Chương 38: Ca ca tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Phụ hoàng, nhi thần ở trong lòng ngài là loại người này?" Thái Tử nhìn Xương Long Đế, biểu tình có chút bi thương.
"Trẫm nhất thời nói sai, con trẫm văn võ song toàn, dung mạo vô song, sao có thể làm loại chuyện trái với pháp luật như cường đoạt dân nữ." Xương Long cảm thấy ngượng ngùng với suy đoán lung tung của mình, "Đúng rồi, trước đó vài ngày trẫm lấy được một số đồ vật khá thú vị, đợi lát nữa để Triệu Tam Tài đưa đến Đông Cung."
Sau khi hứa hẹn một đống chỗ tốt, Xương Long Đế thấy sắc mặt Thái Tử tốt lên rồi, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: "Con coi trọng cô nương nhà ai, trẫm tìm cha mẹ nàng đến cầu hôn."
Thái Tử không nói chuyện.
"Là Đỗ gia, Diêu gia ở phố đông, hay là Điền gia, Trần gia ở phố nam?" Xương Long Đế nhíu mày, "Dù gì cũng không phải là mấy biểu muội kia của con đấy chứ?"
"Đều không phải." Thái Tử lắc đầu, "Nhi thần tạm thời chưa biết tâm ý của nàng, việc này để nói sau."
"Con nếu thực sự thích người ta, nên nói cho phụ hoàng sớm một chút, phụ hoàng có thể giúp con tiên hạ thủ vi cường." Cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để nhi tử của mình thiệt thòi.
"Nếu ngài giúp nhi thần làm mai, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không đều không thể mở miệng cự tuyệt. Lấy tính cách của nàng, dù cho ban đầu có vài phần hảo cảm với con cũng sẽ trở nên oán giận, cuối cùng không biết là lương duyên hay là nghiệt duyên." Thái Tử trịnh trọng nói với Xương Long Đế, "Thân phận của nàng cũng có chỗ không ổn, nhi thần hiện tại vừa không muốn cưỡng bách nàng, lại không muốn nàng bị nam nhân khác cướp đi."
Xương Long Đế an tĩnh lại, Nguyên Tố từ trước đến nay luôn tùy theo tâm trạng mà hành sự, không muốn ủy khuất bản thân, hiện giờ lại nghĩ đến sâu xa như vậy, xem ra là thật sự động tâm với nữ tử kia.
Vì tình yêu mà tính đến lâu dài.
Chỗ duy nhất khiến ông khó hiểu là, Nguyên Tố vì sao lại nói bản thân là cầm thú? Xương Long Đế nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu trào ra vô số ý niệm.
Đối phương là phụ nữ có chồng? Loại sự tình này không thể được, cho dù nó là Thái Tử, ông cũng phải đánh gãy chân nó.
Đối phương lớn tuổi hơn nó? Nữ hơn ba tuổi ôm gạch vàng, dù lớn hơn chút nữa, vậy coi như ôm nhiều thêm mấy khối gạch, cũng không phải chuyện to tát lắm, có gì mà cầm thú hay không cầm thú?
Chẳng lẽ......
Xương Long Đế biểu tình rùng mình, chẳng lẽ kia tuổi của cô nương kia còn tương đối nhỏ?
Nghĩ vậy, Xương Long Đế biểu tình ngưng trọng nhìn Thái Tử, thấm thía nói: "Nguyên Tố, mặc kệ làm người hay làm việc, thân phận cao quý hay không, có một số việc không thể làm, tay càng không thể duỗi, con hiểu không?"
Thái Tử không hiểu lắm nhìn Xương Long Đế: "Phụ hoàng, ngài yên tâm, nhi thần đã biết."
Thấy Thái Tử nói như chém đinh chặt sắt, Xương Long Đế có chút yên lòng hơn. Mặc dù ông làm hoàng đế, nhưng nói về việc làm cha mẹ này cũng không dễ dàng gì.
Đợi sau khi Bách Quốc Yến kết thúc, ông hẳn nên triệu nhóm nội thần tới thương nghị, triều đình có nên cấp cho gia đình đơn thân nơi nương tựa, ban chút ân điển.
Như vậy có thể giảm bớt áp lực của người lớn, lại có thể giảm bớt hiện tượng như vứt bỏ trẻ nhỏ hay bán trẻ nhỏ bất hợp pháp. Chỉ là lúc nghĩ thì rất tốt, nhưng đến lúc thực hiện thì sẽ có rất nhiều chỗ hổng, thậm chí mang đến nhiều phiền toái.
Cho nên mỗi một mệnh lệnh đều phải được ông cùng nhóm nội thần cân nhắc vô số lần mới dám ban phát ra ngoài.
Làm hoàng đế không dễ dàng, vẫn là làm hôn quân thì tương đối nhẹ nhàng. Xương Long Đế quay đầu nhìn Thái Tử, người thừa kế quá lười, ông làm cha, cũng không biết phải ngáp bao lâu mới có thể buông gánh nặng trên vai xuống.
Thái Tử ngẩng đầu nhìn sắc mặt Xương Long Đế liền biết ông đang nghĩ gì, nhanh chóng nói: "Phụ hoàng, đều nói thành gia lập nghiệp, nhi thần còn chưa thành thân, những sự tình khác ngài không thể trông cậy vào nhi tử."
"Không tiền đồ, trẫm cũng chưa nói cái gì."
"Nhưng ánh mắt ngài đã nói hết tất cả." Thái Tử đúng lý hợp tình nói, "Ngài chính trực tráng niên, nhi tử còn nhỏ, cho nên những chuyện khác ngài cũng đừng suy nghĩ."
"Đều đã qua nhược quán (20 tuổi) rồi, vẫn còn nhỏ?" Xương Long Đế nói, "Thời điểm trẫm bằng tuổi con đã đăng cơ xử lý chính sự rồi."
Tiên đế năm đó thiên sủng yêu phi ở hậu cung, không chỉ đề bạt cả nhà bà ta, thậm chí còn muốn phế đi vị trí Thái Tử của ông, lập Thái Tử khác. Người nhà yêu phi cưỡng đoạt dân nữ, cướp đất đai, thịt cá của bá tánh, có ngự sử dâng tấu, lại bị người của yêu phi chặn lại ở cửa cung, đánh chết một người sống sờ sờ.
Ông đứng ở trên tường thành, nhìn thê tử của ngự sử vác bụng to, ôm thi thể ngự sử khóc đến tê tâm phế liệt, lạnh cả người.
Người trong thế gian này đều biết, đế vương giận dữ, thây (xác) phơi ngàn dặm, bản thân đế vương chẳng lẽ không rõ?
Cho nên sau khi đăng cơ, lúc nào ông cũng nhắc nhở bản thân, dù không thể trở thành hoàng đế lưu danh thiên cổ cũng cần phải bảo vệ tốt giang sơn Đại Tấn.
Giang sơn là gì?
Là núi cao hùng vĩ cùng sông nước chảy xiết?
Không, là bá tánh sinh sống trên mảnh đất này.

"Phụ hoàng." Thái Tử nói, "Nhi thần nghe nói Đỗ thái sư hình như bị bệnh."
Nghe thấy thanh âm của Thái Tử, Xương Long Đế phục hồi tinh thần lại, ông thở dài nói: "Đỗ thái sư là một học giả lợi hại." Nhưng lại không phải một quan viên đủ tư cách.
"Con thay trẫm đi thăm ông ấy." Xương Long Đế nghĩ nghĩ, "Đỗ thái sư tính tình cứng đầu, nếu ông ấy có nói cái gì không hay, con cứ coi như không nghe thấy là được. Chờ sau khi con quay lại, trẫm lại cho con mấy hộp đá quý, cho con tích cóp cưới tức phụ."
"Nhi thần hiểu rõ." Thái Tử nói, "Mấy năm nay, nhi thần khi nào từng so đo với ông ấy."
Dù sao lão nhân không hiểu biến hóa linh hoạt này, tuy rằng tính tình vừa xấu vừa bảo thủ, nhưng lòng trung thành với phụ hoàng chưa từng thay đổi.
Đỗ Tụng Văn thật sự không tốt lắm.
Ông trải qua hai triều hoàng đế, bởi vì tài hoa xuất chúng, tuổi trẻ dễ dàng được làm quan viên ở Đông Cung, sau tiên đế mê luyến yêu phi, bởi vì ông vẫn luôn đứng ở phía Thái Tử bên này, cho nên sau khi Thái Tử đăng cơ, ông vẫn luôn sống rất thoải mái.
Người trong thế gian đều cảm thấy ông đối với Thái Tử phá lệ nghiêm khắc, nhưng ông chỉ cảm thấy, Thái Tử là đế vương tương lai, ông sợ Thái Tử trở nên giống tiên đế vậy, người khổ vẫn là bá tánh trong thiên hạ.
Đỗ Tụng Văn sắc mặt vàng như nến nằm ở trên giường, toàn bộ nhà ở đều tràn ngập mùi thuốc. Ông cực lực mở to hai mắt, nhìn con cháu trong phòng, vẫy tay với Đỗ Tú Oánh đang hồng cả mắt: "Tới."
"Tổ phụ." Đỗ Tú Oánh miễn cưỡng cười trừ, ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay đầy nếp nhăn của Đỗ Tụng Văn.
"Con thật sự không muốn gả cho Thái Tử?" Đỗ Tụng Văn hỏi.
Đỗ Tú Oánh rũ đầu không nói lời nào.
"Thôi." Đỗ Tụng Văn thở dài một tiếng, "Ta vốn muốn để con lưu lại bên người Thái Tử, nhắc nhở hắn cái gì là đúng, cái gì là sai. Nhưng ta lại sợ, Thái Tử nếu ghét bỏ con, quãng đời còn lại con phải sống như thế nào? Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
"Tổ phụ......" Đỗ Tú Oánh rốt cuộc không nhịn được, nước mắt ngập trong hốc mắt chảy xuống bên má.
"Là ta sai rồi." Đỗ Tụng Văn nhắm mắt lại, "Vẫn luôn lo lắng Thái Tử sẽ biến thành tiên đế như vậy, nhưng thế gian này có ai là giống ai, chắc gì một người sẽ trưởng thành như người khác. Mấy năm nay ta vẫn luôn cố chấp giữ ý kiến của mình, đã đắc tội Thái Tử nhiều lần, đợi ta đi rồi, các con phải làm sao bây giờ?"
Dù là thánh nhân, đối xử với người trong nhà cũng sẽ có phần thân thiết hơn, huống chi Đỗ Tụng Văn lại không phải là thánh nhân.
"Đợi ta đi rồi, các con tận tâm phụ tá bệ hạ cùng Thái Tử, tuyệt đối không thể sinh ra tâm tư khác." Đỗ Tụng Văn thở hổn hển, tiếp tục nói, "Thái Tử tuy không phải thập toàn thập mỹ, nhưng hắn được bệ hạ nuôi nấng, trên người chắc chắn có một ít phẩm chất tốt đẹp của bệ hạ. Các hoàng tử khác tuy có ưu điểm, nhưng rốt cuộc đều không bằng được phong thái của Thái Tử. Nếu sinh ra tâm tư gì khác, liền...... liền......"
"Liền trục xuất khỏi gia phả của Đỗ gia, đời sau không còn quan hệ gì với Đỗ gia."
"Phụ thân, nhi tử nhất định sẽ không làm trái với ý nguyện của người." Phụ thân của Đỗ Tú Oánh đi tới quỳ trước mặt Đỗ Tụng Văn, khóc không thành tiếng nói, "Phụ thân, mong người hãy tĩnh dưỡng thật tốt, người rất nhanh sẽ tốt trở lại."
"Thân thể của ta, ta hiểu rõ." Đỗ Tụng Văn nhìn Đỗ Tú Oánh, "Tú Oánh là đứa trẻ ngoan, về sau nàng muốn làm gì, các con không được phép cản nàng."
"Nhi tử hiểu rõ." Đỗ đại nhân tuổi đã lớn, khi quỳ gối trước giường Đỗ Tụng Văn lại khóc tùm lum như đứa trẻ vậy. Ông ngày thường cũng oán giận phụ thân không biết linh hoạt, bướng bỉnh, nhưng tới giờ khắc này, trong lòng chỉ còn lại không muốn buông tha.
"Đại nhân, Thái Tử điện hạ tới."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ, Thái Tử mặc áo gấm, đầu đội ngọc quan tiến vào: "Đỗ đại nhân, cô không đợi thông báo xong đã tùy tiện vào phủ, thỉnh chư vị thứ lỗi."
"Điện hạ." Người Đỗ gia không nghĩ tới Thái Tử sẽ tự mình đến, đồng loạt hành lễ với Thái Tử.
"Chư vị thỉnh không cần đa lễ." Thái Tử bước nhanh đến bên mép giường, vừa thấy sắc mặt của Đỗ Tụng Văn liền hiểu ông không tốt lắm.
"Đỗ thái sư." Thái Tử lui về phía sau một bước, hành lễ với Đỗ Tụng Văn "Phụ hoàng nghe nói thái sư bị bệnh, trong lòng thập phần lo lắng. Ông không thế xuất cung, cố ý bảo cô tới thăm."
"Vi thần tạ bệ hạ long ân." Đỗ Tụng Văn muốn đáp lễ, lại bị Thái Tử đè lại: "Đại nhân, ngài là ân sư của phụ hoàng, cô làm hậu bối, nên hành lễ với ngài, ngài nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng những chuyện khác."
Thái Tử quay sang hỏi người Đỗ gia, Đỗ thái sư bệnh thế nào, dùng thuốc gì, đợi người Đỗ gia trả lời xong liền nói: "Lúc cô tới đây có mang theo một ít dược liệu do mấy người thái y đưa, hình như cùng loại, nếu ông không ngại, cô bảo ngự y tới xem mạch cho Đỗ thái sư."
Người Đỗ gia nghe vậy liền vui mừng, vội vàng tạ ơn với Thái Tử.
Ngự y xem mạch xong, nhìn thoáng qua Thái Tử. Thái Tử đặt tay Đỗ Tụng Văn vào trong chăn, giúp ông chỉnh lại góc chăn: "Đỗ thái sư, cô đi xem ngự y như thế nào, một lát nữa quay lại."
Đỗ Tụng Văn nhìn Thái Tử đứng dậy rời đi, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.
Thái Tử đi ra gian ngoài, thấy sắc mặt ngự y không tốt lắm, nhỏ giọng hỏi: "Mạch tượng Đỗ thái sư như thế nào?"
"Thái sư...... là đèn dầu đã cạn." Các ngự y bất đắc dĩ nói, "Thỉnh điện hạ thứ tội, thần bất lực."

Thái Tử trầm mặc một lát: "Mạch tượng chuẩn xác không?"
"Trừ phi Đỗ thái sư có thể mời cao thủ nội công đến biến đổi mạch tượng, bằng không......" Ngự y nói, "Người trong thế gian phần lớn đều học công phu bên ngoài, hầu như không có ai học nội công."
Lời này về cơ bản nói rõ, Đỗ Tụng Văn không còn có thuốc nào có thể cứu được.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thái Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, là Đỗ đại nhân cùng nữ nhi của ông ấy.
"Điện hạ, lời các vị ngự y đại nhân nói, hạ quan đã nghe thấy rồi." Đỗ đại nhân hai mắt rưng rưng, chắp tay thi lễ với ngự y: "Chư vị đại nhân tận lực cứu trị là tốt rồi, nếu là không thể...... có thể giảm thống khổ cho gia phụ cũng tốt."
Các ngự y đáp lễ: "Thỉnh Đỗ đại nhân yên tâm, đám người hạ quan nhất định toàn lực chữa trị."
Thái Tử quay lại trong gian, nghe thấy Đỗ Tụng Văn gọi hắn liền đi đến bên mép giường.
"Điện hạ, lão thần sợ là không được rồi." Đỗ Tụng Văn nỗ lực nói, "Còn thỉnh điện hạ học tập đạo làm đế của bệ hạ nhiều thêm, không nên chậm trễ."
"Thái sư không cần lo lắng, cô sẽ." Thái Tử thấy Đỗ Tụng Văn duỗi tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của ông.
"Lão thần mấy năm nay luôn trách móc nặng nề điện hạ, là lão thần không tốt." Đỗ Tụng Văn nhìn bàn tay hữu lực của Thái Tử, "Lão thần tin tưởng, điện hạ có tương lai."
"Cô biết thái sư đối với cô là yêu cho roi cho vọt." Thái Tử ôn hòa nói, "Phụ hoàng thường nói với cô, năm đó Tiếu phi nắm giữ hậu cung, trách phạt phụ hoàng rất nhiều, thái sư ngài lại không muốn cùng những người này thông đồng làm bậy, kiên trì mỗi ngày đều tới giảng bài cho phụ hoàng, còn giúp đỡ phụ hoàng khi ở trong triều. Những việc này, phụ hoàng đều nhớ kỹ, cô cũng sẽ ghi tạc trong lòng."
"Đây chỉ là trách nhiệm của lão thần mà thôi."
Thái Tử thấy Đỗ Tụng Văn mệt mỏi, lại an ủi ông vài câu, đợi sau khi Đỗ Tụng Văn ngủ rồi mới buông tay Đỗ Tụng Văn ra.
Đỗ Tụng Văn mấy năm nay xoi mói Thái Tử bao nhiều, người Đỗ gia đều biết rõ. Nhưng Thái Tử lại lấy ơn báo oán, không chỉ cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của lão gia tử, còn bồi lão gia tử nói chuyện lâu như vậy.
Khoan dung như vậy, có bao nhiêu người có thể làm được?
Dù trên người Thái Tử có khuyết điểm khác, vậy cũng là không có vấn đề gì, căn bản không ảnh hưởng đến phẩm chất của Thái Tử.
Đỗ Tú Oánh là người có tâm tình phức tạp nhất, nàng cùng cha mẹ cung tiễn Thái Tử ra ngoài cửa, chờ Thái Tử đi rồi, nghe các trưởng bối khen Thái Tử không dứt miệng, bắt đầu tỉnh lại, lúc mình đánh giá người khác, có phải quá mức võ đoán hay không?
Kỳ thi mùa xuân kết thúc, hai ngày sau đó Hoa Trường Không ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lười nhác trôi qua ngày. Lúc hắn nghe được khi mình đang tham gia khoa cử, muội muội chạy tới nhạc phường chơi lại trùng hợp bị Thái Tử bắt được, tức khắc không còn tâm tư đi ngủ nữa, đi tìm Hoa Lưu Li đang ngồi trong việc phơi nắng: "Muội muội, nhạc phường chơi vui không?"
Hoa Lưu Li uể oải nói: "Đều là dung chi tục phấn."
"Yêu cầu còn rất cao." Hoa Trường Không bảo hạ nhân dọn ghế dựa lại đây, hắn ngồi xuống cạnh Hoa Lưu Li, "Nhạc phường loại địa phương này, làm gì có tiểu mỹ nhân tươi mát ngon miệng, không bằng nuôi hai thư sinh văn nhã trắng nõn gặp nạn, vừa hiểu được tình thú, lại không có loại phong trần kia."
Hoa Lưu Li vẫy vẫy tay: "Không có hứng thú."
"Như thế nào, muội không muốn nuôi trai bao nữa, muốn làm cái khác?" Hoa Trường Không duỗi tay chọc chọc Hoa Lưu Li lười đến không thèm nhúc nhích, "Nói vói tam ca một chút, gần đây có sở thích gì mới?"
"Không có." Hoa Lưu Li thở dài, "Mấy ngày gần đây những nhạc phường tửu lầu kia một cái so với một cái càng không thú vị, ngày xưa đi có thể xem nhảy múa, thưởng nhạc, gần đây bọn họ lại bày ra trò đối thơ từ gì đó. Nếu muội muốn chơi mấy cái này, còn không bằng chơi cùng mấy quý nữ trong kinh thành, ít nhất các nàng chơi càng có trình độ hơn."
"Không lâu nữa sẽ tổ chức Bách Quốc Yến rồi, chỉnh đốn lại một chút cũng tốt, nếu người quốc giá khác dám phạm tội trên đất Đại Tấn, chúng ta cũng dễ tìm phiền toái cho bọn họ." Hoa Trường Không nói, "Bằng không người ta hỏi lại, các ngươi Đại Tấn người nào cũng làm, dựa vào cái gì chúng ta không thể làm. Muội nói xem, đây không phải là đang tự vả mặt sao?"
Hoa Lưu Li hừ hừ một tiếng, lấy một chiếc khăn lụa mỏng đắp lên mặt mình, tránh việc ánh nắng mặt trời quá nóng, phơi đen luôn mặt mình.
"Ngày mai không phải tết hoa triêu sao?" Hoa Trường Không nói, "Ta cùng mấy học sinh trong kinh thành có tên trên bảng đã hẹn nhau đi vùng ngoại ô đạp thanh (du ngoạn), muội muốn đi cùng ta không, hay là đi cùng mấy tiểu tỷ muội?"
"Muội đi tìm Gia Mẫn, không đi với huynh." Trêu chọc mấy nam nhân cứng ngắc kia có gì thú vị, vẫn là khi dễ tiểu cô nương tương đối thú vị nha.
"Được." Hoa Trường Không cũng không kiên trì, "Ngày mai người đông, muội còn chưa quá quen thuộc với đường ở kinh thành, không nên đi lạc khỏi bọn họ, nhớ rõ phải đem theo Diên Vĩ cùng Ngọc Dung."
"Được." Hoa Lưu Li gật đầu, "Yên tâm đi, muội sao dễ dàng đi lạc như vậy."
Hoa Trường Không cười khẽ xoa đầu nàng không nói gì.
Tù binh nước Kim Phách, A Ngõa Nhị hoàng tử phát hiện minh vừa thêm một hàng xóm. Gần đây sau khi hắn không hề nháo tuyệt thực và muốn gặp Hoa Lưu Li, cuối cùng cũng được trải qua ngày tháng ăn uống no đủ, hơn nữa mỗi ngày bị nhốt ở trong nhà lao không thể động đậy, cả người lại béo thêm một vòng.
Chỉ là nhà tù hai bên trái phải của hắn đều không có người, ngục tốt ở Đại Lý Tự lại không nói chuyện với hắn, hắn chán đến sắp phát điên rồi.
Thật vất vả mới có hàng xóm tới, hắn bỏ xuống thân phận hoàng tử tôn quý, chủ động nói chuyện với đối phương: "Huynh đệ, ngươi phạm vào tội gì, bị nhốt vào nơi này?"

Vân Hàn nhìn nam nhân béo hai cằm, râu ria xồm xàm, sửa sang lại tay áo rộng một chút, không để ý tới hắn.
"Người câm?"
Vân Hàn vẫn không nhúc nhích.
"Kẻ điếc?"
Vân Hàn không có để ý tới hắn.
"Ngốc tử?"
Vân Hàn không thể nhịn được nữa: "Câm miệng."
"Ngươi một tù nhân tiện tì, lại dám vô lễ như vậy với ta?" A Ngõa tuy rằng không dám chọc đến người của Đại Lý Tự, nhưng đối với các tù nhân khác vẫn rất có cảm giác ưu việt. Hắn chủ động tìm Vân Hàn nói chuyện, cũng là vì không có chỗ nào có thể biểu hiện ra sự ưu việt.
Làm người sao, phải dựa vào đả kích người khác mới có thể đạt được vui vẻ.
Vân Hàn dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn A Ngõa, đều là tù nhân, ai cao quý hơn ai?
"Biết ta là ai không?" A Ngõa sờ sờ trong góc tường, tìm thấy một cái bánh bao mốc meo không biết đã để đó bao lâu, ném qua hàng chắn nhà tù tới chỗ Vân Hàn, "Chú ý ánh mắt của ngươi."
Bánh bao mốc đập vào mặt, lại rơi xuống quần áo, sắc mặt Vân Hàn trầm xuống: "Cút, cách ta xa ra một chút."
Bang.
Lại một cái bánh bao mốc bị ném vào mặt Vân Hàn.
Bất quá lần này không phải A Ngõa ném, là phạm nhân ở nhà tù bên kia ném.
"Mới tới có hiểu quy củ hay không, tiền bối nói chuyện phải nghe, không hiểu quy củ thì nói, tới lúc được ra ngoài, huynh đệ chúng ta có thể dạy ngươi thế nào là quy củ." Phạm nhân ngồi xếp bằng dưới đất, một bộ dáng cao nhân.
"Đúng đúng đúng, các ngươi nhất định phải dạy hắn cho tốt." A Ngõa cười to, "Lão tử nhất không nhìn quen loại người giả bộ tiểu bạch kiểm này."
"Câm miệng." Phạm nhân cách một gian nhà tù nhìn A Ngõa, trên dưới toàn thân đều tràn ngập khinh thường: "Cẩu bại trận của Kim Phách không xứng nói chuyện với người Đại Tấn chúng ta."
A Ngõa: "......"
Đại Tấn không có cái gì là tốt, không chỉ mấy quan viên kia thật chán ghét, ngay cả phạm nhân trong nhà lao cũng không phải thứ tốt lành gì.
Hắn hít thở không thông, nhặt một khối bùn lên định ném vào phạm nhân kia. Nhưng cách một gian nhà tù làm sao có thể trúng được? Vậy nên cuối cùng bùn rơi vào đầu Vân Hàn.
"Các huynh đệ, cẩu Kim Phách này cũng dám kiêu ngạo, thu thập hắn!"
"Đập hắn!"
Trong lúc nhất thời, bánh bao mốc, chuột chết, giày rách tử từ các nhà tù bay ra cùng lúc. Chỉ tiếc nhà tù mà A Ngõa ở cách khá xa, hầu hết mấy thứ này đều rơi vào phòng giam của Vân Hàn.
Vân Hàn nhìn những thứ ghê tởm rối loạn lung tung này, quần áo của bản thân cũng bẩn đến độ không nhìn được nữa, cả người đều hỏng mất.
Những kẻ tục tằng lại xấu xí vô cùng này cũng dám đối xử với hắn như thế.
Đợi hắn đi ra ngoài rồi, nhất định phải khiến những người này chết không toàn thây!
Bang.
Một chiếc giày đập vào trán Vân Hàn rồi rơi xuống, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn khan một trận.
"Tất cả dừng lại ngay, nếu tiếp tục nháo nữa cơm trưa hôm nay sẽ giảm một nửa." Ngục tốt vừa dứt lời, toàn bộ địa lao đều an tĩnh lại, các phạm nhân vừa rồi còn nói đầy những từ ngữ ô uế, bây giờ ngồi đến còn ngoan ngoãn hơn bất cứ ai.
Bị bắt vào nhà giam của Đại Lý Tự, đều là người phạm vào đại án, nhưng tạm thời không thể chết được, cho nên bọn họ đều hiểu rõ hơn ai hết đạo lý tiến lui.
"Người kia, còn thất thần làm gì, xử lý sạch sẽ phòng của mình đi." Ngục trưởng dùng gậy gộc gõ cửa lao của Vân Hàn, quay đầu hỏi ngục tốt phía sau, "Người này là người mới à, ai đưa vào ngục, phạm phải án gì?"
"Người này là Bùi thiếu khanh tự mình đưa vào, thân phận rất có vấn đề, có khả năng liên quan đến những vụ án lớn trước đó." Ngục tốt nhẹn nhanh nói, "Bùi thiếu khanh nói, trước khi hồ sơ án tử của người này được điều tra rõ ràng, nhất định phải trông chừng hắn thật kỹ."
Thân người Đại Lý Tự, ngục trưởng tự nhiên biết những vụ án lớn trước đó là những án gì, hắn soi mói nhìn Vân Hàn: "Âm dường quái khí, vừa nhìn thấy liền biết không phải nam nhân đứng đắn gì, mỏ đá bên kia không phải thiếu người sao, đưa hắn qua đó đi."
"Nhớ rõ để hắn thay quần áo trên người đi, mặc áo vải tang thô vào." Ngục trưởng nhìn gương mặt Vân Hàn, "Ngày mai khi dẫn hắn ra ngoài khai thác đá, nhớ rõ không thể để hắn tiếp xúc với nữ quyến có thân phận. Vạn nhất hắn ra vẻ đáng thương, câu dẫn được quý nữ nào đấy bênh vực cho hắn, lúc đấy sẽ gây ra không ít phiền toái cho chúng ta."
Ngục trưởng làm ở đây lâu rồi, loại phạm nhân nào cũng đã đều gặp qua. Các phạm nhân vì trốn tội, mỹ nam kế mỹ nhân kế, kế gì cũng dung được.
Vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
Buổi trưa qua đi, Thái Tử ngồi trước thư án, dùng bút lông viết mấy tấm thiệp mời, đều cảm thấy không hài lòng. Có một số tấm quá mức hàm súc, có một số lại quá mức phóng khoáng, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đến cả xưng hô, hắn cũng đã đổi đi đổi lại vài kiểu rồi.
Gọi là nha đầu Hoa gia rất giống như huynh đang nói chuyện với muội muội, gọi quận chúa lại có vẻ quá mức khách sáo, nếu trực tiếp gọi Lưu Li lại có vẻ quá mức càn rỡ.
"Thôi." Thái Tử buông bút, xoay người đi ra ngoài.
"Điện hạ, áo ngoài của ngài." Nhóm tùy hầu chạy nhanh đuổi theo Thái Tử.
Ra khỏi cung, một đường đi thẳng đến Hoa gia. Thái Tử ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm sư tử bằng đá trước cửa Hoa phủ ước chừng một nén nhang.
Thủ vệ vệ binh mới tới Hoa phủ không quen biết Thái Tử, thấy hắn mặc quần áo bất phàm, phía sau có người mặc giống thái giám, thật cẩn thận tiến lên nói: "Xin hỏi quý nhân tìm người nào?"
"Cô nghe nói Tam công tử của quý phủ vừa thi xong, đến đây thăm hắn."
"Nguyên lai là Thái Tử điện hạ." Vệ binh hành lễ, "Điện hạ mời vào, Tam công tử đang ở trong phủ." Nhóm vệ binh một bên thông báo cho chủ nhân biết Thái Tử tới, một bên cung kính dẫn Thái Tử vào trong.

HoaTrường Không nghe nói Thái Tử cố ý tới tìm chính mình, trong lòng có chút ngoàiý muốn, hắn cùng Thái Tử khi nào có tình hữ nghị thâm hậu như vậy, bất quá mớitham gia kỳ thi mùa xuân thôi đã khiến Thái Tử tự mình tới thăm?
Cha mẹ hôm nay không ở nhà, Hoa Trường Không tự mình tiến lênnghênh đón Thái Tử, hai người hàn huyên một lúc, Hoa Trường Không thấy Thái Tửliên tiếp nhìn bên ngoài, cho rằng hắn đang đợi hai nhị lão trong nhà, giảithích: "Hai canh giờ trước, gia phụ nghe nói Đỗ thái sư bệnh nặng, liền cùnggia mẫu cùng nhau đi thăm. Không biết điện hạ đến, không tiếp đón từ xa, thỉnhđiện hạ thứ tội."
"Là cô tùy tiện tới chơi, Trường Không có gì sai." Thái Tử đổitúi đổi lui trà trong tay, "Quận chúa liệu có ở trong phủ, cô lần này tới cómang theo chút đồ ăn nàng thích."
"Thỉnh điện hạ chờ một lát một lát, vi thần kêu người đi gọixá muội."
"Không cần phiền phức như vậy đâu, nếu làm phiền đến quậnchúa nghỉ ngơi thì không tốt." Thái Tử giả bộ khách khí.
"Thái Tử tự mình đến, tiếp giá là bổn phận của xá muội." HoaTrường Không an bài người đi gọi Hoa Lưu Li, "Điện hạ tuy giao hảo (có quan hệ tốt) với xá muội, cũng không thể chiều nàng như thế."
Giao, giao hảo?
Thái Tử có chút chột dạ, chẳng lẽ Hoa Trường Không nhìn ra đượcdụng ý của hắn?
"Nha đầu kia tính trẻ con, càng tùy theo ý nó lại càng khôngra gì. Mặc dù ngài coi nó như muội muội ruột, quy củ nên có vẫn phải có."
Thái Tử sâu kín thở dài, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốnlàm ca ca tốt của người mình thích?
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Nếu có thể làm cầm thú, ai nguyệný làm ca ca chứ?
Vân Hàn: Ta là vai ác Giáp, ta không có 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro