Chương 34: Miệng tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Mỗi năm vào lúc chuyển mùa, Điện Trung Tỉnh đều phải đưa trang sức xiêm y đến cho các vị phi tần trong hậu cung, nhưng những trang sức xiêm y này chỉ có số lượng nhất định, trong cung phàm là người có chút địa vị sẽ không sống dựa vào một chút ít trang sức này.
Xương Long Đế không phải là một đế vương hà khắc với hậu cung, mỗi năm đến dịp này sẽ ban thưởng cho các cung. Lãnh thổ Đại Tấn lớn, đất đai phì nhiêu, rất nhiều tiểu quốc ở các nơi vì muốn dựa vào Đại Tấn, mỗi năm sẽ tiến cống không ít lễ vật, châu báu trang sức là một trong số lễ vật đó.
Trong số trang sức được tiến cống năm nay có mấy thứ Hiền phi thích, mỗi ngày bà đều ngóng trông bệ hạ có thể ban thưởng số trang sức đó cho bà, nhưng đợi mãi không thấy, bà nhịn mấy ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, phái người đi hỏi thăm ngự tiền thái giám tổng quản Triệu Tam Tài.
"Những trang sức đó a." Triệu Tam Tài cười cười với cung nữ Lâm Thúy Cung, "Hai ngày trước Thái Tử điện hạ nói thích chúng, bệ hạ đưa cho điện hạ rồi, không biết nương nương vì sao đột nhiên hỏi đến chuyện này?"
Ý cười trên mặt cung nữ cứng đờ, mấy trang sức kia đều thuộc về tư khố của bệ hạ, bệ hạ muốn cho ai là việc của bệ hạ. Nàng nhanh chóng lắc đầu nói: "Thì ra là thế, nương nương vốn dĩ đang lo lắng những trang sức đó đặt ở kho, thời gian lâu không ai dùng sẽ mất đi cái đẹp vốn có, Thái Tử điện hạ có thể mang đi thì thật tốt quá."
Quay về Lâm Thúy Cung, cung nữ nói lại cho Hiền phi.
"Thái Tử thân là nam nhân, muốn những trang sức đó làm gì?"
"Nô tỳ nghe nói, Thái Tử là muốn...... tích cóp của cải để cưới vợ."
"Hắn là Thái Tử, bệ hạ từ trước đến nay đều thiên vị hắn, hắn cần gì phải đi tích cóp của cải?" Hiền phi tức giận đến mặt trắng xanh, quanh đây có một tiểu quốc vô cùng am hiểu về chế tác trang sức, Hiền phi ngày thường thích nhất trang sức mà tiểu quốc này tiến cống, Thái Tử lại cầm đi toàn bộ, rõ ràng là cố ý gây sự với bà.
"Nương nương, tuy rằng trang sức ngài thích bị Thái Tử lấy đi rồi, nhưng ngài cũng không cần tức giận. Bởi vì mấy đồ mà các nương nương khác thích cũng bị Thái Tử mang đi hết rồi." Cung nữ nhanh chóng bổ sung hai câu.
"Vậy có phải bổn cung nên cảm tạ hắn đã không thiên vị bất kỳ ai đúng không?" Hiền phi xụ mặt hỏi cung nữ.
"Nô, nô tỳ không có ý này."
Hiền phi cười lạnh, Thái Tử Phi còn chưa được định ra, bệ hạ đã nghi đến việc tích cóp của cải cho Thái Tử. Hạo Nhi nhà bà thân là Hoàng trưởng tử, còn đã định ra Vương phi là nữ nhi Lâm gia, bệ hạ tại sao lại không đưa của cải cho hắn?
Trong lòng Hiền phi không dễ chịu, bảo thái giám đi gọi Anh Vương tiến cung: "Con và cô nương kia của Lâm gia thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào?" Anh Vương nâng chung trà lên uống một ngụm, ngữ khí nhàn nhạt, "Nàng muốn làm Vương phi, nhi thần cần cưới Vương phi, vừa vặn thích hợp mà thôi."
"Nói hươu nói vượn." Hiền phi nghe thấy ngữ khí không chút để ý của nhi tử, nhịn không được nói, "Lâm Uyển là nữ nhi của Lâm Chu, Lâm Chu xưa nay liêm khiết thanh minh, nữ nhi ông ấy làm sao có thể là người ham phú quý?"
Anh Vương không cãi Hiền phi, gật đầu nói: "Mẫu phi nói phải."
Thấy thái độ của hắn có lệ cho xong, Hiền phi lại nói: "Lâm Uyển có dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Quan trọng nhất, nàng còn là biểu muội của Tứ hoàng tử, cưới nàng nghĩa là có thể kéo thế lực bên Tứ hoàng tử đến bên này của chúng ta, việc này đối với con trăm lợi không có hại."
Anh Vương cúi đầu không nói lời nào.
Hiền phi còn đang muốn hỏi, trong lòng hắn có phải vẫn còn nhớ nhung nữ hài tử gió thổi liền ngã kia của Hoa gia hay không, nhưng nghĩ lại lời này không nên nói ra, đành nghẹn một bụng hỏa khí không nói lời nào.
"Mẫu phi, buổi chiều nhi thần còn đi trại nuôi ngựa, nếu không có chuyện gì khác, nhi thần xin phép cáo từ." Anh Vương đứng lên, hành lễ với Hiền phi chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đợi đã." Hiền phi lấy một cái áo choàng mỏng từ trong phòng ra, "Thời tiết hai ngày nay bắt đầu ấm lên, mặc những cái áo choàng dày kia không thoải mái, ta mới làm cho con một cái áo choàng, con mặc thử xem."
"Đa tạ mẫu phi." Ánh mắt Anh Vương dần dịu xuống, hắn mặc áo choàng lên người, "Mấy việc này giao cho người khác là được, mẫu phi không nên để bản thân mệt mỏi."
"Mẫu phi biết." Hiền phi giúp Anh Vương sửa sang lại quần áo, khen, "Con ta từ nhỏ oai hùng bất phàm, không hổ là hài tử của bệ hạ."
Anh Vương nghe mẹ đẻ khích lệ, trong phút chốc sinh ra loại tự tin mình là hoàng tử đẹp nhất trong các hoàng tử.
Làm mẫu thân, khi nhìn con của mình, ánh mắt luôn xuất hiện chút vấn đề.
Hoa Lưu Li nhận hộp trang sức không quá hai ngày, lại nhận thêm được một rương lễ vật từ Đông Cung.
Nàng mở rương ra nhìn, bên trong toàn là các loại châu báu, hít sâu một hơi, hỏi người hầu Đông Cung: "Các vị công công, điện hạ gần đây có khỏe không?"
"Đa tạ quận chúa quan tâm, điện hạ gần đây khá tốt."
Nếu vẫn bình thường, vì sao lại đưa cho nàng nhiều thứ tốt như vậy? Lúc trước nàng đến quân doanh của A Ngõa hoàng tử thu dọn châu báu, cũng không nhiều như thế này a.
"Vô công bất thụ lộc (Không có công thì không dám nhận thưởng), ý tốt của điện hạ thần nữ nhận, nhưng mấy thứ này......"
"Mong quận chúa hãy yên tâm nhận lấy." Người hầu nói, "Điện hạ nói, mấy thứ để lại chỗ người cũng không làm gì, quận chúa nếu không nhận lấy cũng chỉ có thể vứt đi. Tết hoa triêu sắp đến rồi, quận chúa quốc sắc thiên hương, sao có thể không đeo trang sức tương xứng với ngài."

"Đa tạ điện hạ." Hoa Lưu Li nghĩ lại, A Ngõa ra ngoài chinh chiến cũng có thể mang về nhiều trang sức châu báu như vậy, Thái Tử thân là nam nhận tôn quý thứ hai của Đại Tấn, mấy thứ này đối với hắn mà nói, có lẽ thật sự không tính là gì cả?
"Quận chúa thích là tốt rồi." Người hầu đưa đồ xong, ngay cả trà cũng chưa uống một ngụm đã vội vàng rời đi.
Sau khi Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt biết được việc này, không phát biểu ý kiến gì, chỉ để Hoa Lưu Li tự mình giữ chỗ đồ vật đó. Tương lai nếu nàng gả chồng thì lấy chỗ đó làm của hồi môn, nếu không muốn gả chồng thì đeo lên chơi.
Hoa Lưu Li nhận được một đống trang sức, ngày hôm sau khó có được một ngày dậy sớm, cưỡi xe ngựa đi đến miếu Văn Khúc Tinh ở kinh giao.
Sau khi nàng tới nơi thì phát hiện ngoài miếu Văn Khúc Tinh có một đội ngũ rất dài, một ít thư sinh vì muốn chiếm được vị trí tốt, thậm chí còn mang theo sách và túi nước, thoạt nhìn giống như thức suốt đêm để giữ chỗ.
Hoa Lưu Li bắt đầu nghĩ lại, so sánh với những thư sinh thành kính này, bản thân mình bình thường có vẻ không đủ thành ý.
Nàng vừa mới xuống xe ngựa liền nhìn thấy một người giơ một cái bảng, trên bảng viết mấy chữ "Năm lượng bạc miễn xếp hàng", nhịn không được nhỏ giọng hỏi Diên Vĩ, "Còn có chuyện như vậy?"
"Trong kinh thành có thể xảy ra rất nhiều chuyện." Diên Vĩ nhỏ giọng nói, "Bất quá rất nhiều thư sinh cảm thấy, xếp hàng càng thể hiện mình có thành ý, thêm nữa năm lượng bạc quá quý, rất ít người sẽ tiêu từng đấy tiền để miễn xếp hàng."
Hoa Lưu Li nhìn đội ngũ thật dài, lại nhìn mấy chữ trên bảng, không chút do dự nói: "Đưa bạc."
Người ở miếu Văn Khúc Tinh thấy Hoa Lưu Li từ xe ngựa đi ra liền biết quý nhân có tiền tới. Sau khi Diên Vĩ đưa tiền cho hắn thì càng thêm nhiệt tình mang chủ tớ hai người vào trong miếu.
Vào Thần Điện, trụ trì tự mình đến đón, dẫn Hoa Lưu Li đi cầu nguyện.
"Quý nhân, kỳ thi mùa xuân bắt đầu từ ngày kia, ở chỗ này có thể thay thí sinh trong nhà cầu nguyện, hi vọng người đó nhận được ưu ái của Văn Khúc Tinh, phát huy hơn những người khác."
"Nga?"
"Bất quá muốn được Tinh Quân phù hộ thì cần phải đưa tế phẩm, quý nhân nếu muốn cầu nguyện chỉ cần dùng mười tám lượng bạc tế cống Tinh Quân. Bổn miếu cảm động với tấm lòng của quý nhân, nguyện ý vào ngày thi cầu phúc giúp người thân của quý nhân."
Hoa Lưu Li đưa mười tám lượng bạc, lại mua một ít đèn cầu phúc, bút may mắn linh tinh, lúc chuẩn bị rời đi thì chạm mặt với một thiếu nữ mặc váy màu xanh trong như hồ nước.
Nàng có chút ấn tượng với thiếu nữ này, hình như ngày thường nàng ấy hay đi theo Gia Mẫn quận chúa, là khuê nữ của Diêu gia, gọi là Diêu gì nhỉ?
"Quận chúa." Diêu gia cô nương đi tới phúc thân với Hoa Lưu Li, ánh mắt đảo qua bút Trạng Nguyên trong tay Hoa Lưu Li, tươi cười trở nên có chút kỳ quái: "Quận chúa đây là cầu phúc giúp Hoa tam công tử?"
Hoa Lưu Li cười yếu đuối với Diêu cô nương: "Cô nương cũng tới cầu phúc cho người nhà sao?"
"Gia huynh trong kỳ thi mùa xuân thi được bảng cử nhân, lần này nhất định có thể ghi tên trên bảng vàng." Diêu cô nương hơi dừng lại, "Nghe nói điều kiện ở Thanh Hàn châu gian khổ, học sinh rất ít, Hoa tam công tử ở cuộc thi hương của Thanh Hàn châu thi được giải nguyên, chắc cũng có thể ghi tên trên bảng vàng, làm vẻ vang gia tộc."
"Chỉ là học tập không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc cần mới đến ôm chân Phật chỉ là lừa mình dối người." Diêu cô nương dịu dàng cười, "Quận chúa vẫn không nên quá mức mê tín."
"Diêu cô nương nói quả thực có lý, bất quá ta đây cũng không phải đang nước đến chân mới nhảy, mà là đang ôm đùi Văn Khúc Tinh. Vạn nhất Tinh Quân thấy nhiều thế hệ Hoa gia ta đều là trung lương, nguyện ý phù hộ gia huynh thì sao?" Hoa Lưu Li che miệng cười khẽ, "Diêu cô nương không tin những thứ này, vì sao còn muốn tới nơi này?"
"Ngươi......" Diêu cô nương trừng mắt nhìn Hoa Lưu Li, tức giận xoay người đi ra ngoài.
"Trụ trì, tâm tình Diêu cô nương không tốt, tiền cầu phúc của nàng để ta đưa hộ cho." Hoa Lưu Li cười tủm tỉm nói, "Cầu chúc Diêu công tử đắc thắng, có tên trên bảng."
"Quý nhân thật lương thiện."
Diêu cô nương tức giận đến suýt nữa hộc máu, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Hoa Lưu Li còn cười với nàng, vừa ôn nhu vừa thiện lương.
Rõ ràng đối phương cũng chưa nói cái gì khó nghe cả, nhưng Diêu cô nương cảm thấy chính mình như đã thua, thua ở chỗ nào cũng không rõ lắm.
"Mấy cô nương ở kinh thành này thật xinh đẹp, dáng vẻ lúc tức giận cũng thật đẹp." Sau khi ngồi vào xe ngựa, Hoa Lưu Li cười tủm tỉm nói, "Chơi cùng Gia Mẫn quận chúa và những tiểu đồng bọn của nàng ấy thật thú vị."
"Quận chúa, ngài nên thu liễm chút đi, nô tỳ sợ bị ngài bị người khác chửi bậy." Diên Vĩ bất đắc dĩ cười khổ.
"Các nàng dám mắng ta, ta liền té xỉu." Hoa Lưu Li lười biếng dựa vào vách xe, "Sức khỏe của ta không tốt, không chịu được bị chọc giận."
Diên Vĩ: "......"
Sau khi quận chúa vào kinh thành, cũng không biết đã trở thành ác mộng của những ai.
Vào ngày thi, bốn người Hoa gia đều dậy rất sớm.

Hoa Ứng Đình khoác thêm áo ngoài cho Hoa Trường Không: "Ta ở trên chiến trường chém giết nhiều, cả người toàn là sát khí, tà ma vận đen gì đó không dám tới gần, ta mặc thêm áo ngoài cho con, có thể bảo vệ cho con cách xa vận đen một chút."
"Đúng vậy." Vệ Minh Nguyệt giúp Hoa Trường Không cột lại tóc, "Mẫu thân là nữ tướng quân lợi hại nhất ở Đại Tấn, mẫu thân chải đầu cho con, vậy giống với thần phật soi sáng cho con."
Hoa Trường Không: "......"
Tật xấu tự luyến của mẫu thân quả là không thay đổi được.
"Tam ca, không cần có áp lực." Hoa Lưu Li đưa túi đựng đồ mang đi thi cho Hoa Trường Không, "Dù sao nhà chúng ta có hai hầu gia, một quận chúa, dù huynh thi không tốt lắm, chúng ta cũng có thể nuôi huynh."
Thi không tốt thì phải về nhà ăn cơm mềm?!
Trong lúc nhất thời, Hoa Trường Không không biết mình nên thả lỏng hay nên khẩn trương.
Bốn người ra khỏi cửa, sau khi Hoa Trường Không ngồi vào xe ngựa, Hoa Lưu Li lấy một lá cờ nhỏ ra từ trong tay áo, cắm trên xe ngựa.
"Khuê nữ, con làm cái lá cờ nhỏ thêu quân kỳ của Hoa gia từ khi nào vậy?" Hoa Ứng Đình nghi hoặc nhìn lá cờ phấp phới trong gió, "Cắm lá cờ này có ích lợi gì?"
"Ngụ ý đắc thắng nha." Hoa Lưu Li vỗ vỗ con ngựa, "Ngựa a ngựa, nhất định phải phù hộ tam ca ta mã đáo thành công."
"Có đạo lý, nữ nhi nhà chúng ta thật thông minh."
Ngồi ở trong xe ngựa, Hoa Trường Không không lời nào để nói.
Có người nhà ngày thường không dâng hương cũng không cầu nguyện, đến lúc cần mới đi cầu thần bái phật, hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động.
Loại tình thân vì người nhà mà nguyện ý từ bỏ tất cả nguyên tắc này, dù là ai cũng không đành lòng phá hỏng.
Mọi người đưa Hoa Trường Không đến bên ngoài trường thi, Hoa Trường Không nhìn về phía người nhà: "Phụ thân, mẫu thân, tiểu muội, ta đi vào đây."
"Ân ân." Hoa Lưu Li gật đầu, "Dù thế nào thì tam ca cũng là ca ca tốt nhất trên đời này."
Hoa Trường Không nghe vậy cười, vỗ vỗ đầu Hoa Lưu Li: "Tiểu muội cũng là muội muội tốt nhất."
Hắn chắp tay hành lễ với người nhà, xoay người đi vào cửa trường thi.
Thủ vệ kiểm tra Hoa Trường Không xem có mang đồ gian lận vào không, sau khi được vào cửa, tươi cười trên mặt ba người Hoa gia đều biến mất.
"Cha, mẫu thân, con có chút khẩn trương." Hoa Lưu Li nhỏ giọng nói, "Con nghe nói có thí sinh thi được một nửa đã phát điên rồi."
"Tam ca con từ nhỏ tập võ, trong nhà lại không ép buộc nó phải thi được công danh, hẳn sẽ không xảy ra chuyện đó đâu." Hoa Ứng Đình nói câu đó xong lại có chút không tự tin, quay đầu nhìn Vệ Minh Nguyệt: "Phu nhân, nàng nói có phải hay không?"
"Ân." Vệ Minh Nguyệt xụ mặt gật đầu, thoạt nhìn có vẻ là người bình tĩnh nhất trong ba người, chỉ là bàn tay không tự giác nắm chặt lại đã bán đứng bà.
Ngoài trường thi có rất nhiều người đưa thí sinh đến thi, nha sai Kinh Triệu Phủ sợ nhiều người dễ xảy ra tranh chấp, phái không ít người canh giữ ở nơi này. Kinh Triệu Doãn lo lắng người Kinh Triệu Phủ không thể trấn áp được, còn mượn một ít người từ Đại Lý Tự.
Để mượn được người của Đại Lý Tự, Kinh Triệu Doãn phải ngồi xổm trước cửa nhà Đại Lý Tự Khanh Trương Thạc ước chừng ba ngày ba đêm, vốn dĩ Trương Thạc không muốn đồng ý, nhưng mấy ngày trước hắn vô tình làm rơi mũ xuống đất bị Trương Thạc nhìn thấy, ánh mắt đối phương nhìn hắn bỗng trở nên thương hại rồi đáp ứng hắn.
Kỳ thi mùa xuân cách ba năm được tổ chức một lần, thí sinh cả nước đều tới đây, các thí sinh đều là những học sinh nổi danh ở địa phương, Kinh Triệu Doãn không dám lơ là, trời còn chưa sáng đã cùng nha sai đến trường thi thủ vệ.
Vì lần thi khoa cử này, Kinh Triệu Doãn, Binh Bộ, Đại Lý Tự, Quốc Tử Giám, Hộ Bộ đều vội đến chân không chạm đất, sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Ngày đầu tiên bọn họ tới tuần tra, nhìn thấy Hoa Ứng Đình canh giữ ở bên ngoài trường thi.
Ngày hôm sau bọn họ tới tuần tra, nhìn thấy Hoa Ứng Đình đặt băng ghế nhỏ ngồi ở bên ngoài trường thi.
Ngày thứ ba bọn họ tới tuần tra, Hoa Ứng Đình vẫn tiếp tục tới, còn tự mang theo thức ăn.
Sau khi Hộ Bộ Thượng Thư Tào Tiến Bá nhìn thấy Hoa Ứng Đình rất nhiều lần, nhịn không được muốn hỏi, Hoa Ứng Đình vì sao lại rảnh như vậy, mỗi ngày đều canh giữ ở cổng trường thi.
Nghĩ lại một chút, Hoa Ứng Đình tuy rằng vẫn giữ danh hiệu Đại tướng quân, nhưng lại không chưởng quản binh quyền ở kinh thành, thái bảo của Thái Tử cũng chỉ là vinh dự mặt ngoài thôi, trừ phi Hoàng Thượng có việc triệu ông ấy thượng triều, bằng không ngày thường đến thượng triều cũng không cần đi.
Nghĩ như vậy, tâm tình Tào Tiến Bá đột nhiên trở nên phức tạp. Tướng quân lập được chiến công hiển hách, hiện giờ cũng chỉ có thể giống như mấy quý tộc nhàn tản ở kinh thành ăn không ngồi rồi thôi sao?

Ông đang chuẩn bị tiến lên bắt chuyện với Hoa Ứng Đình, bỗng có một xe ngựa đến bên Hoa Ứng Đình, một bàn tay trắng nõn nhấc rèm lên.
Một tiểu cô nương từ trong xe ngựa đi ra, là Phúc Thọ quận chúa. Tào Tiến Bá nhớ tới mấy phong thư bạn tốt Huy Chi viết gửi ông gần đây, rất nhiều lần nhắc tới tiểu cô nương của Hoa gia. Nói nàng miệng cứng lòng mềm, tâm địa thiện lương, là cô nương tốt.
Ông do dự một chút, vẫn tiến lên nói: "Tại hạ gặp qua Đại tướng quân, quận chúa."
"Cái gì mà Đại tướng quân, hiện nay lão phu đã cởi giáp về quê, Tào thượng thư gọi ta là lão Hoa là được." Hoa Ứng Đình từ trên ghế đứng lên, đưa đồ đang cầm trong tay cho hạ nhân, nói với Hoa Lưu Li, "Lưu Li, đây là Hộ Bộ Thượng Thư Tào Tiến Bá Tào đại nhân."
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ứng Đình, Tào Tiến Bá lớn hơn ông vài tuổi tâm tình có chút phức tạp. Hoa Ứng Đình còn tự xưng là lão phu, ông thì tính là gì?
"Tào đại nhân." Hoa Lưu Li hành lễ.
"Không dám nhận lễ của quận chúa." Tào Tiến Bá nhanh chóng đáp lễ, Hoa Lưu Li tuy là tiểu bối, nhưng lại có tước vị do chính Hoàng Thượng tự mình phong, thượng thư cùng quận chúa tuy là cùng cấp, nhưng ý nghĩa lại không giống.
"Nàng chỉ là một đứa nhỏ, nàng hành lễ có gì mà không thể nhận." Hoa Ứng Đình chỉ vào cổng trường thi đóng kín, "Tào thượng thư, tại sao ông lại ở chỗ này?"
Tào Tiến Bá bật cười, ba ngày này ông đều xuất hiện ở đây, Hoa Ứng Đình lại không hề phát hiện ra? Sau khi ông nói rõ lý do, nhịn không được nhìn Hoa Lưu Li thêm vài lần.
Tiểu cô nương an tĩnh, còn hiểu được lễ phép, không có nửa điểm kiêu căng của quận chúa. Huy Chi làm sao có thể nói tiểu cô nương người ta là mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng đây phải là tiểu cô nương thẹn thùng khiến người khác thích chứ.
Hàn huyên cùng Hoa Ứng Đình xong, Tào Tiến Bá vừa rời đi được một đoạn, bạn bè ngày thường hay đi với ông liền kéo ông vào trong một góc, nhỏ giọng nói: "Ông tại sao lại nói chuyện lâu như vậy với Hoa Ứng Đình trước cổng trường thi?"
"Chuyện này có gì không ổn?" Tào Tiến Bá hỏi lại.
"Tự nhiên là không ổn." Bạn bè nói, "Ông biết không, bệ hạ vốn dĩ muốn để nữ nhi Hoa gia gả cho Anh Vương, kết quả lại để nữ nhi Lâm gia làm Anh Vương phi đó?"
Tào Tiến Bá nhíu mày.
"Bệ hạ sớm đã nghi kỵ Hoa gia, ông lại ở ngay trước cổng trường thi, trước mắt bao nhiêu người nói chuyện vui vẻ với Hoa Ứng Đình, chẳng phải là đang đưa cho người ta nhược điểm sao?" Bạn bè lo lắng nói, "Đợi đến lúc bệ hạ thanh toán Hoa gia, tự khắc sẽ có người lấy việc hôm nay tới vu hãm ông."
Nghe bạn nói xong, trong lòng Tào Tiến Bá có chút khó chịu. Hoa gia vì bảo vệ Đại Tấn, mấy năm nay vẫn luôn tận trung, thậm chí năm đó Vệ tướng quân đang hoài thai vẫn mang binh đi biên quan. Hiện giờ chiến sự đã kết thúc, không ai dám xâm phạm đến uy nghiêm của Đại Tấn, địa vị của Hoa gia địa vị ngược lại trở nên xấu hổ.
Anh hùng cả đời, không đáng bị như vậy.
Ông quay đầu nhìn Hoa Ứng Đình chờ ở cổng trường thi, nhìn đến nữ nhi của ông ấy đang đưa một rổ trái cây tươi cho ông ấy, một màn ôn nhu bình phàm như vậy lại khiến ông cảm thấy chua xót.
"Chỉ cầu...... không thẹn với lương tâm." Tào Tiến Bá nói, "Đa tạ Vương huynh nhắc nhở, trong lòng ta hiểu rõ."
"Hiểu rõ thì tốt rồi." Bạn bè thở dài, "Hoa gia...... sợ là phong quang hiện tại không còn được mấy năm."
Kỳ thi chưa kết thúc, đã có mấy thí sinh té xỉu được đỡ ra ngoài, y quan canh giữ bên ngoài vội vàng nâng đi trị liệu. Hoa Lưu Li nhìn đến trong lòng bất ổn, dứt khoát đi ra chỗ khác hít thở không khí.
Bên ngoài có rất nhiều quán nhỏ bán đồ ăn, các loại hương vị trộn lẫn vào nhau, tạo thành một loại hương vị rất náo nhiệt. Mấy người đạo sĩ giả làm bộ làm tịch ngồi ở góc đường, đoán mệnh cho mấy người thân tinh thần không yên của thí sinh.
Xuyên qua ngõ nhỏ náo nhiệt, Hoa Lưu Li nhìn thấy cô nương Diêu gia, đối phương còn cầm trong tay phù mới lấy từ chỗ đạo sĩ.
Ngoài miệng thì nói không tin cầu thần bái phật nhưng lại lén lút cầu phù rất tích cực.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, trong hơi nóng bốc lên của đồ ăn mang theo không khí cực kỳ xấu hổ.
Trong giây phút này, Diêu cô nương không nhìn thấy trời, không nhìn thấy đất, cũng không nhìn thấy người đang đi lại trên đường, chỉ nhìn thấy ý cười như có như không trên mặt Hoa Lưu Li.
Đối phương đang cười nhạo nàng.
Sắc mặt nàng đỏ lên, cảm thấy bản thân khó lòng chịu nổi sự xấu hổ này.
"Ngươi không sao chứ?" Phía sau nàng có một người tiến đến, nghe thấy thanh âm của người tới, sắc mặt Diêu cô nương tốt lên một chút.
"Ta không có việc gì, Lâm cô nương." Diêu cô nương cười cười với Lâm Uyển, giấu phù vào trong tay áo, ngẩng đầu nhún người hành lễ Hoa Lưu Li, "Phúc Thọ quận chúa hảo."
Lâm Uyển lúc này mới chú ý tới Hoa Lưu Li đứng đối diện các nàng, hơi hơi uốn gối nói: "Quận chúa hảo."
"Hai vị cô nương không cần đa lễ." Hoa Lưu Li làm bộ không thấy dáng vẻ xấu hổ của Diêu cô nương, "Hai vị cô nương cũng đến cầu phù cho huynh trưởng trong nhà?"
"Đúng vậy." Lâm Uyển không biết giữa Diêu cô nương và Hoa Lưu Li đã xảy ra chuyện gì, mở miệng nói, "Có người nói đạo sĩ trên phố thập phần linh nghiệm, ta và Diêu cô nương liền cùng đi cầu phù."
"Nga......" Hoa Lưu Li cười cười với Diêu cô nương, kéo dài giọng nói, "Vậy chúc cho huynh trưởng hai vị có thể thi được thứ tự tốt."
"Đa tạ quận chúa." Ý cười trên mặt Lâm Uyển nhàn nhạt, nàng nhìn thấy Hoa Lưu Li liền nhớ tới cảnh ngộ xấu hổ trên đài ngắm cảnh buổi tối hôm tết hoa đăng đó.
Việc đó không liên quan đến Hoa Lưu Li, trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng ngay cả khi biết rõ như vậy cũng không có cách nào làm mất đi cảm giác mất mặt này.
Đại khái là có một số người, trời sinh liền không hợp mắt đi.
"Hoa gia nha đầu." Có một cỗ kiệu dừng cách ba người không xa, rèm kiệu hất lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Thái Tử, "Bên này người đông phức tạp, có đủ loại người, ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Điện hạ." Hoa Lưu Li nhìn thấy Thái Tử, khóe miệng dương lên, "Gia phụ chờ ở bên ngoài trường thi, thần nữ thấy có mấy thí sinh được nâng ra, trong lòng khẩn trương, dứt khoát ra chỗ khác đi dạo một chút."
Thái Tử thấy nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn, từ trong kiệu đi ra: "Kỳ thi còn có mấy ngày nữa mới kết thúc, ngươi mỗi ngày chờ ở nơi này cũng không có ích gì. Không bằng cô mang ngươi đi chơi ở kinh thành một chút, bồi ngươi tiêu tốn chút thời gian."
Hắn bảo tùy hầu dắt hai con ngựa tới, đưa dây cương của con ngựa trắng mình hay cưỡi cho Hoa Lưu Li: "Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, quận chúa chỉ cưỡi ngựa trong chốc lát, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến thân thể?"
Hoa Lưu Li nhìn con ngựa trắng xinh đẹp này, yêu thích trong mắt cơ hồ không che dấy được: "Không ảnh hưởng."
Diên Vĩ đi theo phía sau nàng nâng nâng mi mắt, thấy quận chúa chính vui vẻ ra mặt vuốt đầu con ngựa, lại rũ mắt xuống.
Đợi khi Hoa Lưu Li xoay người lên ngựa, Diên Vĩ duỗi tay đỡ nàng: "Quận chúa, ngài cẩn thận."

Hoa Lưu Li che lại ngực ho nhẹ hai tiếng: "Ngươi không cần lo lắng, trong thành không thể phóng ngựa, chỉ đi dạo trong chốc lát không có việc gì."
Diên Vĩ lui trở về: "Vâng."
Diêu cô nương thấy Thái Tử cùng Hoa Lưu Li cưỡi ngựa đi xa, còn chưa hề liếc mắt nhìn các nàng một cái, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Gia Mẫn nói đúng, loại nữ nhân nhu nhược này, phần lớn đều là do hồ ly tinh biến thành."
Lâm Uyển kéo kéo khóe miệng cười cười.
Thái Tử biết rõ nàng là Anh Vương phi tương lai, là đại tẩu của hắn, lại trễ nải nàng như vậy. Còn không phải là ỷ vào cưng chiều của bệ hạ, không đặt Anh Vương vào trong mắt?
Lâm Uyển nắm chặt tay, rũ mắt xuống che đi dã tâm ở đáy mắt.
"Lâm cô nương, ngươi mau xem, đó là Anh Vương điện hạ......" Diêu cô nương vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Anh Vương cưỡi ngựa đuổi theo phương hướng Thái Tử cùng Hoa Lưu Li vừa đi.
Khi phi qua chỗ các nàng còn mang theo đầy bụi đất.
Diêu cô nương nhìn nhìn bóng dáng Anh Vương đi không trở lại, lại nhìn nhìn Lâm cô nương bên người, yên lặng ngậm miệng lại.
Nàng sao lại không đổi được cái tật xấu miệng tiện này hả?!
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Cô là nam nhân có nguyên tắc, tỷ như lúc trả thù nữ nhân luôn chú ý hai chữ công bằng.
Diêu cô nương: Miệng tiện tìm đường chết, ta là chuyên nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro