Chương 29: Gió lạnh thổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Sau khi quân thần hai người bình tĩnh lại, Xương Long Đế gọi mấy nhi tử đến: "Ứng Đình, đây là mấy nhi tử của trẫm. Khanh nhiều năm rồi chưa hồi kinh, mấy hài tử này sợ rằng khanh cũng không biết."
"Đây là Thái Tử." Xương Long Đế trên mặt thở dài, "Tuy tinh thông đọc sách, học được vài phần binh pháp võ nghệ, nhưng tính tình lười nhác, nếu không phải trẫm luôn đốc thúc nó học tập sự vụ, chỉ sợ ngay cả ngự thư phòng nó cũng không nghĩ đi đến."
"Mạt tướng gặp qua Thái Tử điện hạ. Điện hạ là rồng trong người, khí thế bất phàm." Hoa Ứng Đình nhìn kỹ Xương Long Đế cùng Thái Tử, "Điện hạ lớn lên thật đẹp, rất giống bệ hạ ngài."
Xương Long Đế cười ha ha.
Thái Tử trả lễ cho Hoa Ứng Đình: "Đa tạ Đại tướng quân ngài tán thưởng, cô còn có rất nhiều chỗ không tốt."
"Đây là đại nhi tử của trẫm."
"Mạt tướng gặp qua Anh Vương."
Anh Vương cảm thấy có chút ngơ ngác, lúc giới thiệu Thái Tử, phụ hoàng dùng một đống từ để miêu tả, sao đến lúc giới thiệu hắn lại chỉ có một câu ngắn ngủn rồi?
Sau khi giới thiệu xong nhi tử của mình, Xương Long Đế kiên trì muốn mời Hoa Ứng Đình ngồi cùng, Hoa Ứng Đình đỏ mặt nói: "Ý tốt của bệ hạ, mạt tướng cảm động không thôi. Chỉ là......" Ông nhìn về phía sau liên tục, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Xương Long Đế thấy dáng vẻ này, sao còn không rõ tật xấu sợ nương tử của ông ấy lại tái phát, cười vỗ vỗ vai ông: "Thôi thôi, trẫm hôm nay không làm người ác. Hôm nay phu thê hai người các khanh hồi kinh là việc vui, nếu bởi vì trẫm làm hại ái khanh trở về quỳ sàn nhà, ngược lại là trẫm không phải."
"Bệ hạ." Một vị nữ tử áo đỏ mỉm cười đi đến, bà anh tư táp sảng hành đại lễ với Xương Long Đế, "Nhiều năm không gặp, ngài vẫn phong độ như năm đó."
Hoa Ứng Đình rụt cổ không nói lời nào.
"Vệ tướng quân." Xương Long Đế nhìn vị nữ tử áo đỏ trước mặt này, cảm khái, "Trẫm già rồi, nhưng Vệ tướng quân vẫn phong thái bức người như cũ."
Vị nữ tướng quân Vệ Minh Nguyệt nổi danh nhất Đại Tấn này, là bóng ma tâm lý thuở thiếu niên của ông, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thấy Vệ Minh Nguyệt lớn lên xinh đẹp động lòng người, liền nói vài câu tuỳ tiện trêu bà. Không quá mấy ngày, ông liền nhìn thấy Vệ Minh Nguyệt tươi cười đá bay một cái ghế đá ngay trước mặt ông.
Từ đó về sau, ông chỉ cần nhìn thấy Vệ Minh Nguyệt liền cảm thấy chân đau, sợ bà vô ý đá bay luôn chân của mình. Thậm chí vì bóng ma tâm lý quá lớn, nữ nhân trong hậu cung của ông, dung mạo tính nết đều hoàn toàn tương phản với Vệ Minh Nguyệt.
Nhiều năm trôi qua, Xương Long Đế cho dù đã trở thành đế vương vạn người kính ngưỡng, khi nhìn thấy Vệ Minh Nguyệt, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu vẫn là cái ghế đá kia.
Vì thế, cho dù ông biết Hoa Ứng Đình rất sợ nương tử, vẫn cảm thấy ông ấy quả thực rất anh hùng, rất hán tử, là tiêu chuẩn của các nam nhân trong kinh thành.
"Ái khanh a." Xương Long Đế đẩy đẩy Hoa Ứng Đình, đẩy ông ấy đến bên người Vệ Minh Nguyệt, "Đa tạ hai vị tướng quân vì Đại Tấn lập chiến công lớn, trẫm tới đón hai người vào thành."
"Sống làm người Đại Tấn, chết làm ma Đại Tấn." Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt đồng thời quỳ gối xuống trước Xương Long Đế, "Đây là trách nhiệm của mạt tướng."
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Phu thê hai người quỳ rạp xuống đất dập đầu.
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Chúng tướng sĩ hồi kinh cùng hai người đồng thời hô to, thanh âm rung trời, rung động núi sông.
"Trẫm có hai lương tướng như hai người, là may mắn của cuộc đời này." Trong tiếng hô to, Xương Long Đế khom lưng nâng hai người dậy, hốc mắt lại lần nữa ướt át.
"Đi, trong cung đã chuẩn bị yến tiệc, chúng lương tướng theo trẫm hồi cung."
Đế vương mang theo hoàng tử tự mình đến cửa thành nghênh đón Hoa Ứng Đình vào kinh, đây là mặt mũi lớn thế nào. Lâm Chu nhìn nghi trượng của đế vương chậm rãi biến mất ở cổng thành, trong lòng thở dài một tiếng.
Từ xưa danh tướng như hồng nhan, nào có mấy ai sống đến bạc đầu.
Hôm nay Hoa gia có bao nhiêu phong quang, về sau Hoa gia sẽ phải đề phòng bấy nhiêu. Những năm gần đây, dưới sự trấn thủ của Hoa gia, biên quan liên tục truyền ra tin chiến thắng. Bây giờ nước Kim Phách hung hãn nhất đã bị Hoa gia trấn áp, mấy tiểu quốc khác lại không dám làm gì, có thể bảo vệ an bình của Đại Tấn ít nhất năm mươi năm nữa.
Trong năm mươi năm đó, Hoa gia sẽ như thế nào?
"Phụ thân." Cô nương Lâm gia đi xuống xe ngựa, thấy phụ thân nhìn chằm chằm cổng thành trống rỗng trầm mặc không nói gì, cho rằng ông nhìn thấy Hoa gia được đế vương thân nghênh, mà bọn họ chỉ có thể tránh ở trong góc nên sinh ra buồn bực, mở miệng an ủi nói: "Cha từ trước đến nay thanh liêm, điệu thấp hồi kinh, những người khác cũng không biết cha đã về kinh thành. Cho nên......"
"Đứa nhỏ ngốc." Lâm Chu cười nói, "Hoa gia có được phong quang nhất thời, về sau như thế nào, sẽ có sách sử bình luận. Vi phụ không nghĩ nhiều, con không cần lo lắng."
Khuê nữ nhà ông cái gì cũng tốt, chính là tâm tư quá mức tinh tế, nếu không sửa cái tính tình này đi, về sau gả vào hoàng gia thì phải làm thế nào mới được?
Huynh muội hai người Hoa Lưu Li cùng Hoa Trường Không sáng sớm đã chuẩn bị định đi ra cổng thành nghênh đón cha mẹ, sau khi biết bệ hạ mang theo vài vị hoàng tử tự mình nghênh đón, còn tiếp đãi cung yến ở trong cung, huynh muội hai người liền đi theo đội ngũ đến đón.
Từ cửa thành vào cung là một đoạn đường khá dài.
Tuy rằng trên phố đã được phong tỏa lại, trên đường không có những người không liên quan, nhưng không ngăn được nhiệt tình của dân chúng trong kinh thành.
Trong trà lâu tửu lâu ven đường chen chúc đầy trai lẫn gái, đợi sau khi nghi trượng của đế vương đi qua liền náo nhiệt lên. Ném hoa, ném khăn tay, còn ném cả ngân phiếu.
Hoa Lưu Li nghe thấy cấm vệ quân khàn cả giọng kêu: "Chú ý an toàn, đừng để ngã xuống."

"Vệ tướng quân, Vệ tướng quân, nhìn nơi này." Hoa Lưu Li có thể khẳng định, người đang thét chói tai là một tiểu cô nương.
"Vệ tướng quân, ta muốn gả cho ngài." Hoa Lưu Li nhìn mẫu thân phong độ nhẹ nhàng nhà mình, lại nhìn thiếu nữ trên trà lâu cầm khăn lụa nhảy tới nhảy lui, tâm tình vạn phần phức tạp.
Tiểu tỷ tỷ, thích tướng quân đã kết hôn là không có tiền đồ, tỷ vẫn nên tìm một người độc thân mà thích đi.
"Không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi, mẫu thân vẫn dụ dỗ được yêu thích của tiểu cô nương." Ngữ khí của Hoa Trường Không thập phần cảm khái, cũng khó trách nghi trượng của bệ hạ đi nhanh như vậy, xem ra là để dân chúng thuận tiện khen ngợi tặng hoa hơn.
Xương Long Đế có thể hồi cung trước, vài vị hoàng tử thì lại phải đi cùng các tướng sĩ. Anh Vương bỏ hoa trên đỉnh đầu mình xuống, lỗ tai vang lên ầm ầm.
Thái Tử cưỡi ngựa đi trước hắn bỗng nhiên thắt chặt dây cương, khiến ngựa ngừng lại. Hắn xoay người nhìn về phía Hoa gia huynh muội đang đi phía sau các hoàng tử, vẫy tay với bọn họ: "Hoa tam công tử, Phúc Thọ quận chúa, hai người tiến lên đây."
Anh Vương lập tức phản ứng lại, Thái Tử đây là muốn làm người tốt trước mặt hai vị tướng quân. Hắn liền biết, Cơ Nguyên Tố kẻ khốn khiếp này, trước mặt huynh đệ thì làm kẻ xấu, trước mặt người khác thì lại giả bộ là người tốt nhất.
"Điện hạ." Có người nắm dây cương của Hoa Lưu Li, nàng nghe thấy Thái Tử gọi nàng, liền giục ngựa đi đến trước mặt Thái Tử.
"Ngươi cùng hai vị tướng quân đã nhiều ngày không gặp, đến đây ôn chuyện với bọn họ đi." Thái Tử nghĩ, mắt tiểu cô nương sao có thể sáng như vậy, sáng đến độ tâm hắn cũng rung động theo: "Hôm nay là ngày một nhà các ngươi đoàn tụ, không cần quá chú ý quy củ."
"Đa tạ điện hạ." Hoa Lưu Li càng cảm thấy Thái Tử chính là người tốt, Thái Tử tốt như vậy, thế mà lại có người nói hắn cuồng vọng, sao có thể không biết xấu hổ mà bôi đen như vậy nha.
"Đi thôi." Thái Tử vỗ vỗ ngựa, nhường sang bên cạnh.
Anh Vương thấy một màn này, nội tâm nhịn không được mắng lớn, trong ngoài không đồng nhất, kẻ lừa đảo, tiểu nhân âm hiểm!
Vợ chồng hai người nhìn thấy tiểu nữ nhi, tự cười trên mặt liền ôn hòa lên: "Lưu Li, mau đến bên này của mẫu thân."
"Mẫu thân." Hoa Lưu Li để ngựa tới gần Vệ thị, nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng có khả năng sẽ chui vào trong lòng Vệ thị.
Vệ thị duỗi tay xoa đầu nàng: "Bé ngoan của nương, ở kinh thành vui vẻ không?"
"Hết thảy đều rất tốt." Hoa Lưu Li cầm lấy tay Vệ thị, "Chỉ là có chút nhớ cha và nương."
"Chúng ta cũng rất nhớ con." Ánh mắt Vệ thị nhìn nữ nhi ôn nhu vô cùng, giống như là đang nhìn trân bảo quý giá nhất trên đời này vậy.
Thái Tử nhìn thấy một màn này, không khỏi điều khiển ngựa bước chậm lại một chút, cho một nhà bốn người bọn họ có đủ không gian trò chuyện.
Hai vị tướng quân đối đãi với tiểu nữ nhi quả thực giống như lời đồn, trân trọng như châu báu trong tay.
"Vệ tướng quân ngài nếu không thể cưới ta, vậy để ta gả cho nữ nhi của ngài a!"
Một tiếng thét chói tai của nữ tử ầm ĩ xuyên khắp đường phố.
Hoa Lưu Li yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía các cô nương đang ngao ngao thét chói tai trên lầu, chớp chớp mắt.
Người dân ở kinh thành có phải quá mức thoáng hay không?
"Không cưới!" Hoa Ứng Đình ngửa đầu rống một câu.
Tiểu cô nương bây giờ có vấn đề gì vậy, nhìn trúng tức phụ của ông thì thôi đi, đến nữ nhi của ông cũng không muốn buông tha?
Tức khắc hai bên lầu lại ném vô số khăn tay túi thơm xuống, toàn bộ đường phố đều tràn ngập không khí vui vẻ.
Phòng trên tầng hai trà lâu, Gia Mẫn quận chúa nhìn những mấy tiểu tỷ muội đang mê đắm kia, nâng chén trà không nói lời nào.
"Nghe nói Vệ tướng quân là mỹ nhân danh chấn kinh thành, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi, phong tư vẫn như cũ, không hề giảm đi."
"Ta cảm thấy...... Hoa Lưu Li xác thật trông rất xinh đẹp."
"Ngươi câm miệng đi." Người nói chuyện trộm nhìn Gia Mẫn, "Nữ hài tử trong kinh thành lớn lên đẹp nhiều như vậy, nàng tính là cái gì?"
"Nhưng nàng không phải xinh đẹp bình thường, là đặc biệt xinh đẹp......"
"Các ngươi là tới uống trà, hay là tới ngắm người?" Gia Mẫn đặt chén trà lại trên bàn, đứng lên nói, "Tối nay trong cung có cũng yến tiếp đãi, ta không ở cùng các ngươi nữa."
Chờ sau khi Gia Mẫn đi rồi, nhóm tiểu tỷ muội hai mặt nhìn nhau.
"Biết rõ Gia Mẫn không thích Hoa Lưu Li, ngươi còn khen nàng ta xinh đẹp, óc heo sao?"
"Không thể trách ta, chủ yếu do sắc đẹp mê hoặc người."

"May mắn ngươi không phải là nam nhân."
"Vì sao?"
"Nam nhân háo sắc rất dễ ra ngoài gây họa cho cô nương nhà lành."
"Tỷ muội tốt cần giúp người một nhà, tiết hoa triêu chúng ta cần phải để Hoa Lưu Li mất mặt, giúp Gia Mẫn hả giận."
"Các ngươi có cảm thấy chúng ta hiện tại rất giống mấy người qua đường Giáp Ất Bính Đinh khiến người khác ghét trong thoại bản hay không?"
"Câm miệng!" Chúng tỷ muội đồng thời mắng cô nương lắm miệng này.
Các nàng sao có thể là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh được, các nàng rõ ràng là đoàn đội đa mưu túc trí bên cạnh nhân vật chính.
Vì bày tỏ sự coi trọng với đại công thần, yến tiệc lần này được làm vô cùng long trọng. Xương Long Đế bởi vì quá mức cao hứng, nhịn không được uống thêm vài ly rượu, lời nào cũng thể hiện ý tán dương thân cận với Hoa Ứng Đình.
Nhóm văn thần phía dưới cũng thổi phồng theo, khen Hoa gia từ đầu đến đuôi không sót chỗ nào. Thậm chí có quan văn còn khen cả sư tử bằng đá ngoài cửa Hoa gia.
Hoa Lưu Li vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi bên người mẫu thân, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, ngượng ngùng mỉm cười, đỏ mặt mỉm cười, nhận được một đống lời tán dương.
Có nữ nhi ở bên người, Vệ thị chỉ nhấp hai ngụm rượu liền thôi, không chạm vào chén rượu nữa. Nữ quyến khác thấy vậy, biết mẹ con hai người mấy tháng không gặp, khẳng định có rất nhiều lời nói muốn nói, cũng không tiếp tục đi mời rượu.
"Nương, người cùng cha một đường áp giải nhị vương tử hồi kinh, có gặp phải kẻ nào đến cướp tù không?" Hoa Lưu Li cầm đũa giúp Vệ thị chia thức ăn, đẩy chén rượu ra xa.
"Quả thực có người của nước Kim Phách dọc đường đi theo giao thiệp, sợ chúng ta tra tấn hắn." Vệ thị cười, "Bất quá người cướp tù lại không phải người của Kim Phách."
"Châm ngòi ly gián?" Hoa Lưu Li nháy mắt hiểu được, Kim Phách hành sự kiêu ngạo, từng ức hiếp không ít tiểu quốc. Mấy tiểu quốc này không đắc tội nổi Kim Phách, đành phải dùng phương thức này châm ngòi ly gián, nhân cơ hội Đại Tấn cùng Kim Phách bất hòa phát triển quốc gia của mình.
"Con còn cho rằng Nhị hoàng tử kia sẽ tức giận mà tự sát." Hoa Lưu Li nhỏ giọng nói, "Lúc trước ở trên chiến trường, hắn ta thật sự rất cuồng ngạo."
"Có thể sống, ai lại muốn chết." Vệ thị ý vị không rõ cười một tiếng, "Mấy ngày nay hắn trở nên thành thật không ít."
"Không tiếp tục mắng con sao?" Hoa Lưu Li nhỏ giọng hỏi.
"A." Mày Vệ thị khẽ nhướng, "Hắn đời này cũng không dám mắng con lần nữa."
Sau khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế uống say mở miệng nói: "Ứng Đình, chúng ta nhiều năm không gặp, tối nay chúng ta thắp nến tâm sự suốt đêm." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ thị, "Ý của Vệ tướng quân như thế nào?"
Cho dù đã uống say, Xương Long Đế trong tiềm thức vẫn cảm thấy, loại sự tình này cần trưng cầu ý kiến của Vệ Minh Nguyệt.
Thần tử trẻ tuổi có chút không rõ, bệ hạ mời thần tử thắp nến tâm sự suốt đêm là vinh quang cỡ nào, vì sao còn phải hỏi ý của Vệ tướng quân?
Một ít lão thần thì lại lộ ra vẻ mặt thâm trầm "ta tuy rằng biết, nhưng ta không nói".
"Đây là vinh hạnh của phu quân mạt tướng." Vệ thị đứng dậy hành lễ với Xương Long Đế. Nói xong, bà quay đầu nhìn về phía mọi người, các lão thần đồng thời cúi đầu, chỉ có những người trẻ tuổi vô tri kia, hai mắt còn lập loè vẻ nghi hoặc.
Các lão thần trộm lắc đầu, tuổi trẻ không biết quý cái mạng của mình, thật tốt.
"Điện hạ." Một vị quan viên Đại Lý Tự vội vàng đi đến bên Thái Tử, "Nhị Hoàng tử kia của nước Kim Phách không dùng cơm, nháo muốn gặp Phúc Thọ quận chúa."
Thái Tử nhìn phụ hoàng đã hơi say, nói với quan viên Đại Lý Tự: "Tiểu quốc bại trận, có tư cách gì gặp quận chúa tôn quý của triều chúng ta, mặc kệ cho hắn nháo."
"Vâng." Quan viên Đại Lý Tự lĩnh mệnh lui ra.
Nói đến cũng kỳ quái, Nhị hoàng tử này là do Hoa tướng quân bắt lại, vì sao nhìn dáng vẻ của hắn, lại là đối với Phúc Thọ quận chúa hận đến nghiến răng nghiến lợi?
Ban đêm, người Hoa gia không xuất cung, mà bị giữ lại ở trong cung.
Vệ thị thấy bộ dáng Hoa Lưu Li rất quen thuộc với nhóm cung hầu ở Thọ Khang Cung, nhớ tới nữ nhi từng nói qua ở trong thư, Thái Hậu từng giữ nàng ở lại trong cung một đoạn thời gian, cho nên cố ý mở miệng tạ ơn với Thái Hậu.
"Ai gia thật lòng yêu thích đứa nhỏ này, nếu không phải sợ những người khác nói xấu, ai gia còn muốn để nàng lại nuôi bên người." Thái Hậu hướng Vệ thị cười nói, "Mấy năm nay ở biên quan cực khổ cho ngươi."
"Thái Hậu nương nương, ngài cũng biết." Vệ thị cười lắc đầu, "Đối với mạt tướng mà nói, trấn thủ ở biên quan không phải là khổ, ở trong hậu trạch cả đời mới là khổ."
Nữ tử làm tướng, vốn dĩ khó hơn mười lần trăm lần so với nam tử làm tướng, may mà bà có thể gặp được minh quân, thực hiện khát vọng này.
"Đúng vậy, nữ tử trên thế gian này có chỗ nào mà dễ dàng. Ngươi thân là nữ nhi Vệ gia, tinh thông võ nghệ binh pháp, nếu để ngươi cả đời chỉ ở trong hậu trạch, đó quả thực mới là khổ." Nói đến đây, Thái Hậu liền thở dài.
Năm đó nếu bà không gả cho tiên đế, bà cũng có thể làm chuyện mình thích. Chuyện xưa đã qua, bà cũng buông xuống, chỉ là trong lòng rốt cuộc vẫn còn vài phần luyến tiếc.

"Hiểu mạt tướng nhất vẫn là Thái Hậu nương nương ngài." Vệ thị tự tay rót trà nóng cho Thái Hậu, "Thái Hậu nương nương mấy năm nay vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt." Thái Hậu vỗ mu bàn tay Vệ thị, "Hoàng đế thực hiếu thuận, Thái Tử cũng rất thân cận với ai gia."
Hoa Lưu Li đang ngồi bên cạnh nghĩ, đến cả Thái Hậu nương nương cũng cảm thấy Thái Tử tốt, quả nhiên mấy kẻ bôi đen Thái Tử kia đều phát rồ rồi.
"Lưu Li." Thái Hậu quay đầu nói với Lưu Li, "Sức khỏe của ngươi không tốt, sớm chút về phòng nghỉ ngơi đi."
Hoa Lưu Li biết Thái Hậu cùng mẫu thân có những lời khác muốn nói với nhau, chỉ làm bộ không biết, ngoan ngoãn đứng dậy cáo lui rời đi.
Ra khỏi chính điện, gió đêm có chút lạnh, nàng nhận lấy áo choàng Diên Vĩ đưa, tay chân nhẹ nhàng đi về phía trắc điện. Đi được vài bước, nàng thấy trong viện treo rất nhiều đèn lồng xinh đẹp, dừng chân lại hỏi: "Lần trước tới đây, hình như không có mấy cái này?"
"Quận chúa, ngài đã quên, hôm nay là tết hoa đăng." Diên Vĩ nhỏ giọng nói, "Mấy cái đèn này đều là nhóm tiểu cung nữ tự tay làm."
Cung nữ cầm đèn dẫn đường đi bên cạnh cười khanh khách nói: "Quận chúa, đây là quy củ cũ trong cung, mỗi khi đến tết hoa đăng, các cung đều sẽ treo đèn lên, treo đến sáng sớm ngày hôm sau."
"Đèn cung đình treo nhiều như vậy, nhất định rất đẹp." Hoa Lưu Li nhìn đèn đang lay động trong gió, "Không biết tối nay hoàng cung đẹp đến cỡ nào."
"Quận chúa nếu thích, có thể đến đài ngắm cảnh trong cung, nơi đó chỉ cần nhìn một lần đã thấy hết cảnh tượng ở trong cung." Cung nữ đột nhiên nhớ tới thân thể yếu đuối của Hoa Lưu Li, phát hiện ra mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu.
"Đài ngắm cảnh ở đâu?" Hoa Lưu Li có chút tò mò.
Cung nữ không dám nói gì, nàng hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diên Vĩ.
Diên Vĩ thở dài nói: "Quận chúa, sức khỏe ngài không tốt lắm, ban đêm gió lớn......"
"Nếu bởi vì sức khỏe không tốt liền không thể thưởng thức cảnh đẹp trong thiên hạ, như vậy ngày tháng trôi qua có ý nghĩa gì?" Hoa Lưu Li ưu thương nhìn trăng tròn trên trời, sáng tỏ như sương.
Diên Vĩ không dám khuyên nữa, đành phải bất đắc dĩ để cung nữ dẫn đường đến đài ngắm cảnh.
Cũng may đài ngắm cảnh cách Thọ Khang Cung không xa lắm, Hoa Lưu Li đi không bao lâu đã đến dưới đài ngắm cảnh. Nàng ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn thềm đá cao ngất, quay đầu nói với Diên Vĩ: "Ta đột nhiên cảm thấy có chút choáng, vẫn là trở về đi."
Khó trách có thể nhìn thấy toàn cảnh trong cung, đài cao như vậy, ai đứng ở trên đó đều có thể nhìn thấy hơn phân nửa cái kinh thành.
Hoa Lưu Li phản ứng như vậy, Diên Vĩ nửa điểm cũng không thấy kỳ quái, nàng đỡ tay Hoa Lưu Li, cười tủm tỉm nói: "Quận chúa ngài cẩn thận dưới chân, nô tỳ đỡ ngài."
"Người nào ở phía trước?"
Nghe thấy tiếng gọi, Hoa Lưu Li quay đầu nhìn lại, phát hiện cung nữ cầm đèn xếp hàng rất chỉnh tề đang đi về phía bên này, Thái Tử ngồi ở trên bộ liễn, vẻ mặt có vẻ không tốt lắm.
Tầm mắt hai người giao nhau trong đêm tốt, biểu tình trên mặt Thái Tử khẽ thay đổi: "Hoa gia tiểu nha đầu, ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Thần nữ nghe nói nơi này có đài ngắm cảnh, liền nghĩ đến nhìn thử xem." Hoa Lưu Li hành lễ với Thái Tử, "Điện hạ cũng tới chỗ này ngắm cảnh sao?"
Thái Tử ngẩng đầu nhìn đài ngắm cảnh trên cao, từ trên bộ liễn đi xuống, biểu tình bình tĩnh đến gần như hờ hững: "Đúng vậy."
Hoa Lưu Li thấy tâm tình hắn không tốt, thức thời chuẩn bị rời đi: "Một khi đã như vậy, kia thần nữ liền không quấy rầy Thái Tử ......"
"Thềm đá khó đi, cô dẫn ngươi đi lên." Thái Tử đưa áo tới trước mặt Hoa Lưu Li, "Cầm."
Hoa Lưu Li cầm lấy góc áo của Thái Tử, mở to mắt chớp chớp: "A?"
"Cảnh đêm tết hoa đăng là thời điểm kinh thành đẹp nhất trong năm." Thái Tử dẫn Hoa Lưu Li đi trên thềm đá, "Không chỉ là hoàng cung, đường phố ngoài cung cũng rộn ràng đông đúc, phi thường náo nhiệt."
"Tối nay không cấm đi lại vào ban đêm sao?"
"Mỗi năm vào trừ tịch, tết hoa đăng, cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, trung thu, mấy dịp này đều không cấm đi lại vào ban đêm." Thái Tử đi rất chậm, hắn thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Hoa Lưu Li, "Kinh thành tối nay là đêm đèn rực rỡ nhất."
Thềm đá được quét tước rất sạch sẽ, Hoa Lưu Li kéo làn váy đi trên thềm đá, phát ra tiếng rào rạt rất nhỏ. Khi leo được một nửa, nàng bước chậm lại.
Thái Tử quay đầu lại nhìn nàng: "Lạnh?"
Hoa Lưu Li mờ mịt lắc đầu.
Thái Tử lại cởi áo choàng trên người ra, khoác lên người Hoa Lưu Li. Áo choàng to rộng mặc trên người Hoa Lưu Li, càng khiến Hoa Lưu Li giống như tiểu hài tử chưa lớn vậy, mũ áo choàng che đi hơn phân nửa khuôn mặt nàng, nàng buông góc áo Thái Tử ra, chỉnh lại mũ áo choàng, kết quả mũ quá lớn, che luôn toàn bộ mặt nàng.
Thái Tử duỗi tay giúp nàng gỡ mũ xuống, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
"Điện hạ." Hoa Lưu Li đỡ đỡ bộ diêu trên tóc, "Ngài giễu cợt thần nữ như vậy là không được."
"Xin lỗi, cô nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, giống như mèo nhỏ rơi vào bụi cây vậy." Thái Tử ho khan hai tiếng, hai mắt đẹp đẽ nhiễm ý cười, "Đi, cô dắt ngươi đi."
Hắn đưa tay đến trước mặt Hoa Lưu Li.
Hoa Lưu Li hoài nghi nhìn hắn.
"Ngươi là một tiểu cô nương choai choai, lo lắng cái gì?" Thái Tử bật cười, thả khăn tay vào trong lòng bàn tay, "Vậy, cách một cái khăn tay chắc là được rồi."
"Thần nữ cũng không phải lo lắng cho mình." Hoa Lưu Li đưa tay đưa cho Thái Tử, dù sao nàng chuẩn bị nuôi trai bao, cũng không sợ người khác hiểu lầm.
Nhưng sợ Thái Tử đang yên đang lành là một lang quân tốt đẹp lại bị người khác hiểu lầm có cái gì với nàng.
Nàng từ nhỏ thể hàn, so sánh với nàng, tay Thái Tử giống như bếp lò vậy. Nhìn bóng dáng Thái Tử, nghĩ đến trai bao mình nuôi sau này khẳng định sẽ không đẹp bằng Thái Tử, nàng không khỏi cảm thấy có chút bi thương.
Nhìn thấy tuyệt sắc trên thế gian rồi, nhìn lại mấy người khác, phần lớn đều trở thành dung chi tục phấn (ý chỉ tầm thường, nhạt nhòa).
Nàng quay đầu nhìn các cung nữ đang cầm đèn đi theo bọn họ, đèn lồng lập loè trong đêm, cũng trở thành một cảnh đẹp.
"Tới rồi." Thanh âm của Thái Tử làm nàng phục hồi tinh thần lại.
Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn lại, không nhìn cảnh trí trong cung, mà nhìn đường phố sáng rực ngoài cửa cung không thấy điểm cuối, còn nhìn cả khói lửa lập lòe lúc ẩn lúc hiện.
Phong cảnh trên đài rất lớn, Hoa Lưu Li mặc áo choàng rộng cũng không cảm thấy lạnh, nàng ghé vào sau tường, thật lâu sau mới cảm khái: "Cảnh thật đẹp."
Thái Tử đứng phía sau nàng, im lặng không nói gì.

"Tết hoa đăng trước kia, điện hạ cũng tới đây ngắm cảnh sao?" Hoa Lưu Li ngắm nhìn nơi xa, hiểu rõ ràng bốn chữ "Kinh thành phồn hoa" là thế nào.
Thái Tử đến bên cạnh nàng rồi đứng yên, nhìn cảnh tượng thịnh thế này: "Ân."
"Thật tốt." Bộ diêu trên tóc Hoa Lưu Li bị gió thổi lay qua lay lại, nàng thở dài thoải mái, "Cảnh tượng như vậy, thật khiến người khác vui vẻ."
Thái Tử nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên người, muốn nói gì đó, nhưng kết cục không nói gì cả.
Dưới đài ngắm cảnh, Anh Vương cách Vương phi tương lai lần đầu gặp mặt là Lâm cô nương mười bước. Mẫu phi nói tối nay là tết hoa đăng, muốn hắn mang Lâm cô nương đi ngắm đèn trong cung.
Tối thế này, mấy cái đèn lồng rách kia có cái gì đẹp.
Nhưng lời mẫu phi nói không thể làm trái, hắn vẫn mang Lâm cô nương đi xem. Vì bớt việc, hắn cũng lười đến dẫn nàng đi đến nơi khác, định đưa người tới ngắm cảnh trên đài, để nàng chậm rãi ngắm.
Nhưng khi tới dưới đài ngắm cảnh rồi, hắn mới phát hiện trên đài đã có người, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Ai đầu óc như vậy có bệnh vậy, tối như vậy chạy tới đài ngắm cảnh nói chuyện?"
Lâm Uyển nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên cứng đờ, nàng nên trách mình định ra vị hôn phu sai rồi, hay là nên trách tai mình quá tốt?
Gió đêm khẽ thổi, lượn lờ bên cạnh hai người, không khí vô cùng xấu hổ.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Vương vô địch thẳng nam, ai dạy ngươi như vậy.
Lâm Uyển: Ta không nên ở chỗ này, ta hẳn nên ở nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro