Chương 7. Rượu Có Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: khongnghiratenTT

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào Hoa Lưu Li, Hiền phi đã không hài lòng, nhưng nghĩ đến đối phương dù thế nào cũng không thể trở thành con dâu của mình, tâm tình lại bình thản xuống.

Bà nói cười vui vẻ để cho Hoa Lưu Li ngồi xuống, nữ quyến đang ngồi cũng không nhiều, trừ mấy vị công chúa quận chúa hoàng gia, còn lại đều là người nhà mẹ đẻ của Hiền phi.

Trong rừng mai còn có mấy vị công tử mặc hoa phục đang ngâm thơ vẽ tranh, Hoa Lưu Li lơ đãng nhìn bông tuyết đang rơi xuống trong không trung, ôm càng chặt lò sưởi. Trời lạnh như vậy, còn muốn cầm bút viết thơ vẽ tranh, công tử sống trong kinh thành thật không dễ dàng.

"Nương nương, Đại điện hạ hôm nay đi nghị sự ở đại doanh, tuy rằng hiện tại không về kịp, nhưng phái người tặng không ít đồ vật cho ngài." Cung nữ bên người Hiền phi cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Hiền phi, "Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử bên kia truyền đến, nói là chốc lát nữa sẽ tới."

Hiền phi gật đầu một cái, ý bảo đã biết. Bà nhìn về phía Hoa Lưu Li đang ngồi ở cách đó không xa, một bộ dáng mảnh mai vô lực, nhẹ nhàng nhíu mày.

Hạo Nhi không tới cũng tốt, cô nương Hoa gia này lớn lên rất có vài phần tư sắc, vạn nhất Hạo Nhi coi trọng nàng, lại muốn thú nàng làm Vương phi, ngược lại thành phiền toái.

Bàn ở trước mặt Hoa Lưu Li bày rất nhiều trà bánh, tuy vậy nàng chỉ nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, điểm tâm cùng trái cây trên bàn thì không hề động vào.

"Huyện chủ, điểm tâm không hợp khẩu vị sao?" Ngồi cùng Hoa Lưu Li là Nhị công chúa, sau khi chú ý tới, quan tâm nhìn nàng, "Nếu không thích, liền bảo đầu bếp làm cái khác cho ngươi."

Mẹ ruột Nhị công chúa mất sớm, lại không có huynh đệ ruột thịt nào, khi còn nhỏ được nuôi dưới danh nghĩa Hiền phi hai năm, liền cố ý biểu hiện ra sự thân thiết với Hiền phi cùng Anh Vương, miễn cho làm người khác cảm thấy nàng thân cô thế nhược, không có ai để dựa vào.

Nàng đối xử tốt với Hoa Lưu Li, chính là đại biểu cho thái độ của Hiền phi.

"Trà bánh đều rất ngon, chỉ là thần nữ thân mang bệnh, không thể ăn uống tùy ý." Hoa Lưu Li cười: "Đa tạ ý tốt của công chúa."

Nhị công chúa không nghĩ tới thân thể của Hoa Lưu Li kém đến vậy, tiếc nuối mà nghĩ, cha mẹ huynh đệ của đối phương đều là những người oai hùng, dung mạo của nàng còn xuất chúng, chỉ là thân thể lại quá kém, thực sự không thích hợp làm hoàng tử phi.

"Ta nghe nói người Hoa gia kiêu dũng thiện chiến, có thể lấy một địch trăm, thân thể Hoa huyện chủ như thế nào lại yếu như vậy?" Một thiếu nữ ăn mặc cung trang màu xanh tùy tiện hỏi, tựa hồ cũng không cảm thấy lời này của chính mình có cái gì không đúng.

"Vị này chính là nữ nhi của Thuận An công chúa, Gia Mẫn quận chúa, tính cách ngay thẳng, nói chuyện cũng không có ác ý, thỉnh huyện chủ không cần để trong lòng." Nhị công chúa sợ Hoa Lưu Li tức giận, vội vàng giải thích hai câu, hoàng cô đối với đứa con gái Gia Mẫn này phá lệ yêu thương, cuối cùng dưỡng thành cái tính tình vô tâm vô phế, có đôi khi nói chuyện làm tổn thương người khác mà không biết.

Đều là thân thích với nhau, hơn nữa đối phương lại là vô tâm, ngày thường các nàng dù nghe được lời không dễ nghe, cũng đành giả bộ như không biết.

"Đa tạ quận chúa tán dương một nhà thần nữ." Hoa Lưu Li ra vẻ kiên cường mà cười cười, "Năm thần nữ sinh ra, có đội tặc binh giả mạo thương gia lẫn vào người trong thành, sau khi mẫu thân phát hiện ra, lo lắng những kẻ tặc binh này sẽ làm thương tổn bá tánh trong thành, liền vạch trần âm mưu của bọn họ."

Nói đến đây, Hoa Lưu Li đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc: "May mà mẫu thân phát hiện sớm, bá tánh mới tránh được một kiếp. Chính là khi đó mẫu thân người thân mang lục giáp (mang thai), sau khi ngăn lại tặc binh liền động thai khí, khi sinh ra ta nhận hết đau đớn thống khổ, thiếu chút nữa bởi vì khó sinh một thi hai mệnh."

"Ta ở trong bụng mẫu thân liền liên lụy người, thật sự là bất hiếu. Nếu bá tánh bởi vậy mà gặp nạn, ta còn chưa sinh ra đã thành tội nhân." Nói đến đây, Hoa Lưu Li bởi vì thương tâm quá độ, che lại ngực thiếu chút nữa không thở nổi.

"Huyện chủ, đại phu đã sớm nói qua, ngài không thể bị kích động. Phu nhân cũng không có ý trách tội ngài, mong ngài trân trọng thân thể." Diên Vĩ móc ra một bình thuốc nhỏ, lấy hai viên đưa vào trong miệng Hoa Lưu Li, nhẹ nhàng giúp Hoa Lưu Li vỗ ngực.

"Ngươi, ngươi......" Gia Mẫn quận chúa bị bộ dáng sinh bệnh của Hoa Lưu Li dọa sợ, hơn nửa ngày mới oán giận nói, "Ta mới chưa nói gì đâu, ngươi làm cái bộ dạng này cho ai xem."

"Quận chúa nói đúng, đều là ta sai." Hoa Lưu Li dựa vào Diên Vĩ, thanh âm cực kỳ suy yếu.

Gia Mẫn quận chúa tính tình ngay thẳng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì kêu là nghẹn khuất, nghe được đối phương nói "Quận chúa nói đúng, đều là ta sai", trong lòng càng phát lửa giận, nhưng không thể nói ra lời nào.

"Gia Mẫn, phu nhân tướng quân dũng cảm không thua kém đấng nam nhi, bảo vệ bá tánh Đại Tấn ta, lập được công lao lớn, ngươi nói như vậy là quá thất lễ." Hiền phi trầm mặt nói, "Ngươi là nữ nhi của Thuận An công chúa, bổn cung chỉ là phi tần trong hậu cung, vốn không nên giáo huấn ngươi. Nhưng thân là quận chúa của Đại Tấn, ngươi dù không biết lựa lời để nói, cũng nên hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói."

Đừng nói hôm nay vốn là Gia Mẫn quận chúa sai, dù không phải, bà cũng sẽ đứng ở phía cô nương Hoa gia. Bằng không ngày mai sẽ xuất hiện lời đồn "Nữ nhi Hoa tướng quân vừa tiến cung, Hiền phi nương nương liền liều mạng khi dễ".

"Mong nương nương đừng trách cứ Gia Mẫn quận chúa, nàng nói không sai, thần nữ xác thật là hậu bối vô dụng nhất của Hoa gia." Hoa Lưu Li ngẩng đầu lên, bộ dáng ốm yếu lại kiên cường mỉm cười, "May mà phụ thân, mẫu thân cùng các huynh đệ đối xử với ta rất tốt, không vì thần nữ sức khỏe yếu mà ghét bỏ, bọn họ có thể vì Đại Tấn trấn thủ, là kiêu ngạo của thần nữ."

Đúng vậy, một nhà người ta người người đều đi bảo vệ quốc gia, thậm chí vì bảo hộ bá tánh mà khiến thai nhi trong bụng sinh non. Hiện tại thế nhưng lại có người chạy tới hỏi nữ nhi bị sinh non này, cả nhà ngươi tài giỏi như vậy, ngươi sao lại làm gánh nặng cho bọn họ?

Đây là người thiếu đạo đức thiếu tâm nhãn đến mức nào, mới nói ra lời nói như vậy?

Mọi người đang ngồi đây nhìn về phía Gia Mẫn quận chúa, ánh mắt bắt đầu mang theo chút khác thường, sau khi bọn công tử ở trong rừng mai nghe thấy việc này, đều nhịn không được có chút đau lòng cho Hoa huyện chủ mảnh mai lại thiện lương.

Gia Mẫn quận chúa nghẹn khuất đến cơ hồ muốn hộc máu, dĩ vãng nàng nghĩ sao nói vậy, nếu có người cùng nàng so đo, người khác chỉ biết nói người này khí độ nhỏ hẹp, không rộng lượng. Hôm nay ngoài miệng Hoa huyện chủ rõ ràng nói một câu "Không trách", vì cái gì nàng lại cảm thấy bản thân thua thiệt nặng?

Càng nghĩ càng giận, nàng hừ một tiếng, hất đổ trà bánh trên bàn, đứng dậy đi về phía rừng mai.
Hành động này không thể nghi ngờ là làm mất hết mặt mũi của Hiền phi, dù vậy trên mặt bà không biểu hiện gì cả, ngoài miệng khinh đạm nói: "Gia Mẫn trưởng thành rồi, tính tình so với khi còn nhỏ cương liệt hơn không ít."

Hoa Lưu Li mỉm cười không nói, nàng thích nhất là cô nương nghĩ sao nói vậy, không có nửa điểm ác ý, khi giao lưu nói chuyện rất vui vẻ.

"Nương nương, Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử tới."

Tại loại thời điểm tương đối xấu hổ này, Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử đến, chính là một hồi mưa đúng lúc.

Ninh Vương dáng người hơi béo, cười rộ lên trông có chút phúc hậu. So sánh với hắn, vị hoàng tử ở bên cạnh chính là trăng sáng trên trời, bảo ngọc trong đá khô, tùy ý đứng thôi đã thành một bức họa.

Hoa Lưu Li cảm thấy, không ít nữ quyến đang ngồi ánh mắt đều sáng lên, bao gồm cả người đã gả đi làm vợ.

Ngũ hoàng tử tựa hồ không nhận thấy ánh mắt của các nữ quyến, hắn đi đến trước mặt Hoa Lưu Li, ưu nhã hướng về phía nàng chắp tay nói: "Vị này hẳn là ái nữ của Hoa tướng quân?"

Hoa Lưu Li được Diên Vĩ đỡ, đứng lên đáp lễ nói: "Thần nữ gặp qua Ninh Vương điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ."

"Không cần đa lễ." Ninh Vương đi tới, cười nói với Hiền phi, "Hiền phi nương nương, hôm nay có các vị tài tử giai nhân ở đây, ngài cần phải để yến hội phong phú hơn một chút."

"Biết ngươi thích mỹ thực, ta đã sớm bảo người chuẩn bị tốt rồi." Hiền phi nói đùa vài câu, để cung hầu chuẩn bị yến hội.

Yến hội được bày ở trên lầu noãn các, như vậy khi thưởng cảnh cũng sẽ không bị đông lạnh. Hiền phi sợ Hoa Lưu Li bị gió thổi một chút làm cho sinh bệnh, cố ý an bài vị trí không có gió thổi tới cho nàng.

Đồ ăn do đầu bếp trong cung làm quả thực tinh xảo, ngay cả tên món ăn cũng tràn ngập ý thơ.

"Bình rượu mai này là dùng tuyết đọng trên nhụy hoa mà ủ ra, mang theo hương thơm dịu nhẹ lại không khiến người khác say." Hiền phi giới thiệu rượu xong, dặn cung nữ, "Hoa huyện chủ không uống được rượu, đem ly dạ quang linh lung của bổn cung tới."

"Ly rượu này do sứ thần của một tiểu quốc mang đến tiến cống, không chỉ có bề ngoài thủ công tinh mỹ, còn có hiệu quả giải rượu." Hiền phi hướng về phía Hoa Lưu Li cười nói, "Ngươi thân thể ốm yếu, nếm thử hương vị là được."

"Đa tạ nương nương." Hoa Lưu Li nhìn cung nữ đổi chén rượu mới cho mình, sau đó đổ rượu vào non nửa ly. Nàng cầm chén rượu, ngửi được một cỗ hương mai thanh đạm.

"Nếm thử xem." Hiền phi vẫn là có lòng tin với bản lĩnh ủ rượu của mình, ngay cả bệ hạ đều khen không dứt miệng.

Hoa Lưu Li mới vừa bưng chén rượu lên, bên ngoài có mấy thái giám đang nâng rương đi về hướng này. Không biết mấy người thái giám này thân phận như thế nào, nàng phát hiện, tươi cười ở trên mặt Hiền phi sau khi bọn họ xuất hiện liền phai nhạt đi.

"Bái kiến Hiền phi nương nương, gặp qua các vị quý nhân." Thái giám hành lễ với Hiền phi: "Nô tỳ phụng lệnh Thái Tử điện hạ, tới tặng đồ cho Hoa huyện chủ."

Hoa Lưu Li nhướng mày, tìm nàng?

Nàng để chén rượu đang cầm trong tay một bên, nhìn mấy người thái giám đang hướng mình hành lễ: "Chư vị công công đây là?"

"Huyện chủ, nô tài là cung nô hầu hạ ở Đông Cung, điện hạ vẫn luôn thập phần kính ngưỡng Hộ Quốc đại tướng quân oai phong bất phàm, biết được hôm nay huyện chủ tới thưởng mai trong cung, liền cố ý sai bọn nô tài đến đưa lễ gặp mặt." Bọn thái giám Đông Cung tựa hồ đã quên chủ nhân nơi này là Hiền phi, thoải mái hào phóng đem danh mục quà tặng cùng mấy rương lễ vật giao cho tùy tùng bên cạnh Hoa Lưu Li, "Thái Tử điện hạ còn nói, nếu có người cố ý làm ngài khó xử, cứ việc phái người tới tìm điện hạ, người sẽ trút giận thay huyện chủ." Thái giám cần đầu chắp tay thi lễ nói, "Không dám quấy rầy nhã hứng dùng bữa của chư vị quý nhân nữa, nô tài xin cáo lui."

Nếu là nam nhân khác tặng lễ vật cho nữ tử chưa chồng, người khác khẳng định sẽ cho rằng hắn đối với vị nữ tử này có tình cảm nam nữ, nhưng nếu người làm chuyện này là Thái Tử, mọi người đang ngồi đây sẽ hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy.

Bởi vì Thái Tử không phải nam nhân bình thường.

Bọn họ thậm chí hoài nghi, Thái Tử cố ý tại lúc này phái người đưa lễ vật đến, còn nói muốn trút giận giúp Hoa huyện chủ, là cố ý để cho Hiền phi ngột ngạt.

"Thỉnh công công chuyển lòng biết ơn của tiểu nữ tới Thái Tử điện hạ." Hoa Lưu Li giả bộ không biết mâu thuẫn giữa các hoàng tử, nghiêm túc cảm ơn.

Phi tần sinh hạ Hoàng trưởng tử lại không phải là mẹ đẻ của Thái Tử, không hòa thuận là quy củ bất biến từ xưa đến nay.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, vài bông hoa mai bay vào trong noãn các, ở không trung lơ lửng, rơi vào trong ly rượu dạ quang trước mặt Hoa Lưu Li.

Sau đó nàng liền nhìn thấy, cánh hoa ở trong rượu biến thành màu xanh lục khó coi.

Ai nha, ta đi, rượu có độc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro