Chương 2. Không có khả năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: khongnghiratenTT

Một lúc yên tĩnh sau, kẻ đi phòng bếp hạ độc thật cẩn thận nói: "Nữ nhi kia của Hoa gia, bị dưỡng đến điêu ngoa tùy hứng, không có nửa điểm hào sảng của võ tướng thế gia, thuộc hạ thật sự không nghĩ tới.....Thật không nghĩ tới, nàng thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy làm khó dễ người khác."

Cái gì mà ngửi được mùi thức ăn mặn liền choáng váng đầu, nàng sao không nói mình uống sương sớm mà lớn lên luôn đi?

Quả thực không biết xấu hổ!

Trong phòng lần thứ hai an tĩnh lại, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hán tử phụ trách hạ độc sửa sang lại quần áo trên người một chút, vẻ mặt hiện ra ý quan tâm, khẽ mở một bên cửa.

Sau đó hắn nhìn thấy mấy nha sai nâng Lâm Chi Huy đang bất tỉnh nhân sự đi lên, nhịn không được nghĩ, nếu hai kẻ Hoa gia kia có thể đem Lâm Chi Huy tức chết thì tốt rồi, giúp bọn hắn bớt đi nhiều phiền toái.

Đáng tiếc Lâm Huy Chi mệnh cứng, là một quan văn kiên cường, dù bị chọc cho ngất xỉu, còn bị nha sai nâng đi vẫn trong vô thức mà nhắc mãi nhân nghĩa đạo đức.

Tuy nhiên thân là quan văn, bị người nâng đi như vậy, cũng coi như là trí thức đem đi quét rác.

"Lão đại, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Hán tử đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi ở bên cửa sổ.

"Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là chạy nhanh đi."

"Chạy?"

"Không chạy chẳng lẽ ở lại nơi này bị bọn họ nghi kỵ?" Khuôn mặt nam nhân trầm xuống, hắn tự xưng là mưu tính hơn người, không nghĩ tới thế nhưng lại thất bại ở chỗ này.

Hoa Lưu Li suốt đêm ngủ không ngon, giường trạm dịch vừa cũ vừa hẹp, cho dù đã trải chăn gấm lên vẫn làm nàng cảm giác thực không thoải mái.

Lăn lộn hơn nửa đêm, nàng rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai. Nàng tức giận hất chăn ra, mặc áo ngoài vào bổ nhào xuống lầu.

"Mới sáng sớm, kêu la cái gì?" Nha sai cũng bị tiếng thét chói tai đánh thức, đang chuẩn bị mắng hai câu, thấy Hoa Lưu Li đứng ở hành lang, lập tức nuốt xuống lời đang định nói.

Hoa Trường Không ra cửa liền thấy muội muội mình tóc còn chưa chải đứng trên hành lang, vội tiến tới thay nàng đội mũ áo choàng lên, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều chim sẻ đã chết." Dịch thừa sắc mặt tái nhợt, "Hôm qua hạ quan quét đồ ăn đánh đổ kia vào trong viện...."

Đôi mắt Hoa Trường Không hơi trầm xuống, bước đến ngoài cửa, liền nhìn thấy chim sẻ chết la liệt trong viện, trên mặt đất còn có một ít đồ ăn bị tuyết đông cứng.

Đồ ăn muội muội đánh đổ ngày hôm qua có độc.

"Không phải tiểu nhân làm, không liên quan đến tiểu nhân." Đầu bếp đi ra sau, thấy một màn như vậy, cũng bị dọa sợ, nhanh chóng lắc đầu, "Tiểu nhân ở trạm dịch làm đầu bếp mười mấy năm, tổ tiên trong sạch, nào dám làm những việc này."

"Đây, đây, đây....." Tuần kiểm thấy một màn như vậy, sợ đến chân nhũn ra, nếu vị phạm quan kia thật sự chết ở nơi này của bọn họ, trên dưới trạm dịch đều phải đi theo tuẫn táng.

"Tam ca, đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Lưu Ly đi tới.

Hoa Trường Không nhanh chóng đứng lên, đem Hoa Lưu Li ngăn ở phía sau, không cho nàng xem một màn ghê tởm này: "Đừng nhìn, miễn cho lát nữa ăn không ngon."

"Kia cũng thật đáng sợ." Hoa Lưu Li vỗ vỗ ngực, bộ dáng ta thực mảnh mai, quay đầu trở về, "Muội sợ nhất là đồ vật dơ bẩn."

Hoa Trường Không sửa lại áo choàng cho nàng: "Về phòng bảo Diên Vĩ giúp muội vấn tóc, ta cho người thu dọn sân một chút."

"Được." Vội vàng ra ngoài, Hoa Lưu Li mặc hơi ít, bị gió thổi có chút lạnh.Nàng trở lại trong phòng, chui vào trong ổ chăn một lát, mới bị nha hoàn giục thay quần áo rửa mặt.

Chờ nàng lần nữa xuống lầu, những người khác đã dùng xong bữa sáng rồi. Nàng ngồi vào bên cạnh bàn, đối với đồ ăn trên bàn bắt đầu kén cá chọn canh.

"Nhân bánh bao quá ngấy."

"Cháo chưa đủ ấm."

"Điểm tâm không đủ tinh xảo."

Ăn không đến hai miếng, tuy nhiên lại soi ra không ít khuyết điểm. Chính là mặc cho nàng làm ra vẻ thế nào, Lâm Huy Chi ngồi trong một góc đều không nói gì.

Cố nén ghét bỏ dùng xong bữa sáng, Hoa Lưu Li nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ nàng chọc tức lão phạm quan này đến bệnh rồi, ở bên cạnh nàng ngồi nửa ngày, vậy mà không bắt bẻ tật xấu của nàng?

Lão đầu này, tuổi thì lớn, tâm lại nhỏ, thời cơ tốt để gây phiền toái cho nàng như thế này, hắn sẽ không bỏ qua mới đúng.

Đang nghĩ ngợi, Hoa Lưu Li chợt thấy lão quan văn đứng lên, đi về phía nàng, mày liễu hơi nhướn, hướng nhóm vệ binh đang canh giữ ở đại đường vẫy vẫy tay, ngụ ý bảo bọn họ đứng phía sau,bày ra thế trận cho bản thân.

Cãi nhau sao, quan trọng nhất chính là người phải đông, khí thế phải lớn.

Lâm Huy Chi tâm tình thập phần phức tạp, ông ta mang xiềng chân nên đi đường có phần bất tiện, hai bước dừng lại, ba bước lại thở một hơi, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Hoa Lưu Ly.

Không đợi Hoa Lưu Li mở miệng, ông ta bỗng nhiên hướng Hoa Lưu Li hành đại lễ.

Hoa Lưu Li sắc mặt đại biến, lão nhân này muốn làm gì, cố ý hành đại lễ muốn nàng giảm phúc sao?

Cãi nhau không thắng được nàng, liền dùng thủ đoạn đê tiện này?

"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương ngày hôm qua." Ông ta có thể trở thành quan tam phẩm, bản thân ở triều đình tuy rằng cũng có tư tâm cùng lập trường riêng, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc.

Buổi sáng dậy, biết được có người muốn độc sát ông, hơn nữa lại là sau khi hậu nhân Hoa gia xuất hiện mới hạ độc, Lâm Huy Chi liền nhận ra được âm mưu đằng sau.

Ông ta chết đi, vốn dĩ từ việc đơn giản là trên triều đình chính kiến không hợp liền có khả năng biến thành huyết hải thâm thù, văn nhân lại tâm cao khí ngạo, Hoa Ứng Đình vì đại thắng Kim Phách, ở dân gian uy vọng trở nên cực cao. Đến lúc đó hai bên mà đấu tranh, chắc chắn sẽ khiến cho triều đình đại loạn, cuối cùng chỉ sợ toàn bộ Đại Tấn sẽ chịu ảnh hưởng.

Thật là một kế hoạch hoàn mỹ, một mũi tên trúng hai đích, chắc chắn là am mưu của địch quốc.

Chạng vạng ngày hôm qua, hành động làm đổ đồ ăn của ông của người Hoa gia, không chỉ cứu ông ta, còn cứu những người khác có khả năng liên lụy trong đó.

Lâm Huy Chi tuy không thích kẻ hiếu chiến, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết ghi nhớ ân tình.

Nhìn lại Hoa Lưu Li một chút, ông ta cảm thấy tiểu cô nương này tuy rằng bề ngoài kiêu căng chút, miệng lưỡi ghê gớm chút, tính tình cũng kém chút, lại còn hay bắt bẻ làm kiêu, nhưng vẫn là có chút ưu điểm.

Tỷ như.....

Lâm Huy Chi nghĩ nghĩ, tỷ như lớn lên đẹp?

Văn nhân nếu muốn khen ngợi một người, kiểu gì cũng có thể tìm ra được lời lẽ hay để nói, vậy nên dù Lâm Huy Chi đối với ân nhân cứu mạng Hoa Lưu Li này có đầy một bụng ý kiến, vẫn có thể tuôn ra một tràng tán dương, bày tỏ lòng cảm kích của bản thân.

Hoa Lưu Li: ".........."

Lợi hại, quả là quan văn lợi hại, có thể nói hành vi cố tình gây sự của nàng thành nhìn rõ mọi việc, hành sự nhạy bén, cứu người trong nguy nan, làm chính nàng cũng nhịn không được thiếu chút nữa tin bản thân tốt như vậy.

"Vị đại nhân này, ông có nói tốt thêm nữa, cũng không được ăn thịt." Hoa Lưu Li dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi khóe miệng, "Vô dụng thôi."

Lâm Huy Chi dừng một chút, biểu tình có chút cứng đờ: "Lão phu cũng không có ý này."

"Nếu không có ý này, vậy không cần tiếp tục nói." Hoa Lưu Li quay đầu chỉ vài vị vệ binh, "Các ngươi hộ tống vị đại nhân này đi tiếp đi. Nhớ rõ, nhất định phải xem kĩ thức ăn của Lâm đại nhân."

Quyết không thể cho ông ta ăn thịt, cho ông ta thèm chết.

Lâm Huy Chi sửng sốt, thật lâu sau lại lần nữa hướng Hoa Lưu Li chắp tay thi lễ: "Cô nương rộng lượng, đại nhân đại nghĩa, lão phu không bằng cô nương."

Hoa Lưu Li liếc mắt nhìn hắn, không dấu vết tránh sang bên cạnh, đứng dậy nói với Hoa Trường Không: "Tam ca, chúng ta cần phải đi rồi."

Chạy nhanh chạy nhanh, nếu tiếp tục ở lại, chắc lão nhân này lại càng điên hơn.

"Được." Hoa Trường Không ngồi bên cạnh tủm tỉm gật đầu, đối với hành vi của Hoa Lưu Ly không có nửa điểm nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy Lâm Huy Chi người này vốn không có điểm nào được cả, nhưng nhìn ông ta khen muội muội như vậy, xem ra vẫn có điểm đáng khen. 

Lên xe ngựa, Hoa Lưu Li nhìn dịch thừa cúi người đưa bọn họ đến ven đường, còn có trạm dịch cũ kỹ, rách nát sau lưng hắn, tiện tay lấy túi gấm đựng tiền trong xe ngựa ném cho dịch thừa: "Phạm vi vài trăm dặm lại đây, trạm dịch này của ngươi là tồi tàn nhất, cầm lấy tu sửa một phen."

"Tạ quý nhân, đa tạ quý nhân." Một đêm ngắn ngủi lại xảy ra chuyện lớn như vậy, dịch thừa đã sớm bị dọa sợ vỡ mật, cho rằng vị quý nhân bắt bẻ này sẽ gây khó dễ cho hắn, không nghĩ tới đối phương cái gì cũng không nói, còn lấy tiền cho hắn tu sửa trạm dịch, đây đâu phải quý nữ, rõ ràng là tiên nữ trên trời hạ phàm a.

Sau khi huynh muội Hoa gia đi rồi, Lâm Huy Chi nhờ nha sai tìm giấy bút, viết một phong thư, nhờ lính ở trạm dịch đưa về kinh thành.

Huynh muội Hoa gia cao thượng, tuy ông ta buộc tội Hoa Ứng Đình khiến người ta đối với ông có oán khí, nhưng khi thấy ông gặp nguy hiểm, lại vứt bỏ hiềm khích, phái binh hộ tống ông đến nơi lưu đày, lòng dạ bực này, làm ông ta xấu hổ.

Chẳng lẽ..... Thật sự là ông có thành kiến quá sâu với Hoa gia, là ông sai rồi?

Hoa Lưu Li một đường bắt bẻ, đi đi dừng dừng, vì vậy phong thư kia của Lâm Huy Chi tới kinh thành trước bọn họ một bước.

Trong phủ Thượng thư, Hộ Bộ Thượng Thư Tào Tiến Bá đang cùng Hộ Bộ Thị Lang Tả Uẩn Đức nghị sự, nghe hạ nhân nói, có bạn tốt đưa thư đến,liền bảo hạ nhân cầm đến.

"Aii." Tào Tiến Bá cầm thư trong tay, không có lập tức mở ra, ngược lại cười khổ nói: "Lần này ta cùng với Huy Chi chính kiến không hợp, nháo đến không vui vẻ gì."

Ông thậm chí có chút sợ không dám mở phong thư này ra.

Huy Chi kiên trì cho rằng Hoa tướng quân đánh lui đại quân Kim Phách, lấy thành trì của đối phương là cực kỳ hiếu chiến, mà ông lại thập phần tán đồng cách làm này của Hoa tướng quân, cho nên Huy Chi vẫn luôn thuyết phục ông, sau này bọn họ còn bởi vì chuyện này, ở trên triều đình cãi cọ nhau vài câu.

Chỉ sợ phong thư này, nội dung cũng không phải bạn tốt tưởng niệm tình cũ.

"Đại nhân, ngài vì giúp Lâm đại nhân cầu tình, đi lại khắp nơi, nếu Lâm đại nhân biết, chắc chắc sẽ hiểu được khổ tâm của ngài." Tạ Uẩn Đức an ủi nói, "Ngài cùng Lâm đại nhân có giao tình hơn vài chục năm, nhất định sẽ không chịu ảnh hưởng vì việc nhỏ này."

"Tính tình Huy Chi ngươi không phải không biết, vừa ngang ngạnh vừa cứng đầu, sự tình mà hắn đã nhận định, tám con ngựa kéo cũng không quay đầu lại nổi." Tào Tiến Bá thở dài, chậm rãi mở phong thư ra.

Tạ Uẩn Đức biết trước đó vài ngày hai người chính kiến mâu thuẫn, náo loạn cả lên, dựa vào tính cách của Lâm đại nhân, sợ là hơn phân nửa phong thư này sẽ là mắng Tào thượng thư. Cho nên trong phút chốc, hắn đã nghĩ ra vài biện pháp để an ủi Tào thượng thư.

Hắn đợi một hồi,cũng không nghe thấy thanh âm nói chuyện của Tào thượng thư, liền nhìn xem biểu tình của đối phương, như kinh ngạc lại nghi hoặc, phảng phất nội dung trong thư là thứ gì đó hoang đường đến cực điểm.

"Đại nhân?" Tạ Uẩn Đức nghĩ, chắc không phải bị thư của Lâm đại nhân chọc tức đến hồ đồ rồi đấy chứ?

"Uẩn Đức à." Tào Tiến Bá vẻ mặt rối rắm buông thư xuống, "Ngươi cảm thấy lấy tính cách Huy Chi, nếu bị người khác uy hiếp, có thể nói ra lời trái lương tâm hay không?"

"Đại nhân lời này.... Là ý gì?" Tạ Uẩn Đức mờ mịt.

"Ví dụ như nói, khen ngợi nữ nhi của kẻ nhìn không thuận mắt?"

Nghe vậy, Tạ Uẩn Đức cười gượng: "Cái này đại khái còn phải xem là ai."

"Tỷ như nữ nhi của Hoa tướng quân?"

"Tuyệt đối không có khả năng!" Nói xong, Tạ Uẩn Đức cảm thấy chính mình phủ nhận đến quá nhanh, quá trực tiếp, dường như có ý cho rằng Lâm đại nhân lòng dạ hẹp hòi, vì thế uyển chuyển bổ sung vài câu, "Nhi nữ của Hoa tướng quân ở biên cương lớn lên, do Hoa tướng quân tự mình giáo dưỡng, hành sự chắc chắn mang theo một phần phong cách của Hoa tướng quân, dựa vào tính nết Lâm đại nhân,sẽ không quá thưởng thức hậu bối như vậy."

Khen ngợi càng là điều không có khả năng, chết cũng không thể, phải bắt bẻ nhi nữ nhà người ta từ đầu tới đuôi một phen mới là điều bình thường. Xem tính cách Lâm đại nhân, thà rằng đâm đầu vào cột mà chết, cũng sẽ không nói lời tốt đẹp cho người Hoa gia




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro