Chương 22: Mùng một đầu năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Thôi." Sau khi suy nghĩ cặn kẽ lại, Xương Long Đế cảm thấy không thể để nhi tử của mình chịu ủy khuất, vì thế từ bỏ ý tưởng để nữ nhi Đỗ gia trở thành Thái Tử Phi.
"Trẫm lại để ngươi quan sát thêm một thời gian vậy." Xương Long Đế thở dài, "Lúc trẫm bằng tuổi này của người, chưa bao giờ thiếu người bên cạnh ."
Thái Tử không nghe thấy hai câu đằng sau này, đứng dậy hướng Xương Long Đế hành đại lễ: "Đa tạ phụ hoàng săn sóc nhi thần."
"Tuy rằng sinh ra ở hoàng gia, có rất nhiều chuyện không thể tùy tâm sở dục (tùy theo ý thích), nhưng trẫm cũng không muốn ngươi phải cưới một Thái Tử Phi vừa nhìn đã thấy ghét." Xương Long Đế xua tay, "Nếu có nữ tử nào thân phận thích hợp, ngươi lại có hảo cảm, có thể nói cho trẫm trước."
Thái Tử nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ có chút bắt bẻ trong việc hôn nhân, nhưng cũng không say mê với tư tình nhi nữ. Ngài nếu muốn để cho nhi thần có tình ý với vị quý nữ nào đấy, vậy có thể khá khó khăn."
"Cút cút cút." Xương Long Đế nghe xong lại thấy bực, phất tay đuổi Thái Tử trở về ngủ.
"Vậy nhi thần xin cáo lui." Thái Tử rất thức thời chuẩn bị cút.
"Từ từ." Xương Long Đế ném một cái hồng bao cho Thái Tử, "Cầm đi, bao lì xì."
"Đa tạ phụ hoàng." Thái Tử bắt lấy bao lì xì rồi xoay người đi.
Xương Long Đế lại bắt đầu thở dài, hy vọng sang năm sẽ bớt đi mấy đứa con mà ông phải lì xì.
Thái Tử đi rồi, cha già Xương Long Đế lại nhọc lòng phái người tặng cho hoàng tử công chúa mỗi người một cái bao lì xì. Đại Tấn có phong tục, mỗi khi đến đêm giao thừa, trưởng bối phải lì xì hậu bối chưa thành thân. Tuy rằng ông có năm đứa con trai ba đứa con gái, hơn nữa tất cả chúng nó tuổi đều không nhỏ nữa rồi, nhưng không có một ai đã thành thân.
Hoàng đế cũng phiền muộn việc hôn nhân của con cái a.
Khi huynh muội Hoa gia trở lại Hoa phủ thì trời đã khuya. Sau khi rửa mặt, Hoa Lưu Li vào trong chăn mềm mại, ôm gối hoài niệm cha mẹ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau nàng ngủ đến muộn mới rời giường.
"Một năm lo liệu từ xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra." (Ý là một năm bắt đầu từ mùa xuân, một ngày bắt đầu từ sau giờ Dần tức là sau khoảng 5 giờ sáng) Hoa Trường Không thấy bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của Hoa Lưu Li, "Hôm nay là mùng một năm mới, muội lại ngủ muộn như vậy mới dậy?"
"Mùng một đầu năm có thể ngủ nướng, ngụ ý một năm này muội đều có thể ngủ nướng, dấu hiệu tốt a." Hoa Lưu Li dùng bữa sáng xong, chậm rãi tỉnh táo trở lại, "Tam ca, hôm nay đi ra ngoài một chút, mùng một lại tránh ở trong nhà đọc sách, như vậy sẽ thành một năm chỉ trốn trong nhà đọc sách."
"Ngụy biện." Hoa Trường Không duỗi tay chọc chọc trán nàng, "Ta mang muội ra ngoài chơi một lát."
Đầu năm bên ngoài sẽ rất náo nhiệt, huynh muội bọn họ chỉ có hai người ở trong phủ, xác thật có chút lạnh lẽo. Hoa Trường Không biết, muội muội đang nhớ phụ thân cùng mẫu thân.

Huynh muội hai người đổi xong quần áo liền ra cửa, Hoa Trường Không biết muội muội lười nhác không muốn đi bộ, cố ý sai hạ nhân mang xe ngựa lại đây rồi mới cùng nàng đi ra ngoài.
Trên đường lớn quả nhiên chen đầy người, khiến những ông chủ bán hàng rong kia cả mặt đều là vui vẻ tươi cười, có trẻ nhỏ đang nháo muốn mua đồ ăn vặt, còn có nam thanh nữ tú xấu hổ đi cùng nhau, cho dù bốn phía là người chen chúc người, cũng không làm lu mờ được tình ý ngọt ngào đang tỏa ra từ bọn họ.
Hoa Trường Không biết Hoa Lưu Li thèm ăn, bảo tùy tùng mua ít đồ ăn vặt nhét vào xe ngựa, nhỏ giọng nói: "Không nên ăn quá nhiều, đồ vật bên ngoài không sạch sẽ."
"Tâm ý của tam ca, muội dù không thích ăn mấy cái này cũng sẽ quý trọng chúng." Hoa Lưu Li vén rèm xe lên cười ôn nhu với Hoa Trường Không, sau đó liền buông rèm xuống cùng Diên Vĩ ăn đồ ăn vặt.
"Kinh thành quả là nơi tốt." Hoa Lưu Li cảm khái, "Đồ ăn ngon ở nam bắc hai phương lại đều có thể tìm được ở kinh thành."
Quả không thế trách được người kinh thành hay suy xét mọi việc, mỗi ngày ăn quá no, rảnh không có việc gì, như vậy chẳng phải đương nhiên sẽ nghĩ ra việc để làm sao?
Trên đường lớn thường có nha sai Kinh Triệu Phủ cầm đao đi tuần tra, nhóm bán hàng rong nhìn thấy nha sai cũng không sợ hãi, nếu quen biết còn sẽ chủ động chào hỏi, vô cùng thân thiện vui vẻ.
Hoa Lưu Li đại khái đã hiểu, cha tại sao lại tôn sùng đương kim thánh thượng như vậy.
"Đi ngang qua đi ngang qua không nên bỏ qua a, để chúc mừng Đại Tấn bắt được Nhị hoàng tử, mì sợi của bổn quán giảm giá, mua năm chén đưa thêm một chén."
"Nhìn bên này nhìn bên này, chúng ta có bánh nhân đặc biệt a." Bên kia có một phụ nhân đeo tạp dề đang rao hàng, "Vì cảm tạ bệ hạ anh minh thần võ, bổn tiệm đặc biệt đưa ra loại bánh này, mua ba cái sẽ có người giao trà nóng."
"Bán hoa đây, bán hoa đây." Có đứa trẻ nhỏ xách theo một rổ hoa đi rao hàng, "Cài bông hoa này lên tóc, bạn chính là cô nương xinh đẹp nhất trong cả phố này."
Người bán hàng rong ở kinh thành quả là khác biệt, ngay cả lý do để bán hàng cũng vĩ đại như vậy. Triều đình vui thì ta vui, triều đình buồn thì ta buồn, tư tưởng giác ngộ này rất cao a.
Hoa Lưu Li bị tinh thần của bọn họ làm cảm động, mua một đống bánh đưa cho những hạ nhân ra ngoài cùng nàng và ca ca.
Trong lúc chờ bọn họ ăn, Hoa Lưu Li từ trên xe ngựa đi xuống, cùng Hoa Trường Không nhìn đông nhìn tây một cái. Đúng lúc này bỗng nhìn thấy một nhóm người.
"Quận chúa." Đỗ Tú Oánh nhận ra Hoa Lưu Li, nàng nhìn huynh muội đối thủ này xách theo một đống người khác, hướng bọn họ thực hiện một cái hành lễ vô cùng tiêu chuẩn hoàn mỹ, "Năm mới vui vẻ."
"Đỗ cô nương cũng vậy." Hoa Lưu Li trả lễ, "Đỗ cô nương cũng đến xem náo nhiệt sao?"
Đỗ Tú Oánh nhàn nhạt lắc đầu: "Phía trước có tiệm sách, ta đi đến mua sách."
Hoa Lưu Li nghiêm nghị hẳn lên, nữ tử mùng một đầu năm mới sáng sớm đã nghiêm túc đi đọc sách, đây là kiểu lợi hại nào a.

"Cáo từ." Đỗ Tú Oánh lại hành lễ.
Hoa Lưu Li nhanh chóng đáp lễ lại, từ trên người vị Đỗ cô nương này, nàng phảng phất thấy được bóng dáng tiên sinh năm xưa, làm nàng nhớ tới lúc nhỏ bị phạt sợ hãi thế nào.
Đỗ Tú Oánh hơi gật đầu, nhẽ nhấc váy, lướt qua đám người đi về hướng khác. Nàng bước rất đều, phảng phất lực bước chân rất giống nhau, cho dù bốn phía tràn đầy người đi đường nhưng ngay cả cách bộ diêu trên mái tóc đung đưa cũng không có biến hóa.
"Vị Đỗ cô nương này thật lợi hại." Hoa Lưu Li cảm khái, ở phương diện lễ nghi, quý tộc có nhiều yêu cầu như lông trâu vậy, nhưng loại người không sai một li nào giống Đỗ cô nương này, lại không có bao nhiêu.
"Lúc này khen người ta làm gì?" Hoa Trường Không thấy nơi xa có một đội nghệ sĩ biểu diễn tạp nghệ đi cà kheo đang đi về bên này, vươn tay bảo hộ cho Hoa Lưu Li, "Nếu lúc đó tiên sinh dạy lễ nghi cho muội, muội có loại giác ngộ này thì đã tốt."
"Muội không phải do thân thể yếu sao." Hoa Lưu Li túm chặt tay áo Hoa Trường Không, bỗng nhiên biến sắc: "Tam ca, không quá thích hợp."
Quần áo của nàng với tam ca hoa lệ, những bá tánh này sợ làm hỏng quần áo trang sức trên người bọn họ sẽ phải bồi tiền, đều rất cẩn thận tránh đường đi của bọn họ, nhưng lúc này nàng phát hiện có không ít người cố ý tiến về bên này.
Bình thường ở kinh thành không có bá tánh không sợ hãi như vậy.
Hoa Trường Không cũng ý thức được không thích hợp, mắt thấy người qua đường không rõ mặt đang càng lúc càng tiến gần hơn, vừa định rút đoản kiếm giấu trong giày ra thì nghe thấy thanh âm thét chói tai của muội muội.
"Cứu mạng, có người muốn mưu hại nữ nhi của Hộ Quốc đại tướng quân!"
"Nữ nhi của Đại tướng quân?"
"Ai muốn hại nữ nhi của Đại tướng quân?!"
"Hắn đâu, xem lão tử có đánh chết hắn hay không."
Người qua đường cùng người bán hàng rong ở bốn phía nghe thấy tiếng thét, cũng đều ý thức được không thích hợp, tức khắc nhiệt huyết vọt lại đây.
"Bảo hộ nữ nhi của tướng quân."
"Đúng vậy, tướng quân bảo vệ biên giới cho chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ tốt khuê nữ của hắn."
Kẻ muốn nhân lúc đông người bắt cóc Hoa Lưu Li, còn chưa đụng được tay áo của Hoa Lưu Li, người bán hồ lô đường đã lấy xiên tre đánh mạnh vào tay hắn ta.
"Ngao!" Kẻ này kêu thảm một tiếng, nháy mắt bị bá tánh ấn xuống mặt đất.

Hoa Trường Không chú ý thấy có kẻ rút ra vũ khí, lập tức phi đến đá vũ khí xuống mặt đất. Vào thời điểm nhiều người hỗn chiến, người Hoa gia có kinh nghiệm rất phong phú. Hắn lo lắng những kẻ này sẽ làm tổn thương bá tánh, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Ngược lại mấy kẻ có ý đồ không rõ này tựa hồ rất quen thuộc với đánh lén, bọn chúng thấy tình thế không ổn, xoay người tông mạnh vào đám người nhằm trốn thoát. Nhưng bọn chúng đâu phải là đối thủ của bá tánh trong kinh thành, không ít người ba chân bốn cẳng xông tới, ngăn không cho bọn chúng chạy.
"Mọi người hãy cẩn thận, chú ý an toàn, trên người mấy kẻ cắp này có thể mang theo vũ khí." Hoa Lưu Li đứng ở trong đám người đang lung lay sắp đổ, trên mặt tràn đầy kinh hoàng bất an, bộ dạng cực kỳ đáng thương bất lực, dường như người vừa cất tiếng thét vang vọng toàn bộ đường lớn kia không phải là nàng.
Có Hoa Trường Không ở đây, những kẻ này còn chưa kịp lấy vũ khí ra đã bị hắn một chân đá ngã. Hơn nữa có nhiều người dân như vậy, những kẻ muốn nhân lúc loạn bắt Hoa Lưu Li đi không dám bại lộ thân phận của mình, căn bản không thể xuống tay được.
Tiểu cô nương dù khiếp đảm vẫn không quên quan tâm người khác rất dễ khiến cho người qua đường sinh ra ý muốn bảo vệ, cho nên sau khi những kẻ cắp này bị ấn trên mặt đất, còn bị những người dân mặt mày hung hăng tẩn thêm một trận nữa, mặt mũi bầm dập, sau đó mới được đưa đến Kinh Triệu Phủ.
Đợi sau khi những kẻ này bị bắt đi quan phủ rồi, huynh muội Hoa gia bắt đầu nói lời cảm tạ với người dân.
Chuyện cứu được nữ nhi Đại tướng quân này khiến bá tánh vô cùng có cảm giác thỏa mãn khi làm việc nghĩa. Bọn họ thấy huynh muội hai người tướng mạo xuất chúng, lại đối xử với dân thường như bọn họ rất thân thiện, cao hứng cười nói: "Không cần cảm tạ, tiểu khuê nữ ngoan như vậy, mấy tặc tử kia cũng xuống tay được, thật là đoạn tử tuyệt tôn."
"Không sợ, không sợ." Có bác gái thấy khuôn mặt nhỏ của Hoa Lưu Li trắng bệch, đau lòng không chịu nổi, lấy lật đật trên quầy hàng của mình nhét vào tay Hoa Lưu Li, "Đây, cầm cái này chơi."
Đây quả thực là đang coi Hoa Lưu Li như cháu gái nhỏ mà dỗ dành.
Khi Đỗ Tú Oánh từ tiệm sách đi ra, nhìn thấy ở xa huynh muội Hoa gia đang ngồi ở cửa hàng hoành thánh ăn cái gì đó, tất cả đầy tớ tùy tùng ngồi quanh bốn phía bọn họ, nàng thậm chí nhìn thấy Hoa Lưu Li vừa uống canh hoành thánh vừa nói chuyện với người ta.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, Hoa gia tốt xấu gì cũng là võ tướng thế gia lâu đời, như thế nào đến một chút lễ nghi quy củ nhỏ này cũng không biết tuân thủ?
"Ngươi nói cái gì, mấy sát thủ được phái đi kia bị ai bắt?" Ngũ Tam nghĩ rằng tai mình xảy ra vấn đề.
"Bị, bị người dân và thương nhân nhỏ trên đường bắt lại."
"Bọn họ là sát thủ." Ngũ Tam trầm mặc thật lâu, "Trên bảng xếp hạng sát thủ có họ tên của bọn họ, bây giờ ngươi nói bọn họ bị dân thường bắt lại, mấy cái tên trên bảng xếp hạng kia là do bọn họ tiêu tiền mua sao?"
"Lão đại." Một sát thủ nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngài lại quên rồi, sát thủ chúng ta không có họ."
"Không khí ở kinh thành càng ngày càng không tốt, đến cả tên sát thủ trong bảng xếp hạng cũng do giở trò bịp bợm mà có." Ngũ Tam bụm mặt, "Đi ra ngoài đừng nói bọn họ là sát thủ, ngành sản xuất sát thủ chúng ta không có loại người này."
Sát thủ kia nghĩ, làm cái nghề này của bọn họ, còn có gì không thể vứt, thứ có thể vứt không phải chỉ có mạng sao?
"Đều là đồ vô dụng." Ngũ Tam vì kinh tế ngành sản xuất sát thủ đình trệ cảm thấy bi phẫn, lại vì tương lai giới sát thủ cảm thấy lo lắng, hắn biểu tình ngưng trọng lau mặt một phát, "Lần tới, đến lượt ta tự mình ra tay rồi."
Thân là tiền bối đứng thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ, hắn nên gánh trách nhiệm trầm trọng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro