Phần 65 : HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ đau, y chịu không nổi muốn lấy tay cào xuống, Mộc thúc thúc trói y vào trong mật thất, nhét khăn mềm vào miệng y.
Y đau đớn kêu gào thảm thiết trong mật thất, mẫu thân ở bên ngoài mật thất khóc lớn. Mỗi khi nhớ đến việc đổi mặt, y đều vô cùng bội phục bản thân. Y sợ đau như vậy, cư nhiên chịu đựng được đến cùng. Bất quá, sau khi ra khỏi mật thất, mẫu thân vừa nhìn thấy mặt y liền hôn mê bất tỉnh.
Sờ gương mặt mình, Nguyệt Quỳnh cười trộm. Tuy rằng mẫu thân và phụ thân không thích, nhưng y vô cùng yêu thích gương mặt này.
Bây giờ, cho dù y đứng bên đường gặm đầu vịt nấu cay cũng chẳng ai chú ý, đâu giống như trước kia, y không thể xuất cung, hoặc vừa xuất cung liền phải đội mũ có mạng che mặt, sau đuôi còn cả chục thậm chí cả trăm người đi theo.

Trong cây trâm gỗ đào của y có thuốc giải, nhưng y không muốn uống, uống vào rồi thì y không còn là Nguyệt Quỳnh, y thích làm Nguyệt Quỳnh. Tâm trí hiện lên đôi lục mâu xanh biếc, tim Nguyệt Quỳnh đập liên hồi.
Người nọ biết thân phận của y, nhưng không hỏi y có thuốc giải trở lại gương mặt cũ hay không, hắn chỉ nói "Không được suy nghĩ miên man."
Người nọ có muốn nhìn thấy hình dáng trước kia của y không? Nghĩ tới đó, tâm trạng Nguyệt Quỳnh thoáng buồn bã, không phải cảm giác buồn bã khi xa cách Nghiêm Sát.
 Nếu Nghiêm Sát kêu y biến gương mặt trở lại như cũ, y sẽ rất khó xử, vô cùng khó xử.

Lại trở mình, Nguyệt Quỳnh cuộn người thành một đống. Tiểu Yêu ở chỗ Hồng Hỉ Hồng Thái, trên giường chỉ có một mình y, y... không ngủ được.
Tâm trí dần hiện lên từng sự kiện vừa phát sinh, nhưng xuất hiện nhiều nhất chính là đôi lục mâu thăm thẳm kia. Nghiêm Sát đến đâu rồi? Đã ngủ chưa, hay còn đang nghị sự?
 Đột nhiên thấy ổ chăn thiếu đi cảm giác ấm áp, Nguyệt Quỳnh quấn chăn thật chặt. Đêm khuya cô độc, y không thể không thừa nhận mình hơi nhớ Nghiêm Sát. Thình thịch, thình thịch, chẳng lẽ nam tử... cũng có thể yêu thích nam tử?

Nhắm mắt lại, Nguyệt Quỳnh nghĩ đến nam nhân sở hữu đôi lục mâu ấy. Lần đầu tiên chạm vào ngực hắn, y đã cảm thấy cặp mắt xanh biếc sâu thẳm kia thật đẹp, so với nguyệt bích thạch còn đẹp hơn.
Nếu như nguyệt bích thạch trên người Nguyệt Quỳnh không bị trộm, lúc đó y nhất định sẽ lấy ra cho Nghiêm Sát xem nguyệt bích thạch trông như thế nào.
Chẳng lẽ việc y và Nghiêm Sát gặp nhau đã được định từ trước? Nếu ngoại công không uống say, nhớ nhầm ngày đến đón y, y và Tiểu Diệp Tử sẽ không hoảng sợ chạy sai phương hướng, thiếu chút nữa lạc trong rừng.
Chiều hôm đó, bọn họ cũng sẽ không gặp toán cướp ngoài trấn, y cũng không thể vì trên người không có bạc mà gặp được Nghiêm Sát.

(Ngoại công: ông ngoại)

Khi đó y đã đói đến nỗi sắp hôn mê. Trên người không có bạc, những thứ đáng tiền lại bị người ta cướp sạch.
Chưa từng xuất cung một mình, y thậm chí không biết cầm y phục trên người mình đổi thành bạc. Y chỉ biết ngây ngốc ngồi xổm bên góc tường chờ Tiểu Diệp Tử đến tìm mình.
Chờ mãi chờ mãi, đợi ba ngày vẫn không thấy Tiểu Diệp Tử. Ngay lúc y đói bụng sắp ngất, y nghe được một người thô lỗ nói: 

"Năm mươi cái bánh bao."

Năm mươi cái bánh bao... Chỉ cần cho y hai cái thôi, y sẽ không đói bụng thế này nữa. Đói quá đi, thật muốn ăn một miếng bánh bao.
Trong mũi toàn mùi bánh bao nhân thịt, y chẳng biết bản thân vẫn còn sức lực đi thèo mùi hương phát ra từ năm mươi cái bánh bao kia, chờ đến khi y nhận ra, y đã nhìn chằm chằm vào một đôi mắt xanh biếc.

"Đôi mắt của ngươi thật đẹp, còn đẹp hơn cả nguyệt bích thạch."

 Y chỉ nói một câu như vậy, gương mặt người cường tráng tựa ngọn núi nhỏ bị y đụng vào ngực chẳng chút biến sắc, cúi đầu nhìn y.

Đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, trực giác của y hoàn toàn biến mất, căn bản không nhận ra nguy hiểm. Y chỉ biết mình rất đói, sau đó y lại lên tiếng: 

"Có thể cho ta cắn một miếng bánh bao không?"

 Nương theo đó vang lên là tiếng bao tử kêu gào đòi ăn. Người nọ hào phóng lấy một cái bánh bao từ tay nải trên lưng ra, y vươn tay nhận lấy, lại phát hiện lòng bàn tay rất bẩn.
Được dạy dỗ từ nhỏ, y không thể dùng bàn tay bẩn thỉu này cầm bánh bao để ăn được. Sau đó, người nọ vô cùng tốt bụng đút cho y ăn.

"Còn muốn nữa không?" Y nhớ rõ, sau khi mình ăn xong cái bánh bao kia, người nọ hỏi y.

Y không định nói muốn nữa, nhưng thật ra y vẫn rất đói. Cúi đầu, nhẹ nhàng gật một cái, bụng y vẫn đang kêu gào ầm ĩ. Trời đất đảo lộn, y đột nhiên bị người nọ khiêng lên vai.

"Ôi nha!"

"Đi rửa tay, tự cầm bánh bao mà ăn." Người nọ nói như vậy.

"Đa tạ." Bị khiêng đi, vậy mà y vẫn nói lời cảm tạ!

Bị người nọ khiêng về lều của hắn, y rửa sạch tay, lại ăn thêm ba cái bánh bao, uống một chén cháo lớn, rốt cục cũng no.
Y nói cho ân nhân cứu mạng biết, y tên Nguyệt Quỳnh, ân nhân cứu mạng y nói hắn tên Nghiêm Sát. Sau đó, khi y chuẩn bị trở vào trong thành tiếp tục đợi Tiểu Diệp Tử, ân nhân cứu mạng cư nhiên nói với y: 

"Bốn cái bánh bao, một chén cháo, tổng cộng một lượng bạc, trả tiền rồi ngươi mới được đi."

Cái gì?!

Cúi đầu cười khẽ, Nguyệt Quỳnh ôm chặt chăn. Hoa Chước nói y là quỷ tham tiền, người nọ mới là quỷ tham tiền.
 Bốn cái bánh bao, một chén cháo, cùng lắm chỉ mất năm đồng, người nọ cư nhiên giở chiêu sư tử ngoạm, há miệng đòi một lượng bạc, vậy mà y cũng tưởng thật.
 Vì một lượng bạc, y đành phải làm việc trả nợ. Nhưng y biết làm gì đây, chăn không biết gấp, cơm không biết nấu, ngay cả rửa bát cũng chẳng xong. Giặt y phục cho Nghiêm Sát liền khiến y phục hắn rách bươm.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó Hùng Kỷ Uông, Lý Hưu, Chu Công Thăng, cả Nghiêm quản sự nữa, mỗi lần bọn họ nhìn y đều cau mày, sợ là bọn họ cũng chẳng hiểu tại sao Nghiêm Sát lại mang về một kẻ chẳng biết làm gì ngoài việc ăn. Y cũng không nghĩ ra, y chẳng biết làm gì cả, tại sao Nghiêm Sát không thả y đi?

"A..." Lại trở mình, Nguyệt Quỳnh cắn môi, đường nhìn dừng trên chiếc vòng tay bằng bạc không cách nào gỡ xuống được.
Những thứ Nghiêm Sát đưa cho y, một là chiếc nhĩ sức, hai là chiếc vòng tay này. So với y, người nọ mới thực sự là quỷ hám tiền danh chính ngôn thuận, hắn làm vương gia có nhiều tiền như vậy mà không chịu tặng cho y lễ vật gì quý giá một chút, đã vậy còn cắt xén nguyệt ngân của y nữa.
Đôi mắt to sáng lên, đột nhiên nghĩ đến Hồng Hỉ Hồng Thái, hơi thở Nguyệt Quỳnh trở nên hỗn loạn. Người nọ luôn nói gia quy này gia quy kia, nhưng người nọ cũng giấu giếm y không ít chuyện cơ mà. "Ai..." Thở dài một tiếng, Nguyệt Quỳnh lại trở mình. Không ngủ được, không ngủ được, trong chăn thiếu cảm giác ấm áp, y không ngủ được.

Sáng sớm, thấy vành mắt công tử đen đen, ngực Hồng Hỉ Hồng Thái thắt lại. Hai người hầu hạ công tử ăn sáng xong liền quỳ xuống đất.
Nguyệt Quỳnh không vui, thốt ra mệnh lệnh uy nghiêm bắt hai người đứng lên, ngồi xuống mới nói.

"Công tử, ta và Hồng Hỉ đã giấu giếm ngài, xin công tử trách phạt." Nói xong, Hồng Hỉ Hồng Thái lại muốn quỳ xuống.

"Ngồi yên!" 

Ngay cả khi còn làm hoàng đế, Nguyệt Quỳnh cũng chưa từng uy nghiêm đến vậy. Sau khi Hồng Hỉ Hồng Thái ngồi xuống lần nữa, y hỏi: 

"Hai người các ngươi biết võ từ lúc nào?"

Hồng Hỉ Hồng Thái cắn môi, Hồng Thái nói:

 "Ta và Hồng Hỉ... mười tuổi đã bắt đầu luyện võ, vương gia sai chúng ta chăm sóc công tử, bảo vệ an nguy của công tử." 

Trên mặt hai người đều tỏ vẻ trốn tránh, Hồng Thái cúi đầu nói:

 "Công tử, vương gia không muốn gạt ngài, trong lòng vương gia chỉ có công tử!"

Hồng Hỉ vội vàng nói: "Công tử, vương gia không muốn gạt ngài, trong lòng vương gia chỉ có công tử."

Hồng Thái còn nói: 

"Ngày đầu tiên, vương gia nói với chúng ta, công tử chính là chủ tử của vương phủ, chúng ta phải đối xử với công tử như đối xử với vương gia, một lòng trung thành với công tử.
Trong phủ nhiều người, vương gia lo lắng có người nhìn ra sơ hở nên mới đối xử với công tử như vậy. Vương gia sợ có người làm hại công tử."

Hắn không dám nói, nếu một ngày vương gia nhận ra bọn họ hai lòng, vương gia sẽ chẳng chút nương tay mà giết bọn họ.

Nguyệt Quỳnh hít sâu mấy hơi, sờ lên cánh tay phải của mình, nghĩ tới đêm người nọ cứu y trở về, y thống khổ gầm nhẹ. Y lại chớp chớp đôi mắt cay bỏng.

"Nếu ta là chủ tử trong phủ, tại sao hắn cắt xén nguyệt ngân của ta?"

Hồng Hỉ Hồng Thái bất an, Hồng Thái thưa dạ nói: "Vương gia nói công tử thích tồn tiền riêng, cho nên vương gia..."

"Làm sao hắn biết ta thích tồn tiền riêng?"
 Nguyệt Quỳnh kinh ngạc hỏi, y vẫn để bụng việc bị cắt xén bạc.

Hồng Hỉ Hồng Thái càng bất an, hai người lại cúi đầu:

 "Xin lỗi, công tử..." Bọn không những phải chăm sóc công tử, mỗi ngày còn phải bẩm báo tất cả mọi việc về công tử cho vương gia.
 Nếu bọn họ dám giấu giếm, vương gia sẽ đuổi bọn họ ra khỏi phủ. Bọn họ thích công tử, cho nên bọn họ đành bán đứng công tử. Lời này nói ra đến bọn họ cũng cảm thấy buồn cười, bọn họ đã phụ vị công tử coi bọn họ như thân nhân.

Giọng như muỗi kêu, Hồng Hỉ lại nói:

 "Thuốc bổ công tử sai chúng ta đem đi bán... kỳ thực không có bán mà nấu hết cho công tử dùng, bạc bán được... là Nghiêm quản gia cho..."

Mắt to trừng lớn, hơi thở Nguyệt Quỳnh bất ổn, hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Vương gia chỉ định mỗi ngày công tử phải uống bao nhiêu thuốc bổ, chỉ có thể hơn, không được phép thiếu."

"Còn gì nữa không?"

"Vương gia cho chúng ta học nấu ăn, nói công tử thích ăn nhẹ. Công tử muốn ăn gì, chúng ta tới tìm Hành công công hoặc Nghiêm quản gia lấy, nhưng không thể đưa bạc cho công tử."

"Hành công công?! Hắn cũng là người của Nghiêm Sát?!" Nguyệt Quỳnh suýt nữa nghẹn thở.

Hồng Hỉ Hồng Thái sắp chôn đầu xuống đến nơi, hai người gật đầu:
 "Ngụy công công và Hành công công, còn có Nghiêm quản gia cùng Nghiêm quản sự, bọn họ đều biết công tử là chủ tử trong phủ."

Mắt to trừng đến nỗi không thể nào to hơn nữa. "Còn... còn gì nữa không?!"

"Mỗi lần công tử thị tẩm, vương gia đều tắm rửa, thoa thuốc cho công tử. Vương gia không cho phép chúng ta nhìn thân thể công tử. Ruột dê của công tử... cũng do vương gia đổi.
Trong phủ chỉ có công tử mới dùng ruột dê, vương gia nói như vậy mới tốt cho cơ thể công tử, chúng ta phải để ý công tử ngày nào cũng thay ruột dê sạch."

"Còn gì nữa không..." Nguyệt Quỳnh nắm chặt tay.

"Sau Lâm Uyển của công tử có một lối nhỏ thông đến Tùng Uyển của vương gia. Vương gia thường tới nhân lúc công tử ngủ say, trời gần sáng mới đi.
 Nếu công tử không khỏe, ngày nào vương gia cũng tới.
Công tử bị cảm lạnh sốt mấy ngày, vẫn là vương gia hầu hạ công tử ăn cơm uống thuốc, lau người cho công tử. Công tử khỏe lên một chút, vương gia mới giao cho chúng ta làm."

Hồng Hỉ ngẩng đầu, sắp khóc đến nơi: 

"Công tử, trong lòng vương gia chỉ có công tử, vương gia gạt công tử chỉ vì sợ trúng bẫy.
Trong phủ nhiều người nhiều tai mắt, có rất nhiều mật thám kẻ khác đưa vào, để đảm bảo bình an cho công tử, vương gia chỉ có thể nhẫn nhịn."

Nguyệt Quỳnh thở dốc từng hơi từng hơi, viền mắt phiếm hồng:

 "Còn gì nữa không?" Chẳng trách y luôn cảm thấy da đau, trên người đều là dấu đỏ.

"Còn có..." Giọng Hồng Hỉ mang theo thanh âm nức nở: 

"Không phải vương gia coi công tử như nam sủng để trút giận. Vương gia chỉ có thể dùng cớ này mới có thể ở bên công tử, lại không khiến người khác hoài nghi, cũng mượn cớ đó để công tử được ở lại trong phủ.
 Mỗi khi công tử bị đuổi về, mặc dù vương gia sẽ triệu công tử khác đến thị tẩm, nhưng đó chỉ là làm cho người khác nhìn. Sau khi công tử thị tẩm, lần nào vương gia cùng tới, chờ đến khi công tử sắp tỉnh mới rời đi."

"Còn... gì nữa." Giọng Nguyệt Quỳnh bất ổn.

"Trước khi công chúa vào phủ, công tử luôn lo sợ. Vương gia hạ tử lệnh cho chúng ta, không được để công tử chịu nửa điểm kinh hách.
Ngày công chúa triệu kiến công tử phu nhân các viện, Nghiêm quản gia lập tức phái người báo cho vương gia.
 Nếu khi đó vương gia không nhanh chóng trở về, Hành công công, Nghiêm quản gia cùng Nghiêm quản sự sẽ liều mạng với công chúa. Lúc công tử ngất đi, nếu Lý đại nhân không ngăn cản, chỉ sợ lúc đó vương gia đã giết công chúa."

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, che giấu sự thất thố của mình, sụt sịt mũi:

 "Còn gì nữa không?" Người nọ cư nhiên giấu giếm y nhiều như vậy!

"Tết năm ngoái, lúc vương gia đưa công tử đi, chúng ta cũng biết, là ta cùng Hồng Thái đến đón công tử về. Vương gia không an tâm để công tử ở lại trong phủ một mình."

"Còn..." Giọng Nguyệt Quỳnh khàn đặc.

"Sau khi công tử trở về, cả đêm đều không ngủ được, chúng ta không dám giấu, bèn nói cho vương gia. Nếu không phải Lý đại nhân và Chu đại nhân can ngăn, vương gia sẽ mặc kệ công chúa mà chạy về ngay.
 Vương gia phái người giao thư cho chúng ta, sai chúng ta bồi bổ cho công tử, nghĩ biện pháp giúp công tử ngủ ngon.
Lúc công tử ở bên ngoài luyện kiếm, ta và Hồng Hỉ đều ở trong phòng quan sát. Vương gia nóng ruột, chúng ta cũng nóng ruột, nhưng việc này không thể để công tử biết."

"Vương gia không cho chúng ta ngửi mê hương, lúc vương gia đến phòng công tử, chúng ta đều biết.
Sau khi công tử ngủ, ta cùng Hồng Thái đổi chăn mền. Vương gia nói da mặt công tử mỏng, chúng ta không được phép để lộ chân tướng..."

"Công tử." 

Hồng Hỉ Hồng Thái quỳ xuống, hai người quỳ gối khóc lóc, lê đến trước mặt Nguyệt Quỳnh, mỗi người cầm một tay Nguyệt Quỳnh.

"Công tử, xin lỗi... kiếm của ngài là do chúng ta giấu, mễ tửu, quế hoa nhưỡng ngài thích uống cũng do chúng ta thu..."

"Vì... vì sao?" Nguyệt Quỳnh ngơ ngác, trực giác báo rằng y sẽ nhận được đáp án khiến mình căng thẳng.

"Công tử..." Hồng Hỉ khóc thành tiếng.

 "Điện hạ không phải tiểu yêu quái chạy vào bụng công tử, điện hạ là... điện hạ là hài tử của ngài và vương gia!"

"Á!" Nguyệt Quỳnh rút tay ra.

Hồng Thái khóc ròng nói:

 "Vương gia muốn có hài tử của công tử. Nghe nói có một loại quả thần tên "Phượng Đan" có thể khiến nam tử mang thai, vương gia liền phái quản sự Nghiêm Mưu đi tìm.
 Trước khi vương gia thú công chúa vào phủ hai ngày, quản sự Nghiêm Mưu ra ngoài tìm kiếm hơn nửa năm mới đem "Phượng Đan" về đến nơi.
 Lần trước công tử ngủ không ngon, Nghiêm quản gia bảo ta cùng Hồng Hỉ lừa công tử ăn, bảo đó là món giúp người ta ngủ ngon."

Hồng Hỉ khóc không thành tiếng: 

"Lần công tử ngất xỉu... thật ra là... hoài thai... Vương gia không cho nói, sợ công tử chịu không nổi... Lúc đó Từ đại phu đành phải nói... công tử bị... dạ dày công tử bị hư tổn, như vậy công tử mới không được phép ăn cay... Vương gia đuổi công tử khỏi phủ... là sợ lúc bụng công tử lộ rõ ràng... sẽ sợ."

"Công tử..." Hồng Thái kéo tay Nguyệt Quỳnh, lệ rơi không ngừng.

"Vương gia muốn chờ đến lúc không thể giấu giếm mới nói cho công tử. Sáng hôm đó công tử đi ra ngoài, ta và Hồng Hỉ, cả Nghiêm Thiết tướng quân đều đi theo công tử.
Vương gia phái Nghiêm Thiết tướng quân cùng tử sĩ đi theo bảo vệ công tử. Vị đại phu kia đoán ra công tử hoài thai, công tử kinh hoàng như vậy, ta cùng Hồng Hỉ rất sợ, sợ công tử không muốn hài tử...
Sau đó, sau đó công tử nói... điện hạ là tiểu yêu quái đầu thai nhầm chỗ... Ta và Hồng Hỉ lại không dám nói... Công tử, xin lỗi, ngài đánh chúng ta đi, chúng ta giấu giếm ngài..."

Hai người kéo tay Nguyệt Quỳnh tự tát lên mặt mình, Nguyệt Quỳnh rút mạnh tay trái, sau đó lại đè tay phải xuống, run giọng rống:

 "Các ngươi đứng lên! Ngồi xuống!"

Thấy công tử tức giận. Hồng Hỉ Hồng Thái đứng lên, ngồi trở lại trên ghế, không thể tự nín khóc. Nguyệt Quỳnh cũng khóc, không biết vì tức giận hay vì nguyên do nào khác. Y xoa mắt: 

"Hoa Chước và An Bảo thì sao?"

Hồng Hỉ Hồng Thái lập tức co rúm lại, Nguyệt Quỳnh thầm hiểu rõ:

 "Hoa Chước và An Bảo cũng là do hắn an bài bên cạnh ta, đúng không?"

Hai người rất căng thẳng, Hồng Thái khóc lớn: 

"Công tử, Hoa Chước công tử thật lòng đối đãi với công tử. Hắn, hắn bị người nhà đưa vào phủ làm công tử cho vương gia.
Sau đó, công tử nhắc đến Hoa Chước công tử trước mặt vương gia, vương gia mới không để hắn trở thành nam sủng, để hắn ở bên công tử, giúp công tử giải sầu.
Hoa Chước công tử và An Bao nhiều lần trốn trong phòng, cảm thấy có lỗi với công tử, phụ sự tín nhiệm của công tử."

"Công tử, Hoa Chước công tử thật sự coi ngài là huynh trưởng, nhưng hắn không thể chống lại mệnh lệnh của vương gia.
Ngày nào hắn cũng thám thính tin tức trong phủ, muốn chọc cho công tử được vui. Công tử bị công chúa đánh, Hoa Chước công tử là thực tâm đỡ cho công tử cái tát đó.
Công tử, Hoa Chước công tử chỉ có ngài là thân nhân, nếu ngài không cần hắn nữa, Hoa Chước công tử sẽ chết mất."

Nước mắt Nguyệt Quỳnh lại bắt đầu rơi xuống: "Nếu ta không cần các ngươi nữa thì sao?"

"Công tử!"

 Hồng Hỉ Hồng Thái lập tức ngừng khóc, trên mặt là vẻ tuyệt vọng. Nguyệt Quỳnh giơ tay lên, gõ mạnh lên đỉnh đầu hai người một cái.

"Các ngươi dám giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy. Đã thế còn khiến cho ta mất mặt, cứ luôn cho rằng Tiểu Yêu là yêu quái đầu thai nhầm, còn vì vậy mà đắc ý, kết quả nó lại không có phép thuật, không phải là yêu quái."

"Công tử..." Bưng trán, Hồng Hỉ Hồng Thái không dám lên tiếng, sợ chọc công tử giận, công tử sẽ thật sự không cần bọn họ nữa.

Dùng sức lau khô mặt mình, lấy tay áo lau khô mặt Hồng Hỉ Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh oán giận nói:

 "Nghiêm Sát quá ác độc! Không chỉ cắt xén nguyệt ngân của ta, đã vậy còn khi dễ thân nhân của ta, hắn quá độc ác!"

"Công tử..." Hồng Hỉ Hồng Thái không thể tin những gì mình vừa nghe.

Nguyệt Quỳnh cười, nụ cười rất ôn nhu, khom người ôm lấy Hồng Hỉ Hồng Thái: 

"Các ngươi cùng Hoa Chước, An bảo đều là thân nhân ta đã quyết định từ lâu. Thân nhân mà, đâu thể nói muốn là có, nói không muốn là thôi? Hồng Hỉ Hồng Thái, mấy năm nay đã làm khổ các ngươi."

"Công tử!" hai người ngơ ngác để công tử ôm lấy, chờ đến lúc hoàn hồn, bọn họ ôm chặt lấy công tử mà gào khóc, những thứ giấu giếm trong lòng cơ hồ ép chết bọn họ.

Trấn an hồi lâu, sau khi Hồng Hỉ Hồng Thái bình tĩnh lại, Nguyệt Quỳnh nói: 

"Sau này ta làm gì vi phạm khế ước, các ngươi phải giúp ta giấu giếm."

Hồng Hỉ Hồng Thái sửng sốt một lúc, sau đó tươi cười gật đầu: "Được! Công tử!"

"Có ta làm chỗ dựa, các ngươi không cần sợ hắn."

"Vâng, công tử."

"Cho dù hắn trở thành Hoàng thượng, các ngươi cũng không cần sợ hắn."

"Vâng, công tử."

"Các ngươi học được cách làm đầu vịt nấu cay chưa?"

Hồng Hỉ Hồng Thái cong mắt cười: "Học xong rồi."

"Hồng Hỉ Hồng Thái, không có các ngươi ta biết sống thế nào đây."

"Công tử..." Hồng Hỉ Hồng Thái ôm chặt công tử, bọn họ nào có tài đức đó.

Nguyệt Quỳnh áp chế cảm giác khó chịu trong yết hầu. Những tháng ngày không được thương yêu của Hồng Hỉ Hồng Thái, y muốn dùng tất cả thương yêu của mình bù lại cho bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro