Chương 8. Lòng Đồng Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: khongnghiratenTT

Hiền phi phi thường bực bội, là phi tần có phân vị cao trong hậu cung, lại sinh hạ Hoàng trưởng tử, gần như không có ai dám không cho bà mặt mũi.

Chỉ có Thái Tử, ở trong cung trừ Thái Hậu cùng bệ hạ, còn lại ai hắn cũng đều không cho mặt mũi, bà đương nhiên cũng thuộc về phạm vi "Ai" kia.

Mặc kệ trong lòng hận không thể bóp chết Thái Tử, bà vẫn phải giả bộ trước mặt mọi người, còn cần phải nỗ lực bảo trì vẻ mặt ôn nhu tươi cười. Không có biện pháp, ai bảo bà là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, trong kinh thành có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bà đâu.

Sau khi nội tâm mặc niệm "Ta là Hiền phi, ta khoan dung rộng lượng, ta không tức giận" mười lần, Hiền phi vừa định tỏ ý thân cận với Hoa Lưu Li, bỗng nhiên nghe thấy nha hoàn bên người Hoa Lưu Li thấp giọng kinh hô: "Các vị quý nhân đừng uống rượu, nô tỳ hoài nghi trong rượu có độc."

Lời vừa nói ra, có người thay đổi sắc mặt, còn có người không cẩn thận làm đổ ly rượu.

"Có độc?!" Người từ xưa đến nay luôn nhát gan là Ninh Vương ngay lập tức hất thùng rượu ra, thùng rượu đổ trên chén đĩa, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Tươi cười trên mặt Hiền phi dần dần trở nên cứng đờ, bà nắm chặt chén rượu, gằn từng chữ một nói: "Lời này là ý gì, rượu là bổn cung tự mình ủ ra, ý của ngươi là nói, bổn cung hạ độc Hoa huyện chủ sao?"

"Nô tỳ không dám." Diên Vĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống thỉnh tội.

"Nương nương, nha đầu này từ nhỏ đã đi theo thần nữ, vì thần nữ liên tục sinh bệnh, làm nha đầu này phải đi theo đại phu học chút dược lý." Hoa Lưu Li từ trên ghế đứng lên, vì động tác quá vội, thân thể hơi lung lay, phải dựa vào một vị cung nữ đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, "Thần nữ quản giáo không nghiêm, thỉnh nương nương thứ tội."

"Các ngươi chủ tớ tình thâm, nha đầu này quan tâm quá sẽ bị loạn, bổn cung tin tưởng nàng không có ác ý." Hiền phi có thể làm sao với đối phương bây giờ, còn không phải chỉ có thể tha thứ cho nàng. Nhưng vì chứng minh bà không có ý mưu hại Hoa Lưu Li, Hiền phi liền phái cung hầu đi mời ba vị thái y trong Thái Y Viện tới, để bọn họ chứng minh rượu không có vấn đề gì.

Bà ở trong cung nhiều năm, biết không ít âm mưu thủ đoạn, dù thật sự muốn hại người, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình động thủ.

Đôi chủ tớ này khẩn trương như vậy, xem ra trong lòng có khúc mắc với bà.

Ba vị thái y nghe nói trong cung hư hư thực thực phát sinh việc đầu độc, sợ tới mức nhanh chóng cầm lấy công cụ, một đường chạy chậm tới Lâm Thúy Cung.

Thấy bọn họ tới, Hiền phi xua tay miễn lễ cho bọn họ: "Các ngươi giúp bổn cung nhìn rượu trong ly của Hoa huyện chủ xem xem."

"Dạ."

Hiền phi nhìn thái y vây quanh, trong lòng ẩn ẩn có chút hả giận, đợi thái y chứng minh rượu của bà không có độc, bà là bị oan uổng, những lời đồn Hạo Nhi nhà bà khinh nhục huynh muội Hoa gia kia, chắc chắn sẽ tự biến mất.

"Đây là......"

"Đây là Tam Tức Tán, kiến huyết phong hầu kịch độc."

Hiền phi run lên, thanh âm đều run rẩy theo: "Ba vị đại nhân, lời này của các ngươi...... Là có ý gì?"

Ánh mắt ba vị thái y giờ phút này nhìn Hiền phi đã có chút không thích hợp, xem ra bọn họ cũng đã nghe qua lời đồn: "Trong chén rượu của Hoa huyện chủ có loại độc gọi là Tam Tức Tán, chỉ cần ăn vào, không đến mấy giây sẽ độc phát toàn thân mà chết." Loại độc dược này là do hậu cung tiền triều lưu lại, ở triều đại bây giờ, cũng có phi tần phạm vào tội lớn, uống độc này mà chết.

Tuy nhiên, loại độc này là bí dược trong cung, trong cung Hiền phi sao lại có nó?

"Tam, Tam Tức Tán?" Ninh Vương đã uống được nửa ly rượu, nghe lời này xong liền che lại cổ của mình, sắc mặt trắng bệch, "Bổn, bổn vương đã uống xong nửa ly, mau cứu bổn vương, mau!"
Thái y sắc mặt đại biến, ngay sau đó nghi hoặc nói: "Không đúng, nếu Vương gia đã uống xong Tam Tức Tán này trước khi hạ quan tới, giờ phút này chỉ sợ......"

Chỉ sợ đã sớm dạng chân chết thẳng cẳng rồi.

Bọn họ lại xem xét bầu rượu cùng rượu trong ly của những người khác, phát hiện trừ bỏ ly rượu kia của Hoa huyện chủ, những cái khác đều không có độc.

Nhóm thái y biểu tình càng thêm vi diệu, tuy rằng bọn họ đều biết, trong số những hoàng tử hiện nay, trừ Thái Tử ra thì Hoàng trưởng tử Anh Vương này là tôn quý nhất, nhưng bệ hạ hiện tại trẻ trung khoẻ mạnh, Thái Tử cũng đang tốt đẹp, Hiền phi lại gấp không chờ nổi mà trừ bỏ người nhìn không thuận mắt, đây có phải hay không có chút hồ đồ?

Đây chính là nữ nhi của Hoa gia a, cha người ta mới vừa lập được chiến công có thể lưu danh sử sách, ngươi lại dám gọi người tiến cung để hạ độc, đây là có bao nhiêu dũng khí a?!

"Độc không ở trong rượu, mà là ở trên chén rượu." Một vị thái y khác đeo bao tay, để một vị thái y khác đỡ mình, nhanh chóng đem chén rượu có độc kia bỏ vào trong hộp gỗ.

Thân là thái y, giữ lại vật chứng hạ độc, là trách nhiệm không thể lơ của hắn.

Chú ý tới động tác nhỏ của thái y, Hiền phi: "......"

Nghe thấy độc là ở trên chén rượu, trong lòng Hiền phi trào ra vô số ý niệm, cuối cùng toàn bộ hóa thành hoảng loạn, sợ hãi cùng phẫn nộ mà nghĩ, đến tột cùng là ai muốn hại bà cùng hài tử của bà?!

Hôm nay Hoa Lưu Li nếu như chết ở đây, không chỉ có bà xong rồi, Hạo Nhi xong rồi, toàn bộ Điền gia đều sẽ chịu liên lụy. Hoa gia khống chế mấy chục vạn đại quân làm thế nào có thể bỏ qua?

Đến lúc đó toàn bộ Đại Tấn sợ đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Quả là thủ đoạn vừa nham hiểm vừa ngoan độc, bà gắt gao cầm tay vịn ghế dựa, hít sâu hai ngụm, run rẩy nói: "Người tới, phong tỏa hiện trường, thông báo cho Đại Lý Tự an bài người qua đây."

"Mặt khác, an bài người tới chỗ bệ hạ cùng Thái Tử bẩm báo lại việc này." Nói xong đoạn này, Hiền phi phảng phất hao tổn hết hơn phân nửa sức lực, mắt bà đảo qua tất cả mọi người ở đây, tựa hồ muốn từ trên người bọn họ, tìm ra được chỗ khả nghi.

Là đối tượng bị hại, Hoa Lưu Li lung lay sắp đổ dựa vào trên người cung nữ, sau khi nghe thấy Hiền phi sai người đi Đại Lý Tự báo án, mới không dám tin tưởng mà mở miệng:

"Như, như thế nào sẽ có người muốn giết ta?"

Nàng cúi đầu nhìn Diên Vĩ đang quỳ trên mặt đất, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt cái trán, mềm mại ngã xuống.

"Huyện chủ!" Diên Vĩ thê lương mà khóc ra tiếng, vững vàng tiếp được Hoa Lưu Li vừa ngã xuống, "Huyện chủ, ngài không sao chứ?!"

"Mau đỡ huyện chủ vào trong tẩm điện." Hiền phi hiện tại nửa trái tim đã treo lên, thấy Hoa Lưu Li hôn mê bất tỉnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt khó coi, Hoa huyện chủ thân thể yếu ớt lại nhát gan, vạn nhất nàng ở nơi này ngất xỉu không dậy được, bà phải ăn nói với bệ hạ thế nào đây?

Mọi người thật cẩn thận mà đưa Hoa Lưu Li đến giường nằm, thái y duỗi tay bắt mạch, mày nhăn càng chặt: "Mạch tượng của huyện chủ hỗn loạn, hình như có chứng bất túc, hơn nữa bị kinh hách, cần phải chậm rãi điều trị mới tốt được."

Những người khác ở đây nghĩ, mặc kệ là ai phát hiện mình đã vòng một vòng ở quỷ môn quan, đều sẽ chịu kinh hách.

Đáng thương cho Hoa huyện chủ, vừa mới vào kinh đã bị phóng ngựa làm cho sợ tới mức sinh bệnh, thật vất vả mới dưỡng tốt thân thể một chút, đến chỗ Hiên phi thưởng mai lại thiếu chút nữa uống phải rượu độc.

Người ta thân thể không tốt, sống được đã thực gian nan, còn gặp phải nhiều xui xẻo như vậy, mẫu tử Hiền phi với Anh Vương cùng người ta bát tự hẳn là không hợp đi?

"Hiền phi nương nương." Ngũ hoàng tử đi đến bên người Hiền phi tinh thần đang không tập trung, thanh âm ôn hòa an ủi, "Ngài không cần lo lắng, Hoa huyện chủ sẽ không có việc gì."
Hiền phi miễn cưỡng nở ra nụ cười khó coi: "Hi vọng được như ngươi nói."

"Nương nương người trạch tâm nhân hậu, Hoa huyện chủ khẳng định sẽ tin tưởng, kẻ muốn hại nàng không phải là ngài." Ngũ hoàng tử đứng bên ngoài gian, cách màn lụa mông lung nhìn vào đám người chạy tới chạy lui trong phòng, "Đại Lý Tự Khanh nhất định sẽ tra ra kẻ chân chính ở đằng sau."

Hiền phi cười khổ, chuyện này nháo ra đến vậy rồi, mặc kệ hung thủ thật sự là ai, đều sẽ ảnh hưởng lớn đến bà với Anh Vương.

Đến bước này rồi, bà chẳng nhẽ còn không rõ, đây là âm mưu nhằm vào bà cùng Hạo Nhi.
Đông Cung.

Thái Tử mặt không biểu tình mà nghe mấy quan viên trong Thái Tử phủ lải nhải, dùng bút phác hoạ một con chó nhỏ ngây thơ chất phác ở trên giấy .

"Điện hạ, thần cảm thấy, chúng ta cần nghĩ cách thay thế thái thú Vĩnh Châu."

"Sao rồi, vị thái thú này làm không tốt?" Thái Tử ném bút xuống, nhận lấy khăn tay cung nữ đưa, xoa xoa tay, không nhìn quan viên đang nói chuyện.

"Điện hạ, không phải là hắn làm không tốt, mà là hắn làm quá tốt." Quan viên nói, "Người này ở phương diện cai quản địa phương phi thường có thủ đoạn, đất Vĩnh Châu phì nhiêu, là địa phương tốt. Nhưng thái thú Vĩnh Châu lại là người nhà ngoại của Tứ hoàng tử."

"Phụ hoàng dưới gối có năm nam ba nữ, dựa theo cách nói này của người, chỉ cần là quan viên có quan hệ với hoàng tử công chúa khác, cô đều phải đề phòng?" Thái Tử có chút không kiên nhẫn, "Ở trong mắt cô, quan viên tạo phúc một phương chính là quan tốt."

"Điện hạ, chư vương như hổ rình mồi, ngài chớ nên nhất thời mềm lòng......"

"Cô cũng không mềm lòng." Thái Tử nhìn chuyện quan viên nói, "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cô là Thái Tử Đại Tấn."

"Nhưng nếu thái thú Vĩnh Châu một lòng đề cử Tứ hoàng tử, sẽ bất lợi đối với chúng ta."

"Cô cùng lão tứ, ai mạnh hơn?"

"Thái Tử ngài anh minh nhân đức, Tứ hoàng tử không bằng được ngài."

"Làm một vị quan tốt yêu quý bá tánh, chẳng nhẽ sẽ không hiểu được điều này?" Thái Tử nhàn nhạt nói, "Nếu thật không hiểu, cô chỉ có thể biểu đạt tiếc nuối."

Mấy quan viên trong phủ Thái Tử trầm mặc, lần trước vị tham quan làm Thái Tử biểu đạt "Tiếc nuối" , kết cục phi thường thê thảm, thảm đến độ toàn bộ quan viên trong kinh thành không dám có một hành vi "thu đồ biếu kính" nào nữa.

Bọn họ không dám tiếp tục khuyên, sợ nếu tiếp tục khuyên ngăn, Thái Tử sẽ đối với bọn họ "biểu đạt tiếc nuối".

"Điện hạ." Thái giám Đông Cung vội vàng đi vào, thấy có quan viên đang ở trong phủ Thái Tử, dừng bước chân.

"Nói." Thái Tử thấy mấy thái giám đi đưa lễ vật cho Hoa huyện chủ này biểu tình có chút không đúng, phất tay để mấy quan viên rời đi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có người ở Lâm Thúy Cung của Hiền phi hạ độc, Hoa huyện chủ thiếu chút nữa bị hại."

Thái Tử mí mắt khẽ nhúc nhích: "Hoa huyện chủ thế nào?"

"May mà nha hoàn bên người Hoa huyện chủ tinh thông y lý, phát hiện ra, Hoa huyện chủ tránh được một kiếp. Chỉ là đã chịu kinh hách, đang ở Lâm Thúy Cung nghỉ ngơi."

"Đi thôi, đi Lâm Thúy Cung nhìn xem." Thái Tử chắp tay sau lưng, đi về phía ngoài điện.

Thời điểm Thái Tử đến Lâm Thúy Cung, người của Đại Lý Tự đã tới, những người tham gia yến hội thưởng mai lần này đều chưa rời đi.

Làm lơ những người liên can hành lễ với mình, Thái Tử đi về phía Hiền phi sắc mặt trắng bệch: "Hiền phi nương nương, Hoa huyện chủ thế nào?"

Phát sinh chuyện lớn như vậy, Hiền phi đã kiệt sức, nhưng ở trước mặt Thái Tử, vẫn muốn bảo trì hình tượng: "Thỉnh điện hạ yên tâm, huyện chủ uống thuốc xong liền ngủ rồi."

"Ân." Thái Tử hơi hơi gật đầu, "Ngươi xác định dược ngươi vừa đưa cho Hoa huyện chủ uống không có vấn đề?"

Hiền phi: "......"

Lời này của hắn là có ý gì, vũ nhục ai đây?

Hiền phi thực tức giận, nhưng bà vẫn bảo trì mỉm cười.

"Thỉnh Thái Tử yên tâm, dược không có vấn đề gì."

"Vậy thì tốt." Thái Tử vỗ vỗ tay, mấy cung nữ thái giám nâng sập mềm tới, sau đó nâng Hoa Lưu Li đang được vây kín mít lên sập.

"Thái Tử định mang Hoa huyện chủ đi đâu?"

Hiền phi sợ Hoa Lưu Li chết không minh bạch, đến lúc đó bà có một trăm cái mồm cũng đều nói không rõ, chạy nhanh lại ngăn Thái Tử, "Thái y nói, Hoa huyện chủ thân thể suy yếu, không nên hoạt động."

"Hiền phi nương nương, ngươi xác định muốn để cho Hoa huyện chủ ở lại Lâm Thúy Cung?" Thái Tử hơi hơi rũ mí mắt xuống, rõ ràng không có biểu tình gì, lại khiến người khác mơ mơ hồ hồ cảm giác được vài phần mỉa mai.

Hiền phi: "......"

Bà không dám xác định, bà hiện tại đang trong trạng thái hoảng sợ "người trong thiên hạ đều có khả năng hãm hại bổn cung".

A.

Thái Tử thu ánh mắt từ trên người Hiền phi về.

Đầu óc không tốt quả thực có khả năng di truyền, về sau lão đại nếu lại phạm lỗi ngốc gì đó, hắn sẽ tận lực ít nói hắn hai câu.

Đều là huynh đệ nhà mình, lòng đồng tình vẫn là nên có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro