Chương 36: Kinh thành tốt đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Nguyên bản đến để thưởng mỹ nhân lại trở thành yến hội thưởng trà an tĩnh.
Gia Mẫn ngồi trong một góc không phát ra tiếng động nào, Hoa Lưu Li dựa vào giường nệm để tì nữ hầu hạ, các cô nương khác thấy hai vị quận chúa không nói lời nào, cũng đều im lặng, nâng chén trà giả bộ đang thưởng thức tiếng đàn.
Diêu cô nương âm dương quái khí nói: "Đều nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, Phúc Thọ quận chúa thân thể không tốt, vẫn nên ít ra ngoài thì tốt hơn."
Hoa Lưu Li đang nhắn mắt dưỡng thần mở mắt ra.
"Thân thể không tốt càng cần ra ngoài chơi nhiều hơn, tâm tình tốt thì thân thể tự nhiên sẽ trở nên tốt hơn." Thấy Hoa Lưu Li mở mắt, Gia Mẫn căng thẳng, vội cầm lấy cánh tay tiểu đường tỷ, ý bảo nàng không cần tiếp tục mở miệng nói chuyện, "Tục ngữ nói tú sắc khả xan (sắc đẹp mài ra được cơm ăn), quận chúa ngươi sức khỏe không tốt, ngắm cảnh đẹp người đẹp sẽ có lợi cho thân thể và tinh thần."
Diêu cô nương không hiểu nổi, Gia Mẫn lại nói chuyện giúp Hoa Lưu Li đến độ này, đến tột cùng ai mới là tiểu tỷ muội của nàng, khuỷu tay nàng sao có thể chỏ ra ngoài như vậy?
Hoa Lưu Li nhìn ra Gia Mẫn khẩn trương, nàng chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười nói: "Gia Mẫn tỷ tỷ không hổ là nữ nhi của công chúa, kiến thức quả nhiên rộng rãi."
"A." Gia Mẫn cười gượng, nỗi khổ trợn mắt nói dối, ai có thể hiểu?
"Ta bỗng nhớ ra trong nhà còn có việc, cáo từ." Diêu cô nương liếc Gia Mẫn một cái, làm bộ phải đi.
Nàng cũng đã tức giận đến vậy rồi, Gia Mẫn hẳn nên đi dỗ nàng đúng không?
"Vậy trên đường ngươi nhớ cẩn thận một chút." Gia Mẫn nhẹ nhàng thở ra, đi thì tốt rồi, đi rồi nàng sẽ không cần lo lắng tiểu đường tỷ chọc giận Hoa Lưu Li.
"Ngươi......" Diêu cô nương thật sự tức giận, xoay người đi ra ngoài.
"Diêu cô nương, đi thong thả a." Hoa Lưu Li cười vẫy vẫy tay với Diêu cô nương.
"Hoa Lưu Li, ngươi cũng không cần đắc ý!" Diêu cô nương chỉ vào Hoa Lưu Li nói, "Mấy ngày nữa sẽ có kết quả thi, để ta nhìn xem, lệnh huynh (nói về ca ca của Lưu Li) có thể thi được cái thứ hạng gì."
Diêu cô nương nói xong lời tàn nhẫn liền đi, để lại Gia Mẫn cùng các vị tiểu thư khác biểu tình xấu hổ.
"Phúc Thọ quận chúa, tính cách của đường tỷ nàng có chút điêu ngoa, bất quá......" Gia Mẫn thật sự không có mặt mũi mà nói tiểu đương tỷ nhà mình không có ác ý, không hề có ý trào phúng huynh trưởng nhà người ta sẽ không có được thứ hạng tốt gì.
Nàng nhìn Hoa Lưu Li, yên lặng vỗ trán, trước nay đều là người khác giúp nàng hoà giải, hiện tại sao lại đến lượt nàng làm cái chuyện này rồi? Nhưng Hoa Lưu Li là người mang thù a, loại người tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có chứa đao) này, ai biết ngày nào đó nàng đột nhiên nghĩ đến việc trả thù?
"Không có chuyện gì, Diêu cô nương tính cách ngay thẳng, ta tin tưởng nàng cũng không có ác ý." Hoa Lưu Li cười tủm tỉm nói, "Chư vị tiếp tục cùng ta thưởng khúc đi."
Gia Mẫn yên lặng liếc Hoa Lưu Li một cái, lời nữ nhân này nói, một chữ cũng không thể tin.
Thấy những nữ tử thân phận cao quý này rốt cuộc cũng bắt đầu thưởng thức tiếng đàn của mình, cầm sư nhẹ gảy đàn, bắt đầu gảy một khúc nhạc khó.
Làm cầm sư nổi danh nhất ở Kim Linh Uyển, thứ hắn tự hào không chỉ có gương mặt này, còn có cả cầm nghệ làm vô số nữ tử si mê.
"Trà này, không bằng ngon miệng bằng nơ chúng ta thường đi."
"Rốt cuộc cũng không phải trà phường đứng đắn."
Ngón tay cầm sư hơi run lên, đàn sai một âm, cầm sư nổi danh nhất trong toàn bộ kinh thành đang ở đây, trọng điểm chú ý của các nàng lại là trà uống không ngon?
"Ta không uống trà, cũng không biết loại nào tốt, loại nào không tốt." Hoa Lưu Li nói, "Nếu không để ta bảo hầu bàn đổi loại trà mới cho mọi người?"
"Ở loại địa phương này nước trà dù ngon cũng không có nhiều, quận chúa không cần phiền toái." Vẻ ngoài của tiểu cô nương ngồi bên cạnh Gia Mẫn rất đáng yêu, Hoa Lưu Li nhớ nàng là thiên kim con vợ cả Điền gia, muội muội của Điền Duệ Đống.
Điền cô nương đặt chén trà lên bàn, tò mò nhìn Hoa Lưu Li: "Quận chúa lớn lên ở biên quan, có thể nói một chút cho chúng ta biết biên quan như thế nào không, có phải rộng lớn thoải mái giống như trong thơ miêu tả không?"
Hoa Lưu Li lắc đầu: "Thanh Hàn châu địa thế hiểm trở, núi cao đường dốc. Mỗi khi đến mùa hè sẽ có rất nhiều chuột, kiến, côn trùng, rắn các loại, ban đêm chỉ cần vừa ra khỏi phòng sẽ bị muỗi cắn khắp người."
"Đáng sợ như vậy?" Những người ở đây đều lớn lên trong cẩm y ngọc thực, không có cách nào biết được hoàn cảnh sinh hoạt còn có thể khắc nghiệt như vậy.
"Bất quá địa hình này cũng có chỗ tốt, đó chính là dễ thủ khó công. Người dân địa phương tính cách khá mạnh mẽ, có đôi khi kẻ địch tập kích, nam thanh niên sẽ tự mình đi tuần tra trong thành. Nhờ có bọn họ hỗ trợ mà rất nhiều lần chúng ta đều bắt được do thám do nước Kim Phách phái tới." Hoa Lưu Li thở dài, "Bất quá bởi vì giao thông ở đó không thuận lợi, khí hậu lại khắc nghiệt, xảy ra chiến sự liên tiếp, thương nhân Đại Tấn cũng không thích bàn giao dịch với người dân bản xứ, cho nên có một đoạn thời gian dài sinh hoạt của người dân ở nơi đó không tốt lắm."
Những tiểu cô nương đều ngừng thở, nghiêm túc nghe Hoa Lưu Li nói tiếp.
"Sau đó gia phụ mang binh tiêu diệt thổ phỉ chặn đường ở bốn phía, dần dần có một ít thương nhân tới đây buôn bán, mấy năm gần đây cuộc sống ở đó tốt lên không ít." Hoa Lưu Li chú ý tới cầm sư vừa rồi đàn sai vài âm, nàng quay đầu cười như không cười nhìn cầm sư, "Cầm sư cũng cảm thấy hứng thú với những chuyện ở biên quan này?"
"Tại hạ nhất thời nghe đến mê mẩn, mong khách quý thứ tội." Cầm sư đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Lưu Li, hành lễ với nàng.
Hắn mặc áo bào trắng rộng thùng thình, lúc khom lưng hành lễ ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh.
"Ta nghe nói mười một năm trước, ở Thanh Hàn châu xảy ra thiên tai, những xe chở lương thực đi Thanh Hàn châu đều bị rơi xuống núi." Gia Mẫn còn nhớ rõ chuyện cũ này bởi vì phụ thân nàng Diêu phò mã là người dẫn đoàn đi đưa lương thực, ông ấy vốn ngày thường chơi bời lêu lổng, từ sau khi từ Thanh Hàn châu trở về, tâm tình nặng nề gần nửa tháng, lúc tiêu tiền cũng tiết kiệm không ít.

"Khi đó ta mới bốn tuổi, rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ nữa." Hoa Lưu Li lắc đầu, "Hôm nay là tới nghe nhạc, nói mấy cái này thì có gì thú vị?"
Nàng quay đầu thấy cầm sư còn đứng trước mặt mình, phất tay nói: "Cầm sư, tiếp tục đàn a."
Cầm sư nhìn Hoa Lưu Li một cái, yên lặng trở về chỗ.
Vài người ăn trái cây điểm tâm, nhìn chằm chằm cầm sư non nửa cái canh giờ, đều cảm thấy có chút nhàm chán. Chính là hai vị quận chúa còn chưa nói đi, các nàng cũng chỉ có thể chống đỡ tinh thần tiếp tục nghe.
"Cầm sư, ngươi tên là gì?"
"Tổ tiên tại hạ phạm tội, cả ba đời bị biếm làm nô, không có họ." Cầm sư nhân cơ hội này dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đàn, ngón tay hắn cũng sắp chịu không nổi rồi: "Người trong phường đều gọi tại hạ là Vân Hàn."
"Vân Hàn......" Hoa Lưu Li trầm ngâm một lát, như suy tư gì nhìn cầm sư.
Cầm sư chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp đối diện với Hoa Lưu Li.
"Tên này, nghe có chút lạnh." Hoa Lưu Li suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nói ra cảm nhận trong lòng.
Tươi cười trên mặt cầm sư hơi cứng đờ: "Khách quý nói phải, tại hạ cũng cảm thấy chữ Hàn này không tốt."
Gia Mẫn vô cùng hoài nghi, Hoa Lưu Li rốt cuộc có biết cách dỗ mỹ nhân vui vẻ hay không, lời nói ra sao có thể nghẹn người như vậy? Đã thế còn muốn đoạt mỹ nhân với nàng, quả thực quá buồn cười.
"Không, ý của ta là, tên này thật hợp với cầm sư, như mây trắng không nhiễm bụi trần, ở nơi cao dù có chút lạnh, nhưng lại thập phần cao khiết." Hoa Lưu Li đứng dậy đi đến trước mặt cầm sư, duỗi tay khảy vài âm trên đàn, động tác của nàng thập phần tùy ý, lại mang theo vài phần tiêu sái, "Cầm nghệ của cầm sư rất xuất chúng, lại có tướng mạo tuyệt sắc như vậy, không nên coi nhẹ bản thân."
Nàng hơi hơi tới gần cầm sư, vào lúc tất cả mọi người ở đây đều cho rằng nàng sẽ làm chút gì đó với cầm sư, nàng lại đột nhiên đứng thẳng lại, lấy khăn tay ra che miệng ho nhẹ vài tiếng: "Thật ngại quá, sức khỏe của ta không tốt, không thể ở bên ngoài quá lâu, cầm sư cũng sớm chút trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Ngọc Dung tiến lên đỡ tay Hoa Lưu Li, Diên Vĩ đưa một túi trân châu cho cầm sư: "Chủ tử nhà ta không hay ra ngoài, dạo thời gian này công tử không cần ra ngoài tiếp khách, miễn cho đến lúc chủ tử muốn thấy ngài lại không tiện."
Cầm sư nhận lấy trân châu, tùy ý đặt lên bàn, chắp tay với Hoa Lưu Li nói: "Tại hạ ở chỗ này chờ khách quý tới."
Tư thái hành lễ của hắn cực kỳ phong nhã, giống như tiên nhân lưu lạc ở phàm trần, vừa khiến người ta muốn giữ hắn lại ở phàm trần, vừa muốn để hắn tiếp tục làm tiên nhân cao cao tại thượng.
Nếu là nữ tử bình thường đã sớm bị dáng vẻ này của hắn làm mê mẩn rồi.
Nhưng mấy người ngồi đây lại bất đồng, các nàng đã sớm gặp qua Ngũ hoàng tử từ cử chỉ đến nói chuyện đều ưu nhã đến tận cùng, nam nhân giống như Vân Hàn chỉ có thể khiến các nàng nhìn thêm một lần, không thể làm các nàng kinh diễm.
Nghe thấy Hoa Lưu Li nói phải đi, Gia Mẫn nhanh chóng đứng lên: "Trong phủ còn có việc, ta cũng nên đi rồi."
Không đi chẳng lẽ còn tiếp tục ở lại chỗ đoạt nam nhân với Hoa Lưu Li?
Đoàn người ra khỏi Kim Linh Uyển, Gia Mẫn còn chưa kịp thở ra một hơi, liền bắt gặp phải Đỗ Tú Oánh đang ở đầu đường đối diện.
Tuy rằng ánh mắt của Đỗ Tú Oánh thập phần bình tĩnh, nhưng Gia Mẫn có thể khẳng định, dưới sắc mặt bình tĩnh của đối phương đang che dấu lửa giận phun trào.
"Đỗ cô nương." Hoa Lưu Li phát hiện Đỗ Tú Oánh, cười vẫy tay với nàng: "Thật trùng hợp."
Đỗ Tú Oánh mỉm cười gật gật đầu với Hoa Lưu Li, xuyên qua phố đi đến trước mặt các nàng, hành lễ nói: "Phúc Thọ quận chúa an."
"Đỗ cô nương không cần đa lễ như vậy." Hoa Lưu Li duỗi tay đỡ Đỗ Tú Oánh, trên người Đỗ Tú Oánh tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của mực, rất dễ ngửi.
"Lễ không thể bỏ." Đỗ Tú Oánh xoay người thi lễ cùng các cô nương khác, ánh mắt dừng lại trên người Gia Mẫn.
Kim Linh Uyển phía sau các nàng liên tục truyền ra tiếng nhạc cùng tiếng cười đùa, càng khiến không khí giữa các nàng có vẻ an tĩnh.
"Bên trong chơi vui sao?" Đỗ Tú Oánh mặt không biểu tình nhìn Gia Mẫn.
Gia Mẫn lắc đầu: "Cũng không có gì thú vị."
"Ngươi thích đi, ta cũng không quản được ngươi." Đỗ Tú Oánh quay đầu nhìn Hoa Lưu Li một cái, "Phúc Thọ quận chúa thể yếu, lại nhỏ hơn ngươi, ngươi về sau không thể dẫn nàng tới chỗ này chơi."
"Cái này có quan hệ gì với ta?" Gia Mẫn xuy một tiếng, "Chân là ở trên người nàng, ta còn có thể quản nàng?" Nàng không ngại mệnh quá dài sao?
"Đỗ cô nương, việc này không liên quan đến Gia Mẫn quận chúa, là ta tự mình tới đây." Hoa Lưu Li nhẹ nhàng nói.
"Ta biết." Đỗ Tú Oánh không coi lời của Hoa Lưu Li là thật, Gia Mẫn đứa nhỏ này tính tình không tốt, Phúc Thọ quận chúa nói những lời này bất quá là đang nói giúp Gia Mẫn thôi.
Loại địa phương hưởng lạc như vậy, nếu không phải Gia Mẫn mang Phúc Thọ quận chúa tới đây, nàng sao có thể tìm được?
Nghĩ vậy, Đỗ Tú Oánh trừng mắt nhìn Gia Mẫn một cái, cảnh cáo nàng bớt đi gây sự.

Gia Mẫn: "......"
Trước kia cách nói chuyện hành sự quả thực có chút không tốt lắm, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện xấu nào cũng do nàng dẫn đầu đi làm chứ? Thế giới này có còn nói lý không vậy?
Nhưng nàng lười cãi nhau với vị biểu tỷ Đỗ Tú Oánh này, từ nhỏ đến lớn trong miệng biểu tỷ toàn là chi, hồ, giả, dã, nàng nghe liền đau đầu.
Điền cô nương cùng một cô nương khác thấy tình thế không đúng, tìm cớ rời đi, vì các nàng cũng rất sợ Đỗ Tú Oánh.
Gia Mẫn nhìn hai tiểu tỷ muội vội vàng rời đi, lại lần nữa hoài nghi tình hữu nghị yếu ớt của các nàng.
Đã nói sẽ làm bằng hữu cả đời, đến lúc gặp nạn thì ngay lập tức chạy không thèm quay đầu lại?
"Đi thôi, về nhà." Trên đường người đến người đi, Đỗ Tú Oánh không tiếp tục nói, kéo Gia Mẫn lên xe ngựa của mình, miễn cho nàng lại chạy loạn.
"Quận chúa." Đỗ Tú Oánh lên xe ngựa trước, nói với Hoa Lưu Li, "Sớm chút hồi phủ, trời sắp tối rồi."
"Được, Đỗ cô nương." Hoa Lưu Li cười đến ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn đến độ khi Đỗ Tú Oánh nhìn biểu muội nhà mình, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác "Vẫn là muội muội nhà người khác tốt".
"Biểu tỷ, thật sự không phải ta mang nàng đến đây, lúc ta tới nàng đã ở trong đó rồi."
"Bịa, tiếp tục bịa, ngươi sao lại không nói nàng còn đoạt nam nhân với ngươi?"
"Đúng vậy, nàng chính là đoạt người với ta."
"A." Đỗ Tú Oánh bị chọc cười, "Gia Mẫn, ta không nói thô tục, ngươi không cần chọc ta phá lệ."
Gia Mẫn: "......"
Việc nàng hối hận nhất đời này chính là đi trêu chọc Hoa Lưu Li. Từ sau khi trêu chọc phải nàng ta, nàng liền không còn ngày nào tốt cả.
Bọn họ quả thực là trời sinh bát tự không hợp.
Nhìn xe ngựa của Đỗ Tú Oánh đi xa, Hoa Lưu Li nhẹ cười lên: "Tiểu cô nương trong kinh thành đều thật tốt."
"Quận chúa, ngài cảm thấy cầm sư như thế nào?" Diên Vĩ nhỏ giọng hỏi.
"Dáng vẻ không thể so với Ngũ hoàng tử, dung mạo phong tư không bằng Thái Tử." Hoa Lưu Li lắc đầu thở dài, "Nhìn quen tuyệt sắc nhân gian rồi, đến khi nhìn những người khác đều thành dung chi tục phấn."
"Ngài bình tĩnh chút, những hoàng tử long tôn này không có khả năng làm trai bao cho ngày." Diên Vĩ thành thật nhắc nhở chủ tử nhà mình.
"Ngươi nói có đạo lý, chỉ là làm người đều có tật xấu, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó." Hoa Lưu Li không có hứng thú lắm với cầm sư kia, "Nếu Thái Tử không đẹp như vậy, ta cũng sẽ không kén cá chọn canh đến thế."
"Phúc Thọ quận chúa?"
Hoa Lưu Li nhíu mày, nàng chỉ thưởng thức Thái Tử mà thôi, như thế nào còn sinh ra ảo giác?
Thái Tử thấy Hoa Lưu Li đứng ở cửa nhạc phường: "Sao lại ở chỗ này?" Hắn từ trên lưng ngựa đi xuống, nhìn bảng hiệu trên cửa nhạc phường, cho rằng nàng chỉ là trùng hợp đi ngang qua.
"Nghe nói bên trong có vị cầm sư cầm nghệ xuất chúng, ta liền tới nhìn xem." Trước mặt Thái Tử, Hoa Lưu Li cũng không che dấu ý đồ của mình.
"Cầm sư?" Thái Tử ngửi thấy trên người Hoa Lưu Li có mùi huân hương không giống với bình thường, còn có một ít mùi phấn nồng khác, hẳn là không cẩn thận nhiễm phải của những người khác.
"Quận chúa...... còn có yêu thích như vậy?" Thái Tử biết trong kinh thành có một ít quý nữ yêu thích nuôi trai bao, nhưng Hoa Lưu Li không giống người như vậy.
Chẳng lẽ là người khác dạy hư nàng?
"Chính là tò mò đến xem." Hoa Lưu Li không đặt sự tình ở trong lòng, "Muộn như vậy rồi Thái Tử người sao lại ở chỗ này?"
"Cô thay phụ hoàng mang người Lễ Bộ đi ban thánh chỉ." Thái Tử nói, "Loại địa phương này cả trai lẫn gái đều không quá sạch sẽ, mùi huân hương nồng nặc, không tốt cho thân thể của quận chúa, quận chúa ngày sau nên ít tới loại địa phương này hơn."
Hoa Lưu Li suy tư, ý Thái Tử là muốn nàng tìm nam tử bình dân trong sạch?
Nàng ngẩng đầu nhìn Thái Tử, chậm rãi gật đầu: "Điện hạ, ý của người thần nữ đã hiểu."
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Hoa Lưu Li, Thái Tử lại cảm thấy, nàng căn bản không hiểu gì cả. Hắn càng nghĩ càng thấy không thoải mái, sau khi đưa Hoa Lưu Li trở về phủ rồi, vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
"Bệ hạ, tối nay ngài muốn đến tẩm cung của vị nương nương nào để nghỉ ngơi ạ?" Triệu Tam Tài nhỏ giọng hỏi. Bệ hạ đã năm ngày không lâm hạnh hậu cung, vài vị nương nương trong cung đều tới tìm ông hỏi thăm tin tức, một thái giám vô căn như ông sao biết được bệ hạ nghĩ gì.

"Trẫm nhớ hình như huynh đệ của Lâm phi đã trở về kinh?" Xương Long Đế hỏi Triệu Tam Tài.
"Bệ hạ người ngài nói là Vĩnh Châu thái thú Lâm Chu?"
"Đúng là người này."
"Bệ hạ, Lâm Chu Lâm đại nhân đã về kinh thành, chỉ là kinh thành đang không có chỗ trống thích hợp, cho nên tạm thời nhàn rỗi ở nhà."
"Vậy đêm nay liền đến chỗ của Lâm phi đi, vừa vặn trẫm nói với nàng ấy về việc an bài cho Lâm Chu."
Xương Long Đế đang chuẩn bị đến chỗ Lâm phi liền nghe thấy thái giám tới báo, Thái Tử muốn gặp ông. Ông dừng chân lại, bảo cung hầu đón Thái Tử vào.
"Muộn như vậy rồi đến tìm trẫm, có phải lại gặp phải chuyện gì hay không?" Xương Long Đế thấy Thái Tử bước chân vội vàng, đau lòng để Thái Tử ngồi xuống rồi mới nói.
"Phụ hoàng, hôm nay khi nhi thần hồi cung phát hiện một số địa phương hưởng lạc đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo liên miên không dứt, trong lòng cảm thấy có chút không ổn." Thái Tử vẻ mặt ưu tư nói, "Đại Tấn dưới sự thống trị của ngài, trở nên ngày càng phồn vinh hưng thịnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, sinh hoạt giàu có. Nhưng cuộc sống càng đầy đủ, người dân bá tánh lại càng ngày càng trầm mê hưởng lạc, hàng đêm ca hát, điều này không có lợi với ổn định, hoà bình và phồn vinh của Đại Tấn chúng ta về lâu dài."
"Đương nhiên, giải trí vẫn cần phải có." Thái Tử thấy Xương Long Đế trầm tư không nói, bổ sung thêm, "Không lâu nữa sứ thần các quốc gia khác sẽ đến Đại Tấn, nếu để những sứ thần đó hiểu lầm người dân Đại Tấn chỉ biết trầm mê hưởng lạc, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Đại Tấn chúng ta sao? Không bằng trong khoảng thời gian này tra xét lại những nhạc phường đó, điều tra xem có mua bán phụ nữ trẻ nhỏ, quan viên tiêu xài hoang phí nơi hưởng lạc, đánh giết nô bộc, gái giang hồ trong phường, sau đó để bọn họ tiếp tục quản lý kinh doanh?"
"Con nói cũng có lý." Xương Long Đế trầm ngâm một lát rồi gật đầu, "Ngày mai con đi an bài người đi xử lý chuyện này đi." Đại Tấn mấy năm nay mưa thuận gió hoà, bá tánh an cư lạc nghiệp là chuyện tốt, nhưng quá mức trầm mê hưởng lạc cũng sẽ khiến tương lai tràn ngập tai hoạ ngầm.
Bất cứ khi nào cũng không thể bỏ đi ý thức nguy cơ và tinh thần đấu tranh hướng về phía trước.
Đát, đát, đát.
Vô số trân châu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vân Hàn làm lơ đống trân châu đang nhảy điên cuồng trên mặt đất, đi đến trước gương đồng to rộng, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, hỏi người hầu bên cạnh: "Bản công tử không đẹp sao?"
"Công tử dung mạo thiên hạ vô song, thế gian không ai có thể địch được." Người hầu giơ khay lên cao, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Hàn.
Trên khay là túi gấm trống rỗng, bốn phía mặt đất vương vãi đầy trân châu.
Vân Hàn phất tay hất đổ khay, sắc mặt thập phần khó coi. Từ sau khi hắn xuất hiện ở Kim Linh Uyển, vô số nữ nhân đều trở nên điên cuồng với hắn, mấy ngày trước còn có hai huyện chủ vì hắn mà trở mặt thành thù.
Nhưng hôm nay phản ứng của nữ nhân kia khi nhìn hắn quả thực khiến hắn vô cùng nhục nhã.
"Phái người đi hỏi thăm, Hoa Lưu Li cùng Diêu Gia Mẫn ngày thường thích gì." Tức giận trên mặt Vân Hàn dần dần tiêu tán, hắn cầm túi gấm trên khay lên thưởng thức, "Nữ nhân đều thích lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, ta muốn để các nàng hối hận vì hành vi ngày hôm nay."
"Công tử, ý tứ của chủ công là bảo ngài tiếp cận Gia Mẫn quận chúa, ngài hà tất phải......"
"Ngươi thì biết cái gì?" Vân Hàn đánh gãy lời nói của người hầu, cười lạnh nói, "Bản tính con người vốn tiện, nếu phát hiện người vốn đang theo đuổi mình, bỗng nhiên coi trọng nữ nhân khác, cảm tình sẽ trở nên càng mãnh liệt hơn."
"Nô không rõ." Bả vai người hầu hơi hơi phát run, hắn cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi đương nhiên không rõ." Ánh mắt Vân Hàn lạnh lẽo như tuyết tháng chạp, "Nữ nhân......"
"A." Vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt nhiễm thêm vài phần mỉa mai, "Vì tình yêu, các nàng có thể từ bỏ hết thảy."
"Công tử, Hoa Lưu Li trước khi đi không cho ngài tiếp đãi những người khác, chứng minh ngài đối với nàng đã có chút đặc biệt, nói không chừng là bởi vì có những người khác ở đây mới ra vẻ lãnh đạm." Người hầu nói, "Nô tin tưởng ngài."
"Nô tài tốt." Vân Hàn vỗ vỗ đỉnh đầu người hầu, người hầu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra chiếc cổ không có hầu kết.
Thái Tử mơ một giấc mộng, mơ thấy hắn nuôi một con mèo trắng, con mèo nhỏ này cực kỳ đẹp, đến tiếng kêu cũng dễ nghe hơn so với mấy con mèo khác.
Chỉ là mèo này đặc biệt bướng bỉnh, hôm nay đi hái hoa, ngày mai đi hái quả, còn thiếu chút nữa bị người khác ôm đi.
Thái Tử hung hăng mắng người muốn cướp mèo của mình một phen, vẫn chưa hết giận, trở lại trong cung làm một cái lồng sắt tinh xảo cho mèo nhỏ.
Tiểu miêu ghé vào lồng sắt mở to đôi mắt nhìn hắn, kêu meo meo hai tiếng, vô cùng đáng thương.
Tâm Thái Tử lập tức trở nên mềm mại, hắn thật muốn ôm mèo con vào trong lòng ngực, vuốt lại lông trên người nó.
"Ai cho ngươi đi hái hoa ngắt cỏ?"
Mèo nhỏ giương đôi mắt vô tội nhìn hắn.
"Ngươi sẽ chạy đi cùng những người khác sao?"
Lông trên đầu mèo nhỏ xù xù, vươn móng vuốt cào lồng sắt.
"Ai." Dù mèo nhỏ chưa hứa hẹn cái gì, Thái Tử vẫn không có nguyên ắc mở lồng sắt, để mèo nhỏ đi ra.
Nhìn mèo nhỏ nghênh ngang đi tới đi lui trước mặt hắn, Thái Tử nói: "Ngươi chính là mèo của cô."
"Điện hạ, điện hạ."
Thái Tử mở mắt ra, thấy thái giám vẻ mặt quan tâm quỳ gối bên mép giường: "Ngài đang nói mơ ạ?"
"Không có việc gì." Thái Tử ngồi dậy, "Cô chỉ là mơ thấy có người tới cướp mèo của cô."
Tiểu thái giám mặt đầy mờ mịt, mèo?
Mèo gì cơ?
Đông Cung không nuôi mèo a.
"Giúp cô thay quần áo."
"Điện hạ, canh giờ còn sớm, ngài ngủ thêm một lúc đi."
"Không được, hôm nay cô có việc phải làm."

Ngày mới đến, quản sự Kim Linh Uyển liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ. Nàng có chút không cao hứng kéo cửa ra đi đến lối nhỏ: "Ồn gì mà ồn, lúc này còn chưa mở cửa đón khách đâu."
Đợi đến khi nàng thấy rõ người đứng dưới lầu phần lớn đều mặc quan bào và nha sai bào của Đại Lý Tự, khiếp sợ, chạy nhanh xuống dưới lầu cười: "Các vị quan gia, xin hỏi có chuyện gì quan trọng ạ?"
"Xây dựng kinh thành tốt đẹp, mỗi người có trách nhiệm." Nha sai đưa tờ thông tri tới trước mặt quản sự, "Gần đây nha môn nhận được không ít tin nặc danh đến báo, nói một ít nhạc phường có hiện tượng mua bán nhân khẩu, ngược đãi nô bộc, vì vậy Kinh Triệu Phủ cùng Đại Lý Tự phải tiến hành nghiêm tra. Một khi tra ra, nghiêm trị không tha."
"Quan gia, nơi này của chúng ta là nhạc phường đứng đắn, nhạc sư vũ nữ trong phường đều là người đứng đắn, bán nghệ không bán thân, nào dám làm chuyện trái pháp luật." Quản sự nhìn lướt qua thông tri, nội dung bên trong khiến nàng hãi hùng khiếp vía, "Xin các vị quan gia làm rõ."
Nàng vội vàng móc ra một chồng ngân phiếu từ trong tay áo, dúi vài tay nha sai: "Các vị quan gia hẳn chưa có dùng cơm sáng, thỉnh các vị dùng chút điểm tâm sáng......"
"Quản sự không cần khẩn trương, chúng ta chỉ dựa theo luật pháp Đại Tấn mà tra, quý phường nếu không có hành vi trái pháp luật, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không khó xử mọi người." Nha sai cũng không thèm nhìn ngân phiếu, biểu tình nghiêm túc.
"Tra đi."
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe truyền tới tai quản sự, nàng nhìn về nơi phát ra tiếng, nhìn thấy một vị nam tử ưu nhã như ngọc, dung mạo phi phàm tuấn mỹ.
Không nghĩ tới thế gian này còn có nam nhân đẹp hơn nhiều so với Vân Hàn?!
Tuy nàng đã nhìn quen các loại công tử mỹ nhân, cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Mèo của ta rất ngoan, nếu không ngoan, vậy khẳng định là do mèo nhà người khác dạy hư, đều là nhà người khác sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro