Chương 20: Không tốt lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Nhi thần còn chưa nói cái gì mà." Anh Vương sợ người khác nghe thấy, ép thanh âm xuống vô cùng thấp.
"Ngươi không nói, ta cũng biết ngươi đang suy nghĩ cái gì." Hiền phi hít sâu một hơi, trước mặt bao nhiêu người, dù là đang mắng nhi tử, bà cũng cần phải duy trì tươi cười đẹp nhất.
Anh Vương sửng sốt, hắn nhìn nụ cười không có một điểm sai lầm nào trên mặt Hiền phi, trầm mặc một lát, sau đó đứng thẳng lại: "Nhi thần hiểu rồi, nhi thần cáo lui."
"Tỷ tỷ, Minh Hạo đối với tỷ thật hiếu thuận, chuyện đầu tiên sau khi tiến vào chính là hành lễ thỉnh an với tỷ." Dung phi nhìn Ninh Vương ngồi đối diện đang cúi đầu ăn, thở dài một tiếng.
Chỉ trách bà năm đó muốn cùng Hiền phi tranh cướp việc sinh ra được Hoàng trưởng tử, sản kỳ (thời gian sinh) chưa tới, liền uống thuốc trợ sản. Hài tử của bà sinh ra không thể luận võ nghệ với Anh Vương Cơ Minh Hạo, cũng không thể so tài hoa với Ngũ hoàng tử Cơ Yến Khâu, vậy càng không thể so sánh với Thái Tử văn võ song toàn.
Hiền phi nghe Dung phi nói, cười gượng một tiếng. Trong lòng lại nghĩ, hiếu thuận cái rắm.
Bà quay đầu nhìn về phía Hoa Lưu Li được Thái Tử đưa tới bên người Thái Hậu, nhu nhược, xinh đẹp, trên người còn có loại ngây thơ ngọt ngào do người nhà sủng mà thành. Nếu đây là khuê nữ của mình, bà có lẽ cũng sẽ thập phần thiên vị nàng.
Nhưng nàng không phải, nữ tử như vậy, kể cả có vứt bỏ thân thế bối cảnh phiền toái của nàng đi, cũng không thích hợp làm Vương phi.
"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi mang tiểu nha đầu người thích nhất tới rồi đây." Thái Tử đưa Hoa Lưu Li đến bên Thái Hậu, nói chuyện với bà một lát, cho đến khi Xương Long Đế tới mới đứng dậy đi hành lễ với Xương Long Đế.
Trường hợp như thế này, các hoàng tử để tỏ vẻ hiếu thuận, đều sẽ chuẩn bị lễ vật dâng lên cho Thái hậu cùng hoàng đế. May mắn hậu cung vô chủ, bằng không bọn họ còn phải chuẩn bị một phần lễ nữa.
Đối với việc này, các hoàng tử đều thực cảm kích vị cha hoàng đế của bọn họ.
Đương nhiên, nếu vị cha hoàng đế này nguyện ý phong mẫu phi của mình làm Hoàng Hậu, bọn họ sẽ càng thêm cảm kích.
Lão đại Anh Vương như cũ dâng lên ngọc Quan Âm ngọc Phật linh tinh, mấy năm nay hắn rất cố chấp với việc tặng lễ vật làm bằng ngọc.
Lễ vật Ninh Vương đưa là cây san hô gì đó, dù sao trọng điểm là quý giá, tốn nhiều tiền của hắn.
Lễ vật Tứ hoàng tử đưa thì là ngũ cốc được mùa gì đó, ngụ ý cát tường. Hoa Lưu Li thập phần hoài nghi, vị hoàng tử này chủ yếu muốn tiết kiệm, bởi vì nàng nghe nói nhà ngoại Tứ hoàng tử không có quá nhiều tiền.
Lễ vật mà Ngũ hoàng tử đưa là bức tranh mà tự hắn vẽ, Hoa Lưu Li nhìn thoáng qua biểu tình trên mặt các triều thần, đều là một vẻ mặt bình thản, bình thản đến độ giống như đã sớm quen với phong cách tặng lễ vật của các hoàng tử.
"Quận chúa." Diên Vĩ ngồi xổm xuống bên cạnh Hoa Lưu Li, giúp nàng lột vỏ trái cây, nhỏ giọng nói, "Nô tỳ nghe nói, Ngũ hoàng tử có một sở thích đặc biệt."
Hoa Lưu Li nhướng mày, ý bảo Diên Vĩ tiếp tục nói.

"Ngũ hoàng tử vô cùng thích vẽ tranh, hơn nữa cực kỳ có lòng tin với khả năng của bản thân. Nghe nói năm trước có người nói Ngũ hoàng tử vẽ chẳng ra làm sao, bị Ngũ hoàng tử ghi thù một năm, cuối cùng khóc lóc la hét khen Ngũ hoàng tử là kỳ tài hội họa ngàn năm mới có được một người, Ngũ hoàng tử mới tha cho hắn ta."
Hoa Lưu Li nhìn Ngũ hoàng tử phong độ nhẹ nhàng trong đám người, thật không nghĩ tới, đối phương lại có loại sở thích cổ quái này. Nàng đột nhiên có chút tò mò với bức tranh mà Ngũ hoàng tử tự mình vẽ.
Thái Hậu chú ý thấy Hoa Lưu Li nhìn chằm chằm một đống hộp quà trước mặt nàng, cho rằng nàng tò mò mấy thứ này, liền vẫy vẫy tay với nàng.
Chờ sau Hoa Lưu Li dựa lại gần, Thái Hậu nhỏ giọng nói: "Không có gì đẹp, mấy đứa này mỗi năm đều đổi thang mà không đổi thuốc."(ý nói thay đổi về bề ngoài nhưng bản chất thì vẫn thế). Nhưng đâu còn cách nào khác, đống lễ vật này đều do cháu trai của bà tặng cho bà, dù bà không thích, cũng sợ làm tổn thương tấm lòng của bọn họ, vì vậy không chỉ cần phải khen lễ vật rất tốt, còn phải bày biện những thứ này trong cung của bà.
Cũng may bà chỉ có tổng cộng năm cháu trai, ba cháu gái, nếu có thêm mấy đứa nữa, bà sợ Thọ Khang Cung không còn chỗ để bày biện.
"Thái Tử dâng lễ."
Thanh âm của thái giám vang lên, lúc này Thái Hậu mới đem ánh mắt hướng về tôn nhi đang đứng trước mặt hoàng đế.
Thái Tử đưa cho hoàng đế vài loại hạt giống cây nông nghiệp sản lượng tốt, hoàng đế cao hứng đến độ uống thêm một chén rượu, khi muốn uống thêm chén nữa thì được Thái Tử khuyên dừng lại.
Lễ vật Thái Hậu nhận được là các loại vải dệt đủ màu sắc, tuy rằng chỉ là danh mục quà tặng, nhưng mới nhìn thấy đó là vải dệt đã khiến Thái Hậu tươi cười rạng rỡ.
Nhìn lễ vật trên danh mục quà tặng, Hoa Lưu Li tựa hồ hiểu ra, Thái Hậu vì sao lại thân cận với Thái Tử hơn những người khác. Đối với Thái Hậu mà nói, vàng bạc dễ có, tình cảm thật lòng lại khó có được.
Thái Tử không quan tâm người khác nghĩ gì khi thấy lễ vật của hắn là vải dệt, bởi vì hắn biết thứ Thái Hậu thích là gì. Mà các hoàng tử khác, lại muốn cho người khác thấy bọn họ hiếu tâm, bọn họ thành tâm.
Nếu nàng là lão tổ mẫu, đại khái cũng sẽ thích đứa cháu thật lòng chiếu cố nàng này.
Sau khi các phi tần khác biết được lễ vật Thái Tử đưa cho Thái Hậu là các loại vải dệt, đều cảm thấy mấy năm nay Thái Tử bị nuông chiều đến trở nên có chút đắc ý vênh váo. Rõ ràng chính là không chuẩn bị tỉ mỉ trước, sắp đến trừ tịch mới tìm một đống vải dệt để ứng phó cho có lệ.
Thái Hậu nương nương sao có thể thiếu chút ít vải dệt này?
Nhưng vài loại hạt giống được chọn lựa kỹ càng kia thì khác, quả thật có chút ý tứ, trong phủ Thái Tử có rất nhiều người tài ba, các hoàng tử khác không được như Thái Tử, có một đống thần tử quang minh chính đại bày mưu tính kế cho hắn, để cho Thái Tử chiếm hết tiện nghi.
Dâng lễ xong, ngoài mặt triều thần bắt đầu khen ngợi thổi phồng các vị hoàng tử, trên thực tế là đang nâng thể diện của hoàng đế lên, quan viên đang ngồi ở đây đều là người chuyên nghiệp trong phương diện này, thậm chí còn có kẻ tài hoa xuất chúng, làm thơ ngay tại chỗ, đại ý là bệ hạ a, người là sao trên trời hạ phàm, ánh sáng người mang theo chiếu rọi thần dân khắp nơi. Các hoàng tử vì có người làm phụ thân mới càng thêm xuất sắc, càng thêm xuất chúng, người trên thế gian này vì người mới có thể tồn tại.
Chưa từng thấy qua loại trường hợp này, Hoa Lưu Li bị bọn họ dọa sợ ngây người, từ đầu tới cuối đều được nghe văn hay, đôi mắt cũng luyến tiếc không dám chớp lấy một cái.
Quá trình thổi phồng kết thúc, sau đó ca vũ yến hội bắt đầu. Hoa Lưu Li thấy Thái Hậu chuẩn bị bảo nữ quan mang hộp quà trên bàn đi, nhanh chóng nói: "Thái Hậu, thần nữ nghe nói Ngũ hoàng tử giỏi nhất hội họa, vẽ tranh sinh động như thật, không biết thần nữ có thể quan sát thử được không?"

Lời vừa nói ra, Hoa Lưu Li cảm thấy biểu tình Thái Hậu có chút cứng đờ, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ nàng nói sai rồi?
"Yến Khâu đứa nhỏ này, xác thật từ nhỏ đã thích vẽ tranh." Biểu tình Thái Hậu có chút phức tạp, "Bất quá đây chỉ là sở thích của hắn thôi, những lời nói ở bên ngoài kia không cần tưởng là thật."
Hoa Lưu Li nghĩ, Thái Hậu nhắc tới người trong nhà còn rất khiêm tốn.
"Thôi, ngươi muốn xem thì xem đi." Thái Hậu đưa bức tranh cuộn tròn trong hộp cho Hoa Lưu Li, biểu tình thập phần...... cứng ngắc.
Hoa Lưu Li cẩn thận mở quyển trục ra, ánh mắt dừng ở bốn chữ "Tử khí đông lai", viết thật đẹp, rất giống với khí chất của Ngũ hoàng tử.
Viết đẹp như vậy, tranh vẽ khẳng định càng khiến người kinh diễm.
Sau khi mở hoàn toàn bức họa ra, Hoa Lưu Li trầm mặc thật lâu, tay run rẩy cuộn tròn bức họa trở lại.
Người ta thường nói làm trưởng bối không dễ dàng, thì ra trưởng bối hoàng gia cũng giống thế. Khó trách Thái Hậu nương nương lại nói loại lời nói kia, nàng còn tưởng rằng người ta là khiêm tốn, hóa ra là nói thật.
"Bức họa này......dòng nước chảy tiêu sái như gió, rất có khí chất ưu nhã của Ngũ điện hạ." Hoa Lưu Li đưa hộp quà lại cho nữ quan phía sau Thái hậu, "Ngụ ý trong bức tranh cũng thực cát tường, có thể thấy được Ngũ điện hạ rất hiếu thuận với ngài."
Thái Hậu trầm mặc liếc Hoa Lưu Li một cái, tựa hồ không còn lời nào để nói.
"Ngũ điện hạ thập phần hiếu thuận, thường xuyên vẽ tranh vì Thái Hậu và bệ hạ, nhiều năm rồi chưa từng dừng lại." Nữ quan lấy lại hộp quà, cười nói lời hay giúp Ngũ hoàng tử.
Hoa Lưu Li tức khắc có chút đồng tình với Thái Hậu cùng hoàng đế, đã phải nhận bức họa kiểu này, còn phải vắt hết óc tìm từ ngữ khích lệ để cổ vũ hắn, tình tổ tôn (tình bà cháu), tình phụ tử (tình cha con) này quá cảm động lòng người rồi.
"Biểu diễn tạp nghệ năm nay tựa hồ có chút thú vị, nhìn xem." Thái Hậu cũng không nghĩ tiếp tục nói chuyện về khả năng vẽ của Ngũ hoàng tử.
"Là rất thú vị." Hoa Lưu Li gật đầu, quay đầu xem biểu diễn.
Nàng từ nhỏ sống ở biên quan, tới cuối năm tuy rằng mọi người đều tụ tập một chỗ vô cùng náo nhiệt, nhưng đó đều là gánh hát rong, kém xa mấy màn biểu diễn trong cung.
Cuối cung yến, có một ít quý tộc nhẹ nhàng nhảy theo tiếng nhạc, thập phần náo nhiệt. Dù là quý tộc hay là những người nhà nghèo dựa vào thi cử để làm ở triều đình thì đều phải học tập lễ nghi đầy đủ, khi vui vẻ nhảy vài cái, đó là điều bình thường.
Thái Hậu tuổi lớn, thấy mọi người chơi rất vui vẻ, liền đứng dậy khỏi bàn tiệc, đi về phía trước, còn không quên để nữ quan bên người mình ở lại chiếu cố Hoa Lưu Li.
Bà lo lắng Hoa Lưu Li không biết nhảy vũ điệu phổ biến trong quý tộc ở kinh thành, bị những quý nữ khác xa lánh.

"Phúc Thọ quận chúa, ngươi không nhảy sao?" Nhị công chúa thấy Hoa Lưu Li ngồi không dộng đậy, tiến lên hỏi nàng, "Hay là chúng ta cùng nhau nhảy?"
"Đa tạ ý tốt của công chúa, chỉ là thần nữ thân thể suy yếu, nếu là không cẩn thận bị ngã, ngược lại sẽ phá hỏng hứng thú của mọi người." Hoa Lưu Li lắc đầu, "Như vậy là được rồi."
Nhị công chúa cũng hiểu thân thể nàng không tốt lắm, không cứng rắn mời nàng nhảy nữa, xoay người cùng mấy vị công chúa quận chúa khác cùng nhau nhảy.
Mấy nhóm quý nữ này từ nhỏ đã hưởng giáo dục tốt nhất, dáng người khi nhảy múa vô cùng đẹp, tựa như tiên nhân bước chậm. Hoa Lưu Li một tay chống cằm, nhìn những nữ tử ưu nhã xinh đẹp này, nhịn không được nở nụ cười.
"Quận chúa." Ngũ hoàng tử ôn nhuận như ngọc thấy Hoa Lưu Li ngồi một mình bên cạnh bàn, đi tới nói, "Trà lạnh rồi, để ta bảo cung nhân đổi cho ngươi?"
"Không cần, thần nữ cũng không thích uống trà." Hoa Lưu Li không nghĩ tới Ngũ hoàng tử sẽ tới tìm nàng nói chuyện, đứng dậy hành lễ với Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử trả lại lễ: "Mới vừa rồi bổn vương thấy quận chúa tựa hồ đang xem tranh của bổn vương, không biết quận chúa ở phương diện hội họa, có kiến nghị gì không?"
Hoa Lưu Li: "......"
Ân?!
Nàng chỉ là tiện tay tò mò mà thôi, Ngũ hoàng tử đột nhiên hỏi như vậy, nàng thực khó xử.
Thấy Hoa Lưu Li trầm mặc không nói, ý cười trên mặt Ngũ hoàng tử có chút nhạt: "Là bổn vương vẽ không tốt......"
"Vương gia ngài quá khiêm tốn rồi." Hoa Lưu Li gian nan mở miệng, "Bức họa kia của Vương gia có được sự trong sáng như tâm hồn trẻ thơ vậy, đây là điều mà rất nhiều bức tranh khác không có."
Không có tâm hồn trẻ thơ, cũng không thể kiên trì sở thích nhiều năm như vậy mà không đổi.
"Bức họa hôm nay tên là 《 Tử khí đông lai 》, mây vẽ sinh động như thật, tiên khí lượn lờ, tiên nhân dù chưa xuất hiện trong bức họa, nhưng khắp nơi đều lộ ra dấu vết của tiên nhân. Non nước phía dưới, trong khí thế lại mang theo vài phần uyển chuyển." Hoa Lưu Li nhìn tươi cười càng ngày càng ôn hòa trên mặt Ngũ hoàng tử, "Thần nữ ở phương diện hội họa không có thiên phú, nếu là có nơi nào nói sai, mong điện hạ thứ tội."
"Không." Ngũ hoàng tử khẽ lắc đầu, bộ dáng hắn lớn lên đẹp, ngay đến động tác lắc đầu cũng mang theo vài phần ưu nhã hơn người, "Bổn vương cảm thấy, quận chúa cũng là người yêu thích tranh hiểu tranh."
"Hiểu cái gì?" Thái Tử đi tới, liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử đang mỉm cười.
Ngũ hoàng tử nói lại một lần những lời Hoa Lưu Li khen hắn cho Thái tử.
Thái Tử nhướng mày nhìn về phía Hoa Lưu Li.
Xem ra phong thủy trong kinh thành không tốt lắm, một tiểu cô nương đang tốt lành, như thế nào cũng học được trợn mắt nói dối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro