Chương 31: Đạo quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Ngày hôm sau, thời điểm Hoa Lưu Li tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Nhóm cung hầu ở Thọ Khang Cung đã quen với việc Phúc Thọ quận chúa dậy muộn, còn âm thầm đồng tình trong lòng, vốn dĩ có mệnh thiên kim tiểu thư, kết quả lại bởi vì thân thể không tốt, ăn không được chơi không được, dược không thể rời miệng.
Thái Hậu thấy Hoa Lưu Li đã tỉnh lại, bảo cung nữ hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng.
"Mẫu thân ngươi đi Thần Dương Cung gặp hoàng đế, một lát nữa sẽ đến đón ngươi." Thái Hậu cười nói, "Ban đêm ai gia nghe thấy động tĩnh, nghe nói đêm qua ngươi ra ngoài cung?"
Hoa Lưu Li nuốt đồ ăn trong miệng xuống, uống ngụm nước xong nói: "Thái Hậu nương nương, thần nữ đêm qua không cẩn thận về hơi muộn chút, làm ảnh hưởng đến ngài rồi?"
"Không cần khẩn trương, đây không phải việc to tát gì. Các ngươi đều là người trẻ tuổi, đi ra ngoài chơi muộn một chút cũng không sao." Trên mặt Thái Hậu hiện lên vẻ hoài niệm, "Ai gia lúc còn trẻ cũng từng cùng tiên đế nửa đêm trộm trốn khỏi cung, sau khi ra ngoài cung rồi còn sợ bị mấy quan viên kia phát hiện, lén lút giống như tặc vậy."
Ý cười trên mặt Thái Hậu dần dần nhạt đi, có lẽ do nhớ tới tiên đế đã sớm mất đi, cũng có lẽ do hoài niệm thời gian không thể quay về được kia. Thật lâu sau, bà khẽ cười một tiếng: "Khi đó quả thực rất vui vẻ."
Hoa Lưu Li từng nghe qua về chuyện xưa của tiên đế, nghe nói tiên đế và Thái Hậu là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt. Đáng tiếc chuyện xưa tốt đẹp này lại không có một kết cục tốt đẹp. Sau khi tiên đế đăng cơ được mười mấy năm, bắt đầu sủng ái một vị phi tần xinh đẹp khác, thậm chí ngay tại lúc vị phi tần này vừa sinh ra hoàng tử nói sẽ lập lại Thái Tử.
Bất quá tiên đế cũng không thực hiện được lời hứa với vị sủng phi này, bởi vì rất nhanh sau đó ông liền bị bệnh, đến lúc chết cũng không có cơ hội nói đến việc lập lại Thái Tử này.
Có lẽ đối với Thái Hậu mà nói, một nam nhân đã thay lòng đổi dạ, thậm chí còn định thương tổn đến hài tử của mình, chết rồi ngược lại là kết cục tốt nhất.
Tiên đế đến tột cùng bị bệnh mà chết, hay chết do nguyên nhân khác, đã không còn ai cảm thấy hứng thú, dù sao ở trong sách sử ông là bị bệnh mà chết. Đương kim bệ hạ thánh minh nhân đức, đương kim Thái Hậu hiền hoà hiền lương, hết thảy đều rất hoàn mỹ.
Thậm chí bây giờ khi Thái Hậu nhắc tới tiên đế, ngữ khí bình tĩnh thản nhiên, phảng phất như thể tiên đế chưa từng làm tổn thương bà, yêu hận tình thù trong quá khứ đều là mây khói thoảng qua, không đáng nhắc tới.
Hoa Lưu Li không rõ đây là yêu hay là không yêu, hận hay là không hận. Nhưng nàng biết rõ một đạo lý, nếu không có được tình cảm như cha và mẫu thân vậy thì không bằng không cần nó.
"Đứa be ngoan." Thái Hậu cười cười, "Ai gia già rồi, nhìn tiểu cô nương như ngươi, liền nhịn không được nhớ lại những chuyện trước kia."
Biểu tình Thái Hậu khôi phục lại như bình thường: "Qua nửa tháng nữa là đến tết hoa triêu rồi, ngày đó sẽ có không ít tiểu cô nương đi tế bái Bách Hoa Tiên Tử, ngươi có quần áo trang sức thích hợp chưa?"
"Quần áo của thần nữ kỳ thật không thiếu, nhưng không biết vì sao, sau khi mặc vào cũng không đẹp bằng mấy bộ Thái Hậu nương nương ngài đưa cho thần nữ." Mày liễu Hoa Lưu Li hơi nhíu, "Thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, đây là Thái Hậu nương nương ngài không phải, khiến ánh mắt thần nữ trở nên kén chọn hơn nhiều."
"Nói đi nói lại lại là ai gia sai, lý nào lại vậy?" Thái Hậu được Hoa Lưu Li nịnh đến mặt mày hớn hở, "Yên tâm đi, ai gia đã sớm giúp ngươi chuẩn bị y phục mặc vào tết triêu hoa rồi, nhất định toàn bộ cô nương trong kinh thành đều không bằng ngươi."
"Vừa rồi là thần nữ nói sai rồi, Thái Hậu nương nương ngài là tốt nhất." Hoa Lưu Li ra vẻ ngoan ngoãn nịnh Thái Hậu nương nương vui vẻ, "Có ngài ở đây, thần nữ nhất định có thể khuynh đảo muôn vàn nam nữ."
"Thế thì không được." Thái Hậu kéo Hoa Lưu Li ngồi vào bên cạnh mình, cười trêu nói: "Nếu tất cả lang quân cô nương đều khóc la hét muốn gả cho ngươi, ngươi phải làm sao bây giờ?"
"Ta liền chạy đến nơi này của ngài trốn." Hoa Lưu Li đúng lý hợp tình nói, "Quần áo là ngài đưa cho thần nữ, cho nên gặp phải họa ngài cũng phải gánh ba phần trách nhiệm."
Thái Hậu bị Hoa Lưu Li chọc cười, vứt hết cảm xúc thẫn thờ kia đi, bên người có một tiểu cô nương xinh đẹp lại đáng yêu, ai còn tiếp tục nghĩ đến một nam nhân đã qua đời?
Sau khi Vệ Minh Nguyệt từ Thần Dương Cung trở về thì nhìn thấy một màn như vậy, cung hầu Thọ Khang Cung đứng đó cầm châu báu y phục, mà Thái Hậu giống như công tử ăn chơi trác táng đang nóng lòng muốn dỗ dành mỹ nhân vui vẻ, đưa đống hoa phục trang sức này cho mỹ nhân để mỹ nhân tùy ý chọn lựa.
Nga, nữ nhi không bớt lo kia của bà chính là mỹ nhân đang được dỗ dành.
"Đá hồng ngọc trên ngạch trụy này......"
"Da ngươi trắng nõn, đeo cái này lên rất đẹp." Thái Hậu không đợi Hoa Lưu Li mở miệng, để cung nữ đưa cho Hoa Lưu Li nhận.
"Y phục ngày thường ngươi mặc phần lớn đều có màu sắc mộc mạc, ai gia cảm thấy cái váy đỏ thêu chỉ bạc này rất đẹp." Thái Hậu lấy ra một cái khăn lụa mỏng, đặt lên chiếc váy đỏ ngắm một lát, "Ngươi mặc bộ này lên người sẽ trở thành tiên nữ hạ phàm, hoàn mỹ."
"Thái Hậu nương nương." Vệ tướng quân cũng không quá hứng thú với thoa hoàn trang sức, chỉ cần nhìn thấy thoa hoàn trang sức liền cảm thấy đau đầu.
"Nhanh như vậy đã trở lại rồi?" Thái Hậu có chút mất mát, bà còn muốn giúp Hoa Lưu Li lựa thêm mấy bộ quần áo trang sức nữa kìa.
Bà lớn tuổi rồi, ngày thường không có việc gì, chỉ có mỗi cái sở thích này thôi.
Cũng không biết tiểu cô nương này của Hoa gia lớn lên kiểu gì, bề ngoài tuy rằng gầy yếu, nhưng lại là cái giá áo di động, mặc cái gì cũng đẹp cả. Trang điểm cho tiểu cô nương như vậy thật dễ mang lại cảm giác thỏa mãn.

"Tới, ngươi lại đây, cùng ai gia giúp Lưu Li chọn." Thái Hậu vẫy tay với Vệ Minh Nguyệt, thuận tiện ghét bỏ nói, "Ai gia biết ngươi cùng Ứng Đình ngày thường đều rất bận, nhưng các ngươi có tiểu khuê nữ xinh đẹp như vậy, cũng nên trang điểm cho nàng thật tốt. Ông trời để các ngươi sinh được nữ nhi xinh đẹp như vậy, không phải để các ngươi lãnh phí dung mạo của nàng đâu."
"Thái Hậu, mạt tướng cùng thần sao có thể để Lưu Li chịu khổ......"
"Ai gia thấy, các ngươi không trang điểm nàng thật đẹp, chính là để nàng chịu khổ." Thái Hậu chỉ vào một hộp trang sức, "Ngươi nhìn xem, loại nào thích hợp với Lưu Li nhất?"
Sắc mặt Vệ Minh Nguyệt cứng đờ: "Thái Hậu, ngài vẫn để mạt tướng đi biên quan giết địch thì tốt hơn."
"Lưu Li a, ngươi tốt nhất đừng học mẫu thân ngươi, lúc còn trẻ thấy trang điểm chải chuốt phiền toái liền mặc nam trang ra cửa." Thái Hậu xoay người nhìn Hoa Lưu Li: "Trêu chọc đến mấy cô nương trong kinh thành, không yêu lang quân lại đi yêu hồng nhan."
Hoa Lưu Li che miệng cười, khó trách đến tận bây giờ, vẫn còn có tiểu cô nương nháo phải gả cho mẫu thân.
Thái Hậu biết một nhà bốn người bọn họ đoàn tụ, khẳng định cõi lòng tràn đầy nhớ thương tưởng niệm, vì vậy cũng không giữ mẹ con hai người lại lâu, sau khi đưa y phục trang sức đã chọn cho Hoa Lưu Li mang đi thì để hai mẹ con bọn họ về.
Khi Hoa Lưu Li về đến nhà, bảng hiệu ngoài cửa từ "Hoa phủ" đã biến thành "Trung Dũng Hầu phủ", những người sai vặt canh ngoài cổng cũng biến thành binh lính mặc giáp màu xám.
"Nương, cha không phải đã trả lại binh quyền sao?" Dựa theo quy củ, người không có binh quyền không được phép có thị vệ cầm đao.
"Bệ hạ vốn muốn để phụ thân con nhậm chức Binh Bộ Thượng Thư, phụ thân con lấy lý do vết thương cũ khó chữa để cự tuyệt." Vệ Minh Nguyệt bước vào đại môn hầu phủ, "Bệ hạ liền để phụ thân con giữ danh hào Đại tướng quân, lại gia phong ông ấy làm thái bảo của Thái Tử." (Thái bảo: một chức quan trong triều đình phong kiến Trung Quốc, phụ trách việc giám hộ và phụ tá vị vua nhỏ tuổi)
"Thì ra là thế." Hoa Lưu Li nhẹ nhàng thở dài, "Như vậy cũng tốt."
"Tuổi còn nhỏ, sự tình trong nhà đã có người lớn chúng ta nhọc lòng, con thở dài cái gì?" Vệ tướng quân đi đến chính vị ngồi xuống, vẫy tay để người hầu lui ra, "Bệ hạ cũng đã gia phong hầu tước cho ta, ta cùng phụ thân con hiện tại dù không cầm binh quyền nữa, một nhà có hai tước vị hầu này cũng đã chọc cho không ít người đỏ mắt."
Đang nói, Hoa Ứng Đình mang theo Hoa Trường Không đến, một nhà bốn người cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với nhau.
"Mẫu thân." Hoa Trường Không hành lễ với Vệ tướng quân.
"Mấy ngày nay ta cùng phụ thân con không ở đây, con chiếu cố muội muội và nhà chúng ta rất khá, vất vả con rồi." Trước mặt con cái, Vệ tướng quân chưa bao giờ giữ cái giá nữ tướng quân này, bà vỗ vỗ vai nhi tử.
"Hai người có thể bình an trở về, nhi tử liền an tâm rồi." Hoa Trường Không nhoẻn miệng cười, "Muội muội rất ngoan ngoãn, cũng không cần ta quản."
"Con không cần thay nàng nói chuyện, nàng là loại tính tình gì, trong lòng nương rõ ràng." Vệ tướng quân chọc nhẹ vào trán Hoa Lưu Li , quay đầu nói với Hoa Trường Không: "Ta thấy con gầy đi rồi, đọc sách không cần quá sức, thân thể quan trọng hơn."
"Đúng vậy, thân thể quan trọng nhất." Hoa Ứng Đình nhanh gật đầu theo, "Ở nhà chúng ta, thân thể là thứ nhất, mấy cái khác không quan trọng."
"Phụ thân, mẫu thân, trong lòng nhi tử hiểu rõ, sẽ lượng sức mà làm." Hoa Trường Không nói, "Hiện giờ Đại Tấn thái bình, trong bốn năm mươi năm nữa, địa vị quan văn chắc chắn sẽ vượt qua địa vị võ tướng, Hoa gia chúng ta cần một vị trí văn thần ở trong triều đình."
"Vậy huynh về sau cần uống nhiều canh gà thủ ô đương quy chút." Tại thời điểm cả nhà đều đang cảm động, Hoa Lưu Li nhỏ giọng nói, "Còn cần phải ăn nhiều mè đen nữa."
"Vì sao?" Hoa Ứng Đình tò mò hỏi, "Nữ nhi ngoan, việc này có quan hệ gì với việc đọc sách của tam ca con?"
"Bởi vì đọc sách quá nhiều, đầu rất dễ bị hói." Hoa Lưu Li nói, "Tướng mạo tam ca anh tuấn, nếu không có tóc thì thật khó coi."
Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt đồng thời quay lại nhìn nhi tử, tưởng tượng một chút bộ dáng nhi tử hói đầu, ngay lập tức lắc đầu nói: "Quả thực cần phải uống."
Hoa gia bọn họ, không thể có nhi tử xấu như vậy.
Hoa Trường Không trầm mặc, lúc này hắn thật hoài nghi có thể mình là do bọn họ nhặt được.
"A Ngõa hoàng tử kia hôm nay còn nháo không?" Đại Lý Tự Khanh hói đầu vuốt trán, lật xem gia phả trong tay.
"Vẫn là phương pháp của Bùi thiếu khanh có tác dụng, hôm nay cho hắn uống nửa chén nước, hắn ngoan ngoãn uống sạch sẽ không nói gì, cũng không náo loạn." Quan viên phụ trách trông coi A Ngõa nói, "Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định gặp Phúc Thọ quận chúa."
"Không cần để ý tới hắn." Vì tra án, Trương Thạc lấy gia phả của những nhà đương sự ra xem kỹ không bỏ sót chỗ nào, phát hiện ra điều thú vị.
"Nói đến Phúc Thọ quận chúa, ta phát hiện Hoa gia này rất có ý tứ." Trương Thạc vẫy tay với Bùi Tế Hoài đang ngồi ở trong góc xem tư liệu, "Ngươi lại đây nhìn xem."
"Đại nhân?" Bùi Tế Hoài cho rằng Trương Thạc phát hiện ra chứng cứ hữu dụng, khi đến gần thì thấy Trương Thạc chỉ cho hắn mấy cái tên trên gia phả, những người này đều là tiền bối ở Hoa gia.

"Đại nhân, ý ngài là?"
"Nhắc tới Hoa gia, chúng ta đều cảm thấy bọn họ là võ tướng thế gia, lại không chú ý tới, nhà bọn họ cũng từng có vài vị văn thần có năng lực." Trương Thạc chỉ vào một người trong đó, "Thậm chí còn có người từng đứng ở hàng quan văn đứng đầu, vị trí Tể tướng."
Mấy văn thần này của Hoa gia, không chỉ phần lớn đều có chức vị cao, hơn nữa cuối cùng còn đều an an ổn ổn cáo lão hồi hương. Có thể bởi vì quân công Hoa gia quá mức vang dội khiến không có nhiều người chú ý tới điểm này.
Chỉ cho Bùi Tế Hoài xong, Trương Thạc cười tủm tỉm thu lại gia phả trong tay, vuốt cái trán trụi lủi của mình: "Bất quá đây đều là việc nhà người ta, không có quan hệ gì đến chúng ta, không cần mang việc này ra ngoài đi tranh cãi."
"Đại nhân nói phải." Trong đầu Bùi Tế Hoài nảy ra một suy đoán, nhưng lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp?
"Đại nhân, nghi giá của Thái Tử điện hạ tới."
Trương Thạc không rõ Thái Tử đến vì gì, nhanh chóng đứng dậy: "Mau ra nghênh đón."
"Trương đại nhân không cần đa lễ." Thái Tử mang theo tùy hầu đi vào, giơ tay miễn lễ, "Cô hôm nay tới, là muốn gặp vị Nhị hoàng tử của Kim Phách kia."
"Mời ngài." Trương Thạc không từ chối, không chút do dự đi lên phía trước dẫn đường.
Đại lao tỏa ra một mùi khó ngửi, Trương Thạc đã quen với nó nên không cảm thấy gì. Tùy hầu nên người Thái Tử đã sớm móc ra một chiếc khăn tay, đưa cho Thái Tử.
Thái Tử dùng khăn tay che mũi, không che dấu chút nào ghét bỏ đối với loại địa phương này. Tùy hầu bên người Thái Tử chỉ cần nhìn thấy trong phòng giam có người tướng mạo xấu xí, liền chạy nhanh kéo màn che ra, ngăn không để Thái Tử nhìn thấy.
Trên mặt đất nếu có không ít rơm rạ rơi ra, bọn thái giám đều sẽ chạy đến trước nhặt lên, phảng phất mấy mẩu rơm rạ này sẽ làm dơ bẩn hai chân tôn quý của Thái Tử điện hạ.
Bùi Tế Hoài liếc nhìn đôi giày sạch sẽ của Thái Tử, đêm qua khi hắn nhìn thấy Thái Tử, giày Thái Tử dính không ít bùn, cũng không thấy mấy người hầu hạ kinh sợ như thế.
"Điện hạ, tù binh A Ngõa của nước Kim Phách được giam giữ ở bên trong này." Trương Thạc bảo thủ hạ mở cửa ra, chắp tay thi lễ nói: "Điện hạ có cái gì muốn hỏi xin cứ việc hỏi, đám người hạ quan chờ ở bên ngoài."
Người của Đại Lý Tự đều lui ra, chỉ để lại đám người của Thái Tử.
Nói về thức thời, Đại Lý Tự Khanh quả thực rất chuyên nghiệp.
Tay chân A Ngõa đều mang xiềng xích, xiềng xích bị khóa lại bởi xích sắt, đầu kia của xích sắt được cố định lại trên tường, cho dù cửa lao được mở ra, hắn cũng trốn không thoát.
Hai ngày không ăn làm hắn thoạt nhìn thập phần tiều tụy, khóe miệng khô nứt tái nhợt như người mang bệnh.
Nghe thấy có tiếng người nói chuyện, hắn mở hai mắt mỏi mệt ra, thanh âm khàn khàn: "Ngươi...... Là ai?"
Người tới mặc áo gấm hoa lệ, phía sau còn có không ít người hầu hạ đi theo, thân phận khẳng định không bình thường.
Thái Tử nhìn phòng giam không biết đã bao lâu không được cọ rửa, không đi vào, thậm chí đến ghế dựa thái giám bưng tới cũng không ngồi xuống.
A Ngõa là hoàng tử được sủng ái nhất của Kim Phách, lớn lên cũng không tồi, tuy nhiên đầu tóc lộn xộn và chòm râu lởm nhởm khiến cả người hắn thoạt nhìn phi thường suy sút.
A Ngõa đợi hồi lâu, đối phương cũng không nói gì, trong lòng có chút không yên. Sau khi hắn đến thủ đô của Đại Tấn, liền dùng chiêu tuyệt thực này thử điểm mấu chốt của Đại Tấn, không nghĩ tới Đại Tấn lại hờ hững như vậy với hoàng tử là hắn đây, dường như cũng không để ý sống chết của hắn thế nào.
Thái độ của Đại Tấn càng đạm mạc, trong lòng hắn càng thấy bất an, điều này nói rõ Đại Tấn đã hoàn toàn không để Kim Phách vào mắt, mới có thể cuồng vọng như vậy.
Sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, A Ngõa ngược lại trở nên thành thật không ít. Bởi vì hắn cần phải sống, chỉ có sống mới có thể quay lại, mới có thể trở thành đế vương của Kim Phách.
"Không biết người tới là người nào?" Hắn vịn vào rào chắn lan can của nhà giam, gian nan đứng dậy, hành lễ với người tới.
"Cô nghe nói Nhị hoàng tử không hài lòng đối với đạo đãi khách Đại Tấn ta." Thái Tử hơi hơi nhướng mày, "Hôm nay gặp, hóa ra Nhị hoàng tử vẫn rất thích ứng với Đại Tấn."
Hắn lớn lên đẹp, đôi mắt đào hoa rất xứng với đôi lông mày kiếm kia, phảng phất như đàn trào phúng người khác.
A Ngõa cảm thấy khuất nhục, hắn cúi đầu, không để Thái Tử nhìn thấy biểu tình trên mặt mình: "Nguyên lai là hoàng tử điện hạ tôn quý nhất của Đại Tấn."
"Người tới là khách, người làm chủ nhân như cô đây, nên đến thăm khách là ngươi." Thái Tử hơi giơ tay, thái giám đưa rượu thịt đến trước mặt A Ngõa, "Nghe nói Nhị hoàng tử muốn gặp quận chúa của triều chúng ta, quận chúa thân là nữ tử, sao có thể gặp mặt cùng Nhị hoàng tử, cho nên cô liền tự mình tới."

Thấy A Ngõa bất động nhìn rượu và thức ăn, Thái Tử biểu tình lạnh lùng nói: "Như thế nào, Nhị hoàng tử ghét bỏ thức ăn cô đưa đến?"
"Đa tạ Thái Tử điện hạ ban thưởng." A Ngõa lạnh mặt bưng bầu rượu lên uống một ngụm. Hoàng đế Đại Tấn thập phần sủng ái tín nhiệm với Thái Tử, hắn không đắc tội nổi người này.
Nhưng hắn nghe nói mấy hoàng đế của mảnh đất Đại Tấn này, xưa nay đều thích nghi kỵ con cái. Thái Tử hành sự cuồng vọng như thế, hoàng đế Đại Tấn sớm muộn gì cũng sinh ra bất mãn với Thái Tử.
Đợi mấy hoàng tử của Đại Tấn nội chiến, Kim Phách bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Nhớ tới thư đầu hàng nộp ra những thành trì kia, A Ngõa liền hận đến đỏ mắt. Nếu không phải hắn trúng gian kế của người Hoa gia, dễ tin lời nói dối của nữ nhân kia, làm sao có thể rơi vào kết cục như bây giờ.
"Ăn thịt." Thái Tử nâng cằm.
Thịt đã có chút lạnh, A Ngõa hai ngày không ăn cơm, ăn xong miếng thứ nhất thì cảm thấy thỏa mãn, ăn thêm mấy miếng nữa lại muốn phun ra, nhưng hắn biết, nếu lúc này hắn nhổ ra, sẽ đắc tội vị Thái Tử ý đồ không rõ này.
Hắn che miệng, nuốt mấy miếng thịt đầy dầu mỡ xuống.
"Tiếp tục." Thái Tử đến mí mắt cũng không nâng lên.
Tận cho đến khi A Ngõa ăn toàn bộ thịt trên bàn xong, tức đến gân xanh nổi lên, Thái Tử mới chậm rãi mở miệng: "Nhị hoàng tử thân là hoàng tộc, khi ăn cơm cần chú ý dáng vẻ phong nhã. Bằng không để những người khác thấy, còn tưởng rằng hoàng thất Kim Phách không hiểu thế nào là lễ nghi."
Bị người ta ép ăn đồ ăn lạnh ngắt, còn bị vũ nhục như vậy, hận ý trên mặt A Ngõa cơ hồ không che dấu được.
"A Ngõa hoàng tử kiêu dũng thiện chiến, từng mang binh tàn sát gần vạn bá tánh bình dân Hồ Châu của Đại Tấn ta." Ánh mắt Thái Tử có chút lạnh, "Hôm nay nhìn thấy, bất quá chỉ như vậy thôi."
Nói xong, hắn xoay người đi khỏi đại lao, hơi gật đầu với quan viên canh giữ ở ngoài cửa Đại Lý Tự, ngồi vào trong kiệu.
"Điện hạ, ngài hồi cung?"
Trong kiệu an tĩnh một lát, Thái Tử mở miệng: "Đi đạo quán ở kinh giao."
Tiễn Thái Tử đi, Bùi Tế Hoài nói: "Đại nhân, tâm tình Thái Tử hôm nay tựa hồ không tốt lắm."
"Hôm nay là ngày giỗ của Cung Huệ Hoàng Hậu." Trương Thạc nhỏ giọng nói, "Thái Tử tâm tình không tốt là bình thường."
"Thái Tử hôm nay đi đâu vậy?" Xương Long Đế hỏi thái giám bên người.
"Hồi bệ hạ, thái giám bên người Thái Tử nói, Thái Tử đi Đại Lý Tự chuyến, sau đó chuẩn bị đi kinh giao giải sầu." Triệu Tam Tài nhìn sắc mặt bệ hạ, "Có cần phải triệu Thái Tử hồi cung không ạ?"
"Không cần, hôm nay tùy ý nó đi." Xương Long Đế vẫy vẫy tay, lúc này có thái giám tiến vào báo, nói là Anh Vương điện hạ cầu kiến.
"Không gặp." Không cần đoán cũng biết, lão đại đây là chạy tới cáo trạng, Xương Long Đế lười đi dỗ dành nhi tử, "Người đã lớn như vậy, một chút tiến bộ cũng không có, chỉ biết nhìn chằm chằm Nguyên Tố tới tìm trẫm cáo trạng."
Triệu Tam Tài cúi đầu xuống thấp, không nói lời nào.
Anh Vương nghe nói phụ hoàng có việc không thể gặp hắn, hậm hực quay đầu đi đến Lâm Thúy Cung. Phụ hoàng không gặp hắn, hắn không thể nói với phụ hoàng việc Thái Tử ngược đãi tù binh.
"Ngược đãi rất tốt." Hiền phi nghe Anh Vương nói xong, cũng không thèm nhìn Anh Vương, "Bổn cung nghe nói cái hoàng tử kêu A Chương kia mấy năm trước mang binh đánh lén Hồ Châu gần Thanh Hàn châu, giết gần vạn bá tánh của Đại Tấn ta......"
"Mẫu phi, hắn tên là A Ngõa."
"Ta quản hắn gọi là cái gì a miêu a cẩu." Hiền đập bàn một cái, "Loại người này bị Thái Tử thu thập mới tốt, ngươi chạy tới cáo trạng cái gì?!"
Anh Vương: "....."
"Thôi." Hiền phi càng nghĩ càng cảm thấy sinh khí, "Dù sao Thái Tử cũng đã khởi đầu, con dứt khoát cũng đi tìm cái a miêu a cẩu kia một chút, xem như trút giận cho những bá tánh vô tội kia."
"Mẫu phi......" Anh Vương câm nín nhìn Hiền phi, "Chúng ta đây không phải đang tìm nhược điểm của Thái Tử sao?"
"Cái này sao có thể tính là nhược điểm?" Hiền phi đứng dậy đẩy Anh Vương đến ngoài cửa, "Con mau đi làm việc đi."
Vì thế cùng ngày, Đại Lý Tự vừa mới tiễn Thái Tử đi không bao lâu, lại nghênh đón Anh Vương sắc mặt không tốt. Bọn họ còn chưa rõ ý đồ của Anh Vương, liền thấy Anh Vương châm chọc mỉa mai Nhị hoàng tử của Kim Phách một phen rồi nghênh ngang rời đi.
Bùi Tế Hoài nghi hoặc nhìn Đại Lý Tự Khanh: "Trương đại nhân, Anh vương gia hôm nay tâm tình cũng không tốt?"
Sau nửa canh giờ lại nghe thấy tin tức nói Ninh Vương cũng tới. Đầu óc hắn tuy rằng không tốt lắm, nhưng đại ca cùng Thái Tử làm cái gì, hắn liền đi theo học đạo lý làm người.
Chỉ là tính cách hắn hiền lành, lại có chút tham sống sợ chết, không nắm được tinh túy mắng chửi người. Hắn đành phải để môn khách chuẩn bị lời mắng chửi người trước, sau đó mới bê ghế đến ngoài nhà tù ngồi xuống, cầm bản thảo mắng một trận.
Đọc xong bản thảo, hắn cảm thấy mình phát huy hình như không tốt lắm, xì một tiếng khinh miệt với A Ngõa mới vuốt vuốt bụng, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Người Đại Lý Tự: "......"
Hôm nay các vị hoàng tử hơn phân nửa đều có bệnh.
Giữa trưa ăn cơm xong, Vệ Minh Nguyệt nói với Hoa Lưu Li: "Năm đó thời điểm ta rời kinh thành, từng đến đạo quán ở kinh giao cầu nguyện, để tiên nhân phù hộ con bình an sinh ra. Hiện tại ta trở về kinh, nên đi lễ tạ thần linh."
"Mẫu thân, đã đến buổi chiều, người lại vừa mới hồi kinh, trước nghỉ ngơi mấy ngày đã rồi hẵng đi." Hoa Lưu Li đau lòng Vệ Minh Nguyệt, khuyên nhủ, "Đạo quán ở nơi đó, cũng sẽ không chạy đi."
"Lễ tạ thần đương nhiên là có thể càng sớm càng tốt." Vệ Minh Nguyệt ôn nhu sờ đầu nữ nhi, năm đó bà mang thai, một đường từ kinh thành chạy tới Thanh Hàn châu, trên đường nhiều lần cho rằng sẽ không giữ được đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này đặc biệt ngoan ngoãn, không chỉ có không nháo nàng, đến cả một lần nôn nghén cũng không có.
Ngay cả mấy kẻ khả nghi kia ở Thanh Hàn châu cũng bởi vì đứa nhỏ này đột nhiên đá bụng bà mấy đá, bà muốn đến quán trà bên cạnh ngồi nghỉ ngơi, mới phát hiện ra bọn họ.
Bởi vì sự kiện kia, đứa trẻ ở trong bụng bà mới bảy tháng đã không chờ nổi đi tới thế gian này.
Trong lòng bà, đứa nhỏ này là lễ vật mà thần tặng phu thê hai người bọn họ, đáng quý như châu báu, cho nên bà đặt tên là Lưu Li.
Lưu Li trân quý dễ vỡ, bọn họ muốn bảo hộ nàng cả đời.
"Lưu Li, con đi cùng ta." Vệ Minh Nguyệt thấy Hoa Ứng Đình muốn đi theo, bổ sung một câu, "Ứng Đình cùng Trường Không ở lại trông nhà."

Hoa Ứng Đình hậm hực ngồi trở về: "Ta không đi cũng được, mấy lang quân tiểu thư ven đường kia nàng ít nhìn đi một chút."
Vệ Minh Nguyệt trừng hắn một cái, hắn nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Cha, ta sẽ chiếu cố tốt mẫu thân, cha yên tâm đi." Hoa Lưu Li hướng Hoa Ứng Đình chớp chớp mắt.
Hoa Ứng Đình nghĩ, có con còn không đáng tin hơn, mẹ con hai người đi chung với nhau chỉ biết cùng nhau ngắm mấy lang quân cô nương. Hắn thậm chí lo lắng, nương tử sủng ái nữ nhi đến không có điểm dừng, vạn nhất nữ nhi coi trọng nam nhân nào đó, nàng ấy lại giúp nữ nhi cường đoạt dân nam thì sao?
Mẹ con hai người vô cùng cao hứng ra cửa, để cha con hai người ở lại giữ nhà.
"Vì sao đạo quán phải ở trên núi?" Hoa Lưu Li bị mẫu thân kéo đi lên núi, cả người giống như cải thìa bị sương đánh qua.
"Con lười như vậy......" Phong cách Vệ Minh Nguyệt bỗng nhiên biến đổi, "Thân thể con không tốt, đi bái lạy nhiều một chút, thần tiên sẽ phù hộ con."
Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Nguyệt, mẫu thân, trước mặt thần tiên người cũng dám nói dối?
Vệ Minh Nguyệt mỉm cười, thần tiên đều rất rộng lượng, nhất định sẽ không so đo lời nói dối nho nhỏ này của bà.
Mẹ con hai người biểu tình bình tĩnh buông tay ra, đồng thời hành lễ với người phía trên bậc thang: "Thái Tử điện hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Hậu: Người chơi Kỳ Tích Noãn Noãn* lâu năm cao cấp.
A Ngõa: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, cho nên ta lựa chọn sống tạm.
(*Kỳ Tích Noãn Noãn là Ngôi Sao Thời Trang đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro