Chương 50: Đèn vãng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Nghe thấy tam ca nhắc tới chuyện mình đã buông bỏ, Hoa Lưu Li ngẩn ra một lát.
"Có chuyện gì vậy?" Hoa Trường Không thấy biểu tình của tiểu muội có chút không đúng.
"Không có gì, chuyện đó không cần nhắc lại đâu." Hoa Lưu Li hít sâu một hơi, "Trước khi muội đủ hai mươi tuổi, chuyện này không cần phải suy xét lại nữa."
"Như vậy cũng tốt." Hoa Trường Không gật đầu, gương mặt lộ vẻ vui mừng, "Muội còn nhỏ, trầm mê sắc đẹp cũng không tốt."
"Tam ca, trước đó huynh cũng không nói như vậy." Hoa Lưu Li mặt không biểu cảm nhìn hắn.
"Nếu không phải vì muốn muội vui vẻ, ta cũng không muốn nói chuyện trái lương tâm như vậy." Hoa Trường Không âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trước khi tới kinh thành, hắn lo lắng kinh thành phồn hoa náo nhiệt sẽ khiến tiểu muội đánh mất bản thân, cũng may trừ mấy việc ồn ào của nàng với mấy tiểu cô nương ở kinh thành ra, không còn chuyện nào khác.
Hiện tại đến cả thói quen trầm mê nhan sắc cũng sửa lại được, đây là chuyện tốt.
"Khó có lúc muội lại thay đổi ý định của mình, là ai khiến muội nghĩ thông suốt vậy?" Tiểu muội bỗng nhiên thay đổi ý định, khẳng định là có nguyên nhân.
"Mấy ngày trước muội nói chuyện phiếm với Thái Tử điện hạ......"
"Muội không cần nói nữa, ta hiểu rồi." Hoa Trường Không thở dài trong lòng, không trầm mê sắc đẹp cái gì, rõ ràng là bị sắc đẹp làm hôn mê đầu óc, từ bỏ luôn cả ý định nuôi trai bao.
Hắn biết mà, tiểu muội nhà mình có lúc nào không bớt lo đâu.
"Tam ca......"
"Muội không cần giải thích, tam ca đều hiểu được." Hoa Trường Không vỗ vỗ vai nàng, "Đi ngủ sớm một chút."
Trông cậy tiểu muội không còn ham mê sắc đẹp nữa không bằng hắn đi ngủ sớm một chút, trong mơ cái gì cũng có.
Hoa Lưu Li nâng mặt lên: "Nhưng muội không ngủ được, nếu không huynh tâm sự với muội một chút đi?"
Hoa Trường Không vừa đứng lên lại ngồi trở lại: "Tâm sự chuyện gì?"
"Nói chuyện về Thái Tử điện hạ một chút, ví dụ như bình thường hắn thích đi đâu, thích cái gì." Có lẽ bởi vì Thái Tử thực sự quá đẹp, cũng có lẽ là lúc ở cùng Thái Tử rất vui vẻ, hơn nữa khi ở trong cung nàng còn hay đến Đông Cung cọ ăn cọ uống, Hoa Lưu Li đột nhiên cảm thấy thương tiếc Thái Tử.
"Ta đột nhiên lại cảm thấy thật mệt nhọc." Hoa Trường Không ngáp một cái, đứng lên nói, "Ngày mai ta còn phải ôn thi, không nói chuyện với muội nữa."
Hoa Lưu Li: "......"
Quả nhiên nam nhân đều thích thay đổi, bao gồm cả ca ca của mình.
Hoa Trường Không càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, tiểu muội ngay cả việc Thái Tử thích cái gì cũng muốn biết, chẳng lẽ muội ấy đã bị Thái Tử mê hoặc rồi?
Về diện mạo, Thái Tử quả thực là đứng nhất trong số những người trong hoàng thất.
Về trí tuệ, những hoàng tử khác quả thực cũng không bằng hắn.
Về trình độ được sủng ái, toàn bộ kinh thành này có ai không biết Thái Tử là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất.
Có rất nhiều lời đồn về tình cảm nam nữ của Thái Tử. Nghe nói từng có tiểu cô nương muốn câu dẫn Thái Tử, kết quả bị Thái Tử vô tình trào phúng: "Lớn lên còn không đẹp bằng cô, cô ngày ngày soi gương làm sao có thể bị ngươi mê hoặc được?"
Sau đó lại có quý nữ xinh đẹp cố ý tiếp cận Thái Tử, Thái Tử lại không nể nang gì cả, chỉ vào gà rừng trên cây nói: "Các ngươi xem bộ dạng õng ẹo hiện giờ có giống gà rừng trên cây không?"
Quý nữ bị chọc tức đến phát khóc, ôm mặt rời đi, Thái Tử lại lấy cung tiễn bắn con gà rừng kia xuống, nhổ lông gà làm quạt, sau đó cầm cây quạt làm trò trước mặt phụ thân của quý nữ đó.
Từ đó về sau, dù cho dung mạo của Thái Tử vô song đến thế nào cũng không có mấy quý nữ dám tiếp cận hắn. Tiểu thư quý tộc đang tốt đẹp chẳng lẽ lại không làm, ai mà muốn đi làm gà rừng chứ.
Nhưng bởi vì chuyện này mà lời đồn Thái Tử ngôn ngữ khắc nghiệt truyền ra, ngày thường có người còn lén oán giận, Thái Tử ương ngạnh như thế, bệ hạ có thể chịu đựng hắn đến bao giờ?
Bệ hạ có thể chịu đựng Thái Tử đến bao giờ Hoa Trường Không cũng không quan tâm, hắn chỉ lo nếu muội muội và Thái Tử đến với nhau, một người miệng tiện, một người tay tiện, đến lúc đó hai người không chết cũng làm tổn thương nhau.
Hắn vòng hai vòng quang phòng mình, sau đó chạy tới sân viện cha mẹ.
Lúc này Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt vẫn chưa ngủ, phu thê hai người đang ngắm trăng, thấy nhi tử chạy lại đây phá hỏng không khí, Hoa Ứng Đình ho khan một tiếng, đặt ly rượu xuống hỏi: "Trường Không, muộn như vậy rồi còn đến đây làm gì?"
"Có việc lớn." Hoa Trường Không dừng lại cạnh bàn, ngửi thấy mùi rượu liền nhịn không được nói: "Phụ thân, con nhớ người từng nói vò rượu này người giữ lại để đến lúc con cưới vợ rồi uống."
"Lão tử đợi con hai mươi năm rồi, con đã mang tức phụ (vợ) về được đâu, rượu này cứ vứt đấy quá là lãng phí, không bằng để ta và mẫu thân con uống." Hoa Ứng Đình uống trộng đến cực kỳ hợp lý hợp tình, thuận tiện còn rót đầy ly rượu cho tức phụ.

Hoa Trường Không không còn lời gì để nói, người uống trộm rượu là cha mẹ hắn, hắn có thể làm sao bây giờ, còn không phải chỉ có thể cười rót rượu cho hai người thôi sao: "Hài nhi hôm nay lại đây là vì việc của tiểu muội."
"Tiểu muội con có thể có chuyện gì." Hoa Ứng Đình nhấp một ngụm rượu, "Nàng từ nhỏ vừa ngoan vừa thông minh, quá khiến người ta thích."
Nhìn thái độ tín nhiệm tiểu muội của hai người, Hoa Trường Không nói: "Tiểu muội quả thực không có việc gì, nhưng muội ấy coi trọng Thái Tử."
Hắn cho rằng nói xong lời này, cha mẹ sẽ chấn động, kinh ngạc, nhưng điều không nhờ tới là phụ thân chỉ nhân cơ hội uống thêm hai ly rượu nhỏ.
"Chuyện này thật sự khiến ta kinh ngạc, ta chỉ uống thêm hai ly để ổn định tinh thần." Đang định uống ly thứ ba, Hoa Ứng Đình bị Vệ Minh Nguyệt trừng mắt một cái, mới hậm hực đặt ly rượu xuống.
Hoa Trường Không thật sự không nhìn ra nửa điểm kinh ngạc trên gương mặt bình tĩnh kia của phụ thân.
"Lưu Li cùng Thái Tử quan hệ rất tốt, chuyện này ta biết." Vệ Minh Nguyệt nói, "Lưu Li hiện giờ còn nhỏ, chuyện tình cảm vẫn chưa rõ ràng, chúng ta làm người nhà nếu quản thúc nó quá nhiều, ngược lại sẽ không tốt."
"Nó từ nhỏ đã phải nhìn thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, trong lòng không tự giác có tâm lý chống cự lại chuyện bên nhau dài lâu này." Vệ Minh Nguyệt thở dài, "Thái Tử cũng thế, những người khác cũng thế, đều tùy nó đi."
Sinh tử biệt ly là chuyện không ai có thể khống chế, xem nhiều, gặp nhiều, tâm tự khắc sẽ sinh ra sợ hãi với tình yêu.
Có lẽ Lưu Li nghĩ, nếu ở cùng một người mà sẽ đau đớn như ruột gan đứt từng khúc, không bằng rời xa tình yêu, sống thật tự do, chết thật tiêu sái.
"Chính là bệ hạ bên kia......" Hoa Trường Không có chút lo lắng.
"Bệ hạ thích người ngay thẳng, càng ngay thẳng hắn càng tín nhiệm, nếu cứ giấu diếm ngược lại sẽ không tốt." Hoa Ứng Đình hiểu rõ tính tình của Xương Long Đế, "Bệ hạ không giống với những hoàng đế khác, con không cần quá mức lo lắng."
Hoa Trường Không nhớ tới đủ loại đồn đãi bên ngoài, biểu tình ngưng trọng gật gật đầu: "Hài nhi hiểu rồi."
Cha mẹ cùng bệ hạ đã quen nhau từ nhỏ, hẳn sẽ hiểu biết tính cách và tâm tư của bệ hạ hơn hắn, nếu bọn họ nói không có vấn đề, vậy khẳng định là không có vấn đề gì.
"Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề." Vệ Minh Nguyệt tiếp tục nói, "Thái Tử thân phận tôn quý, muội muội con lại...... hành xử khác người, hai người biết đấy."
Ba người nhìn nhau, đồng thời trở nên trầm mặc, trong lòng tràn ngập u buồn.
"Nếu muội muội con ngày nào đó nhất thời không nhịn được, động thủ với Thái Tử, ta nên nói thế nào với bệ hạ bây giờ?"
Lúc này tại Thần Dương Cung, Xương Long Đế đang nhìn trăng thở dài.
"Tam Tài, ngươi nói trẫm làm làm đúng hay không?" Xương Long Đế mặt ủ mày ê, tính nết hài tử nhà mình như thế nào, trong lòng ông kỳ thật rất rõ ràng, dù ông có bất công thiên vị hơn nữa cũng không thể trái lương tâm mà nói Thái Tử là nam nhân tốt ôn nhu săn sóc biết quan tâm.
Tiểu cô nương kia của Hoa gia vừa yếu ớt vừa được cưng chiều, gió thổi cũng có thể ngã, sao có thể chịu được cái miệng kia của Thái Tử?
Nếu bị chọc đến độ không thở nổi, sau đó tức chết, ông phải đến chỗ nào đền con gái cho Ứng Đình?
"Ai, ngươi nói hôn sự này, trẫm phải mở miệng thế nào đây?" Vì việc này, Xương Long Đế đã rụng rất nhiều tóc.
Ông dù sao cũng không thể trực tiếp đến trước mặt Hoa Ứng Đình, tùy tiện mở miệng: "Nha, ái khanh, tuy rằng đại nhi tử của ta không coi trọng khuê nữ nhà ngươi, nhưng con thứ ba của ta coi trọng nàng, nếu không chúng ta tìm một ngày lành, tổ chức hôn lễ cho bọn họ đi."
Dù ông dám nghĩ đến phản ứng của Hoa Ứng Đình, ông cũng không dám tưởng tượng Vệ Minh Nguyệt sẽ có thái độ thế nào.
Dù ông là hoàng đế, ông cũng không thể mặt dày vô sỉ a, huống chi mẫu thân Hoa Lưu Li chính là Vệ Minh Nguyệt đó!
"Bệ hạ, chuyện tình yêu lão nô tuy rằng không hiểu rõ, nhưng lòng người lão nô vẫn hiểu được một ít." Triệu Tam Tài nói, "Nam nhân trên thế gian này vô tình, đó là bởi vì chưa gặp được nữ tử khiến hắn si tình. Nếu gặp được, hắn tự nhiên sẽ nguyện ý thu lại toàn bộ thói quen của mình, chỉ mong nàng nhoẻn miệng cười."
"Nếu thực sự có nữ nhân có thể khiến nó trở nên hiểu chuyện, nằm mơ trẫm cũng cười được." Xương Long Đế cực kỳ hoài nghi mình đối xử với mấy đứa con trai của mình tốt quá, mới khiến bọn họ một đứa so với một đứa lại không đáng tin cậy, nhạt nhẽo, ngốc ngốc, quái quái, thật vất vả mới có đứa khiến ông thích, lại cứ lười biếng, nếu nó cố gắng lười hơn nữa chắc cha già là ông đây phải đi ra ngoài chùi đít cho hắn.
Thái Hậu luôn khuyên ông, chờ hài tử thành thân sẽ tốt hơn.
Nếu thật sự tùy tùy tiện tiện để bọn chúng cưới bừa một cô nương nào đó, có lẽ sẽ không có chuyện trở nên tốt hơn đâu, chỉ sợ sẽ trở nên càng phiền hơn. Ví dụ như hôn sự của lão đại, ông vốn nghĩ Lâm Chu đã từng là Trạng Nguyên lang, thời điểm làm thái thú ở Vĩnh Châu cũng rất được lòng dân, nữ nhi của ông ấy có lẽ cũng được dạy dỗ cẩn thận, thông minh lanh lợi, nếu ở cùng lão đại có thể bổ sung cho nhau.
Kết quả cô nương kia quả thật thông minh, chính là thông minh quá mức, còn chưa trở thành Vương phi đã suy xét đến tương lai triều thần tốt hay xấu.
Lão nhị cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, không có chủ kiến, lão đại cùng Thái Tử làm gì, nó liền làm theo, đầu óc còn không bằng lão đại.
Lão tứ cả ngày không nói nổi một câu, tính cách âm u không biết giống ai.
Lão ngũ nhìn qua cũng khá tốt, phong độ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều có khí chất hoàng tử. Nhưng đứa nhỏ này chỉ cần nói đến tranh vẽ liền trở nên cực kỳ không bình thường.
Làm hoàng đế quá mệt, làm cha già quá mệt, làm người thật quá không dễ dàng.

Xương Long Đế cảm khái vô số lần dưới đáy lòng.
"Điện hạ, ngài muốn tìm gì ạ?" Tư khố Đông Cung chất đầy đồ cổ, châu báu trân quý. Mấy thái giám tùy hầu ở Đông Cung đang tìm danh mục quà tặng cho Thái Tử chín năm trước, cuối cùng tìm thấy trong góc một cái rương có ghi chữ lễ vật chuyển nhà.
"Cái này là lễ vật một nhà Hoa tướng quân tặng cho cô năm cô dọn đến Đông Cung?" Thái Tử nhìn rương rồi đưa tay ra mở.
Đồ vật trong tư khố tuy rất nhiều, nhưng hàng ngày đều có thái giám quét dọc, vậy nên không có bụi bặm gì. Chỉ là rương nhiều năm không có người nào mở ra cho nên đồ vật trong đó đã trở nên có chút cũ.
Thái Tử khom lưng lục trong rương, tìm thấy hai con búp bê nho nhỏ.
"Hoa tướng quân sao lại đưa đồ vật này vào cung?" Một vị thái giám gần đó mặt biến sắc, loại đồ chơi này, chỉ có người bên cạnh làm cho Thái Tử, những người khác sẽ không đưa loại đồ chơi này vào cung.
Một là do loại đồ chơi này này rất dễ giấu các thứ bên trong, ở tiền triều từng có hoàng tử nhận loại đồ chơi như búp bê này, cuối cùng bị người khác phát hiện ra trong bụng búp bê có chứa phù văn nguyền rủa. Cho nên tới triều đại bây giờ, tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng ra, nhưng khi các triều thần đưa lễ vật cho các hoàng tử, trừ khi là quan hệ rất tốt, bằng không sẽ không đưa loại đồ chơi này vào cung.
Hai là đồ vật mà Thái Tử dùng, không có đồ nào mà không được chế tác tinh xảo, loại búp bê vải bình thường này, thật sự khó có thể bày ở nơi thanh nhã.
"Sao lại không thể đưa?" Thái Tử lật lật búp bê nhìn một chút, búp bê thủ công làm rất tốt, khuôn mặt bụ bẫm, vừa thấy liền cảm giác rất có phúc khí. Bụng cũng mềm, nhéo một chút liền biết bên trong không có thứ đồ kỳ lạ nào, xúc cảm mềm mại tinh tế, quả thực rất thích hợp cho trẻ con chơi.
"Búp bê rất đáng yêu, cô thích." Thái Tử đứng dậy đi ra khỏi tư khố, đặt búp bê ở trong tẩm điện của chính mình.
Búp bê đáng yêu như vậy, năm đó khi Lưu Li trộm đưa đồ vào trong rương, khẳng định càng đáng yêu hơn.
Năm đó nếu hắn sớm phát hiện ra hai con búp bê này thì quá tốt.
Búp bê là một nam một nữ, sau khi đặt chúng cạnh nhau, Thái Tử càng nhìn càng thấy thuận mắt, gọi người hầu hạ bên người tới: "Tìm người làm cho bọn chúng một cái phòng ở, làm đẹp một chút."
"Điện hạ, phòng gì ạ?" Thái giám hơi há hốc mồm, không nghĩ tới điện hạ lớn như vậy rồi mà vẫn còn thích chơi búp bê.
"Hôn phòng." Thái Tử cao thâm khó đoán nói, "Làm thêm cho bọn chúng một bộ hỉ phục nữa."
Thái giám: "Nô tài nhớ rồi."
Chờ thái giám lui ra, Thái Tử duỗi tay chọc chọc mặt búp bê: "Chủ nhân các ngươi tặng các ngươi cho cô, cô nên báo đáp nàng ấy như thế nào mới tốt đây?"
Hắn chỉnh lại vị trí của hai con búp bê một chút, để mặt bọn họ sát cạnh nhau.
"Bằng không...... liền lấy thân báo đáp đi."
Thân là đạo trưởng nổi tiếng nhất kinh thành, Thanh Huy chân nhân được vô số người tôn sùng, một ít người giàu có vì muốn Thanh Huy xem tướng cho bọn họ mà không chần chừ vung tiền như rác.
Biết được Thanh Huy chân nhân muốn chủ trì pháp hội, vô số người muốn tham gia, nhưng khi bọn họ tới chân núi thì thấy cư nhiên lại có binh lính đứng gác, liền đoán được lần này có quý nhân tham gia pháp hội, bọn họ chỉ có thể uống trà ăn gì đó ở dưới chân núi, cảm thụ một chút không khí náo nhiệt của pháp hội.
Mỗi lần pháp hội này được cử hành, những người bán hàng rong cạnh đó là người vui mừng nhất, nếu đến vào sáng sớm sạp của bọn họ có thể chiếm được vị trí tốt dưới chân núi, người đến hôm pháp hội không ít, bọn họ có thể kiếm không ít tiền.
Các đạo trưởng ở đạo quán cũng rất hiểu cho tâm trạng muốn xem náo nhiệt của mọi người, cho nên dưng một cái đài dưới chân núi, biểu diễn một ít quyền pháp kiếm thuật, được người dân đến xem náo nhiệt liên tục trầm trồ khen ngợi.
Trong xe ngựa, Gia Mẫn nhìn Hoa Lưu Li, đang buồn ngủ, nhịn không được hỏi: "Ngươi tối hôm qua đã làm gì, sao lại ngủ muộn như vậy?"
"Mơ thấy mỹ nhân." Hoa Lưu Li ngáp, nàng ngửi thấy mùi đồ ăn, mở đôi mắt mông lung ra, "Tới rồi sao?"
"Sắp tới rồi." Gia Mẫn vén rèm lên nhìn thoáng qua, chỉ vào mấy đứa trẻ nhỏ đang chạy lộn xộn bên ngoài, "Trẻ nhỏ còn có tinh thần hơn so với ngươi."
"Ngươi nói rất có lý, không bằng bây giờ ta trở về bổ sung giấc ngủ?"
"Ý ta là, vì có thể tới tham gia pháp hội, ngươi vất vả rồi." Gia Mẫn sợ Hoa Lưu Li sẽ thật sự lật lọng về nhà, vội vàng khuyên nàng, "Tới cũng tới rồi, bây giờ trở về thì phiền lắm."
Xe ngựa dừng lại ở chân núi, các hộ vệ nhìn Hoa Lưu Li cùng Gia Mẫn xuống ngựa, hành lễ rồi dẫn các nàng lên núi.
"Gia Mẫn tỷ tỷ." Hoa Lưu Li đi được hai bước, cười tủm tỉm nhìn Gia Mẫn: "Tỷ biết đó, ta yếu ớt, sức lực nhỏ......"
Gia Mẫn nhìn thềm đá cao ngất, lại nhìn Hoa Lưu Li đang vươn tay về phía mình, trong lòng đều là cự tuyệt.
"Lưu Li." Một chiếc khăn tay trắng rơi vào tỏng tay Hoa Lưu Li, bàn tay ấm áp cách khăn tay cầm lấy tay cầm Hoa Lưu Li.
"Cô dắt ngươi đi lên." Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li, "Gia Mẫn là tiểu cô nương, không chiếu cố tốt cho ngươi."
Gia Mẫn yên lặng lùi lại hai bước về sau, ngươi là Thái Tử, ngươi nói là cái gì thì chính là cái đấy. Nàng nhanh chóng nhìn về bốn phía, xác định phía sau không có con em quý tộc thế gia nào khác mới trộm thở ra.

Không đúng, cầm tay nhau là Thái Tử và Hoa Lưu Li, nàng lo lắng cái gì?
"Đi thôi." Thái Tử cười cười với Hoa Lưu Li, đẹp đến độ khiến Hoa Lưu Li có chút ngứa ngáy trong lòng, làm gì còn nghĩ được đến việc nắm tay?
Thái Tử đi rất chậm, hắn nhỏ giọng nói với Hoa Lưu Li: "Búp bê ngươi tặng cho cô, cô rất thích."
"Điện hạ, người tìm được chúng rồi sao?" Hoa Lưu Li có chút ngoài ý muốn.
"Bởi vì đó là lễ vật hai vị tướng quân tặng nên cô vẫn luôn giữ nó, không bảo người cất đi." Thái Tử quay đầu lại nhìn nàng, "Cũng may mắn cô không làm như vậy, cô mới có thể nhìn thấy lễ vật nhiều năm trước."
"Khi đó quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu." Hoa Lưu Li bật cười, "May mắn là không gặp phải phiền phức gì, bằng không......"
"Nếu là cô của năm đó, hẳn cũng vẫn sẽ rất thích chúng." Thái Tử nắm chặt tay Hoa Lưu Li, dù cho cách một cái khăn tay, hắn vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại ấp áp của Hoa Lưu Li, "Đó là do một vị tiểu cô nương chân thành tha thiết chúc phúc, cô làm sao có thể không thích."
Nghe thấy lời này, Hoa Lưu Li cảm thấy có chút xấu hổ kỳ lạ, lại cảm thấy có chút thỏa mãn.
Có được người có thể quý trọng lễ vật lúc còn nhỏ không biết gì của mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy rung động.
Thái Tử điện hạ, thật là nam nhân ôn nhu hiếm thấy.
"Cô bảo người làm cho chúng quần áo xinh đẹp và phòng ở, đợi lần sau ngươi tiến cung, cô sẽ mang ngươi xem bọn chúng." Thái Tử hơi ngừng lại, hắn nhìn thấy Anh Vương cùng Nhị công chúa đang đứng ở phái trước.
Anh Vương nhìn hai người đang nắm tay, mắt trừng lớn.
"Phúc Thọ quận chúa thân thể không tốt, cô dắt nàng lên." Đối mặt với huynh muội nhà mình, biểu tình trên mặt Thái Tử phai nhạt đi vài phần, nhưng vẫn nắm tay Hoa Lưu Li không buông ra.
Anh Vương còn chưa nói gì, Nhị công chúa đã mở miệng trước: "Thái Tử thật săn sóc, chúng ta vừa mới nghe Thanh Huy chân nhân nói huynh sẽ qua nên liền đứng đợi ở ngoài cửa, mau vào."
Nhị công chúa nhường sang bên cạnh, thể hiện sự tôn kính của mình đối với Thái Tử.
Nàng bỗng chú ý tới Gia Mẫn ở phía sau, có chút kinh ngạc: "Gia Mẫn, ngươi là cùng...... Thái Tử, Phúc Thọ quận chúa đi đến sao?"
Gia Mẫn không phải từ trước đến nay không hợp với Hoa Lưu Li, cách Thái Tử cũng rất xa sao? Sao hôm nay ba người bọn họ lại cùng đến?
Thuận An công chúa mấy năm nay vẫn luôn hướng về Hiền phi nương nương, luôn phê bình kín đáo với Thái Tử, nhà bọn họ hẳn sẽ không thân thiết cùng Thái Tử mới đúng.
Chẳng lẽ...... Thuận An công chúa đã ngầm đầu phục Thái Tử rồi sao?
Khó trách vài ngày trước Thái Hậu nương nương hạ chỉ để Gia Mẫn tiến cung ở vài ngày, Gia Mẫn cũng không đến Lâm Thúy Cung thăm Hiền phi nương nương, thì ra là tìm được chỗ dựa mới.
Trong đầu Nhị công chúa nảy ra vô số ý nghĩ, nhưng nàng không để lộ bất cứ điều gì lên mặt cả, vẫn thân thiết sóng vai đi cùng Gia Mẫn: "Mấy ngày nay cũng không thấy ngươi tìm đến chúng ta chơi, có phải có việc bận gì không?"
Gia Mẫn liếc Hoa Lưu Li, nàng mỗi ngày đều ở cùng Hoa Lưu Li, làm gì còn có thời gian đi tìm người khác chơi? Bất quá loại chuyện mất mặt này, nàng nói không nên lời, liền hàm hồ nói: "Ân, gần đây hơi bận."
"Thì ra là thế." Nhị công chúa chú ý tới Gia Mẫn nhìn trộm Hoa Lưu Li, suy đoán trong lòng càng thêm rõ ràng chắc chắn. Thuận An công chúa phủ quả nhiên đã đầu phục Thái Tử, chỉ sợ đến cả Diêu gia cũng về phe Đông Cung.
Nàng hơi kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Anh Vương trước mặt, suy nghĩ trong đầu xẹt qua rất nhiều, nhưng không hề nói gì cả.
"Thái Tử sao lại ở cùng Phúc Thọ quận chúa?" Anh Vương nhìn gương mặt trắng nõn của Hoa Lưu Li, bởi vì trèo lên cầu thang nên gương mặt có chút hồng nhạt, không tự nhiên dời tầm mắt.
Mới đi được vài bước mà mặt đã hồng thành như vậy, thể chất tiểu nha đầu Hoa gia này cũng quá yếu rồi.
"Trùng hợp gặp mà thôi, thềm đá gập ghềnh, cô lo lắng quận chúa sẽ ngã, phải tự mình đỡ mới có thể yên tâm." Thái Tử phối hợp với bước chân của Hoa Lưu Li, chậm rì rì đi về phía trước, "Cô nhớ đại ca cũng không tin những thứ này, hôm nay sao cũng tới vậy?"
"Ngươi tới thì được, ta tới thì không được sao?" Anh Vương âm dương quái khí nói, "Chẳng lẽ đạo quán này là của ngươi chắc?" Hắn không thể nói với Thái Tử, hắn là bị mẫu phi bắt tới để cầu nhân duyên.
"Đại ca nói phải, là cô nói sai rồi." Thái Tử ôn nhu cười, mở miệng tạ lỗi.
Anh Vương lại bị thái độ này của hắn dọa sợ, Thái Tử hôm nay...... không có việc gì chứ?
Lúc trước chỉ cần hắn cãi nhau cùng Thái Tử, mỗi lần đều là hắn ăn thiệt thòi, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Thái Tử sẽ xin lỗi sao?
Đương nhiên là không.
Thái Tử sẽ bởi vì hắn là lão đại mà để lại mặt mũi cho hắn sao?
Nằm mơ còn dễ hơn.
Nhưng hôm nay Thái Tử không chỉ nhường hắn, còn thể hiện ra bộ dáng cực kỳ dễ nói chuyện. Diễn xuất ôn hòa khoan dung kia, thấy thế nào cũng cảm thấy ghê tởm, chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới để đối phó với hắn?

Càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, Anh Vương trầm mặt xuống trừng mắt nhìn Thái Tử, không mở miệng nói chuyện.
"Đại ca luôn là tính cách như vậy, hắn cũng không có ác ý gì." Thái Tử quay đầu cười cười với Hoa Lưu Li, "Ngươi không cần để ở trong lòng."
Hoa Lưu Li nhìn nhìn Anh Vương, lại nhìn nhìn Thái Tử, không nói gì.
Anh Vương mờ mịt, hắn có nói Phúc Thọ quận chúa không tốt sao, Phúc Thọ quận chúa vì sao phải để ở trong lòng? Hắn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng, nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Chẳng lẽ do Thái Tử hôm nay không quá bình thường khiến hắn suy nghĩ nhiều?
"Lát nữa cô muốn đi thắp đèn trường sinh cho phụ hoàng, ngươi có muốn đi cùng cô không?" Thấy sắp đi hết cầu thành, tốc độ của Thái Tử càng thêm chậm, "Nếu không muốn đi, cô bảo người bồi ngươi đi xung quanh một chút."
"Cùng đi đi." Hoa Lưu Li nói.
"Được."
Đi nốt bậc cầu thang cuối cùng, Thái Tử cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm vào nhau, chậm rãi buông lỏng tay mình ra, nắm chặt tay lại giấu trong tay áo: "Đi thôi, nhân lúc pháp hội vẫn chưa bắt đầu, chúng ta đi thắp đèn trước."

Anh Vương do dự một chút, cũng đi theo.
Tới công đường liền có đạo trưởng đến tiếp đón, chỉ dẫn bọn họ những việc cần chú ý khi thắp đèn.
"Tín chủ, người muốn thắp đèn gì?" Một vị đạo trưởng trẻ tuổi đi đến trước mặt Hoa Lưu Li, hành lễ.
"Vậy thắp một chiếc đèn vãng sinh đi." Hoa Lưu Li lấy ngân phiếu ra, thắp đèn vãng sinh.
"Tín chủ thắp cho ai?"
Thái Tử cùng Anh Vương đồng thời quay đầu, đèn vãng sinh là đèn thắp cho người chết.
Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn tượng thần Tam Thanh phía trên, tiến lên hành đại lễ: "Thắp cho những chiến sĩ đã hy sinh trên chiến trường."
"Đại Tấn ta đã mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Hy vọng bọn họ vẫn có thể đầu thai làm con dân của Đại Tấn, an bình cả đời." Hành vạn lễ, Hoa Lưu Li đứng lên, liền nghe thấy Thái Tử nói, "Vậy cô cũng thắp một chiếc đèn cho bọn họ, được không?"
"Được." Hoa Lưu Li cong khóe miệng cười, "Đa tạ điện hạ."
Thêm một chiếc đèn, cuộc đời các huynh đệ kiếp sau sẽ càng thêm sáng sủa, thuận lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Vương rất lâu về sau: Thái Tử chính là một con chó tâm cơ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro