Chương 54: Cấm vệ quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Thái Tử đột nhiên xuất hiện, lại còn nói ra một câu như vậy, khiến không khí trong điện càng thêm xấu hổ, bởi vì lời này thật sự quá không để lại mặt mũi cho mẹ con Nhạc Dương trưởng công chúa.
Nhạc Dương trưởng công chúa trong lòng tuy rằng cáu giận, nhưng lại chú ý tới điểm mấu chốt, có Thái Hậu cùng hoàng huynh ở đây, Thái Tử lại vẫn có thể tự do ra vào, đến cả thông báo cũng không cần, có thể thấy được hoàng huynh thiên vị đứa con trai này tới độ nào.
Bà nghiêng đầu nhìn biểu tình khó coi trên gương mặt nữ nhi, mở miệng cười nói: "Thái Tử nói phải, Dao Dao nhà chúng ta cũng không phải có ý nói Phúc Thọ quận chúa không tốt, chỉ là lo lắng cho thân thể của nàng ấy, cho nên mới không nhịn được nói thêm hai câu."
Thái Tử dừng chân lại, trầm mặc nhìn mẹ con Nhạc Dương trưởng công chúa, vào lúc mọi người cho rằng hắn sẽ nói gì đó, hắn lại mặt không biểu cảm nói ra một chữ: "À."
À?
Sau đó thì sao?
Sau đó ở đâu?
Nhạc Dương trưởng công chúa cảm nhận được sự phẫn nộ khi bị làm lơ đang dần nổi lên.
Hoa Lưu Li vừa mới đứng dậy định hành lễ với Thái Tử, Thái Tử liền đi đến trước mặt nàng, ôn nhu cười nói: "Với giao tình của ta và ngươi, cần gì phải quan tâm những nghi thức xã giao này?"
Nói xong, hắn thuận thế ngồi xuống chỗ ghế trống bên cạnh Hoa Lưu Li, tự nhiên giống như hai bạn nhỏ chơi cực kỳ thân với nhau, mặc kệ người lớn nói gì làm gì cũng phải ngồi một chỗ với nhau đã rồi mới tính tiếp.
Nhưng bọn họ bây giờ đã không còn là đứa trẻ nhỏ năm sáu tuổi nữa rồi!
Tâm tình Xương Long Đế cực kỳ phức tạp, vừa muốn để Vệ Minh Nguyệt làm cho Thái Tử cảm nhận được khó khăn trên thế gian này, lại sợ Vệ Minh Nguyệt thật sự làm khó dễ nhi tử. Ông trộm liếc nhìn Vệ Minh Nguyệt một cái, thấy Vệ Minh Nguyệt đang tươi cười nhỏ giọng nói chuyện với Thái Hậu, tâm tình chậm rãi thả lỏng.
Thái Tử cũng mặc kệ vị cha già đang lo âu của hắn, hắn cúi đầu nhỏ giọng hỏi Hoa Lưu Li: "Bọn họ có làm khó dễ ngươi không?"
Hoa Lưu Li từ trong tay áo giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc lắc: "Bệ hạ vẫn chưa trách cứ thần nữ, còn không cho gia mẫu phê bình thần nữ đó."
Thái Tử lập tức bật cười, tiểu nha đầu này chỉ sợ còn chưa biết phụ hoàng đã trộm coi nàng như con dâu tương lai rồi. Hắn xoay người chắp tay với Xương Long Đế: "Phụ hoàng, ngày hôm qua nhi thần cũng ở đó, việc áp giải tiểu thái giám kia đến Kinh Triệu Phủ bị phạt, cũng là chủ ý của nhi thần."
Chuyện này vốn dĩ coi như đã qua, không nghĩ tới Thái Tử lại bắt đầu nói về chuyện này, nụ cười trên mặt Nhạc Dương trưởng công chúa rốt cuộc cũng không giữ được nữa.
Bà đứng dậy bồi lễ, sau đó lại lần nữa nhắc tới nữ nhi lớn đã chết bệnh, cùng tiểu nữ nhi Tạ Dao bắt dầu ôm đầu khóc rống.
Thái Hậu tuổi lớn, nghe tiếng khóc ô ô liên tục thì liền cảm thấy đau đầu. Bà xoa xoa huyệt Thái Dương, được nữ quan đỡ đứng lên, quay đầu nói với Xương Long Đế: "Hoàng nhi, ai gia có chút mệt mỏi, đi tẩm điện nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, còn không quên mang hai tiểu bối đi theo: "Thái Tử cùng Lưu Li đi với ai gia, ai gia có một số việc muốn nói cùng hai ngươi."
Tiểu hài tử tuổi còn trẻ mà cứ nghe người ta khóc sướt mướt suốt thì không tốt, đặc biệt là Lưu Li thân thể không tốt, vạn nhất bị ảnh hưởng đến tinh thần thì làm sao bây giờ?
Xương Long Đế trơ mắt nhìn mẫu thân mang theo hai tiểu bối chạy, đột nhiên cảm thấy mình chính là cục đá bị ném khi tai vạ đến gần, thê thảm đối diện với tiếng kêu cạc cạc của đàn vịt.
"Bệ hạ, mạt tướng chính là ngoại thần, quấy rầy ngài cùng công chúa điện hạ huynh muội hau người gặp nhau là không tốt, mạt tướng xin cáo lui." Vệ Minh Nguyệt đứng lên, hành lễ với Xương Long Đế.
Xương Long Đế: "......"
Vệ tướng quân, trẫm năm đó suýt chút nữa bị phế đi vị trí Thái Tử, ngươi cũng có thể giúp trẫm chống đỡ. Kim Phách xâm chiếm Đại Tấn, ngươi có thể thay Đại Tấn chặn lại thiên quân vạn mã của Kim Phách, sao việc nhỏ này ngươi lại không muốn làm nữa rồi?

Có hiểu đạo lý phải lấy lòng đế vương không?
Dường như xem hiểu oán giận trong mắt Xương Long Đế, Vệ Minh Nguyệt lại lần nữa mở miệng nói: "Bệ hạ, nhà tôi có việc khởi bẩm bệ hạ, nhưng Thọ Khang Cung cùng hậu cung ở liền nhau, nhà tôi không tiện đến, cho nên nhà tôi ở Thần Dương Cung chờ bệ hạ giá lâm."
"Hoa ái khanh chính là thần tử trẫm yêu quý, sao có thể để hắn đợi lâu?" Xương Long Đế vội vàng đứng lên, nói với mẹ con Nhạc Dương trưởng công chúa đang khóc sướt mướt, "Hoàng muội, ngươi vừa tới kinh thành, hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm còn có chính sự phải xử lý, không bồi ngươi nữa."
Nói xong, cũng không đợi Nhạc Dương nói cái gì, nhanh chóng rời khỏi chính điện.
Không có Thái Hậu cùng đế vương, hơn phân nửa cung hầu ở chính định liền bỏ đi. Tạ Dao nhìn đại điện trống rỗng, không hiểu sao cảm thấy có chút âm lãnh.
Nàng rùng mình, nhỏ giọng nói với Nhạc Dương trưởng công chúa: "Mẫu thân, bệ hạ đi rồi."
Nhạc Dương trưởng công chúa lau khô nước mắt ở khóe mắt, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài điện, bà ngẩng đầu nhìn không trung âm u, nghiêng đầu nói với Tạ Dao ở phía sau: "Con nhìn xem."
Tạ Dao nhìn theo ánh mắt của mẫu thân, chỉ nhìn thấy tường thành cao cao, còn có cung điện đang đứng giữa gió lớn.
"Nơi này là hoàng cung, ta hy vọng con có thể vào làm chủ Phượng Tê Cung, sau đó tiến vào tòa cung điện này ở." Nhạc Dương trưởng công chúa ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Dao, "Công chúa cũng tốt, Vương phi cũng thế, nhưng đều kém hơn địa vị Hoàng Hậu tôn quý."
Đối mặt với ánh mắt đầy tham vọng nhất định phải được của mẫu thân, Tạ Dao có chút co rúm lại: "Nhưng, Thái Tử căn bản không thích con."
"Hắn nếu không thích, con phải nghĩ cách làm cho hắn thích con." Nhạc Dương trưởng công chúa hơi cúi đầu, nói bên tai Tạ Dao, "Hắn nếu thích ai, con liền hủy diệt người đó, hiểu không?"
Tạ Dao run lên.
"Sợ cái gì?" Nhạc Dương trưởng công chúa cười lạnh, bà nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bậc thang khắc đá quý, đi từng bước xuống, "Nơi đây là hoàng cung a, có tay nữ nhân nào là sạch sẽ đâu?"
"Nữ nhân không tàn nhẫn, sẽ khong có địa vị gì." Nhạc Dương trưởng công chúa khom lưng ngắt một nụ hoa trà trong vườn, "Muốn đồ vật gì, phải dựa vào chính mình đoạt lấy."
"Công chúa điện hạ!" Một thái giám vội vàng chạy tới, khó xử nhìn nụ hoa trong tay bà, "Đây là hoa trà mà Thái Hậu nương nương thích nhất, ngài...... xin hãy lưu tình."
Nhạc Dương trưởng công chúa: "......"
Đợi thái giám này đi rồi, Nhạc Dương trưởng công chúa quay đầu nói với Tạ Dao: "Nhìn đi, nếu không thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất, dù cho hái một đóa hoa cũng sẽ có người chạy tới nói với con, loại sự tình này không thể làm."
Tạ Dao trầm mặc gật đầu.
Phủ Thuận An công chúa.
"Cái gì, Nhạc Dương lão tiện nhân kia lại hồi kinh?" Thuận An công chúa nghe nha hoàn bên người nhắc tới Nhạc Dương trưởng công chúa, mặt kéo thật dài: "Nàng ta không phải đã nói, nữ nhi lớn chết bệnh, không muốn bước vào nơi thương tâm này một lần nữa sao?"
Bây giờ mới có một năm, đã quên hết thương tâm rồi à?
"Mẫu thân, nơi thương tâm gì đó?" Gia Mẫn vui vẻ ra mặt bước vào nhà ở, ngồi xuống bên cạnh Thuận An công chúa, đáng yêu nói: "Mẫu thân, nữ nhi nói một sự kiện cho người nghe, người nghe xong nhất định sẽ cao hứng."
"Chuyện gì?" Thuận An công chúa nói, "Nói trước, không cần nói dối lừa gạt tiền bạc của ta."
"Người nói gì vậy, nữ nhi gần đây căn bản không hề tiêu loạn tiền bạc." Từ sau khi Hoa Lưu Li hồi kinh, số lần nàng ra cửa cũng giảm bớt, dù có cầm bạc trong tay cũng không chỗ tiêu.

Nàng kể lại việc tỳ nữ Hoa phủ bắt thái giám tổng quản phủ Nhạc Dương trưởng công chúa đi Kinh Triệu Doãn chịu đánh cho Thuận An công chúa nghe: "Nếu biết sau đấy sẽ có chuyện hay như vậy xảy ra, buổi chiều ngày hôm qua con không nên về cùng Nhị công chúa, dù thế nào cũng phải mặt dày ở lại."
"Ý con là, khi sự việc xảy ra, Thái Tử cũng ở đó?" Thuận An công chúa có chút ngoài ý muốn, Nhạc Dương vẫn luôn cố ý mượn sức Thái Tử, còn muốn gả nữ nhi của bà ấy cho Thái Tử làm Thái Tử Phi. Hoàng huynh đối xử với Nhạc Dương cũng tốt hơn bà, Thái Tử nhìn thấy thái giám tổng quản phủ Nhạc Dương trưởng công chúa bị hạ nhân Hoa gia dẫn đi, thế mà lại không hề ngăn cản?
Nếu trong lòng Thuận An công chúa có bảng xếp hạng những người đáng ghét nhất, tên của Nhạc Dương trưởng công chúa tuyệt đối sẽ đứng thứ nhất, hơn nữa còn dùng bút ấn thật mạnh để phóng to cái tên này ra.
Bà chán ghét Thái Tử như vậy, một phần nguyên nhân là do Nhạc Dương.
Bà từ nhỏ đã không hợp với Nhạc Dương, cố tình Nhạc Dương lại có thủ đoạn âm hiểm, không chỉ khắp nơi hãm hại bà, đến cả việc bà chọn lựa phò mã, Nhạc Dương cũng gây khó dễ đủ chỗ.
Sau đó bà sinh Gia Mẫn, lúc ấy suýt chút nữa là một xác hai mạng, phò mã luyến tiếc bà chịu khổ, quyết định không sinh thêm nữa. Nhạc Dương mỗi lần hồi kinh, luôn nói cái gì mà hài tử, nhi tử, thật sự khiến bà phiền lòng.
Ở trong lòng Thuận An công chúa, tiện nhân được phân làm hai loại, một loại tiện nhân khiến người ta vừa tức vừa bất đắc dĩ, thậm chí còn khiến bà kính sợ, Vệ Minh Nguyệt là đại diện cho loại này. Loại tiện nhân còn lại khiến người ta ghê tởm đến ăn không ngon, hận không thể một phát tát chết, Nhạc Dương chính là loại người xuất sắc này.
Đều là tiện nhân, Vệ Minh Nguyệt tốt hơn nhiều, có thể bỏ xa Nhạc Dương đến 199 con phố.
"Thái Tử cùng Hoa Lưu Li...... là bạn tốt, Thái Tử đương nhiên là hướng về Hoa gia." Gia Mẫn không dám nói Thái Tử có khả năng thích Tạ quận chúa đã chết bệnh kia, hiện tại Hoa Lưu Li chính là thế thân cho Tạ quận chúa, liền tìm lấy cái cớ: "Thái Tử tuy rằng không dễ ở chung, nhưng cũng không thể để mặc quan viên cậy thế ức hiếp dân thường, hắn đứng về phía Hoa gia cũng có khả năng."
"Với tính tình chó kia của Thái Tử, quả thực dù hắn có làm loại chuyện này cũng ngoài ý muốn." Thuận An công chúa còn nhớ rõ mấy năm trước, có quan viên tham ô nhận hối lộ, xua đuổi nông dân, sau khi bị Thái Tử biết được, nửa điểm mặt mũi cũng không cho, ngắn ngủn trong vòng một tháng, mấy quan viên này bị biếm rồi lại bị biếm, cuối cùng bị đưa đi sung quân tới nơi khổ hàn phục dịch.
Từ đó về sau, toàn bộ Đại Tấn không dám nhận hối lộ nữa, đến bây giờ cũng không dám nhận dù chỉ một lượng nhỏ. Đương nhiên, lời đồn Thái Tử tính cách thô bạo cũng càng lúc càng nhiều.
Mặc kệ vì cái gì, dù sao Thái Tử đã khiến Nhạc Dương lão tiện nhân không còn mặt mũi. Trong lúc nhất thời, Thuận An công chúa cảm thấy Thái Tử cũng không chán ghét như vậy.
Ba ngày sau, Nhạc Dương trưởng công chúa dâng tấu chương, xin lập nữ nhi thứ hai Tạ Dao làm quận chúa.
Thái Tử lật xem tấu chương này, sau đó giao cho Triệu Tam Tài. Triệu Tam Tài không dám nhìn nội dung tấu chương, khom người chuyển tấu chương cho Xương Long Đế.
Xương Long Đế xem xong nội dung tấu chương, hỏi Thái Tử: "Nguyên Tố, con cảm thấy việc này như thế nào?"
"Tạ cô nương chết bệnh không đến ba năm, Nhạc Dương trưởng công chúa liền vội vã lập một quận chúa khác, việc này không khỏi có chút vô tình." Thái Tử nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mỉm cười nói: "Nhi thần cho rằng việc này không ổn."
"Đại a đầu nhà bọn họ còn chưa thành thân, cũng không có con nối dõi, nếu đến tên quận chúa cũng không có, sao có thể hưởng hương khói?" Xương Long Đế đưa tấu chương cho Thái Tử, "Theo ý con đi."
"Nhi thần cho rằng phụ hoàng sẽ hạ tước vị của đại cô nương nhà bọn họ, phong tước vị khác cho nhị cô nương." Thái Tử cầm lấy bút son, phê duyệt hai câu vào tấu chương.
Quý phủ trưởng nữ chết bệnh chưa đến ba năm, việc này tương lai bàn sau.
"Rốt cuộc đó cũng là người ngoài, trẫm dù sao vẫn phải bận tâm về tâm tình của nhi tử cùng tương lai tương lai." Xương Long Đế nói, "Tiểu tử thúi, nể mặt trẫm vì con mà làm người ác, mấy ngày này con hãy an phận giúp đỡ trẫm xử lý chính vụ đi, trước khi Bách Quốc Yến kết thúc, con đừng nghĩ đến việc chạy loạn."
Trong lòng Xương Long Đế hiểu rõ, hạ nhân Hoa gia mới vừa bắt thái giám tổng quản phủ Nhạc Dương trưởng công chúa đến Kinh Triệu Phủ chịu đánh, quay đầu ông lại ban ân cho trưởng công chúa, người bên ngoài nhìn vào, chính là hoàng đế bất mãn với hành vi của Hoa gia, chỉ là tạm thời ẩn nhẫn không phát ra thôi.
Ai đúng ai sai, trong lòng ông rất rõ ràng, lối hành vi rêu rao này của Nhạc Dương, không thể tiếp tục.
Huống chi, nói gì đi chăng nữa, có thể chiếu cố thể diện của thông gia tương lai thì nên chiếu cố. Giữa thông gia mà có khúc mắc sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của con cái.
Nhi tử nhà mình tính tình kém như vậy, cha già ông đây dù sao cũng muốn lo lót cho hắn một chút.

Thái Tử đặt tấu chương đã phê xong sang một bên, cầm lấy một quyển tấu chương khác, đây là một quyển sổ con thỉnh an, hắn tùy tiện viết một câu rồi đặt sang một bên: "Phụ hoàng, trong kinh thành có nhiều nhi làn tốt như vậy, ngài mỗi ngày đều giữ nhi thần ở lại ngự thư phòng, nhỡ con dâu tương lai của ngài bị người khác câu dẫn đi mất thì làm sao bây giờ?"
Xương Long Đế nhíu nhíu mày, ông nhìn gương mặt tuấn dật kia của nhi tử mình: "Đừng lo lắng, con ngoại trừ thân phận tôn quý ra còn có ưu thế khác."
Thái Tử ngẩng đầu nhìn nhà mình phụ hoàng.
"Con lớn lên đẹp." Xương Long Đế nói, "Nhi lang nhà người khác không bằng được con."
Thái Tử thở dài: "Phụ hoàng, lấy sắc dụ người có thể được bao lâu, nhi thần cảm thấy, ngài vẫn nên thả nhi thần ra ngoài thôi."
Xương Long Đế sợ ngây người, nhi tử vì ra khỏi cung, những lời không biết xấu hổ cũng có thể nói được?
"Thôi thôi." Xương Long Đế xua tay, "Ba ngày xuất cung một lần, thiếu cái gì đến tư khố của trẫm lấy."
"Phụ hoàng, ngài không chỉ là hoàng đế tốt ngàn năm khó gặp, còn là phụ hoàng tốt vạn năm khó có được."
"Đúng vậy." Xương Long Đế mặt không biểu cảm cười lạnh, "Phụ hoàng tốt năm khó gặp như trẫm lại không có nhi tử tốt vạn năm khó gặp."
Thái Tử yên lặng cúi đầu, tiếp tục giúp đỡ Xương Long Đế phê tấu chương.
Quyển sổ con này là của Công Bộ thị lang Lâm Chu trình lên, muốn làm một số thí nghiệm ruộng đất ở vùng kinh giao, hy vọng có thể nâng cao sản lượng nông sản.
Thái Tử đưa sổ con cho Xương Long Đế.
"Con nghĩ như thế nào?" Xương Long Đế hỏi Thái Tử.
"Nông nghiệp là căn bản của bá tánh, nhi thần cho rằng việc này có thể làm." Thái Tử nói, "Không chỉ như vậy, còn phải chọn ra một quan viên Công Bộ quen việc đồng áng phụ trách việc này."
"Con cảm thấy Lâm Chu không làm được việc này?"
"Nhi thần chỉ cảm thấy, một mình ông ấy sẽ không làm tốt được chuyện này." Thái Tử lấy danh sách quan viên Công Bộ ra, ở trang đầu chọn ra mấy cái tên, "Phụ hoàng nghĩ mấy người này thế nào?"
Những người này có người là hoàng thất, có người là thế gia quý tộc, cũng có người là thế hệ sau của võ tướng và văn nhân.
"Tốt." Xương Long Đế vui mừng cười, "Vậy theo ý kiến của con đi."
Sau khi phê xong tấu chương, Xương Long Đế bỗng nhiên nói: "Nguyên Tố, trẫm định giao cấm vệ quân ở kinh thành cho Hoa Ứng Đình."
Thái Tử kinh ngạc nhìn Xương Long Đế.
"Trẫm cùng Ứng Đình tuổi xấp xỉ nhau, trẫm vẫn còn đang phải phê duyệt tấu chương, hắn sao có thể nhàn rỗi ở nhà?" Xương Long Đế cười nói, "Phải tìm việc gì cho hắn làm chứ."
Sắc mặt Thái Tử thay đổi liên tục: "Việc lớn như vậy, toàn bộ do phụ hoàng làm chủ."
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Hôm nay Thái Tử đã bị phế chưa?
Đáp: Không chỉ chưa bị phế, còn đang phê duyệt tấu chương đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro