Chương 62. Nghĩ muốn cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Đại Mạo quốc Lưu danh sĩ mang theo hai văn nhân khác vội vàng rời khỏi trà lâu, còn chưa đi xa, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân, còn có thanh âm trầm trồ khen ngợi của dân chúng.

Nam nhân kêu thảm thiết nằm trên mặt đất, bị một thiếu nữ thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược dẫm nát, thiếu nữ quát: "Đem túi tiền của bổn cô nương giao ra đây!"

Nam nhân run rẩy từ trong ngực lấy túi tiền ra, lại bị thiếu nữ dẫm lên hai chân.

Nhìn thấy trường hợp hung hãn như vậy, ba người đồng thời lui về sau vài bước, đổi đường khác chạy đi. Nhưng mà bọn họ còn chưa đi được quá xa, đã thấy mấy tiểu cô nương ăn mặc thập phần tinh xảo xinh đẹp đi tới, tùy ý để các nam nhân trên đường cái thấy rõ dung mạo, mạng che mặt cũng không đeo.

"Thật là đồi phong bại tục." Lưu danh sĩ vội vàng kéo tay áo che khuất hai mắt của mình, ở phía sau hai cái văn nhân trẻ tuổi đỏ mặt, một bên quay đầu đi, một bên lại nhịn không được hướng mắt dõi theo.

"Nữ tử sao có thể để cho ngoại nam thấy được dung mạo, phong tục Đại Tấn như thế, thế nhưng giống như chưa khai hóa." Lưu danh sĩ vô cùng đau đớn, tức giận đến nửa ngày không ăn được cơm.

Ban đêm đi ngủ, thế nhưng còn mơ thấy một cơn ác mộng bị thư sinh Đại Tấn vây quanh mắng, lại bị nữ nhân Đại tấn đè trên mặt đất.

Lưu danh sĩ lau mồ hôi trên trán, hoảng hốt nghĩ, Đại Tấn thật là một địa phương tà môn.

Hoa Lưu Li cũng nằm mơ cả đêm, nàng mơ thấy tiểu Thái Tử đứng trên đài ngắm cảnh trong cung, hắn đáng thương vô cùng mà nhìn nàng, phảng phất như bị vô số ủy khuất.

Bị ánh mắt như vậy nhìn thấy, Hoa Lưu Li nhịn không được tiến lên nói với hắn: "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Tiểu Thái Tử không nói lời nào.

"Ngươi muốn sao trên trời ta giúp ngươi hái, muốn ánh trăng ta cũng giúp ngươi lấy."

Tiểu Thái Tử vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, bỗng nhiên biến thành Thái Tử cao lớn tuấn mỹ, hắn ôn nhu mà nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp như có hang nghìn vì sao: "Ta muốn....."

Hắn hé miệng nói gì đó, Hoa Lưu Li lại nghe không rõ hắn nói gì.

Từ trong mộng tỉnh lại, nàng rầu rĩ ngồi trên giường, nhịn không được tự hỏi, Thái Tử ở trong mộng đến tột cùng là muốn cái gì a, chung quy nàng cảm thấy nếu không thỏa mãn yêu cầu của hắn, chính mình trong lòng vô cùng khó chịu.

"Quận chúa, sao ngài tỉnh sớm như vậy?" Ngọc Dung tay chân nhẹ nhàng nhấc lên màn lụa, đem một chiếc khan long ấm áp đưa tới trong tay Hoa Lưu Li.

"Mơ một giấc mộng, ngủ không được."

"Quận chúa mơ thấy cái gì?" Ngọc Dung hầu hạ nàng mặc quần áo mang giày.

"Không có gì." Hoa Lưu Li lắc đầu, rửa mặt xong nàng đi qua ngồi trước gương đồng, từ hộp trang sức lấy ra một chiếc phượng thoa, cầm trong tay thưởng thức một hồi rồi nói: "Hộp trang sức này là Thái Tử điện hạ đưa tới?"

"Đúng vậy, thời điểm phu nhân vừa trở về, cùng ngài đi đạo quán lễ bái, ngoại nhân thấy Thái Tử đồng hành cùng ngài, liền truyền ra vài tin đồn nhảm nhí." Ngọc Dung cho rằng Hoa Lưu Li đã quên lai lịch của hộp trang sức này, "Sau khi điện hạ biết được việc này, liên tiếp cho người tặng mấy tráp trang sức, đây là một hộp trong đó."

"Nga." Hoa Lưu Li có chút đăm chiêu.

Hai ngày sau, thi đình chính thức bắt đầu.

Thái Tử là người kế vị tương lai, cũng theo Xương Long Đế xuất hiện trên đại điện. Những thí sinh này đến từ những địa phương khác nhau, than phận cũng đều không giống nhau.

Vì không làm cho thí sinh có gánh nặng tâm lý, Xương Long Đế cũng không đi xuống xem bọn họ làm bài như thế nào. Thái Tử lại bất đồng, hắn thường thường đi bộ vài vòng xung quanh các thí sinh, bộ dáng thập phần nhàn nhã.

Buổi sáng thi xong, từ trong cung thống nhất cung cấp ngọ thiện*, dựa theo quy củ trước kia, phần lớn là đồ ăn thanh đạm, vốn đã khẩn trương, các thí sinh cũng ăn không được bao nhiêu thứ.

Nhưng lần này thí sinh vận khí tương đối tốt, Thái Tử cố ý hạ lệnh, vì bọn họ gia tăng vài món ăn. Các thí sinh vốn đang khẩn trương, ngửi được mùi thơm, rốt cuộc cũng có cảm giác đói khát.

"Hoa huynh, thật khéo, đây đều là đồ ăn ngươi thích." Diêu Tùng Bách cùng Hoa Trường Không ngồi một chỗ, mở ra hộp đồ ăn thì thấy, nhỏ giọng hướng Hoa Trường Không trêu ghẹo nói, "Đây là điềm báo tốt."

Hoa Trường Không cũng không nghĩ tới, Thái Tử phái người đưa tới những hộp đồ ăn này, cơ hồ tất cả đều là món mình thích ăn, hơn nữa còn có vài món ăn không có dầu mỡ.

Một ít học sinh nghèo vì vào kinh tham gia khoa cử, ngày thường trải qua thập phần khổ hạnh, nếu đột nhiên ăn đồ ăn mùi vị quá nặng, có khả năng sẽ bị tiêu chảy, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến việc phát huy khả năng của họ trong kỳ thi. Cho nên trong cung khi chuẩn bị đồ ăn cho thí sinh, đều sẽ cố ý tránh đi những đồ ăn nhiều dầu mỡ.

"Đây là điềm báo tốt cho tất cả chúng ta." Hoa Trường Không cười nói, "Thái Tử cố ý cho chúng ta thêm đồ ăn, huynh nói có phải hay không là điềm tốt?"

"Hoa huynh nói có lý." Học sinh quen biết với Hoa Trường Không đều cười xác nhận, phần lớn đều là con nhà giàu, đối với bọn họ mà nói, có thể tham gia thi đình cũng đã đạt được mục đích, cho nên tâm thái rất là vững vàng.

Lâm Sâm trầm mặc ngồi trong một góc, nhìn nhóm người Hoa Trường Không náo nhiệt, trong lòng có chút hâm mộ. Lúc trước chính mình nếu như không cự tuyệt lời mời của bọn họ, giờ phút này hẳn là đang cùng bọn họ nói giỡn, mà không phải như bây giờ, một mình ngồi trong một góc.

Học sinh hàn môn hắn chướng mắt, con cháu vọng tộc gửi lời mời lại bị hắn đích thân cự tuyệt. Trong lúc nhất thời, Lâm Sâm có chút nản long thoái chí, cảm thấy chính mình bị những thí sinh này xa lánh.

Buổi chiều thi đình còn chưa kết thúc, Thái Tử ở dưới cái nhìn giận dữ của Xương Long Đế , quang minh chính đại đi ra ngoài. Hắn cưỡi ngựa ra cung, quả nhiên ở cửa cung nhìn thấy người Hoa gia.

Ngoại trừ người Hoa gia, còn có người nhà của vài thí sinh. Những người này đều là những nhân vật có uy vọng ở kinh thành, thấy Thái Tử phát hiện bọn họ canh giữ ở ngoài cửa, đều có chút ngượng ngùng, đỏ mặt tiến lên hành lễ.

"Chư vị không cần đa lễ." Thái Tử mỉm cười nói, "Các quý công tử đáp đề như thế nào cô không rõ lắm, bất quá dáng vẻ đều thực xuất chúng, các vị đại nhân không cần lo lắng."

"Đa tạ Thái Tử điện hạ." Những người này vô cùng cảm kích nói tạ ơn, trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Thái Tử nhìn thấy bọn họ canh giữ ở bên ngoài, không chỉ không có trách cứ bọn họ, còn chủ động nói với bọn họ tình huống các thí sinh?

Thái Tử ôn nhu săn sóc như vậy, bọn họ có chút không quen.

Ứng phó xong những người này, Thái Tử thúc ngựa đi đến trước mặt người Hoa gia, còn không đợi bọn họ hành lễ, liền xoay người xuống ngựa nói: "Hai vị tướng quân không cần đa lễ."

Hắn hướng Hoa Lưu Li cho một ánh mắt, Hoa Lưu Li ngầm hiểu mà lên ngựa, chạy theo sau Thái Tử một đoạn đường, mới xuống ngựa nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, gia huynh biểu hiện như thế nào?"

Thái Tử theo Hoa Lưu Li cùng xuống ngựa, đem dây cương ném cho người hầu hạ đằng sau: "Cô lo lắng ảnh hưởng Hoa tam công tử phát huy, chỉ nhìn sơ vài lần. Cô cho rằng, với tài hoa của Hoa tam công tử, lấy ba vị trí đứng đầu sẽ không có vấn đề gì." Hắn ôn nhu cười, "Giữa trưa cô cho người bỏ thêm vài món ăn, Hoa tam công tử ăn hết hơn phân nửa, chứng minh hắn đối với cuộc thi buổi chiều rất tự tin, cho nên ngươi không cần lo lắng."

"Đa tạ điện hạ." Nội tâm Hoa Lưu Li nháy mắt buông lỏng. Nàng mò mẫm trong ngực, lấy ra một chuỗi vòng ngọc thạch: "Cái này tặng điện hạ."

"Đây là?" Thái Tử duỗi tay tiếp nhận, chuỗi ngọc mỗi một hạt đều được chế tác từ ngọc thạch tốt nhất, trên những viên ngọc nhỏ như vậy, thế nhưng còn điêu khắc đủ loại hoa văn ngụ ý cát tường, coi như khó được trân phẩm.

"Trong quân có vị tướng tổ tiên là thợ điêu khắc ngọc, ngày thường mọi người nếu có nguyên liệu tốt, đều cho hắn khắc chút đồ vật." Hoa Lưu Li ho khan một tiếng, "Năm trước thần nữ có được vài thứ tốt, liền để cho hắn giúp thần nữ điêu khắc một ít đồ vật tặng người nhà. Thúc thúc ấy nói nhất định phải cho hôn phu tương lai của thần nữ một kiện đồ vật, liền đưa thêm cái vòng tay này."

Nói đến đây, Hoa Lưu Li bất đắc dĩ cười nói: "Chính là thần nữ nào có hôn phu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy điện hạ đeo cái này nhất định rất đẹp. Điện hạ tặng thần nữ nhiều đồ như vậy, thần nữ cũng chưa từng đích thân đáp lễ."

"Lưu Li sớm đã đưa cô đáp lễ." Thái Tử nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, cười nói.

Hoa Lưu Li nghi hoặc, nàng tặng lúc nào?

Giữa lúc nàng ngây người, Thái Tử đem ngọc châu đưa đến trước mặt nàng.

"Điện hạ?" Hoa Lưu Li khó hiểu nhìn Thái Tử, "Ngài không thích cái này?"

"Cô thực thích." Thái Tử nhẹ nhàng thở dài, "Nhưng cái này là cho phu quân tương lai của Lưu Li, cô sao có thể đoạt của người?"

"Cái gì phu quân không phu quân, bất quá thúc thúc ấy nói đùa vài câu thôi." Hoa Lưu Li lấy vòng ngọc trong lòng bàn tay Thái Tử, nắm lấy cánh tay hắn, xuyên vòng ngọc vào cổ tay hắn, "Điện hạ thích là được, những cái khác đều không quan trọng."

Quả nhiên người lớn lên đẹp, tay cũng đẹp như vậy. Ngọc châu đeo ở trên cổ tay Thái Tử, thoạt nhìn đẹp hơn không ít.

"Vòng tay là Lưu Li thay cô đeo lên," Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li cười, "Cô sẽ không hoàn lại."

"Hoàn cái gì hoàn, đồ vật đã tặng đi, nào có đạo lý đòi lại." Hoa Lưu Li bật cười, "Điện hạ, thần nữ là loại người lật lọng lại keo kiệt thế sao?"

"Không phải." Thái Tử cười càng thêm ôn nhu, "Là cô lòng dạ tiểu nhân."

"Không có việc gì, thần nữ sẽ không để trong lòng." Hoa Lưu Li sờ sờ đầu ngựa, "Điện hạ, đêm qua thần nữ mơ thấy người."

Thái Tử vuốt chuỗi ngọc trên cổ tay: "Mơ thấy cô cái gì?"

"Thần nữ mơ thấy tiểu Thái Tử đứng trên đài ngắm cảnh, đáng yêu cực kỳ. Thần nữ hỏi người muốn cái gì, người cái gì cũng không nói, thần nữ dỗ dành người rất lâu, đến thời điểm người nguyện ý mở miệng, mộng liền tỉnh." Nói đến đây, Hoa Lưu Li vuốt cằm, tò mò hỏi Thái Tử, "Điện hạ, ngài có nghĩ muốn cái gì không?"

"Cô khi còn nhỏ, nhìn thấy huynh đệ khác có mẫu phi, nghĩ tới mẫu phi nếu còn sống, sẽ là bộ dáng gì?" Thái Tử cười cười, "Bất quá càng lớn, phụ hoàng đối với cô rất tốt, ý nghĩ này liền dần dần phai nhạt.

"Vậy hiện tại, có nghĩ muốn cái gì không?"

Thái Tử lẳng lặng nhìn Hoa Lưu Li, một lát sau cười nói: "Có."

Chính là cái ánh mắt này, chính là cái ánh mắt này!!

Thái Tử hiện tại, tựa hồ cùng Thái Tử trong mộng trùng khớp với nhau, tuy rằng Thái Tử trong mộng ủy khuất, Thái Tử trước mắt lại đang cười, nhưng Hoa Lưu Li cảm thấy, ánh mắt của bọn họ tương tự như vậy.

"Là cái gì?"

Gió nổi lên, thổi bay vạt áo Thái Tử.

Hắn duỗi tay giúp Hoa Lưu Li vuốt lại tóc mai bị gió thổi loạn, ôn nhu cười nói: "Rồi ngươi sẽ biết."

Hoa Lưu Li duỗi tay che ngực, cảm giác như bị móng vuốt mèo con nhẹ nhàng cào một cái, giống như còn bị liếm liếm một chút, có điểm........Kỳ quái?

Tiểu cô nương mười lăm tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, toàn thân đều là hương vị tươi trẻ.

Chỉ cần nghĩ đến có khả năng làm nàng khó xử, làm nàng nhíu mày, hắn liền luyến tiếc.

Thái Tử nhịn không được cười khẽ ra tiếng, cong ngón trỏ nhẹ nhàng điểm điểm giữa trán nàng: "Lưu Li.....Còn nhỏ đâu."

Trên trà lâu, Tạ Dao mặt vô biểu tình mà nhìn một màn này, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến chảy máu. Nàng lạnh mặt di chuyển tầm mắt, nói với tỳ nữ bên người: "Ta nghe nói trong kinh thành, có một sát thủ rất lợi hại, tên là Ngũ Tam?"

Tỳ nữ gật đầu xác nhận.

"Ngươi nghĩ cách liên hệ sát thủ này." Trong mắt Tạ Dao tràn đầy sát ý âm lãnh, "Ta muốn mạng của Hoa Lưu Li."

"Chỉ cần có thể giết nàng, bao nhiêu tiền cũng được."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngũ Tam: Nghiệp sát thủ đã chấm dứt, không cần tìm ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro