Chương 6. Tích Phúc Tích Đức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: khongnghiratenTT

Điền Duệ Đống ngơ ngác nhìn Hoa Lưu Li đi vào phòng, nghe được tiếng Hoa Trường Không ho khan, mới vội vàng phục hồi lại tinh thần, hành lễ với Hoa Lưu Li.

Hoa Lưu Li làm bộ muốn đáp lễ, Điền Duệ Đống vội vàng xua tay nói: "Tại hạ vạn vạn không dám nhận lễ của huyện chủ, ngài mau mau ngồi xuống."

Hắn là cảm thấy nếu để cho một nữ tử nhu nhược như vậy đáp lễ của mình, sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Nghe Điền Duệ Đống nói không cần đáp lễ, Hoa Lưu Li không chút do dự xoay người ngồi xuống, che ngực một chút, ho khan hai tiếng, làm Điền Duệ Đống sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ thở ra một hơi cũng thổi người đi mất.

Lúc tới hắn còn nổi giận đùng đùng, nhưng khi thực sự gặp được Hoa huyện chủ rồi, tức giận đều bay đi hết, chân tay có chút luống cuống: "Trước đó vài ngày quấy nhiễu huyện chủ, trong lòng tại hạ thập phần bất an, hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội với huyện chủ."

"Điền công tử khách khí." Hoa Lưu Li ngữ khí suy yếu, "Là do lá gan của ta quá nhỏ, không liên quan đến ngươi, Điền công tử không cần tự trách."

Nghe được lời này, Điền Duệ Đống có chút cảm động, tổ phụ cùng phụ thân đều cảm thấy tất cả đều là hắn sai, ngược lại vị Hoa huyện chủ này làm người bị hại, lại cảm thấy hắn không sai, đây là tiểu tiên nữ thiện lương nào từ trên trời rơi xuống a!

Đối phương càng nói như vậy, hắn càng ngượng ngùng, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi còn không tình nguyện đến đây xin lỗi, Điền Duệ Đống càng cảm thấy vạn phần hổ thẹn.

Cô nương ôn nhu thấu hiểu lòng người như vậy, nhất định là tiên nữ hạ phàm.

Hoa Lưu Li cười khanh khách nghe Điền Duệ Đống nói đủ loại lời sám hối, còn vô cùng săn sóc bảo nha hoàn đổi trà nóng cho Điền Duệ Đống.

Chờ đối phương nói được không sai biệt lắm, Hoa Lưu Li rũ rũ mắt, mặt mày đẹp như ánh trăng nhu hòa, làm người ta không nhịn được say mê: "Điền công tử không cần để ở trong lòng, ta cũng không có ý trách ngươi."

Nghe được Hoa huyện chủ thật sự không có ý trách mình, Điền Duệ Đống thập phần cảm động, sau đó lấy ra danh mục quà tặng đã chuẩn bị tốt từ trước.

Hoa Lưu Li đặt danh mục quà tặng trên bàn trà: "Điền công tử quá khách khí rồi."

Nữ quan đi cùng Điền Duệ Đống đến đây là đại cung nữ quản sự trong cung Hiền phi, từ sau khi Điền Duệ Đống vào cửa, nàng ta chưa từng mở miệng nói chuyện.

Nàng nửa cụp mắt xuống, vẫn duy trì vị trí của mình, dư quang khóe mắt lại liếc qua từ đầu đến chân Hoa Lưu Li đánh giá một lần. Chờ Hoa Lưu Li nhận lấy danh mục quà tặng của Điền phủ rồi, nàng liền đem thiệp mời đã chuẩn bị từ trước ra.

Đây là một trong những thiệp mời do chính tay Hiền phi viết, hoa trên giấy in tản ra mùi hương nhàn nhạt.

"Trong cung hoa mai nở rộ, nương nương lo lắng huyện chủ mới vào kinh thành chưa quen với nơi đây, muốn mời ngài tiến cung ngắm hoa."

Nữ quan hành một cái đại lễ, "Thỉnh huyện chủ tham gia."

Hiền phi mời nàng đi tham gia hoạt động nhỏ này, Hoa Lưu Li một chút cũng không ngoài ý muốn. Trong kinh thành lời đồn về Anh Vương nổi lên bốn phía, mà ngọn nguồn của tất cả lời đồn đều là nàng.

Nếu như nàng từ chối thư mời của Hiền phi, như vậy lời đồn trong kinh thành sẽ phát triển càng lúc càng phong phú hơn, như vậy có ảnh hưởng không nhỏ đến đại cục ngày sau của Anh Vương.

Việc này đối với Hiền phi dã tâm to lớn, là không thể chấp nhận được.

Ai!

Ai bảo nàng là người mềm lòng thiện lương lại còn thấu hiểu lòng người đây?

Khép lại thiệp mời, Hoa Lưu Li nhìn vào ánh mắt chờ mong của nữ quan, ngượng ngùng cười: "Đa tạ nương nương đã mời, thần nữ nhất định sẽ đến. Chỉ là thân thể thần nữ không tốt lắm, có rất nhiều thứ không thể dùng cũng không thể ăn, như vậy có thể hay không gây ra quá nhiều phiền toái cho nương nương?"

"Như thế nào lại phiền toái? Nô tỳ nghe nương nương nói, thời trẻ nàng cùng phu nhân Đại tướng quân là bạn tốt, nàng tuy rằng chưa từng gặp ngài, nhưng trong lòng đã coi ngài như cháu gái ruột của mình vậy." Nữ quan nhẹ nhàng thở ra, Hoa huyện chủ nguyện ý tới là tốt rồi, đừng nói trên phương diện thức ăn có chút phiền toái, dù cho nàng muốn uống nước thần, nương nương cũng sẽ nghĩ cách làm ra.

"Kia...... Vậy thì làm phiền nương nương." Hoa Lưu Li nhếch khóe miệng.

Nàng cho rằng chỉ có một ít nam nhân hư vinh, mới thích nói chuyện với nhau vài câu đã xưng là huynh đệ tốt, không nghĩ tới Hiền phi trong cung cũng có sở thích như vậy.

Mẫu thân đã sớm cùng nàng nói qua, bởi vì lúc tuổi trẻ bà quá mức bưu hãn, không hề có khuê mật thổ lộ tình cảm với nhau gì đó. Nếu sau khi tới kinh thành có người tự xưng là chị em tốt của bà, nhất định không được tin tưởng, đó đều là ma quỷ lừa gạt nàng cùng tam ca.

Lúc gần đi, Điền Duệ Đống lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Hoa huyện chủ dịu dàng mảnh mai, thấy Hoa huyện chủ ngẩng đầu cười cười với hắn, vội vàng nói: "Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không bao giờ phóng ngựa trên phố xá đông người nữa."

Ra khỏi cửa lớn Hoa gia, bị gió lạnh thổi một hồi, Điền Duệ Đống bỗng thanh tỉnh, hắn vừa nói cái gì đó?

Không bao giờ phóng ngựa trên phố xá đông người?!

Có thể giả bộ như hắn chưa từng nói, thu hồi lời kia lại không?

"Thái Tử điện hạ, Hiền phi nương nương muốn tổ chức yến hội thưởng mai ở trong cung, đưa thiệp mời tới cho ngài." Thái giám trình thiệp mời thiếp vàng đến trước mặt Thái Tử.

"Trời đang lạnh, thưởng mai cái gì?" Thái Tử không nhận thiệp mời, "Không đi."

Thái giám đem thiệp mời thu lại.

"Hiền phi vội vội vàng vàng tổ chức yến hội thưởng mai, là vì muốn mời nữ nhi Hộ Quốc tướng quân tới." Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Thái Tử cười nhạo một tiếng, "Vừa không muốn cưới người ta làm Vương phi, lại muốn mượn thân phận của đối phương để bình ổn lời đồn, hai mẫu tử này cũng thật có tiền đồ."

Thái giám không dám tiếp lời.

"Thôi." Thái Tử đứng lên, "Hiền phi sinh hạ ra một nhi tử ngốc đã đủ đáng thương, cô liền bớt nói nàng hai câu."

Các huynh đệ kia của hắn, mỗi ngày đều ngóng trông phụ hoàng phế đi vị trí Thái Tử của hắn, dùng những thủ đoạn ngu xuẩn kia để có bằng được vị trí này, hắn nhìn mà không nhịn được đau lòng thay bọn họ, đều là con cháu hoàng tộc cả, sao lại khác biệt nhiều đến vậy?

"Chuẩn bị hậu lễ cho tốt, đợi đến mai Hiền phi tổ chức yến hội thì đưa qua đi."

"Là đưa cho Hiền phi nương nương ạ?" Thái giám có chút kinh ngạc, Thái Tử trở nên săn sóc như vậy từ khi nào? Người tuy rằng không đi, nhưng tặng lễ vật cho Hiền phi nương nương cũng coi như bảo toàn mặt mũi cho Hiền phi.

"Đưa cho nữ nhi của Hộ Quốc tướng quân."

Thái giám thở phào nhẹ nhõm, Thái Tử điện hạ xem ra vẫn bình thường.

"Thái Tử điện hạ, Ngũ hoàng tử tới thỉnh an ngài." Nữ quan Đông Cung đi vào, nhỏ giọng bẩm báo, "Ngài có gặp không ạ?"

"Cho hắn vào." Thái Tử biểu tình nhàn nhạt, tựa hồ cũng không quá thân cận với người tới.
Không bao lâu, một nam tử như ngọc đi đến, cử chỉ ưu nhã hành lễ với Thái Tử: "Thần đệ gặp qua Thái Tử."

Thái Tử nghiêng người ngồi ở ghế mềm, mặt không biểu tình nhìn vị đệ đệ tài hoa xuất chúng trời quang trăng sáng này: "Ừ, ngươi ngồi đi."

Thái độ lãnh đạm của hắn cũng không ảnh hưởng đến Ngũ hoàng tử, sau khi cung kính thỉnh an xong, lại nói chút chuyện phiếm, chưa hề đề cập đến chuyện gì đã thành thành thật thật mà cáo lui.

Huynh đệ ở trước mặt hắn, có cung kính, quật cường, thậm chí còn có nịnh nọt, nhưng không có ai giống như lão ngũ vậy, hoàn mỹ đến độ hắn tìm không ra nửa điểm sai lầm.

Đáng tiếc, cho dù bọn họ dùng hết thủ đoạn, chỉ cần Thái Tử hắn không ngã xuống, những người này chung quy chỉ có thể là hoàng tử.

Thật làm người khác vô cùng đồng tình.

Hôm nay tiến cung, Hoa Lưu Li không trực tiếp đi đến Lâm Thúy Cung của Hiền phi, mà trước đến Thọ Khang Cung bái kiến Thái Hậu.

Thái Hậu là một lão nhân hiền lành, đối với Hoa Lưu Li phi thường thân thiết, nghe nói nàng muốn đi Lâm Thúy Cung thưởng mai, còn cố ý tặng cho Hoa Lưu Li một cái áo choàng màu đỏ tươi.

"Áo choàng này màu sắc diễm lệ, ai gia tuổi lớn rồi không mặc được, nhưng ngươi mặc vào nhất định là rất đẹp." Chờ Hoa Lưu Li thay áo choàng xong, Thái Hậu cười nói, "Ai gia đã nói mà, cái áo choàng này phải để tiểu cô nương xinh đẹp mặc mới được."

Lời này vừa nói ra, nữ quan bên người Thái Hậu muốn cười lại không dám cười.

Trước đó vài ngày, một vị vãn bối bên người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu muốn cái áo choàng này, Thái Hậu lại không cho, thì ra là ngại người ta trông quá xấu.

Hoa Lưu Li dùng khăn tay che miệng cười khẽ, đôi mắt hơi cong cong, tươi tắn đến độ khiến người khác quên nàng thân thể nhiều bệnh: "Đa tạ Thái Hậu nương nương khích lệ."

"Ai gia thích nhất là tiểu cô nương như ngươi vậy, chờ đầu xuân nhớ thường xuyên tới cung ai gia chơi." Thái Hậu nhẹ nhàng cầm tay Hoa Lưu Li, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Tư khố của ai gia có rất nhiều vải dệt, ngày mai để tú nương đo kích cỡ của ngươi làm chút quần áo, cho ngươi thử xem."

Hoa Lưu Li cười gật đầu, nàng từ trong mắt Thái Hậu nhìn được có một phần quan tâm nhiệt tình.

Hoa Lưu Li vừa đi khỏi, Thái Hậu vui vẻ nói: "Thật lâu không gặp được tiểu cô nương khiến người thích như vậy, những cái vải dệt kia trong tư khố cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng."

Thái Hậu ngày thường yêu thích ngắm tiểu cô nương xinh đẹp mặc quần áo đẹp đẽ, nếu năm đó bà không tiến cung trở thành Hoàng Hậu, nói không chừng đã trở thành nữ thiết kế trang phục lợi hại nhất Đại Tấn rồi.

Ai, chỉ tiếc bị hậu cung chôn vùi lý tưởng vĩ đại của bà.

Ra khỏi Thọ Khang Cung, Hoa Lưu Li ho khan vài tiếng, lại suy yếu mà thở hổn hển, thấy vậy cung nhân liền đưa bộ liễn tới. Miệng nàng nói "Không hợp quy củ", thân thể lại rất thành thật mà ngồi lên.

Tuy rằng đường trong cung lúc nào cũng có thái giám quét tước, nhưng tuyết không ngừng rơi, một nữ tử mảnh mai như nàng, làm sao có thể đi bộ trong thời tiết ác liệt như vậy.

Sau khi ngồi lên, còn không quên bày ra một tư thế vô cùng nhu nhược, nàng dám cam đoan, thoạt nhìn ngay cả hoa trắng nhỏ lay động trong gió cũng không nhu nhược đáng thương bằng nàng lúc này.

Từ Thọ Khang Cung đến Lâm Thúy Cung, cần đi qua mặt sau của Thần Dương Cung. Nàng nhìn con đường ở sau Thần Dương Cung, người đã đông chật cứng, vậy mà lại an tĩnh hơn nhiều so với hạ nhân không tính là nhiều trong Hoa phủ.

Tuyết càng lúc càng lớn, Hoa Lưu Li nhìn thấy từ xa có cung nhân nâng kiệu thêu kim văn đi về phía này.

"Thái, Thái Tử?" Thanh âm thái giám nâng bộ liễn có chút kinh hoàng, nhỏ giọng nhắc nhở Hoa Lưu Li: "Hoa huyện chủ, đó là nghi giá của Thái Tử."

Cung hầu bên người Hoa Lưu Li toàn bộ dừng bước chân, khom người lui đến bên chân tường. Hoa Lưu Li vịn tay Diên Vĩ từ trên bộ liễn đi xuống, lẳng lặng nhìn Đông Cung nghi giá càng ngày càng gần.

Khi nghi giá đi đến gần ngay trước mắt, Hoa Lưu Li mới cởi mũ áo choàng xuống, cúi đầu phúc lễ.
Gió đông mang theo tuyết thổi vào trên mặt nàng, có chút lạnh.

Gió khẽ thổi qua làm rèm kiệu bị nhấc lên, Thái Tử nhìn thấy một mảng đỏ trên nền tuyết.
Khi rèm kiệu sắp khép lại, hắn vươn ngón tay trắng nõn, đem nó xốc lên.

"Thần nữ thỉnh an Thái Tử điện hạ." Hoa Lưu Li ngẩng đầu, thấy rõ gương mặt tuấn mỹ phía sau rèm kiệu kia.

Khó trách nghe đồn thánh thượng phá lệ thiên vị Thái Tử, mang một khuôn mặt như vậy, ai lại không bất công?

"Khụ khụ." Hoa Lưu Li dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, bất kể khi nào, nơi nào, nàng đều sẽ không quên, mình là một nữ tử mảnh mai đáng thương lại nhu nhược bất lực.

Nàng vừa khụ xong, liền thấy Thái Tử buông rèm xuống, nàng thức thời mà lui về phía sau một bước.

Đột nhiên, một bàn tay sau rèm vươn ra, trên tay cầm một lò sưởi ấm thủ công tinh xảo.
"Cầm đi." Rèm lại lần nữa bị xốc lên, Thái Tử lười biếng mà nhìn nàng, "Ngươi là...... tiểu cô nương của Hoa gia?"

"Tạ điện hạ, thần nữ đúng là nữ nhi Hoa gia." Hoa Lưu Li duỗi tay nhận lò sưởi, dùng hai tay áp lên nó, vô cùng ấm áp.

"Tuyết lớn, trên đường cẩn thận." Thái Tử nhìn nàng tươi cười, biểu tình bình đạm buông rèm kiệu xuống.

May mắn lão đại không tính toán cưới tiểu cô nương này của Hoa gia, bằng không chỉ bằng diện mạo cùng đầu óc kia của hắn, chỉ sợ là ủy khuất chết tiểu cô nương nhà người ta.

Ngần ấy năm, Hiền phi ở tại hậu cung nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, không để hoa tươi cắm trên bãi phân trâu là nhi tử nàng.

Đây thật đúng là vừa tích phúc lại tích đức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro