Chương 51: Công chúa đi ra ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Gia Mẫn vừa mới lại đây đã thấy một màn như vậy, tâm tình có chút phức tạp. Ấn tượng ban đầu của nàng về Hoa Lưu Li là đối phương vừa yếu đuối vừa nũng nịu, không hề có khí khái của Vệ tướng quân. Rõ ràng là nữ nhi của Vệ tướng quân mà lại không giống Vệ tướng quân, cái này không thể ăn, cái kia không thể dùng, thậm chí nói nặng hai câu mắt cũng đã đỏ lên.
Sau đó Hoa Lưu Li cứu nàng khỏi bọn bắt cóc, tuy rằng ngoài miệng nàng ấy nói là nàng mơ ước trở thành mỹ nữ bệnh tật nổi danh ngàn năm, nhưng theo như nàng suy đoán, nguyên nhân khẳng định không đơn giản như vậy.
Ở chung với Hoa Lưu Li lâu rồi, nàng mới dần dần phát hiện ra, chỉ cần cố gắng tiếp nhận Hoa Lưu Li sẽ cảm thấy người này vẫn rất thú vị, có thứ tốt sẽ không keo kiệt, chỉ cần không thù không oán cũng sẽ không gây khó dễ cho người khác.
Nói đi nói lại, trừ việc nàng ấy khiến nàng hận đến ngứa răng ra, dường như cũng không có tật xấu gì.
Sau khi nhìn thấy Hoa Lưu Li thắp đèn vì những chiến sĩ đã hy sinh, chút tức giận nhỏ này cũng biến mất đến sạch sẽ. Nàng đến bên người đạo trưởng, nhỏ giọng nói: "Ta cũng thắp một chiếc đèn vãng sinh."
Thấy Hoa Lưu Li nhìn về phía này, Gia Mẫn nói: "Ta không phải thắp vì ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."
"Quận chúa lương thiện, đương nhiên không phải vì ta." Hoa Lưu Li gật gật đầu, "Cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không tự mình đa tình."
Nhìn gương mặt kia của Hoa Lưu Li, Gia Mẫn bỗng thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, việc nàng tức giận với Hoa Lưu Li đã ăn sâu vào rễ rồi, không có cách nào bỏ được.
Thắp đèn xong, Gia Mẫn vái lạy trước tượng thần Tam Thanh, đứng lên nhìn thấy Anh Vương đang đứng ở trong một góc, đôi mắt nhỏ còn trộm ngó ngó Hoa Lưu Li.
Nàng nghĩ rằng mình sẽ thấy tức giận, không nghĩ tới tâm nàng lại bình thản như nước trong hồ.
Sớm biết rằng tình cảm của nàng đối với Anh Vương sẽ biến mất dễ dàng như vậy, lúc trước nàng vì sao phải ngu ngốc đi trêu chọc Hoa Lưu Li làm gì?
Nếu không phải lúc ấy ngu ngốc như vậy, nàng hiện tại hẳn vẫn sẽ là nữ ác bá đứng nhất kinh thành. Đáng tiếc, hiện tại trong lòng nàng đã âm thầm truyền danh hiệu này lại cho Hoa Lưu Li rồi.
Nhị công chúa đứng ở trong một góc không hé răng, nàng nhìn sắc mặt của Diêu Gia Mẫn có chút khó coi, biểu tình có chút suy tư.
Việc Diêu Gia Mẫn thích đại hoàng huynh nàng cũng biết. Xem ra quan hệ giữa Diêu Gia Mẫn và Hoa Lưu Li cũng không tốt như vậy.
Hoàng gia còn không phải như vậy sao, vì ích lợi mà mặt ngoài tạm thời thỏa hiệp, nhưng chỉ cần có đủ những dụ hoặc khác, tầng ngụy trang ngoài mặt kia cũng có thể dễ dàng xé bỏ.
Trước mặt ích lợi, cái gì cũng đều không còn quan trọng nữa.
Nhưng vẫn có một số người sẽ vì ghen ghét mà trở nên mất đi lý trí.
Nhị công chúa xoay người rời khỏi Thần Điện, cười khanh khách nhìn đạo sĩ đang chuẩn bị ngoài tế đàn.
Không bao lâu sau, Thanh Huy chân nhân mặc pháp bào dẫn theo vài vị đạo trưởng khác đến, hành lễ với Thái Tử: "Chư vị tín chủ, pháp hội sắp bắt đầu, thỉnh chư vị nhường bước."
Mọi người ra khỏi Thần Điện, đi đến một nơi rộng lớn bên ngoài dưới sự chỉ dẫn của Thanh Huy chân nhân.
"Chư vị tín chủ mời ngồi xuống." Thanh Huy chân nhân tiếp đón mọi người ngồi, Gia Mẫn đang chuẩn bị ngồi vào bên cạnh Hoa Lưu Li, nhưng có người còn nhanh hơn nàng, chớp mắt đã thấy ngồi cạnh Hoa Lưu Li rồi.
Gia Mẫn nhìn chằm chằm Thái Tử một lát, xoay người ngồi xuống bên cạnh Nhị công chúa.
Ở trước mặt Thái Tử biểu ca, nàng từ trước đến nay đều không xứng có được họ tên.
Thái Tử đặt một đĩa hạt thông xuống trước mặt Hoa Lưu Li, nhỏ giọng nói với nàng: "Đây là hạt thông mà đạo quán xào, hương vị cũng không tệ lắm."
"Điện hạ từng ăn rồi sao?" Hoa Lưu Li cầm lấy một hạt thông bắt đầu bóc.
"Trước kia lúc không có việc gì, ta thường xon một đĩa hạt thông, ngồi trong đình ngây ra uống trà." Thái Tử mỉm cười, "Hai năm nay sau khi ta bắt đầu xử lý chính vụ, thời gian nhàn nhã như vậy dần ít đi."
"Điện hạ...... bình thường không chơi cùng các công tử vương tôn khác sao?" Hoa Lưu Li đang chuẩn bị đưa nhân hạt thông vào miệng, nghe thấy vậy liền dừng lại, đặt nhân vào trong lòng bàn tay Thái Tử, "Một mình bóc hạt thông ăn, rất nhàm chán a."
Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li, hơi rũ mắt xuống: "Cô là Thái Tử, mọi người khó tránh khỏi có chút câu nệ."
Đường đường là con cháu hoàng gia mà cũng chơi trò tẩy chay này sao?!
Hoa Lưu Li không có cách nào tưởng tượng được bộ dáng Thái Tử nho nhỏ đáng yêu tràn ngập chờ mong đi về phía các huynh đệ, nhưng các huynh đệ lại lễ phép có thừa, thân cận không đủ.
Có phải sau khi Thái Tử rời đi rồi, bọn họ lại náo nhiệt trở lại không?
Có phải khi Thái Tử vừa xuất hiện, tiếng cười của bọn họ đều đột nhiên im bặt không?
"Điện hạ." Hoa Lưu Li lại bóc vài hạt thông nữa đưa cho Thái Tử, "Về sau ta dẫn người đi chơi.."
"Được." Thái Tử nắm chặt tay lại, nhân hạt thông đều nằm trong đó, một hạt cũng không rơi ra ngoài.
Nghi thức của pháp hội khá phức tạp, các đạo trưởng đàn tấu nhạc, tụng kinh Đạo gia, không khí cực kỳ nghiêm túc. Nàng quay đầu nhìn phía sau, thân phận những người tham gia pháp hội lần này không hề thấp. Nhưng những người này có thật sự thờ phụng thần tiên, hay chỉ bởi vì Thái Tử tới đạo quán này thắp đèn cho Cung Huệ Hoàng Hậu, bọn họ mới tới đây để gãi đúng chỗ ngứa?
Nghi thức pháp hội kết thúc, khi tới lúc các tín chủ quyên tiền, Hoa Lưu Li gần như có thể chắc chắn rằng không ít người ở đây thật sự thờ phụng thần tiên, không phải bởi vì Thái Tử mới đến đây.

Nàng quay đầu nhìn Thái Tử, Thái Tử biểu tình bình đạm, dường như không quan tâm đến mọi chuyện.
"Điện hạ ăn không?" Hoa Lưu Li đặt đĩa hạt thông đã bóc vỏ xuống trước mặt Thái Tử, cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Đa tạ." Thái Tử tách nhân hạt thông thành hai phần, "Chúng ta một người một nửa được chứ?"
"Được nha." Hoa Lưu Li gật đầu, cùng Thái Tử mỗi người một cái bỏ vào miệng, trong đám đông đang quyên tiền giống như hai đóa hoa trắng nhỏ hành xử khác người.
Nhưng không ai dám nhắc nhở bọn họ, Thái Tử âm dương quái khí, bọn họ từng chịu dày vò không ít. Phúc Thọ quận chúa thân thể không tốt, không muốn đi đi lại lại cũng là điều bình thường.
Rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Hoa tướng quân và Vệ tướng quân, kể cả là Thái Tử tính tình quái dị cũng nguyện ý cười nói chuyện với nàng.
Sau khi quyên tiền xong, những tín chủ tới đây cảm thấy mỹ mãn cất bùa hộ mệnh của đạo trưởng cho vào trong ngực, ăn xong bữa cơm trong đạo quán mới hài lòng mà xuống núi.
"Đại hoàng huynh, huynh đi cùng muội không?" Nhị công chúa nhỏ giọng hỏi Anh Vương.
"Muội đi trước đi, lát nữa ta mới đi." Anh Vương nhìn chỗ của Thái Tử cùng Hoa Lưu Li, dường như đang muốn nháo cùng Thái Tử.
Nhị công chúa nhìn theo tầm mắt của Anh Vương, thấy Thái Tử cùng Hoa Lưu Li, nhìn thoáng qua một chút, hành lễ với Anh Vương rồi xoay người chuẩn bị đi.
"Nhị công chúa, xin đợi một chút." Gia Mẫn gọi Nhị công chúa lại, "Ta đi cùng ngươi đi."
"Ngươi không phải đến cùng Phúc Thọ quận chúa sao?" Nhị công chúa mỉm cười nhìn Gia Mẫn.
"Ta nhớ tới trong nhà còn có chút việc nên về sớm một chút." Gia Mẫn thầm nghĩ, nàng nếu tiếp tục không biết điều mà rời đi, chẳng lẽ phải đợi đến lúc Thái Tử đuổi nàng đi sao?
"Vậy thật tốt quá, ta đang lo không có ai làm bạn." Nhị công chúa nhoẻn miệng cười, sóng vai đi cùng Gia Mẫn. Là một công chúa có mẹ đẻ mất sớm, lại không được phụ hoàng coi trọng, nàng đã học được cách ôn nhu săn sóc từ rất sớm.
Cho dù hoài nghi phủ Thuận An công chúa đầu phục Thái Tử, thái độ của nàng đối với Gia Mẫn cũng không tìm ra được nửa điểm tì vết.
"Mấy ngày nay ngươi đều ở cùng với Phúc Thọ quận chúa trong cung Hoàng tổ mẫu, đã quen chưa?" Lên xe ngựa, Nhị công chúa thân mật rót trà cho Gia Mẫn.
Gia Mẫn tùy tiện nâng trà lên uống một ngụm: "Thái Hậu nương nương rất tốt."
"Ta nghe nói ngươi cùng Phúc Thọ quận chúa câu cá thả diều, chơi rất vui, trong lòng liền an tâm rồi." Nhị công chúa cười cười, "Các ngươi đều là tiểu cô nương mười mấy tuổi, vì chút chuyện nhỏ mà nháo đến không vui thật sự không đáng, hiện tại không phải khá tốt rồi sao?"
Đúng vậy, nàng đơn phương chịu ức hiếp, đương nhiên là tốt.
Không muốn để cho người khác biết sự thật mất mặt như vậy, Gia Mẫn hàm hồ hừ một tiếng: "Bất quá là nể mặt Thái Hậu nương nương, chơi cùng nàng thôi."
Nhị công chúa cười không nói, nàng biết mà, nữ nhân sao, chỉ cần nói đến nam nhân sẽ không thể nào rộng lượng được.
Gia Mẫn thấy Nhị công chúa không tiếp tục hỏi nữa, trộm nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự không muốn thừa nhận, mấy ngày nay ở cùng Hoa Lưu Li, nàng kỳ thật chơi rất vui.
Đạo quán dần an tĩnh lại, Thái Tử bỗng nhiên nói: "Con bướm lần trước ngươi bện cho cô hỏng rồi."
"A?" Hoa Lưu Li có chút ngượng ngùng, tay nghề bện cỏ này của nàng quả thực không quá tinh thông, nàng lại thấy Thái Tử chờ mong nhìn mình, "Nếu không, ta bên một cái khác cho người?"
"Vậy làm phiền rồi." Thái Tử xoay người đi về phía bên ngoài, "Đi thôi."
"Đi đâu vậy?" Hoa Lưu Li nghi hoặc đuổi theo.
"Chọn cỏ để bện." Thái Tử quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn nàng, "Lưu Li biết bện hồ ly nhỏ không?"
"Hẳn là... biết một chút?" Hoa Lưu Li kỳ thật cũng không tự tin lắm với tay nghề của mình.
"Đi thôi." Thái Tử cầm tay cổ tay nàng, dẫn nàng đi, "Chúng ta đi thử một chút."
"Chỗ cỏ này thế nào?"
"Quá ngắn."
"Cái này?"
"Cành khô quá thô, bện không được"
"Cái này được." Hoa Lưu Li khom lưng rút mấy nhánh cỏ, nhanh nhẹn bện ra một con bướm.
Lần này đẹp hơn so với lần trước, còn chắc hơn một ít.
Thái Tử đưa một đống cỏ đến trước mặt nàng: "Từng này để bện hồ ly nhỏ có đủ không?"

Được một nam nhân vô cùng đẹp tràn ngập chờ mong cẩn thận nhìn mình, dù không đủ cũng phải đủ.
"Đủ đủ đủ." Hoa Lưu Li liên tục gật đầu, kéo Thái Tử ngồi xuống bàn đá, bắt đầu bện.
Ngoài bụi hoa, Ngọc Dung nhỏ giọng nói với Diên Vĩ: "Ngươi có cảm thấy, hôm nay chúng ta đặc biệt không có cảm giác tồn tại."
"Ngươi đang suy nghĩ linh tinh gì đấy?" Khóe môi Diên Vĩ gần như không động đậy, "Có nam nhân đẹp như Thái Tử ở đây, ngươi dựa vào gì cảm thấy bản thân có cảm giác tồn tại."
Làm nha hoàn, dù là thân như tỷ muội với chủ tử, cũng cần phải tự mình hiểu rõ trong lòng a.
Sự thật chứng minh, vào lúc một nữ nhân muốn dỗ nam nhân vui vẻ, nàng là vô địch a.
Hoa Lưu Li đưa hồ ly cho Thái Tử: "Có chút xấu, hơi béo, lần sau sẽ bện cái đẹp hơn cho điện hạ."
"Về sau ngươi vẫn sẽ bện động vật nhỏ cho cô sao?" Thái Tử cầm hồ ly trong tay, mắt lại nhìn Hoa Lưu Li.
"Điện hạ nếu thích, thần nữ đương nhiên sẽ bện cho người." Hoa Lưu Li nghĩ nghĩ, bổ sung, "Nhưng đợi đến lúc điện hạ có Thái Tử Phi, thần nữ lúc đó phải tị hiềm rồi."
"Nếu cả đời có thể ở cùng Lưu Li vui vẻ như vậy, cô dù không cưới Thái Tử Phi cũng có sao?" Thái Tử ôn nhu cười, "Nữ tử trên thiên hạ này rất nhiều, cô nương như Lưu Li vậy lại chỉ có một."
Tươi cười trên mặt Hoa Lưu Li cứng đờ, nàng nhìn chằm chằm Thái Tử nhìn một lát, thấp thỏm bất an nói: "Điện hạ, ý người là......".
Khóe môi Thái Tử giật giật.
"Người không phải muốn học theo thần nữ, định không thành thân với người khác đó chứ?!" Hoa Lưu Li nhỏ giọng kinh hô, "Điện hạ, thần nữ là loại người không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, người thân là Thái Tử một quốc gia, không thể học theo thần nữ."
"Quận chúa vì sao lại kháng cự như vậy với chuyện thành thân?" Thái Tử không đáp đại, cực kỳ nghiêm túc hỏi, khiến Hoa Lưu Li ngượng ngùng hàm hồ bỏ qua.
"Thần nữ nhớ trước kia thần nữ từng nói với điện hạ, thần nữ sức khỏe không tốt, không thể dựng dục (mang thai) con nối dõi, cũng không thể chăm sóc tốt cho gia đình. Thành thân là kết thân chứ không phải kết thù, như vậy cũng khá tốt rồi."
"Quận chúa hài hước linh động đáng yêu, cho dù thân thể không tốt, cũng không oán trách đời, cho dù không có con nối dõi thì có sao?" Thái Tử nhẹ nhàng vuốt ve hồ ly, nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói, "Nếu quận chúa nguyện ý, cô nguyện lấy vị trí Thái Tử Phi này nghênh thú quận chúa."
"Điện hạ, người thân là Thái Tử, nhân đức là chuyện tốt, nhưng mềm lòng như vậy, đến cả chung thân đại sự cũng lấy ra để an ủi thần nữ, đây không phải chuyện tốt." Hoa Lưu Li đoán Thái Tử đang thương hại nàng sức khỏe không tốt, không biết có thể sống đến bao giờ nên không dám gả chồng, "Người là Thái Tử, là......"
Là hoàng đế tương lai của Đại Tấn, là người có thể có được giang sơn vạn dặm, còn có cả ngàn tỷ con dân, không thích hợp với mỹ nhân ốm yếu như nàng a.
Loại lời nói này hiện tại không thể nói, nếu truyền tới tai Xương Long Đế, ông ý cho rằng Thái Tử nóng lòng thượng vị, vậy thì phiền phức lớn rồi.
"Điện hạ, thần nữ quen nhìn sinh ly tử biệt, người yêu nhau âm dương cách biệt, đối với loại chuyện như tình yêu này đã sớm ôm tâm thái chỉ xem không tham dự vào." Hoa Lưu Li cười nói, "Cho nên người cũng không cần đồng tình với thần nữ, thân thể không tốt không thể thành thân, đối với thần nữ ngược lại là chuyện tốt."
"Cho dù có người thích ngươi, ngươi cũng không muốn thay đổi chủ ý sao?" Thái Tử một không cẩn thận dùng sức, hất văng hồ ly lên bàn.
Hắn nhìn hồ ly cực kỳ đáng thương, không cầm nó lên.
"Đại khái không thể nào." Hoa Lưu Li rất nghiêm túc nghĩ, thật sự nghĩ không ra, thế gian sẽ có nam nhân nào khiến nàng thay đổi chủ ý.
Nàng không làm được hiền thê lương mẫu, cũng không thể sống cuộc sống quy quy củ củ như vậy.
Từng thấy người đau đến ruột gan đứt từng đoạn vì mất đi người mình yêu, cũng từng thấp người nguyện ý chết cùng người mình yêu, nàng cảm nhận được tình ý sâu nặng như vậy, cuối cùng lại sợ hãi bản thân sẽ biến thành người như vậy.
Thái Tử cong ngón tay, cầm lấy hồ ly đặt lại vào tay mình, nắm chặt: "Cô hiểu rồi."
Hoa Lưu Li ngắt đóa hoa nhỏ bên cạnh bàn đá, cài vào đầu hồ ly.
"Cài thêm hoa." Hoa Lưu Li vừa lòng gật gật đầu, lúc nàng cười rộ lên, trong mắt dường như tràn đầy sao trời, "Như vậy thật đẹp."
Thái Tử ngơ ngẩn nhìn hoa trên đầu hồ ly, rồi chậm rãi quay nhìn Hoa Lưu Li đang cười rất vui vẻ, bỗng nhiên bật cười.
Nhìn thấy hắn cười, nụ cười của Hoa Lưu Li càng tươi tắn hơn: "Điện hạ cũng cảm thấy như vậy rất đẹp đúng không?"
"Không." Thái Tử vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt đầu hồ lu, "Cô chỉ là cảm thấy, hồ ly cũng có thể cài hoa......"
Vậy rất nhiều việc tưởng rằng không thể trở thành hiện thực trên thế gian này cũng có thể biết thành hiện thực một ngày nào đó.
"Thái Tử, Phúc Thọ quận chúa, thì ra hai người ở chỗ này?" Anh Vương xuyên qua bụi hoa, đi đến trước mặt hai người. Hắn liếc nhìn hồ ly trong tay Thái Tử, khinh bỉ nói: "Thái Tử, ngươi bện cái gì đấy, chó sao?"
"Vương gia, đó là hồ ly, cảm ơn." Tươi cười trên mặt Hoa Lưu Li có chút cứng lại.
Anh Vương cho rằng hồ ly là do Thái Tử bện, không khách khí nói: "Thì ra hồ ly lại lớn lên giống chó, trán còn cài thêm hoa à?"
"Hoàng huynh." Thái Tử giấu hồ ly và bướm đi, nói: "Đã trễ thế này rồi, ngươi có chuyện gì?"

"Bổn vương tới tìm Phúc Thọ quận chúa." Anh Vương ngồi xuống bên cạnh Hoa Lưu Li, "Quận chúa, bổn vương có một việc rất quan trọng muốn nói với nàng."
Hoa Lưu Li ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia mời nói."
Nam nhân này dám cười nhạo tay nghề bện cỏ của nàng, nàng rất muốn đánh vỡ đầu hắn.
"Quận chúa có nghĩ tới việc làm một vị Vương phi không?"
Hoa Lưu Li mặt không biểu cảm nhìn Anh Vương: "Vương gia nói gì vậy, thần nữ không nghe rõ."
"Ý bổn vương là......" Anh Vương xoa xoa lòng bàn tay đang đầy mồ hôi, "Quận chúa có bằng lòng làm Vương phi của bổn vương không?"
Vừa dứt lời, Anh Vương liền cảm thấy một trận gió đánh úp lại đây, hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đá bay ra khỏi ghế. Hắn bám vào bàn, đùi đau đến nhăn răng, âm trầm nhìn Thái Tử: "Thái Tử, ngươi có ý gì?"
"Xin lỗi, cô vừa nhìn thấy có một con rệp bò lên đùi hoàng huynh, nhất thời trở nên kích động." Thái Tử mắt lạnh như băng nói, "Hoàng huynh, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ngươi chưa đi hỏi ý kiến của phụ hoàng và Hiền phi đã tùy tiện bàn luận việc cầu thú, như vậy chính là đang mạo phạm Phúc Thọ quận chúa."
"Lúc trước bổn vương và Phúc Thọ quận chúa vốn là......"
"Trước khác nay khác." Thái Tử ngắt lời Anh Vương, "Phúc Thọ quận chúa hoa dung nguyệt mạo, rất nhiều nhi lang muốn cầu thú nàng. Cô khuyên hoàng huynh trở về soi gương nhiều một chút, để bản thân bình tĩnh lại."
Cẩu Thái Tử này lại dám cười nhạo diện mạo của hắn!
Anh Vương tức giận đỏ cả mặt, hắn hít sâu hai phát, cười lạnh nói: "Thái Tử, đây là chuyện giữa ta và Phúc Thọ quận chúa, mong ngươi không cần xen vào việc của người khác."
"Cô là Thái Tử, là gương tốt cho chư vị hoàng tử, hành vi của ngươi không thích hợp, cô đương nhiên cần phải xen vào." Thái Tử cong khóe môi, "Hoàng huynh nếu có bất mãn thì đến nói với phụ hoàng bảo người phế đi Thái Tử là ta đây."
Anh Vương cảm thấy bản thân bây giờ chính là một ngọn lửa, mà cẩu Thái Tử này đang liên tục đổ dầu vào hắn, hắn cũng sắp bùng cháy rồi.
"Anh vương gia." Hoa Lưu Li nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng ngây thơ nói, "Ngài đã quên khi thần nữ mới vào kinh từng bị dọa cho sinh bệnh, ngài còn muốn gia huynh nể mặt mũi ngài, không tiếp tục truy cứu nữa ko ?"
Anh Vương: "......"
"Vương gia anh tuấn tiêu sái, khí phái phi phàm. Thần nữ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, không biết quản gia, không có cách nào làm Vương phi." Hoa Lưu Li hành lễ với Anh Vương, "Câu nói đùa này của Vương gia thực sự rất thú vị."
Nói xong, nàng liền xoay người đi ra ngoài, không để ý tới Anh Vương.
"Phúc Thọ quận chúa." Anh Vương muốn đuổi theo, nào biết Thái Tử sống chết cũng muốn náo loạn với hắn, vươn chân ra để hắn ngã xuống đất.
Khi hắn bò dậy từ trên đất, hất hết cỏ trên đầu xong thì Hoa Lưu Li đã đi xa, ngay cả Thái Tử cũng chỉ còn là hình bóng.
"Vương gia." Thái giám tùy hầu bên người Anh Vương chạy tới giúp hắn lau bụi đất trên người, hạ giọng nói: "Vương gia, theo nô tài thấy, Thái Tử dường như cũng có ý với Phúc Thọ quận chúa, bằng không Thái Tử đi ngăn ngài cầu thú Phúc Thọ quận chúa làm gì?"
"Cũng không chắc." Anh Vương lắc đầu, "Cơ Nguyên Tố người này, chỉ cần là việc khiến bổn cung không vui, hắn đều rất vui vẻ đi làm. Mỹ nhân nổi tiếng nhất kinh thành tiếp cận hắn cũng bị hắn trào phúng thành gà rừng, càng miễn bàn đến Phúc Thọ quận chúa ốm yếu. Hắn rõ ràng là thấy bổn vương có ý với Phúc Thọ quận chúa mới cố ý tiếp cận nàng, khiến bổn vương không thoải mái."
"Huống chi lấy tính cách kia của hắn, nếu hắn thật thích Phúc Thọ quận chúa đã sớm mở miệng xin phụ hoàng chỉ hôn cho hắn, làm sao có thể đợi đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?"
Từ nhỏ đến lớn, Thái Tử có từng thiếu cái gì không?
Sớm biết rằng hắn sẽ động tâm với Phúc Thọ quận chúa, lúc trước dù cho hắn bị mẫu phi mắng chết cũng sẽ không đồng ý nghe theo bà.
Hắn nên sớm biết rằng, thế gian này không có thuốc hối hận.
Anh Vương có chút ủ rũ, oán hận đá ngọn cỏ trên mặt đất.
Cẩu Thái Tử thật không biết xấu hổ, đến cả cái thủ đoạn bện động vật nhỏ lừa tiểu cô nương này cũng dùng!
Quan trọng nhất là lại còn bện xấu như vậy.
Thái Tử đuổi theo Hoa Lưu Li: "Lưu Li, gia huynh nói chuyện làm việc có chút lỗ mãng, ngươi không cần để ở trong lòng."
"Không sao." Hoa Lưu Li cười nói, "Vương gia là hoàng tử, thần nữ chỉ là thần tử, mặc dù ngôn ngữ của Vương gia có chỗ không thỏa đáng, cũng là do thần tử làm không tốt."
"Ngươi có chỗ nào không tốt chứ." Thái Tử vươn tay, thừa dịp xoa xoa đầu Hoa Lưu Li, "Tính tình Anh Vương từ nhỏ cô đã quen rồi. Sau này nếu hắn dám nói linh tinh với ngươi, ngươi cứ việc nói cho cô, cô trút giận cho ngươi."
"Điện hạ cần gì phải vì một chút việc nhỏ của thần nữ mà nháo đến không vui với Anh Vương." Hoa Lưu Li khuyên nhủ, "Điện hạ không cần lo lắng, thần nữ sẽ không chịu ủy khuất."
"Cô và Anh Vương có khi nào từng ở chung một chỗ vui vẻ với nhau?" Thái Tử khẽ cười ra tiếng, "Toàn bộ người trong kinh thành đều biết, cô là người tính tình không tốt, chỉ thích náo loạn."
"Những người đó đều nói hươu nói vượn." Hoa Lưu Li hít sâu một hơi, "Điện hạ không cần để ý tới bọn họ."
"Cô sớm đã quen rồi, sao có thể để ở trong lòng." Thái Tử ra vẻ kiên cường cười, Hoa Lưu Li nhìn thấy đau lòng không thôi.
"Cô vừa rồi đánh người, ngươi có cảm thấy cô quá mức thô lỗ hay không?"
"Điện hạ anh tuấn vô song, phong độ nhẹ nhàng, có chỗ nào là thô lỗ?" Hoa Lưu Li xua tay, "Thần nữ không thấy a."
Thái Tử nghe vậy cười khổ: "Thật sự là bởi vì cô quá thích quận chúa...... bện động vật nhỏ cho cô, nghe thấy hoàng huynh nói chúng không đẹp, cô liền không nhịn được. Hoàng huynh từ nhỏ đã không hiểu thưởng thức đồ vật, thứ hắn thích không phải đỏ thẫm cũng là xanh lục, cô cũng không muốn so đo với hắn. Nhưng chúng do quận chúa cố ý bện cho cô, đương nhiên không giống những đồ vật khác."

"Điện hạ đánh rất đúng!" Nói xong, Hoa Lưu Li thấy Thái Tử cười nhìn mình, ho khan một tiếng: "Ý thần nữ là, điện hạ không cần lúc nào cũng nhường nhịn người khác."
"Cô là Thái Tử, nếu có chỗ nào làm không tốt, người khác nói vài câu cũng không ảnh hưởng gì." Thái Tử ôn rộng lượng mà cười, "Không sao cả."
Thái Tử ôn nhu, săn sóc, khoan dung như vậy, thế mà vẫn còn có người nói hắn có thù tất báo, khắc nghiệt, mang thù sao?
Lương tâm những người này rốt cuộc ở đâu vậy?
"Trời tối rồi, cô đưa quận chúa hồi phủ." Thái Tử cười thật tươi, sóng vai với Hoa Lưu Li đi xuống bậc thang, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào bọn họ, màu vàng nhạt bao quanh bọn họ.

"Thật đẹp." Hoa Lưu Li quay đầu nhìn, bóng hai người kéo dài dưới ánh nắng, biến mất ở dưới bóng cây.
Phần lớn người bán hàng rong dưới chân núi đã dọn đi, chỉ còn lại vài người đang thu dọn nốt.
Bỗng nhiên từ chỗ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một nam nhân mặt trắng mặc bộ đồ thái giám lớn tiếng nói: "Công chúa ra ngoài, người không liên quan nhanh chóng tránh ra."
Hoa Lưu Li có chút kinh ngạc, đây là vị công chúa nào vậy?
Lúc Thái Tử điện hạ ra cửa cũng chưa có trận thế lớn đến như vậy đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Vương: Các ngươi đều sai rồi, Thái Tử không phải cầm thú, hắn là bạch liên hoa thành tinh.
Thái Tử: Mỉm cười (* ̄︶ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro