Chương 32: Hồ điệp cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

(Hồ điệp: Bướm)
Người hầu hạ Thái Tử đều biết, mỗi khi đến tết hoa đăng, tâm tình Thái Tử đều sẽ không tốt lắm, thậm chí cả đêm không ngủ.
Chỉ có đêm qua từ ngoài cung trở về, điện hạ lại ngủ mấy canh giờ trong tẩm cung, khiến mấy người hầu hạ bên người đều rất vui vẻ, trở nên yên tâm hơn rất nhiều.
Mỗi năm vào mười sáu tháng giêng, điện hạ đều sẽ tới đạo quán ở kinh giao này thắp một ngọn đèn cho Cung Huệ Hoàng Hậu, trước kia có người tà môn nảy sinh tâm tư, muốn có cơ hội vô tình gặp mặt Thái Tử điện hạ, cuối cùng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn chọc giận Thái Tử, lời đồn dần truyền ra, vì vậy mỗi năm vào ngày này không có người dám đi về phía này.
Nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài đạo quán truyền tới, nhóm người hầu Đông Cung âm thầm kỳ quái, ai có lá gan lớn như vậy?
Nhưng sau khi thấy người tới, nhóm người hầu sôi nổi lui trở về.
"Vệ tướng quân, quận chúa." Ánh mắt Thái Tử lưu chuyển trên người Hoa Lưu Li, mời hai người đứng dậy: "Hai vị cũng tới dâng hương?"
Cũng?
Hoa Lưu Li có chút ngoài ý muốn, không nghĩ Thái Tử vào lúc tế thiên dám ăn vụng cũng sẽ mê tín.
"Mạt tướng mang tiểu nữ tới lễ tạ thần linh." Vệ Minh Nguyệt còn nhớ rõ năm đó khi rời kinh, Thái Tử thật cẩn thận vuốt bụng bà, trên mặt mang theo biểu tình lo lắng bảo bảo trong bụng sẽ sợ hãi.
Thái Tử lúc còn nhỏ rất tín nhiệm phu thê hai người bọn họ, cho nên dù nhiều năm đã trôi qua, bà đối với Thái Tử vẫn có vài phần thân cận như cũ: "Năm đó mạt tướng chuẩn bị đi dẫn quân, từng đến đạo quán này cầu nguyện, nếu hài tử có thể bình an sống sót, nhất định tự mình đến lễ tạ thần linh."
Thái Tử chú ý tới trong tay hạ nhân Hoa gia nâng rất nhiều lễ vật để tạ ơn thần linh, trong lòng biết Vệ tướng quân không nói dối: "Tướng quân, đạo trưởng nơi đây đã đổi rất nhiều lần, ngài không quá quen thuộc với bọn họ, để cô dẫn đường cho hai người." Thái Tử xoay người đi vào đạo quan, "Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, tướng quân mấy năm nay vất vả."
"Kỳ thật vẫn tốt, cuộc sống ở biên quan tuy rằng có chút khổ, nhưng cũng có loại phong tình khác với kinh thành." Vệ tướng quân xoay người nhìn Hoa Lưu Li, "Chỉ khổ đứa nhỏ này, từ khi sinh ra đã phải bồi chúng ta sống tại nơi khổ hàn."
"Mẫu thân, Thanh Hàn châu rất tốt." Hoa Lưu Li cười cong cong mắt, "Con cũng không chịu khổ gì."
Thái Tử dời ánh mắt từ trên người Hoa Lưu Li đi, bước vào cửa đạo quán, hai đạo sĩ từ Thần Điện đi ra nghênh đón bọn họ.
Hoa Lưu Li nhận hương, lễ bái trước tượng thần Tam Thanh, sau đó cắm hương vào trong đàn hương.
Nàng cũng không hiểu biết nhiều lắm về đạo Phật, thấy mẫu thân muốn luận đạo cùng các đạo trưởng, dứt khoát từ cửa bên Thần Điện lui ra.
Bên ngoài đạo quán là sân lát đá xanh, hai bên sân trồng hai cây cổ thụ bạc phơ, tăng thêm vài phần tiên khí cho đạo quán trong núi này.
Đầu mùa xuân, ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào trên lá cây, trên mặt đất lấp lánh những hạt sáng nhỏ.
"Quận chúa." Thái Tử cũng đi ra theo, "Bên kia có bàn ghế, chúng ta có thể ngồi ở chỗ đó chờ một lát."
"Đa tạ điện hạ." Vòng qua bụi hoa, Hoa Lưu Li nhìn thấy bàn ghế đá bị thân cây che lấp. Hai người vừa mới ngồi xuống liền có đạo trưởng bưng nước trà cùng trái cây tới.
Trong không khí vương vấn hương khói nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại có đạo trưởng đi ngang qua, không khí cực kỳ an tĩnh.
"Khí hậu ở Thanh Hàn châu khắc nghiệt, cây nông nghiệp khó có thể sinh trưởng, quận chúa mấy năm nay sống ở nơi đó, hẳn đã chịu không ít khổ cực."
Không biết đạo trưởng nào đang niệm kinh văn, thanh âm lúc trầm lúc bổng, giống như mây trắng quay cuồng ở chân trời.
"Tuy rằng không thể so với kinh thành, nhưng thần nữ từ nhỏ đến lớn kỳ thật chưa từng chịu qua khổ cực gì." Hoa Lưu Li lắc đầu, "Mỗi năm bệ hạ đều phái người đưa quân lương tới rất đúng hạn, còn ban thưởng cho không ít. Ta là em út trong nhà, người trong nhà đều chiều chuộng ta, dân chúng trong thành cũng bởi vì ta là nữ nhi của hai vị Đại tướng quân, đối xử với ta thập phần thân cận."
Bị lời nói thành thật của Hoa Lưu Li chọc cười, Thái Tử lắc đầu cảm khái: "Quận chúa, cô là Thái Tử, ngươi lúc này hẳn nên oán giận với cô, ở Thanh Hàn châu đã phải chịu bao nhiêu khổ, ngày tháng từ nhỏ đến lớn trôi qua vô cùng không dễ dàng, như vậy cô mới có thể càng thêm kính nể Hoa gia."
"Là vậy sao?" Hoa Lưu Li một tay chống cằm, "Bây giờ nói lại lần nữa có được không?"
"Từ nhỏ trí nhớ của cô đã rất tốt, muốn quên mấy lời vừa rồi ngươi nói không dễ như vậy." Thái Tử nâng trà lên chuẩn bị uống, lại bị Hoa Lưu Li duỗi tay ngăn lại: "Điện hạ, từ từ."
Thái Tử nhướng mày nhìn nàng.
"Nơi này tuy là kinh giao, nhưng rốt cuộc cũng không phải là trong cung." Hoa Lưu Li chỉ chỉ chén trà trong tay hắn, "Đồ vật đưa vào miệng nên chú ý một chút, cũng không có hại gì."
"Đa tạ quận chúa nhắc nhở." Thái Tử cười, hắn buông chung trà ra, "Là cô bất cẩn."
"Ta cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới liền buột miệng thôi." Hoa Lưu Li ngẩng đầu đánh giá tòa đạo quán này, "Bất quá tòa đạo quán này xác thật có chút khác với những tòa khác, điện hạ tại sao lại muốn tới nơi này?"
"Tùy tiện đi đến, thắp một ngọn đèn giúp một người đã mất, hi vọng người đó kiếp sau trôi chảy." Ý cười trên mặt Thái Tử dần dần biến mất, hắn rũ mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: "Điều cô có thể làm cho người đó, cũng chỉ có điều này thôi."

Thấy tâm tình Thái Tử đột nhiên xuống thấp như vậy, Hoa Lưu Li âm thầm nghĩ, chẳng lẽ là người Thái Tử thích bất hạnh mà mất sớm? Nàng thức thời không hỏi thêm, làm một người nghe an tĩnh.
Khó trách Anh Vương cùng Ninh Vương đã bắt đầu đính hôn, Thái Tử Phi tương lai vẫn không có động tĩnh gì.
Ba năm trước, có một vị binh lính chết trận ở trên chiến trường, vị hôn thê của hắn từ ngàn dặm bên ngoài đi tới chỉ để mang thi cốt của hắn về nhà.
Vị nữ tử kia gầy rộc, ánh mắt chết lặng, nàng ấy ôm hũ tro cốt rất chặt, phảng phất như đang ôm hi vọng cuối cùng vậy. Nàng đi theo sau nữ tử đó, tiễn nàng ấy ra khỏi thành, tận đến khi không còn thấy bóng dáng nàng ấy nữa mới quay trở lại.
Từ đầu tới cuối, nàng ấy chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng Hoa Lưu Li cảm thấy, trong lòng nàng ấy có lẽ đã gào khóc không biết bao nhiêu lần rồi.
Tình yêu bị chia cắt bởi sinh tử, quá đau đớn.
Hoa Lưu Li nhìn ánh mắt Thái Tử, không tự giác nảy ra lòng thương hại. Nhưng nàng là người tri kỷ a, tuyệt đối sẽ không để Thái Tử nhìn ra nửa điểm không đúng.
"Mong điện hạ nén bi thương, người xưa đã mất, người nên sống tiếp thật tốt." Hoa Lưu Li khuyên nhủ, "Có lẽ người đó cũng hi vọng người sống vui vẻ."
"Đa tạ." Thái Tử nói, "Cô biết."
Ở trước mặt sinh tử, bất luận ngôn ngữ gì đều không có tác dụng, Hoa Lưu Li đứng dậy hái mấy ngọn cỏ khô khốc, ngón tay nhanh chóng xoay một lát, rất nhanh bện ra một con bướm.
"Điện hạ, người mở bàn tay ra đi."
Chờ Thái Tử đặt tay lên bàn đá, Hoa Lưu Li thả con bướm được bện vào trong lòng bàn tay hắn: "Điện hạ, thần nữ từng nghe một lão nhân (người già) ở Thanh Hàn châu kể chuyện xưa. Tục truyền Minh Phủ có một loại bướm, có thể đưa vong hồn đi lạc về địa phủ, cũng có thể giúp người sống gửi nỗi nhớ cho người đã mất."
"Đêm nay người đặt con bướm này dưới gối, nói không chừng tâm ý của người sẽ được người đó nghe thấy." Hoa Lưu Li chớp chớp mắt, cười với Thái Tử, "Cho nên đêm nay người cần nghỉ ngơi sớm một chút, không thể thức đêm."
Con bướm nhỏ này bện thật sự không tính là đẹp lắm, hai cánh lớn nhỏ không đối xứng, bụng lại hơi to. Hắn có chút hoài nghi, con bướm này căn bản sẽ không bay được, bởi vì bụng quá béo.
Hắn khép tay lại, thu con bướm nhỏ này lại: "Đa tạ."
"Lưu Li." Vệ Minh Nguyệt đứng ở ngoài bụi hoa, không biết bà đã đứng ở đó bao lâu, nhưng biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất bình thường, dường như không thấy một màn vừa rồi, "Đạo trưởng trụ trì muốn gặp con một lát, con đi theo ta."
"Điện hạ, vậy người ở đây chờ một lát, thần nữ đi một chút sẽ trở lại." Hoa Lưu Li đứng dậy đi đến bên Vệ Minh Nguyệt.
Đợi Hoa Lưu Li đến gần mình rồi, Vệ Minh Nguyệt chắp tay với Thái Tử, sau đó mới xoay người rời đi.
"Điện hạ." Người hầu thân tín bên cạnh Thái Tử nhỏ giọng hỏi, "Vì sao ngài không nói cho quận chúa biết tòa đạo quán này là của ngài, nước trà sẽ không có vấn đề."
"Ý tốt khó có được." Thái Tử nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi buông xuống. Đột nhiên cảm thấy vị trí chén trà không giống với trước khi Hoa Lưu Li rời đi, duỗi tay điều chỉnh một chút để nó khôi phục nguyên dạng.
Hoa Lưu Li cho rằng trụ trì đạo quán sẽ là lão đạo trưởng râu tóc bạc trắng, không nghĩ tới khi gặp mặt, đối phương lại là một người trẻ tuổi mi thanh mục tú.
"Tín chủ mời ngồi xuống." Trụ trì mời mẹ con hai người ngồi xuống, tự tay rót trà cho hai người.
Nơi bọn họ ngồi là một tòa đình lộ gió, đình ở trên núi đá, đưa mắt liền có thể nhìn thấy cảnh sắc dưới chân núi, nếu lúc này trong núi có sương mù, như vậy thực sự có vài phần tiên cảnh dưới nhân gian.
"Đa tạ chân nhân."
"Bần đạo tên Thanh Huy, hai vị tín chủ cứ gọi thẳng tên bần đạo là được." Thanh Huy đặt trà xuống trước mặt Hoa Lưu Li, "Loại trà này được pha từ hoa tươi bốn mùa, có hiệu quả dưỡng da an thần, người có sức khỏe yếu cũng có thể uống."
Hoa Lưu Li chú ý tới tay hắn, bàn tay rất sạch sẽ, trắng nõn cân xứng.
"Bần đạo từ nhỏ đi theo sư phụ tu hành, sau khi sư phụ về tây phương (mất) thì làm trụ trì của đạo quán này." Đôi mắt Thanh Huy rất đẹp, trong sạch không nhiễm hồng trần: "Năm đó khi tướng quân đến bỉ quan (đạo quán của ta), bần đạo tuổi còn nhỏ, không có cơ hội nói chuyện cùng tướng quân. Đã nhiều năm như vậy rồi, tướng quân vẫn oai hùng như cũ."
"Đa tạ Thanh Huy đạo trưởng tán thưởng." Vệ Minh Nguyệt thở dài, "Ta nhiều năm rồi chưa về, chưa từng nghĩ tới ngay cả lần cuối được gặp mặt chân nhân cũng bỏ lỡ."
"Sư phụ từng nói với bần đạo, tướng quân là chiến tinh hạ phàm, từ nhỏ đã có mệnh cách bảo vệ quốc gia."
Vệ Minh Nguyệt nghe vậy liền cười, nhìn không ra thái độ bà đối với lời này là tin hay không tin.
"Biết được quận chúa hồi kinh, bần đạo rất muốn đến quý phủ bái phỏng, chỉ là bần đạo ngày thường phải trông giữ đạo quán, rất ít có cơ hội ra cửa." Thanh Huy nhìn Hoa Lưu Li, "Cũng may hôm nay thần Tam Thanh phù hộ, bần đạo rốt cuộc cũng được gặp được quận chúa."
"Đạo trưởng vì sao kiên trì muốn gặp ta?" Hoa Lưu Li tò mò hỏi lại.
"Bởi vì trước khi tướng quân trước đi, gia sư (sư phụ của ta) đã quên đưa một quẻ cho tướng quân." Thanh Huy từ trong tay áo lấy ra một quẻ bói, quẻ này nhìn vô cùng cổ xưa, không biết có từ bao giờ.

Vệ Minh Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới, thời điểm bà đến đạo quán này cầu nguyện, ma xui quỷ khiến đi xin một quẻ. Nhưng quẻ này không cẩn thận rơi vào khe hở chỗ bàn thờ, bà cũng không để ở trong lòng, cùng ngày rời đi.
Không nghĩ tới nhiều năm qua đi, tòa đạo quán này còn giữ lại quẻ bói năm đó.
Vệ Minh Nguyệt nhận lấy quẻ, mặt trên quẻ trống rỗng: "Đây là ý gì?"
"Đây là một quẻ trống." Thanh Huy nhìn Hoa Lưu Li, "Có nghĩa là không có cách nào giải được."
Sắc mặt Vệ Minh Nguyệt có chút khó coi, năm đó bà xin quẻ bói này cho thai nhi trong bụng, quẻ trống là có ý gì? Tóm lại chắc chắn không có ngụ ý gì tốt.
Trên tay dùng một chút lực, quẻ bói tức khắc tách ra. Bà lạnh mặt nói: "Sự thành do người, ta sẽ không tin những thứ này."
"Mọi việc luôn có ngoài ý muốn." Thanh Huy nhìn quẻ bói này, hơi hơi mỉm cười: "Tu đạo vốn là nghịch thiên mà đi, bần đạo cũng cảm thấy không cần quá tin mấy thứ này, bất quá......"
Tươi cười trên mặt Thanh Huy trở nên càng bao dung ôn hòa: "Bần đạo thấy quận chúa có duyên với ta, quận chúa có đồng ý để ta xem một chút?"
Hoa Lưu Li: "Hả?"
"Quận chúa nếu không muốn, bần đạo sẽ hỏi lại vào lần sau." Thanh Huy tươi cười càng thêm ôn hòa, "Có lẽ lúc đó quận chúa sẽ cảm thấy hứng thú với tu đạo."
Hoa Lưu Li ở trong lòng lắc đầu, không được, không được, quấy rầy.
"Kinh thành như biển sâu, bề ngoài nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật bên trong ẩn chứa không ít sóng gió. Vệ tướng quân cùng Hoa tướng quân là trung thần lương tướng của Đại Tấn, bần đạo không đành lòng nhìn hai vị lâm vào vũng bùn." Thanh Huy tựa hồ cũng không kiên trì nói tiếp việc của Hoa Lưu Li, hắn quay đầu nhìn cảnh sắc trong núi, "Mong hai vị tướng quân bảo trọng."
"Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở." Vệ Minh Nguyệt nói, "Bệ hạ là minh quân, dù cho có sóng gió mãnh liệt, chỉ cần bệ hạ ở đó thuyền sẽ không bị sóng biển lật."
Thanh Huy hành một lễ của Đạo gia: "Tín chủ bảo hộ quốc gia, công đức vạn trượng, bất cứ lúc nào đều sẽ có tiên nhân phù hộ, gặp dữ hóa lành."
"Đa tạ cát ngôn của đạo trưởng." Vệ Minh Nguyệt đáp lễ lại.
"Quận chúa, xin hãy bảo trọng." Thanh Huy phảng phất thật sự chỉ đến để đưa quẻ, hắn nhìn Hoa Lưu Li lần cuối, xoay người biến mất sau cầu đá.
Vệ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm hai đoạn quẻ bị gãy đôi trên bàn, biểu tình vẫn khó coi như cũ.
"Mẫu thân, quẻ trống chính là quẻ tốt đó." Hoa Lưu Li nhặt hai đoạn quẻ lên, "Giống như bệ hạ cho ta một cái thánh chỉ trống có dấu ngọc tỷ trước, để cho ta muốn cái gì thì tự mình điền vào đó, thật tốt a."
Nàng ném quẻ xuống vực sâu, cũng không nhìn theo, chắp tay nhìn lên trời: "Đa tạ ông trời."
Bị động tác của nàng chọc cười, Vệ Minh Nguyệt đứng dậy nói: "Năm đó cầu nguyện, hiện giờ tới đây lễ tạ, nợ của ta với thần tiên coi như đã thanh toán xong."
"Dù nợ của ta đã thanh toán xong rồi, con cũng không nên thiếu nợ ở bên ngoài." Vệ Minh Nguyệt ám chỉ.
"Nợ gì cơ?" Hoa Lưu Li bưng trà hoa lên uống một ngụm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên bàn đá.
"Nợ tình." Vệ Minh Nguyệt nhướng mày, "Mới vừa rồi có phải con bện động vật nhỏ tặng cho Thái Tử không?"
Hoa Lưu Li gật đầu.
"Cha con thích dùng thủ đoạn nhỏ này tới dỗ ta, đại ca nhị ca của con cũng thích bện thỏ nhỏ dỗ đại tẩu nhị tẩu con. Không nghĩ tới con so với họ càng có bản lĩnh hơn, không chỉ bện ra đồ vật còn sắp tạo ra một câu chuyện xưa." Vệ Minh Nguyệt duỗi tay chọc trán Hoa Lưu Li, "Bản lĩnh khác của Hoa gia thì không học được, thủ đoạn đi dỗ người con lại thành thục như vậy."
"Mẫu thân." Hoa Lưu Li che trán nói, "Con chỉ muốn giúp Thái Tử vui vẻ một chút, cũng không phải có mưu đồ gây rối với hắn. Còn nữa, trong lòng Thái Tử đã có người không thể thay thế, làm sao có thể bởi vì một chút việc nhỏ mà dễ dàng đi thích người khác."
Nếu không phải thích, sao lại đi vào ngọn núi xa lạ này chỉ để thắp cho người đó một ngọn đèn.
Đây là tình yêu triền miên lâm li bi đát đến thế nào a.
"Thôi, nếu con thật thích người hoàng gia......"
"Mẫu thân." Hoa Lưu Li cầm tay Vệ Minh Nguyệt, "Nữ nhi không thích hợp với con cháu hoàng gia, hoàng gia cũng sẽ không để một người bệnh tật ốm yếu làm hoàng tử phi, như vậy là tốt nhất."
Vệ Minh Nguyệt nhìn nữ nhi: "Con ta, con phải nhớ kỹ, Hoa gia sẽ không bởi vì một đoạn hôn nhân mà trở nên huy hoàng hay suy bại, con không cần cố kỵ chúng ta."
"Nữ nhi biết." Hoa Lưu Li cười, "Chỉ là làm một nữ nhân hoàn mỹ thì có gì hay, nhu nhược có chỗ tốt của nhu nhược, con còn muốn làm mỹ nhân ốm yếu bệnh tật nổi danh sử sách đó."
"Nói không chừng trăm ngàn năm sau vẫn còn có văn nhân thư sinh vì con làm thơ, từ ngữ hình dung con sẽ là cái gì mà Lưu Li bệnh, Lưu Li tái, Lưu Li tái thế chờ......"

"Đi thôi, về nhà."
"Về nhà?"
"Trở về đi ngủ sớm một chút, trong mộng cái gì cũng có."
Khi mẹ con hai người trở lại, Thái Tử vẫn đang đợi bọn họ.
"Tướng quân, quận chúa, đường núi gập ghềnh, chúng ta cùng nhau trở về đi." Thái Tử cười nhìn hai người.
"Điện hạ thỉnh." Vệ Minh Nguyệt không có nửa điểm cố kỵ, lập tức liền gật đầu đáp ứng.
Khi đến cửa Trung Dũng Hầu phủ, Hoa Lưu Li đứng ở cửa, quay đầu nhìn Thái Tử cưỡi ở trên lưng ngựa, trông có chút lẻ loi, mở miệng nói: "Điện hạ, nếu không ở lại bỉ phủ dùng cơm chiều rồi hẵng về?"
Chủ nhân nói "Ở lại ăn cơm đi", khách nhân nói "Không cần", trên cơ bản đều là tiêu chuẩn khách khí lễ phép ở dân gian.
"Vậy cô liền mặt dày quấy rầy." Thái Tử từ trên lưng ngựa xuống, trên mặt còn mang theo tươi cười.
Hiển nhiên, Thái Tử từ nhỏ đã sinh hoạt ở trong cung, không hiểu được lễ nghi khách sáo dối trá ở dân gian.
Thấy thê nữ (vợ và con gái) mang theo Thái Tử trở về, Hoa Ứng Đình tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không kinh sợ. Hắn bảo hạ nhân chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, tiếp đón Thái Tử.
"Lần cuối cùng ngồi ăn cơm với điện hạ đã là mười lăm năm trước rồi." Hoa Ứng Đình nâng chung trà lên nói, "Nội tử không cho ta uống rượu, ta chỉ có thể lấy trà thay rượu kính điện hạ một ly."
"Tạ tướng quân."
Hoa Ứng Đình nhân lúc Vệ Minh Nguyệt không chú ý, hướng Thái Tử chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ta đây không phải sợ nàng, chỉ là chúng ta làm nam nhân, như thế nào lại có thể để nương tử tức giận đúng không?"
"Đúng vậy." Hoa Lưu Li thò đầu qua nhỏ giọng nói, "Mẫu thân nếu tức giận rồi, đêm nay cha cũng đừng mong ngủ."
"Khụ." Hoa Ứng Đình ho khan một tiếng, "Thái Tử đang ở đây, chừa chút mặt mũi cho phụ thân với."
Thái Tử nén cười nói: "Cô mới vừa rồi không nghe rõ, quận chúa nói gì đó?"
Hoa Lưu Li cười nhướng mày, không nghĩ tới Thái Tử cũng có thể nói mấy lời như vậy?
Thái Tử ôn nhu cười đáp lại.
"Điện hạ hiện giờ luyện quyền cước công phu như thế nào rồi?" Hoa Ứng Đình ngăn cách nữ nhi lại, nói với Thái Tử, "Năm đó mạt tướng chỉ dạy điện hạ mấy tháng thì đã đi rồi, không biết công phu của điện hạ có xuống dốc?"
"Tướng quân đi rồi, phụ hoàng liền để những người khác tới dạy cô kiếm pháp, chỉ là những người đó không bằng được tướng quân." Thái Tử mở miệng nói, "Hiện tại tướng quân đã trở về rồi, có bằng lòng tiếp tục dạy học sinh này hay không?"
"Được điện hạ cân nhắc là vinh hạnh của mạt tướng, chỉ tiếc mạt tướng ở trên chiến trường bị thương căn cốt, hiện tại đến rượu cũng không thế uống, đừng nói đến dùng đao kiếm." Hoa Ứng Đình tiếc nuối thở dài một tiếng, tựa hồ khổ sở vì không thể trở lên chiến trường nữa.
Có nha hoàn bưng một chén thuốc tiến vào, Hoa Lưu Li nhận lấy, ngửa đầu một hơi uống xong.
Những người khác của Hoa gia dường như đã quen với việc Hoa Lưu Li uống thuốc, biểu tình trên mặt đều không có chút thay đổi nào. Thái Tử nhíu nhíu mày, lại không có lập trường để nói cái gì.
Dùng xong cơm chiều, Hoa Ứng Đình gọi Thái Tử lại, để hắn mang một hộp đồ vật tiến cung.
"Đây đều là mấy thứ đồ chơi mạt tướng kiếm được ở Thanh Hàn châu, bệ hạ lúc còn trẻ rất thích những thứ này. Nhiều năm qua đi như vậy rồi, cũng không biết bệ hạ có còn thích những thứ này không." Hoa Ứng Đình gãi gãi đầu, "Mạt tướng ngượng ngùng không dám đưa cho bệ hạ, đành mặt dày nhờ Thái Tử giúp mạt tướng mang vào cung. Bệ hạ từ trước đến nay rất yêu thương điện hạ, dù không thích cũng sẽ xem mặt mũi của điện hạ mà nhận lấy."
"Đồ vật tướng quân tặng, phụ hoàng chắc chắn sẽ thích." Hạ nhân phía sau Thái Tử nhận lấy hộp gỗ trong tay Hoa Ứng Đình, Thái Tử nói, "Tướng quân tuy không ở kinh thành, nhưng mấy năm nay ngài cùng phụ hoàng luôn gửi thư cho nhau, phần tình nghĩa này tự nhiên không giống với người khác."
Khi còn nhỏ hắn không hiểu chuyện, trộm xem qua thư của Hoa tướng quân gửi cho phụ hoàng. Nội dung trong mấy phong thư đó rất phong phú, tỷ như nữ nhi đáng yêu ngoan ngoãn, Vệ tướng quân đối với ông rất tốt, hay là đồ ăn ở biên cảnh rất ngon, đáng tiếc không thể mang về cho bệ hạ mang một phần vân vân, so với mấy cái sổ con thỉnh an trăm sổ như một kia thú vị hơn rất nhiều.
Phụ hoàng phát hiện hắn nhìn lén, dứt khoát thoải mái hào phóng đưa thư cho hắn xem, còn nói Hoa tướng quân là lương thần bạn tốt. Sau đó hắn biết, mỗi năm Hoa tướng quân đều sẽ viết thư gửi về kinh, ngôn ngữ giản dị khôi hài, chọc cho người xem thư nhịn không được bật cười.
Hoa tướng quân thích nhất là nói về nữ nhi của ông, trong thư của ông, nữ nhi bảo bối dù chỉ hắt xì thôi cũng xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều các tiểu cô nương khác.
Tóc nữ nhi bảo bối mượt mà hơn tóc khuê nữ nhà người khác, đôi mắt đẹp hơn mắt khuê nữ nhà người khác, làn da cũng trắng hơn khuê nữ nhà người khác......
Cho nên lần đầu tiên gặp được Hoa Lưu Li, hắn cố ý xốc rèm kiệu lên, nhìn tiểu cô nương đứng cạnh tường.
Đôi mắt to to, môi nho nhỏ, xác thật giống như những gì Hoa tướng quân viết trong thư, xinh đẹp hơn tiểu cô nương nhà người khác nhiều.
"Điện hạ." Hoa Lưu Li đứng phía sau Hoa Ứng Đình nhô đầu ra, cười với Thái Tử nói: "Cung tiễn điện hạ, trên đường cẩn thận."
"Cáo từ." Thái Tử cười cười với Hoa Lưu Li, xoay người rời khỏi Hoa gia.
Rời khỏi nhà ở ấm áp, Thái Tử nhìn đường lớn bị bóng đêm bao phủ, tâm tình không đến nỗi nào. Hắn trở lại trong cung, đưa hộp gỗ của Hoa Ứng Đình cho phụ hoàng.
Xương Long Đế mở hộp ra, bên trong là một ít đồ vật làm bằng đá, khắc bằng gỗ, còn cả tượng gốm. Có thêm cả một ít thư pháp, bên trong còn có mấy quyển là hàng giả chép lại.
"Ứng Đình này a." Xương Long Đế nhớ lại mấy chục năm trước, trong cung truyền ra tin tức muốn lập lại Thái Tử, ông sầu đến cơm không thèm ăn, trà không thèm uống.
Sau khi Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt biết, bọn họ liền tìm một đống đồ chơi đến chọc cho ông vui vẻ. Còn nói với hắn, nếu tiên đế muốn phế đi Thái Tử là ông đây, bọn họ liền mang ông đi chạy trốn, tuyệt sẽ không để ông bị vị Thái Tử mới hại chết.
Không nghĩ tới mấy chục năm qua đi, con cái bọn họ đều đã lớn như vậy rồi.
"Trẫm nghe nói đêm qua con cùng Phúc Thọ quận chúa ra ngoài chơi?" Xương Long Đế thưởng thức tượng gốm, cười như không cười nhìn Thái Tử.
"Tiểu cô nương hàng năm ở biên quan, chưa từng thấy kinh thành náo nhiệt, nhi thần liền bồi nàng đi dạo chơi trong thành một chút."
"Ân." Xương Long Đế gật đầu, "Dù gì con cũng coi nàng là muội muội, khi nào rảnh rỗi cũng nên bồi nàng đi chơi trong kinh thành, thăm quan nhiều chút."
Thái Tử nhìn chằm chằm ngọn nến đang lung lay, không nói gì.
Xương Long Đế nhét tượng gốm vào trong tay Thái Tử: "Trở về ngủ, ngày mai nhớ dậy sớm thượng triều."
Thái Tử nhéo tượng gốm xấu xấu, trở lại Đông Cung, thuận tay đặt tượng gốm lên bàn, bỗng phát hiện ra phía dưới tượng gốm có khắc mấy chữ.

Mùa xuân năm Xương Long thứ 23, tiểu nữ tự tay chế.
Vuốt ve mấy chữ này, Thái Tử nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khó trách tượng gốm xấu như vậy, thì ra là do tiểu hài tử làm.
Khi Thài Tử rửa mặt thay quần áo, một đồ vật từ quần áo rơi ra. Thái giám hầu hạ nhặt lên, nhìn thoáng qua, đây là...... một nắm cỏ?
"Điện hạ, vật này có giữ lại không ạ?" Thái giám nhỏ giọng dò hỏi.
Thái Tử lấy lại vật trong tay thái giám, ngây người nhìn trong chốc lát: "Các ngươi đều lui ra đi."
"Vâng." Nhóm cung hầu đồng thời lui ra.
Thái Tử thuận tay đặt con bướm bện bằng cỏ xuống dưới gối.
Sau khi tiểu hài tử lớn lên, con bướm được bện vẫn xấu như vậy.
Hoa Lưu Li nằm mơ, mơ thấy mình đang bện thỏ con cho một đám tiểu mỹ nhận, cũng không biết vì sao bện thế nào cũng không bện ra được, sau đó Gia Mẫn quận chúa đột nhiên chạy tới, tùy ý cười nhạo nàng.
Sau khi tỉnh lại, Hoa Lưu Li cảm thấy giấc mộng này phi thường không may mắn.
Hoa Lưu Li u buồn nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: "Thời tiết dần ấm áp rồi, ta tìm Gia Mẫn quận chúa đi chơi đi."
Tác giả có lời muốn nói: Gia Mẫn:?? Ta làm sai cái gì, ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro