thành với Hoàng thượng, đến chết mới thôi.
 Nhưng là, sau khi người nọ để lại cho ông phong thư kia liền tự thiêu, tự thiêu trước mắt ông. Ông hận bản thân không thực hiện được lời thề khi trước, càng hận có kẻ lại nhẫn tâm ép người tốt bụng xinh đẹp tựa tiên tử kia vào tuyệt lộ.

Nghe bài cao dao phụ thân hát, Nghiêm Tiểu Yêu ngủ. Hắn vốn là tiểu yêu quái chỉ biết ăn biết ngủ, nếu không phải đường dài bôn ba, hắn sẽ không khóc nháo.
Trong vương phủ, mỗi khi Tiểu Yêu khóc nháo nào đến lượt Nguyệt Quỳnh nhúng tay, y càng không có cơ hội hát ru nhi tử. Dẫu vậy, hiện tại y chẳng có chút suy nghĩ đắc ý nào, ngược lại còn cảm thấy mất mặt, chắc người khác cũng nghe được rồi.

"Còn chóng mặt không?" 

Dán tai trên lồng ngực người nọ, âm thanh truyền đến, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, sau đó lập tức tươi cười: 

"Tốt hơn nhiều." 

Có thể là do sinh hài tử, y chưa bao giờ say sóng, nhưng lần này lại hơi choáng váng, mặc dù không nghiêm trọng nhưng luôn khó chịu. Cho dù hiện tại đã xuống thuyền, y vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ như còn ở trên thuyền.

Đại chưởng ôm lấy y tăng lực, cả người Nguyệt Quỳnh rúc vào lòng Nghiêm Sát, tay trái ôm lấy nhi tử đang nắm lấy y phục Nghiêm Sát, khóe miệng Nguyệt Quỳnh câu lên thành nụ cười, nhắm mắt lại, y, phải trở về kinh thành. Người trong lòng bất động rất lâu, hài tử cũng ngừng khóc, Nghiêm Sát kéo chặt áo khoác.

Đã khẳng định được người trong lòng Nghiêm Sát chính là "Nguyệt Quỳnh" công tử được nhắc tới trong thánh chỉ của Hoàng thượng, Tư Mã Chuy không tự chủ được mà nhìn y nhiều hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhìn rõ diện mạo người nọ. Chẳng qua, có thể để Lệ vương thương yêu sủng ái như vậy, chắc chắn dung mạo không thể tầm thường.
Lại nhớ tới bài ca dao vị công tử kia vừa hát, Tư Mã Chuy thoáng thất thần, ông nhớ tới người khuynh quốc khuynh thành tựa tiên tử kia. Cắn xuống đầu lưỡi ép bản thân tỉnh táo, Tư Mã Chuy vung mạnh roi ngựa đuổi theo Cửu Di Mã của Nghiêm Sát.

Bất quá, những người khác không có được sự bình tĩnh như Tư Mã Chuy, cái cằm vì kinh ngạc mà không thể ngậm lại, đây là Lệ vương Nghiêm Sát mà bọn họ quen biết? Sau đó bọn họ cũng hiểu ra, tại sao Hoàng thượng lại triệu vị công tử bên cạnh Nghiêm Sát vào kinh.
Lần này tam vương nhập kinh, có lẽ không chỉ đơn giản là dự lễ. Nhớ đến Hoàng thượng đang tại vị, bọn họ không dám đoán lung tung, nam nhân đó thế nhưng lại trở thành bạo quân, khiến người người trong triều đều cảm thấy bất an.

Đến giờ lên đèn, đoàn người Nghiêm Sát đến trạm dịch, ở đây đã sớm có người chờ đợi hầu hạ, phòng ốc cũng được chuẩn bị kỹ càng.
 Sau khi xuống ngựa, Nghiêm Sát liền ôm Nguyệt Quỳnh cùng nhi tử đi vào gian phòng của mình. Không chút che dấu hành động thương yêu sủng ái đối với người trong lòng mình.
Thánh chỉ vừa hạ, ai cũng biết có một vị công tử tên "Nguyệt Quỳnh" mang ý nghĩ phi phàm đối với Lệ vương Nghiêm Sát. Nếu đã vậy thì chẳng thà cứ thẳng thắn phô ra, cũng đỡ phải tự chuốc phiền toái.

Vào trong phòng Nghiêm Sát mới mở áo khoác, ôm Tiểu Yêu vẫn đang say ngủ lên giường, hắn để Nguyệt Quỳnh ở gian trong rửa mặt dùng cơm, lưu Nghiêm Mặc lại hầu hạ, hắn rời phòng. Gian ngoài, Tư Mã Chuy cùng quan viên Lễ bộ đã chờ từ lâu, trên bàn bày đầy đồ ăn.

"Vương gia, hừng đông ngày mai chúng ta sẽ lập tức khởi hành, đêm nay vương gia nên nghỉ ngơi sớm. Mạt tướng không quấy rầy vương gia."

"Hạ quan không quấy rầy vương gia, mời vương gia nghỉ ngơi."

Sau khi hành lễ, Tư Mã Chuy cùng quan viên Lễ bộ cùng lui ra ngoài, không nói lời dư thừa, không nhìn thêm một cái. Sau khi bọn họ lui ra, Nghiêm Mưu tiến lên, giao một phong mật thư cho vương gia, ghé bên tai nói:

 "Vừa nãy khi dùng cơm, Tư Mã Chuy đưa cho thuộc hạ."

Lục mâu thâm trầm, Nghiêm Sát thu bức thư vào túi áo, chỉ nói: "Ăn cơm."

Đám người Hùng Kỷ Uông cũng không nói nhiều, cầm bát đũa ăn cơm, lần này vào kinh, tinh thần bọn họ dâng lên tới mười hai vạn lần, cách kinh thành càng gần nghĩa là nguy hiểm càng lớn.

Bọn họ đang ăn cơm ở gian ngoài, qua một lúc, Nghiêm Mặc bưng khay mâm ra, đóng cửa lại mới nói:

 "Khẩu vị của công tử không được tốt, ăn không nhiều lắm, hiện đã đi nghỉ."

 Nghiêm Sát nhíu mày, Từ Khai Viễn lập tức buông bát đũa vào phòng, Nghiêm Sát đi theo. Những người khác cũng ăn không vào nữa, buông bát đũa chờ tin tức.

Chỉ chốc lát, Từ Khai Viễn đi ra, hắn kêu Nghiêm Mặc bưng đồ ăn của vương gia vào, sau đó nhỏ giọng nói với những người khác:

 "Không sao, chẳng qua chứng say sóng vẫn chưa hết thôi." Những người khác vừa nghe vậy liền an tâm, bưng bát tiếp tục ăn.

Phòng trong, Nghiêm Sát ngồi bên giường và vài miếng xong bữa cơm, sau đó để Nghiêm Mặc cầm chén đũa ra ngoài.
 Nguyệt Quỳnh đã nằm trên giường, dạ dày không thoải mái, Tiểu Yêu đang ngủ, chờ hắn tỉnh ngủ sẽ muốn uống sữa hổ. Ăn xong cơm, không cần vương gia ra lệnh, Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng không cần vương gia ra lệnh, hai người tự động đến phía sau trạm dịch vắt sữa hổ.
Vắt sữa hổ cần có cánh tay mạnh mẽ và đủ kỹ thuật, không phải việc người bình thường có thể làm được, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không để người khác nhúng tay vào.

Đại chưởng thô ráp đặt trên mặt Nguyệt Quỳnh, ngón cái Nghiêm Sát nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi mắt Nguyệt Quỳnh cong cong, sau khi thành thân, mỗi lần thấy Nghiêm Sát, trong lòng y liền dâng lên cảm giác bất đồng với trước kia. Y không thể diễn tả, nhưng có một điều y có thể khẳng định, đó là y không còn sợ hắn như trước nữa. Mặc kệ y làm gì, Nghiêm Sát cũng sẽ không đưa Tiểu Yêu, Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đi.

Nghiêm Sát không nói lời nào, chỉ nhìn Nguyệt Quỳnh. Nhìn ngắm đôi mắt Nguyệt Quỳnh từ từ nhắm lại, hơi thở cũng dần vững vàng.
Nghiêm Sát rút tay về, kéo chăn cho y cẩn thận, ôm Tiểu Yêu ra khỏi gian trong, tránh cho hắn làm ồn đến Nguyệt Quỳnh. Kết quả, Nghiêm Sát vừa ngồi xuống thì Nghiêm Tiểu Yêu liền tỉnh, bắt đầu khóc.
Nghiêm Mưu bưng sữa hổ đã được hâm nóng, Nghiêm Sát tự tay đút cho nhi tử. Có ăn, Nghiêm Tiểu Yêu lập tức vui vẻ, uống từng ngụm từng ngụm.
Nếu bên ngoài trạm dịch không có mấy trăm binh mã, chỉ đơn thuần nhìn hình ảnh lúc này, ai có thể nhận thấy chút căng thẳng ngập mùi sát khí?
Nghiêm Sát đổi tã cho nhi tử, lại dỗ nhi tử ngủ, hắn ôm nhi tử trở vào phòng trong đặt bên cạnh Nguyệt Quỳnh. Hắn thì vẫn mặc y phục như vậy mà lên giường, lấy mật thư trong túi áo ra.

Vương gia hồng phúc:

Năm đó mạt tướng phụng mệnh tiên hoàng phụ tá Hoàng thượng, dẫu không cam lòng nhưng cũng không thể kháng chỉ.
Nhưng cảnh tiên hoàng tự thiêu vẫn cháy trước mặt mạt tướng, những đêm mơ thấy ác mộng, mạt tướng đều vạn phần hối hận lúc trước đã nghe theo lệnh tiên hoàng mà phụ tá bạo quân.
Thái sư nhờ mạt tướng trợ giúp vương gia một tay, thái sư là tôn sư của tiên hoàng, ý người cũng là ý của tiên hoàng, mạt tướng thề sống chết nguyện trung thành với vương gia, để tiên hoàng trên trời có linh thiêng cũng lòng.

Tội thần Tư Mã Chuy.

Xuống giường đốt phong thư, Nghiêm Sát chau mày. Trên thư Tư Mã Chuy để lộ chút tin tức năm đó, bất quá việc này không cách nào khiến hắn dễ chịu.
Quay đầu lại nhìn người trên giường ngủ say, người này ngoài miệng luôn nói sợ lạ giường, nhưng cho dù thực sự đổi giường, chỉ cần hắn bên cạnh, người này có thể ngủ thẳng một mạch đến hừng đông. Nghĩ đến đó, sắc mặt Nghiêm Sát nhu hòa đi rất nhiều.

Tiểu Yêu cũng đang ngủ, thứ duy nhất giống hắn và Nguyệt Quỳnh là cặp mắt kia khi nhắm lại càng nhìn chẳng ra hắn giống ai.
Lục mâu Nghiêm Sát ám trầm, hắn đi đến bên giường buông màn, sau đó cởi ngoại bào. Khi hắn tiến vào, người đang ngủ trên giường hơi mở mắt, sau đó lại tiếp tục ngủ, nhưng lại đem đôi chân lạnh băng chưa ấm lại chen vào giữa hai chân hắn.
 Ôm chặt y, Nghiêm Sát dùng bán chân thô kệch của mình ủ ấm đối phương, khép mắt ngủ.

Dường như vị ở trong cung kia vô cùng sốt ruột muốn thấy thế tử Lệ vương cùng công tử được hắn nhất mực sủng ái, Tư Mã Chuy hạ lệnh trừ buổi tối nghỉ ở trạm dịch, cho dù là giữa trưa đi chăng nữa, sau khi ăn cơm xong lập tức khởi hành.
Nghiêm Tiểu Yêu nào chịu được việc di chuyển liên tục như thế, số lần khóc nháo ngày càng nhiều, Nguyệt Quỳnh cũng lộ vẻ mệt mỏi. Nếu không phải do y luôn miệng trấn an, chỉ sợ Nghiêm Sát đã lấy trùy đập người.

Nghe được tiếng hài tử khóc, Tư Mã Chuy cũng hiểu mình quá đáng, song hoàng mệnh khó trái, cho dù ông đã quyết định phản nghịch, nhưng bay giờ chưa phải lúc.
Vì vậy, tự đáy lòng ông vẫn luôn cảm kích vị Nguyệt Quỳnh công tử đầu đội mũ kín mít khiến ông không nhìn thấy mặt, cũng hiểu được Nghiêm Sát yêu chiều sủng ái y nhường nào, bằng không làm sao chỉ cần dựa vào vào ba câu của y cũng dễ dàng đánh tan hỏa khí của Nghiêm Sát cùng đám thuộc hạ đang bốc cháy phừng phừng của hắn. Ông tin rằng, chỉ cần Nghiêm Sát hạ lệnh một tiếng, chắc chắn bọn họ sẽ dám theo Nghiêm Sát làm phản ngay tại đây!

Buổi trưa ngày thứ tư, tường thành kinh thành gần trong gang tấc, Tư Mã Chuy thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đến nơi.
Thủ vệ trên tường thành đã sớm nhận ra bọn họ, phái quan truyền lệnh hỏa tốc tiến cung bẩm báo với Hoàng thượng.
Bị phủ bởi lớp áo khoác, Nguyệt Quỳnh không biết bọn họ đã đến nơi, vừa mới dỗ Tiểu Yêu khóc nháo xong, ngựa dưới thân đột nhiên dừng lại, tiếp theo y chợt nghe Tư Mã Chuy nói:

 "Lệ vương phụng chỉ vào kinh, còn không mau mở rộng cổng thành đón chào?" 

Sau đó là quang cảnh cung nghênh hỗn loạn, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc trừng mắt thật to, tim đập đến lợi hại. Y... đã trở về.

Dọc theo đường đi, Nguyệt Quỳnh như lạc vào cõi tiên, đợi đến lúc chiếc áo khoác phủ trên người y bị xốc lên, y mới giật mình nhận ra bản thân đang ngồi trên giường!
 Mà Tiểu Yêu trong lòng không biết đã bị người nào ôm đi. Y không biết người trong cung đã rời đi, cũng không biết Tư Mã Chuy tiến cung phục mệnh, càng không biết Nghiêm Tiểu Yêu mới vừa được đổi tã mới sạch sẽ, được Từ Khai Viễn ôm ra ngoài thông khí.

Nghiêm Sát đứng trước mặt Nguyệt Quỳnh, khom người nhìn y:

 "Nơi này là "Di Phong hội quán". Hôm nay nghỉ ngơi, mai tiến cung."

Ngày mai! Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, bất giác nuốt nước miếng, sau đó khuôn miệng của y lại bị người ta cọ, khi trái tim sắp nhảy ra ngoài của y bình tĩnh lại, miệng y mới được buông tha.

"Tiểu Yêu có Khai Viễn chăm sóc, ta đưa ngươi ra ngoài đi lại một lúc."

Cái gì! Mắt Nguyệt Quỳnh lại trừng lớn, sau đó, y kiềm nén hưng phấn:

 "Hay là thôi đi. Chắc xung quanh có không ít mật thám, trước tiên thám thính tình hình."

 Bỗng nhiên tâm trí y chợt phản ứng lại, nơi này là "Di Phong hội quán"! Trái tim vừa trở về vị trí cũ của Nguyệt Quỳnh lại bắt đầu nhảy lên, đây chẳng phải là biệt quán của hoàng thất sao?

Chăm chú nhìn y một hồi, Nghiêm Sát cũng không miễn cưỡng, để một mình Nguyệt Quỳnh trong phong rồi đi ra ngoài.
Thời gian này, cái Nguyệt Quỳnh cần chính là tĩnh tâm, nắm con dấu nhét trong tay áo, y khép mắt suy tư, cũng chính trong thời khắc suy tư này, trái tim trong lồng ngực y liên tục nhảy loạn. đã trở lại, y đã trở lại, năm thứ chín kể từ khi rời khỏi kinh thành, y đã trở lại.

Nương ở ngay trong hoàng cung cách y không xa xôi; thái sư ở trong thái sư phủ cách nơi đây hai dãy phố. Y nhớ rõ, từ nơi này đi ra ngoài, rẽ qua một con ngõ nhỏ sẽ có một nhà bán bánh quai chèo, là quán bán bánh quai chèo ngon nhất trong kinh thành; còn nữa, không biết gánh hát lâu năm bên đường kia còn hay mất; còn nữa còn nữa... "Hắn" có khỏe không? Có phải vẫn thường xuyên vào cung trộm rượu? Trùng tử trong cơ thể còn khiến "hắn" đau  đớn?

(Trùng tử: con sâu, bọ, côn trùng, giun)

Khung cảnh trước mắt mờ nhạt, Nguyệt Quỳnh vội vàng lau mắt, khóe miệng mỉm cười, y đã trở lại, đã trở lại, cho dù chỉ được nhìn thấy mặt nương một lần, cho dù chỉ được một lần liếc mắt nhìn thấy thái sư và "hắn", cho dù chỉ được một lần nếm lại chiếc bánh quai chèo ngon nhất kinh thành... Ngay cả trong mộng y cũng có thể cười đến khi tỉnh giấc. Một mình hồi tưởng, Nguyệt Quỳnh không biết có người đứng ở cửa, xốc rèm lên một khoảng nhỏ để nhìn y, lục mâu sâu thẳm.

Tuy rằng vô cùng mong chờ đưọc dạo bước trên phố xá kinh thành, nhưng vì đại cục, Nguyệt Quỳnh cố gắng nhịn. Khi y vừa hồi tưởng xong, Nghiêm Sát vừa vặn tiến vào, y cười hì hì nói:

 "Nghiêm Sát, nghe nói bánh quai chèo ở kinh thành ăn ngon lắm."

Nghiêm Sát lập tức mở cửa:

 "Nghiêm Mặc, đi tìm xem ở kinh thành có chỗ nào bán bánh quai chèo ngon nhất, mua một ít về đây."

"Dạ."

Nguyệt Quỳnh vừa cười hì hì vừa nói:

 "Nghe nói món lẩu ở kinh thành đặc biệt thơm, hay là bây giờ chúng ta nếm thử chút đi."

Nghiêm Sát đi tới, khom người lấy râu cọ lên mắt y. "Ừm." Đôi mắt cong thật là cong, Nguyệt Quỳnh sắp chảy nước miếng đến nơi.

Hoàng cung, Cổ Niên y phục nửa khép nửa mở ngồi trên tháp, bân chân vẫn có hai nam quân quỳ gối hầu hạ như thường lệ, hắn nhét ngón chân vào miệng một người để người nọ liếm cho hắn, không thèm quan tâm trong phòng vẫn còn các vị đại thần khác.

"Ba trăm thiết kỵ của Nghiêm Sát bây giờ ở đâu?"

Tư Mã Chuy làm như không nhìn thấy cảnh xuân sắc trong phòng, nghiêm mặt nói: "Hồi Hoàng thượng, thần đã cho ba trăm thiết kỵ của Lệ vương hạ trại cách nội kinh hai dặm theo lệnh Hoàng thượng."

"Nghiêm Sát đưa nhi tử của hắn và vị công tử kia theo?" Đá văng tên thị quân kia, Cổ Niên chân trần đứng lên.

Giây phút Cổ Niên không để ý đến, ánh mắt Tư Mã Chuy lóe lên: "Hồi Hoàng thượng, có đưa theo."

"Có nhìn thấy bộ dạng hai người đó ra sao không?"

Ham muốn chiếm đoạt chợt vụt qua đáy mắt Cổ Niên, Nghiêm Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu... Liệu có thể nào là do U Nhi chuyển thế?

"Hồi Hoàng thượng, hai người bọn họ đều đội mũ, thần chưa từng nhìn thấy."

"Đều đội mũ?"

 Cổ Niên lạnh lùng cười.

 "Nghiêm Sát bảo vệ cũng cẩn mật quá nhỉ." Liếm liếm khóe miệng, hắn âm trầm mà nói:

 "Cung thủ xung quanh kinh thành bố trí ổn thỏa chưa?"

"Hồi Hoàng thượng, đã bố trí ổn thỏa."

Cổ Niên cười phá lên, "Tốt, tốt, trẫm muốn cho Nghiêm Sát tới được, đi không được."

 Phất tay để đám người Tư Mã Chuy lui ra, hắn nói với thái giám chờ hầu hạ phía sau: 

"Trẫm muốn ân sủng công tử của Nghiêm Sát ở "Đế Thai Các"."

Đôi mắt tên công công cúi đầu kia hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó khom người nói: "Nô tài đã hiểu, nô tài lập tức đi thu xếp."

"Ha ha, ha ha ha..." Nghĩ đến việc chà đạp người của Nghiêm Sát trước mặt hắn, hạ phúc Cổ Niên dâng lên một dòng nhiệt lưu.
Nghe nói Lệ vương thế tử khả ái vô song, không biết khi trưởng thành mùi vị thế nào. Nếu hắn là chuyển thế của U Nhi thì không còn gì sánh được nữa. Xốc vạt áo lên, bên trong cư nhiên lại trống không, hai thị quân quỳ trên mặt đất không dám chậm trễ, đi đến trước mặt Cổ Niên, ngậm lấy thứ đã dâng cao của hắn.
Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười điên cuồng, tên thái giám kia run lên, bước chân vội vã hơn, nhanh chóng biến mất khỏi dãy hành lang.

Ăm bánh quai chèo mới mua về, Nguyệt Quỳnh mừng rỡ cười không ngậm miệng được, chính là hương vị này, quán bánh quai chèo kia vậy mà vẫn còn mở. Rất ngon!

 "Khi trở về ta muốn mua cho Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái nếm thử."

Nghiêm Mặc lập tức nói: "Công tử thích ăn, lúc trở về thuộc hạ sẽ mua nhiều một chút."

"Đa tạ Nghiêm quản sự."

 Ăn miếng cuối cùng, liếm liếm ngón tay, Nguyệt Quỳnh lại cầm cái nữa lên. Nghiêm Sát cũng không quản y, chỉ đem bát của y đẩy lên phía trước, để y đừng vì tham ăn bánh quai chèo mà quên uống cháo.

Lúc này, Nghiêm Mưu bưng trà vào, vứt một ánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc hiểu ý mà ra khỏi phòng, phòng thủ bên ngoài. Nghiêm Mưu châm trà cho vương gia, nhỏ giọng:

 "Vương gia, trong cung gửi thư."

 Nói xong, hắn giao một tờ giấy cho vương gia. Nguyệt Quỳnh sửng sốt, bất quá y không hỏi lời nào, chuyên tâm gặm bánh quai chèo của mình.

Nghiêm Sát đặt đũa xuống, mở tờ giấy, gương mặt Nguyệt Quỳnh không còn nét cười, bởi vì mặt Nghiêm Sát cực kỳ dữ tợn, trong vẻ dữ tợn lại nổi lên sát ý.
Nhất định là chuyện xấu. Nguyệt Quỳnh bỏ bánh quai chèo xuống, tay trái ấn lên tay Nghiêm Sát, hỏi:

 "Sao vậy?"

Nghiêm Sát không trả lời, nhưng sắc mặt khiến cho người ta dị thường sợ hãi. Nguyệt Quỳnh lấy khăn lụa lau sạch tay, đi đến bên cạnh Nghiêm Sát.
Muốn nhìn tờ giấy kia, đối phương lại nắm chặt tay không cho y nhìn. Không khó chịu, thứ Nghiêm Sát không cho y nhìn đương nhiên là thứ mà y không thể nhìn. Tay trái đặt lên tay Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh thấp giọng hỏi: 

"Có phải xảy ra biến cố gì rồi?"

Nào biết Nghiêm Sát kéo thẳng y vào lòng, đôi tay ôm y căng cứng. Đây không phải là phản ứng của Nghiêm Sát khi xảy ra biến cố, Nghiêm Sát đang nổi giận, hơn nữa còn là cơn giận khiến cơn khát máu sục sôi.
Nguyệt Quỳnh vẫn vỗ nhẹ tay Nghiêm Sát, bàn tay nhỏ nhắn của y không thể bao bọc hết bàn tay to lớn của hắn.

"Chẳng phải đã bố trí ổn thỏa hay sao? Vậy thì đừng để ý chuyện trong cung. Ngày mai gặp mặt, Hoàng thượng muốn sao cũng được. Chẳng có việc gì đâu."

Cúi đầu, chẳng chút sai lệch liền tìm được đôi môi Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát mạnh mẽ ngậm lấy, gặm cắn, đầu lưỡi tiến vào rút hết hương vị bánh quai chèo ngọt lành trong miệng y.
Bây giờ Nguyệt Quỳnh có thể khẳng định Nghiêm Sát đang tức giận chứ không phải "chiến sự" có biến, y không giãy dụa, mặc Nghiêm Sát trút lửa trên người mình, y đã làm công tử để Nghiêm Sát trút lửa trong sáu năm, điều y hiểu nhất chính là làm thế nào để người này bình tĩnh.

Hôn Nguyệt Quỳnh hồi lâu, hỏa nộ của Nghiêm Sát mới vơi đi một ít, đợi khi hắn lùi lại, miệng Nguyệt Quỳnh đã sưng đỏ thũng trướng, đôi mắt to bị tình sắc che lấp. Nghiêm Sát chẳng nói hai lời liền ôm y vào phòng trong, dùng chân đóng cửa phòng. Hắn vừa đặt người lên giường bèn lập tức phủ lên trên, ngay sau đó liền tận lực phục vụ một người đang động tình rên rỉ.

Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến hỏa nộ người này bùng cháy dữ dội như vậy? Vừa dùng cơ thể mình trấn an Nghiêm Sát, vừa suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu.
 Đương nhiên y sẽ không hiểu, có kẻ đang tính toán làm chuyện Nghiêm Sát đang làm với y ngay trước mặt Nghiêm Sát. Nghiêm Sát có thể nào không nổi giận.

Vụ dập lửa này phải dập đến tận lúc lên đèn. Khi Nguyệt Quỳnh mệt mỏi nằm trong lòng muốn ngủ, Nghiêm Mặc ở bên ngoài gõ cửa.
Nghiêm Sát buông y ra, mặc y phục, xuống giường. Nguyệt Quỳnh kéo chăn quá đầu đi ngủ, làm cả buổi chiều, xương cốt muốn ta ra đến nơi.
Nguyệt Quỳnh cảm thấy toàn bộ mệt mỏi kể từ khi rời Giang Lăng đều ập đến. Bởi vì y say sóng nên khi ở trên thuyền, Nghiêm Sát không đụng tới y, nhiều nhất cũng là dùng râu cọ cọ lên miệng y.
 Hôm nay bị Nghiêm Sát gặm sạch sẽ, cũng coi như được giải tỏa đôi chút.
Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Nguyệt Quỳnh tạm thời ném những chuyện ngày mai ra sau đầu, để mai tính. Không phải y không lo, nhưng không được nóng vội, sẽ không sao cả.

Có người đưa tới tấm ngự đồ kinh thành cho Nghiêm Sát, một tấm bản đồ vẽ bố cục hoàng cung, một tấm bản đồ bày binh bố trận của Tề vương Giải Ứng Tông tại Thái Châu phủ.
Không biết là người nào đưa, tại "Di Phong hội quán" bị Cổ Niên giám thị nghiêm ngặt như vậy lại có kẻ có thể dễ dàng đưa đồ tới như vậy.
Đồ được đặt trong một gói vải dầu, gói vải dầu lại được đặt trong lồng sắt nhốt lão hổ, khiến Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng lúc đi vắt sữa hổ thuận lợi lấy được gói vải dầu này.

Mà ngay tại lúc Nghiêm Sát nhận được tờ giấy Triệu công công đưa tới khiến hắn nổi giận, Hùng Kỷ Uông đang ngồi trong nhà xí đột nhiên bị kẻ khác bịt miệng lại, thông báo: Cổ niên bố trí bên ngoài kinh thành một lớp cung thủ, chuẩn bị khi bọn họ rời kinh sẽ bắn bọn họ thành nhím. Hùng Kỷ Uông đột nhiên có chút thông cảm cho Cổ Niên, bọn họ vừa tiến kinh mà tin tức đã cuồn cuộn đưa tới không ngừng nghỉ. Cổ Niên hắn làm hoàng đế chắc cũng không được yêu quý mấy đâu nhỉ.

Khi Nghiêm Sát trở về, Nguyệt Quỳnh đã sớm ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả Nghiêm Tiểu Yêu cũng dang tay chân ngủ bên cạnh phụ thân.
 Dém chiếc chăn nhỏ cho nhi tử, Nghiêm Sát cởi áo lên giường. Lại lôi tờ giấy kia ra, e rằng đôi lục mâu của hắn đến lang sói nhìn thấy cũng phải hoảng sợ mà chạy trối chết.
Nếu Diệp Lương cùng Từ Ly Kiêu Khiên nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này, sau này tuyệt đối sẽ không nói những lời linh tinh tự tìm chỗ chết như "đưa thiếu gia đi", rồi thì "Quỳnh Quỳnh là hôn thê của ta". Kẻ dám đoạt thê tử cùng nhi tử của Nghiêm Sát hắn vẫn chưa ra đời đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro