34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– phần 1

Hạ Triệu Bách mặc dù đã đi đến cửa nhưng vẫn quay đầu lại, hướng ta nở nụ

cười.

Ta không khỏi rùng mình, phản xạ có điều kiện cười đáp trả hắn. Hạ Triệu Bách

cười càng thêm sâu, mở cửa ra, bước ra ngoài, ôn nhu nói: “Đừng có vội vã

quá. Đống sách trong phòng này đều là của cậu, cậu có cả đời để từ từ xem hết

chúng”.

Nụ cười trên môi ta trở nên cứng nhắc sau câu nói ấy. Quay đầu đi một cách

ngạo mạn, ta chậm rãi hít sâu một hơi.

Cái gì mà cả đời? Thời gian như thế rõ ràng là quá dài, mấy cảm xúc có thể coi

là tốt đẹp vừa có nhanh chóng tan biến trong tâm ta. Lại nông cạn như vậy rồi

a. nông cạn đến mức bản thân hôm qua còn hưng trí bừng bừng tô vẽ tương lai,

hôm nay rốt cuộc vẫn mất cảnh giác trở tay không kịp. Tiêu đời nhà ma rồi.

Ta ngồi xuống trước bàn làm việc, vùi khuôn mặt vào giữa hai lòng bàn tay. Căn

phòng này tràn ngập mùi hương của sách với ánh sáng thật nhẹ nhàng mang

theo nét tĩnh mịch, ta thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt từ từ lướt

qua các dãy sách sắp xếp trên giá, lòng tràn đầy mờ mịt . Chợt, trong ta chậm

rãi dâng lên một thứ cảm xúc khó tả – sợ hãi có mà vui mừng cũng có. Mỗi cuốn

sách, mỗi trang giấy này không chỉ mang nghĩa là một món quà đơn thuần, bên

trong nó còn chứa đựng cả thứ tình cảm đáng quý của người nọ. Ta vốn nghĩ

rằng, một người có địa vị như Hạ Triệu Bách, nếu muốn tặng quà cho ai đó sợ là

chẳng cần bản thân động đến một đầu ngón tay, thư kí của hắn tự nhiên đã chu

đáo chuẩn bị mọi thứ cho chỉnh tề. Tuy nhiên một phòng tràn đầy sách như thế

này – cơ hội tuyệt vời khó thể cầu trong cái cơ duyên với sách không những

thế lại tràn ngập một tầng tâm ý, lại bởi vì một người xa lạ mà chuẩn bị sao?

Nói không vui, đó là giả.

Chưa từng có ai đối đãi với ta như thế này, nhưng nếu làm chuyện này là một

người khác cho dù chỉ là một kẻ không quen biết xa lạ, ta cũng có thể vô tư cảm

tạ, vui vẻ nhận lấy… tuy nhiên ở đây lại là Hạ Triệu Bách.

Vì cái gì cố tình lại là Hạ Triệu Bách?

Ta xoa nhẹ cái trán, nhu nhu huyệt thái dương, quyết định đem nỗi bất an dưới

đáy lòng quên đi, làm chính sự quan trọng hơn. Ta sờ sờ bàn làm việc, mở ngăn

kéo ra, bên trong trống không. Một ít đồ vật năm đó ta để trong này rõ ràng là

đã bị lấy đi, bao gồm cả một khẩu súng lục. Ta đóng ngăn kéo lại, gõ gõ mặt

bàn, sau một lúc thì đứng dậy, nhìn cái bàn rất nặng này một vòng, rồi mở một

cái ngăn kéo ra, thật cẩn thần sờ nhẹ dọc theo bên trong. Cuối cùng tay ta

động đến một cái công tắc ẩn, tấm gỗ ở đáy ngăn kéo bật lên. Ta nhẹ nhàng

nâng tấm gỗ này ra, phía dưới nó là một ngăn bí mật. Tay ta sờ soạng mở ngăn

bí mật đó ra trong lòng không khỏi có điểm bất an, đã lâu như thế rồi, đồ vật ấy

có khả năng là cũng đã mất. Thật không ngờ, bên trong vẫn còn một quyển sổ

da, nhanh chóng ta lấy quyển bút kí màu lam đó ra.

Tay ta có chút run run, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vuốt qua cái bìa màu

lam của quyển sổ. Ta mở bút ký ra, bên trong là bút tích quen thuộc của bản

thân, những dòng chữ thon dài được viết bằng chiếc bút máy mực đen, mỗi nét

chữ tựa hồ còn mang theo cả một nét không cam lòng. Trang giấy đầu tiên

viết : “Mấy dòng cá nhân không đáng nói với ai”.

Đây là quyển nhật kí ta dùng vào những năm cuối cùng của kiếp trước. Ta đi du

học châu Âu, học theo phương cách của người Tây ghi lại những thói quen vặt

vãnh, những việc xảy ra trong một ngày hoặc cũng có thể là cả mấy ngày, đem

tất cả các điều ấy lưu lại trong này. Không xen cảm xúc vào đó, đây đơn thuần

chỉ là ghi nhớ công việc mà thôi. Ta tùy tay lật một trang, chỉ thấy trên đó

viết: “ năm X tháng X ngày X, tiểu Thanh quay về Hồng Kông, đón nó trở về,

mặc áo lông màu trắng, rất là đáng yêu”.

Ta cười nhẹ, lại mở một trang khác trên đó viết: “ năm X tháng X ngày X, tiểu

Thanh cãi nhau với ta, đòi đi ra ngoài ở, ta lo lắng lại không cam lòng nhưng

cúng không thể làm gì”.

“ năm X tháng X ngày X, nhẫn mà ta mua tặng cho Tuấn Thanh trước kia, nó

rốt cuộc vẫn chưa từng đeo, ước muốn kiếp này của ta chung quy vẫn là hy vọng

xa vời”.

Mặt không chút thay đổi, ta tiếp tục lật trang: “năm X tháng X ngày X, công

ty xảy ra vấn đề, hội đồng quản trị, gia tộc ai ai cũng chỉ lo bảo vệ lợi ích của

bản thân, loạn trong giặc ngoài, Tuấn Thanh rốt cuộc bảo đến giúp ta, lòng ta

thật vui”.

Ta cười đầy châm biếm, mở tới giữa quyển: “năm X tháng X ngày X, sao có thể

phát sinh chuyện hoang đường như này? Không ta không cho phép phát sinh, là

hắn nhất định là hắn, hắn bức bách ta, vũ nhục ta, trăm phương ngàn kế không

chỉ phá hủy công ty của ta mà còn muốn hủy hoại người của ta, trên đời này sao

lại có mộ kẻ ác độc như thế?”.

“năm X tháng X ngày X, trời thực ấm áp, ta chung quy vẫn là không đấu lại bọn

họ, rõ ràng là cạm bẫy nhưng bản thân rốt cuộc vẫn giẫm phải”.

“năm X tháng X ngày X, sự gièm pha đến mức này, ta đã hết đường chống đỡ,

danh dự Lâm gia hủy trong phút chốc, ta cùng cái đống tàn cuộc này khó có thể

xử lý, không còn mặt mũi mà sống, thôi, ta đã quá mệt mỏi”.

“năm X tháng X ngày X, cho dù chết cũng phải đem cuộc sống của mỗ mẹ cùng

Tuấn Thanh an bài thật tốt, còn vị hôn thê của ta nữa, chung quy là ta đã phụ

cô ấy, hy vọng bọn họ có thể sống tốt.”

Ta nhìn một chút rồi khép nhật kí lại, lấy lại bình tĩnh rồi mới dám mở đến trang

cuối cùng. Dán trên bìa sách là một chiếc chìa khoá tinh xảo, thứ mà ta cần. Ta

bóc băng dính ra, lấy chiếc chìa khoá, sau đó để cuốn nhật kí về chỗ cũ, phủi tay,

thở một cách khó khăn rồi ngồi xuống. Chiếc chìa khoá giờ đã nằm gọn trong

lòng bàn tay ta, ta nắm thật chặt khiến tay cảm thấy có chút đau đớn. Bản

thân giống như đang cố gắng bắt lấy tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời mình,

nghĩ đến khoản tiền kia … có lẽ với nó ta có thể xây dựng tương lai cho chính

mình, lòng mang chút bồi hồi. Chợt đúng lúc đó, ta nghe thấy tiếng gõ cửa

truyền từ bên ngoài đến.

Lòng không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, quát hỏi: “ ai?”

Ngoài cửa lại không thấy tiếng đáp trả, ta bình tĩnh đứng lên, đi ra mở cửa, đã

thấy một bà lão chống gậy, đứng nghiêm trang trước cửa, nhìn ta, mắt loé lên

một tia qung mang, bên tai bà là chiếc máy trợ thính bằng phỉ thuý bóng loáng.

Đương nhiên đó là Thất bà, ta ngây người, trong nhất thời bản thân chỉ nhìn bà

thật chăm chú, đem mọi thứ trên khuôn mặt bà khắc sâu vào trong lòng, cũng

tốt sau này sẽ có thứ mà tưởng niệm. Chúng ta cứ đứng bên cửa như vậy,

không nói lời nào, ánh mắt của ta dần trở lên mông lung, dường như hiện tại có

rất nhiều điều giấu kín trong lòng đang ồ ạt lộ ra. Bản thân cố giữ im lặng

không muốn cho đối phương biết được những tình cảm của mình. Nhưng rồi nước

mắt cũng chậm rãi tuôn rơi, ta hơi há miệng tuy nhiên lại không thể phát ra lời

nào, một hồi lâu áp chế cảm xúc, khàn khàn nói: “Bà, như thế nào bà lại ở đây?”

Bà nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt phức tạp hỏi: “ Cậu ở đây làm gì thế?”

Ta nhanh mím môi, một lúc lâu sau khẽ thở dài đáp: “ Hạ tiên sinh nói con có thể

đọc sách ở đây.”

Thất bà không nói gì, bước qua ta đi vào trong phòng, chậm rãi đánh giá sách

trong phòng, khẩu khí dịu lại hỏi: “ Cậu rất thích đọc sách sao?”

“ Vâng.” Ta gục đầu xuống, nói khẽ: “ Nhà con không có nhiều sách như vậy.”

“ Trước kia, Đông Quan cũng thực thích, nhưng từ nhỏ nó đã bị bắt phải làm

rất nhiều việc, không có thời gian.” Thất bà ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười nói: “

Thư phòng này, cũng sớm nên tìm người dùng nó, Hạ Triệu Bách vô tình cũng

làm được chuyện tốt, tuy rằng số lần thế này là rất ít.”

Ta nhịn không được mỉm cười, nói: “ Nếu bà không muốn con ở đây, con sẽ đi.”

“ Không cần.” bà phất tay nói: “ Tất cả ngôi nhà này đều là của Hạ Triệu Bách,

ta có thể đuổi sao?” Giọng điệu bà bỡn cợt, nháy mắt với ta nói: “ Ta chỉ muốn

khiến Hạ Triệu Bách phiền toái.”

Ta nở nụ cười, tự nhiên mà đi qua đỡ bà ngồi vào sô pha, nói: “ Bà không cần cố

chấp khiêu khích Hạ tiên sinh, như vậy sẽ phải chịu thiệt.”

“ Ta mà sợ hắn?” khẩu khí của lão bà có 10 phần kiêu ngạo, dừng một chút,

bỗng nhiên nói: “ Cậu không hiểu, Hạ Triệu Bách thực ra là muốn bị ta mắng, ta

càng mắng hắn, hắn càng vui vẻ.”

“ Vẫn là không nên chọc giận hắn thì tốt hơn.” Ta nghĩ đến thủ đoạn của Hạ

Triệu Bách, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“ Đứa nhỏ ngốc, cậu nghĩ Hạ Triệu Bách làm thế nào có thể chịu được bà lão

này?” Thất bà cầm một bàn tay ta, nhẹ nhàng vỗ, mỉm cười nói: “ Chẳng qua là

hắn với ta giống nhau đều rất cô đơn.”

Bà thấy ta có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn khắp thư phòng, lặng lẽ thở dài

nói: “ Phòng ở cũ đi, giống như thành tinh, người ngồi bên trong bất chợt có

thể thấy lại chuyện xưa. Nhìn thấy cái bàn kia không?”

Bà chỉ vào bàn làm việc kia, ta gật đầu, bà cười nói: “ Đó là do Đông Quan khi

vừa mới làm người đứng đầu gia tộc, rất kích động nên đã tự mua cho mình

chiếc bàn thật rộng ấy, lại còn nói bàn lớn dùng mới thoải mái. Nhưng chung

quy cũng chỉ dùng được vài lần.”

Đúng vậy, việc công ty, làm cho ta bận bịu, hận không thể sống luôn trong văn

phòng, quay lại nhà thì liền tắm rồi đi ngủ, làm gì có thời gian nhàn rỗi để vào

thư phòng đọc sách?

Trong nhất thời chúng ta đều lâm vào trầm mặc, Thất bà vỗ vỗ tay ta, đứng lên

nói: “ Khó có được đứa nhỏ hợp ý ta như vậy, lại đây. Thấy bà mang ngươi đi xem

một gian thư phòng khác.”

Ta ngẩng đầu, trong nhất thời có chút không đành lòng nhìn bà bồi hồi nhớ lại

chuyện xưa, nhưng thấy bà nhiệt tình, đành thở dài đứng lên: “ Sao lại có một

thư phòng khác nữa ạ?”

“ Là của bố mẹ Đông Quan .” Thất bà cười nói: “ Không phải bà lão ta khoe

khoang, chỉ sợ ngươi đi hết đất Hồng Kông cũng không thể tìm được nơi thứ 2

đẹp như vậy.”

#64

Tham gia ngày:

Bài gửi:

Thanks:

Thanked 85 Times in 56 Posts

Nov 2

TRỌNG SINH CHI TẢO MỘ – chương 34 (phần 2)

chương 34 – phần 2

Ta im lặng không lên tiếng, giả bộ như lần đầu đến Lâm gia, đi theo Thất bà

tới thư phòng, rẽ trái rẽ phải, tới khu phía đông của tòa nhà, những bảo vệ,

người giúp việc gặp dọc trên đường đi đều hướng Thất bà mỉm cười chào hỏi,

có thể thấy lão bà vẫn còn rất uy tín. Quả thật, Hạ Triệu Bách đối đãi với bà

như thế tự nhiên người giúp việc đối với bà tất nhiên càng thêm tôn trọng.

Bà mở cánh cửa ra, hướng ta gọi: “Mau vào”.

Ta do dự một chút rốt cuộc vẫn là cất bước đi vào.

Thất bà nói chẳng hề sai, quả thật có tìm khắp Hồng Kông cũng không thể

tìm được gian phòng thứ hai tao nhã, đẹp tuyệt vời đến như này. Bởi vì dù

có lật tung toàn Hồng Kông này lên cũng không thể có được một người thứ

hai cố chấp giống như Lâm phu nhân, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để tạo

ra một thế giới tràn ngập những nét phong cách cổ. Ta dù có nhắm mắt lại

thì vẫn có thể nói chuẩn xác hình dạng, những đường nét chạm trổ cũng

như lai lịch của những món đồ cổ thời nhà Minh nhà Thanh đặt trong phòng

này. Chúng đã có mặt trong căn phòng này từ rất lâu rồi. Trong một thoáng

chốc ta cảm thấy như thời gian đang lắng đọng lại ở nơi đây

Tại nơi này dường như chưa từng có cái gọi là sinh ly tử biệt, biến động ly

tán

Tại nơi này dường như chưa bao giờ tồn tại cái tình cảnh vạn vật biến thiên,

nhân thế chìm nổi.

Tất cả những việc kia ở nơi đây chính là lặng lẽ tồn tại, những năm tháng đã

qua từng chút một được khắc ghi vào từng vân gỗ, được soi rọi bởi thứ ánh

sáng ấm áp như trường tồn với thời gian.

“Thế nào? Đẹp quá phải không?” Thất bà hỏi ta.

Ta vô thức gật đầu. Làm sao có thể không đẹp? Đáng tiếc gian phòng này

khi mình còn nhỏ, số lần được vào cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ta nếu muốn vào thì phải năn nỉ cha vụng trộm đưa vào hơn nữa lại còn phải

canh xem lúc đó Lâm phu nhân có nhà hay không nữa. Chiếc ghế bành sắc

vàng làm từ gỗ cây lê ở góc kia, năm xưa cha thường cho ta ngồi ở trên đùi,

vừa cười vừa dạy Tống thi. Chỉ cần ở ngoài cửa, người giúp việc vói một câu:

“Thưa ngài, xe của phu nhân đã về đến cổng” ông sẽ ngay lập tức luống

cuống chân tay, đem ta ôm lấy, vừa nhanh chóng ra ngoài vừa nói đầy áy

náy: “Đông Đông, ba ba trước đem con ra ngoài đã kẻo mụ mụ về thấy thế

này sẽ giận”.

Cho tới hôm nay khi bỗng nhiên nhớ lại, ta thật thắc mắc, tại sao năm đó

Lâm phu nhân lại tức giận? Con của mình vào thư phòng này thì sẽ làm sao?

“Ta nhắm mắt lại, dường như có thể thấy tiên sinh cùng phu nhân ngồi ở

đằng kia, một người dùng bút lông viết chữ, một người mỉm cười khen ngời,

thật sự là thần tiên lữ quyến, không màng đến thế sự bên ngoài”.

Ta nhịn không được cười lạnh một chút rồi nói: “Đúng vậy, con nghe Lâm

tiên sinh nói ngài ấy trước kia cũng không được tiến vào nơi này”.

Thất bà sửng sốt, lập tức thở dài, đi đến chỗ mấy cuốn sách phía trước, sờ

sờ lên bìa của chúng, lắc đầu nói: “Tính cách của phu nhân vốn rất cương

nghị cố chấp. Đông Quan trước kia quả thật phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Hiện tại ta nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau lòng”.

Ta hít sâu một hơi, những năm tháng kia dù sao cũng đã qua, bản thân cũng

đâu cần giống đứa bé năm đó chứa ủy khuất đầy bụng cơ chú? Ta mỉm cười,

nói: “Nghiêm sư ra cao đồ. Lâm phu nhân có lẽ cũng vì muốn con mình thành

tài”

Thất bà lắc đầu thở dài nói: “Nếu phu nhân mà biết chính vì sự quá nghiêm

khắc của bản thân đã khiến con mình biến thành cả đời không vui thì có lẽ bà

ấy nhất định hối hận đến chết”.

Ta ảm đạm xoay người lại nghe Thất bà chậm rãi nói: “Phu nhân cả đời đều

rất mạnh mẽ, lại hết sức thông minh, thiên phú cực cao, những người đàn

ông khác đều không phải là đối thủ của bà. Mỗi người đều nói thiết nương tử

của Lâm thị rất lợi hại, người người đều phải công nhận sự nghiệp của bà so

với đàn ông còn hơn vài phần. Kỳ thật ta lại nghĩ, trong lòng phu nhân, tiên

sinh mới chiếm vị trí hàng đầu, con cũng tốt, công ty cũng tốt, song tất cả

so ra đều kém tiên sinh.

“Đông Quan là đứa con duy nhất của phu nhân, mặc kệ có muốn hay không

thì đứa nhỏ ấy vẫn sẽ kế thừa Lâm thị. Nhưng nó mười phần đều giống cha

mình, tâm địa thiện lương, tính tình lại tốt. Tính cách như thế đặt tại

thương trường chẳng khác nào là một miếng mồi béo bở để bọn lang sói

xung quanh mổ xẻ”.

“Bởi vậy nên ngay từ bé Lâm phu nhân đã nghiêm khắc với ngài ấy?” ta mỉm

cười, nhìn khắp căn phòng xưa cũ này, giống như nói cho cái người không

còn tồn tại sớm đi về cõi tiên nhân kia nghe: “Tính cách của Đông Quan vốn

không phải khuyết điểm, nhưng cuối cùng lại trở thành khuyết điểm. Đối

với ngài ấy, liệu có công bằng? Yêu cầu một người làm việc mà hắn không có

khả năng làm được, bởi vì có tính cách không nên có nên không ngừng chỉ

trích hắn. Con thật không thể không nói ý tưởng của Lâm phu nhân thực

buồn cười”.

Thất bà trầm mặc, lúc này lại nghe ngoài cửa có người cười to nói: “Nói cho

cùng, tiểu Dật quả thật càng ngày càng khiến tôi kinh hỉ”.

Chúng ta hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, đã thấy ngoài cửa có một người đang

đứng, tuấn dật tiêu sái, một thân quần áo đen, da trắng như tuyết, đó

chẳng phải là vị quản gia Lê Sanh khiến nhiều người ngẩn ngơ hay sao.

Thất bà nhẹ nhàng thở ra, mắng: “A Lê, ngươi muốn hù chết lão bà này hả?

Vô thanh vô tức đột nhiên đi ra”,

Lê Sanh cười hì hì đi đến nói: “Thất bà à, trái tim của ngài mạnh mẽ như vậy

làm sao có thể dễ dàng bị dọa được. Tiểu Dật” anh ta quay sang nhìn ta,

trong ánh mắt khen ngợi có, vui mừng có, nói: “Vừa rồi cậu nói rất đúng.

Tôi đã gặp qua vô số người nhưng đây là lần đầu tiên được nghe một thanh

niên nói ra những lời chấn động lòng người thế này. Thật làm cho tôi xấu hổ

đó. Bất quá” anh ta cười đầy xảo quyệt: “Cậu còn trẻ thế này mà đã hiểu rõ

nhân sinh như thế vậy. Chẳng phải sẽ thiếu đi việc phạm nhiều sai lầm, cuộc

sống cũng mất đi phần lạc thú á”.

Mặt ta có chút nóng, tức giận, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái nói: “Lê

Sanh tiên sinh chẳng lẽ muốn tôi phạm nhiều sai lầm sao?”.

Lê Sanh chớp mắt nói: “Bên trong cái sai là cái sai, đâm lao thì phải theo lao,

như thế nó mới thú vị, cậu không biết sao?”

“Được rồi, làm ra vẻ bí hiểm để làm gì, ngươi tới đây có việc gì?” Thất bà

không khách khí làm gián đoạn, hỏi: “Họ Hạ phái ngươi đến đây gọi tiểu

Dật? Để ta hàn huyên với cậu bé này một hồi đã khiến hắn không yên tâm

hả? Chẳng lẽ hắn sợ ta ăn cậu ta?”

“ Ngài cũng không biết chính mình giống một hổ bà biết bao nhiêu sao?” Lê

Sanh tủm tỉm cười nói: “Tiểu Dật bộ dáng trắng nộn đáng yêu như thế này,

rơi vào tay ngài, đến tôi còn không yên tâm chứ đừng nói là Hạ Triệu Bách”.

“Phi, ta mới là người phải lo lắng cái loại lòng lang dạ thú như hắn” Thất bà

căm giận mắng: “Thấy đứa trẻ này bộ dạng dễ thương liền ngay lập tức nổi

lên dục vọng, lão thái bà này chẳng lẽ lại nhìn không ra? Ngươi đi nói cho

hắn, còn có ta ở đây một ngày, hắn cũng đừng mong động vào được một sợi

lông của tiểu Dật”.

Lê Sanh bật cười nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời. Bảo Hạ Triệu Bách đến,

cùng lão nhân gia ngài Pk một hồi xem ai là người chiến thắng”.

(PK – Playerl Killing cái từ này nó thường xài trong game chỉ những người

hoặc hành động đi “giết” người chơi khác . Câu này đại ý anh Sanh bảo Thất

bà với anh Bách đại chiến một trận đấy)

Lê Sanh nhẹ nhàng xoay người, cười nói: “Ai nha. Hổ bà hành hung, tiểu

Dật cục cưng cứu mạng”.

Ta nhẫn cười: “Tốt lắm tốt lắm. Anh rốt cuộc tới đây có việc gì?”

“Báo tin tốt” Lê Sanh cười nhìn ta, nói: “Bảo tôi một tiếng Sanh ca ca, tôi

liền nói cho cậu”.

“không phải kêu Uncle Lee sao?” ta cười hỏi lại anh ta: “Nửa ngày sao chẳng

thấy đâu? Mà chúng ta cách nhau nửa thế hệ đó?”.

“Tôi với Hạ Triệu Bách bằng tuổi, không lý nào cậu gọi cậu ta bằng tên còn

gọi tôi là chú” anh ta đương nhiên nói: “Đến, kêu một tiếng Sanh ca ca, tôi

liền cho cậu biết tin tốt”.

Ta nhìn nhìn Thất bà, lắc đầu, nói: “Không muốn nói thì thôi”.

“Ai.. cậu thật chẳng thú vị gì cả, y hệt một ông cụ non à” Lê Sanh lắc đầu

nói: “Được rồi, cậu có nhớ mình từng viết bài gửi đến đài truyền hình với

tạp chí không?”

*cái này có nhắc qua ở ch28 nhá, cái vụ cổ vật ấy*

Ta hơi hơi nheo mắt, quả nhiên, nhất cử nhất động của ta Hạ Triệu Bách đều

biết. Giả vờ ra vẻ kinh ngạc, ta hỏi: “Anh sao lại biết?”.

“Đứa nhỏ ngốc, bởi vì cậu đoạt giải” anh ta cười hì hì đối với Thất Bà nói:

“Không ngờ chúng ta lại có một vị chuyên gia đang ở đây”.

————–

Quảng cáo chương sau :

“Là con là con đúng không?”

“Trên đời này có thể có hai người ngoại hình giống hệt nhau nhưng tuyệt

đối không thể có hai người đến từng động tác nhỏ cũng đều giống hêt”.

“Ngài nhận nhầm rồi… con … con là Giản Dât”.

——

Thông tin chi tiết, kỳ sau sẽ rõ

Èm trong này cái đoạn Lê Sanh đòi bạn Đông kêu là ca ca, và phàn nàn tại

sao chỉ mình ảnh bị kêu là chú còn anh Bách được kêu bằng tên ấy… Ta đợt

trước đọc không kỹ đoạn này, nên toàn cho em Đông kêu anh này là anh

xưng tôi…. Giờ liệu có nên sửa lại là chú xưng tôi ko nhỉ??? *Nhưng mà đọc

lại mấy câu sửa thành chú cứ ngang ngang thế nào ấy* — Các nàng cho ý

kiến hộ ta cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro