Chương 3. Trông dáng mà phán hình ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: khongnghiratenTT

Cùng lúc đó, mật hàm Lâm Huy Chi suýt chút nữa bị ám sát được đưa đến ngự án của đế vương.
Xương Long Đế trầm mặt xem xong mật hàm, không nói gì. Thái giám hầu hạ ông rũ đầu, không dám thở mạnh, sợ chọc đến đế vương.

Trong phòng yên tĩnh giống như chết, không ai có thể phá vỡ.

Đúng vào lúc này, ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, nhịp bước rất nhẹ nhàng.
"Phụ hoàng."

Nghe tiếng gọi này, nhóm cung hầu ( người hầu trong cung) không tự giác thả lỏng.

Tiến vào là một nam tử trẻ tuổi, trên người mặc cẩm y, ngọc thụ lâm phong, dung mạo xuất chúng thoát phàm, hắn vừa xuất hiện, toàn bộ đại điện phảng phất sáng sủa hơn vào phần.
Nhóm cung hầu đồng thời khom lưng hành lễ: "Thỉnh an Thái Tử điện hạ."

Thái Tử đi đến trước mặt đế vương, bộ dáng có chút lười nhác, hắn hành lễ với Xương Long Đế: "Lại là người nào trong triều không có mắt, chọc cho người tức giận?"

"Ai gây chuyện cũng không có bản lĩnh bằng ngươi." Xương Long Đế ghét bỏ nói, buông mật hàm trong tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, "Hôm qua lão đại xây phủ, ngươi đi theo uống rượu?"

"Đại ca muốn kính rượu nhi thần, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, nhi thần không thể không nể mặt hắn." Thái Tử lười biếng ngồi xuống trên ghế, "Đến lúc đó truyền ra lời đồn đãi huynh đệ chúng ta không hợp, người khó chịu không phải là người sao?"

Xương Long Đế nhìn bộ dáng không xương cốt của hắn, muốn quát lớn hai câu, lại luyến tiếc, đành phải nói: "Lâm Huy Chi ở trạm dịch huyện Hoàng Hoài gặp ám sát."

Thái Tử nhìn Xương Long Đế, chờ ông nói tiếp.

"May mà có chuyện ngoài ý muốn, giúp hắn tránh được một kiếp."

"Nga." Thái Tử rũ mắt, quả thực là đáng tiếc.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ còn thực thất vọng?"

"Hắn mỗi ngày ở trước mặt người khuếch đại đại ca tốt thế nào, soi mói tật xấu của nhi thần, hận không thể lôi nhi thần từ vị trí Thái Tử túm xuống dưới, thay thế đại ca vào." Thái Tử chậm rãi nói, "Người biết đấy, nhi thần không có tật xấu khác, chỉ là thích ghi thù."

"Hắn nếu thật sự đã chết, người gặp phiền toái chính là ngươi." Xương Long Đế thở dài, "Cả triều đều biết ngươi không thích Lâm Huy Chi, hắn nếu chết không minh bạch, những người khác tuy trên mặt không dám nói, trong lòng chắc chắn cho rằng là ngươi làm."

Thái Tử cười khẽ ra tiếng, hắn chính là thích bộ dáng những kẻ nhìn hắn không thuận mắt, trong lòng không thoải mái, trên mặt lại không dám nói gì.

"Hắn mỗi ngày ở trước mặt người khuếch đại đại ca tốt thế nào, soi mói tật xấu của nhi thần, hận không thể lôi nhi thần từ vị trí Thái Tử túm xuống dưới, thay thế đại ca vào." Thái Tử chậm rãi nói, "Người biết đấy, nhi thần không có tật xấu khác, chỉ là thích ghi thù."

"Hắn nếu thật sự đã chết, người gặp phiền toái chính là ngươi." Xương Long Đế thở dài, "Cả triều đều biết ngươi không thích Lâm Huy Chi, hắn nếu chết không minh bạch, những người khác tuy trên mặt không dám nói, trong lòng chắc chắn cho rằng là ngươi làm."

Thái Tử cười khẽ ra tiếng, hắn chính là thích bộ dáng những kẻ nhìn hắn không thuận mắt, trong lòng không thoải mái, trên mặt lại không dám nói gì.

Cho nên hắn không chỉ có chọn một dáng ngồi vô cùng thoải mái, còn bảo cung hầu thay trà nóng cho hắn, vẻ mặt mỉm cười kiểu "Hai người chậm rãi nói chuyện, ta chỉ ngồi đây xem náo nhiệt".

Hiền phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Xương Long Đế: "Bệ hạ, thiếp hôm nay tới, là vì hôn sự của Hạo Nhi. Hạo Nhi đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết chăm chỉ tiến tới, đến việc hôn nhân của chính mình cũng không rảnh lo tới, chúng ta làm trưởng bối, chỉ có thể vì hắn nhọc lòng hơn một ít."

"Lão đại năm nay đã hai mươi mốt, hôn sự xác thật không thể kéo dài nữa." Xương Long Đế gật đầu, "Minh Hạo yêu võ, lại thích bài binh bố trận, tìm cho hắn một người có cùng sở thích làm Vương phi như thế nào?"

"Bệ hạ, ý ngài là?" Trên mặt Hiền phi cũng không có quá nhiều vui mừng.

"Hộ Quốc đại tướng quân có một ái nữ, dung nhan xuất chúng, năm nay mười lăm, vô cùng xứng đôi với Minh Hạo. Nàng nếu không có ý kiến, trẫm liền mặt dày đề ra hôn nhân này với Ứng Đình."

Hiền phi nghe vậy, trái tim run rẩy, bệ hạ quả nhiên có tâm tư này. Xem địa vị hiện nay của Hộ Quốc đại tướng quân, cưới nữ nhi nhà hắn xác thật là chuyện tốt, có điều......

Trong lịch sử, có vô số tướng quân chiến công hiển hách bị đế vương nghi kỵ, đặc biệt là loại giống như Hoa Ứng Đình vậy, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị liên lụy cả nhà. Bệ hạ đang ở thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, đối với Hoa gia chắc chắn có kiêng kị, bằng không tại sao lại muốn nữ nhi Hoa gia trở thành con dâu hoàng thất?

Cưới nữ nhi Hoa gia chỉ có được phong quang nhất thời, còn nếu xét về lâu dài, lại là bất lợi. Đến lúc bệ hạ đối với Hoa gia ngày càng bất mãn, đối với nhi tử cưới nữ nhi nhà bọn họ, cũng sẽ sinh ra phản cảm.

Tình thân nhà đế vương, chính là lạnh nhạt đến như vậy.

"Bệ hạ, cô nương Hoa gia, tự nhiên là ngàn dặm khó có được." Hiền phi cười nói, "Chỉ là tính cách Hạo Nhi quá mức cương ngạnh, nếu lại cưới một vị khuê nữ nhà võ tướng, ta sợ bọn họ ngày sau sẽ nháo ra mâu thuẫn. Không bằng cho hắn chọn một vị nữ tử tri thư đạt lý, tính tình ôn hòa, phu thê hai người tính cách bổ sung cho nhau, mọi phương diện đều viên mãn."

Nghe thấy Hiền phi cự tuyệt đề nghị của mình, Xương Long Đế liếc mắt thật sâu vào Hiền phi, thẳng cho đến khi Hiền phi cảm thấy thấp thỏm bất an, mới thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh nói: "Một khi đã như vậy, liền theo ý của nàng......"

"Phụ hoàng, nhi thần không quấy rầy người cùng Hiền phi nương nương nói chuyện với nhau nữa, nhi thần cáo lui." Thái Tử ngáp một cái, lười biếng mà đứng lên, hướng Xương Long Đế chắp tay thi lễ, chuẩn bị rời đi.

"Từ từ." Xương Long Đế gọi hắn lại, "Bên ngoài lạnh, ngươi đem áo choàng của trẫm mặc vào rồi hãy đi ra ngoài."

Ngự tiền tổng quản cầm áo choàng, hầu hạ Thái Tử mặc vào, đưa hắn ra điện.

"Điện hạ, ngài đi thong thả." Thái giám tổng quản Triệu Tam Tài nhìn theo Thái Tử đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng xe của Thái tử nữa, mới phủi tuyết đọng trên người đi, thay một đôi giày sạch sẽ, quay về nội điện hầu hạ.

Đợi Hiền phi rời đi, Xương Long Đế hỏi Triệu Tam Tài: "Lúc Thái Tử đi, có nói cần cái gì, thiếu cái gì không?"

Triệu Tam Tài lắc đầu: "Điện hạ trước khi rời đi, chỉ bảo nô tài hầu hạ bệ hạ thật tốt, không đề cập đến chuyện khác."

"Anh Vương hôm qua xây phủ, trẫm ban thưởng cho hắn không ít đồ vật......" Xương Long Đế trầm ngâm một lúc, "Đồ vật Anh Vương có, Thái Tử lại không có, chẳng phải là có chút bất công?"

"Ngươi đi xem tư khố của Trẫm, chọn một ít đồ vật mà Thái Tử thích, đưa qua cho hắn đi." Xương Long Đế lại nghĩ nghĩ, "Đem ngự mã tiến cống trước đó vài ngày, chọn mấy con đưa đến Đông Cung."

"Vâng." Triệu Tam Tài cười lui ra.

Thái Tử ra khỏi Thần Dương Cung, nửa đường gặp Đại hoàng tử Anh Vương, hắn ngồi ở trong xe, lười biếng mà hướng Anh Vương thi lễ một cái.

Anh Vương banh mặt từ trên lưng ngựa xuống, trả hắn lễ.

Thái Tử là nửa quân, hắn lễ, các hoàng tử không chịu nổi.

"Không biết Thái Tử vừa đi nơi nào?" Anh Vương ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Thái Tử nhướng mày, chậm rì rì duỗi thẳng tay áo một chút: "Đi phụ hoàng bên kia ngồi một lát."
Anh Vương kéo khóe miệng cười, đột nhiên nói: "Hôm qua Thái Tử coi trọng ngự mã trong phủ của ta, ta vốn nên chắp tay nhường lại, chỉ là đó là ngựa phụ hoàng ban cho, chuyển giao người khác thì không tốt lắm."

"Nga?" Thái Tử kéo dài ngữ điệu, "Ngươi không nói việc này, ta cũng quên rồi."

Hắn nâng mi nhìn vẻ mặt đắc ý của Anh Vương: "Không sao, bây giờ ta lại tương đối thích ngựa màu sắc thuần chút, màu đuôi con ngựa kia của ngươi hơi tạp. Nếu thật sự đưa tới Đông Cung, sẽ bị các tuấn mã khác xa lánh."

Anh Vương hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình không thể tức giận: "Thái Tử, phụ hoàng ban cho chính là ngàn dặm khó có được, trên đuôi màu có hơi tạp chút thì có sao?"

Ánh mắt Thái Tử rơi xuống trên mặt của Anh Vương, một lúc lâu sau nhàn nhạt nói: "Có thể bởi vì ta không chỉ có trông mặt mà bắt hình dong, còn trông dáng mà phán hình ngựa đi."

Anh Vương: "......"

Nhắc tới trông mặt mà bắt hình dong, tên Thái Tử khốn khiếp này vừa nhìn chằm chằm vào mặt hắn, là có ý tứ gì hả?!

Không quá hai ngày, không ít quan viên trong kinh thành đều biết bệ hạ tặng vài con ngự mã tiến cống cho Thái Tử, trong lúc nhất thời khiến cho vô số người thổn thức, quả nhiên trong số các hoàng tử, bệ hạ đau lòng nhất vẫn là Thái Tử điện hạ.

Rốt cuộc là tự mình nuôi lớn, tình cảm so với các hoàng tử khác là bất đồng.

Thái Tử khi còn bé thân thể không tốt, không biết là vị nào cao nhân nói, Thái Tử mệnh cách kỳ lạ, người bình thường không giáo dưỡng được hắn. Bệ hạ nghĩ nghĩ, người bình thường không giáo dưỡng được, ông thân là chân long thiên tử, tự nhiên không phải người bình thường, cho nên liền quyết định tự mình nuôi dưỡng.

Nói đến cũng thật trùng hợp, sau khi Thái Tử được bệ hạ đón vào trong cung, rất nhanh có thể ăn có thể chạy có thể nhảy, thân thể cũng khỏe mạnh hơn không ít.

Bởi vì như vậy, Thái Tử ở Thần Dương Cung của bệ hạ đến mười hai tuổi, mới dọn đi Đông Cung.
Trước đó có một vị Thái tử cũng được hoàng đế thiên sủng như vậy, cuối cùng bị vị hoàng đế đó biếm đi nơi khổ hàn, đến khi bệnh chết cũng không thể trở lại kinh thành.

Không biết vị Thái Tử này, kết cục sẽ như thế nào đây?

Thời điểm huynh muội Hoa gia tới kinh thành đã là nửa tháng sau. Huynh muội hai người vừa mới vào cửa thành, liền nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, trên đường người qua đường hỗn loạn thét chói tai.

Hoa Lưu Li vén rèm lên, nhìn ra ngoài, thấy mấy người thanh niên mặc hoa phục cưỡi ở trên lưng ngựa, đối với việc người trên đường hoảng sợ làm như không thấy.

Mấy người trẻ tuổi cưỡi ngựa, khí phách hăng hái mà hành tẩu ở trên đường cái, đang chuẩn bị đi tửu lâu uống rượu, lại bị mấy binh lính mặc giáp trụ ngăn cản.

"Ngươi là người nào, dám cản đường đi của bọn công tử?"

"Chư vị công tử, pháp luật Đại Tấn ta quy định, không thể phóng ngựa trên phố xá sầm uất. Tiểu thư nhà ta thân thể yếu đuối, chịu không nổi kinh hách, hiện tại bị tiếng vó ngựa của các người dọa sợ tới mức gần như ngất đi, các người hẳn nên cho chúng ta một lời giải thích." Ánh mắt bọn lính sáng quắc, tay cầm chuôi đao, rất có tư thế bọn họ mà không nói rõ ràng, hôm nay cũng đừng hòng chạy.

"Cái gì?" Vài vị công tử nhìn chiếc xe ngựa cách bọn họ những mấy chục bước, kinh hách? Ngất?
Đây là tới cố ý tới gây sự đi?

Bọn họ còn chưa mở miệng hoài nghi, đã nghe thấy bên trong xe ngựa truyền đến một trận xôn xao, trên dưới mấy nha hoàn vây quanh trên xe ngựa chạy vội tới, ẩn ẩn nghe được trong miệng các nàng nói những từ "Dược", "Huyện chủ", "Đại phu" linh tinh.

Chẳng lẽ thật sự bị bọn họ dọa ra bị bệnh?

Trong kinh thành, có vị huyện chủ nào mảnh mai nhiều bệnh như thế?

Cái này .... Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ về nhà có thể bị đánh chết hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro