Chương 56: Từ không thành có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Sau khi nghe tin Nhạc Dương trưởng công chúa vào kinh, Thuận An công chúa liền cảm thấy y phục của mình không đủ nhiều, trang sức không đủ sáng, phấn mặt không đủ tươi tắn, ngắn ngủ trong vòng hai ngày, bà đã tiêu không ít tiền bạc vào những cửa hàng son phấn trang sức trong kinh thành.
Sau đó lại nghe thấy tin Nhạc Dương dâng tấu chương xin lập nữ nhi thứ hai làm quận chúa bị bệ hạ bác bỏ, Thuận An công chúa chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, vui sướng từ đầu đến chân dẫn nữ nhi cùng chất nữ nhà chồng đi dạo cửa hàng trang sức phấn mặt, tới cửa hàng rồi phát hiện huynh muội Điền gia cũng đang mua đồ, bà liền để bọn tiểu bối tự mình chơi, bản thân thì đi lên lầu trên chọn trang sức.
Bà mới chọn được một cây trâm cánh phượng thì nghe thấy có nói: "Ta muốn cây trâm cánh phượng này."
Thuận An công chúa quay đầu nhìn người tới, cười lạnh nói: "Ta tưởng là ai, nhìn thấy đồ vật của người khác lại muốn chiếm, không chiếm được liền ríu rít kêu, thì ra là ngươi."
"Muội muội tốt của ta, một năm không gặp, ngươi vẫn không nói chuyện vui vẻ với ta được." Nhạc Dương giơ tay cầm lấy hộp đựng cây trâm cánh phượng, trào phúng cười nói: "Khó trách tuổi lớn như vậy rồi mà đến phong hào trưởng công chúa cũng không có."
"Ngươi!" Phong hào chính là cái gai trong lòng Thuận An công chúa, mặc kệ là ai nhắc tới nó trước mặt bà, bà đều sẽ không nhịn được mà phát giận.
"Muội muội tốt, ngươi lại muốn tức giận với ta sao?" Nhạc Dương che miệng cười khẽ, "Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tính tình này của ngươi khi nào mới có thể sửa lại đây?"
Mặt Thuận An trầm xuống: "Ngươi cút cho ta."
"Muội muội tốt, ngươi biết không?" Nhạc Dương đi đến trước mặt Thuận An, cười như không cười, nói nhỏ, "Mỗi lần nhìn thấy ngươi bị ta chọc tức đến mày liễu dựng ngược, lại không thể làm gì được ta, ta liền cảm thấy ngươi đặc biệt đáng thương."
Thấy Thuận An muốn động thủ đẩy mình, Nhạc Dương lui về phía sau hai bước: "Muội muội, ngươi còn nhớ rõ năm đó phụ hoàng vì sao lại chán ghét ngươi không?"
"Tiện nhân!" Thuận An sao có thể không nhớ rõ, năm đó bà cùng Nhạc Dương đều đang ở tuổi nghị hôn, Nhạc Dương nhìn trúng thế tử Tạ gia tuấn mỹ nho nhã, nhưng phụ hoàng lại cố ý để bà gả đến Tạ gia. Sau khi Nhạc Dương biết được, liền cố ý chọc giận bà, khiến phụ hoàng cùng Tạ gia công tử nhìn thấy trò cười của bà.
Những chuyện cũ này, Thuận An công chúa cũng không muốn nhắc lại, thêm nữa tình cảm của bà và phò mã rất tốt, nên cũng không thèm để ý cái gì Tạ gia hay không Tạ gia, nhưng thù bị Nhạc Dương tính kế này, bà vẫn nhớ rất rõ ràng.
Bà càng nghĩ càng giận, cũng bất chấp tất cả, giương tay vung một cái tát qua. Dù sao bà đến Thái Tử cũng dám mắng rồi, không sợ lại bị bêu danh.
Đánh người cho sướng đã, về vấn đề hối hận, đánh xong rồi nghĩ sau.
Nhạc Dương không ngờ được Thuận An thật sự dám động thủ, bà vuốt mặt, giơ tay chuẩn bị đánh lại, nhưng tay bà vừa mới giơ lên liền cảm giác được bên cạnh có bóng người nhanh chóng đi qua, không biết như thế nào, Thuận An liền ngã xuống trên mặt đất.
"Trưởng công chúa điện hạ, ngài nếu thích cây trâm cài đầu mà Thuận An công chúa đã chọn, nói thẳng là được. Với lòng dạ của Thuận An công chúa điện hạ, dù đã mua rồi cũng nhất định sẽ tặng cho ngài không chút do dự, ngài vì sao lại phải đánh người?" Hoa Lưu Li mặt đầy mờ mịt đơ Thuận An công chúa ngồi dậy, vô cùng đau đớn nhìn Nhạc Dương trưởng công chúa, "Hai người chính là tỷ muội a."
Gia Mẫn đi theo Hao Lưu Li vào còn chưa kịp phản ứng lại được đã nhìn thấy Hoa Lưu Li đang đỡ mẫu thân nàng ngồi dưới đất, hai mắt rưng rưng nước mắt, ngón tay trắng nõn non mềm nhẹ nhàng vuốt ve trên má mẫu thân mình, biểu tình tràn ngập kinh ngạc, ủy khuất, phẫn nộ, đau lòng trên mặt kia, mặc kệ là ai nhìn thấy cũng đều sẽ cho rằng Nhạc Dương trưởng công chúa thật sự đã làm việc thiếu đạo đức tội ác tày trời...
Không phải, nàng với Hoa Lưu Li đến tột cùng ai mới là nữ nhi của mẫu thân, vì sao Hoa Lưu Li biểu hiện còn bi phẫn hơn so với nữ nhi ruột là nàng?

Nàng đầu đầy mờ mịt đi đến chỗ mẫu thân ngồi xổm xuống cùng Hoa Lưu Li, vừa rồi hình như Nhạc Dương trưởng công chúa còn chưa kịp chạm vào mẫu thân nàng...... thì phải?
"Khóc." Hoa Lưu Li nhỏ giọng nói bên tai nàng.
"A?" Gia Mẫn chưa từng gặp loại thao tác đổi trắng thay đen này, biểu tình mờ mịt giống như đứa trẻ đang lạc đường.
"Khóc!" Hoa Lưu Li nhỏ giọng cắn răng nói, "Nếu không khóc được, ta có thể giúp ngươi."
Đối mặt với đôi mắt đẹp kia của Hoa Lưu Li, Gia Mẫn dường như trong nháy mắt đả thông nhâm đốc lục mạch, rút khăn tay ra từ lồng ngực, che mặt khóc lên: "Mẫu thân, người không sao chứ?"
Gào khan vài câu, Gia Mẫn phẫn nộ chỉ vào Nhạc Dương trưởng công chúa: "Dì, ngài là tỷ tỷ, gia mẫu là muội muội, người đã luôn nhường nhịn ngài, ngài vì sao còn muốn ra tay đả thương người?!"
Nhạc Dương trưởng công chúa cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, bổn cung khi nào đả thương mẫu thân ngươi?"
"Gia Mẫn muội muội, ngươi không thể bôi nhọ người khác như vậy, ta biết nhà các ngươi không chào đón chúng ta hồi kinh, nhưng ngươi vì sao lại nói không thành có?" Tạ Dao đỏ hốc mắt nói, "Ngươi không cần náo loạn, để người ngoài thấy không tốt."
Đám người Diêu Văn Nhân vừa lên lầu, tiến lên nhìn thấy thím bị đánh, tức giận đến mặt đỏ lên: "Các ngươi thật quá đáng, thế mà lại động thủ đánh người!"
Trưởng công chúa thì ghê gớm sao, trưởng công chúa thì có thể đánh người sao?!
Thuận An công chúa đang được Hoa Lưu Li đỡ vuốt phần má bị Hoa Lưu Li chạm vào, nơi đó có hơi nóng, giống như thật sự đã bị người khác đánh.
Bà thậm chí có chút hoài nghi, chẳng lẽ mình thật sự bị đánh, chỉ là bị Nhạc Dương tiện nhân kia chọc tức đến độ mất trí nhớ?
Điền San cùng Điền Duệ Đống nhìn thấy trường hợp này cũng trở nên hoảng sợ, huynh muội hai người nhanh chóng đi đến trước mặt Thuận An, nhỏ giọng hỏi thăm bà.
Nhạc Dương cười lạnh, hỏi cung hầu phía sau: "Các ngươi có nhìn thấy ta đánh người không?"
Những cung hầu sôi nổi lắc đầu, hạ nhân Thuận An công chúa mang đến lại không nói gì.
"Hạ nhân do ngài mang đến đương nhiên sẽ hướng về ngài." Diêu Văn Nhân thấy gương mặt thím đỏ lên, tức giận đến hốc mắt cũng đỏ, cũng bất chấp thân phận của mình, quát Nhạc Dương trưởng công chúa, "Các người khinh người quá đáng."
"Việc bổn cung chưa từng làm, vì sao phải nhận?" Nhạc Dương bất mãn nhíu mày, "Diêu gia dạy nữ nhi như thế nào vậy, dạy ra cô nương không lớn không nhỏ, không có tôn ti trật tự gì hết."
Tạ Dao rơi lệ nhỏ giọng nói: "Chúng ta rõ ràng không làm, các người vì sao lại muốn oan uổng cho chúng ta?"

"Tạ cô nương, chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn thấy rồi, ngươi lại cư nhiên nói chưa làm." Hoa Lưu Li để Gia Mẫn dỡ Thuận An công chúa, đứng lên không dám tin nhìn Tạ Dao, "Trước mắt bao người, việc đã làm vì sao không nhận?"
"Rõ ràng là dì Thuận An động thủ đánh mẫu thân của ta!" Tạ Dao nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo tinh thần trọng nghĩa kia của Hoa Lưu Li, liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ, "Ngươi không cần ăn nói bừa bãi."
"Ta ăn nói bừa bãi?" Gương mặt của Hoa Lưu Li nháy mắt trở nên trắng bệch, cơ thể lung lay dường như sắp ngã, nàng che lại ngực, tựa như bệnh cũ tái phát, nhưng chấp nhận chịu ủy khuất để giúp Thuận An công chúa lấy lại công đạo, nàng bám vào tỳ nữ không lui lại nửa bước nào, "Tạ cô nương, không nghĩ tới cô nương thiện lương như ngươi vậy cũng sẽ đổi trắng thay đen, thật sự quá khiến người khác thất vọng rồi."
Tạ Dao tức giận đến suýt chút nữa không thở được, đến tột cùng là ai đang đổi trắng thay đen hả?!
Nếu không phải thân phận không cho phép Tạ Dao nói thô tục, nàng sớm đã chỉ thẳng vào mặt Hoa Lưu Li mà mắng rồi.
"Phúc Thọ quận chúa, ngươi không sao chứ?" Điền Duệ Đống chú ý tới tiên tử Hoa Lưu Li lung lay sắp đổ, gấp đến độ xoa xoa tay, thấy nha hoàn bên người đút một viên thuốc viên cho Hoa Lưu Li, vội vàng sai người lấy ghế dựa tới.
"Lão tử thật sự không nhìn được nữa." Điền Duệ Đống mắng, "Các người đánh người thì thôi, vì sao còn muốn chọc cho Phúc Thọ quận chúa giận thành như vậy, thân thể nàng không tốt, các người có phải muốn hại nàng hay không?"
Tạ Dao nhìn Hoa Lưu Li ốm yếu, lại nhìn Điền Duệ Đống bênh vực kẻ yếu, bụm mặt ô ô khóc nức nở.
"Ta mới nói nói mấy câu, ngươi đã bắt đầu khóc rồi." Điền Duệ Đống nhỏ giọng nói thầm nói, "Phúc Thọ quận chúa thiện lương như vậy, nhu nhược như vậy, bị các người oan uổng, cũng không khóc to như ngươi."
Hoa Lưu Li yếu ớt cười với Điền Duệ Đống, ánh nước lưu chuyển trong mắt, tràn đầy nhu nhược kiên cường: "Điền công tử, ta không có việc gì, ngươi không cần lo lắng."
Nhìn thấy Hoa Lưu Li như vậy, Điền Duệ Đống càng cảm thấy Nhạc Dương công chúa mẹ con xấu xí không chịu được: "Đánh người còn giả bộ đáng thương, đừng tưởng rằng rớt hai giọt nước mắt liền cảm thấy bản thân mình vô tội."
Thuận An công chúa cùng Gia Mẫn ngồi ở một góc, sau khi yên lặng trao đổi ánh mắt, đồng thời cúi đầu không nói lời nào.
"Làm càn, một người hai người đều không đặt bổn cung vào mắt." Nhạc Dương chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cũng sẽ bị người ta nói từ không thành có, bà tức giận ném khay trang sức: "Tiểu bối nếu không hiểu quy củ, bổn cung liền dạy cho các ngươi thế nào là quy củ. Muội muội tốt, nữ nhi không được dạy dỗ là lỗi của mẫu thân, bổn cung hôm nay liền thay ngươi dạy dỗ nữ nhi."
"Ai muốn dạy quy củ gì?" Thái Tử đi vào, ánh mắt đảo qua nhà ở lộn xộn, tạm dừng một lát trên nửa bên má đỏ lên của Thuận An công chúa, sau đó dừng ánh mắt trên người Hoa Lưu Li.
Nhìn thấy Thái Tử xuất hiện ở chỗ này, Thuận An trong lòng lộp bộp một cái, bà và Thái Tử từ trước đến nay không hợp nhau, Thái Tử khẳng định sẽ đứng về phía tiện nhân Nhạc Dương kia. Lần này sự tình bị làm lớn lên, không chỉ có bà chịu thiệt, chỉ sợ những tiểu bối liên quan đều phải chịu ủy khuất.
Bà nhíu nhíu mày, sớm biết vậy vừa rồi bà nên đánh thêm mấy phát, dù sao cuối cùng đều phải xui xẻo.
"Thái Tử biểu ca." Tạ Dao hồng con mắt, ủy khuất hành lễ với Thái Tử.
Nào biết Thái Tử đến nhìn cũng không nhìn nàng, trực tiếp lướt qua người nàng, đi đến bên người Hoa Lưu Li đứng yên: "Cảm thấy không khỏe sao?"

"Thần nữ không có việc gì." Hoa Lưu Li cũng không đoán được Thái Tử đến đây, nàng rụt rụt tay lại vào trong áo, "Nghỉ ngơi trong chốc lát là tốt rồi."
Thái Tử nhìn tay nàng đang che giấu kia, tùy ý đi nửa bước về bên trái, vừa vặn che khuất tầm mắt của mẹ con Nhạc Dương: "Quận chúa không thoải mái, còn không lấy nước tới?"
"Vâng." Thái giám phía sau Thái Tử vội vàng lấy nước tới, Thái Tử tiếp nhận ly nước, không cẩn thận run lên, làm đổ hai giọt nước trên làn váy của Hoa Lưu Li.
Hắn đưa khăn tay cho Hoa Lưu Li: "Cô không cẩn thận làm y phục của quận chúa dính vệt nước, thỉnh quận chúa đến phòng bên cạnh sửa sang lại một chút."
Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn Thái Tử, Thái Tử cười chớp chớp mắt với nàng.
"Đa tạ điện hạ, thần nữ đi rồi quay lại." Hoa Lưu Li đứng dậy, đi vào phòng nghỉ ngơi theo cung nữ.
Chờ Hoa Lưu Li rời đi, Thái Tử mặt không biểu cảm nhìn về phía mọi người: "Hai vị cô mẫu mời ngồi xuống nói chuyện."
Nhạc Dương tuy phẫn nộ cực điểm, nhưng bà có ý mượn sức Thái Tử, cho nên sau khi sắc bén nhìn Thuận An một cái thì ngồi xuống ghế.
Thuận An vốn là có chút chột dạ, hơn nữa lại không hợp với Thái Tử, buồn không hé răng ngồi ở một bên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng đều trở nên an tĩnh lại.
"Ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Thái Tử hỏi người trong cửa hàng.
"Hồi, hồi Thái Tử điện hạ, nhóm tiểu nhân ngày thường hầu hạ quý nhân, cũng không dám nhìn thẳng dung nhan các quý nhân, mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhóm tiểu nhân cũng không rõ ràng." Người cửa hàng người tuy rằng thường tiếp xúc với quý nhân, nhưng cũng chưa từng gặp loại trường hợp công chúa đánh nhau như thế này, vội vàng nói, "Tiểu nhân chỉ nghe được tiếng tát, những chuyện khác thì không biết, thỉnh Thái Tử điện hạ minh giám."
Sắc mặt Nhạc Dương khẽ thay đổi, thanh âm mà tiện dân này nghe được là thanh âm phát ra khi Thuận An đánh bà. Bà nghiêng nghiêng đầu, cố ý để Thái Tử nhìn thấy gương mặt đỏ lên của mình.
Đáng tiếc Thái Tử tựa hồ cũng không hiểu dụng ý của bà, không chỉ không nhìn gương mặt ửng đỏ của bà, ngược lại còn nhìn về phía Thuận An, càng khiến cho bà không thể tin được là, dấu đỏ trên mặt Thuận An còn rõ ràng hơn của bà.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Hai vị cô mẫu, cô thân là hậu bối, có một số lời vốn không nên nói. Nhưng hai người náo thành như vậy, nếu phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu biết được sẽ đau lòng đến thế nào?" Thái Tử thở dài, tiếng thở dài trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên rõ ràng.
Nhạc Dương nói: "Thái Tử, ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta cùng Thuận An xảy ra xung đột, nhưng Thuận An dẫn dắt mấy hài tử nói không thành có, vu hãm ta đánh nàng, ta làm tỷ tỷ, thật sự quá đau lòng."
"Thái Tử biểu ca, dì không chỉ oan uổng mẫu thân, còn để hạ nhân đánh tay mẫu thân." Tạ Dao nhỏ giọng khóc nức nở nói, "Mẫu thân luôn nói với ta, Thái Hậu nương nương tốt thế nào, bệ hạ tốt ra sao, những người khác cũng rất dễ ở chung. Nhưng ta trăm triệu lần không nghĩ tới, mới vừa hồi kinh đã bị làm khó dễ như vậy, sớm biết rằng sẽ như vậy, chúng ta năm nay...... lẽ ra không nên vào kinh."
"Cô mẫu cùng biểu muội nhanh như vậy đã muốn về nhà rồi sao?" Thái Tử trầm mặc một lát, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối, "Hai người là nữ quyến, nếu đơn độc trở về, cô cũng không yên tâm, không bằng cô nói với phụ hoàng, phái một đội vệ binh đưa hai người về thì sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Dao: Không phải đã nói nếu rời đi sẽ được giữ lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro