Chương 30: Mèo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Anh Vương quay đầu nhìn Lâm Uyển, nói với thái giám hầu hạ bên người: "Ngươi đi xem xem là ai ở trên đó." Nói xong, hắn xoay người nói với Lâm Uyển, "Lâm cô nương, tối nay có chút lạnh, ngươi nên mặc thêm đồ."
"Đa tạ Vương gia quan tâm." Tươi cười trên mặt Lâm Uyển cứng đờ, nàng biết đêm nay sẽ gặp Anh Vương, cố ý cẩn thận phối trang sức với quần áo, lộ ra ưu điểm của nàng.
Nàng phí hết tâm tư đi trang điểm, không phải để cho một người nam nhân đi nhắc nhở nàng thời tiết lạnh.
Lạnh hay không, chính nàng không tự biết sao, còn cần hắn nhắc nhở?
Đáng tiếc Anh Vương cũng không hiểu mấy tâm tư này của nàng, thấy thái giám tùy hầu đi rồi quay lại, nhíu mày nói: "Sao vậy, cho ngươi đi tìm hiểu người ở trên là ai, ngươi quay về làm gì?"
"Vương gia, nô tài chỉ là nhớ tới một việc." Thái giám tùy hầu nhỏ giọng nói, "Mỗi năm vào tết hoa đăng, Thái Tử đều đến chỗ này ngắm đèn."
"Người như hắn đến đây......" Anh Vương bỗng dừng lại, hắn nhớ ra, ngày mai là ngày giỗ của Cung Huệ Hoàng Hậu mẹ đẻ Thái Tử.
Mẹ đẻ Thái Tử Huệ phi là người như thế nào, Anh Vương đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ khi Huệ phi mất, Cơ Nguyên Tố còn chưa được năm tuổi. Sau khi Cơ Nguyên Tố được phong làm Thái Tử, Huệ phi mẫu bằng tử quý, được phụ hoàng truy phong làm Hoàng Hậu.
Có lẽ cũng không phải mỹ nhân khuynh thành tuyệt diễm gì, nếu không phải sinh ra được nhi tử khiến phụ hoàng thích, chỉ sợ đến lúc bà chết rồi cũng không có ai biết.
"Nếu Thái Tử ở trên, chúng ta không nên đi quấy rầy." Trước khi Lâm Uyển vào kinh, đã hỏi thăm về quan hệ của các vị hoàng tử, cho nên không muốn vào lúc này để huynh đệ hai người phát sinh mâu thuẫn.
Nếu về sau truyền ra lời đồn nàng cùng Anh Vương gặp mặt vào lúc ban đêm, còn khiến cho Hoàng trưởng tử cùng Thái Tử bất hòa, về sau nàng phải sống thế nào ở kinh thành. Không chỉ nàng, ngay cả thanh danh của cha cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
"Thái Tử đã đến rồi, bổn vương cũng phải đến đó." Anh Vương vốn dĩ không quá hứng thú với đài ngắm cảnh, nhưng sau khi nghe nói Thái Tử ở trên, ngược lại cố chấp muốn đi lên.
Lâm Uyển uyển chuyển khuyên vài câu, thấy sắc mặt Anh Vương ngày càng khó coi, đành phải ngậm miệng lại.
Càng lên cao thì gió càng lớn, Lâm Uyển sờ sờ cánh tay có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn trên đài, bước chân dừng lại. Thân ảnh kia có chỗ nào giống Thái Tử, rõ ràng giống một vị nữ tử.
Nàng muốn gọi Anh vương gia lại, nhưng Anh vương gia đi trước nàng vài bậc thang, vì thế nàng đành cắn chặt răng, đi lên theo.
"Có người tới?" Hoa Lưu Li nhìn về phía bậc thang, tầm mắt giao nhau với Anh Vương đang bò lên trên bậc thang.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh kia của Hoa Lưu Li, Anh Vương tự dưng không dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Lưu Li. Đại khái là vì hắn biết Hoa Lưu Li suýt chút nữa đã trở thành Anh Vương phi, mà hiện tại hắn dẫn theo vị hôn thê tới đây đụng phải nàng, tự dưng có cảm giác chột dạ không rõ ràng.
"Đại ca." Thái Tử từ trong chỗ tối đi ra, hắn đi đến bên người Hoa Lưu Li, nói với Anh Vương đang phát ngốc, "Đại ca hôm nay thật có nhã hứng, cũng tới đây ngắm cảnh?"
Hắn nhìn nữ tử trẻ tuổi xa xa đằng sau Anh Vương, đoán được tính toán của Hiền phi. Đáng tiếc Hiền phi hiển nhiên đánh giá cao bản lĩnh dỗ nữ nhân của nhi tử, để Anh Vương đơn độc một chỗ với vị hôn thê của hắn, không phải bồi dưỡng cảm tình, mà là tạo thêm trở ngại cho cảm tình.
Anh Vương bò lên trên đài ngắm cảnh, chú ý tới áo choàng rõ ràng không vừa người Hoa Lưu Li, quay đầu banh mặt chắp tay thi lễ với Thái Tử: "Vừa vặn đi ngang qua, liền tới nơi này nhìn xem. Không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, gặp được Thái Tử cùng Phúc Thọ quận chúa cũng đang ngắm cảnh ở chỗ này."
Hoa Lưu Li hành lễ với Anh Vương, lùi mấy bước sang bên cạnh, sáng suốt để loại cơ hội "giao lưu thân tình" này lại cho huynh đệ hai người. Vừa đứng vào một chỗ trong góc, nàng bỗng thấy có một nữ tử trẻ tuổi đi lên, tư thái như liễu lay trong gió, gió đêm khẽ nhấc làn váy của nàng ấy lên, phảng phất như nàng ấy sẽ bị gió thổi đi.
Người này là ai?
Anh Vương không nói người tới cùng hắn là ai, Hoa Lưu Li cũng không tiến lên tiếp đón, chỉ hơi gật đầu.
Hoa Lưu Li không quen biết Lâm Uyển, Lâm Uyển lại biết Hoa Lưu Li. Khi nghe Anh Vương nói bốn chữ "Phúc Thọ quận chúa" này, nàng đã biết nữ tử cùng Thái Tử ngắm cảnh là ai. Dung mạo đối phương so với trong tưởng tượng của nàng xinh đẹp hơn nhiều, đặc biệt là đôi mắt long lanh như nước kia, rất dễ khiến người khác sinh thương tiếc.
Nàng biết trước đó Anh Vương cùng Phúc Thọ quận chúa suýt chút nữa đã định ra hôn ước với nhau, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác quái dị, thấy Hoa Lưu Li gật đầu với nàng, liền hành lễ.
Có lẽ bởi vì nàng mới vừa vào kinh, còn nhiều xa lạ với kinh thành, cho nên đứng trên đài ngắm cảnh này làm nàng có cảm giác chân tay luống cuống xấu hổ. Từ lúc nàng đi lên đến bây giờ, Thái Tử cùng Anh Vương đều không nhìn nàng, giống như nàng căn bản không tồn tại vậy.
Một trận gió lớn thổi lại đây, quật vào tường tạo ra tiếng ô ô.
"Lạnh không?" Nghe thấy thanh âm của Anh Vương, Lâm Uyển ngẩng đầu chuẩn bị trả lời, lại phát hiện ánh mắt của Anh Vương hướng đến không phải mình, mà là Phúc Thọ quận chúa.
"Không lạnh, áo choàng Thái Tử điện hạ đưa cho thần nữ rất ấm áp." Hoa Lưu Li lắc đầu, Anh Vương dẫn nữ nhân tới ngắm cảnh, đi hỏi nàng lạnh không làm gì?
Đây không phải đang kéo cừu hận cho nàng sao? Không nghĩ tới Anh Vương thoạt nhìn thì thẳng tính, thủ đoạn cung đấu vẫn hiểu được một chút, quả nhiên rốt cuộc vẫn là hoàng tử ở trong cung, có kinh nghiệm hơn so với người khác.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nếu truyền ra lời đồn gì đó, làm người khác hoài nghi mắt chọn nam nhân của nàng, vậy thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Hoa Lưu Li nhanh chóng dịch vài bước về phía Thái Tử, cần phải để cho vị nữ tử này thấy rõ, nàng cùng Thái Tử đi ngắm cảnh, không có quan hệ gì với Anh Vương.
"Thái Tử sợ đã quên, Phúc Thọ quận chúa thân thể mảnh mai, không chịu được gió." Anh Vương cười lạnh nhìn về phía Thái Tử, "Nếu làm hại quận chúa sinh bệnh, ngươi ăn nói thế nào với Hoa tướng quân cùng Vệ tướng quân?"

Thái Tử gật đầu: "Đại ca nói đúng." Hắn quay đầu nhìn Hoa Lưu Li, "Quận chúa, cô đưa ngươi trở về."
Thái Tử khó có được một lần ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Anh Vương vẫn cảm thấy có chút nghẹn khuất.
"Được." Hoa Lưu Li cũng không có ý định ở lại đây ảnh hưởng đến Anh Vương hẹn hò, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
"Cẩn thận." Thái Tử như cũ thả khăn tay vào lòng bàn tay, chờ Hoa Lưu Li đặt tay vào rồi thì nắm tay nàng, dẫn nàng chậm rãi đi xuống.
Áo choàng to rộng kéo trên mặt đất, dưới ánh đèn lồng ẩn hiện ánh kim nhàn nhạt, đó là chỉ vàng thêu trên áo choàng phản chiếu lại ánh đèn.
Lâm Uyển nhìn áo choàng như ánh sao lấp lánh trong đêm tối, quay đầu nhìn Anh Vương, lạnh đến rùng mình một cái.
"Đó là Anh Vương phi tương lai, Lâm gia cô nương." Đi xuống đài ngắm cảnh, Thái Tử nói cho Hoa Lưu Li thân phận của nữ tử xa lạ kia. Tiểu cô nương bên cạnh suýt nữa thì trở thành Anh Vương phi, sau khi nghe xong phản ứng lại rất bình tĩnh.
"Nga." Hoa Lưu Li gật đầu, trước đó nàng có nghe Gia Mẫn nhắc tới việc định ra Anh Vương phi này cho nên hiện tại cũng không thấy bất ngờ lắm. Nàng cởi áo choàng trên người ra, "Điện hạ, cái này trả lại cho người."
"Khoác đi." Thái Tử đứng yên tại chỗ, "Đêm đã khuya, để cung nữ đưa ngươi trở về."
Hoa Lưu Li gật đầu, nàng nhún người hành lễ rồi xoay người đi. Khi đi đến ngã rẽ, nàng quay đầu nhìn thấy Thái Tử vẫn đứng ở đó, chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng, càng ngắm càng thấy đẹp.
Nàng đã sớm nhận ra tâm tình Thái Tử tối nay không tốt lắm, nhưng thân ngoại thần nữ, quản việc riêng của hoàng tử thì không tốt lắm, cho nên chỉ có thể giả bộ không biết gì cả.
Đáng tiếc sắc đẹp mê hoặc người, nàng bỗng cảm thấy cứ như vậy bỏ mặc Thái Tử đang tâm tình không tốt, lương tâm sẽ bất an.
"Điện hạ." Hoa Lưu Li xoay người đi đến trước mặt Thái Tử, cười khanh khách nhìn hắn, "Ngoài cung náo nhiệt như vậy, muốn cùng đi xem không?"
Thái Tử ngơ ngẩn nhìn Hoa Lưu Li, bỗng nhiên cười lên: "Được."
"Quận chúa......" Diên Vĩ thấy chủ tử nhà mình vì sắc đẹp, đêm khuya rồi không ngủ mà muốn ra cung, nhỏ giọng nói, "Ngài ra ngoài lâu như vậy không trở lại, có cần phái người nói một tiếng với phu nhân không?"
"Ngọc Dung." Hoa Lưu Li nói với tỳ nữ khác bên người, "Ngươi trở về nói với mẫu thân một tiếng, ta cùng Thái Tử điện hạ ra ngoài mua hoa đăng chơi."
Nói xong không đợi Ngọc Dung cự tuyệt, kéo Thái Tử đi.
Cung nữ đưa áo choàng vừa người hơn tới để Hoa Lưu Li thay, Thái Tử lấy lại áo choàng trên người Hoa Lưu Li khoác lên người mình, cười nói với Hoa Lưu Li: "Đi."
Nhóm cung hầu thấy Thái Tử thật sự đem Phúc Thọ quận chúa ra ngoài cung chơi, chạy nhanh đi gọi thị vệ, chuẩn bị ngựa. Diên Vĩ ngược lại tương đối bình tĩnh, bước nhanh theo Hoa Lưu Li.
Nghe nói năm đó Đại tướng quân sau khi nhìn thấy phu nhân liền kinh diễm, mặc kệ bị ai đánh ai mắng đều muốn cầu thú phu nhân. Quận chúa nhà nàng nhìn thấy Thái Tử đẹp như vậy, chỉ bồi hắn ra ngoài cung đi xem hoa đăng, như vậy đã bình thường lắm rồi.
Yêu cái đẹp là tổ truyền của Hoa gia, không thay đổi được.
Ra ngoài hoàng cung, không khí dường như thêm một phần náo nhiệt hẳn lên. Hai người đi vào con đường náo nhiệt nhất ngoài phố, trên đường người yêu có đôi có cặp vừa nói vừa cười, Hoa Lưu Li thở dài nói: "Buổi tối hôm nay quả thực tràn ngập ác ý với người không có bạn lữ (người yêu) mà."
Nàng thấy có rất nhiều cửa hàng đều đang tổ chức hoạt động chơi đoán chữ tặng hoa đăng, cảm thấy tuy mình không chơi đoán chữ được, nhưng tiêu tiền mua đèn thì vẫn có thể. Vì thế nàng liền tiêu tiền, mua một cái hoa đăng đẹp nhất, đưa cho Thái Tử: "Điện hạ, tặng cho người."
Thái Tử không nhịn được bật cười: "Tặng cho cô?"
"Hoa đăng tặng mỹ nhân, hoa đăng này điện hạ cầm là thích hợp nhất." Hoa Lưu Li dùng khăn tay che miệng lại ho nhẹ, "Đi, chúng ta đến phía trước nhìn xem."
Thái Tử nhấc đèn lên nhìn kỹ, đèn này là đèn hồ ly ngắm trăng, hồ ly ngây thơ chất phác, trong mắt mang theo vài phần linh động.
Hồ ly?
Làm nữ nhi của Hoa Ứng Đình, Hoa Lưu Li mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã học được thủ đoạn dỗ mỹ nhân vui vẻ của Hoa Ứng Đình.
Nói hoa mỹ một chút thì là bồi mỹ nhân ngắm cảnh, thật ra quan trọng nhất là mua mua mua.
Đáng tiếc Thanh Hàn châu không có quá nhiều nơi có thể tiêu tiền, cũng không có mỹ nhân khiến nàng muốn dỗ dành, Thái Tử là người đầu tiên để nàng luyện tập.
Trên đài lộ thiên có các đại mỹ nhân đang tổ chức hội đèn lồng, dưới đài có rất nhiều nam nhân biểu tình kích động đang chen chúc nhau, vì mỹ nhân mình thích trầm trồ khen ngợi hò hét.
Cách đó không xa có quán bán hàng rong, người ngồi ở đó rất đông, thỉnh thoảng lại có nha sai đi tuần tra, vừa ầm ĩ vừa náo nhiệt.

Bên bờ sông, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều đang vây quanh đó thả hoa đăng ước nguyện, trên mặt sông lơ lửng vô vàn hoa đăng, giống như những ngôi sao lấp lánh trong ngân hà kia.
Hoa Lưu Li liếc Diên Vĩ một cái, Diên Vĩ lập tức mua hai ngọn đèn lại đây.
"Điện hạ có muốn ước nguyện không?" Hoa Lưu Li đưa hoa đăng tới trước mặt Thái Tử.
Thái Tử nhận đèn, ngẩng đầu nhìn ánh đèn lung linh trên mặt sông: "Cô cũng không tin mấy cái này."
"Không sao cả, thần nữ kỳ thật cũng không tin." Hoa Lưu Li đến bên bờ sông, vẫy tay với Thái Tử nói, "Điện hạ, ngài tin hay không cũng được, nhưng nghi thức rất quan trọng."
Thái Tử đưa đèn hồ ly cho thị vệ phía sau, cầm hoa đăng đi đến bên cạnh Hoa Lưu Li: "Quận chúa tối nay có nguyện vọng gì?"
"Ta hình như cũng không thiếu cái gì, không có nguyện vọng gì muốn thực hiện cả." Hoa Lưu Li nhìn mặt trăng dưới nước, thắp đèn, ngồi xuống nhìn Thái Tử, "Vậy ước cho nguyện vọng của điện hạ có thể thành sự thật?"
Hoa đăng ở trên mặt nước nhẹ nhàng đung đưa, Thái Tử học theo Hoa Lưu Li, thả đèn đi: "Ngươi cũng không biết nguyện vọng của cô là gì."
"Không quan trọng, quan trọng là quá trình." Hoa Lưu Li chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Thái Tử, "Điện hạ, rất nhiều sự việc không nhất định phải có kết quả, vui vẻ là tốt rồi."
Thái Tử khẽ cười ra tiếng, nhìn theo hai ngọn đèn chậm rãi xa dần, con sông này không biết đã chở theo nguyện vọng của bao nhiêu người?
"Vậy cô đa tạ quận chúa."
Lúc này trong Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh sầu mặt oán giận với thuộc hạ: "Nhị hoàng tử của nước Kim Phách kia còn chưa ăn cơm sao?"
"Lão tử cũng sắp từ nhiệm rồi, vẫn còn có người mang phiền toái đến." Đại Lý Tự Khanh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng cũng sắp lên giữa trời rồi.
"Không ăn thì kệ cho hắn đói, không chết là được."
Bùi Tế Hoài thấy đại nhân sắc mặt sầu khổ, chủ động mở miệng nói: "Đại nhân, hạ quan đi xem."
"Bản quan nhìn Nhị hoàng tử này cũng không phải người tốt lành gì, đã thành tù nhân rồi, còn muốn gặp nữ nhi Đại tướng quân." Trương Thạc xuy một tiếng, "Làm như nơi này là nước Kim Phách vậy, con tin thì nên có bộ dáng của con tin!"
Bùi Tế Hoài khuyên bảo vài câu, xoay người đi thiên lao.
Nhị hoàng tử nước Kim Phách thân phận đặc thù, Đại Lý Tự phái không ít người tới trông coi. Hiện giờ người ở Đại Lý Tự đã gần mười canh giờ rồi vẫn chưa uống một giọt nước nào, không biết muốn nháo cái gì.
Nếu thật sự muốn chết, trên đường đến đây đã sớm tìm cơ hội tự sát, làm sao tới kinh thành rồi mới bắt đầu nháo trời nháo đất.
Nếu có người hỏi A Ngõa có đói bụng không, hắn khẳng định không chút do dự rống to "đói". Nhưng thân là Nhị hoàng tử được coi trọng nhất của nước Kim Phách, hắn cảm thấy mình không thể vô thanh vô tức bị nhốt trong phòng giam của Đại Tấn, đây là ngược đãi tù binh.
Náo loạn suốt một ngày, đã sớm không còn sức lực, hơn nữa không có ai để ý tới hắn, hắn tiếp tục nháo cũng không có ích gì. Chỉ nghĩ đi ngủ sớm một chút, ngủ sẽ không cảm thấy đói bụng nữa.
Khi hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, có người đi đến. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, mở to mắt, nỗ lực thể hiện bộ dáng ngoan cường.
"A Ngõa điện hạ." Bùi Tế Hoài bảo thuộc hạ nâng bàn đồ ăn vào, để ở trước mặt A Ngõa: "Nghe nói điện hạ hôm nay chưa uống một giọt nước nào, bản quan thập phần lo lắng, cho nên cố ý bảo người làm một bàn đồ ăn ngon, thỉnh điện hạ nhấm nháp."
"Không ăn." A Ngõa nuốt nuốt nước miếng, "Trước khi các ngươi đem Hoa Lưu Li tới đây, ta sẽ không ăn bất cứ thứ gì."
"Xem ra điện hạ không đói bụng." Bùi Tế Hoài cười như không cười mà nhìn A Ngõa, ngay trước mặt hắn đá đổ một bàn đồ ăn, chân dùng sức nghiền nghiền trên mặt đất, "Là lỗi của bản quan, đã quên điện hạ mới đến, không quen khí hậu ở kinh thành, cần không ăn hai ngày."
Toàn bộ nhà tù tràn ngập mùi hương đồ ăn, A Ngõa bụng đói kêu vang trừng mắt quan viên nước Tấn: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, điện hạ chưa quen với khí hậu, bản quan nếu kiên trì để ngài dùng bữa, đó là hại tính mạng của ngài." Bùi Tế Hoài nói xong câu đó, xoay người liền đi.
"Từ từ, bổn điện hạ muốn gặp Hoa Lưu Li!"
"Điện hạ." Ngoài cửa lao, Bùi Tế Hoài lãnh đạm nói: "Ngài thân là con tin của quốc gia, thân phận đê tiện, gọi tên húy của quận chúa triều chúng ta, quả thực mạo phạm."
"Buồn cười, bổn điện hạ là hoàng tử, là đế vương tương lai của Kim Phách."
"Điện hạ ngại số thành trì Kim Phách phải bồi thường chưa đủ nhiều?" Bùi Tế Hoài cầm lấy roi trong tay thuộc hạ thưởng thức, "Nếu ngài thực sự có ý nghĩ như vậy, bản quan có thể thay ngài chuyển lời cho bệ hạ."
"Ngươi, ngươi......" A Ngõa không nghĩ tới, một quan nhỏ của nước Tấn cũng dám mở miệng châm chọc hắn.
"Điện hạ không ăn thì để bị đói đi." Bùi Tế Hoài xoay người đi ra ngoài, "Đợi đến lúc điện hạ muốn ăn rồi, bản quan sẽ đến thăm ngài sau."

Tù binh không nghe lời hơn phân nửa là đã ăn no căng rồi, để đói một thời gian là sẽ tốt lại, một ngày không được thì hai ngày.
Con tin nên có bộ dáng của con tin, vương tử của một quốc gia thua trận chạy tới triều Tấn phô trương, là thật sự tưởng rằng Đại Lý Tự không có thủ đoạn thu thập người?
"Bùi đại nhân, ngài đối đãi như vậy với A Ngõa hoàng tử, nhỡ bệ hạ biết, có khả năng trách tội ngài không?" Thủ hạ có chút lo lắng.
"Không cần lo lắng." Bùi Tế Hoài ném roi cho thủ hạ, xoay người lên ngựa nói, "Bệ hạ nếu muốn đối xử tử tế với hắn, sao lại giam giữ hắn ở Đại Lý Tự."
Người Đại Lý Tự giam giữ là kiểu người nào, bệ hạ có thể không biết sao?
"Tối nay trên đường người nhiều, ta đi ra ngoài nhìn xem có người nào gây chuyện không." Bùi Tế Hoài dặn dò nói, "Trong mười canh giờ tới không cần đưa đồ ăn và nước cho A Ngõa hoàng tử kia, để cho hắn biết cái gì gọi là nghe lời."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Bùi Tế Hoài vỗ vỗ ngựa, biến mất trong bóng đêm.
Thuộc hạ nói thầm, A Ngõa hoàng tử này rốt cuộc vì sao lại nháo muốn gặp vị thiên kim kia của Hoa gia, còn có một bộ dáng hận nàng đến xương tủy
Người không biết, còn tưởng rằng thiên kim Hoa gia đã phụ hắn vậy.
Người trên đường rất đông, Hoa Lưu Li không dám mua đồ ăn bên đường cho Thái Tử ăn, chỉ dẫn hắn đi chơi chút náo nhiệt trên đường, tỷ như ném vòng, ném thẻ vào bình rượu, ném phi tiêu linh tinh.
Hai người cũng không tiếc, phần thưởng có được đều chia cho trẻ nhỏ đanh ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Thủ pháp ném phi tiêu của quận chúa thật tốt."
"Thần nữ tuy rằng thân thể không tốt, nhưng vẫn học người nhà một chút thủ đoạn bảo vệ mình." Hoa Lưu Li rời khỏi sạp ném phi tiêu, "Thủ pháp nhỏ này cũng không tính là gì."
Có lẽ bởi vì chơi đến vui vẻ, Thái Tử phát hiện sắc mặt Hoa Lưu Li tối nay cũng không quá mức tái nhợt, thậm chí còn mang theo sắc đỏ ửng nhàn nhạt.
Tỳ nữ hầu hạ bên người đưa cho nàng uống thuốc viên, không biết được tạo thành từ cái gì, hắn có thể ngửi được một cỗ hương thảo dược nhàn nhạt.
Trăng đã lên cao, đám người bắt đầu tan đi, Thái Tử nhìn đường phố dần dần trống trải: "Sắp qua nửa đêm rồi, chúng ta cần phải trở về."
"Được." Hoa Lưu Li mua mặt nạ mèo hoa, đeo lên mặt, đem mặt hướng về phía Thái Tử, "Điện hạ, người có từng nghe nói qua một lời đồn không?"
"Lời đồn gì?"
"Kỳ thật mèo và hổ là họ hàng gần, tổ tông của mèo và hổ đều lợi hại giống nhau, là Đại vương trong núi." Nói xong, nàng tay ra, hướng Thái Tử "Ngao" một tiếng.
"Ân, một con...... hổ thật hung." Thái Tử gập ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ trên mặt nạ, "Thú nuôi trong vườn của cô vừa lúc thiếu một con hổ, không bằng mang ngươi về nuôi. Tuy có chút nhỏ, lại còn yếu ớt chút, nhưng cô cũng không chê."
"Điện hạ?!" Bùi Tế Hoài không dám tin nhìn Thái Tử, vội vàng xoay người xuống ngựa, "Ngài như thế nào lại ở chỗ này?"
Hơn nữa lại còn ở cùng tiểu cô nương trẻ tuổi?
Tin tức Đại Lý Tự linh thông, hắn cũng không nghe ngóng được Thái Tử dạo gần đây thân thiết với vị cô nương nào trong kinh thành a. Vị tiểu cô nương sóng vai cùng điện hạ đeo mặt nạ mèo này, quần áo hoa lệ, tay trắng nõn non mịn, vừa thấy liền biết là cô nương được chiều chuộng lớn lên.
Hoa Lưu Li chuẩn bị gỡ mặt nạ xuống, Thái Tử giơ tay ra, nhẹ nhàng đè mặt nạ trên mặt nàng lại, không cho nàng gỡ xuống.
"Tết hoa đăng náo nhiệt như vậy, cô đi dạo chơi một chút."
Chú ý tới động tác của Thái Tử, Bùi Tế Hoài không đặt ánh mắt trên người thiếu nữ nữa, chắp tay nói: "Điện hạ phải về cung, vi thần hộ tống ngài."
Thái Tử muốn nói không cần, hắn nghiêng đầu nhìn Hoa Lưu Li một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Đi theo đi."
Hoa Lưu Li mang mặt nạ, quay đầu nhìn Bùi Tế Hoài thành thật đi theo phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói với Thái Tử: "Vị này hình như là Đại Lý Tự Bùi thiếu khanh?"
"Ngươi còn nhớ rõ hắn?" Thái Tử gật gật đầu, "Đúng là hắn."
Bùi Tế Hoài cúi đầu, giả bộ mình không nghe thấy hai người nói chuyện. Hắn làm ở Đại Lý Tự gần 5 năm, thập phần mẫn cảm với thanh âm của con người. Cho nên vừa nghe vị thiếu nữ này mở miệng nói chuyện, liền có thể xác định mình từng gặp qua người này.
"Điện hạ, tù binh A Ngõa mới tới kinh thành, chưa quen với khí hậu ở đây, vi thần vì thân thể hắn suy nghĩ, để người cắt phần thức ăn ngài mai của hắn." Bùi Tế Hoài nói, "Không biết vi thần làm như vậy có chỗ nào không ổn không?"
Thái Tử dừng chân lại, nhìn người đeo mặt nạ bên cạnh, "Khá tốt, ngay kia có thể cho hắn uống chút nước, thức ăn thì thôi."
"Vi thần tuân mệnh." Bùi Tế Hoài làm bộ vô tình nhắc tới Trương Thạc, "Vì tránh cho thích khách cướp tù, Đại Lý Tự Khanh Trương đại nhân còn canh giữ trong Đại Lý Tự Khanh, bảo đảm an toàn cho A Ngõa."
"Trương Thạc làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, vô luận là cô hay phụ hoàng, đều rất tin tưởng ông ấy." Thái Tử phảng phất cũng thuận miệng một câu, "Bất quá mấy đại án kia của Đại Lý Tự, vẫn nên nhanh chóng xử lý."
"Thỉnh Thái Tử yên tâm, vi thần nhất định toàn lực ứng phó." Bùi Tế Hoài hai mắt sáng quắc, có chút cảm kích hành lễ với Thái Tử. Lời này của Thái Tử, rõ ràng đang nói bệ hạ sẽ không triệt chức quan Trương đại nhân.
Lại tinh tế nghĩ một chút, hắn liền hiểu được. Đại Lý Tự quan trọng như vậy, Thái Tử sao có thể để nhạc phụ cùa Anh Vương đi quản lý?
Trương đại nhân của bọn họ tuy rằng không phải quan viên phe Đông Cung, nhưng cũng không phải phe của các hoàng tử khác, cho nên ông ấy đảm nhiệm Đại Lý Tự Khanh là thích hợp nhất.
Chờ Bùi Tế Hoài đưa Thái Tử vào cung rồi, thấy thiếu nữ từ đầu đến cuối cũng không có lộ mặt kia cùng Thái Tử cùng nhau đi vào, hắn mới giật mình phản ứng lại, nữ tử có thể cùng Thái Tử tiến cung, chẳng lẽ là công chúa?
Nhưng quan hệ của Thái Tử với ba vị công chúa cũng không phải quá thân cận a.
Hoa Lưu Li gỡ mặt nạ ra, không hỏi Thái Tử vì sao không cho nàng lộ mặt trước Bùi Tế Hoài, cười tủm tỉm nói: "Điện hạ đêm nay chơi vui vẻ không?"
Thái Tử nhìn hai mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh: "Tối nay cô thực vui vẻ."
"Vui vẻ là tốt rồi." Hoa Lưu Li nhón chân, vỗ vỗ bả vai Thái Tử: "Điện hạ ngài còn trẻ, có cái gì chuyện thương tâm không cần để ở trong lòng, việc để cao hứng trên thế gian này không ít đâu."
Nói xong lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay với Thái Tử: "Thần nữ nên trở về rồi, điện hạ ngài trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Nàng xoay người chạy chậm hai bước, quay đầu lại cười cười với Thái Tử, che ngực ho nhẹ vài tiếng, cung nữ tỳ nữ vây quanh nàng cùng đi về hướng Thọ Khang Cung.
Thái Tử nhìn bóng dáng nàng rời đi, quơ quơ đen hồ ly trong tay, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Hoa Lưu Li rón ra rón rén đi vào trắc điện, ánh nến trong phòng bỗng nhiên sáng lên.
"Cuối cùng cũng trở về rồi? Ngọc Dung rõ ràng nói với ta, buổi trưa con liền về." Vệ tướng quân ngồi ngay ngắn ở chính vị, mặt không biểu tình nhìn nữ nhi đi chơi nửa đêm mới về.

"Mẫu thân." Hoa Lưu Li vẻ mặt lấy lòng tiến lên ôm cánh tay Vệ tướng quân, "Con chỉ chơi vui vẻ, về hơi muộn chút, người đừng giận con."
"Thái Tử đẹp hay không?" Vệ tướng quân xụ mặt hỏi.
"Đẹp nha." Hoa Lưu Li gật đầu, "Con cảm thấy hắn hình như có chút không vui, liền muốn dỗ hắn cười một cái, cũng không làm cái gì khác."
Ánh mắt Vệ tướng quân nhìn nữ nhi của mình giống như đang nhìn tiểu phấn trư (heo nhỏ) rốt cuộc cũng học xong cách làm thế nào để hái được củ cải trắng. Bà banh mặt nhéo nhéo gương mặt nữ nhi: "Tuổi còn nhỏ, đã học được bản lĩnh dỗ mỹ nhân của cha ngươi rồi."
"Sao có thể giống nhau được." Hoa Lưu Li nhân cơ hội này chui vào trong lòng Vệ tướng quân dụi dụi: "Trong lòng cha chỉ có một mình mẫu thân, nữ nhi đây là không đành lòng nhìn mỹ nhân thương tâm."
"Ta còn tưởng rằng, con có ý với Thái Tử." Vệ tướng quân không nỡ trách cứ nữ nhi, được nữ nhi làm nũng càng không có nguyên tắc: "Con nếu thật sự thích Thái Tử, mẫu thân sẽ nghĩ cách cướp người đến cho con."
"Mẫu thân, con đối với Thái Tử chỉ là thưởng thức, không có tình cảm ái mộ." Hoa Lưu Li sợ mẫu thân thật sự chạy tới chỗ bệ hạ cầu hôn, nhanh chóng nói, "Con chỉ muốn làm bạn cùng hai người cả đời, thuận tiện nuôi mấy trai bao, không có ý định làm hỏng nam nhân tốt như Thái Tử vậy."
"Như vậy cũng tốt." Vệ tướng quân gật đầu, "Nam nhân hoàng gia, nào giống như trai bao hiểu được niềm vui."
"Mẫu thân, lời này của người ngàn vạn lần đừng để cha nghe thấy được." Hoa Lưu Li nói nhanh, "Bằng không cha lại hoài nghi, người có phải hoa tâm hay không."
"Chậc." Vệ tướng quân vỗ vỗ đỉnh đầu Hoa Lưu Li, "Ta nhìn cái khoản ngắm người của con là giống ta, bản lĩnh dỗ người lại giống cha con."
"Mẫu thân người là nữ tướng quân bảo vệ biên giới, con là mỹ nhân bệnh tật nhu nhược yếu ớt, không giống nhau, không giống nhau."
"A." Vệ tướng quân ý vị không rõ cười khẽ một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Ha? Nữ nhân Hoa gia các ngươi đều tra (ý là tệ hại) như vậy sao?
Đại móng heo Lưu Li: Ta chỉ phạm sai lầm giống như nhiều nữ nhân khác, tỷ như thích mỹ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro