Chương 28: Hoa Ứng Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Điền Duệ Đống vội vàng xua tay: "Vương gia ngài nói đùa, ta làm gì có tư cách cầu thú Phúc Thọ quận chúa."
Tiểu tiên nữ như Phúc Thọ quận chúa vậy, hạ phàm xuống nhân gian đã thực vất vả. Hắn căn bản không xứng có được nàng, suy nghĩ một chút loại chuyện này thôi cũng đã là khinh nhờn nàng.
"Thái Tử điện hạ." Thuộc thần Đông Cung vẻ mặt hưng phấn báo cáo với Thái Tử, "Anh Vương cùng Thuận An công chúa nháo lớn, hôm qua có người nhìn thấy hắn hầm hầm mặt mày đi ra từ phủ Thuận An công chúa."
Thái Tử nhướng mày: "Nga?"
Hai người đầu óc không tốt này, không nháo lớn thì còn gì hay nữa?
"Anh Vương xử trí theo cảm tính, vì Điền gia mà phải nhịn xuống. Bất quá vi thần nghe nói, Điền gia hôm qua liên tiếp đưa tới ba lần lễ cho Hoa gia, chẳng lẽ bọn họ muốn giúp Anh Vương mượn sức Hoa gia?"
"Khó trách buổi trưa hôm nay, Hoa gia Tam công tử liền đến cầu kiến bệ hạ, thay Điền gia cầu tình." Một vị quan khác biểu tình ngưng trọng nói, "Điện hạ, nếu Hoa gia bị Anh Vương mượn sức, việc này đối với chúng ta bất lợi."
"Biết hai người các ngươi hiện tại giống gì không?" Thái Tử nhìn này hai thần tử kẻ xướng người hoạ này, ném sách sang một bên, "Giống kẻ gian châm ngòi ly gián trên sân khấu kịch."
Toàn bộ kinh thành, chẳng lẽ không có mấy người đầu óc bình thường chút sao?
"Điện hạ......" Hai thuộc thần cẩn thận quan sát sắc mặt Thái Tử.
"Điền gia đi tìm Thuận An công chúa cùng Hoa phủ cầu tình, là do cô ra chủ ý." Thái Tử nhướng mày, "Các ngươi bất mãn với kiến nghị của cô?"
"Điện hạ thật là thần cơ diệu toán, tuyệt không thể tả a!" Thuộc quan nhanh chóng sửa lại lời nói, "Vi thần đã biết, chuyện này không đơn giản mà. Cứ như vậy, không chỉ khiến Anh Vương đắc tội Thuận An công chúa, còn để Điền gia cùng Anh Vương điện hạ đều nợ ngài ân tình. Một nhà Hộ Quốc đại tướng quân đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, như thế nào sẽ bởi vì một chút lễ vật này của Điền gia mà bị mượn sức. Mưu kế của điện hạ quả thực thiên hạ vô song, không ai có thể địch nổi."
"Lăn đi." Thái Tử mặt không biểu tình mà chỉ về phía cửa.
"Vi thần tuân mệnh." Hai vị thuộc thần chạy chậm lui ra ngoài.
"Điều hai người vừa rồi đi đi." Thái Tử xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Điện hạ, năm nay ngài đã điều đi ba quan viên ở Đông Cung." Tùy hầu cẩn thận nhắc nhở.
"So năm trước thì thiếu chút." Thái Tử nhướng mày, "Năm nay còn dư lại mười một tháng, cần tiếp tục nỗ lực."
Tùy hầu trầm mặc, hắn cũng không phải có ý này. Nhưng hắn sợ nếu mình nói thêm nữa, bản thân sẽ biến thành người thứ tư.
Điện hạ cũng không lấy việc đánh chửi người làm niềm vui, nhưng chỉ cần có người khiến hắn không cao hứng, hắn sẽ đá người này ra khỏi Đông Cung. Ngần ấy năm qua, bên người điện hạ cũng không có bao nhiêu tâm phúc.
Thật là Đông Cung làm bằng sắt, quan viên như nước chảy.
Hắn không khỏi có chút lo lắng, điện hạ bây giờ không có quá nhiều người trung thành, chờ đến ngày sau...... thì phải làm sao bây giờ?
"Đúng rồi, nơi đó của cô có mấy đồ chơi thú vị, phái người đưa đến Hoa gia đi." Thái Tử lật lật sách, "Cô thấy Hoa gia quận chúa ốm yếu không thể ra cửa, mấy thứ này đưa cho nàng giải sầu."
Tùy hầu: "Vâng."
Điện hạ biết mượn sức người Hoa gia, Đông Cung bọn họ sẽ không thua, còn có hi vọng!
Nhận được đồ chơi từ Đông Cung đưa tới, Hoa Lưu Li tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại chơi rất vui vẻ. Bởi vì mấy đồ chơi kia của điện hạ thật sự quá thú vị, nàng cảm thấy dù mình ngồi nhà chơi đến mười ngày cũng không chán.
"Tiểu muội a, muội có cảm thấy hay không, điện hạ thích đưa đồ chơi với đồ ăn vặt cho muội, là đang coi muội giống như tiểu hài tử?" Hoa Trường Không vốn dĩ còn lo lắng Thái Tử có tình yêu nam nữ với muội muội, nhưng sau khi nhìn thấy một rương toàn đồ chơi, liền biết mình suy nghĩ nhiều.
Nam nhân nếu thích nữ tử nào đó, nhất định sẽ tặng trang sức trâm cài, vải vóc sách tranh gì đó, ai lại tặng đồ chơi của tiểu hài tử chứ? Đây rõ ràng là coi muội muội như tiểu hài tử, nghe nói nàng sinh bệnh, liền lấy mấy thứ này tới dỗ nàng vui vẻ.
"Làm tiểu hài tử có chỗ nào không tốt." Hoa Lưu Li mở ra xem cơ quan bên trong của một con chuột, muốn biết nó được làm ra như thế nào. Đáng tiếc mở ra dễ dàng, lắp lại thì rất khó, bất luận nàng mò thế nào, đều thừa ra mấy cái đinh ốc. Nàng nhất thời không nhịn được, làm gãy luôn chân của con chuột.
"Được rồi, tiểu Lưu Li của chúng ta vẫn là bảo bảo năm tuổi." Hoa Trường Không đưa một phong thư tới trước mặt Hoa Lưu Li, "Cha mẹ còn hai ngày nữa là đến kinh thành rồi, cao hứng không?"
Hoa Lưu Li ném đồ chơi trong tay xuống, lấy thư đọc.
"Cha cùng mẫu thân thật sự sắp về kinh rồi?" Nàng cao hứng siết chặt phong thư, đứng dậy gọi nha hoàn tới, an bài công việc tiếp đãi cho bọn họ.
Toàn bộ Hoa phủ đều náo nhiệt lên.
Vừa mới qua nămmới, xuân còn se lạnh, người đi trên đường vẫn mặc quần áo mùa đông, đi lại vội vàng.

Lâm Chu nhấc rèm xe lên, nhìn cổng kinh thành to lớn, biểu tình có chút kích động.
Rời kinh đã mười năm, ông rốt cuộc cũng trở về rồi.
Kinh thành là nơi phồn hoa, vốn nên có không ít người qua lại mới đúng, nhưng kỳ quái là, xung quanh cổng thành đến một người dân cũng không thấy đâu.
"Lão gia." Lâm phu nhân biết Lâm Chu tâm tình kích động, sợ ông quá vui dẫn đến thân thể không tốt, ôn nhu khuyên nhủ, "Chúng ta đã tới kinh thành rồi, sau khi trở về nghỉ ngơi sửa soạn lại cho tốt, ngày sau việc để chàng nhọc lòng còn nhiều lắm."
"Mấy năm nay vất vả phu nhân." Lâm Chu quay lại cầm tay Lâm phu nhân, chưa kịp nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền đến.
Nơi như kinh thành, vì sao lại có nhiều tiếng vó ngựa như vậy?
Ông buông tay Lâm phu nhân ra, đi xuống xe ngựa, chỉ thấy ở xa xa một đội kỵ binh chỉnh tề đang đi về phía cổng thành, đằng sau đội kỵ binh này còn có đội xe ngựa rất dài đi đằng sau, nhìn không thấy điểm cuối.
Đó là......
Hộ Quốc đại tướng quân Hoa Ứng Đình!
Trên cổng thành bỗng vang lên tiếng trống, cấm vệ quân từ trong cổng thành xếp hàng đi ra, sau đó có người từ trong thành hướng về phía này, là nghi trượng của đế vương.
Đằng sau nghi trượng, năm vị công tử mặc cẩm y cưỡi ngựa đi theo, sắc mặt trịnh trọng.
"Mau mau né tránh." Lâm Chu nhanh chóng bảo xe ngựa né tránh sang một bên, cúi đầu chắp tay thi lễ.
Tiếng trống vẫn vang trên cổng thành, đám người Lâm Chu bị cấm vệ quân ngăn ở bên ngoài, ông nhìn thấy Hoa Ứng Đình vội vàng ngảy xuống từ trên lưng ngựa, chạy về phía nghi trượng của đế vương, thỉnh thoảng còn dùng mu bàn tay sát ấy khóe mắt, giống như quá mức kích động, nhịn không được chảy xuống nước mắt nam nhi.

"Bệ hạ." Hoa Ứng Đình quỳ gối trước ngự giá, thanh âm nức nở nói, "Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, có thể bảo vệ tính mạng, tái kiến mặt rồng."

"Ứng Đình." Xương Long Đế cũng thực kích động, ông vội vàng từ trong ngự giá đi ra, tự tay nâng Hoa Ứng Đình dậy, "Mấy năm nay, khanh chịu khổ rồi."
Năm đó khi Hoa Ứng Đình rời kinh, ông từng nói muốn ông ấy nhất định phải sống trở về.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Hoa Ứng Đình lập được vô số chiến công, lời đầu tiên nói ra khi gặp lại ông lại là lời hứa năm đó.
Thành trì thổ địa, chiến công hiển hách, đều không khiến Xương Long Đế cảm động bằng một câu "bảo vệ tính mạng".
"Vì bệ hạ nguyện trung thành, là phúc khí của mạt tướng." Hoa Ứng Đình nói đến đây, đường đường là nam nhân bảy thước, lại gào khóc lên, nói không thành câu.
Phảng phất như phiêu bạc bên ngoài nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được chỗ để dựa vào, có thể để ông buông hết thảy lo lắng.
"Bệ hạ a."
"Ái khanh a."
Quân thần hai người cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, kích động không thôi.
Lâm Chu nhìn một màn này, nội tâm không hề dao động, thậm chí có chút hoảng hốt.
Ông nghe nói có loại cẩu (chó) đặc biệt thích liếm chủ nhân, cho nên thế người ta gọi loại cẩu này là liếm cẩu (chỉ những thân phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước những người quyền quý).
Giờ phút này, bộ dạng kia của Hoa Ứng Đình cực kỳ giống loại cẩu này.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Ứng Đình: Lão tử bằng bản lĩnh của mình làm liếm cẩu, bằng bản lĩnh của mình đánh quân địch, không phục thì nghẹn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro