Phần 62 : THƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trước gương đồng, nhìn bóng hình bản thân mặc hỉ phục đỏ thẫm in trong gương, Nguyệt Quỳnh giật mình. Tám năm trước, nếu ai đó nói với y rằng có một ngày y sẽ cùng một nam tử khác thành thân, nhất định y sẽ cười to ba tiếng, sau đó nghiêm túc mà nói:

 "Không thể nào!" 

Rốt cuộc đã rẽ lối từ lúc nào? Sau lần đầu gặp mặt, rõ ràng y và Nghiêm Sát đều sống yên ổn vô sự. Tuy rằng cùng ngủ trong một lều trại, nhưng y không thấy Nghiêm Sát có tâm tư đó với mình. Tại sao người nọ đột nhiên xông vào khi y đang tắm rửa, trói buộc y, rồi hạnh động như vậy?

Sờ sờ gương mặt mình, Nguyệt Quỳnh nghĩ không ra, y đã thành thế này rồi, làm thế nào vẫn có thể chọc vào Nghiêm Sát?
 Y chỉ ăn của hắn hai cái, à, hình như là bốn cái bánh bao cộng thêm một chén cháo, kết quả để nợ hắn một lượng bạc mà tự đá mình vào đây.

Trang điểm chưng diện cho y, Hồng Hỉ Hồng Thái trộm ngắm công tử nhà bọn họ qua chiếc gương đồng. Người khác đều nói dáng vẻ công tử rất bình thường, nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ công tử nhà bọn họ đẹp đến nhường nào, là vẻ đẹp mà hạng dong chi tục phấn tầm thường không cách nào đọ được.

"Phanh!"

Cửa bị đá ra, thân thể Nguyệt Quỳnh run lên, không dám quay đầu lại. Từ trong gương đồng, y nhìn thấy một tòa núi nhỏ đang đi tới, đứng ở phía sau y.
Đối phương cũng mặc hỉ phục, mái tóc khô cứng vẫn buộc sau đầu. Mặc một thân đỏ rực cũng không khiến hắn trở nên buồn cười, ngược lại còn khiến người ta sinh ra chút xúc động, muốn khóc.

Chăm chú nhìn Nguyệt Quỳnh qua gương đồng một hồi, Nghiêm Sát khom người ôm y bước ra ngoài. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo rơm rớm nước mắt theo sau.

Nguyệt Quỳnh khép hờ mắt, hàng mi rung động, vậy mà y cũng có ngày này... rất... rất đáng sợ. Cánh tay ôm lấy y ổn trọng như vậy, ý chí vẫn kiên cường vững trãi như xưa.
So với hắn, y chỉ là một con gà ốm yếu, bả vai không thể gánh vác, tay không thể động, trước kia đã rước đến cho hắn không ít phiền phức.

Tâm trí Nguyệt Quỳnh hiện lên rất nhiều cảnh tượng. Ký ức gắn bó bên Nghiêm Sát kể từ lần đầu gặp mặt, vô số những chuyện pháp sinh sau này, tất cả đều không ngừng tái hiện.
Những tháng ngày trong quãng thời gian bị "thất sủng", mỗi ngày y đều trông ngóng người này thả y rời khỏi phủ, nhưng chờ mãi lại chờ tới ngày bị người này bao trong bộ hỉ phục ôm đi thành thân. Cuối cùng đã rẽ lối từ lúc nào?

"Miên man suy nghĩ cái gì?"

Nguyêt Quỳnh vội vàng lắc đầu, chốc lát sau đã thấy Nghiêm Sát dừng lại trước cửa "Hoan Hỉ Các" – tên của tòa lầu này là do Nghiêm Bình mới sửa sáng nay, hoàng phi trước lầu cũng mới được treo lên.
 Ôm chặt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát sải bước tiến vào, khung cảnh "Hoan Hỉ Các" được bố trí tràn ngập vui mừng, chỉ có thân tín của Nghiêm Sát chờ trong phòng. Nguyệt Quỳnh không dám nâng mắt, y đã cảm nhận được tất cả mọi người đang nhìn mình.

"Hi hi... A a a..."

Nghiêm Tiểu Yêu đột nhiên cười rộ lên vui vẻ, vừa vỗ tay vừa chảy nước miếng. Lê Hoa Chước đang ôm hắn cũng cười theo, tất cả mọi người trong phòng đểu tươi cười, trừ vị nhân vật chính hôm nay – một vị không biết cười, còn một vị chỉ lo mất mặt.

Đi đến trước chiếc bàn lớn đặt nến đỏ, Nghiêm Sát thả Nguyệt Quỳnh xuống, Nguyệt Quỳnh toàn thân vô lực dựa vào hắn.
 Nghiêm Bình đóng cửa, giữ không khí hoan hỉ trong phòng lại. Không có lễ quan, không có pháo mừng, thậm chí còn không có lễ vật.

(Nguyên văn: Nghiêm Bình đóng cửa lại, đem không khí vui mừng trong phòng đóng lại.

Lễ quan: người chủ trì hôn lễ)

Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh quỳ xuống, dập đầu bái lạy ba cái trước bài vị thờ Thiên Địa Gia, sau đó đỡ Nguyệt Quỳnh đứng lên.
Hồng Hỉ Hồng Thái tiến lên đỡ công tửm Nghiêm Sát lùi về phía sau vài bước, thực hiện lễ phu thê giao bái. Sau khi Nghiêm Sát khom lưng xuống, đôi mắt Nguyệt Quỳnh vẫn cúp xuống, y chậm rãi khom lưng, tim đập nhanh không cách nào kiềm chế.

(Thiên Địa Gia: một cách gọi khác của Lão Thiên Gia, Thiên Đế, ông trời)

Hành lễ xong, Nghiêm Sát lấy từ chỗ Nghiêm Mặc hai chén rượu, một đưa cho Nguyệt Quỳnh, sau đó vòng tay qua tay y. Nhìn Nguyệt Quỳnh chăm chú, Nghiêm Sát một hơi cạn sạch.
Tay trái run rẩy cầm chén rượu, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, đây là thành thân? Không phải nên có diễn tấu sáo và trống, có kẹo mừng, có đậu phộng? Sao lại an tĩnh thế này?

(Đậu phộng: ngụ ý là con đàn cháu đống, sớm sinh quý tử. Kẹo mừng là muốn chúc vợ chồng mới cưới sau này cùng chia ngọt sẻ bùi, hạnh phúc viên mãn)

"Uống nhanh!"

A. Nguyệt Quỳnh vội vàng nâng chén định uống, sau đó nuốt nước miếng:
"Tay... không giơ lên được." Lập tức, đại chưởng nâng tay y, đưa chén rượu trong tay y đổ vào miệng y.

"Khụ khụ khụ..." Nguyệt Quỳnh đỏ mặt lên, nhíu mày.

 "Sao không phải là quế hoa nhưỡng?"

Tất cả mọi người đều phải cố gắng nhịn cười.

"Uống thiêu đao tử mới ấm áp chan hòa" Nghiêm Sát giải thích.

(Thiêu đao tử là tên tục của rượu trắng, rượu này rất cay và nồng).

Sau đó Nghiêm Bình lên tiếng: "Vương gia, thuộc hạ gọi người đưa thức ăn lên."

"Ừm."

Ôm Nguyệt Quỳnh đến vị trí của hai người ngồi xuống, Nghiêm Sát mở miệng: 'Từ giờ trở đi, Nguyệt Quỳnh cũng là chủ tử của vương phủ.
Thấy y như thấy ta, bất kính với y thì cứ ấn theo tội coi rẻ bổn vương mà xử."

"Thuộc hạ đã hiểu."

"Nếu ta xảy ra bất chắc, các ngươi phải nghe theo lệnh của y, phụ tá ấu chủ."

"Dạ!"

"Không sao đâu." 

Nguyệt Quỳnh đột nhiên cười hì hì nói, tay trái hạ xuống đặt lên bàn tay Nghiêm Sát đặt trên đùi y.

 "Cùng lắm thì tất cả mọi người tìm một nơi an tĩnh, không hỏi chuyện đời. Không sao đâu. Nếu có thể, ta hi vọng mỗi người chúng ta đều được sống những ngày an ổn.
Nếu thật sự có việc phải làm thì cứ làm đi. Suy nghĩ cẩn thận từng bước đi, mỗi một khả năng đều phải nghĩ tới, an bài đường lui, vậy sẽ không sao cả."

Nếu là trước kia, Nguyệt Quỳnh nghe vậy cũng sẽ không nhiều chuyện, nhưng hiện tại, sau khoảng khắc y cùng Nghiêm Sát tùy ý thành thân, khi y nghe Nghiêm Sát an bài nếu hắn xảy ra bất chắc sẽ làm thế nào, y liền nhịn không được mà lên tiếng.

Nhìn cặp mắt bình tĩnh, thậm chí mang theo ý cười mềm mại dịu dàng, các vị đang ngồi đây đều nở nụ cười, cho dù là Tam nghiêm cũng thấy sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều. Lý Hưu nâng chén:

 "Ta đây mượn lời may mắn của công tử, chúc chúng ta bình an, cạn."

"Lý Hưu, sao lại gọi là công tử?" Chu Công Thăng cũng nâng chén.

"Nguyệt Quỳnh công tử đã thành thân cùng vương gia, chúng ta phải gọi là chủ tử, nên gọi là Nguyệt chủ tử mới đúng."

Nụ cười Nguyệt Quỳnh càng thêm sâu, có gì đó lướt qua đáy mắt.

"Vẫn là công tử dễ nghe hơn. Nghe người ta gọi ta chủ tử, ta ngủ không yên."

Mọi người nhìn vương gia, thấy hắn không có ý phản đối liền sôi nổi hô: "Kính công tử."

Nguyệt Quỳnh cố vận sức tay trái cần chén rượu, cười hì hì nói:
 "Chúc mọi người bình an trở về." Sau đó, dưới sự trợ giúp của một bàn tay to lớn, y nâng chén uống rượu.

Không khí trong phòng thật đầm ấm, không có tiếng náo động nên có trong hôn yến. Nói xong những lời đó, Nguyệt Quỳnh lập tức vùi đầu cố ăn, đồ ăn trên bàn hơn phân nửa đều là những món y thích.
 Ngồi bên trái y, Nghiêm Sát hầu hạ y dùng cơm trước mặt chư vị thuộc hạ, hết thảy đều rất tự nhiên thuần thục.

Rượu đủ cơm no, nên vào động phòng. Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh đã no căng bụng đi. Nhìn bọn họ rời đi, những người ở lại mỉm cười, trong mắt là cảm kích, là nước mắt chúc phúc.

Đêm động phòng hoa chúc lại chẳng chút hành động kích tình. An ổn nằm trong lòng Nghiêm Sát, sức lực vẫn chưa phục hồi, Nguyệt Quỳnh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
 Tuy rằng ngày mai sẽ khởi hành vào kinh, nhưng y thực sự không cách nào hưng phấn được, rất mệt. Nghiêm Sát vuốt ve lưng Nguyệt Quỳnh qua lớp y phục, lục mâu u ám. Chờ hắn suy nghĩ xong, lúc cúi đầu đã thấy người trong lòng say ngủ.

"Cộc cộc cộc", tiếng gõ cửa rất nhẹ, cũng rất gấp gáp.

Nghiêm Sát nhíu mày, đến tìm hắn vào thời điểm này, nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Nhẹ nhàng xuống giường, thấy Nguyệt Quỳnh không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn tiện tay khoác áo ngoài, ra khỏi phòng ngủ.

"Vương gia! Chu mưu sĩ nói có chuyện gấp muốn bẩm báo." Nghiêm Sát vừa tới, Nghiêm Tráng lập tức hạ giọng.

"Trông chừng y."

Căn dặn một câu, Nghiêm Sát vừa thắt lại đai lưng vừa đi ra ngoài. Đi đến thư phòng đối diện, hắn đóng cửa lại.
Chu Công Thăng, Lý Hưu, Hùng Kỷ Uông đều có mặt, trên mặt là bàng hoàng cùng niềm vui sướng khó tin.

"Vương gia!" 

Chu Công Thăng đưa một tập mật thư dày qua, kích động nói:

 "Các Đô úy của lục châu gồm Định Châu, U Châu, Tịch Châu, Thùy Châu, Loan Châu và Thai Châu phái người đưa mật thư, bọn họ nguyện đầu quân dưới trướng vương gia!"

"Đại học sĩ Lý Chương Tiền cũng phái người đưa mật thư, nguyện phụ tá vương gia!"

"Tư Mã Chuy cũng phái người đưa mật thư tới, nguyện trung thành với Vương gia!"

"Còn một số đại thần trong triều cũng phái người đưa mật thư tới, nguyện trung thành với vương gia!"

"Còn có một phong mật thư do kẻ thần bí đưa tới, trên thư nói hắn sẽ đảm bảo an toàn cho Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải, mời vương gia người an tâm mang thế tử cùng công tử vào kinh."

Dưới tình huống căng thẳng lại đột nhiên xuất hiện nghịch chuyển. Đầu tiên là nhân mã lục châu đều gia nhập, đây là các vùng đất trọng yếu của Giang Bắc, thậm chí Định Châu và U Châu còn là đất phong của Tề vương Giải Ứng Tông.
Mà đại tướng quân Tư Mã Chuy còn nắm trong tay trọng binh của kinh thành. Hơn nữa, người không có khả năng giúp bọn họ nhất là Lý Chương Tiền cư nhiên cũng thể hiện thái độ, và các vị đại thân giữ các vị trí quan trọng trong triều.

"Vương gia, liệu có bẫy không?" Nghiêm Khai nêu ra nghi ngờ.

Chu Công Thăng khẳng định nói: "Không có bẫy."

Lý hưu cũng khẳng định:

"Năm đó, lục châu đều chủ động đầu quân thành binh mã của Cổ Niên, hiện nay đột nhiên đầu quân cho vương gia, nếu có bẫy, vậy thì bọn họ hành động quá lộ liễu."

"Nếu năm đó bọn họ đầu quân cho Cổ Niên, vậy tại sao lại đột nhiên đầu quân cho vương gia?"

Nghiêm Khai vẫn không tin.

 "Còn gã thần bí kia nữa, hắn nói hắn sẽ đảm bảo an nguy cho Giang thế tử cùng An vương, chúng ta làm thế nào tin được?"

Chu Công Thăng đánh mắt nhìn Lý Hưu, trong mắt hai người là thâm ý chỉ đối phương mới hiểu.

Xem xong toàn bộ mật tấu, lục mâu Nghiêm Sát sáng rực: "Phái người liên hệ với bọn họ."

"Vâng! Vương gia!"

Lý Hưu cùng Chu Công Thăng cực kỳ kích động. Thấy vương gia đã quyết định, nghiêm Khai cũng tỏ vẻ phục tùng.

Một đám người lại ở trong thư phòng bàn bạc kế hoạch lần nữa, đống một thư đột nhiên được gửi tới khiến cho bọn họ cảm nhận được cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, chuyện bọn họ muốn làm dường như không phải chuyện đại nghịch bất đạo, chuyện khiến mọi người trong thiên hạ chỉ trích, khiến thiên địa bất dung.

Sau khi nghị sự xong, trời đã sắp sáng. Lúc này nghiêm Mình cầm một chuối hạt đưa cho Vương gia, nói:

 "Đây là do công tử đưa , bảo lão nô đổi lấy bạc."

Nghiêm Sát nhét chuỗi hạt kia vào vạt áo: "Đem toàn bộ vật dụng đáng giá trong phòng ngủ đưa lên đảo."

"Vâng."

Trở lại phòng ngủ, Nghiêm Sát đi đến bên giường xốc màn lên, ngồi xuống cạnh giường. Rõ ràng người trên giường đã mệt muốn chết, ngủ cực say.
Đại chưởng thô ráp vén lọn tóc dài vương bên cạnh người nọ, sau đó vươn tay nắm cánh tay phải của y. Thụ thương quá nặng, cánh tay phải so với tay trái rõ ràng nhỏ bé và yếu ớt hơn rất nhiều, cơ hồ không có thịt.
 Mỗi khi thời tiết không tốt, cánh tay này sẽ đau nhức khó nhịn. Nếu bị lạnh lại càng thêm cực khổ.
 Nhưng mặc cho thời tiết tốt hay xấu, người trên giường vẫn luôn tươi cười, coi như cánh tay phải của mình không hề hấn gì cả, chỉ không có sức lực mà thôi.

Đặt cánh tay hơi chút lạnh lẽo vào trong chăn, Nghiêm Sát chăm chú nhìn Nguyệt Quỳnh, mãi cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, hắn mới khom người, dùng chòm râu đã bắt đầu dài ra cọ lên miệng Nguyệt Quỳnh.

"Ưm..."

Còn đang trong mộng đẹp, cảm giác trên mặt hơi đau, y mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là đôi con ngươi màu lục.

"Vào đi." Lùi lại, Nghiêm Sát nâng người còn đang mơ màng ngồi dậy.

Hồng Hỉ Hồng Thái bưng nước cùng đồ ăn đến. Khi Nguyệt Quỳnh nhìn thấy bọn họ tiến vào, y lập tức tỉnh táo, trời đã sáng, thời khắc này, tâm trí y tràn ngập cảm giác kinh hoàng.
Nguyệt Quỳnh để mặt Nghiêm Sát rửa mặt cho y, giúp y súc miệng. Khi Nghiêm Sát muốn ôm y xuống giường, y nói:

 "Nghiêm Sát, còn nãi nương của Tiểu Yêu thì làm sao bây giờ?"

"Mang theo."

Cứ như vậy, khi Nguyệt Quỳnh cùng Nghiêm Sát thu thập thỏa đáng, khi bước ra khỏi đại môn ở tiền phủ, rẽ qua một đoạn đường vòng, theo bọn họ vào cung còn có một con cọp mẹ.
Nói lời từ biệt cùng Hồng Hỉ Hồng Thái, An Bảo Hoa Chước, Nguyệt Quỳnh tươi cười để Nghiêm Sát đỡ mình lên xe ngựa, Nghiêm Sát đặt hài tử bên cạnh Nguyệt Quỳnh, gật đầu với thuộc hạ, sau đó chẳng thèm dặn dò lấy một câu liền leo lên xe ngựa.

Lần này vào kinh, Nghiêm Sát chỉ dẫn theo Hùng Kỷ Uông, tam Nghiêm cùng ba trăm thiết kỵ binh, đem Giang Lăng cùng những chuyện đại sự sau này giao cho đám người Chu Công Thăng.
 Nếu là trước kia, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng là mưu sĩ, thảo nào cũng có một người theo hắn, thế như hiện tại bên cạnh đã có thêm một người, bọn họ có đi hay không cũng được.

Sau khi xe ngựa đi xa, những người khác lập tức giải tán đi làm những việc cần làm, vẫn đứng ở bậc cửa, Lý Hưu nhỏ giọng hỏi: 

"Nếu y không động tình với vương gia, chắc người y chọn chính là kẻ trong kinh thành."

Chu Công Thăng bên cạnh nhỏ giọng đáp: "Cho nên chúng ta rất may mắn, may mắn là y động tình với vương gia."

Lý Hưu cười:

 "Ta vẫn luôn thắc mắc, kẻ trong kinh kia là người thế nào lại khiến cho y sợ tới mức bỏ trốn mất dạng. Vương gia cũng là người bá đạo, thế nhưng lại có được trái tim y."

Chu Công Thăng cũng cười: 

"Y sở hữu một bộ óc thông minh lanh lợi, đương nhiên sẽ hiểu nên trao trái tim cho ai. Nhiều ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, với thân phận của mình, y cư nhiên lại đến bên cạnh vương gia, điều này chắc chắn là do trời cao an bài. Duyên phận giữa y cùng vương gia không ai có thể so sánh được."

Lý Hưu nheo mắt:

 "Ai cũng nói y không có khả năng trị quốc nên mới dẫn đến thiên hạ đại loạn, triều thần ào ạt đầu quân cho Cổ Niên.
Nếu không phải Cổ Niên không muốn bức y thái quá, cho y thời gian hai năm suy nghĩ, sợ là chưa đến nửa năm thiên hạ sẽ đổi chủ. Nhưng hiện tại ta có chút hoài nghi."

Chu Công Thăng vỗ vai hắn: "Y muốn hồ đồ sống qua ngày, chúng ta là thuộc hạ, vậy cứ hồ đồ cho qua đi."

Lý Hưu cười hai tiếng: 

"Cũng đúng. Vương gia đã đồng ý để y sống hồ đồ như vậy, ngươi và ta cần gì cố gắng tìm hiểu?"

 Hai người nhìn nhau cười, quay trở về vương phủ, thiên hạ này, có lẽ tới tận lúc này vẫn chưa bao giờ thuộc về Cổ Niên.

Vụ đảo, một nơi thần bí ẩn nấp giữa biển rộng mênh mông mà chỉ rất ít người từng nghe đến. Có người nói đây chẳng qua chỉ là hòn đảo nhỏ; có người nói đó là một vương quốc trên biển; cũng có người nói đó là nơi thần tiên cư ngụ.
 Nhưng mà nói tới nói lui vẫn rất hiếm người tận mắt nhìn thấy, chỉ biết nơi đó quanh năm bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, cho nên mới xưng là "Vụ Đảo".

Hoàng cung Vụ Đảo được bài trí ở một nơi cực kỳ an tĩnh cũng cực kỳ xinh đẹp, có nam tử một thân lam y nhàn nhạt, tay cầm quân cờ, chau mày nhìn bàn cờ trước mắt. Trên bàn cờ, hắc ngọc quý hiếm chỉ Vụ Đảo mới có đang chiếm nửa thế trận.

Một lọn tóc mai của nam tử thả xuống, toàn bộ mái tóc được buộc lại bằng sợi dây cột tóc màu bạc, thả ra sau lưng.
Gió nhẹ thổi qua, lọn tóc trên trán y bay lên, khiến gương mặt vốn phi thường tuấn mỹ lại thêm vài phần nhu sắc. Sắc mặt nam tử không được hồng hào cho lắm, cũng hơi gầy, nhưng đôi mắt luôn ôn nhu kia khi trầm tư lại lộ ra vài phần sắc bén.

(nhu sắc: sắc thái nhu hòa, dịu dàng, mềm mại, mềm mỏng)

Dường như nam tử vận hắc y thêu đôi giao long ngồi đối diện đã cảm thấy ván cờ này mình thắng chắc, tâm tư hoàn toàn không đặt trên bàn cờ, mà quyến luyến trên thân lam y nam tử.
Ôn nhu trong mắt hắn có thể khiến người khác đắm chìm, nụ cười trên khóe môi không phải thứ có lệ khi đối mặt cùng thần tử, đó là nụ cười hoan hỉ xuất phát từ thâm tâm.

Lam y nam tử suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định, quân cờ bạch ngọc giữa hai ngón tay vững vàng đặt cạnh một quân cờ đen, sau đó y cười nhẹ, thu những quân đen bị cờ trắng ăn lại, y giương mắt:

 "Ván này, ta thắng."

Hắc y nam tử cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ nâng mi.

 "Kỳ nghệ của Tất Chi ngày càng cao, ta cam bái hạ phong."

"A?" Lam y nam tử cũng không quá vui sướng, học theo đối phương mà nâng mi: 

"Sao ta cứ cảm thấy hôm nay ngươi thua còn nhanh hơn hôm qua?"

"Có sao?" 

Hắc y nam tử kéo bàn tay lạnh lẽo của lam y nam tử, đặt bên miệng hôn một cái.

"Tất Chi nghiên cứu kỳ pháp cả ngày, ta thì phải phân tâm lo lắng những chuyện không đâu, đương nhiên muốn thắng cũng càng ngày càng vất vả."

Nói xong hắn đứng dậy, nhưng không buông tay đối phương.

 "Lạnh, vào nhà đi."

Gật đầu, lam y nam tử đứng lên, thị giả phía sau đứng cách đó không xa lập tức tiến lên dâng áo choàng chống lạnh.
 Hắc y nam tử lấy áo choàng trong tay thị giả khoác lên vai đối phương, cài vạt áo cẩn thận, sau đó chẳng chút e dè cầm tay lam y nam tử chậm rãi bước về phía tẩm cung.

(Thị giả: cũng là một cách gọi người hầu)

Đi được một lúc, lam y nam, Cổ Tất Chi hỏi: 

"Lâu rồi không gặp Kiêu Khiên, nó ra ngoài có gặp chuyện gì phiền toái không?"

Hắc y nam tử, Từ Cách Thương Lãng lập tức hồi đáp: 

"Hài tử kia rất ham chơi, ra ngoài rồi là chẳng chịu trở về. Nếu ngươi nhớ nó, ta sai người gọi nó về."

Cổ tất Chi lắc đầu: "Cũng không cần, ta chỉ muốn hỏi nó xem Huyên Ngọc cùng U Nhi hiện tại có khỏe không thôi."

Đôi mắt Từ Cách Thương Lãng ảm đạm, cười nói:

 "Đều tại ta. Mấy hôm trước ngươi bị phong hàn, ta cũng quên mất việc này. Kiêu Khiên gửi thư về, nói hiện tại Huyên Ngọc cùng U Nhi rất khỏe."

Cổ Tất Chi bước chậm lại, buồn bã nói: "Ta có lỗi với U Nhi, để nó một mình..."

"Tất Chi!" Từ Ly Thương Lãng ngắt lời y, mi tâm nhíu chặt.

Biết hắn không thích nghe những lời này, Cổ Tất Chi cười hối lỗi:

 "Sau này ta không nói nữa. Đi thôi." 

Nắm chặt tay Từ Ly Thương Lãng, y đi về phía tẩm cung trước mặt, trong phòng là vị thuốc đông y quanh năm không tiêu tán. Sau khi hai người bước vào, lập tức có thị tùng bưng chén thuốc tới, Cổ Tất Chi nhận lấy, uống vài hớp cạn đáy, sau đó một viên đường mật được đút vào miệng y.
Tiếp theo, nhóm thị nữ bưng đồ ăn lên. Sau một lần thăm quan điện Diêm La, hiện tại mỗi ngày Cổ Tất Chi phải ăn năm bữa cơm, mỗi bữa không thể ăn nhiều, hơn nữa ngày nào cũng phải uống thuốc.
Dù vậy, toàn bộ hoàng cung không ai nghĩ rằng có một ngày vương của bọn họ sẽ chán ghét nam tử yếu đuối đến từ dị vực này.

"Quân thượng."

Thị giả thân cận của Từ Ly Thương Lãng đi tới, trên tay là một phong mật thư. Sau khi nhận thư, vừa thấy trên thư vẽ một con rùa lật mai nằm trên đất, hắn liền nhận ra thư này là ai đưa tới.
Trừ cái tên nhi tử tựa hồ vĩnh viễn không muốn trưởng thành của hắn, sẽ chẳng ai rỗi hơi lại vẽ một con rùa lật mai trên trên thư.

"Là Kiêu Khiên?" Cổ Tất Chi hỏi.

Từ Ly Thương Lãng đưa hình con rùa cho y nhìn.

"Ngươi nói xem, còn có thể là ai?"

Cổ Tất Chi không nhận thư, cũng không hiếu kỳ trong thư viết gì, chỉ nói:

 "Đọc xem có tin tức của Huyên Ngọc và U Nhi không."

"Được." Cũng chẳng sợ người ta có phát hiện ra điều gì hay không, Từ Ly Thương Lãng mở thư ra trước mặt y.

Cổ Tất Chi không nhìn thăm dò, từ tốn ăn bữa cơm thứ tư hôm nay của mình. Trên bàn dọn hơn mười món ăn cầu kỳ, nhưng cũng không nhiều, mỗi món chỉ có một đĩa nhỏ, nam tử bình thường chỉ cần gắp vài miếng là xong một đĩa.
Thế nhưng, nhiều nhất thì y cũng chỉ ăn được một nửa. Đã từng chết một lần, thân thể y chỉ có thể điều trị phục hồi từng chút một.

Thư rất dày, Từ Ly Thương Lãng càng đọc càng thấy tim nặng trĩu, nhưng trên mặt chẳng chút biểu hiện khác thường. Đợi hắn xem xong hết, Cổ Tất Chi cũng ăn khá no. Sai người tiến vào thu dọn, Từ Ly Thương Lãng nói: 

"Hài tử Kiêu Khiên kia ngày nào cũng ở trước mặt U Nhi om xòm rằng U Nhi là vị hôn thê của nó, kết quả U Nhi không đế ý đến nó.
Nó nói là U Nhi mới biên một điệu múa mới, khiến nó mê mẩn đến thất điên bát đảo, muốn U Nhi múa lại lần nữa cho nó xem, U Nhi lại sống chết không chịu. Huyên Ngọc chỉ để ý xem chuyện vui, cũng không giúp nó, bức thư này nó viết để cầu cứu."

Cổ Tất Chi cười, nụ cười này khiến đôi mắt Từ Ly Thương Lãng không cách nào rời đi. Y tràn đầy nhớ nhung nói: 

"Vũ kỹ của U Nhi là thiên hạ tuyệt luân, mới đầu ta còn lo lắng sau khi nó đăng cơ, làm sao nó ổn định triều thần được.
 Nhưng sinh thần năm đó của Huyên Ngọc, cũng vì U Nhi múa một điệu mà ổn định thiên hạ. Chỉ cần là người từng ngắm điệu múa của U Nhi, ai cũng cam tâm tình nguyện để nó sử dụng.
Chỉ là, tâm của U Nhi không đặt ở thiên hạ, không ở triều đình. Để nó ngồi trên vị trí đó, chắc chắn nó sẽ dốc sức làm, nhưng như vậy cũng khiến nó thiệt thòi."

Từ Ly Thương Lãng ôm chặt y: "Nếu vậy thì ngươi viết cho Huyên Ngọc một bức thư, bảo U Nhi nhường ngôi vị lại cho Cổ Niên?"

Cổ Tất Chi lắc đầu:

"Tính tình Niên đệ bạo ngược, trao ngôi vị hoàng đế cho hắn, sinh linh trong thiên hạ sẽ gặp tai ương. Hơn nữa..."nghĩ đến điều gì đó, gương mặt y trở nên nghiêm nghị.

 "Niên đệ... trên thư có nói hắn hiện tại ra sao không?"

Ánh mắt Từ Ly Thương Lãng thoáng lẩn tránh, "Kiêu Khiên nói... nói nó không thích Cổ Niên. U Nhi cũng đang trốn tránh hắn."

Cổ Tất Chi nhíu mày nói: 

"Kỳ thật Niên đệ cũng không thể xem là huynh đệ ruột của ta. Mẫu thân ruột của hắn là muội muội đồng phụ dị mẫu của tiên hoàng, là cô cô của ta, Ổn Nhạc công chúa là người mang dòng máu điên loạn.
Sinh phụ của Niên đệ cũng chính là cữu cữu ruột của hắn, An Dương vương. An Dương vương cùng Ổn Nhạc công chúa là huynh muội đồng mẫu, hai người loạn luân sinh ra Niên đệ.
Chuyện này là tối kị của hoàng thất, hoàng gia gia ban cái chết cho Ổn Nhạc công chúa và An Dương vương, đem Niên đệ làm con thừa tự dưới gối mẫu thân ta. Ta không thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn cũng vì nguyên nhân này."

(Đồng phụ dị mẫu: Cùng cha khác mẹ

Cô cô: em gái của bố

Sinh phụ: Cha ruột)

Từ Ly Thương Lãng nhân cơ hội dò la tin tức: 

"Ngươi sợ trong huyết mạch của Cổ Niên cũng tồn tại thứ bệnh điên khùng đó?"

Cổ Tất Chi lo lắng nói: 

"Đó cũng là nguyên nhân vì sao ta không cho hắn tiếp cận U Nhi. U Nhi sở hữu dung mạo khuynh quốc, ánh mắt Niên đệ nhìn nó luôn khiến ta không an tâm. Thật không rõ mấy năm nay hắn có sống an phận hay không."

Từ Ly Thương Lãng lập tức nói:

 "Nếu Cổ Niên có suy nghĩ không an phận với U Nhi, vậy mấy năm nay chắc chắn đã có hành động. Chiếu theo lời ngươi vừa nói, người như hắn, mấy năm này sẽ không chịu ngồi yên. Tất Chi, nếu Cổ Niên đối với U Nhi..."

"Ta quyết không nương tay!"

 Cổ Tất Chi lạnh lùng nói:

 "Nếu hắn có thể làm minh quân, ta có thể kêu Huyên Ngọc đem ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn, nhưng nếu hắn dám ra tay với U Nhi, chẳng quan tâm hắn có phải là huynh đệ ruột của ta hay không, ta sẽ không tha cho hắn. Ai cũng không được đụng tới U Nhi, trừ phi U Nhi tự nguyện."

Từ Ly Thương Lãng gật đầu, hỏi dò:

 "Tất Chi, nếu U Nhi thực sự không muốn ngồi trên vị trí đó, lại tuyệt đối không thể nhường cho Cổ Niên, ngươi có đồng ý để giang sơn đổi chủ?"

Cổ Tất Chi chau mày: "Lời này có ý gì?" Y có dự cảm xấu.

Từ Ly Thương Lãng lập tức nói: 

"Tất Chi, ngươi đừng nóng, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi. Giang sơn thay đổi không phải là chuyện thường xảy ra ngoài kia sao?"

Cổ Tất Chi nghiêm túc nhìn hắn, sau đó nói: 

"Thương Lãng, đừng gạt ta. Tuy cơ thể ta không khỏe, nhưng những gì ta nên biết, ngươi phải nói cho ta biết. Ta sẽ chú ý sức khỏe của mình, điều này thì ngươi cứ an tâm."

Từ Ly Thương Lãng cũng nhìn y, do dự một hồi mới nói:

 "Tất Chi, có chuyện ta vẫn luôn gạt ngươi. Nhưng đầu tiên ngươi đừng vội căng thẳng, ta cam đoan U Nhi và Huyên Ngọc đều rất khỏe."

Biết điều người này lo lắng nhất vẫn là sức khỏe của mình, Cổ Tất Chi gật đầu.

 "Ngươi nói đi, ta không nổi nóng đâu."

Kéo người nọ vào lòng, hôn hắn một cái, Từ Ly Thương Lãng nói: "Ta sẽ nói từ tốn, ngươi đừng nóng."

Gỡ chuỗi phật châu dùng để tịnh tâm trên tay xuống, Cổ Tất Chi nhắm mắ. "Được."

Sắc trời hoàn toàn tối sầm, trong tẩm cung sáng lên ánh nến. Vẫn tựa lên ngực Từ Ly Thương Lãng, thần sắc Cổ Tất Chi tĩnh lặng, nhưng chuỗi phật châu trên tay vẫn xoay chuyển rất nhanh.
 Chờ sau khi Từ Ly Thương Lãng kể xong mọi chuyện, hắn nắm chặt phật châu, từ tốn nói:

 "Viết thư cho Huyên Ngọc, tất cả đều nghe theo U Nhi."

Rốt cuộc Từ Ly Thương Lãng cũng được thở phào.

 "Ta chỉ lo ngươi biết sau này thiên hạ đổi chủ sẽ chịu không nổi. Ngươi đã buông ra được, vậy ta sẽ nói Kiên Khiên ở bên ngoài dốc sức trợ giúp U Nhi."

Cổ Tất Chi tựa tiếu phi tiếu mà nói: 

"Ta đã chết. Làm quân vương, ta không thẹn với thiên hạ, không thẹn với tổ tiên; làm phụ thân cùng đại ca, ta khiến U Nhi cùng Huyên Ngọc thiệt thòi quá nhiều. Thiên hạ là của U Nhi, nó muốn cho ai thì cho người đó."

(Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười)

Nhớ ra gì đó, Từ Ly Thương Lãng cười vang vài tiếng, nói nhỏ bên tai Cổ Tất Chi: "Còn có một chuyện, đảm bảo khiến ngươi vui vẻ."

"Chuyện gì?" Đôi mắt trầm ám của Cổ Tất Niên bỗng tỏa sáng.

"U Nhi nó..." Từ Ly Thương Lãng ôm chặt người trong lòng .

"Ngươi không được kích động. U Nhi nó... sinh được một nhi tử."

"Cái gì!" Cổ Tất Chi đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay Từ Ly Thương Lãng, mắt phượng trừng lớn.

"U Nhi nó... ngươi nói cái gì?"

"Đúng," ôm người trở về, Từ Ly Thương Lãng cười nói: 

"U Nhi nó lấy thân nam tử sinh được một nhi tử, tên Tiểu Yêu. Sinh vào ngày chín tháng mười hai năm trước, Kiêu Khiên nói bộ dạng Tiểu Yêu giống hệt U Nhi lúc nhỏ, cực kỳ xinh đẹp."

Cổ Tất Chi không thốt được lời nào một lúc lâu, y nắm chặt tay Từ Ly Thương Lãng, hô hấp dồn dập. Chờ đến khi y có thể điều chỉnh được hơi thở, giọng y khàn khàn: 

"Để ta gặp gặp... để ta gặp nhi tử của U Nhi. Ta... ta được làm gia gia!"

(Gia gia: ông)

"Đúng vậy, Tất Chi được làm gia gia."

Hôn người đang kích động để y tĩnh tâm lại, lúc này Từ Ly Thương Lãng mới nói:

 "Nghiêm Sát khai chiến với Cổ Niên, Huyên Ngọc sợ ảnh hưởng đến U Nhi cùng hài tử kia, muốn đưa hai người bọn họ lên đảo, đến lúc đó ngươi có thể gặp được."

"U Nhi..." Cổ Tất Chi lại có chút bất an.

"Đừng lo lắng, U Nhi sẽ chấp nhận, bằng không nó cũng không ở bên tên Nghiêm Sát kia nhiều năm như vậy. Nghiêm Sát đã nói với Kiêu Khiên, U Nhi là thê tử của hắn. Kiêu Khiên muốn mang U Nhi đi, U Nhi cũng không chịu, nói là không rời khỏi Nghiêm Sát. Tất Chi, U Nhi sẽ chúc phúc cho ta và ngươi."

 Nụ hôn dừng trên cổ Cổ Tất Chi, Từ Ly Thương Lãng cởi bỏ vạt áo hắn, khẽ khàng vuốt ve thân thể hơi lạnh lẽo ấy.

Hô hấp dồn dập, ôm chặt cổ Từ Ly Thương Lãng, Cổ Tất Chi gật đầu:

 "Cũng nên để U Nhi biết phụ hoàng của nó ở bên một nam tử khác. U Nhi sẽ chấp nhận chúng ta."

"Sẽ chấp nhận. U Nhi thiện lương như thế, xinh đẹp như thế, sao có thể không ủng hộ chúng ta?" 

Đặt người nọ nằm xuống, Từ Ly Thương Lãng phủ lên trên, khẽ hôn lên cơ thể trần trụi dưới thân.

 "Kiêu Khiên nói ánh mắt hài tử đó giống Nghiêm Sát, lục mâu sâu thẳm tựa ngọc bích. U Nhi nghĩ hài tử đó là tiểu yêu quái đầu thai nhầm, cưng chiều nó vô cùng."

"Ưm..." Nhận lấy nụ hôn cùng cử chỉ vuốt ve của người nọ, Cổ Tất Chi để hắn chậm rãi tiến vào cơ thể mình, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.

 "Nhi tử của U Nhi... đương nhiên... là... tiểu yêu quái... cầu hồn đoạt phách kẻ khác..."

"Với ta mà nói, kẻ có thể câu hồn đoạt phách chỉ có một người." 

Hôn Cổ Tất Chi, Từ Ly Thương Lãng chậm rãi trừu động bằng lực đạo người này có thể tiếp nhận, chỉ cần người này còn sống, chỉ cần người này nguyện ý ở bên hắn, chút ẩn nhẫn đó có là gì.
 Tuy nhiên, có một việc bất luận thế nào hắn cũng không dám nói, cánh tay phải của U Nhi... bị phế bỏ.

Vuốt ve gương mặt say ngủ của người nọ, Từ Ly Thương Lãng đứng dậy buông màn. Lập tức có thị tùng tiến vào hầu hắn đổi xiêm y, hắn dặn dò: 

"Bảo phòng ăn chuẩn bị bữa tối cho quân hậu, chờ trẫm trở về hãy dọn tới."

(Quân hậu: Cách gọi đối với quý nhân, người quan trọng. Ở đây chỉ hoàng hậu là nam

"chờ trẫm trở về": vốn là "Chờ cô trở về". Từ cô này là cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

"Vâng, quân thượng,"

"Tuyên đại đô úy tới gặp trẫm."

"Vâng, quân thượng."

Xốc màn nhìn người say ngủ, lúc này Từ Ly Thương Lãng mới rời tẩm cung đến ngự thư phòng.
 Một lúc lâu sau, đại đô úy Từ Cách Thông mang theo hoàng mệnh rời khỏi ngự thư phòng. Ba ngày sau, Từ Cách Thông dẫn mười hai vạn thủy quân rời Vụ Đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro