Chương 58: Thống lĩnh cấm vệ quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Hoa Lưu Li rón ra rón rén đi vào cửa viện, tay chuẩn bị đụng vào cửa phòng.
"Đứng lại."
Nàng cứng đờ cả người, chậm rãi xoay đầu nhìn Vệ Minh Nguyệt đang đứng dưới ràng cây, ủ rũ cụp đuôi đi đến trước mặt bà: "Mẫu thân."
"Rất tốt, còn nhớ rõ phải trở về trước thời gian cấm đi lại vào ban đêm." Vệ Minh Nguyệt ngồi xuống bàn đá, chỉ chỉ vào ghế đá bên cạnh: "Ngồi xuống nói đi."
"Nữ nhi chính là nghĩ thời tiết ngày càng ấm áp, muốn mua chút son phấn để dùng." Nàng lấy một hộp phấn trong tay áo ra, "Đây là nữ nhi hiếu kính ngài."
"Sáng sớm ra cửa mua phấn mặt, ban đêm đến giờ giới nghiêm mới mua được để trở về, vi nương còn tưởng rằng con đi làm phấn mặt, không phải đi mua phấn mặt đấy." Vệ Minh Nguyệt cất hộp phấn vào tay áo, "Ta nghe nói Thuận An công chúa và Nhạc Dương trưởng công chúa phát sinh chút mâu thuẫn đúng không?"
Hoa Lưu Li cúi đầu không dám nói lời nào.
"Được rồi, những việc kia của con ta cũng không muốn truy cứu, ta tin tưởng con làm việc có chừng mực." Vệ Minh Nguyệt nói, "Ta tới tìm con, là có chính sự cần nói."
Hoa Lưu Li nhanh chóng ngồi thẳng lại, chỉ cần không bắt nàng chép sách, tất cả đều có thể.
"Bệ hạ muốn để phụ thân con chưởng quản cấm vệ quân trong kinh thành, hơn nữa trả lại quyền chỉ huy vệ binh của sáu quận liền kề kinh thành cho cha con." Vệ Minh Nguyệt biểu tình nghiêm túc, "Con ngày sau cần phải hành sự cẩn thận một chút."
"Bệ hạ...... có phải muốn ban chính lệnh nào mới hay không?" Ý cười trên mặt Hoa Lưu Li biến mất sạch sẽ, cấm vệ quân kinh thành quan trọng thế nào, chỉ cần là người có chút đầu óc cũng có thể hiểu được.
Từ khi Đại Tấn khai quốc đến nay, thống lĩnh cấm vệ quân kinh thành đều do người hoàng đế tín nhiệm nhất đảm nhiệm.
Phụ thân nàng tuy rằng đã cởi giáp về quê, nhưng uy vọng trong quân của ông không ai có thể so sánh, hiện tại nếu ông nắm giữ cấm vệ quân kinh thành, chỉ cần có chút ý nghĩ làm phản, bệ hạ sẽ rơi vào tình huống hai bên đều là địch.
"Phụ thân có nhận lệnh không ạ?" Nhà bọn họ hiện tại đã là dệt hoa trên gấm, từ sau khi chiến tranh kết thúc, mục đích nhị lão trong nhà rút ra khỏi quân chính là không muốn để Hoa gia trở thành cái đinh trong mắt, dằm trong tim người khác.
Tuy nói bệ hạ tín nhiệm Hoa gia, nhưng làm thần tử cũng cần phải thức thời. Không nên bởi vì đắc ý vênh váo mà khiến phần tín nhiệm này biến thành nghi kỵ, cuối cùng rơi vào kết cục quân thần ly tâm.
Vệ Minh Nguyệt lắc đầu: "Làm vi thần, theo lý nên vì quân mà phân ưu. Nhưng vị trí quan trọng như vậy, nhà của chúng ta không thể dễ dàng đồng ý, ít nhất không thể nhẹ nhàng đáp ứng hoàng thượng."
Cách quân thần ở chung như thế nào là thứ mà mỗi người Hoa gia từ nhỏ đã bắt đầu học.
Kính cẩn nghe theo là hạ sách, gãi đúng chỗ ngứa cũng không phải là thượng sách, chỉ có cân nhắc thích đáng, tiến lui có độ, đủ chân tình, nhưng lại không thể quên hết tất cả, mới là cách tốt nhất để bảo toàn gia tộc.
"Con từ nhỏ đã đi theo bên người ta học đạo làm thần tử, nhưng vi nương hy vọng cả đời này con cũng không dùng đến." Vệ Minh Nguyệt sờ sờ đỉnh đầu nữ nhi, "Chỉ có thế gian thái bình, không có chiến tranh, mới là lúc võ tướng thế gia chân chính như chúng ta cởi giáp về quê. Mấy năm nay, con chịu ủy khuất rồi."
Nếu nữ nhi là cô nương con nhà thế gia bình thường, khi tuổi còn nhỏ sẽ không cần một mình trông coi quân doanh, thậm chí vì an toàn của bá tánh mà đồng ý hi sinh bản thân, thiếu chút nữa không còn mạng.
Người ngoài chỉ cảm thấy Hoa gia đối xử với nữ như như minh châu, lại không biết bọn họ từng nhẫn tâm cùng bất đắc dĩ vứt bỏ nữ nhi mới mười tuổi ở lại quân doanh.

Hoa Lưu Li cầm tay mẫu thân, làm nũng cười: "Mẫu thân, nữ nhi từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ chịu ủy khuất."
Nàng nhớ rõ phụ thân vén ống quần lên xuống ao bắt cá cho nàng, nhớ rõ mẫu thân anh tư táp sảng cưỡi ở trên lưng ngựa, ra khỏi cửa thành đi rất xa rồi vẫn liên tục quay lại nhìn, chỉ để xem nàng đang đứng ở cửa thành nhiều thêm một chút.
Sau đó bọn họ chiến thắng về thành, nàng cầm cung tiễn đi đến trước mặt mẫu thân, vừa nói một câu "Mẫu thân, con vừa rồi dẫn người đi ngăn cản mấy kẻ do thám chuẩn bị trà trộn vào thành", mẫu thân trước mặt các phó tướng, gắt gao kéo nàng vào lòng thất thanh khóc lên.
Còn cả ba người ca ca của nàng, vào lúc vật tư khan hiếm nhất vẫn nghĩ mọi cách tìm đồ ăn ngon cho nàng ăn.
Nàng muốn làm gì, nháo gì, bọn họ đều làm với nàng, kể cả khi nàng nói muốn nuôi trai bao, các ca ca còn tích cực góp bạc giúp nàng.
Nàng sinh ra khi cha mẹ đang chiến đấu chống lại ngoại địch, được lớn lên trong sự yêu thương của nhân dân ở biên quan, từ đầu tới cuối chưa bao giờ cảm thấy mình phải chịu ủy khuất gì.
"Bởi vì con không cảm thấy ủy khuất, vi nương mới cảm thấy con rất ủy khuất." Vệ Minh Nguyệt ôn nhu nhìn nữ nhi, "Con thích ai, cứ thoải mái thích, không cần băn khoăn gì cả." Vệ Minh Nguyệt rất lo lắng nữ nhi sẽ vì gia tộc mà chôn tình yêu với Thái Tử dưới đáy lòng, cả đời còn lại sẽ tiếc nuối.
"A?" Hoa Lưu Li có chút nghi hoặc, mẫu thân sao đột nhiên lại nhắc tới việc này?
"Mẫu thân." Hoa Lưu Li hoài nghi nhìn Vệ Minh Nguyệt, "Nữ nhi mới mười lăm tuổi, người không phải đã muốn gả nữ nhi ra ngoài rồi đấy chứ?"
"Nói hươu nói vượn gì đó." Vệ Minh Nguyệt chỉ coi như Hoa Lưu Li đang giả ngây giả dại, "Sớm muộn gì cũng phải gả, không cần ủy khuất chính mình, cha cùng mẫu thân liều mạng trên chiến trường là để bá tánh an cư lạc nghiệp, không phải để nhi nữ ủy khuất cả đời."
Mỗi câu nói nàng đều hiểu, nhưng ý nghĩa biểu đạt của tất cả các câu gộp lại vì sao lại cao thâm như thế?
Hoa Lưu Li cảm thấy giữa nàng với mẫu thân khẳng định là có hiểu nhầm gì đó. Nhưng nhìn bộ dáng này của mẫu thân, dường như bà nhận định nàng đang nói dối.
Thôi, mẫu thân đẹp như vậy, mẫu thân nói cái gì thì chính là cái đấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Ứng Đình liền đi đến ngồi xổm ngoài ngự thư phòng. Có vài vị quan viên khác cũng đang chờ diện thánh (gặp vua), mọi người hàn huyên vài câu với nhau rồi lại cung kính đứng tại chỗ chờ bệ hạ triệu kiến.
"Chư vị đại nhân." Triệu Tam Tài cười đi ra, "Bệ hạ cùng Thái Tử điện hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng, chư vị đại nhân nếu không có chuyện gì quan trọng, thỉnh buổi chiều lại đến."
Vài vị quan viên ngẫm nghĩ, đều thức thời rời đi.
"Tướng quân." Triệu Tam Tài gọi lại Hoa Ứng Đình đang chuẩn bị rời đi cùng các quan viên khác, "Bệ hạ mời ngài đi vào."
"Bệ hạ cùng Thái Tử có chuyện quan trọng thương lượng, mạt tướng hiện tại đi vào có phải không thích hợp lắm hay không?"
"Người khác thì không thể, tướng quân đương nhiên có thể." Triệu Tam Tài hành lễ, "Bệ hạ nói, người một nhà không cần nghi thức xã giao."
Hoa Ứng Đình nghe lời này cảm thấy có điểm không đúng, được bệ hạ tín nhiệm là chuyện tốt, nhưng "người một nhà" loại từ ngữ này sao có thể dễ dàng dùng được?
Làm bộ không nhìn thấy nghi hoặc của Hoa tướng quân, Triệu Tam Tài cười dẫn ông tiến vào ngự thư phòng, sau đó an tĩnh lui sang một bên.

Khi Hoa Ứng Đình đi vào ngự thư phòng, bệ hạ cùng Thái Tử dường như đang muốn nói gì đó, thấy ông tiến vào, hai người đồng thời lộ ra tươi cười.
"Ái khanh, ngồi xuống nói chuyện." Không đợi Hoa Ứng Đình hành lễ xong, Xương Long Đế đã để Hoa Ứng Đình ngồi xuống.
"Bệ hạ, mạt tướng hôm nay tới là vì chuyện cấm vệ quân ở kinh thành." Hoa Ứng Đình đi thẳng vào vấn đề nói, "Bệ hạ nguyện ý đem chuyện này giao phó cho mạt tướng, là vinh hạnh của mạt tướng, nhưng việc này liên quan đến an nguy của bệ hạ và người dân trong kinh thành, mạt tướng cho rằng bệ hạ cần suy nghĩ kỹ lại."
"Lời này của ái khanh là có ý gì?" Nghe thấy Hoa Ứng Đình từ chối vị trí thống lĩnh cấm vệ quân này, Xương Long Đế cũng không tức giận, ông cười nói, "Ái khanh đến quân địch Kim Phách cũng có thể đánh đuổi, chẳng lẽ còn không quản được ba vạn cấm vệ quân này sao?"
"Bệ hạ, ngài biết rõ ý tứ của mạt tướng." Hoa Ứng Đình cười vò đầu, ông từ lúc còn trẻ đã đẹp, cho dù hiện tại đã gần 50 tuổi, bộ dáng cười lên cũng đẹp hơn những người cùng tuổi khác, "Hôm nay có ngài cùng Thái Tử điện hạ ở đây, mạt tướng liền cả gan làm loạn nói. Mạt tướng đương nhiên có thể làm tốt chức thống lĩnh này, nhưng ngài không nên giao vị trí này cho mạt tướng. Sự tình liên quan đến an nguy của ngài, thỉnh ngài nghĩ kỹ rồi mới thực hiện."
Ngự thư phòng an tĩnh mấy giây, sau đó Xương Long Đế cười ha hả; "Loại sự tình này vốn nên là người khác tới nói, kết quả người khác cái gì cũng không nói, ngược lại là ngươi lại lo lắng như vậy."
Có thần tử như vậy, ông vì sao không thể yên tâm đây?
"Bệ hạ, mạt tướng đang nói chuyện rất nghiêm túc." Hoa Ứng Đình bất đắc dĩ, "Còn thỉnh ngài tốt xấu nghiêm túc một chút."
"Năm đó khi ngươi lừa trẫm leo lên cây đào tổ chim cũng không thấy ngươi bảo trẫm nghiêm túc chút." Xương Long Đế cười ho nhẹ hai tiếng, "Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi."
"Khi còn nhỏ chưa biết gì, luôn không sợ trời không sợ đất." Trên mặt Hoa Ứng Đình lộ ra vài phần hoài niệm, nhịn không được cười nói, "Bất quá bệ hạ ngài ở phương diện leo cây này quả thật không có tí thiên phú nào."
Hai người nói rất nhẹ nhàng, nhưng sự kiện liên quan đến việc leo cây này, hai người đều không nhắc đến.
Năm đó yêu phi phái người ám sát Thái Tử, Hoa Ứng Đình giấu Xương Long Đế ở trên cây, một mình một người chém hết mấy chục thích khách đỉnh danh đỉnh cấp, cuối cùng Xương Long Đế chỉ bị thương một chút ngoài da, còn là do trèo từ cây xuống mà bị thương.
Hoa Ứng Đình lại là cả người tắm trong máu, dưỡng thương tốn không ít thời gian.
Không bao lâu sau khi sự kiện ám sát đó phát sinh, tiên đế liền bị bệnh, bệnh đến tinh lực thượng triều cũng không còn. Xương Long Đế khi đó thân là Thái Tử, đương nhiên cần phải giải quyết triều chính với tiên đế, yêu phi phát điên, muốn giết ông ấy để hài tử của mình đăng cơ.
Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt liền ngày đêm canh giữ bên người ông, không để người khác làm thương tổn ông nửa phần.
Thế nhân đều cảm thấy, thân là đế vương, căm ghét nhất chính là những người đã từng chứng kiến bộ dạng chật vật của mình.
Xương Long Đế lại không đồng ý những lời này, vào lúc ông thê thảm nhất chật vật nhất, những người vẫn đồng ý ở bên cạnh ông mới là bạn thâm giao đáng quý trọng nhất.
Nhiều năm như vậy rồi, Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt không hề nhắc qua về những ân tình trước kia trước mặt ông, nhưng mỗi một bức thư mỗi một món quà đưa đến trước mặt ông đều có thể khiến Xương Long Đế cảm nhận được tình cảm khi còn trẻ kia.
Ba mươi năm trước, ông bảo Hoa Ứng Đình không cần lo cho ông, mau chạy đi.
Hoa Ứng Đình kéo ông lên cây, gằn từng chữ một mà nói, đã nói là bạn cùng sống chết, nào có chuyện nửa đường quay đầu bỏ chạy.
Một câu nói này, chính là ba mươi năm.

"Ứng Đình, trẫm tin tưởng ngươi." Xương Long Đế vỗ vỗ bả vai Hoa Ứng Đình, "Ngươi thay trẫm bảo vệ tòa kinh thành này, giúp trẫm bảo vệ những hài tử này."
Hoa Ứng Đình trầm mặc, ông đứng lên hành lễ với Xương Long Đế: "Bệ hạ thật tình giao phó, mạt tướng nguyện lấy mạng báo đáp."
"Trẫm muốn ngươi giữ cái mạng này thật tốt, chờ đến khi bảy tám chục tuổi rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau uống trà chơi cờ, không quan tâm xã tắc giang sơn nữa." Xương Long Đế đã bắt đầu tưởng tượng trong đầu về cuộc sống dưỡng lão của ông.
"Bệ hạ, chuyện này chưa chắc đã được." Hoa Ứng Đình cười hắc hắc, "Mạt tướng đã đáp ứng nội tử (vợ), chờ chúng ta già rồi ta sẽ bồi nàng du sơn ngoạn thủy, ngài nếu không ngại có thể đi cùng chúng ta."
Xương Long Đế: "......"
Quả thực không ngại, có điều ông sợ Vệ Minh Nguyệt sẽ đập vỡ một cái bàn ngay trước mặt ông.
Thái Tử yên lặng đứng một bên, thấy ly trà của Hoa Ứng Đình lạnh rồi còn ân cần tiến lên đổi lại ly trà khác cho ông.
"Loại chuyện này sao có thể để Thái Tử điện hạ làm." Hoa Ứng Đình vội vàng đứng dậy tiếp nhận chén trà.
Xương Long Đế cười nói: "Đứa nhỏ này khi còn nhỏ từng được ngươi dạy dỗ, cũng coi như là vãn bối của ngươi, vãn bối đổi ly trà cho trưởng bối có cái gì mà không thể làm." Ông nghiêng đầu nhìn Thái Tử, nhi tử, điều vi phụ có thể vì ngươi làm, chỉ có như vậy thôi.
"Tướng quân, phụ hoàng nói phải." Thái Tử mỉm cười nói, "Cô là coi như là nửa học sinh của ngài. Tục ngữ nói, một ngày vi sư cả đời vi phụ, có thể nói cô là nửa nhi tử của ngài."
Cái gì nửa cái nhi tử cơ?
Ông dám coi đương kim Thái Tử làm nửa nhi tử sao?
Hắn lại không phải con rể của ông, dân gian chỉ coi con rể của mình như nửa nhi tử thôi.
"Thái Tử điện hạ nói đùa, mạt tướng không dám." Thái Tử vượt rào khiêm tốn, tâm tình Hoa Ứng Đình càng phức tạp, tiểu tử tốt như vậy, nếu bị khuê nữ nhà mình tới gây họa cho hắn, lương tâm ông không có trở ngại sao?
Đương nhiên là có rồi.
Ông bưng chén trà Thái Tử vừa rót lên uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, vị trà u hương ngon miệng, trà ngon.
Thái Tử mỉm cười nhìn Hoa Ứng Đình uống xong nửa chén trà nhỏ, tươi cười tràn đầy sung sướng.
"Bệ hạ, mạt tướng có kiến nghị." Hoa Ứng Đình buông chung trà, thấy Thái Tử đang mỉm cười nhìn mình, nhanh chóng cười đáp lại, sau đó có chút chột dạ dời mắt đi, nhìn về phía Xương Long Đế: "Nếu chỉ có một mình mạt tướng đảm nhiệm chức thống lĩnh này, mạt tướng sợ có quá nhiều việc lo liệu không hết, không bằng bệ hạ chọn ra hai vị phó thống lĩnh?"
"Ái khanh cảm thấy người nào thích hợp?"
"Mạt tướng rời kinh nhiều năm, không quá hiểu biết về kinh thành, bệ hạ ngài đây là đang khó xử mạt tướng." Hoa Ứng Đình dừng một chút, "Bất quá, mạt tướng cho rằng, Khang Vương có thể đảm nhiệm vị trí phó thống lĩnh này."
Khang Vương nhát gan cẩn thận, ở kinh thành gần như không có cảm giác tồn tại. Nhưng ông ấy có ưu điểm, đó chính là bệ hạ nói cái gì, ông ấy liền làm cái đó.
Khi Thái Tử thu thập mấy kẻ tham quan kia, Khang Vương sợ tới mức lục tung nhà mình lên, dọn đến sạch sẽ, e sợ bị trách cứ.
"Khang Vương?" Xương Long Đế trầm ngâm một lúc lâu, "Để trẫm nghĩ lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Nhạc phụ, người nhìn xem ta ngoan ngoãn thế nào, nghe lời thế nào, rất tốt a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro