Chương 55: Quan hệ chị em dâu chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Cái gì? Bệ hạ để Hoa Ứng Đình chưởng quản ba vạn cấm vệ quân ở kinh thành?!" Hiền phi nghe thấy tin tức này, kích động đến suýt chút nữa ném vỡ vòng phỉ thúy trong tay, bà đứng lên đi lại vài vòng trong phòng, "Sao có thể, sao có thể......"
Nhìn bên ngoài, cấm vệ quân ở kinh thành bất quá chỉ có gần vạn người thôi, nhưng những đội vệ binh binh lính ở các quận huyện gần kinh thành, vào thời khắc khẩn cấp đều sẽ do thống lĩnh cấm vệ quân ở kinh thành điều hành, đây là quyền lợi lớn đến mức nào?
Nói cách khác, tương đương đã giao hơn phân nửa an toàn của kinh thành cho người Hoa gia. Kim giáp quân trong hoàng cung tuy không do thống lĩnh cấm vệ quân chỉ huy, nhưng ba nghìn kim giáp quân mọn kia trong hoàng cung vào thời khắc mấu chốt chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của mấy vạn cấm vệ quân.
Đáng sợ nhất chính là, Hoa gia còn chưởng quản mấy chục vạn đại quân ở biên cương, Hoa Ứng Đình tuy rằng đã rời khỏi quân doanh, nhưng hai nhi tử của ông ta vẫn còn lưu lại trong quân đảm nhiệm chức vị quan trọng. Với uy vọng của người Hoa gia trong quân và trong lòng bá tánh, hai nhi tử kia của Hoa Ứng Đình nắm giữ được quyền đại quân cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hoàng Thượng đây là có ý gì?
Là thật sự tín nhiệm Hoa gia, hay là đang cố ý làm Hoa gia buông thả, đợi bọn họ đắc ý vênh váo, sẽ bắt đầu hạ thủ với bọn họ?
Hiền phi có chút hối hận, nếu bệ hạ không hề nghi kỵ Hoa gia, lúc trước bà cần gì phải đẩy Hoa Lưu Li đứa con dâu này đi? Dù Hoa Lưu Li không muốn gả, bà cũng sẽ khiến cho nhi tử khóc lóc cầu cưới được người về cho bằng được.
Tin tức này bà còn chưa kịp tiêu hóa hết, lại có một tin tức mới truyền đến, Nhạc Dương trưởng công chúa hồi kinh.
Mặt Hiền phi nháy mắt kéo ra thật dài, quan hệ của bà với Nhạc Dương trưởng công chúa cực kém, nhưng bà thân là phi tần, lại không thể không làm bộ hoan nghênh cô em chồng hồi kinh trước mặt bệ hạ.
Bà cùng Thuận An công chúa có thể trở thành minh hữu, chính là bởi vì hai người bọn họ có cùng một kẻ căm ghét, đó là Nhạc Dương.
"Bất quá Nhạc Dương trưởng công chúa lần này hồi kinh đã ném hết mặt mũi." Cung nữ bên người biết nương nương nhà mình không thích Nhạc Dương trưởng công chúa, kể lại việc Nhạc Dương trưởng công chúa mất mặt thế nào cho Hiền phi nghe: "Nô tỳ còn nghe được một tin tức nhỏ, Nhạc Dương trưởng công chúa dâng tấu chương xin lập nữ nhi thứ hai làm quận chúa, lại bị bệ hạ từ chối."
"Đại cô nương nhà bà ấy mới chết bệnh có một năm, bà ta đã vội vã lập một vị quận chúa khác rồi?" Hiền phi kinh ngạc nhướng mày, đầu óc Nhạc Dương có phải đã xảy ra vấn đề không?
Bà ấy gả đến phía nam, bệ hạ vẫn để lại phủ công chúa ở kinh thành lại cho bà, là bởi vì bệ hạ nhớ đến tình nghĩa giữa mẹ đẻ của Nhạc Dương trưởng công chúa với Thái Hậu nương nương, chỉ cần người có đầu óc đều nhìn ra được, bệ hạ thích người có tình có nghĩa. Bà là mẹ ruột, vậy mà lại muốn ném nữ nhi đã chết bệnh ra sau đầu, bắt đầu lợi dụng việc đó để lấy được ích lợi, bệ hạ sao có thể vui vẻ được?
"Thiểu năng trí tuệ." Hiền phi cười nhạo một tiếng, "Bổn cung cũng chưa từng gặp nữ nhân nào ngu xuẩn như vậy."
"Nương nương, có người nói, Nhạc Dương trưởng công chúa lần này vào kinh, là muốn để Tạ Dao cô nương làm Thái Tử Phi đó." Cung nữ nhỏ giọng nói, "Bất quá đó đều chỉ là lời đồn, cung hầu bên Thọ Khang Cung kia rất cẩn trọng, không hỏi thăm được tin tức gì."
"Ngươi không hỏi thăm được mới là bình thường." Hiền phi nói, "Đừng nhìn Thái Hậu nương nương bây giờ rất tốt, cả ngày cười tủm tỉm, liền cho rằng bà ấy là người dễ lừa gạt. Năm đó hậu cung của tiên đế loạn như vậy, Thái Hậu nương nương có thể ngồi vững vị trí Hoàng Hậu này, ngươi cho rằng dựa vào cái gì?"
Nếu hiện tại hậu cung có Hoàng Hậu như Thái Hậu nương nương vậy, toàn bộ những phi tần như các bà đều sẽ biến thành cá mặn trên thớt, chỉ có thể lật qua lật lại không thể đứng dậy.
Cái gì Lâm phi, Dung phi, toàn bộ cũng không cần đánh, Thái Hậu chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh ngã toàn bộ hậu cung.
Cung nữ không dám nói tiếp nữa.
Hiền phi hừ lạnh một tiếng: "Tạ Dao muốn làm Thái Tử Phi? A."
Bà phải dạy cho cô em chồng chán ghét kia một bài học, không nên đắc tội tẩu tử (chị dâu). Tuy rằng những tẩu tử các bà chỉ là thiếp thất đê tiện trong miệng bà ta, nhưng dù cho là thiếp, vậy cũng là thiếp của hoàng đế.

Hậu cung này là thiên hạ của hậu phi các bà, không có quan hệ với Cơ Nhạc Dương kia.
Nhạc Dương trưởng công chúa sao lại không rõ việc bây giờ xin hoàng thượng lập nữ nhi thứ hai làm quận chúa là quá vội vàng. Nhưng bà hiện tại cũng không còn cách nào khác, ngay cả Hoa Lưu Li một nữ nhi của ngoại thần cũng là quận chúa, sau này nếu Tạ Dao ở lại kinh thành, chẳng phải sẽ thấp hơn nữ nhi ngoại thần một cái đầu sao?
Bà cho rằng hoàng huynh sẽ giữ lại tước vị của nữ nhi lớn, phong tước vị khác cho Dao Dao, không nghĩ tới hoàng huynh lại trực tiếp từ chối.
"Trưởng nữ quý phủ chết bệnh chưa đến ba năm, việc này ngày sau sẽ bàn lại." Bà thấp giọng đọc những dòng chữ trong tấu chương, thanh âm có chút run rẩy.
Đây dường như đang uyển chuyển phê bình bà người mẫu thân này không tốt.
Hoàng huynh quả nhiên sinh ra bất mãn với việc bà rêu rao vào kinh, bằng không sẽ không có chuyện không để lại mặt mũi gì cho bà như vậy.
"Mẫu thân, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhìn thấy hai dòng chữ tỏng tấu chương kia, mặt Tạ Dao phát sốt, nàng cảm thấy bệ hạ dường như đang mắng nàng.
Thái Tử biểu ca sẽ nghĩ như thế nào về nàng?
Có thể cảm thấy nàng gấp không chờ nổi muốn thay thế tỷ tỷ hay không?
"Hoảng cái gì?" Nhạc Dương trưởng công chúa có chút bất mãn nhìn nữ nhi, "Nếu là tỷ tỷ con mà còn sống......"
Nữ nhi lớn của bà đẹp hơn nữ nhi thứ hai, hơn nữa còn tài hoa hơn, nếu không phải nữ nhi lớn thân thể không tốt, sinh bệnh mất sớm, bà cũng không cần lo lắng đẩy nữ nhi thứ hai vào vị trí Thái Tử Phi.
Tạ Dao gục đầu xuống không nói chuyện nữa.
"Nam nhân đều thích nữ nhân đáng yêu động lòng người, con càng nhu nhược đáng thương, bọn họ liền càng dễ dàng sinh ra ý muốn bảo vệ." Nhạc Dương trào phúng cười một tiếng, "Con cần phải học lợi dụng điểm này như thế nào, nó không chỉ dùng khi đối phó nam nhân, nó còn có thể đối phó nữ nhân."
Tạ Dao nghĩ tới Hoa Lưu Li, người được Thái Tử biểu ca đối xử rất ôn nhu kia, Thái Tử biểu ca là bởi vì nàng ta nhu nhược không xương, nên mới đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy sao?
Dường như biết Tạ Dao đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt Nhạc Dương trưởng công chúa âm lãnh: "Làm thế nào để đối phó một nữ nhân, con còn chưa rõ sao?"
Tạ Dao nhấp nhấp miệng: "Nữ nhi hiểu rồi."
"Đi thôi." An dương trưởng công chúa đứng lên, "Ta dẫn con đi chọn son phấn."
"Mẫu thân, trong phòng nữ nhi đã có rất nhiều đồ trang điểm rồi."
"Nếu con muốn trở thành Thái Tử Phi, vĩnh viễn không được có loại ý nghĩ đã đủ rồi này." An dương trưởng công chúa nói, "Một gương mặt đẹp là vốn để con khiến nam nhân động tâm."
Cửa hàng bán đồ trang điểm quý giá nhất kinh thành vĩnh viễn không thiếu nữ nhân có tiền.
Hoa Lưu Li mới vừa đi vào cửa liền nghe thấy thanh âm quen thuộc đang nói chuyện, nàng nhìn về nơi đang phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Diêu Gia Mẫn, Diêu Văn Nhân cùng Điền San, phía sau còn có Điền Duệ Đống đi theo ba vị cô nương để chi ngân phiếu.

"Phúc Thọ quận chúa." Điền San nhìn thấy Hoa Lưu Li, cười tủm tỉm vẫy tay với nàng. Vẫy xong mới nhớ tới nhóm tiểu tỷ muội còn có xích mích với Hoa Lưu Li, lại trộm rụt trở về.
"Quận chúa." Điền Duệ Đống đã lâu không nhìn thấy Hoa Lưu Li, hiện tại nhìn thấy người, vội đứng thẳng thân thể, vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo, tiến lên hành lễ: "Quận chúa cũng tới mua phấn son sao, ngài thích loại nào?"
Mắt thấy Điền Duệ Đống ân cần tiến lên đón tiếp, Gia Mẫn cùng Diêu Văn Nhân vậy mà không cảm thấy kỳ quái, các nàng thậm chí còn rất ăn ý lui về phía sau một bước, tiếp tục chọn lựa son môi.
"Điền công tử." Hoa Lưu Li trả lễ cho Điền Duệ Đống, cười nói: "Ta tùy tiện đến nhìn xem thôi."
"Dung mạo quận chúa xuất chúng như thế, dùng phấn mặt gì cũng đều đẹp." Điền Duệ Đống vội vàng sửa lại lời nói, "Phấn mặt được ngài nhìn trúng, đó chính là phấn mặt may mắn nhất của cả cửa hàng này."
"Tiểu bối nào nói chuyện cuồng vọng như vậy?" Một nữ nhân mặc cung trang thêu chỉ vàng đi vào, cung nữ thái giám khái sau bà ngăn cản những người đi sau, không cho những người không liên quan tiến vào cửa hàng.
Điền Duệ Đống cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Cái gì gọi là cuồng vọng, lời này của ta là lời nói thật."
"Ca." Điền San hơi kéo tay áo của Điền Duệ Đống, huynh nên nhìn xem người đến là ai trước đã rồi hẵng trả lời a.
Điền Duệ Đống nhận thấy không khí có chút kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cắn chặt răng, tiến lên phía trước ngăn Hoa Lưu Li lại ở đằng sau, hành lễ nói: "Tiểu tử Điền Duệ Đống, gặp qua trưởng công chúa điện hạ."
"Thì ra là người nhà mẹ đẻ của Điền phi." Nhạc Dương trưởng công chúa ý vị không rõ cười cười, trong mắt ánh lên sự khinh thường như có như không.
Rõ ràng có phong hào, lại gọi thẳng họ của hậu phi, như vậy rõ ràng là hành vi coi khinh, hoặc là đang dẫm vào mặt người nhà mẹ đẻ của hậu phi, vị trưởng công chúa này thật sự quá mức ngạo mạn.
Quả nhiên mặc kệ la ở dân gian hay ở hoàng thất, quan hệ chị dâu em chồng đều là vấn đề khó giải quyết.
Hoa Lưu Li từ phía sau Điền Duệ Đống đi lên, hành lễ với Nhạc Dương trưởng công chúa: "Gặp qua trưởng công chúa điện hạ."
Nhạc Dương trưởng công chúa nhìn chằm chằm nàng một lát, mới khẽ cười nói: "Phúc Thọ quận chúa hảo, Dao Dao nhà ta cùng tuổi với ngươi, các ngươi cùng nhau chơi đi."
"Dì, Phúc Thọ quận chúa đi cùng chúng ta, ngài nếu yên tâm, vậy để biểu muội đi cùng chúng ta đi." Gia Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Chúng ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt."
Tạ Dao nham hiểm nhiều thủ đoạn như vậy, ai mà đơn độc ở chung một chỗ với nàng ta, người đấy liền xui xẻo.
"Gia Mẫn cũng ở đây sao? Xin lỗi, một phòng toàn là tuấn nam mỹ nữ, dì không chú ý tới ngươi." Nhạc Dương trưởng công chúa phảng phất như mới nhìn thấy Gia Mẫn, rụt rè cười với nàng, "Thôi, Dao Dao sợ người lạ, ta dẫn nàng đi lên lầu nhìn xem, lần sau để các ngươi trò chuyện với nhau sau."
Nói xong liền dẫn Tạ Dao đi lên lầu.
Nhìn đoàn người của Nhạc Dương trưởng công chúa lên lầu, Diêu Văn Nhân có chút lo lắng nói: "Gia Mẫn, thím liệu có nháo lên với Nhạc Dương trưởng công chúa hay không?"
Gia Mẫn vén tay áo lên, quay đầu nhìn về phía Hoa Lưu Li: "Hoa Lưu Li, ngươi chính miệng từng nói qua, chúng ta là tỷ muội tốt sống chết có nhau, đúng không?"
Hoa Lưu Li khoanh tay trước ngực: "Không lâu trước đây, người nào đó còn nói không phải là tỷ muội với ta."

"Trước khác nay khác, hôm nay nếu như giúp ta, đừng nói là tỷ muội của ta, ngươi làm đại tỷ của ta cũng được." Gia Mẫn giữ cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân của ta đang chọn lựa trang sức ở trên lầu, bà xưa nay không hợp với Nhạc Dương trưởng công chúa, mỗi lần hai người nảy ra xung đột, đều là mẫu thân ta bị thiệt. Ta lo lắng lần này bà ấy lại chịu thiệt, ngươi có thể giúp một chút hay không?"
Lần này có nhiều tiểu bối như vậy ở đây, mẫu thân nếu bị mất mặt, chỉ sợ vài ngày đều ăn không ngon.
"Gia Mẫn tỷ tỷ, người ta nhu nhược như vậy, bất lực như vậy......"
"Chỉ cần giúp lần này, về sau ngươi muốn làm gì, ta đều bồi ngươi, được chưa?"
"Nhìn ngươi này, là bạn với nhau cần gì nói những lời này. Tuy rằng ta nhu nhược lại bất lực, sao có thể trơ mắt nhìn lệnh từ (ý chỉ mẫu thân của Gia Mẫn) bị thiệt?" Hoa Lưu Li đưa tay cho Diên Vĩ, "Diên Vĩ, đỡ ta lên lầu."
Gia Mẫn nhanh chóng đi theo Hoa Lưu Li, vốn dĩ đang rất lo lăng, thế nhưng bây giờ lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cũng không biết tự tin từ đâu ra, nàng cảm thấy chỉ cần Hoa Lưu Li ra tay, mẫu thân nàng lần này khẳng định sẽ không chịu thiệt thòi.
"Chúng ta cũng đi lên nhìn xem." Điền San nhìn ra Diêu Văn Nhân lo lắng cho Thuận An công chúa và Gia Mẫn, chủ động đưa ra đề nghị đi lên.
"San San, ta sợ việc này sẽ liên lụy đến Điền gia các ngươi, ta đi lên là được rồi, ngươi đừng......"
"Không có việc gì, tỷ muội tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu không phải sao." Điền San vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói, "Huống chi, dựa theo định luật của thoại bản, người có hành vi giống như Nhạc Dương trưởng công chúa sẽ bị nhân vật chính vả mặt."
"Ai là nhân vật chính?" Diêu Văn Nhân lần này lại không phản bác định luật thoại bản của Điền San, "Ngươi hay là ta?"
"Có liên quan gì đến chúng ta, nhân vật chính mà ta nói là Phúc Thọ quận chúa a."
Diêu Văn Nhân trầm mặc một lát: "Ngươi vẫn là câm miệng đi, cảm ơn."
Điền Duệ Đống sao có thể yên tâm mấy tiểu cô nương đi đối phó Nhạc Dương trưởng công chúa âm hiểm khắc nghiệt, vội vàng đi lên theo. Đợi lát nữa nếu có đánh nhau, hắn một nam tử hán cũng có thể giúp đỡ một chút.
Chủ cửa hàng mặt mày ủ ê mà nhìn các quý nhân hùng hổ đi lên lầu, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, những người này ngàn vạn đừng đánh nhau, ngàn vạn đừng đánh nhau a.
"Vị công tử này, trong tiệm có quý nhân, thỉnh ngài đợi một lát nữa hãy quay lại." Lúc này, hạ nhân phủ Nhạc Dương trưởng công chúa cản lại một công tử tuấn mỹ mặc áo gấm.
"Quý nhân?" Người hầu phía sau bị công tử này nâng giọng nói, "Chủ tử nhà ngươi là ai, cũng dám xưng là quý nhân trước mặt điện hạ nhà chúng ta?!"
Hắn vừa dứt lời, hai hộ vệ đằng sau tiến lên mở đường.
"Đồ không có mắt." Người hầu đạp kẻ cản Thái Tử lại một phát, dùng tay áo xoa xoa nhìn cửa, "Điện hạ, ngài thỉnh."
Thái Tử mới vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ từ trên lầu truyền xuống.
Dường như còn có tiếng nữ tử nhẹ nhàng khóc nức nở.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiền phi: Rốt cuộc cũng có người tới chân chính quyết đấu cung đình với ta, chờ mong!
Nhóm chó săn dưới chân Thái Tử: Không phải chúng ta cố tình nhằm vào ai, mà là ở trong mắt chúng ta, trừ bỏ bệ hạ cùng Thái Tử, tất cả ngừng người khác đều là rác rưởi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro