Chương 53: Không tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Hoa Lưu Li và Thái Tử cùng ngồi vào xe ngựa, Hoa Lưu Li chăm chú nhìn đá quý khắc trên xe ngựa, bỗng nhiên không nhịn được, cười một tiếng.
"Đang cười gì vậy?" Thái Tử đưa một đĩa điểm tâm cho Hoa Lưu Li, nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh Hoa Lưu Li trong chốc lát, cuối cùng lại không ngồi vào.
"Thần nữ cười điện hạ, cười người thành thịt mỡ ngon trong mắt người khác." Hoa Lưu Li bưng đĩa điểm tâm gốm sứ lên, không hề nể mặt cười không ngừng, bộ diêu trên tóc nhẹ nhàng đong đưa, xem ra rất vui vẻ.
"May mà có quận chúa tương trợ, thịt mỡ là cô mới không bị người khác cắn mất." Thái Tử cười nói cám ơn, "Nếu có lần sau, mong Lưu Li tiếp tục rút đao tương trợ."
"Ánh mắt nhìn thần nữ của vị cô nương kia không quá thân thiện." Hoa Lưu Li đặt đĩa xuống bàn nhỏ, lắc đầu nói, "Điện hạ, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, người phải tự tìm cách cứu mình mới tốt."
"Lưu Li nói phải."
Xe ngựa của Thái Tử rộng rãi thoải mái, cho dù vài người nằm xuống cũng không bị bó tay bó chân.
Vì tránh cho người khác nói những điều không tốt về Hoa Lưu Li, giờ phút này trong xe ngựa, ngoại trừ Thái Tử và Hoa Lưu Li còn có thái giám cùng nha hoàn hầu hạ, bọn họ cúi đầu quỳ đứng ở một bên, không nói lời nào.
"Trước khi mẫu phi Nhạc Dương trưởng công chúa mẫu phi chưa mất, ở trong cung quan hệ rất tốt với Hoàng tổ mẫu." Thái Tử nói, "Cô mẫu gả thấp đến Tạ gia, phụ hoàng nhớ đến tình cảm với lão thái phi, vẫn luôn rất chiếu cố cô mẫu."
Nhưng lòng người là thứ rất kỳ quái, có đôi khi quá tốt, ngược lại dễ dàng khiến người ta quên mất bổn phận, thậm chí còn muốn có được nhiều hơn nữa.
Nhạc Dương trưởng công chúa lúc còn trẻ cũng không rêu rao như vậy, phụ hoàng thương tiếc bà gả xa về phía nam, mỗi năm không chỉ thưởng rất nhiều đồ vật, còn thường xuyên giữ bà ở lại kinh thành.
Đại khái phần ý tốt và khoan dung này, còn cả Thuận An công chúa dù ở tại kinh thành vẫn chưa được phong làm trưởng công chúa, khiến cho bà ấy có cảm giác về sự ưu việt, mấy năm gần đây càng lúc càng kiêu ngạo.
Lần này vào kinh, thanh thế của bà còn lớn hơn so với ngày xưa, không phải do nhà chồng bà thanh thế, mà là do bà biết, đại nữ nhi của bà chết bệnh ở kinh thành, phụ hoàng chắc chắn cảm thấy đồng tình với bà, mặc dù bà có vài phần không thỏa đáng, người cũng sẽ nhớ đến nữ nhi của bà mà mở một mắt nhắm một mắt.
Ở nơi phồn hoa như kinh thành, người giống Nhạc Dương trưởng công chúa như vậy cũng không hiếm thấy.
Vì quyền thế và địa vị, bạn bè cũng thế, người thân cũng thế, dù cho đó là thân sinh cốt nhục đi chăng nữa, bọn họ cũng có thể lợi dụng.
Thái Tử từ nhỏ đã sớm đã nhìn thấu những người như vậy, thật sự vừa không có gì thú vị vừa không có gì mới mẻ.
Đưa Hoa Lưu Li về Hoa gia rồi, Thái Tử đang chuẩn bị đi thì thấy Hoa Trường Không đầy mặt tươi cười ra đón.
"Điện hạ." Hoa Trường Không cười chắp tay thi lễ với Thái Tử, "Canh giờ không còn sớm nữa, không bằng điện hạ ở lại hàn xá dùng cơm tối mới đi?"
"Cô tùy tiện đến, chỉ sợ sẽ quấy rầy quý phủ......"
"Điện hạ khách khí, hạ nhân trong bỉ phủ đều là người thô tục, điện hạ không chê là tốt rồi." Hoa Trường Không đón tiếp Thái Tử vào cửa lớn, nhiệt tình giới thiệu hoa hoa cỏ cỏ trong phủ, lại thỉnh thoảng khen Xương Long Đế hai câu, nói tòa phủ đệ bệ hạ thưởng cho bọn họ này thật sự quá tốt, quá thoải mái.
Tuy rằng lần trước tới Hoa gia, Hoa Trường Không cũng nhiệt tình như vậy, nhưng Thái Tử không hiểu sao lại cảm thấy nhiệt tình ngày hôm nay có thêm vài phần chân thành.
Hắn quay đầu lại nhìn Hoa Lưu Li đang đi phía sau, Hoa Lưu Li cười ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với hắn, Thái Tử nghĩ, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Buổi tối ăn cơm, Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt đang ngồi, Hoa Ứng Đình mời Thái Tử ngồi vào ghế trên, Thái Tử kiên trì không chịu: "Tướng quân giống như nửa sư phụ của cô vậy, tướng quân làm thầy, cô làm đồ đệ, nào có chuyện đồ đệ ngồi vào ghế của sư phụ, tướng quân mời ngồi."
Đây chính là thái sơn đại nhân (cha vợ) tương lai, hắn cần biểu hiện ân cần chút mới hi vọng cưới được vợ.
"Lời này của điện hạ sai rồi, quân là quân, thần là thần." Hoa Ứng Đình sức lực lớn, lôi kéo Thái Tử lên rồi ấn hắn ngồi xuống ghế, "Tâm ý của điện hạ mạt tướng nhận, người trong nhà chúng ta kỳ thật cũng không muốn chú ý đến mấy cái này, bất quá sợ bên ngoài nói ra nói vào, bất đắc dĩ phải làm như vậy. Điện hạ coi như là giúp mạt tướng, chịu ủy khuất một chút."

Hy vọng ngươi ngày sau cũng có thể nhớ đến tình nghĩa sư đồ này, lúc bị khuê nữ của ta thu thập thì cố gắng nhịn một chút.
"Tướng quân thật sự quá khách khí."
"Điện hạ thật sự quá rộng lượng."
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ, Hoa Ứng Đình đứng dậy tự mình tiễn Thái Tử lên xe ngựa, ánh mắt nhìn Thái Tử giống như một vị nhạc phụ hiền từ, không có nửa điểm khí thế của vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường.
Chờ Thái Tử đi rồi, Hoa Ứng Đình trở lại trong phòng, thấy nữ nhi ngoan của mình còn đang làm nũng trong lòng phu nhân, thở dài một tiếng dưới đáy lòng.
Nữ nhi ngoan à, con có biết, khi hai ca ca của con thành thân, cha già của con cũng không nhọc lòng như vậy không.
Hoa Lưu Li không biết cha già của mình đang suy nghĩ cái gì, nàng đang nói việc hôm nay gặp được Nhạc Dương trưởng công chúa dưới chân núi với mẫu thân.
"Mẫu thân trước kia có phải có quan hệ không tốt lắm với vị công chúa kia không, nữ nhi thấy khi bà ấy nhắc tới người, sắc mặt cực kỳ khó coi." Hoa Lưu Li nghĩ, mẫu thân lúc còn trả khẳng định là cực kỳ xuất sắc, nữ quyến trong kinh thành, người sùng bái bà nhiều, người hận bà dường như cũng không ít.
"Nhạc Dương trưởng công chúa?" Vệ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, trong trí nhớ của bà, cũng không có mấy việc liên quan đến Nhạc Dương trưởng công chúa, bà liền lắc lắc đầu: "Nương cũng không rõ ràng lắm, lấy tính tình lúc còn trẻ của ta, cho dù có người bất mãn với ta, ta cũng không để trong lòng."
Thấy mẫu thân phong đạm vân khinh như vậy, Hoa Lưu Li nói: "Mẫu thân không hổ là thiên hạ vô song, bất luận âm mưu quỷ kế gì ở trước mặt người đều là hổ giấy."
"Bớt vuốt mông ngựa đi, miệng ngọt như vậy, có phải đã nổi lên xung đột với người trong phủ Nhạc Dương trưởng công chúa rồi hay không?" Vệ Minh Nguyệt cười chọc trán Hoa Lưu Li, bà sinh ra ba đứa con trai một đứa con gái, tính cách giống bà nhất lại là nữ nhi đang cười đến vô hại này.
Chỉ có những người ngoài kia mới có thể cảm thấy, tính tình mẹ con bà hoàn toàn tương phản.
Nữ nhi có tính cách giống bà, nhưng thủ đoạn hành xử lại học theo cha nàng, những người đó luôn cảm thấy nàng mềm yếu liền khinh thường, tận đến khi gặp xúi quẩy rồi vẫn còn không rõ tại sao lại thế.
"Nữ nhi vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác." Hoa Lưu Li giải thích nói, "Chính là thái giám phủ công chúa lại quất roi đánh bá tánh, vị công chúa kia còn nói bậy về người, nữ nhi sao có thể nhịn được. Người chính là nữ nhân cha yêu nhất, là mẫu thân tốt nhất của nữ nhi và các ca ca, con sao có thể nhịn được người tùy tùy tiện tiện nói bậy về mẫu thân ngay trước mặt con?"
"Nữ nhi ngoan nhà chúng ta làm tốt lắm, chúng ta làm tướng, nếu không có lòng bảo vệ nhân dân, sao có thể lên chiến trường." Vệ Minh Nguyệt cười nói, "Cứ làm việc mà con cho là đúng, không phải sợ."
Hoa Lưu Li dụi dụi trong lòng Vệ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, Nhạc Dương trưởng công chúa có phải muốn để nữ nhi của mình Thái Tử Phi hay không?"
Vệ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn nữ nhi đang làm nũng bà giống như hồi nhỏ, tươi cười hơi nhạt đi, "Con muốn để nàng làm Thái Tử Phi sao?"
"Nàng có làm Thái Tử Phi hay không thì có liên quan gì đến nữ nhi?" Hoa Lưu Li ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nhìn Vệ Minh Nguyệt, "Loại sự tình này hẳn phải để bệ hạ suy nghĩ mới đúng."
"Con nói đúng." Vệ Minh Nguyệt cười cười, "Theo như ta thấy, bệ hạ đại khái sẽ không muốn để Tạ cô nương làm Thái Tử Phi, tuy rằng nàng xác thật là một lựa chọn tốt."
Rất nhiều người Tạ gia đều là tài tử danh sĩ, bọn họ cực kỳ có danh tiếng ở phía nam, nếu Thái Tử cưới nữ nhi Tạ gia sẽ tương đương với việc thu mua được tâm của các văn nhân ở phía nam, đối với danh tiếng sau khi kế vị của hắn rất có lợi. Nhưng có chỗ lợi ắt sẽ có chỗ hại, văn nhân phía nam nắm giữ hầu hết danh tiếng của hắn sẽ trở thành một thanh kiếm vô hình.
Thân là đế vương chắc chắn sẽ không muốn dựa vào một thanh kiếm để trở thành cao thủ, mà muốn trở thành chủ nhân của thanh kiếm này.
Thái Tử thành thân với nữ nhi Tạ gia, để những văn nhân phía nam làm việc vì mình, nhưng cũng vô tình nâng cao địa vị của bọn họ lên. Dần dà, những người này sẽ khoa tay múa chân với người hoàng gia, nói cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, đế vương sẽ trở thành một con rối mang theo gông xiềng.
Đó là vết xe đổ của nước Đại Mạo liền kề với Đại Tấn.
Vệ Minh Nguyệt từng đi qua nước Đại Mạo, nơi đó trọng văn khinh võ, thờ phụng tất cả những người đọc sách giỏi. Người đọc sách không cần làm gì cũng có thể ép chết một người trên triều đình, dù đâm chết người khác vẫn có được thanh danh tốt.
Điều khiến cho bà cảm thấy khó hiểu nhất là trên đường lớn ở nước Đại Mạo gần như không nhìn thấy nữ tử, nếu nữ nhân nào gặp mặt nói chuyện với nam nhân, liền bị cho là không trong sạch. Dù là công chúa cũng phải gả chồng rất sớm, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc.

Sau khi phò mã cưới công chúa còn dám nuôi tiểu thiếp, công chúa nếu chấp nhận đưa tiểu thiếp vào cửa sẽ được những người đọc sách này tán dương, nếu không chấp nhận liền bị người ta nói là ghen tị, hung hãn linh tinh.
Phò mã ở Đại Tấn nếu dám làm loại sự tình này, nhẹ thì bị công chúa dẫn người đến đánh đến mặt mũi bầm dập còn nửa cái mạng, nặng thì đánh đến chết khiếp rồi bắt hòa li.
Đến nỗi văn nhân trong kinh thành nếu gặp phải loại trường hợp như vậy chỉ biết lấy bút ra vẽ lại hoặc ghi lại sự tình, sau đó viết vài câu vè, hoặc một vở hài kịch khôi hài, không có ai kêu oan thay phò mã.
Những năm gần đây, Tạ gia có mấy lão nhân đã đề nghị Đại Tấn nên học theo Đại Mạo, chẳng qua cũng không có mấy người coi trọng việc này.
Nàng rất lo lắng, nếu sau khi nữ nhi Tạ gia gả cho Thái Tử, vạn nhất một ngày nào đó đột nhiên bắt đầu làm gương tốt, để nữ tử Đại Tấn học tập theo nữ quyến Đại Mạo, vậy thật đúng là phiền toái.
Bà lo lắng nhìn Hoa Lưu Li, nữ nhi còn trẻ, bà không muốn nữ nhi nửa đời sau sẽ phải sống như vậy. Nhưng hành vi của những người bề trên có ảnh hưởng rất lớn tới dân chúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hy vọng nữ nhi Tạ gia không làm Thái Tử Phi thì tốt hơn.
Nhạc Dương trưởng công chúa trở lại kinh thành, ngày hôm sau liền tiến cung bái kiến Thái Hậu cùng Xương Long Đế, nhắc tới trưởng nữ chết bệnh năm ngoái, bà lập tức liền trở nên nghẹn ngào.
"Đại cô nương từ trước đến nay săn sóc lại hiểu chuyện, chỉ tại ta năm đó lúc sinh nàng lại không thể cho nàng một thân thể khỏe mạnh." Được Thái Hậu cùng Xương Long Đế khuyên giải an ủi, Nhạc Dương trưởng công chúa mới miễn cưỡng ngừng nước mắt, hồng hốc mắt lôi kéo tay nữ nhi thứ hai nói, "Hiện giờ dưới gối ta chỉ có Dao Dao đứa con gái này cùng một tiểu tử không nên thân, Dao Dao đứa nhỏ này ôn nhu hiền thục, lại thích khí hậu kinh thành. Ta nghĩ nếu vậy liền để cho nàng lưu lại trong kinh thành."
Lời này kỳ thật không quá mịt mờ, Xương Long Đế cùng Thái Hậu đều hiểu ý tứ của bà, bà muốn Tạ Dao được gả ở kinh thành.
Thái Hậu cười hỏi: "Ngươi đây là coi trọng con rể tốt nhà ai rồi?"
"Mẫu hậu, nữ nhi tuy thường đến kinh thành cư trú, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ hiểu biết với kinh thành, nhi lang nhà ai tốt hay không tốt, nữ nhi cũng không rõ ràng lắm." Nhạc Dương trưởng công chúa dường như vuốt nhẹ mu bàn tay Tạ Dao, lại cười nói, "Nhưng Thái Tử là ta nhìn lớn lên, Dao Dao đứa nhỏ này tính cách dịu ngoan, từ nhỏ đã thích tìm Thái Tử chơi, không bằng thân càng thêm thân, để nàng lưu lại bên người Thái Tử chiếu cố cho hắn?"
Nghe được lời này, nụ cười của Thái Hậu lập tức phai nhạt, bà nhìn Xương Long Đế, nâng chung trà lên che khóe miệng không nói lời nào.
Xương Long Đế biểu tình nhàn nhạt nhìn Tạ Dao đang e lệ ngượng ngùng, không đề cập tới hôn sự, ngược lại nói: "Ngươi lần này vào kinh, phò mã vì sao không vào cùng ngươi?"
"Phò mã còn có một ít việc muốn xử lý, ước chừng nửa tháng sau mới có thể đến." Nhạc Dương trưởng công chúa nói, "Hoàng huynh, Dao Dao cùng Thái Tử......"
"Bệ hạ." Triệu Tam Tài vội vàng đi vào tới, "Trường An Hầu cầu kiến."
"Minh Nguyệt tới?" Không đợi Xương Long Đế mở miệng, Thái Hậu đã nói: "Mau mời nàng tiến vào."
Thấy thái độ này của Thái Hậu, sắc mặt Tạ Dao càng trở nên tệ hơn, nếu Thái Hậu đồng ý việc hôn nhân này, sao có thể để vội vã để những người khác tiến vào được? Rõ ràng không muốn để nàng gả cho Thái Tử, lại không muốn nàng cùng mẫu thân không bước xuống được, mới có thể hành động như vậy.
Nhạc Dương trưởng công chúa thì trầm ổn hơn so với nữ nhi, bà ngoài cười nhưng trong không cười bóp tay nữ nhi một chút, hai mắt chăm chú nhìn vào cửa đại điện.
Năm đó người ở kinh thành luôn nói Vệ Minh Nguyệt nữ nhân thô lỗ kia mới là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, bà rất muốn nhìn xem, nhiều năm sống ở biên quan khổ hàn như vậy, Vệ Minh Nguyệt còn có thể đẹp đến thế nào.
Không bao lâu sau, một nữ nhân đẹp rực rỡ đi đến, giơ tay nhấc chân đều mang theo sức sống tươi tắn, thập phần bắt mắt.
"Mẫu thân." Tạ Dao cảm giác được mu bàn tay đau đớn, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhạc Dương trưởng công chúa buông tay nữ nhi ra, đoan trang ngồi trên ghế, trên mặt mỉm cười.
"Mạt tướng gặp qua bệ hạ, gặp qua Thái Hậu nương nương." Vệ Minh Nguyệt tiến lên hành lễ, nhìn Nhạc Dương trưởng công chúa một cái, nhưng không nói chuyện.
"Mau mau ngồi xuống, không cần đa lễ như vậy." Thái Hậu tiếp đón Vệ Minh Nguyệt, trong lòng âm thầm may mắn, cũng may Vệ Minh Nguyệt tới, bằng không bà cùng hoàng đế còn phải tìm lý do từ chối hôn sự này.

Vệ Minh Nguyệt chắp tay hành lễ với Thái Hậu lần thứ hai, sau đó hành đại lễ với Xương Long Đế: "Bệ hạ, mạt tướng hôm nay tới, là thay nữ nhi không nên thân thỉnh tội."
Thấy Vệ Minh Nguyệt hành đại lễ với mình, Xương Long Đế không tự giác xê dịch mông về phía sau. Nhưng vừa thấy bà nhắc tới Hoa Lưu Li, cho rằng bà đã biết tâm tư của Thái Tử, lại dịch dịch về phía trước, nỗ lực nở một nụ cười hiền hòa: "Lời này của ái khanh là ý gì? Phúc Thọ quận chúa thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu, thiện lương săn sóc, huệ chất lan tâm, có chuyện gì lại cần ngươi tới thỉnh tội?"
Mặc kệ là chuyện gì, trước hết cứ khen nữ nhi của bà ấy cái đã.
"Bệ hạ quá khen, mạt tướng nghe xong lời này thật sự quá xấu hổ." Vệ Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, "Hài tử kia thật sự kỳ cục, ngày đầu tiên Nhạc Dương trưởng công chúa vào kinh đã làm phiền đến trưởng công chúa. Mạt tướng không có cách nào dạy nữ nhi, đành dẫn nàng đến ngoài điện, để nàng tự mình thỉnh tội với bệ hạ."
"Phúc Thọ quận chúa đang ở bên ngoài sao?" Xương Long Đế nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay sắc trời không tốt lắm, gió ô ô thổi mạnh, Phúc Thọ quận chúa thân thể yếu như vậy sao có thể chịu nổi?
Sợ gió thổi làm cô nương nhi tử mình thích chạy mất, Xương Long Đế cũng không hỏi Hoa Lưu Li đã làm gì, trực tiếp bảo Triệu Tam Tài dẫn tiểu cô nương vào.
Tạ Dao thấy rõ là ai đến, suýt nữa cắn vào lưỡi, đây không phải là tiểu yêu tinh câu dẫn Thái Tử biểu ca kia sao?
"Bên ngoài gió lớn như vậy, sao có thể để quận chúa một mình đợi ở bên ngoài?" Xương Long Đế càng nhìn Hoa Lưu Li càng cảm thấy thích, cô nương này rất tốt, lớn lên còn xinh đẹp hơn nương nàng, quan trọng nhất chính là tính cách nàng ôn nhu, không giống mẫu thân nàng, một chưởng đã có thể làm gãy đôi khối đá.
"Mau đem canh gừng tới, bỏ huân hương tròn phòng đi." Sau khi tự giác tạo hình tượng một công công (cha chồng) đáng yêu dễ gần trước mặt Hoa Lưu Li xong, Xương Long Đế ôn hòa hỏi, "Quận chúa có muốn dùng chút điểm tâm không?"
"Tạ bệ hạ, thần nữ không cần." Hoa Lưu Li đỡ tay nha hoàn, đi đến chính giữa, hành lễ với mọi người trong phòng, sau đó nói lại toàn bộ sự tình xảy ra vào chạng vạng ngày hôm qua.
"Thần nữ chỉ mải lo đến an toàn của bá tánh, lại quên không cố kỵ mặt mũi của trưởng công chúa điện hạ, còn làm hại Tạ tiểu thư thương tâm khổ sở. Sau khi thần nữ về đến nhà, bồn chồn không yên, không có cách nào bình tĩnh lại được. Biết trưởng công chúa cùng Tạ tiểu thư ở chỗ Thái Hậu nương nương, thần nữ liền đặc biệt đến thỉnh tội với hai vị." Nói xong, nàng đi đến trước mặt trưởng công chúa cùng Tạ Dao hành lễ thật dài, "Xin lỗi, hôm qua thần nữ nhất thời xúc động, mong trưởng công chúa điện hạ khoan thứ."
"Tiểu nữ không hiểu chuyện, mạt tướng hôm qua đã giáo huấn lại nàng." Vệ Minh Nguyệt chắp tay với Nhạc Dương trưởng công chúa, "Thỉnh công chúa thứ lỗi."
Nhạc Dương trưởng công chúa rét run trong lòng, bà sao cũng không ngờ tới, mẹ con Vệ Minh Nguyệt sẽ mang việc này đến trước mặt hoàng huynh. Đây đâu phải thỉnh tội, rõ ràng là đang đào hố dưới chân bà, trong hố còn chôn thêm mấy cây kim nhọn.
"Trong lúc pháp hội được tổ chức, người dân bày quán ở bốn phía, Kinh Triệu Phủ đã sớm xin chỉ thị từ triều đình. Đây là chuyện tốt, lợi cho dân, cũng không có chỗ nào vượt rào, thái giám phủ công chúa vì sao lại trách đánh người bán hàng?" Xương Long Đế để cung nữ đỡ Hoa Lưu Li ngồi xuống nghỉ ngơi, sắc mặt có chút lạnh: "Nhạc Dương, ngươi tuy là công chúa tôn quý, nhưng nhưng hạ nhân ỷ thế hiếp người kia, ngươi cũng nên quản một chút."
"Hoàng huynh nói phải." Nhạc Dương trưởng công chúa đưa khăn tay lên khóe mắt, nhỏ giọng khóc nức nở, "Từ sau khi đại cô nương chết bệnh, ta sống qua ngày thật sự quá đần độn, làm cho những hạ nhân không có mắt kia càng thêm kiêu ngạo."
Bà khóc trong chốc lát, lau khô nước mắt, nói với Hoa Lưu Li: "May mắn có quận chúa ở đó, mới không để loại ác nô ỷ thế hiếp người này tiếp tục hoành hành, bổn cung sao có thể trách quận chúa, cảm kích còn không kịp nữa là."
"Đa tạ công chúa." Hoa Lưu Li ngoan ngoãn cười, "Hôm qua mẫu thân nói với thần nữ, công chúa là người ôn hòa thiện lương, đối đãi với hậu bối rất tốt. Hôm nay gặp được công chúa, mới biết ngài còn tốt hơn lời gia mẫu nói."
"Là Trường An Hầu quá khen." Nhạc Dương trưởng công chúa cắn chặt răng nói ra những lời đó, bà thà tin heo biết leo cây, cũng không tin Vệ Minh Nguyệt sẽ khen bà như vậy.
Ngày hôm qua thuộc hạ kia của Vệ Minh Nguyệt rõ ràng không hề cho bà nửa điểm mặt mũi nào, mạnh mẽ áp giải thái giám tổng quản của bà đến Kinh Triệu Phủ, còn để nha sai Kinh Triệu Phủ đánh hắn mười côn, sau khi để vô số người dân xem náo nhiệt xong rồi mới đưa người về phủ công chúa.
Dọc theo đường đi còn cố ý vô tình nói với người ven đường, đây là thái giám phủ Nhạc Dương trưởng công chúa, phạm vào tội mới bị đánh. Sau đó còn nói thêm Kinh Triệu Doãn thiết diện vô tư đến thế nào, lại nói Thái Tử chính nghĩa như thế nào, vì người dân mà trách mắng hạ nhân của cô mẫu, còn nói cái gì mà bệ hạ dạy dỗ Thái Tử tốt thế nào.
Khiến cho những người dân xem náo nhiệt kia đều vỗ tay tán thưởng.
Kết hợp các chuyện lại chính là đang đánh vào mặt bà, để người khác giành vinh quang.
Ngày hôm qua thì làm việc thiếu đạo đức như vậy, hôm nay lại biến đổi, lại chạy vào trong cung thỉnh tội, một bộ dáng ta tuy rằng không làm sai, nhưng ta đã quá xúc động, không để lại mặt mũi cho trưởng công chúa, cho nên tới thỉnh tội.
Nếu thật sự muốn để lại mặt mũi cho ta, ngày hôm qua cần gì làm việc đến khó coi như vậy.
Diễn xuất bây giờ rõ ràng chính là diễn cho bệ hạ xem, thể hiện mẹ con các nàng trung tâm với bệ hạ như thế nào.
Càng làm cho bà tức giận là, hoàng huynh không chỉ không có trách cứ Hoa Lưu Li, còn bảo thái giám cung nữ lấy đồ ăn đến, người không biết còn tưởng rằng đây là khuê nữ của ông ấy đấy.
"Trà gừng không cần hâm quá nồng, nhớ rõ đem một chén canh hoa hồng lại đây, cho quận chúa giải giải khương vị." Xương Long Đế căn bản không có tâm tình nghe Nhạc Dương trưởng công chúa thê thảm khóc lóc kể lể, chờ bà nói hết lời, liền mở miệng phân phó cung nữ chuẩn bị canh hoa hồng cho Hoa Lưu Li.
Không khí nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, Nhạc Dương trưởng công chúa nhìn Hoa Lưu Li uống từng ngụm canh gừng nhỏ, Vệ Minh Nguyệt nói cái gì, "Vẫn là bệ hạ có uy nghiêm, đứa nhỏ này ở nhà không hề thích uống mấy cái này" linh tinh các thứ, liền cảm thấy ghê tởm.
Đôi mẹ con này không chỉ có hai mặt, còn thích vuốt mông ngựa của hoàng huynh.

Thật không biết xấu hổ.
"Vệ ái khanh, trẫm cảm thấy Phúc Thọ quận chúa kỳ thật rất tốt, ngươi không cần quá khắt khe với nàng. Tiểu cô nương không thích hương vị canh gừng rất bình thường, ai sẽ thích những thứ hương vị không ngon chứ?" Xương Long Đế hiện giờ nhìn Hoa Lưu Li cảm thấy chỗ nào cũng tốt, rốt cuộc đây là con dâu tương lai.

Đương nhiên, chỗ tốt nhất chính là nàng không giống mẫu thân nàng Vệ Minh Nguyệt, quả thực cám ơn trời đất, là phúc khí của con ông.
"Phúc Thọ quận chúa, sức khỏe ngươi không tốt, nhất định phải dùng dược đúng hạn, bằng không người trong nhà sẽ lo lắng." Tạ Dao thấy Xương Long Đế dường như rất yêu thích Hoa Lưu Li, trong lòng có chút hốt hoảng, "Hiện tại nếu không dưỡng thân thể cho tốt, về sau thì phải làm thế nào?"
Người thân thể không tốt, không nên vọng tưởng làm Thái Tử Phi.
"Ai nói quận chúa không tốt?" Thái Tử bước vào điện, ánh mắt rơi xuống Hoa Lưu Li đang uống canh hoa hồng, "Cô cảm thấy, quận chúa rất tốt."
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ con ra trận, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho kẻ địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro