Chương 40: Hoa lê không tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Hoa Lưu Li ngậm lại cái miệng đã mở ra một nửa của mình, yên lặng lui một bước về phía sau.
"Đúng vậy, Lâm tiểu thư cho dù không trang điểm cũng là mỹ nhân khó có được, không giống chúng ta, tỉ mỉ trang điểm rồi vẫn là dung chi tục phấn." Gia Mẫn âm dương quái khí nói, "Lâm tiểu thư là người thanh nhã không nhiễm phàm trần, ta trèo cao không nổi."
Nói xong, Gia Mẫn vứt cho Lâm Uyển ánh mắt xem thường, đi nhanh vượt qua Lâm Uyển.
Diêu Văn Nhân và Điền San cùng Gia Mẫn là tỷ muội tốt, thấy Gia Mẫn tức giận, cũng vội vàng đi theo.
Gia Mẫn nói chuyện từ trước đến nay rất thiếu đạo đức, Lâm Uyển lớn lên vốn là thanh tú có thừa, mỹ mạo lại không đủ, nàng cố tình nói người ta là mỹ nhân khó có được, không phải đang trào phúng đó sao?
Sắc mặt Lâm Uyển thập phần khó coi, lạnh mặt nhìn bóng dáng Gia Mẫn rời đi.
"Khụ khụ khụ." Hoa Lưu Li che khăn tay lại ho khan, một bộ dáng thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ có thể bất động đứng một chỗ.
Diên Vĩ Ngọc Dung thấy thế, vội vàng vây quanh hỏi han ân cần, lấy thuốc viên, đưa mứt ngọt, sôi nổi hầu hạ.
"Quận chúa." Điền San đang muốn chạy tới phía trước thấy thế lại chạy chậm trở về, phân phó nha hoàn bên người giúp đỡ nha hoàn của Hoa gia chiếu cố Hoa Lưu Li, "Ngươi có khỏe không?"
"Không có việc gì, không có việc gì, vừa rồi hít thở có chút không thông, ngực hơi khó chịu." Hoa Lưu Li cảm kích cười cười với Điền San, gật đầu với Lâm Uyển đang đứng ở một bên, sau đó trong sự vây quanh của bọn nha hoàn tiếp tục đi về phía trước.
Gia Mẫn banh mặt đứng tại chỗ, chờ Hoa Lưu Li theo kịp, có chút nghi hoặc đánh giá vài lần, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi, thân thể Hoa Lưu Li thật sự không tốt?
"Gia Mẫn tỷ tỷ, ngươi nhìn chằm chằm người ta làm gì?" Hoa Lưu Li ngượng ngùng cười với Gia Mẫn, còn thẹn thùng chớp chớp mắt.
Bị dáng vẻ kệch cỡm này của Hoa Lưu Li làm cho rùng mình, Gia Mẫn lui về phía sau hai bước: "Ngươi nói chuyện tử tế."
"Nga." Hoa Lưu Li rũ mắt xuống, thoạt nhìn có vẻ tâm tình có chút xuống dốc.
"Khụ." Diêu Văn Nhân ho khan một tiếng, "Gia Mẫn, Nhị công chúa còn ở trên núi chờ chúng ta đó."
Năm nay đại điển hoa thần do Nhị công chúa tổ chức, Nhị công chúa cùng Anh Vương tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng bởi vì đã từng được nuôi dưới gối Hiền phi hai năm, thập phần thân cận với Hiền phi nương nương.
Xem mặt mũi của Hiền phi cùng Anh Vương, các nàng cũng không thể đến quá trễ. Huống chi bộ dáng rũ đầu của Hoa Lưu Li nhìn đáng thương vô cùng, nàng có chút không đành lòng.
Có chuyện của Hoa Lưu Li ngắt quãng, đám người Gia Mẫn quay đầu liền quên luôn chuyện gặp Lâm Uyển vừa nãy. Sau khi lên núi nghỉ ngơi gặp mặt Nhị công chúa, gặp lại Lâm Uyển cũng không tiếp tục cố tình khó xử nàng.
Hoa hạnh, hoa lê trong núi mới nở, khi gió xuân thổi qua mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Hoa Lưu Li tuy không quá quen thuộc với nhóm quý nữ ở kinh thành, nhưng luôn có người chủ động đến bắt chuyện với nàng.
Náo nhiệt gần non nửa canh giờ, mọi người tựa hồ đều biết Hoa Lưu Li thân thể không tốt lắm, cho nên cũng không dám quấy rầy quá mức, từng người từng người ngồi xuống quanh bàn, bắt đầu thưởng thức vũ điệu của vũ nữ trong phủ công chúa.
"Quận chúa." Diên Vĩ khom người nói bên tai Hoa Lưu Li: "Thiên kim Lâm gia liên tục nhìn về phía người."
Lâm Uyển là Anh Vương phi tương lai, cho nên vị trí ngồi của nàng ấy được sắp xếp rất chu đáo, vừa vặn ở phía bên phải đằng trước Hoa Lưu Li. Nàng ấy thuần tịnh, cùng những quý nữ châu quang ngọc báu tục khí ở hai bên rất không tương xứng với nhau.
"Ai bảo quận chúa nhà ngươi xinh đẹp, những người khác nhịn không được nhìn ta, ta cũng không có cách nào." Hoa Lưu Li lấy mấy trái cây trên bàn đưa cho Diên Vĩ, "Dù sao không thể bảo người ta không nhìn."
Diên Vĩ cười tủm tỉm chia trái cây cho mấy nha hoàn khác, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Ánh mắt vị Lâm gia cô nương kia nhìn người hình như không quá thân thiện, mới vừa nãy người hà tất phải giải vây cho nàng?"
"Lâm đại nhân là người thanh liêm chính trực, là quan tốt được nhân dân kính yêu. Lâm Uyển là ái nữ của ông ấy, hôm nay có vô số nữ quyến ở đây, nếu ông ấy biết được ái nữ bị mất mặt, lời đồn truyền ra, Lâm đại nhân cũng sẽ khổ sở theo." Hoa Lưu Li dùng khăn tay che khóe miệng, nhỏ giọng nói, "Diêu cô nương kia bản tính tuy rằng không xấu, nhưng nói chuyện thực sự không dễ nghe. Nếu nàng ấy nói chuyện dễ nghe hơn một chút, người ta cũng sẽ không phản kích lại khắc nghiệt như vậy. Dù sao cũng không thù không oán, nháo đến quá khó coi đối với hai bên đều không tốt."
Huống chi lấy đầu óc của ba người Gia Mẫn các nàng, nếu thật sự cãi nhau rồi, không chừng bọn họ mới là người thiệt, đến lúc đó nàng dù gì cũng không thể đứng bên cạnh nhìn các nàng ấy cãi nhau đúng không?
Xem náo nhiệt cũng cần phải tùy trường hợp.
"Hoa tiết trên váy của Lâm tiểu thư thật đẹp, sống động như thật vậy."
"Không dám." Lâm Uyển cười nhạt, "Không bằng được nửa phần chiếc váy tím này của huyện chủ."
"Cái này của ta thì có gì đẹp, ngược lại Lâm tiểu thư như u lan trong cốc vậy......"
Nghe mấy người này nịnh nọt bên tai, trong lòng Lâm Uyển chậm rãi dâng lên cảm giác thỏa mãn khôn kể. Nàng biết những người này vì sao lại đi nịnh nọt nàng, bởi vì nàng là Anh Vương phi tương lai, các nàng đắc tội không nổi.
Quyền thế, địa vị.
Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút khinh thường, những quý nữ được nuông chiều từ bé này, bộ dáng lúc nịnh nọt người khác cũng không khác biệt gì so với người thường.
Nàng xem thường các nàng ấy, lại hưởng thụ bộ dáng hiện tại của các nàng.

Nhấp một miệng trà, ánh mắt nàng hướng về phía đối diện sân khấu. Nữ tử có thể ngồi ở chỗ này thưởng vũ ngày hôm nay, thân phận đều không bình thường, trong đó Hoa Lưu Li tuyệt đối là loại người có cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Kể cả thân thể nàng không tốt, cũng không tham dự hoạt động đối thơ làm thơ, nhưng vẫn có thể thu hút ánh mắt của người khác về phía nàng.
Lần này có bốn nha hoàn đi theo hầu hạ Hoa Lưu Li, không biết nàng cùng những nha hoàn đó nói gì với nhau, bọn nha hoàn cười lục trong túi tiền, đưa mấy viên kẹo mứt cho nàng.
Dường như nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, túm chặt nha hoàn gần nàng nhất, cướp lấy túi tiền bên hông nha hoàn đó, khiến cả bốn nha hoàn cười ngăn nàng lại.
Quần áo trên người nàng thật xinh đẹp, nghe nói bộ quần áo đó do Thái Hậu tỉ mỉ đặt làm sẵn cho nàng, làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Tóc đen như mực, mỗi một trang sức trên tóc đều vô cùng lộng lẫy, dù chỉ là một cái trâm cài đầu đơn giản ở trên người nàng cũng trở nên đẹp đẽ.
Thứ thu hút người khác nhất chính là đôi giày thêu thủ công tinh xảo kia, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư công sức mới làm ra được đôi giày đó.
"Tiểu thư." Nha hoàn của Lâm Uyển phát hiện Lâm Uyển đang nhìn Hoa Lưu Li, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói lúc Phúc Thọ quận chúa một tuổi đã được ban cho phong hào huyện chủ, không chỉ được ban thưởng thực ấp, ruộng tốt, mỗi năm còn được thêm rất nhiều tiền. Khoảng thời gian trước, bệ hạ phong nàng làm quận chúa xong lại thưởng thêm phủ đệ, biệt trang, ruộng tốt. Người bên ngoài đều nói, bệ hạ đối với Hoa gia rất tốt, Phúc Thọ quận chúa tuy không phải đích nữ Vương gia, nhưng địa vị lại không kém gì cả."
"Đúng vậy, bệ hạ từ trước đến nay đều rất coi trọng Hoa gia." Lâm Uyển thu hồi ánh mắt, ngữ khí không mặn không nhạt, "Nếu không phải thân thể nàng không tốt, nói không chừng nàng có thể trở thành hoàng tử phi."
Nha hoàn hoảng sợ, nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, lời này không thể nói ở chỗ này."
Nếu bị người có tâm nghe được, khiến người khác cho rằng tiểu thư nhà nàng cười nhạo Phúc Thọ quận chúa thân thể không tốt, vậy phiền toái rồi.
Lâm Uyển mím môi, không nói gì nữa.
Trong đình Vọng Thanh, bọn công tử thưởng thơ làm thơ một canh giờ, đều có chút mệt mỏi. Nhưng không biết vì sao, Thái Tử điện hạ năm trước nói vài câu liền rời đi, năm nay lại đặc biệt có hứng thú, không chỉ ngồi đây từ đầu đến cuối không đi, còn thỉnh thoảng đưa ra nhận xét cho mọi người.
Một số công tử trình độ làm thơ không ra gì, bị lời nhận xét của Thái Tử dọa cho mồ hôi ướt đẫm, hối hận bản thân vì sao phải học đòi văn vẻ, tới tham gia thơ hội hoa triêu làm gì, quả thực là tự rước lấy nhục.
Càng quá đáng hơn là, Thái Tử không đi, những vị Vương gia hoàng tử khác cũng không đi, khiến ngoài đình trong đình chen chúc người.
"Làm thơ một canh giờ rồi, nói nhiều như vậy mọi người cũng có chút mệt mỏi." Ngũ hoàng tử tựa hồ nghe hiểu được tiếng lòng của những công tử ngồi đây, dũng cảm đứng dậy.
Ánh mắt nhóm công tử sáng lên, được cứu rồi.
Một ít học sinh nhà nghèo tham gia khoa cử, vẫn chưa biết kết quả thế nào lại có chút mất mát, bọn họ còn muốn tìm chút cơ hội thể hiện tài hoa của bọn họ trước mặt Thái Tử.
Cho nên cuối cùng có người cười vui có người tiếc nuối.
Thái Tử không nghĩ tới Ngũ đệ luôn quy quy củ củ trước mặt mình sẽ đứng ra nói chuyện, hắn nhìn con đường dẫn đến đình Vọng Thanh, thất thần hỏi: "Ngũ đệ có đề nghị gì hay?"
"Thơ từ đều đã làm rồi, không bằng mọi người cùng nhau vẽ tranh?" Mắt Ngũ hoàng tử lóe sáng, "Ngày hội hoa triêu, trăm hoa nở rộ, tài tử giai nhân nhiều như mây, nếu không để lại mấy bức họa, chẳng phải sẽ thiếu đi vài phần đặc sắc sao."
Anh Vương, Ninh Vương còn có Tứ hoàng tử nhìn hai mắt phát sáng của Ngũ hoàng tử, biểu tình đồng thời trở nên vi diệu.
"Đề nghị của Ngũ đệ rất thú vị." Thái Tử khẽ gật đầu, "Vậy kế tiếp giao cho Ngũ đệ làm chủ."
Anh Vương, Ninh Vương, Tứ hoàng tử: "......"
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên: "Chư vị chậm rãi vẽ tranh, cô đi dạo quanh đây ngắm phong cảnh một chút."
"Cung tiễn Thái Tử điện hạ." Nghe thấy Thái Tử phải rời đi, các học sinh đều có chút tiếc nuối, lại không dám mở miệng giữ lại Thái Tử, đành phải cung cung kính kính hành lễ tiễn Thái Tử.
Anh Vương thấy Thái Tử rời khỏi, lập tức cũng không do dự tìm cái cớ chạy đi. Hắn đi một đoạn đường thì thấy Thái Tử đang đứng bất động ở một bên đường, cho rằng phong cảnh nơi đó rất độc đáo, thò đến gần lại thấy cũng không có gì đặc biệt.
"Đại ca đang nhìn gì vậy?" Thái Tử chắp tay sau lưng, một thân mặc cẩm y ở trong gió nhẹ lay động, phong tư vô hạn.
"Không có gì, ngắm chút cảnh vật thôi." Anh Vương cảm thấy Thái Tử hôm nay có chút không thích hợp, ngày thường hắn ghét nhất việc lui tới với một đám người, hôm nay lại bám trụ lâu như vậy, ở trong núi không hề rời đi.
Hiện tại lại đứng ở đây bày ra một bộ dáng quý công tử u buồn, quả thực giống như khổng tước đực đang xòe đuôi múa thu hút khổng tước cái.
Có vấn đề, nhất định là có vấn đề.
"Đại ca không có chuyện gì khác sao?" Thái Tử thấy Anh Vương đứng cạnh mình mãi không đi, nhướng mày.
"Thái Tử thân phận quý giá, để ngươi một mình ở chỗ này, vi huynh không yên tâm." Anh Vương cười ha hả nói, "Vi huynh bồi ngươi ngắm cảnh."
Tùy tùng cùng một đống thị vệ phía sau Thái Tử: "......"
Bỏ đi, thân là hạ nhân, bọn họ có tồn tại hay không, do Anh Vương điện hạ định đoạt.

"Nga." Thái Tử khẽ nâng cằm, "Vậy phiền toái đại ca."
"Diên Vĩ, hiện tại là giờ nào rồi?" Hoa Lưu Li hỏi.
"Giờ Tỵ khắc dưới rồi ạ." Diên Vĩ nói, "Ngài hiện tại chuẩn bị đi tìm Thái Tử điện hạ sao?"
"Đã hẹn buổi trưa sẽ đi tìm hắn, ta sao có thể nuốt lời." Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết có chút xám xịt, không biết lát nữa có mưa không?
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Nhị công chúa: "Điện hạ, thần nữ lần đầu tiên tham gia tết hoa triêu ở kinh thành, muốn đi xung quanh dạo một chút."
"Trong núi gió lớn, quận chúa cẩn thận bị cảm lạnh." Đối với Hoa Lưu Li, Nhị công chúa không tự giác mà trở nên cẩn thận hơn, nàng tỉ mỉ dặn dò vài câu, mới sai nha hoàn bên người đưa Hoa Lưu Li rời đi.
"Lâm tiểu thư." Nhị công chúa phát hiện Lâm Uyển nhìn chằm chằm hướng Hoa Lưu Li rời đi đến xuất thần, liền nói: "Lâm tiểu thư nếu cũng muốn đi ngắm xung quanh, vậy để nha hoàn bên người bổn cung bồi tiểu thư đi đi, nàng ấy tương đối quen thuộc với địa hình trong núi này."
Hôm nay tuy có binh lính tới đây canh gác, nhưng có rất nhiều trai gái lui tới đây, Lâm Uyển lại chỉ dẫn theo một nha hoàn đến, sợ có chút không tiện.
Nghe Nhị công chúa nói, Lâm Uyển khó có thể nói rằng mình chỉ nhìn Hoa Lưu Li một chút, đành đáp ứng.
Nhị công chúa phái hai nha hoàn đi theo Lâm Uyển, cũng ôn hòa nói vài lời quan tâm. Đây là tẩu tử tương lai của nàng, dù không thể thân thiết với nhau, cũng không thể đắc tội.
Ra khỏi nơi tụ tập, Lâm Uyển có chút mờ mịt, nàng có thể đi đâu đây?
"Lâm tiểu thư, trong núi có một nơi gọi là đình Vọng Thanh, rất nhiều tài tử giai nhân đều thích đến đo làm thơ thưởng họa, tiểu thư nếu không biết đi đâu, có thể đến chỗ đó nhìn xem." Nha hoàn của Nhị công chúa am hiểu nhìn mặt đoán ý, vừa thấy biểu tình trên mặt Lâm Uyển liền biết nàng đang khó xử điều gì, nhanh chóng đưa ra đề nghị.
"Vậy đến chỗ đó nhìn xem." Phụ thân Lâm Uyển là Trạng Nguyên, đối với thơ từ nàng cũng có chút hứng thú, nghe nha hoàn nói như vậy, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Các nàng đi về phía trước một đoạn liền thấy đám người Hoa Lưu Li, một nha hoàn được Nhị công chúa phái đến nói: "Thật trùng hợp, thì ra Phúc Thọ quận chúa cũng đi đến đình Vọng Thanh."
Lâm Uyển nhàn nhạt cười nói: "Không nghĩ tới Phúc Thọ quận chúa cũng là người thích thơ."
"Nô tỳ nghe nói tam công tử của Hoa gia năm nay tham gia kỳ thi mùa xuân, có lẽ quận chúa đến tìm Hoa tam công tử." Nha hoàn của Lâm Uyển nói, "Nói không chừng công tử nhà chúng ta cũng ở đó."
Hai nha hoàn do công chúa phái tới nghe thấy thế đều không nói chuyện, kỳ thi mùa xuân năm nay những công tử của các đại gia tộc đều tham gia, ai tài hoa ai xuất chúng, các nàng nhìn không ra, nhưng khi nói chuyện trăm triệu lần không thể đắc tội với bất kỳ ai, gây ra tai họa cho chủ nhân.
Lâm Uyển cười nói: "Ca ca cả ngày đều ở trong nhà đọc sách, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt."
Nàng nhìn Hoa Lưu Li dáng người yểu điệu đằng trước, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
Đứng ở đầu nhánh đường kia là Thái Tử cùng Anh Vương? Hoa Lưu Li cố ý tới đây tìm bọn họ sao?
Hoa Lưu Li đã phát hiện Lâm Uyển đi theo sau nàng, nhưng nàng không quá quan tâm. Thấy Thái Tử đang chờ nàng ở phía trước, nàng nhanh chóng đi đến hành lễ với Thái Tử và Anh Vương: "Thần nữ gặp qua Thái Tử điện hạ, Anh Vương điện hạ."
Thái Tử làm bộ lơ đãng nhìn Hoa Lưu Li một cái, chưa nói đã cười: "Quận chúa không cần đa lễ như vậy."
"Thần nữ tới chậm, để điện hạ người đợi lâu." Hoa Lưu Li cười theo, "Đều do hoa lê trong núi quá đẹp, làm ta lưu luyến quên thời gian."
"Hẹn là buổi trưa gặp, hiện tại vẫn là giờ Tỵ, quận chúa không phải tới chậm, là tới sớm." Trong núi bỗng có mưa phùn, thái giám căng dù ra mang lại đây.
Thái Tử nhận dù, phất tay để thái giám lui ra, hắn che dù cho Hoa Lưu Li: "Thưởng hoa lê trong mưa càng có ý tứ hơn, quận chúa liệu có hứng thú?"
Hoa Lưu Li nhìn dung nhan tuấn mỹ của Thái Tử, gật đầu nói có.
Sắc đẹp luôn khiến người ta dễ dàng từ bỏ lập trường của bản thân.
"Từ từ." Thái Tử thấy Hoa Lưu Li không mặc áo choàng, bảo thái giám đem một cái áo choàng nữ thêu hoa đào đến đây, "Quận chúa, giúp cô cầm dù."
Hoa Lưu Li giơ dù lên, cúi đầu thấy Thái Tử cẩn thận giúp mình mặc áo choàng, nhịn không được nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng sạch sẽ của hắn mà phát ngốc.
"Quận chúa?" Thái Tử lấy lại dù trong tay Hoa Lưu Li, lại không thấy nàng phản ứng gì. Hắn không khỏi bật cười, lấy chiếc dù khác do thái giám mang đến đưa cho Hoa Lưu Li, cùng Hoa Lưu Li sóng vai đứng chung một chỗ, "Chúng ta đi thôi."
Quả thực đáng tiếc, lấy quan hệ bây giờ của bọn họ, dù cho trời mưa cũng không thể che chung một chiếc dù.
"Được." Hoa Lưu Li gật đầu.
Thái Tử đi qua người Anh Vương, dừng lại một chút hỏi: "Đại ca, cô bồi quận chúa đi xung quanh một lát, ngươi tùy ý."
Anh Vương: "......"

Chỉ là một cánh rừng toàn hoa lê nát, có cái gì đẹp.
Anh Vương lấy dù từ tùy hầu, bung dù ra che cho mình, nhìn chằm chằm Hoa Lưu Li sóng vai rời đi cùng Thái Tử, chuẩn bị đi theo sau xem náo nhiệt.
"Vương gia."
Anh Vương bất mãn quay đầu lại, ai đang gọi hắn?
Hình như có chút quen mắt?
Ồ, hình như đây là vị hôn thê của hắn.
Anh Vương khẽ nhíu mày, dừng chân lại nói: "Chuyện gì?"
"Vương gia, lúc thần nữ tới đây quên mang theo dù." Lâm Uyển nhẹ nhàng lau hạt mưa trên mặt đi, không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm hỏng trang điểm trên mặt.
"À." Anh Vương nhìn dù trong tay, "Bổn vương cũng chỉ có một chiếc."
Tươi cười trên mặt Lâm Uyển có chút cứng đờ.
"Ngươi." Anh Vương nhìn tùy hầu thái giám phía sau mình, "Ngươi tìm giúp Lâm tiểu thư một chiếc dù."
"Vương gia đang muốn đi đâu?" Nhìn ra Anh Vương lãnh đạm với mình, trên mặt Lâm Uyển có chút khó coi, nghĩ đến phía sau còn có hai nha hoàn do Nhị công chúa an bài đến đây cùng nàng, Lâm Uyển càng không muốn để người khác nhìn ra quan hệ gượng gạo giữa mình và Anh Vương, "Nếu như tiện, thần nữ đi cùng ngài nhé?"
Anh Vương vừa định nói không cần, nghĩ lại một chút, một đại nam nhân như hắn chạy tới ngắm hoa lê cũng không ổn lắm, mang theo vị hôn thê xác thật sẽ thích hợp hơn.
Hắn gật gật đầu: "Được, vậy ngươi đuổi kịp."
Nếu không đuổi kịp, Thái Tử cùng Hoa Lưu Li cũng không thấy đâu nữa.
"Điện hạ mỗi năm đều tới đây sao?" Tay Hoa Lưu Li nghịch vài cánh hoa hạnh, khi đi xuống bậc thang bằng đá xanh, Thái Tử một tay cầm dù, một tay khác đưa đến trước mặt Hoa Lưu Li: "Trên đá có rất nhiều rêu xanh, mưa xuống sẽ rất trơn, quận chúa cẩn thận."
Hoa Lưu Li đưa tay cho Thái Tử, đạp lên thềm đá được phủ đầy bởi cánh hoa: "Đa tạ điện hạ."
"Cô đã sai người đi chuẩn bị một chút trong đình phía trước, chờ buổi chiều chúng ta tới đó dùng điểm tâm." Thái Tử cầm tay Hoa Lưu Li, "Cô ngày thường cũng không có nhiều cơ hội xuất cung, tết hoa triêu mấy năm trước cũng chỉ lộ mặt trước mấy văn sinh liền đi."
"Năm nay không giống." Thái Tử ôn nhu cười với Hoa Lưu Li, "Đã hứa sẽ bồi quận chúa trong tết hoa triêu, vậy không thể nuốt lời."
Hoa Lưu Li cười cong cong mắt: "Tạ điện hạ."
"Ngươi nếu thật sự muốn cám ơn cô, đợi lát nữa lúc dùng cơm trưa thì ăn nhiều một chút." Thái Tử vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Hoa Lưu Li bị hắn nắm tay, "Cô cũng không muốn bởi vì ngươi kén ăn, lại bị Hoa tam công tử mắng một trận."
Bị lời nói của Thái Tử chọc cười, Hoa Lưu Li nói: "Kén ăn chỉ là một bệnh nhỏ không đáng kể, điện hạ không cần quá mức để ý."
"Nói cho ngươi một bí mật." Thái Tử dừng chân lại, trên mặt lộ ra biểu tình thần bí.
Hoa Lưu Li nhanh chóng nhìn bốn phía, phát hiện có người qua đường liên tục đi qua đi lại, muốn hạ giọng nhắc nhở Thái Tử đừng nói: "Điện hạ......"
Thái Tử nghiêm trang: "Kỳ thật cô cũng kén ăn."
Hoa Lưu Li: "A?"
Dựa theo quy củ, nàng hiện tại nên khuyên Thái Tử không được kén ăn, hay mở miệng nói thật tốt, chúng ta cư nhiên lại giống nhau?
"Cho nên quận chúa nói đúng, kén ăn chỉ là bệnh nhỏ không đáng kể." Thái Tử cười ra tiếng, "Chúng ta có chung khuyết điểm, ai cũng không ghét bỏ được ai, đúng không?"
Hoa Lưu Li như suy tư gì đó gật đầu: "Nói có đạo lý, chúng ta đây cũng coi như là...... người một nhà?"
Phía trước thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói vang lên, Anh Vương cùng Lâm Uyển đi đằng sau, không khí lại rất lạnh nhạt. Lâm Uyển chủ động nói chuyện với Anh Vương mấy lần, Anh Vương đều là " Ừ ừ à à" ứng phó cho qua, nàng cũng không muốn tiếp tục khiến bản thân mất mặt.
Không biết nàng dẫm phải cái gì, dưới chân bỗng nhiên trượt một cái, ngã ra đằng trước.
Anh Vương đi phía trước nàng nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng trốn sang một bên, trơ mắt nhìn Lâm Uyển ngã xuống. Cũng may thái giám hầu hạ bên người Anh Vương phản ứng tương đối nhanh, cùng nha hoàn của Lâm Uyển đỡ được nàng.
Anh Vương biểu tình phức tạp nhìn Lâm Uyển: "Lâm tiểu thư cẩn thận dưới chân."
Từ sau khi hắn mười lăm tuổi, mỗi năm luôn có hai cung nữ giả bộ vô tình té ngã trước mặt hắn như vậy, cho nên khi hắn nhìn thấy nữ nhân ngã liền muốn tránh xa một chút.
Không nghĩ tới Lâm Chu thanh chính liêm khiết, thế nhưng nữ nhi của ông ấy lại dùng loại thủ đoạn này? Hắn cưới một Vương phi như vậy về, sau này liệu có ảnh hưởng đến đầu óc hài tử của hắn không?
Lâm Uyển không nghĩ tới nàng suýt chút nữa thì té ngã rồi, Anh Vương lại không chỉ không đưa tay ra đỡ nàng, còn lắc mình né tránh, nàng khiến người ta ghét đến như vậy sao?
Mặt nàng tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý."
Nàng nhìn Hoa Lưu Li đang nói đùa vui vẻ cùng Thái Tử ở phía trước, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường. Nếu như người đứng ở chỗ này là Hoa Lưu Li, Anh Vương cũng sẽ có loại thái độ này?
Dù trong lòng hiểu rõ mình không nên nghĩ như vậy, nhưng Lâm Uyển không không chế được. Nàng liên tục nhắc nhở chính mình, không thể lộ ra bản thân bất mãn trước mặt Anh Vương, càng không thể để phụ thân biết, Anh Vương lạnh nhạt với mình.
Lấy tính cách của phụ thân, nếu biết Anh Vương đối xử với nàng như thế, nói không chừng sẽ đi tìm bệ hạ, nghĩ cách hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Nhưng nàng muốn làm một Vương phi được người ta nịnh nọt, sống một cuộc sống thoải mái.
Nàng tưởng tượng bản thân sẽ giống như mấy cô nương quý tộc, có nhiều trang sức châu báu đếm không hết, lăng la tơ lụa, nô tỳ thành đàn.
"Hoa lê hoa hạnh nhiều như vậy, không biết sẽ kết được bao nhiêu quả." Hoa Lưu Li nói, "Ta nghe Điền cô nương nói, phía bắc của núi còn có một mảnh rừng đào, đáng tiếc vẫn chưa nở hoa."
"Chờ đến lúc nở hoa, cô mang ngươi đến đây xem." Thái Tử đưa dù cho thái giám, chỉ chỉ đình phái trước, "Chúng ta dùng cơm trưa ở nơi đó, quận chúa thấy thế nào?"
Bốn phía đình đều là hoa, đẹp như tiên cảnh.
"Ở loại địa phương này dùng cơm, có thể khiến người ăn uống thoải mái hơn." Hoa Lưu Li đi xuống bậc thang cuối cùng, đang chuẩn bị buông tay Thái Tử ra, một đôi vợ chồng già cầm tay nhau đi tới, nàng kéo Thái Tử sang bên cạnh nhường nhường.
"Giày của tiểu cô nương thật xinh đẹp." Lão thái thái thấy Hoa Lưu Li chủ động nhường đường, cười tủm tỉm nhìn nhìn Hoa Lưu Li, lại nhìn nhìn Thái Tử, tươi cười ái muội nói: "Thật tốt."
Thái Tử cười cười, Hoa Lưu Li cười nói: "Đa tạ bà bà khích lệ."

Lão thái gia hầm hừ nói: "Bà cái lão bà tử này, ta cố ý tìm người làm giày mới cho bà, chẳng lẽ không đẹp sao?"
"Đẹp, đẹp." Lão thái thái dỗ dành lão nhân, "Ông so đo cùng tiểu cô nương, thiếu niên lang người ta làm gì?"
Lão thái gia nghe vậy nhìn Thái Tử, vuốt chòm râu nói: "Có phong thái năm đó của ta."
Thái Tử tính tình tốt cười cười, cũng không nói lời này của lão thái gia là mạo phạm.
Hai lão nhân ông một câu bà một câu chậm rãi đi khỏi, có thể thấy được tình cảm của bọn họ rất tốt.
Hoa Lưu Li nâng chân lên nhìn: "Điện hạ, hôm nay đã có không ít người khen này đôi giày đẹp."
"Ngươi thích thì tốt."
Thái Tử ôn nhu cười với Hoa Lưu Li, duỗi tay nhặt cánh hoa lê trên tóc nàng, ném cánh hoa ra thật xa.
Hoa lê ngụ ý không tốt, không thể lưu tại trên người Lưu Li.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Không cần mê tín, cô cũng không tin những thứ này, nhiều nhất chỉ cảm thấy hoa lê hài âm ly, ngụ ý không tốt mà thôi.
Anh Vương: Ta là thẳng nam, kệ ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro