Chương 41: Mỏ đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Khi Hoa Lưu Li cùng Thái Tử vào trong đình, người hầu của Thái Tử đã chuẩn bị xong tất cả. Bốn phía đình cứ cách hai bước lại có một hộ vệ giả làm người thường, có thể thấy bệ hạ không hề yên tâm khi để Thái Tử ra ngoài.
Trên bàn đá bày đồ ăn nóng hôi hổi, màu sắc hương vị đều đủ cả, Hoa Lưu Li rửa tay sạch sẽ, nhịn không được nói: "Những đồ ăn này tuy không bằng trong cung, nhưng lại tinh xảo đẹp đẽ, làm người ta nhìn đã muốn ăn."
"Quận chúa thích, đó là vinh hạnh lớn nhất của bàn đồ ăn này." Thái Tử cầm lấy đũa, "Quận chúa, mời."
Hoa Lưu Li vừa mới cầm lấy đũa thì nhìn thấy Anh Vương mang theo Lâm Uyển đến đây, nàng buông đũa, đứng dậy.
"Thái Tử, vi huynh quấy rầy." Anh Vương đưa dù cho hộ vệ canh giữ ở bên ngoài, tiến vào trong đình, "Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, ta dẫn người đến đây trú mưa, ngươi không ngại chứ."
Thái Tử liếc Anh Vương, buông đũa cười như không cười nói: "Vừa rồi vẫn luôn cảm thấy có cái đuôi đi theo, cô còn định bảo hộ vệ đi xem thử. Nếu là đại ca, cô cũng không cần lo lắng nữa rồi. Tới, ngồi đi."
Anh Vương nhíu nhíu mày, hắn sao lại cảm thấy biểu tình kia của Cơ Nguyên Tố như đang gọi chó?
Hắn dậm dậm chân cho hết nước, đi đến bên tay trái của Thái Tử ngồi xuống. Hoa Lưu Li nhìn Lâm Uyển còn đứng ở bên ngoài đình, đổi chỗ ngồi vào bên phải của Thái Tử, giữ lại vị trí trống bên cạnh Anh Vương.
Nhưng Anh Vương lại giống như không nhìn thấy Lâm Uyển, sau khi được thái giám hầu hạ rửa tay xong liền cầm lấy đũa chuẩn bị dùng cơm.
Hai người này cãi nhau?
Hoa Lưu Li không muốn nhúng tay vào tình cảm giữa hai người này, nhưng cảm thấy nếu cứ để Lâm Uyển đứng ở ngoài như vậy thì có chút xấu hổ, quyết định mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, hoa tuy đẹp, ăn cơm là việc lớn, vẫn nên dùng cơm trước rồi thưởng thức sau."
Lâm Uyển được Hoa Lưu Li đưa bậc thang xuống, cúi đầu đi vào trong đình, hành lễ với Thái Tử, an tĩnh ngồi bên cạnh Anh Vương.
"Canh măng bát bảo này là dùng măng non mới nhú mùa xuân nấu thành, giúp nhuận phổi minh mẫn đầu óc, quận chúa muốn nếm thử không?" Thái Tử cũng không để ý không khí giữa Anh Vương và Lâm Uyển có bao nhiêu gượng gạo, hắn múc một bát canh đưa đến trước mặt Hoa Lưu Li, thoải mái tự tại như thể hai người còn lại không tồn tại.
Hoa Lưu Li bưng bát lên nếm thử: "Rất ngon."
"Cô cũng thích vị của canh này, những món khác chỉ coi như bình thường." Thái Tử nhìn cây hoa phía sau Hoa Lưu Li, "Bất quá hôm nay có hoa làm bạn, những đồ ăn bình thường này đều có thể nuốt xuống được."
"Ân?" Hoa Lưu Li quay đầu lại nhìn, cánh hoa như tuyết bay xuống mặt đất, trên mặt đất phủ đầy một lớp hoa, đợi đến ngày mai, những cánh hoa này sẽ bị trộn lẫn với bùn, không còn đẹp như hôm nay nữa.
Nàng vươn tay ra, vài cành hoa rơi vào trong tay, nàng đưa cánh hoa cho Thái Tử: "Đây, vừa nhìn vừa ăn."
Thái Tử ngẩn người, sau đó liền bật cười ra tiếng.
Anh Vương ngẩng đầu, nhìn hoa tai trên tai Hoa Lưu Li nhẹ nhàng đung đưa, hắn nhịn không được nghĩ, điều kiện ở biên cương gian khổ như thế, Hoa gia làm thế nào có thể dưỡng ra được một nữ nhi trắng nõn như vậy?
"Vương gia." Lâm Uyển dùng chiếc đũa chọn một miếng măng đưa vào trong bát của Anh Vương, "Ngài nếm thử cái này."
"Lâm tiểu thư, loại việc hầu hạ này, giao cho hạ nhân là được." Anh Vương gắp miếng măng đặt sang một bên, "Huống chi bổn vương không quen ăn thức ăn người khác gắp cho."
Sắc mặt Lâm Uyển trắng nhợt đi: "Là ta mạo phạm."
Nàng theo bản năng nhìn Hoa Lưu Li, thấy nàng ấy không chú ý một màn này, trong lòng ẩn ẩn dễ chịu hơn.
Anh Vương nhìn Lâm Uyển nhíu mày: "Bổn vương nói chuyện với ngươi, ngươi nhìn người khác làm gì?"
"Điện hạ." Hoa Lưu Li đặt bát đũa xuống, "Thần nữ ăn no rồi, ra ngoài ngắm hoa."
"Cô đi cùng ngươi." Thái Tử đứng dậy theo, mỉm cười nhìn Anh Vương, lấy dù trong tay hộ vệ, che cho Hoa Lưu Li.
Hoa Lưu Li nhấc váy lên, cùng Thái Tử đi ngắm hoa hạnh trong rừng, quay đầu nhìn Anh Vương cùng Lâm Uyển vẫn còn ngồi ở trong đình, nhỏ giọng nói: "Phương thức Anh Vương gia cùng Lâm cô nương ở chung...... thật độc đáo."
Anh Vương rõ ràng không quá thích Lâm Uyển, điều mà nàng nghĩ mãi cũng không rõ là, Lâm Uyển vì sao lại muốn chiều theo tính tình kia của Anh Vương, ép bản thân thành ra như vậy.
Nam nhân có đôi khi chính là thiếu bị thu thập, càng chiều theo càng vô dụng, càng chiều theo càng hăng hái. Hẳn nên tìm cơ hội mà thu thập vài lần, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất sẽ biết giữ mặt mũi cho người ta trước mặt người ngoài.
Nàng nghe tam ca nói, lúc Lâm đại nhân còn trẻ, từng ở trên triều đình mắng mấy quan viên đến á khẩu không nói được lời nào, tham quan nhìn thấy ông ấy liền sợ hãi, như thế nào lại dưỡng ra nữ nhi tính cách mềm mại như vậy?
Không phải chỉ dạy nữ nhi giúp chồng dạy con, dịu ngoan hiều thục thôi đó chứ?
Nếu thật sự như vậy, lấy tính tình cẩu kia của Anh Vương, sau khi nàng ấy cùng Anh Vương thành thân không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Thái Tử duỗi tay hái một đóa hoa, cài lên tóc Hoa Lưu Li: "Mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, không cần phiền não vì việc của người khác."

"Điện hạ, một đóa hoa chính là một quả hạnh." Hoa Lưu Li ra vẻ nghiêm túc, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Vậy......" Thái Tử lại hái một đóa, cài bên cạnh đóa vừa nãy, "Để huynh đệ của nó bồi nó, tránh cho một đóa hoa như nó cảm thấy tịch mịch."
"Một đóa hoa...... tịch mịch?" Hoa Lưu Li suy tư, chẳng lẽ Thái Tử lại nghĩ tới nữ tử hắn từng yêu nhưng lại hương tiêu ngọc vẫn kia?
"Đúng vậy." Thái Tử như ám chỉ điều gì đó: "Một đóa hoa dù đẹp đến thế nào, đều sẽ hy vọng có một đóa hoa khác ở cạnh nó, một mình một...... hoa quá tịch mịch."
"Có lẽ đóa hoa này hy vọng hoa nó thích sẽ ở lại cành cây, sau đó kết ra trái cây ngon miệng." Hoa Lưu Li nghe thấy thế liền hãi hùng khiếp vía, lo lắng Thái Tử xuất hiện khuynh hướng bi quan chán đời, "Hoa đẹp trên cây nhiều như vậy, nếu ở lại sẽ có rất nhiều hoa bồi nó, vì sao phải rời đi theo đóa hoa này?"
"Thế gian tốt đẹp cỡ nào." Hoa Lưu Li tận tình khuyên bảo an ủi, "Từ bỏ cái gì, cũng không thể từ bỏ sinh hoạt phồn hoa náo nhiệt. Điện hạ, người nói có phải không?"
Thái Tử nhét dù vào tay Hoa Lưu Li: "Cô đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, đi mặc thêm áo choàng."
"A?" Hoa Lưu Li giơ dù, thấy Thái Tử xoay người đi về hướng khác, gió hôm nay xác thật có chút lớn.
Một lát sau, Thái Tử còn chưa trở về, Lâm Uyển lại tới gần. Biểu tình trên mặt nàng bình tĩnh, không giận không vui, dường như những hành vi vừa rồi của Anh Vương cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng
"Quận chúa thật đẹp." Lâm Uyển bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Hoa Lưu Li, "Đứng ở rừng hoa hạnh trong mưa này, đẹp như một bức họa vậy, ta ngồi ở trong đình nhìn thân ảnh quận chúa đến thất thần."
Rõ ràng là lời nói khích lệ, Hoa Lưu Li lại nghe ra một chút âm trầm, nàng lui về sau hai bước: "Lâm tiểu thư quá khen."
"Quận chúa không cần khiêm tốn, ta chỉ đang nói lời thật mà thôi." Lâm Uyển hơi hơi gợi khóe môi, "Vừa rồi ngươi đứng ở đây, tất cả mọi người đều sẽ nhịn không được mà ngắm nhìn ngươi......"
Hoa Lưu Li hít một hơi, đang yên đang lành sao lại tự nhiên bị bệnh?
Nàng vừa mới sửa lại tật xấu của Diêu Gia Mẫn, Lâm Uyển này sao lại cũng phát bệnh theo? Lấy tư sắc kia của Anh Vương, cũng không đủ trình độ để được gọi là lam nhan họa thủy, như thế nào một người hai người, đều cùng một bộ dạng sợ nàng sẽ cướp hắn đi?
Nữ nhân hà tất phải khó xử nữ nhân? Nàng cũng không đơn độc gặp mặt với Anh Vương, thậm chí còn chưa nói được vài câu với hắn, rốt cuộc nơi nào biểu hiện ra nàng có ý với Anh Vương?
Không có biện pháp giữ lấy nam nhân của mình, liền cảm thấy đây là lỗi của nữ nhân trên khắp thiên hạ này, đây là đạo lý gì?
"Lâm tiểu thư." Hoa Lưu Li cười cười, "Ta không tính là người khoan dung rộng lượng, đặc biệt không thích ánh mắt vũ nhục ta, hy vọng ngươi có thể minh bạch."
Lâm Uyển lạnh lùng nhìn Hoa Lưu Li.
Hoa Lưu Li cười nhìn lại.
"Quận chúa uy phong hiển hách, ta tự nhiên đắc tội không nổi." Lâm Uyển cười lạnh, "Hy vọng quận chúa có thể vẫn luôn uy phong như vậy."
"Diên Vĩ." Hoa Lưu Li không để ý đến Lâm Uyển, nàng vẫy vẫy tay với nha hoàn, "Nhưng lời nói vừa nãy của Lâm tiểu thư ngươi nhớ kỹ chưa?"
"Nô tỳ nhớ kỹ." Diên Vĩ cười nói, "Thỉnh quận chúa yên tâm, nô tỳ một chữ cũng không quên."
"Nhớ kỹ thì tốt rồi." Hoa Lưu Li tươi cười sáng lạn, "Mấy ngày nữa, chúng ta liền đi bái phỏng Lâm đại nhân cùng Lâm phu nhân, thuật lại lời nói của Lâm tiểu thư một lần, ta nghĩ Lâm đại nhân nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì cách nói chuyện này của Lâm tiểu thư."
"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt Lâm Uyển thay đổi.
"Chính là ý muốn đi cáo trạng nha." Hoa Lưu Li nghiêng nghiêng đầu, cười hì hì nói, "Tiểu hài tử còn nhỏ, khi đắc tội với người khác, ai sẽ chấp nhặt tiểu hài tử không hiểu chuyện, đương nhiên là phải đi tìm người lớn của tiểu hài tử nha."
"Hoa Lưu Li!"
"Lâm tiểu thư." Thái Tử mặt không biểu tình đi tới, "Bữa trưa hôm nay Lâm tiểu thư nhất định ăn rất ngon miệng."
Lâm Uyển không nghĩ tới Thái Tử sẽ đột nhiên lại đây, nàng có chút hoảng loạn, khom người thối lui sang một bên: "Thần nữ...... không rõ ý của Thái Tử điện hạ."
"Nếu không phải ăn quá ngon miệng, ăn nhiều hơn bình thường, ngươi sao lại có sức lực rống to kêu to với quận chúa hoàng thất?" Thái Tử lạnh nhìn Lâm Uyển, mưa xuân đọng lại trên lông mày cùng mi mắt của hắn, làm hắn như hàn kiếm thoát khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Lâm Chu đại nhân là quan tốt, Lâm tiểu thư không cần làm hỏng thanh danh của ông ấy." Ánh mắt Thái Tử lạnh lùng, "Tương lai ngươi sẽ làm Vương phi, nếu không biết cách nói chuyện hành sự, liền không cần gả vào hoàng gia nữa."
Hoa Lưu Li thấy mưa xuân càng lúc càng to, Thái Tử lại không bung dù, chạy nhanh đến giơ dù lên che cho Thái Tử, nhưng nàng phát hiện chiều cao của mình cùng Thái Tử lại có chút chênh lệch, cần kiễng chân lên mới không ảnh hưởng đến tầm mắt của Thái Tử.
Một bàn tay ấm áp đặt lên trên cán dù: "Để cô cầm."
Hoa Lưu Li buông tay ra, làm một thiếu nữ thiện lương đáng yêu che dù cho người cao lớn, thật sự quá mệt mỏi.

Lâm Uyển cầm dù lại cảm thấy toàn thân đều lạnh, hàm răng nàng nhẹ run lên, nàng không biết mình là thật sự lạnh, hay đang sợ hãi.
Nàng sợ Hoa Lưu Li thật sự chạy đến cáo trạng, cũng sợ Thái Tử đến nói với bệ hạ, nàng không có đức hạnh để làm Vương phi.
Nàng không có cách nào tiếp thu về sau mình sẽ không thể trở thành Anh Vương phi, cuối cùng chỉ có thể gả người keo kiệt giống phụ thân như vậy.
Hốc mắt đỏ lên, nàng quỳ xuống, nhỏ giọng khóc thút thít nói: "Cầu điện hạ cùng quận chúa thứ tội." Tiếng khóc thê lương thương tâm, giống như một người không còn cách nào chỉ có thể hạ mình trước cường quyền.
"Đây là làm sao vậy?" Anh Vương đi tới liền thấy Vương phi tương lai của mình quỳ gối trước mặt Thái Tử, sắc mặt của hắn có chút khó coi. Mặc kệ nói thế nào, Lâm Uyển là chính thê tương lai của hắn, là tẩu tử tương lai của Thái Tử.
Tẩu tử tương lai quỳ gối trước mặt chú em, ra thể thống gì chứ?
"Đều là thần nữ sai." Hoa Lưu Li cắn môi dưới, mày liễu nhẹ nhăn, dường như cất giấu vô hạn ủy khuất, nhưng nàng kiên cường không nói, "Thần nữ cùng Lâm tiểu thư có chút hiểu lầm, tranh cãi với nhau đến có chút không vui vẻ, sau khi Thái Tử điện hạ tới, liền nói Lâm tiểu thư vài câu. Chưa từng nghĩ đến Lâm tiểu thư lại áy náy như thế, quỳ gối xin lỗi với điện hạ cùng thần nữ."
Khuôn mặt nhỏ của Hoa Lưu Li trắng bệch, tựa hồ là bị cử chỉ này Lâm tiểu thư này dọa, nhưng vẫn săn sóc nói với Anh Vương: "May mắn Vương gia ngài đã tới, ngài nhanh khuyên Lâm tiểu thư đứng lên đi."
Cái nồi này vừa to vừa tròn, nếu là để Thái Tử cõng, khẳng định sẽ nháo đến độ huynh đệ càng thêm không hợp nhau, còn không bằng để nàng cõng.
"Thì ra chỉ là hiểu lầm." Anh Vương bừng tỉnh đại ngộ, hắn cúi đầu nhìn Lâm Uyển, "Vậy ngươi còn quỳ làm gì, để người khác nhìn thấy rất đẹp? Còn không nhanh đứng lên, đổi lại quần áo, buổi tối mẫu phi mời ngươi tiến cung ở hai ngày."
"Đa tạ quận chúa khoan dung." Lâm Uyển nắm chặt tay giấu trong áo, móng tay cào vào lòng bàn tay rất sau, nàng chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn bùn trên váy, nói với Anh Vương: "Điện hạ, thần nữ hồi phủ đổi lại xiêm y, sau đó vào trong cung bái kiến nương nương, có được không?"
"Tùy ngươi." Anh Vương liếc Thái Tử, "Trong núi mưa càng lúc càng lớn, quận chúa thân thể không tốt, không nên ở trong núi lâu. Huống chi mưa xuống, đường núi sẽ trở nên trơn ướt khó đi, quận chúa vẫn nên xuống núi sớm một chút."
"Đa tạ điện hạ nhắc nhở, thần nữ nhớ kỹ." Hoa Lưu Li chú ý tới ánh mắt lạnh căm căm của Lâm Uyển dừng trên người mình.
Dưới đáy lòng nàng yên lặng thở dài, né về phía sau Thái Tử. Bên cạnh có người cao lớn vẫn có chỗ tốt, ít nhất diện tích che đậy rất rộng.
Anh Vương nhìn Hoa Lưu Li một cái, chắp tay với Thái Tử: "Thái Tử, ta cáo từ trước."
"Đại ca đi thong thả." Thái Tử mặt không biểu tình liếc Lâm Uyển, Lâm Uyển không dám nhìn Thái Tử, vùi đầu xuống thấp.
Chờ Anh Vương mang theo Lâm Uyển rời đi, Thái Tử mới nói với Hoa Lưu Li: "Chúng ta cũng xuống núi, phụ cận kinh giao có một cái hồ, cảnh sắc ngày mưa ở đó là đẹp nhất, ngồi xe ngựa là có thể đi, ngươi có muốn đi xem không?"
"Đi." Hoa Lưu Li gật đầu, có mỹ nhân làm bạn, thưởng hồ ngắm hoa đều giống nhau.
Nửa đường hai người xuống núi, gặp được Ngũ hoàng tử đang cầm bức họa trong tay. Ngũ hoàng tử nhìn thấy Hoa Lưu Li, ánh mắt sáng lên. Hắn quy quy củ củ hành lễ với Thái Tử, sau đó hai mắt sáng quắc nhìn Hoa Lưu Li: "Phúc Thọ quận chúa, ta hôm nay mới vẽ một bức họa mới, thỉnh quận chúa cho lời bình."
Hoa Lưu Li: "......"
Người trẻ tuổi, ngươi dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhìn ta, ta cũng rất khó xử.
"Vậy thần nữ liền cả gan đánh giá." Thôi, thôi, đối phương là hoàng tử, nàng vẫn cần dỗ dành một chút.
Hai tiểu thái giám thật cẩn thận mở bức hoạ cuộn tròn ra, Ngũ hoàng tử nhanh chóng che dù che cho bức họa, sợ mưa xuân vô tình làm hỏng tác phẩm lớn của hắn.
Hoa Lưu Li hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí nhìn qua.
Đây là đang vẽ cái gì?
Một đống mây màu đậm cùng một đống mây màu nhạt xen lẫn vào nhau, vui vẻ làm bằng hữu sao?
"Quận chúa, ngươi cảm thấy này bức thanh sơn (núi) đồ này như thế nào?" Ngũ hoàng tử chờ mong nhìn Hoa Lưu Li.
Thái Tử cười như không cười nhìn Hoa Lưu Li, yên lặng lui một bước, làm bộ nhìn trời nhìn đất, chính là không nhìn bức họa của Ngũ hoàng tử.
"Bức họa này......" Hoa Lưu Li trầm ngâm một lát, "Điện hạ đặt bút, khi đậm khi nhạt, giống như núi xanh nguy nga đồ sộ, những phần đậm nhạt này, như là gió trong núi, là sương mù, là mưa trong núi, còn có linh khí không nhìn thấy được kia. Lấy họa xem người, thần nữ cho rằng, điện hạ làm người như núi, tâm cảnh lại tự tại an nhàn thoải mái như mây trắng, là vị quân tử đoan chính."
"Quận chúa quá khen." Mặt Ngũ hoàng tử ửng đỏ, để thái giám cẩn thận cuộn bức họa lại, "Bất quá quận chúa nói đúng, ta muốn làm gió cùng mây trong núi, không bị quấy nhiễu bởi phàm tục."
Hoa Lưu Li quay đầu nhìn Thái Tử: "Điện hạ, thần nữ nói có đúng không?"
Loại thời điểm này, không thể để nàng một mình vắt hết óc đi khen.
"Quận chúa nói đúng." Thái Tử mỉm cười, "Quận chúa rất có đạo lý, cô rất tán đồng với cái nhìn của quận chúa."

"Thái Tử cũng là người hiểu thần đệ." Ngũ hoàng tử càng thêm cao hứng, hắn nói, "Thỉnh hai vị chờ, sau khi ta trở về liền vẽ lại hai bức họa mới, tặng cho hai người."
Hoa Lưu Li: "......"
Không, thật sự không cần.
"Làm phiền Ngũ đệ." Thái Tử biểu tình như thường, "Vậy ngươi sớm chút trở về vẽ tranh, cô chờ mong tác phẩm của ngươi."
"Thần đệ nhất định sẽ không để Thái Tử thất vọng." Ngũ hoàng tử ưu nhã hoàn mỹ, sau khi được Thái Tử cổ vũ, một đường chạy xuống núi, đến dù cũng không cần.
Từ nhỏ đến lớn, Thái Tử rất ít khi khen hắn, hôm nay lại ôn nhu khen hắn, cổ vũ hắn, nhất định là bởi vì chính mình vẽ vô cùng có ý cảnh, làm Thái Tử nổi lên thưởng thức.
Hắn quả nhiên vô cùng có thiên phú trong con đường vẽ tranh này.
Nhìn bóng dáng Ngũ hoàng tử vui sướng, Hoa Lưu Li tâm tình thực phức tạp, con cháu hoàng thất.... thật kỳ lạ a. Bất quá Ngũ hoàng tử vừa rồi nói muốn làm mây làm gió, đến tột cùng là thật tình, hay là cố ý nói cho Thái Tử nghe? Nàng trộm liếc Thái Tử, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, dứt khoát từ bỏ.
Mưa rơi xuống đường núi, xác thật khiến đường núi không dễ đi lắm lắm, Thái Tử dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa té ngã. Hoa Lưu Li tay mắt lanh lẹ duỗi tay túm chặt đai lưng của hắn, kéo người trở về.
Thái Tử nhìn tay Hoa Lưu Li, bỗng nhiên cười: "Quan tâm sẽ bị loạn, không nghĩ tới quận chúa vì cứu cô, lại có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy."
"Khụ khụ." Hoa Lưu Li che ngực, "Thần nữ cũng không nghĩ tới, có thể thấy được tiềm lực của con người là vô hạn." Nàng nhận thuốc Diên Vĩ đưa qua, uống vào, "Điện hạ không có việc gì, thần nữ liền an tâm rồi."
Xuống dưới chân núi, hai người không ngồi cùng xe ngựa, sau khi Hoa Lưu Li tiến vào trong xe ngựa liền nhẹ nhàng thở ra.
Sắc đẹp mê hoặc người a, nàng như thế nào không quản được cái tay này? Bên cạnh Thái Tử có nhiều người như vậy, không có khả năng sẽ để hắn ngã nha.
"Quận chúa, may mắn người không phải quân vương." Diên Vĩ rung đùi đắc ý nói, "Người nếu là quân vương, giang sơn sớm muộn gì sẽ bởi vì người háo sắc mà suy tàn."
Hoa Lưu Li: "Diên Vĩ, ngươi nói trắng ra như vậy, ta thật mất mặt."
"Sắc đẹp ở trước mặt, người còn cần mặt mũi sao?" Ngọc Dung cũng cười nói tiếp nói, "Rõ ràng là từ bỏ kìa."
"Ai, cái này gọi là thương hoa tiếc ngọc, các ngươi sao có thể hiểu được tâm tình của ta." Hoa Lưu Li nhỏ giọng nói, "Huống chi, người Thái Tử thích đã hương tiêu ngọc vẫn, hắn vẫn chưa thể đi ra khỏi đoạn tình cảm này, ta sợ hắn luẩn quẩn trong lòng, chỉ có thể khuyên hắn nhiều một chút."
Thái Tử nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, ảnh hưởng là toàn bộ quốc gia, bị tội là bá tánh trong thiên hạ. Cho nên, nàng vừa rồi duỗi tay cứu không phải mỹ nhân, mà là toàn bộ tương lai của Đại Tấn.
Cho nên nàng rất cao thượng, rất vĩ đại.
Xe ngựa đi được một đoạn đường, ngừng lại.
Hoa Lưu Li vén rèm lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, bốn phía cảnh trí bình thường, nơi nào có hồ đẹp?
"Tới rồi?"
"Quận chúa, còn lát nữa mới tới." Thị vệ nói, "Phía trước có mỏ đá, đường có chút gập ghềnh, thỉnh quận chúa cùng cô nương bên cạnh ngài ngồi cho vững."
"Được." Hoa Lưu Li gật đầu: "Đa tạ."
"Không dám." Thị vệ làm xa phu tiếp tục lên đường.
Chẳng được bao lâu, xe ngựa quả nhiên trở nên xóc nảy, Hoa Lưu Li tò mò vén rèm lên, rất nhiều cục đá trụi lủi nằm ở hai bên đường, một đoàn phạm nhân khai thác đá đang tránh trong lều trú mưa, quy quy củ củ đứng, không dám phát ra âm thanh ảnh hưởng đến bọn họ.
Còn có phạm nhân ngồi xổm bên ngoài lều trú mưa, thoạt nhìn có vẻ không hợp với các phạm nhân khác.
Phạm nhân kia tựa hồ thấy được Hoa Lưu Li, bỗng nhiên đứng lên: "Quận chúa, cầu quận chúa cứu mạng." Hắn dường như muốn chạy về phía bên này, sau khi bị ngục tốt quất một roi, có chút sợ hãi dừng chân lại, nhưng vẫn khàn giọng gọi Hoa Lưu Li.
"Dừng." Hoa Lưu Li bảo xe ngựa dừng lại, nàng sai ngục tốt mang phạm nhân lại gần một chút, nhìn kỹ.
Tóc lung tung rối loạn, đầu bù tóc rối, đây là...... ai?
"Quận chúa, ta là cầm sư Vân Hàn." Phạm nhân đi giày rơm, thân hình khô gầy mặc áo thô quần ngắn dơ hề hề, thoạt nhìn giống như người rất lâu rồi chưa được ăn no.
"Ngươi là...... Vân Hàn?" Hoa Lưu Li đánh giá từ đầu đến chân hắn một phen, khó trách có người nói, người là cọc gỗ chỉ dựa vào xiêm y, Vân Hàn mặc áo vải thô vào, khí chất xuất trần liền biến mất, mặt dơ hề hề không còn trắng như mấy ngày trước, chưa nói đến đẹp hay không.
"Quận chúa, những ngục tốt này lạm dụng tư hình, thỉnh quận chúa cứu ta một mạng." Tuy rằng chỉ bị giam ở địa lao Đại Lý Tự hai ngày nhưng hắn đã không chịu nổi.
"Thỉnh quận chúa hiểu rõ, phạm nhân Đại Lý Tự vốn cần đến làm việc đền tội." Ngục tốt không biết người ngồi trong xe ngựa là vị quận chúa nào, lại không dám chậm trễ, "Người này gian dối thủ đoạn, làm việc không nhiều lắm, ăn lại không ít, lại không chịu quản giáo, chúng ta quất hắn cũng là không có cách nào, cũng không phải cố ý nhằm vào hắn."
"Vân Hàn tiên sinh, Đại Lý Tự có quy củ của Đại Lý Tự, ta tuy là quận chúa, nhưng không thể nhúng tay vào chính sự. Quan viên Đại Lý Tự đều là thiên tài tra án xử án, ta tin tưởng bọn họ nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng mọi việc, để sự tình có kết quả hoàn mỹ." Hoa Lưu Li nhìn nhìn giày rơm trên chân Vân Hàn, "Trong nhà lao quả thực là khổ chút......"
Trong lòng Vân Hàn dâng lên một cỗ hy vọng.
"Bất quá ngày tháng về sau còn dài, đợi một đoạn thời gian sẽ thành thói quen." Hoa Lưu Li lấy một bàn điểm tâm trong xe ra, "Đây, ăn nhiều một chút, ăn xong rồi mới có sức lực làm việc."
Vân Hàn trừng mắt nhìn bàn điểm tâm, tay run rẩy tiếp nhận: "Nếu là quận chúa nói, ta liền tin tưởng."
"Vậy là đúng rồi." Hoa Lưu Li gật đầu, "Cải tạo cho tốt, tranh thủ sớm được ra ngoài." Nói xong, nàng buông rèm xuống, nói với thị vệ: "Chúng ta đi thôi."
Chờ Hoa Lưu Li vừa đi, phạm nhân thành thành thật thật đứng ở lều trú mưa liền vây quanh đi lên, cướp lấy toàn bộ điểm tâm trong tay Vân Hàn.
"Ta còn tưởng rằng tiểu bạch kiểm này có bản lĩnh đưa bản thân ra ngoài."
"Kết quả nhận được một bàn điểm tâm."

"Vị quận chúa kia nói đúng, cải tạo cho tốt, tranh thủ sớm được ra ngoài."
Một đám người hi hi ha ha tùy ý giễu cợt, lại không dám tùy ý đàm luận về vị quận chúa này. Đều là phạm nhân có tư lịch ở Đại Lý Tự, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, ai cũng đều hiểu rõ.
Thái Tử lười biếng dựa vào vách tường xe, tâm tình cực kỳ tốt.
Làm thế nào đánh vỡ mặt tốt đẹp nhất của một người trong lòng người khác?
Mang mặt xấu nhất của hắn đem ra cho người đó thấy.
Cầm sư mê người đẹp nhất?
A.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Lưu Li: Cái gì mà yêu với không yêu, đều là đang dỗ dành lừa gạt. Bức họa của Ngũ hoàng tử còn không dám đối mặt, lại không biết xấu hổ nói yêu ta?
Thái Tử: Đả kích tình địch, không chút lưu tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro