Chương 37: Cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Nha sai nào dám nhận tiền của quản sự, hắn nhìn thấy quản sự móc ra túi tiền, phía sau lưng liền chảy ra mồ hôi lạnh, nhỡ để trưởng quan hiểu lầm hắn là loại người đi nhận hối lộ, về sau hắn còn làm việc thế nào được ở nha môn?
Thấy quản sự không kiên trì đưa tiền cho hắn nữa mà nhìn về phía cửa, nha sai nhẹ nhàng thở ra. Hắn quay đầu lại nhìn, người này tới cùng quan viên của Đại Lý Tự, không biết thân phận như thế nào, quan viên Đại Lý Tự đối với hắn rất khách khí, có thể là công tử đi cùng đến đây xem náo nhiệt.
Một số công tử có tiền trong kinh thành có mấy sở thích rất kỳ quái, có người thích giả làm ăn xin, có người thích chạy tới quán trà kể chuyện, còn có người thích tu đạo, trốn ở đạo quán không ra. Loại người thích đến xem náo nhiệt này coi như đã tương đối bình thường rồi.
Lần thanh tra này phá lệ nghiêm khắc, ngay cả Đại Lý Tự Thiếu Khanh cũng tự mình đến, có thể thấy được bệ hạ rất coi trọng tinh thần xây dựng kinh thành.
Chỉ trách nhạc phường này vận khí không tốt, Đại Lý Tự Thiếu Khanh tự mình dẫn người kiểm kê tài sản, bọn họ kiểm tra khẳng định sẽ nghiêm khắc hơn nhiều những đội khác.
"Báo, nhân số trên danh sách không khớp với thực tế."
"Báo, hai vũ nữ, một người hầu bàn, hai nhạc sư hộ tịch có vấn đề."
"Đại nhân, trong tiệm này cất giấu cấm dược."
"Thu nhập và thuế mơ hồ không rõ, có hiềm nghi trốn thuế."
Ngắn ngủn trong nửa canh giờ, Kim Linh Uyển đã bị tra ra vài vấn đề, có chút vấn đề nhỏ này để người bình thường tra sẽ nhìn không ra. Nhưng hôm nay là người Đại Lý Tự tự thân xuất mã, kiểm tra vài lần là có thể nhìn ra người nào không thích hợp.
Có thể làm việc ở Đại Lý Tự đều là người có năng lực, để bọn họ tới tra xét loại nhạc phường này quả thực là nhân tài không được trọng dụng.
Bùi Tế Hoài ngồi ở ghế trên, làm bộ không nhìn thấy người hầu của Thái Tử lau ghế lau tới lau lui ba lần Thái Tử mới ngồi xuống, nói: "Công tử, nhạc phường này có rất nhiều vấn đề, đám người vi thần sợ là còn cần tra xét thêm một ít thời gian nữa, công việc của ngài bận rộn, ở lại nơi này liệu có trì hoãn ngài làm việc không?"
"Ta chỉ đến xem một chút, Bùi thiếu khanh tiếp tục phá án, không cần băn khoăn ta." Trên mặt Thái Tử mang mỉm cười, một bộ dáng thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, nhưng Bùi Tế Hoài biết, vị này cũng không phải người có thể tùy tiện có lệ.
"Đại nhân, phần lớn người trong phường đã tới rồi, chỉ còn có một vị cầm sư cùng với vài vị vũ nữ sống ở bên ngoài không có mặt ở đây."
"Cầm sư cũng sống bên ngoài?" Bùi Tế Hoài nhướng mày.
"Bẩm đại nhân, cầm sư ở trong phường."
"Vậy vì sao hắn không xuống dưới?" Bùi Tế Hoài đặt chung trà thật mạnh lên bàn, "Đại Lý Tự tra án, người không phối hợp, đều bắt vào ngục."
Bị nha sai bắt đi ra, những nhạc sư vũ nữ đang oán giận liên tục nghe thấy thế đều không dám nói tiếp nữa. Bọn họ am hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy vị đại nhân này thật sự tức giận, ai cũng không dám đi lên gây chuyện.
Vũ nữ nhạc sư nghiêm chỉnh đứng ở trên sân khấu, cúi đầu rụt cổ, sợ bản thân biến thành con gà bị cắt cổ kia.
"Xin lỗi, tại hạ thức dậy quá muộn, làm quan gia đợi lâu." Trên ban công hành lang, một nam nhân từ từ đi đến, hắn mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc đen chưa quấn, cười như không cười nhìn mọi người dưới lầu, "Không biết các vị quan gia, có chuyện gì cần ta ra mặt."
"Bình an ở kinh thành có liên quan đến tất cả người dân, hạ quan tới đây là nghĩ cho an toàn của mỗi một người dân trong kinh thành, không phải cố tình khó xử." Bùi Tế Hoài nhìn thấy phía sau người này còn có một người hầu dáng người nhỏ xinh đi theo sau, nhíu nhíu mày.
Thấy Bùi Tế Hoài nhìn mình rồi nhíu mày, Vân Hàn hơi cười nói: "Xin lỗi, tại hạ tới hơi gấp, không kịp đổi lại quần áo chỉnh tề, thất lễ rồi."
Quản sự thấy cây rụng tiền đi xuống, nhanh chóng nháy mắt ra dấu cho hắn, những người này thân phận không đơn giản, nói chuyện làm việc nhất định phải cẩn thận một chút.
Vân Hàn lờ đi ánh mắt của quản sự, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người đang đứng ở đại đường, cuối cùng dừng lại trên người một nam nhân mặc cẩm y hoa phục, vấn tóc ngọc quan, nhưng đối phương lại không quan tâm hắn, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.
"Thỉnh hai vị lấy hộ tịch ra, chúng ta muốn thẩm tra đối chiếu."
Người hầu nghe vậy liền liếc nhìn Vân Hàn một cái, Vân Hàn gật gật đầu với hắn. Người hầu lấy ra hai quyển hộ tịch, bước nhanh xuống lầu, giao hộ tịch cho một cán sự của Đại Lý Tự.
Cán sự nhận lấy hộ tịch, không vội mở ra xem mà nói: "Quản sự, nơi này của các ngươi như thế nào lại để tiểu cô nương mặc giống người hầu tùy thân của nam nhân?"
"Tiểu cô nương gì cơ?" Quản sự ngẩn người, thấy vị quan gia này nhìn chằm chằm người hầu, tức khắc liền hiểu ra, nàng bất mãn quay đầu nhìn cầm sư đứng trên hành lang: "Vân Hàn, ta để ngươi ở lại trong phường, là để ngươi giúp nhóm khách quý vui vẻ, không phải để ngươi nuôi tiểu mỹ nhân bên người tìm hoan mua vui."
Người hầu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Quan gia, tiểu nhân là nam tử, chỉ là lớn lên có chút giống tiểu cô nương mà thôi."
Cán sự không để ý đến ả, mở hộ tịch ra nhìn, giơ tay ra hiệu người bắt người hầu lại: "Là nam hay nữ, ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, không cần giải thích. Thân là nữ nhi, lại dùng hộ tịch nam nhi giả, trước bắt lại rồi tính sau."
Lăn lộn ở Đại Lý Tự nhiều năm như vậy, nếu đến cả là nam hay nữ cũng không phân biệt được, hắn còn mặt mũi nào ở lại Đại Lý Tự?
"Cái gì, ngươi lại là nữ tử?" Vân Hàn tựa hồ cũng không nghĩ tới người hầu tùy thân của mình lại là một nữ nhân, hắn kinh ngạc nhìn ả, trong mắt mang theo vài phần tức giận vì bị lừa gạt.

"Công tử, nô ái mộ công tử, vọng tưởng lấy thân phận người hầu tùy thân để tới gần công tử, mong công tử tha thứ cho ta." Người hầu muốn tránh thoát khỏi tay nha sai, quỳ xuống thỉnh tội với Vân Hàn, nhưng nha sai ngày hôm nay lại vô cùng có sức lực, túm lấy ả không chút sứt mẻ.
"Đại nhân, đây là một quyển hộ tịch giả." Cán sự đưa hộ tịch tới trước mặt Bùi Tế Hoài.
"Hộ tịch được phát ở Vĩnh Châu phủ." Bùi Tế Hoài nhìn quyển hộ tịch giả, "Bản quan thời trẻ từng đến Vĩnh Châu phủ học một thời gian, mấy năm nay rất hoài niệm Vĩnh Châu phủ, thỉnh cô nương cùng bản quan nói chuyện một chút về sơn thủy ở Vĩnh Châu phủ."
Người hầu lắp bắp nói tên mấy địa phương, Bùi Tế Hoài nhẹ gõ lên mặt bàn, ngữ khí lãnh đạm: "Mang về Đại Lý Tự."
Chờ sau khi người hầu bị kéo xuống, Bùi Tế Hoài ngẩng đầu nhìn về phía cầm sư biểu tình lãnh đạm đứng ở trên hành lang: "Vị cầm sư này cũng mang về đi."
"Đại nhân, hộ tịch của tại hạ cũng có vấn đề?" Vân Hàn chậm rãi đi xuống lầu, hành lễ với Bùi Tế Hoài: "Đại nhân, tại hạ cũng là người bị hại."
Quản sự cũng không muốn cây rụng tiền xảy ra chuyện, nhanh chóng nói: "Thỉnh đại nhân minh giám, người kia đã làm ở nhạc phường hai ba năm nay, Vân Hàn là ba tháng trước mới đến bỉ phường, bọn họ tuyệt không thể là đồng lõa."
"Chậc." Cẩm y công tử vẫn luôn không lên tiếng liếc mắt nhìn cầm sư, không kiên nhẫn nói, "Có vấn đề hay không, Đại Lý Tự tự nhiên sẽ cho hắn công đạo. Nếu mọi chuyện đều do các ngươi định đoạt, còn cần nha môn làm gì?"
"Tuy nói như vậy, nhưng chúng ta mở cửa làm ăn buôn bán, nếu không có người đứng đầu bảng, nào còn có thể dễ dàng mở cửa nữa." Quản sự nhanh chóng cười làm hòa nói, "Quý nhân......"
"Còn muốn mở cửa buôn bán?" Cẩm y công tử đứng lên, "Kim Linh Uyển làm trái với luật lệ Đại Tấn, trước khi điều tra rõ, không cần tiếp tục kinh doanh."
Trong lòng quản sự căng thẳng, nàng quay đầu nhìn Bùi Tế Hoài, thấy vị quan viên này lại không phản bác vị công tử này, trong lòng ẩn ẩn nhận ra không ổn, nhanh chóng nói: "Đại nhân, hôm qua còn có hai vị quận chúa lên tiếng, nói muốn tới nghe Vân Hàn đàn, chư vị nếu mang Vân Hàn đi, lại để bỉ phường đóng cửa, đến lúc các vị quận chúa hỏi, tiểu nhân phải nói thế nào với hai vị quận chúa a."
Nghe thấy hai chữ "Quận chúa", ánh mắt cẩm y công tử rơi xuống trên người Vân Hàn, ánh mắt hắn mang theo hàn ý, thêm vài phần bắt bẻ: "Ngày hôm qua người hai vị quận chúa nhìn trúng chính là hắn?"
"Đúng đúng đúng." Quản sự cho rằng cẩm y công tử không dám đắc tội quận chúa, vội vàng nói, "Hai vị quận chúa rất vừa lòng với Vân Hàn, trước khi đi còn thanh toán không ít tiền, không cho Vân Hàn đàn cho những người khác nghe."
"Nếu là người hai vị quận chúa nhìn trúng......" Cẩm y công tử trầm ngâm một lát, chờ sau khi trong mắt quản sự dâng lên hy vọng, tiếp tục mở miệng, "Vậy càng không thể để hắn tùy tiện tới gần quận chúa, quận chúa kim tôn ngọc quý, vạn nhất người này mang ác ý, chẳng phải là sẽ tổn thương đến quận chúa?!"
"Bùi thiếu khanh." Cẩm y công tử quay đầu nói với Bùi Tế Hoài, "Mang người đi Đại Lý Tự, nghiêm tra."
"Vâng." Bùi Tế Hoài chắp tay đồng ý.
Vân Hàn nhìn cẩm y công tử này, sắc mặt trở nên phi thường khó coi. Hắn tự nhận dung mạo của mình xuất chúng, không ai có thể bằng, nhưng hiện tại lại xuất hiện một người so với hắn còn xuất chúng hơn, khiến ghen ghét trong lòng hắn như lửa cháy từ rừng lan ra đồng cỏ, không có cách nào dập.
"Ngươi là ai?" Vân Hàn gắt gao nhìn chằm chằm cẩm y công tử, hận không thể ngay lập tức biết đối phương là ai.
"Ngươi là người nào, cũng xứng hỏi thân phận công tử nhà ta." Tùy hầu khinh miệt nhìn Vân Hàn, "Bất quá chỉ là một cầm sư đê tiện, mới đàn được mấy khúc cho các vị quận chúa liền vọng tưởng muốn từ gà rừng biến thành phượng hoàng, thật sự buồn cười."
Nghe thấy tùy hầu nhà mình nói như vậy, Thái Tử hơi nâng mi mắt lên, nhưng không mở miệng ngăn cản.
"Tại hạ sinh ra bần hàn, không dám đua đòi cùng công tử, chỉ là thấy công tử phong tư xuất chúng, dung mạo vô song, sinh ra tâm tư muốn kết giao......"
"Ngươi muốn kết giao liền kết giao?" Tùy hầu cười lạnh, "Ngươi xứng sao? Ngươi không xứng!"
"Thiên hạ người muốn kết giao với công tử nhà ta có vô số, ngươi đến xếp hàng cũng không gặp được." Thanh âm tùy hầu có chút chóe, lúc mắng người càng thêm khắc nghiệt, "Ta nếu là ngươi, đứng trước mặt công tử như tiên nhân, sớm đã tự biết xấu hổ, không có mặt mũi nào ngẩng đầu."
"Chỉ là một người đê tiện, cũng dám dùng ánh mắt ghen ghét xem công tử nhà ta, mau mau cách xa chút, đừng để gương mặt xấu kia của ngươi ghê tởm đến công tử."
Không khí tĩnh lặng đến cực điểm, Bùi Tế Hoài yên lặng nhìn tùy hầu, đã sớm nghe nói bên người Thái Tử có đủ loại người, không nghĩ tới đến cả người hầu am hiểu mắng chửi người khác cũng có.
Nếu trong kinh thành có tổ chức cuộc thi mắng chửi người, người hầu này của Thái Tử hoàn toàn có thể lấy được một trong ba vị trí đầu.
Vân Hàn suýt nữa bị lời nói của tùy hầu làm tức giận đến hộc máu, một nô bộc cũng dám nói hắn xấu?
Hắn từ nhỏ đã vô cùng đẹp, khiến vô số nữ nhân điên cuồng, chỗ nào xấu? Hắn thiếu chút nữa không giữ được hình tượng, xông lên lý luận với tùy hầu, đáng tiếc hắn còn chưa kịp động, động tác của người Đại Lý Tự còn nhanh hơn, vài giấy đã bắt hắn lại.
"Hôm nay nơi này sao lại quạnh quẽ như vậy?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của nữ tử.
"Nhạc phường không phải giờ Tỵ đã mở cửa sao?"
"Cô nương, hôm nay hình như có chút không thích hợp, lại có nha sai canh giữ ở bên ngoài."

Thái Tử nói với tùy hầu: "Mang cô nương bên ngoài vào."
"Vâng." Tùy hầu cúi đầu đi ra ngoài, rất nhanh mang theo một đôi chủ tớ đi vào. Vân Hàn nhìn qua, đây là Diêu cô nương người rời đi đầu tiên hôm qua.
Diêu cô nương lại không nhìn hắn, nàng thành thành thật thật đi đến trước mặt Thái Tử, hành lễ: "Công tử an."
"Đêm qua các ngươi cùng Lưu Li nghe người này đàn?" Thái Tử biểu tình nhàn nhạt, duỗi tay chỉ chỉ Vân Hàn.
Diêu cô nương thành thành thật thật gật đầu.
"Lưu Li rất thưởng thức hắn?" Thái Tử khẽ cau mày rất nhanh, sau đó duỗi ra.
"Hẳn là rất thưởng thức đi." Diêu cô nương thấy biểu tình Thái Tử nháy mắt trở nên khó coi, lập tức sửa lời nói, "Chuyện này, kỳ thật cũng không thưởng thức đến vậy, chúng ta chỉ nghe khúc, không làm chuyện gì khác."
Nàng vốn định nhân lúc Hoa Lưu Li không ở đây, mua lại cầm sư này, chọc giận Hoa Lưu Li, không nghĩ tới vừa mới tới cửa liền gặp được Đại Lý Tự cùng Thái Tử, sợ tới mức không dám tiếp tục nói bậy.
Chẳng lẽ cầm sư này phạm vào tội lớn?
Bằng không sao Thái Tử cũng ở đây, còn để tùy hầu báo trước cho nàng, không thể tiết lộ thân phận Thái Tử?
Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bên ngoài bên ngoài có tiếng nữ tử, trong lòng liền vui vẻ, Hoa Lưu Li tự đưa tới cửa. Nàng trộm liếc nhìn Đại Lý Tự cùng người nha môn, muốn chết cùng chết, đều là người đến nhạc phường, dựa vào cái gì chỉ có nàng bị Thái Tử cùng Đại Lý Tự bắt được?
"Ta cảm thấy nhạc phường có chút không thích hợp." Hoa Lưu Li mới vừa bước vào cửa nhạc phường, liền nhận thấy không khí nơi này không đúng, quá an tĩnh, an tĩnh không giống như là nhạc phường, có vẻ giống hiệu sách hơn.
Gia Mẫn bị Hoa Lưu Li bắt ép lôi ra nhìn nhìn bốn phía: "Chỗ nào không thích hợp?"
Hoa Lưu Li liếc liếc nhìn Gia Mẫn, xoay người đi.
"Hai vị quận chúa, xin dừng bước."
Hoa Lưu Li còn chưa bước ra đại môn đã bị gọi lại, nàng quay đầu nhìn người đang đuổi theo, thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là thái giám tùy hầu bên người Thái Tử?
"Quận chúa, điện hạ cùng Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi đại nhân đang phá án ở bên trong, hai vị quận chúa nếu đã tới, liền cùng vào xem náo nhiệt đi."
"Điện hạ cùng Bùi thiếu khanh phá án, chúng ta vào xem có phải không tốt lắm hay không?" Hoa Lưu Li cự tuyệt, "Chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy thì hơn."
"Không ngại, điện hạ đang dùng thân phận công tử bình thường đến giúp Bùi đại nhân tra án, sau khi hai vị quận chúa tiến vào, gọi điện hạ là công tử là được." Thái giám tùy hầu cười cười mời hai người vào đại đường.
Hoa Lưu Li tâm tình có chút phức tạp, nhân sinh lần đầu tiên chọn mỹ nhân, ngày hôm sau liền bị người Đại Lý Tự vây xem, thế này về sau bảo nàng còn đi ngắm mỹ nhân kiểu gì?
Gia Mẫn cắn răng nói bên tai Hoa Lưu Li: "Nếu không phải ngươi mới buổi sáng đã đem ta từ trong nhà đi ra, hai chúng ta cũng không cần mất mặt ở chỗ này."
"Nếu không phải ngươi đêm qua đoạt người với ta, ta cũng sẽ không cố ý mang ngươi đi cùng." Hoa Lưu Li nhỏ giọng đáp lại, "Ta cùng ngươi có phúc cùng hưởng là sai rồi?"
"Phi, đây rõ ràng chính là có nạn cùng chịu." Gia Mẫn trợn trắng mắt.
"Hai vị quận chúa, mời vào." Thái giám tùy hầu quay đầu thấy Gia Mẫn quận chúa đang xem thường Phúc Thọ quận chúa, Phúc Thọ quận chúa cũng không giận, ngược lại ôm như cười với Gia Mẫn quận chúa, mở miệng nhắc nhở: "Thỉnh."
"Gia Mẫn tỷ tỷ, thỉnh." Hoa Lưu Li nghiêng người, ý bảo Gia Mẫn đi trước.
"Muội muội thân thể không tốt, ta đỡ ngươi." Gia Mẫn duỗi tay đỡ cánh tay Hoa Lưu Li, ở bên tai nàng nói, "Thỉnh."
Đại Lý Tự cùng người nha môn thấy hai vị quý nữ ăn diện lộng lẫy cầm tay nhau đi đến, đồng loạt gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng dung nhan hai người.
Hai người vừa vào cửa, người đầu tiên nhìn thấy là Thái Tử ngồi bên người Bùi Tế Hoài. Phải nói, chỉ cần có Thái Tử ở đây sẽ luôn khiến người khác theo bản năng mà chú ý tới hắn đầu tiên.
Người đẹp, phảng phất sẽ tự động sáng lên, những người khác đều sẽ trở nên ảm đạm thất sắc.
"Công tử an." Hoa Lưu Li cùng Gia Mẫn đồng thời bỏ tay ra, hành lễ với Thái Tử.
Thái Tử chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Quận chúa, ta nghe nói ngươi rất thưởng thức một vị cầm sư trong phường?" Hoa Lưu Li vừa ngồi xuống, Thái Tử liền hỏi.
Tuy rằng ở đây có hai quận chúa, nhưng trong mắt Thái Tử điện hạ chỉ có một vị quận chúa tồn tại.
"Vị cầm sư nào?" Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới chú ý tới cầm sư đang bị người Đại Lý Tự áp trụ, sau nàng tùy ý nhìn thoáng qua liền đem ánh mắt đặt lại lên người Thái Tử: "Hắn phạm vào chuyện gì?"

"Tùy hầu bên người hắn nữ giả nam trang, làm giả hộ tịch, chúng ta hoài nghi hắn là đồng lõa của kẻ bắt cóc của vụ án lần trước." Bùi Tế Hoài lo lắng Hoa Lưu Li sẽ trách bọn họ mang cầm sư đi, cho nên cố tình nói sự tình càng nghiêm trọng càng tốt.
"Quận chúa, tại hạ không phải đồng lõa của kẻ bắt cóc gì đó, cầu quận chúa giúp tại hạ giải oan." Vân Hàn ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ của hắn, ánh mắt mang theo vài phần u buồn lại bất lực, "Khách quý, Vân Hàn chỉ là một cầm sư không nơi nương tựa, thỉnh quận chúa làm rõ."
Có sắc đẹp của Thái Tử trước mặt, Hoa Lưu Li sao còn có thể chú ý tới mỹ nam kế của Vân Hàn, nàng lấy khăn tay ra che miệng ho nhẹ nói: "Bùi đại nhân là quan viên tra án giỏi nhất ở Đại Lý Tự, có hắn ở đây, mọi chuyện tự nhiên sẽ được điều tra rõ, ngươi không cần lo lắng."
"Đến cả người cũng không tin ta sao?" Vân Hàn thất hồn lạc phách gục đầu xuống, phảng phất mất đi mọi sức lực, "Ta còn tưởng rằng, quận chúa là bất đồng......"
Thái Tử quay đầu nhìn Hoa Lưu Li, Hoa Lưu Li lắc đầu thật nhanh, nàng chưa hề làm gì cầm sư này cả.
"Bùi đại nhân, nơi này giao cho ngươi." Thái Tử đứng lên, nói với Hoa Lưu Li "Quận chúa, cùng ta trở về."
"Được nha." Hoa Lưu Li đứng dậy đuổi kịp.
Gia Mẫn: "......"
Cho nên ý nghĩa của việc nàng xuất hiện ở chỗ này là gì, là để chứng minh nhà họ Cơ người có bao nhiêu bất công, biểu muội là nàng đây ở trong lòng Thái Tử trong lòng không có cảm giác tồn tại đến thế nào sao?
"Quận chúa......" Vân Hàn sâu kín nhìn Gia Mẫn, phảng phất nàng là hi vọng cuối cùng của mình.
Đáng tiếc lúc này Gia Mẫn còn đang mải thầm mắng nhà họ Cơ bất công, hoàn toàn không nhìn Vân Hàn, tận đến khi Vân Hàn bị kéo đi xuống, vẻ mặt chết lặng đứng lên: "Không quấy rầy các ngươi tra án nữa, ta cũng trở về đây."
Tục ngữ nói, một họ xa ba ngàn dặm, nàng có thể lý giải, có thể tiếp thu.
Nhưng bọn họ vì cái gì cố tình đều đối tốt với Hoa Lưu Li?!
Bọn họ biết dưới cái túi da nhu nhược kia của Hoa Lưu Li cất giấu cái gì không hả?
"May mắn cầm sư kia không làm hại ngươi." Thái Tử nói với Hoa Lưu Li đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi đằng trước, "Vạn nhất hắn nhân cơ hội hành thích ngươi, đối với ngươi rất nguy hiểm."
"Đa tạ điện hạ nhắc nhở, thần nữ lần sau nhất định sẽ cẩn thận." Hoa Lưu Li xoay người nhìn về phía Kim Linh Uyển, ánh mắt trong trẻo.
"Còn có lần sau?" Thái Tử nhíu mày.
"Sao, sao vậy?" Hoa Lưu Li cảm thấy Thái Tử hình như rất không vui.
"Bên ngoài có người ý đồ không rõ, quận chúa thân phận tôn quý, đừng để cho bọn họ có cơ hội thừa nước đục thả câu." Thái Tử dừng một chút, nghiến răng nói ra mấy chữ, "Quận chúa nếu thích nghe đàn thưởng nhạc, trong cung nuôi không ít nhạc sư vũ nữ, cô có thể mang ngươi đi xem."
"Nhạc sư trong cung thân phận bất đồng, thần nữ làm sao có thể xuống tay......"
"Ngươi nói gì?" Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li, biểu tình bình tĩnh đến có chút đáng sợ.
Hoa Lưu Li ngơ ngẩn nhìn Thái Tử có chút xa lạ, tự dưng cảm thấy chột dạ. Nàng nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Thái Tử: "Thần nữ thân thể không tốt, không nên thành thân, cũng không nghĩ sẽ gả đến nhà người khác, gây họa cho công tử đứng đắn. Không bằng nuôi vài trai bao, tìm chút niềm vui."
"Quận chúa là cảm thấy bản thân không nên thành thân, hay là không muốn thành thân cùng người khác?" Thái Tử truy hỏi.
"Lang quân trên đời ai không muốn cưới cô nương đẹp như hoa, nữ tử trên đời ai không muốn gả cho lang quân như ý." Hoa Lưu Li hơi rũ mắt xuống, đổi tay nắm dây cương: "Chỉ là thân thể thần nữ không cho phép, không muốn liên lụy đến người khác mà thôi."
"Nếu trên thế gian này có người không chê quận chúa, quận chúa có gả cho người đó không?"
Hoa Lưu Li cười ra tiếng, khó hiểu nhìn Thái Tử: "Điện hạ, người sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Chẳng lẽ là nữ tử mà Thái Tử thích kia, bởi vì sức khỏe yếu mà mất sớm, cho nên Thái Tử mới bỗng nhiên hỏi vấn đề này?
Suy nghĩ cẩn thận xong, Hoa Lưu Li nói: "Điện hạ, thần nữ nếu thích một người, biết rõ sẽ mang đến cho hắn thống khổ, thà rằng hắn quên ta, hận ta, cũng không muốn liên lụy tới hắn."
Mới là lạ!
Nếu nàng là cô nương sức khỏe yếu kia, còn lâu mới cố kỵ nhiều như vậy, dù không thể ở bên nhau cũng sẽ để Thái Tử hiểu rõ tâm ý của mình.
Ít nhất trước khi chết, bản thân sẽ không cảm thấy nuối tiếc.
Loại người tính tình mạnh bạo lại mang thù như nàng, không thích ai là chuyện tốt. Nếu ai bị nàng thích, quả thực là bi ai cả đời của người đó.
"Cô hiểu rồi." Thái Tử cười cười, "Lưu Li, tương lai nếu ngươi thích ai, nhất định phải nói cho cô biết."
"Điện hạ muốn giúp thần nữ cướp hắn về tay?" Hoa Lưu Li hỏi.
Thái Tử khẽ cười một tiếng, không nói gì.
"Loại sự tình này sao có thể để điện hạ người làm." Hoa Lưu Li cho rằng Thái Tử đang cam chịu, vội vàng nói, "Loại chuyện cường đoạt dân nam này không tốt lắm, thần nữ thì thế nào cũng được, nhưng không thể phá hỏng thanh danh của điện hạ."
"Nếu có thể khiến Lưu Li vui vẻ, cũng không phải là không thể làm." Thái Tử than nhẹ một tiếng, "Dù sao thanh danh của cô cũng không phải quá tốt."
"Tất cả những cái đó đều là người khác nói hươu nói vượn." Hoa Lưu Li nghĩ đến những lời đồn chửi bới Thái Tử kia, liền cảm thấy bất bình cho Thái Tử, "Điện hạ rõ ràng là Thái Tử tài mạo song toàn."
Thái Tử nghe vậy, quay đầu nhìn Hoa Lưu Li nhẹ nhàng cười.
Bị tươi cười đẹp đẽ của Thái Tử mê hoặc, Hoa Lưu Li trong lòng có chút tiếc nuối, nếu hắn không phải là Thái Tử thì thật tốt?
Nếu hắn không phải Thái Tử, dù bắt nàng bỏ đi thân phận thiên kim vạn bạc này, nàng cũng muốn mang người tuyệt sắc này đến biệt trang nuôi, để hắn trở thành trai bao được sủng ái nhất của mình.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Dưới sự nghiêm khắc tra khảo của Đại Lý Tự cùng Kinh Triệu Doãn, ngắn ngủn trong ba ngày, thế cục ở kinh thành liền thay đổi rất lớn. Trong xóm cô đầu không còn trai gai ăn mặc hở hang đi tìm khách, rượu ở nhạc phương cũng bắt đầu giảm giá. Giá tuy rằng thấp đi, nhưng người dám đi những địa phương này lại ít đi.
Có người mới từ ngoài vào kinh thành còn ở thầm cảm khái trong lòng, người dân ở kinh thành chính là khác biệt, biết gần đây kỳ thi mùa xuân diễn ra, vì không để ảnh hưởng tới thí sinh phát huy, những địa phương tiêu phí đều trở nên an tĩnh hơn hẳn. Thậm chí đến ăn trộm cũng không thấy đâu, dù không cẩn thận làm rơi bạc xuống đất cũng sẽ có người nhặt lên trả lại cho chủ nhân.

Một vị thương nhân ngoại quốc còn cố ý viết vào một trang du ký của hắn, ca ngợi Đại Tấn là quốc gia phồn vinh, ưu nhã, mỹ lệ, không nhặt của rơi trên đường, rất tốt đẹp.
Xương Long Đế phát hiện nhi tử mình sủng ái nhất hai ngày gần đây có chút không thích hợp, có đôi khi đọc một quyển tấu chương buồn tẻ cũng có thể phát ngốc.
Khi kỳ thi mùa xuân sắp kết thúc, Xương Long Đế nhịn không được hỏi Thái Tử: "Nguyên Tố, hai ngày gần đây vì sao con liên tiếp thất thần?"
"Phụ hoàng, nhi thần chỉ là đột nhiên phát hiện, nhi thần có thể là cầm thú." Thái Tử ngẩng đầu nhìn Xương Long Đế, da mặt dày nói, "Việc này cần ngài đến giúp nhi thần."
Xương Long Đế nghe vậy kinh ngạc, bị dọa đến mặt trắng xanh: "Làm sao vậy, con ở bên ngoài cường đoạt dân nữ?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hai tháng trước:
Thái Tử: Nhi thần chỉ coi tiểu nha đầu Hoa gia như muội muội, thân là huynh trưởng làm sao sẽ coi trọng muội muội của mình, con cũng không phải là cầm thú.
Hiện tại:
Thái Tử: Được rồi, ta thừa nhận ta chính là cầm thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro