Chương 57: Tri kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Thái Tử nói xong, cả phòng tĩnh lặng như nước.
Đừng nói là mẹ con Nhạc Dương, ngay cả Gia Mẫn cùng Thuận An công chúa cũng không nghĩ tới, Thái Tử nghe lời nói của Tạ Dao xong lại phản ứng như vậy.
Gia Mẫn trộm nhìn mẫu thân, loại lời nói quan hệ của Thái Tử với Nhạc Dương trưởng công chúa tương đối thân cận này có lẽ chỉ là lời đồn thôi? Xem thái độ này của Thái Tử điện hạ, dù nhìn thế nào cũng không có vẻ như là thân thiết với Nhạc Dương trưởng công chúa.
Thuận An cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ trước kia bà đã đổ oan cho Thái Tử rồi?
"Đa tạ ý tốt của Thái Tử, chỉ là Bách Quốc Yến sắp tới, ta cùng với Dao Dao tuy nhớ người nhà, nhưng bệ hạ cùng mẫu hậu cũng là người nhà của chúng ta." Nói về mặt dày, Nhạc Dương trưởng công chúa mạnh hơn nữ nhi nhiều, bà làm như không nghe thấy lời nói xa cách của Thái Tử, "Huống chi việc nhỏ này của chúng ta, sao có thể làm phiền đến vệ binh của kinh thành. Dao Dao đứa nhỏ này không hiểu chuyện, nói chuyện lại không phân biệt trường hợp, điện hạ không cần để ở trong lòng."
"Phải không?" Thái Tử nhướng mày nhìn Nhạc Dương, dường như có chút tiếc nuối với việc Nhạc Dương không muốn rời đi.
"Đúng vậy." Sự bình tĩnh trên mặt Nhạc Dương sắp không giữ được nữa, trong lòng bà càng cáu giận không thôi. Thái Tử rõ ràng không có ý thân cận với mẹ con các bà, chỉ sợ cũng không nguyện ý để Dao Dao làm Thái Tử Phi, xem ra kế hoạch ban đầu của bà căn bản không thể thực hiện được.
"Một khi đã như vậy, vậy tạm thời không tiễn hai vị trở về." Thái Tử nhìn trên đất đầy ngọc bội trang sức, sai hạ nhân nhặt lên, "Về việc cô mẫu ngài ra tay đả thương người, hi vọng ngài giải thích một chút."
"Lời này của Thái Tử ý là tin Thuận An mà không tin ta sao?" Về những mâu thuẫn giữa Thuận An và Thái Tử, Nhạc Dương cực kỳ rõ ràng. Lấy tính nết kia của Thái Tử, dù cho không muốn đứng về phía bà cũng không nên che chở Thuận An mới đúng.
Thuận An nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Thái Tử đang thong thả ung dung thưởng thức cây trâm cài đầu cánh phượng nhặt lên từ mặt đất, không có phản ứng gì với lời nói của Nhạc Dương.
"Đáng tiếc." Thái Tử nhẹ nhàng đặt cây trâm lên bàn, "Cô nghe nói thợ thủ công dù có tay nghề tinh vi, làm một cây trâm như vậy cũng phải tốn không ít thời gian. Đáng tiếc tâm huyết của bọn họ đã bị phá hỏng rồi."
Gia Mẫn đột nhiên nhanh trí, vội vàng mở miệng nói: "Điện hạ, gia mẫu cùng dì khắc khẩu là việc riêng, những trang sức này phủ Thuận An công chúa chúng ta nguyện ý bồi thường."
"Nga?" Thái Tử nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Thuận An công chúa một cái, hơi gật đầu nói, "Cô mẫu quả thực có cách dạy nữ nhi, biết săn sóc bá tánh, nhớ ơn thợ thủ công là điều không dễ. Bất quá việc này vốn không nên làm phiền cô mẫu, cô thân làm vãn bối, nên thay hai vị cô mẫm thanh toán khoản tiền này."
Hoa Lưu Li vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy những lời này của Thái Tử, nàng hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Dao, ánh mắt Tạ Dao cũng đang hướng về phía nàng.
Mắt Tạ Dao vẫn còn hồng, nhưng khi nhìn Hoa Lưu Li lại mang theo hận ý.
Hoa Lưu Li biểu tình bình tĩnh đối mặt với nàng, thấy hận ý trong mắt Tạ Dao càng lúc càng dày đặc, Hoa Lưu Li nhếch khóe miệng cười cười, trong ánh nhìn căm tức của Tạ Dao đi tới chỗ trống bên cạnh Thái Tử cùng Thuận An công chúa ngồi xuống.
"Quận chúa, đã giải quyết xong rồi sao?" Thái Tử cười cười với Hoa Lưu Li.
"Chỉ là vài giọt vệt nước, rất nhanh đã xong rồi." Hoa Lưu Li nhìn Thái Tử, bỗng nhiên liền cười, "Đa tạ điện hạ."
"Trách cô quá lỗ mãng, làm đổ nước lên y phục của ngươi." Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li tươi cười, trong lúc nhất thời thế nhưng không dời được mắt của mình.
"Thái Tử biểu ca!" Chú ý tới ánh mắt của Thái Tử khi Hoa Lưu Li, Tạ Dao nhịn không được có chút thất thố, "Nàng ta đang nói dối!"

Thái Tử khẽ nhíu mày, hắn mặt không biểu cảm nhìn về phía Tạ Dao: "Tạ nhị cô nương, Phúc Thọ quận chúa xưa nay thiện lương, ngươi không cần vu hãm nàng."
"Thật là thảm a." Diêu Văn Nhân nói bên tai Điền San, "Tạ Dao gọi Thái Tử là Thái Tử biểu ca, Thái Tử lại gọi nàng là Tạ nhị cô nương, ta một người không liên quan cũng cảm thấy được, Thái Tử muốn cách xa Tạ Dao ra một chút."
Điền San che miệng, nhỏ giọng nói: "Có thể thấy được Thái Tử không có chút tình ý gì đối với nàng ta."
Tâm tư của Nhạc Dương trưởng công chúa tuy rằng không phải người qua đường nào cũng biết, nhưng những người có quan hệ tương đối thân cận với cùng hoàng thất đều có thể nhìn ra được, bà muốn gả Tạ Dao cho Thái Tử làm Thái Tử Phi. Nhưng việc hôn nhân quan trọng là duyên trời tác hợp, môi chước chi ngôn*, không có chuyện chỉ có một bên nhiệt tình là thành.
(Nguyên văn là "phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn": nghĩa là việc hôn nhân phải nghe lời cha mẹ và người làm mai)
Thái Tử không muốn, bệ hạ lại thiên sủng Thái Tử, đương nhiên sẽ luyến tiếc để Thái Tử cưới nữ nhân hắn không thích, tính toán của Nhạc Dương trưởng công chúa nhất định sẽ thất bại.
"Thái Tử biểu ca, ta không có vu hãm nàng ta, biểu ca không nên bị nàng ta lừa." Tạ Dao ủy khuất nhìn Thái Tử, "Chẳng lẽ biểu ca không tin ta sao?"
Thuận An công chúa, Gia Mẫn đồng thời nhìn về phía Thái Tử.
Đối mặt với tư thế hùng hổ dọa người của Tạ Dao, Hoa Lưu Li chỉ rũ mắt cúi đầu, không nói lời nào. Nhưng nàng không khóc không nháo thậm chí còn không nói một lời nào, thoạt nhìn càng đáng thương, càng bất lực hơn so với Tạ Dao.
Nếu không phải Thái Tử ở đây, Điền Duệ Đống rất muốn nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Tạ Dao mà mắng, tiểu yêu tinh từ chỗ nào đến, lại dám bôi nhọ tiểu tiên nữ băng thanh ngọc khiết như thế.
"Tạ nhị cô nương, cô cùng Phúc Thọ quận chúa là...... tri kỷ, cô đương nhiên tin tưởng nàng." Thái Tử đến lý do cũng không có, trực tiếp biểu lộ thái độ bản thân tín nhiệm Hoa Lưu Li thế nào, "Sự việc xảy ra thế nào cô đã rõ ràng, sự việc lần này có liên quan đến thể diện của hai vị cô mẫu, việc này không nên truyền ra bên ngoài."
Hắn đứng lên, nói với Hoa Lưu Li: "Quận chúa, vừa rồi khi đi ngang qua cửa hàng phía đông, cô có nhìn thấy một chiếc vòng tay rất hợp với ngươi, ngươi muốn đi xem cùng cô không?"
"Được a." Hoa Lưu Li đồng ý.
Tạ Dao thấy Thái Tử thân thiết với Hoa Lưu Li như thế, nhịn không được tiến lên một bước. Nàng muốn nói với Thái Tử, không nên tin tưởng nữ nhân này, nàng ta là kẻ lừa đảo, nàng ta bất lực, nhu nhược, đó đều là giả vờ, việc của Thuận An công chúa cũng là do nàng ta vu hãm, đây là kẻ lừa đảo thủ đoạn âm hiểm.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, mặc kệ bây giờ nàng nói gì, Thái Tử đều chỉ cho rằng nàng đang vu hãm Hoa Lưu Li, ngược lại càng thêm chán ghét nàng.
"Điện hạ, thần nữ còn hơi choáng." Hoa Lưu Li áy náy cười với Thái Tử, nhận thuốc viên Diên Vĩ đưa, "Uống thuốc xong sẽ tốt hơn."
Nhìn thấy Hoa Lưu Li như vậy, Tạ Dao túm chặt khăn tay.
"Cẩn thận chút." Thái Tử duỗi tay đỡ Hoa Lưu Li, quay đầu nói với hai vị công chúa: "Hai vị cô mẫu, cô mang Phúc Thọ quận chúa cáo từ trước."
"Cung tiễn Thái Tử điện hạ." Gia Mẫn cùng nhóm tiểu bối vội vàng hành lễ.
Tạ Dao gắt gao nhìn chằm chằm Thái Tử và Hoa Lưu Li, chậm rãi uốn gối rồi hành lễ: "Cung tiễn Thái Tử biểu ca."

Hoa Lưu Li đá đá làn váy, quay đầu thấy Tạ Dao mắt ngập nước nhìn mình, vô tội nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Tạ nhị cô nương, ngươi nếu muốn về phía nam, có thể nói cho ta biết, hộ vệ trên dưới Hoa phủ chúng ta đều là binh lính trên chiến trường, nhất định có thể đưa ngươi về nhà an toàn."
"Ý tốt của quận chúa hảo ta nhân, nhưng hiện tại ta không cần." Tạ Dao cắn răng nói ra những lời này.
"Nga." Hoa Lưu Li sáng lạn cười, gật gật đầu nói: "Vậy khi nào ngươi cần, nhớ nói với ta."
Tạ Dao hít sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân, không thể tức giận, không thể tức giận, nữ nhân lúc tức giận là xấu nhất.
Nhưng mặc kệ nhắc nhở thế nào, nàng vẫn rất muốn một chân đá Hoa Lưu Li từ trên cầu thang xuống.
Tim Điền Duệ Đống đang đập thình thịch thật mạnh vì kích thích, hắn kích động nhỏ giọng càm ràm: "Phúc Thọ quận chúa thật sự còn lương thiện hơn cả tiên nữ, Tạ Dao đã bôi nhọ nàng ấy như vậy rồi, vậy mà nàng ấy còn quan tâm đến an toàn của nàng ta, thật khiến người ta cảm động."
Gia Mẫn nghe rõ hắn đang nói gì: "......"
Nam nhân mà ngu lên thì quả thật còn không bằng kẻ ngốc.
Thái Tử vừa mang theo Hoa Lưu Li đi, Thuận An công chúa bỗng nhiên ôm đầu kêu đau, sau đó hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh. Bọn tiểu bối sợ tới mức ba chân bốn cẳng đỡ bà lên xe ngựa, vội vàng chạy về phủ công chúa.
Gia Mẫn nhìn mí mắt mẫu thân run rẩy không ngừng, không phải nàng bất hiếu, thật sự là khả năng giả bộ bất tỉnh của mẫu thân thật sự quá kém. Nhiều nhất cũng chỉ lừa được Điền San, Văn Nhân mấy tiểu cô nương đơn thuần này, nếu Hoa Lưu Li còn ở đây, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Nàng lấy dải lụa choàng đang cọ trên mặt Thuận An công chúa, nàng sợ nếu cứ để như vậy, dải lụa choàng sẽ lau khô luôn phấn hồng trên mặt mẫu thân.
Trong xe ngựa, Hoa Lưu Li trộm nhìn Thái Tử, Thái Tử dường như không biết Hoa Lưu Li đang nhìn lén hắn, ngồi trên thảm bóc hạt thông.
"Điện hạ......" Hoa Lưu Li cũng ngồi xuống thảm, do dự mở miệng, "Điện hạ biết thần nữ vừa rồi làm gì đúng không?"
"Điều đó không quan trọng." Thái Tử cười như không cười đẩy đĩa hạt thông đến trước mặt Hoa Lưu Li, "Có một số trường hợp, cô có thể giúp thân không giúp lý."
Hoa Lưu Li chấn động trong lòng, một lát sau duỗi tay chọc đĩa hạt thông đã được lột vỏ: "Một khi đã như vậy, điện hạ hẳn nên giúp Nhạc Dương trưởng công chúa mới đúng."
"Lưu Li nói như vậy, khiến cho cô quá thương tâm." Thái Tử ôn nhu nhìn nàng, "Ở trong lòng cô, Lưu Li mới là người thân thiết hơn."
Động tác của Hoa Lưu Li mạnh hơn, đẩy hạt thông lăn ra một góc.
"Cô cho rằng, chúng ta cùng nhau thả hoa đăng, leo núi, thưởng hoa, ngồi thuyền, đã sớm trở thành tri kỷ." Thái Tử thở dài một tiếng, tươi cười ảm đạm đi, "Thì ra tất cả chỉ là cô tự mình đa tình thôi sao?"
"Điện hạ, thần nữ cũng không phải có ý này." Nhìn thấy Thái Tử lộ ra biểu tình u buồn, Hoa Lưu Li tức khắc sinh ra cảm giác thương tiếc, "Chỉ là hành động của thần nữ đã mang đến phiền toái cho điện hạ, trong lòng có chút áy náy......"
"Chuyện này có gì là phiền toái." Thái Tử lập tức cười, hắn nhìn Hoa Lưu Li, "Chỉ cần ngươi nguyện ý coi cô là người thân thiết, chính là việc khiến cô vui mừng nhất."

Hoa Lưu Li há miệng thở dốc, nàng muốn nói với Thái Tử, thân là trữ quân của một quốc gia, hắn hướng về người thân thiết một cách rõ ràng như vậy, đây là không đúng.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Thái Tử, nàng không có cách nào nói nên lời.
"Kỳ thật cô cũng không thích Nhạc Dương trưởng công chúa, nếu muốn nói, còn phải đa tạ ngươi thay cô trút giận." Thái Tử thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Hoa Lưu Li, cười khẽ ra tiếng, "Mười mấy năm trước, cô vẫn không phải Thái Tử, mẫu phi cũng còn sống. Cô mẫu tốt này của cô, chỉ thẳng vào mẫu phi nói, chờ khi nhi tử ốm yếu kia của ngươi chết đi, nữ nhân như người còn có thể được súng ái thêm bao lâu?"
"Khi đó cô đứng ở sau cột, bộ dáng mẫu phi bị Nhạc Dương trưởng công chúa khinh nhục lại giận mà không dám nói gì, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ ràng." Tươi cười của Thái Tử hơi nhạt đi, "Chỉ là Nhạc Dương trưởng công chúa cho rằng khi đó cô còn nhỏ, đã quên hết những chuyện năm đó."
Nghĩ đến Thái Tử nho nhỏ đứng sau cột chịu mọi ủy khuất, Hoa Lưu Li liền đau lòng không thôi, nàng cầm lấy tay áo của Thái Tử: "Điện hạ, người không cần khổ sở, về sau bà ấy sẽ không dám khi dễ người nữa."
"Ân." Thái Tử nhìn kia bàn tay cầm lấy tay áo mình kia, bật cười, "Cho nên Lưu Li có thể trút giận thay cô, cô rất vui vẻ."
"Chuyện này là bí mật của chúng ta." Thái Tử cách tay áo hơi sờ vào mu bàn tay của Hoa Lưu Li, "Về sau nếu có ai mà ngươi không thích, cứ việc nói cho cô, ngươi đào hố cô giúp ngươi lấp hố, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thiệt."
Hoa Lưu Li cười gượng hai tiếng, nàng cảm thấy dường như mình đã dạy hư Thái Tử chính trực.
Xong rồi, nếu bị cha cùng mẫu thân biết, bọn họ có đánh gãy chân nàng hay không?
Thấy Hoa Lưu Li không nói lời nào, biểu tình Thái Tử trở nên ảm đạm: "Lưu Li vẫn là không tín nhiệm cô sao?"
"Thần nữ đương nhiên là tin tưởng điện hạ." Hoa Lưu Li không thể chứng kiến Thái Tử lộ ra biểu tình ủy khuất buồn bã, "Thần nữ chỉ là luyến tiếc điện hạ làm những việc này."
"Cô cả ngày ở ngự thư phòng học tập xử lý chính vụ, không có được nửa phần nhàn rỗi. Mặc kệ cô làm cái gì đều có người nhìn chằm chằm. Có đôi khi nói sai một câu, đi nhầm một bước, sẽ có người dâng tấu cho phụ hoàng, chỉ trích cô đủ điều." Thái Tử cô đơn nhìn Hoa Lưu Li, "Chỉ có khi ở cùng Lưu Li, cô mới cảm thấy thật thoải mái, nếu đến Lưu Li cũng đối xử với cô như những người khác......"
"Điện hạ, điện hạ!" Hoa Lưu Li đè lại cánh tay của Thái Tử, "Về sau chúng ta có lửa cùng nhau phóng, có người xấu cùng nhau hố, người không thích ai, chúng ta liền trộm đối phó người đấy, được không?!"
Ngươi nói thêm vài câu nữa, ta sẽ nhịn không được ôm ngươi vào lòng, dỗ dành hôn hôn vài phát mất.
Nàng là thiếu nữ xinh đẹp chính trực, không thể làm ra loại sự tình này a.
"Cảm ơn Lưu Li." Thái Tử nở nụ cười tuyệt đẹp với Hoa Lưu Li, "Lưu Li ghét ai, chúng ta cũng cùng nhau trộm đối phó người đó."
Nhìn Thái Tử tươi cười, Hoa Lưu Li gật đầu.
Đối mặt với sắc đẹp bực này, trừ bỏ gật đầu, nàng chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác sao?
Không có!
Tác giả có lời muốn nói:
Xương Long Đế: Cái gì gọi là không có được nửa phần nhàn rỗi? Con lại đây lặp lại lần nữa cho lão tử xem! Lão tử muốn đánh gãy chân con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro