Chương 63. Đại Mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Tỳ nữ đi liên hệ sát thủ, hai ngày sau mang cho Tạ Dao hồi đáp.

"Tiểu thư, ngài bảo nô tỳ đi liên hệ sát thủ, có tin tức." Tỳ nữ đứng trước mặt Tạ Dao, trên mặt không có sự vui mừng sau khi hoàn thành việc lớn, chỉ có sợ hãi thấp thỏm bất an.

"Bọn họ bên kia nói như thế nào?"

"Người liên hệ nói, kinh thành không có sát thủ."

"Có ý gì?!" Tạ Dao tay run lên, thiếu chút nữa vẽ lệch lông mày, nàng buông chì kẻ lông mày, mặt không chút thau đổi nói, "Bọn họ không muốn nhận?"

"Mấy tháng trước, kinh thành phát sinh vài vụ ám sát, triều đình hạ lệnh tra rõ, nhóm sát thủ trốn chui trốn lủi, tổ chức sát thủ bị triều đình một lưới bắt hết. Dư lại mấy con cá lọt lưới, hiểu được làm sát thủ không có tiền đồ gì, liền chuyển nghề làm cái khác luôn rồi." Tỳ nữ càng nói càng nhỏ giọng, nàng sợ Tạ Dao tức giận, khống chế không được lui về sau một bước.

Tạ Dao nhớ tới mấy tháng trước, nàng xác thật nghe được tin tức về sự kiện ám sát ở kinh thành, nàng nhìn tỳ nữ sắc mặt hoảng sợ: "Sát thủ tên Ngũ Tam kia, có thể liên hệ không?"

Tỳ nữ lắc đầu: "Người liên hệ nói, Ngũ Tam có lẽ sớm đã chết, đã mấy tháng không có nghe được tịn tức của hắn."

"Ta biết rồi." Tạ Dao mặt không chút thay đổi mà nghĩ, nếu ông trời muốn Hoa Lưu Li sống thêm mấy ngày, nàng sẽ nhẫn nại thêm mấy ngày. Đợi khi phụ thân vào kinh, nàng lại nghĩ biện pháp khác.

"Kiếm tiền thật khó a." Tuy còn chưa vào mùa hạ, Ngô Sơn đã mặc áo ngắn tay, ngồi trước sạp tiếp đón khách nhân.

"Lão bản, thịt dê nhà ngươi bán, như thế nào chỉ có hai miếng, cách vách so với ngươi còn nhiều hơn hai miếng, lại rẻ hơn một văn tiền." Một khách nhân bưng bát, bất mãn oán giận, "Ngươi không thể làm ăn như vậy được."

"Ngại ít?" Nữ nhân đứng sát cái bàn thuận tay cầm lấy con dao trên bàn, hướng khách nhân đi tới.

"Có gì từ từ nói, đừng động dao a." Khách nhân khiếp sợ.

"A." Nữ nhân cười lạnh một tiếng, chỉ thấy ánh dao chợt lóe, lả tả hai tiếng, hai miếng thịt dê đặt ở trước mặt, nháy mắt biến thành hơm mười miếng thịt dê lớn nhỏ giống nhau, rải đều trên bát mì.

"Mười mấy miếng thịt, đủ rồi sao?" Nữ nhân vung dao chặt mạnh lên thớt, ánh mắt sắc bén.

"Đủ, đủ rồi." Khách nhân sợ tới mức rụt rụt cổ, cầm lấy chiếc đũa cúi đầu ăn, lúc trả tiền hướng nữ lão bản dựng thẳng lên ngón tay cái nói: "Lão bản hảo đao pháp."

Ngô Sơn đem tiền đồng khách nhân trả bỏ vào trong tủ khóa, lặng lẽ bỏ them vào trong nồi một muôi nước nóng.

Trời càng lúc càng nóng, khách nhân đến ăn mì cũng ít hơn, Ngô Sơn ngồi trên ghế gấp, nói với nữ nhân đang cúi đầu lột tỏi: "Chúng ta tháng này lời bao nhiêu bạc?"

"Trừ đi tiền mua các loại nguyên liệu, tháng này chúng ta lỗ một lượng bạc." Ngô Tư xụ mặt nói, "So với tháng trước thì tốt hơn, tháng trước chúng ta lỗ năm lượng bạc."

Hai người liếc nhau, đồng thời thở dài, sinh hoạt như người bình thường thật khó a.

Ngày ấy sau khi cùng công tử tách ra, bọn họ không lập tức trở về kinh thành, mà ở trong một phòng nhỏ ở nông thôn một đoạn thời gian, thời điểm quay trở lại kinh thành, lại nghe tin tổ chức đã bị một lưới bắt hết. Ly kỳ nhất chính là, hai vị quận chúa bị bọn họ bắt đi, đã sớm được cứu trở lại.

Về phần đội ngũ của công tử bị phát hiện như thế nào, con tin lại được cứu ra sao, bọn họ không dám đi thăm dò, cũng không muốn đi thăm dò.

Mấy người tính toán một phen, quyết định sẽ trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, liền mở quán ăn này.

Sau khi mở quán ăn, bọn họ mới phát hiện cuộc sống như vậy cũng không dễ dàng. Yêu cầu thức khuya dậy sớm thì thôi, còn thường xuyên phải ứng phó với các loại kỳ ba khách nhân, nếu không phải bọn họ đã sớm rửa tay gác kiếm, thì kết cục của những người này, chắc chắn sẽ là đầu lìa khỏi cổ.

"Lão bản." Một lão nhân mặc áo choàng cũ đi vào quán, "Cho ba bát mì, năm chiếc bánh bao."

Ngô Sơn nhìn hắn một cái: "Không có."

"Vậy bốn bát mì, năm chiếc màn thầu."

Ngô Tư mặt vô biểu tình hừ lạnh: "Cũng không có."

Lão nhân ha hả cười: "Nghe nói trong nhà lão bản có một món đồ cổ giá trị liên thành, có vị khách nhân ra giá ba van lượng, lão bản có bằng lòng bán hay không?"

"Đồ cổ đã sớm ném hỏng rồi, hiện tại không bán, về sau cũng không bán." Ngô Sơn ném chiếc khăn lau lên bàn, "Người đừng đến nữa."

Lão nhân cầm lên một nắm hạt đậu trên quầy, từ tốn ăn: "Khách nhân nói, chỉ cần các ngươi nguyện ý bán, có thể trả thêm tiền."

Ngô Tư đi ra cửa treo lên biển đóng cửa tiệm, xoay người nhìn lão nhân cười lạnh nói: "Hiện giờ đã sớm không làm buôn bán này, tình cảnh trước mắt này, ai còn muốn làm công việc này nữa?"

"Ta biết các ngươi hiện tại chỉ muốn trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, nhưng các ngươi ngày xưa là cỡ nào phong cảnh, hiện giờ mỗi ngày kiếm mấy đồng bạc lẻ, lại có ý tứ gì?" Lão nhân nhỏ giọng nói, "Lần này chính là một khách hàng lớn, ra tay rộng rãi, chỉ cần các ngươi đi giết một nữ nhân."

"Giết ai?" Ngô Sơn thuận miệng hỏi một câu.

"Nữ nhi của Hoa Ứng Đình, Hoa Lưu Li."

Ngô Sơn cùng Ngô Tư đồng thời dừng lại, Ngô Tư xoay người mở cửa quán, duỗi tay chỉ ra bên ngoài nói: "Ngươi đi đi, về sau không cần đến đây nữa."

Lão nhân nói: "Các ngươi thật sự muốn làm người bình thường cả đời?"

Ngô Sơn xụ mặt: "Làm một con chuột hơn hai mươi năm, giờ làm người rất tốt."

Lão nhân không chớp mắt nhìn quán mì, còn có bát đũa khách nhân đã dùng qua chưa kịp thu dọn trên bàn, bỗng nhiên cười nói: "Như vậy cũng tốt, về sau ta sẽ không đến tìm các ngươi nữa."

Hắn xoay người đi tới cửa, thấy vài người trong quán đều nhìn mình, bõng nhiên nói: "Mấy ngày trước ta thu được tin tức, không biết là thật hay giả. Ở Vĩnh Châu có vị công tử, bởi vì buôn bán thương phẩm bị cấm, bị ngân giáp vệ của Đông Cung bắt được, ít ngay nữa sẽ bị áp giải vào kinh."

Vài người trong quán đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Vốn muốn kiếm chút tiền giới thiệu các ngươi cửa buôn bán này làm lộ phí rời khỏi kinh thành, giờ các ngươi không muốn nhận, tối nay ta liền rời khỏi kinh thành." Lão nhân cười cười, "Lộ dẫn* hộ tịch đều đã chuẩn bị tốt."

*lộ dẫn: ý là lộ trình rời đi.

Ngô Sơn gật đầu với hắn: "Bảo trọng."

Lão nhân chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra cửa, hòa vào giữa dòng người.

Hai canh giờ sau, Kinh Triệu Phủ nhận được báo án, có một lão nhân chết trên đường cái. Nguyên nhân tử vong rất đơn giản, không cẩn thận té ngã trên mặt đất, đầu đập vào mái hiên bị vỡ, không đợi đại phu đến đã tử vong.

Bởi vì lão nhân không có người nhà, thi thể bị đưa tới nghĩa trang, do Kinh Triệu Phủ tiến hành hỏa táng mai táng.

"Tiểu thư, vì sao phải an bài người của chúng ta, giết người liên hệ kia?"

"Chỉ có người chết, mới có thể giữ bí mật."

Tạ Dao ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, nhẹ giọng hỏi tỳ nữ: "Ngươi nói, ta đẹp không?"

"Tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên."

"Thế nhưng Thái Tử biểu ca vì sao không thích ta?" Tạ Dao bỗng nhiên cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng, "Không quan hệ, hắn sớm muộn gì cũng thành người của ta."

Nếu như nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.

Ngự thư phòng, Xương Long Đế lật xem tập bài thi ngày thi đình. Lần này có hơn ba trăm thí sinh tham gia thi đình, ông không thể xem hết toàn bộ, cho nên ngoại trừ mười cái tên do quan chủ khảo đề cử, những cái khác là tùy ý chọn ra vài cái tên.

"Bài thi này viết đến thập phần xuất sắc, có thể lựa chọn là người xuất sắc nhất." Xương Long Đế đem bài thi tốt nhất rút ra, cố ý vẽ lên một vòng tròn. Vẽ xong, ông cười tủm tỉm hỏi Thái Tử đang phê duyệt tấu chương: "Nguyên Tố, con xem người giải bài thi này, có thể là tam cữu cữu tương lai của con hay không?"

"Nếu như không phải, phụ hoàng sẽ vì nhi thần, đem hắn đề bạt thành Trạng Nguyên?" Thái Tử tựa hồ cảm thấy viết có chút mệt, buông bút lắc lắc tay, thấy Xương Long Đế nhìn mình, lại lắc lắc.

Ngọc châu trên vòng tay va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lạch cạch.

"Ngươi nghĩ thật tốt, khoa cử liên quan đến giang sơn xã tắc, há có thể xem như trò đùa." Xương Long Đế đem bài thi xuất sắc nhất đặt riêng trong một cái khay, "Đương nhiên là không được."

"Vậy là được." Thái Tử đứng dậy đi đến trước ngự án, vươn tay thay chén trà mới cho Xương Long Đế, thuận tiện nhìn bài thi được Xương Long Đế đánh giá xuất sắc nhất, "Nhi thần cũng không để ý Hoa Trường Không thi tốt hay không."

"Phải rồi, ngươi chỉ nghĩ muốn cưới muội muội người ta." Xương Long Đế thấy Thái Tử đem cánh tay duỗi tới duỗi đi trước mặt ông, lúc thì châm trà cho ông, lúc lại giúp ông sửa sang lại tấu chương bị đảo loạn, nhịn không được nói, "Lại ở bên ngoài gây ra tai họa?"

Hài tử quá lười không tốt, vừa cần mẫn một chút, ông lại lo lắng hắn có phải hay không gây họa, thật là tâm tình phức tạp lại mâu thuẫn.

"Phụ hoàng, nhi thần gần đây cũng chưa làm cái gì." Thái Tử quơ quơ cổ tay, ngọc châu lại phát ra tiếng vang lạch cạch.

"Đừng lắc lư, trẫm nhìn choáng váng đầu." Xương Long Đế liếc thấy trên cổ tay Thái Tử nhiều thêm chiếc vòng ngọc, nhịn không được cười nói, "Ngươi ngày thường không phải ghét nhất mang mấy thứ này trên tay, ngại khó chịu?"

Thái Tử có một đôi tay sạch sẽ, cũng không đeo nhẫn hay ngọc ban chỉ. Ngay cả phật châu do cao tăng đưa tặng, cũng bị hắn bỏ xó, chưa từng mang lên người.

"Vòng tay khác nhi thần không thích, nhưng vòng tay này bất đồng." Thấy Xương Long Đế rốt cuộc chú ý vòng tay của mình, Thái Tử cảm thấy mỹ mãn cười, "Đây là con dâu tương lai của ngài tặng cho nhi thần."

Xương Long Đế: "......"

Ngoài miệng nói đến vui vẻ, có bản lĩnh đem người cưới vào cung, ngầm nói thích thì có ý tứ gì.

Khoe xong vòng tay, Thái Tử cũng không nghĩ giúp Xương Long Đế phê duyệt tấu chương: "Phụ hoàng, sứ thần Đại Mạo đã vào kinh mấy ngày, người có từng gặp mặt bọn họ?"

"Làm sao, bọn họ sai người tặng lễ cho ngươi?" Xương Long Đế hỏi.

"Quả thật có người tặng lễ." Thái Tử cười như không cười nói, "Không chỉ có nơi này của nhi thần thu lễ, chỉ sợ các huynh đệ tỷ muội khác của nhi thần cũng thu không ít thứ tốt."

"Bọn họ nguyện ý đưa, ngươi thu là được." Xương Long Đế nói, "Về phần có gặp hay không, khi nào gặp, là việc của trẫm. Chuyện bên ngoài, ngươi làm chủ là được, có nháo đến quá phận, ngươi cứ việc thu thập, trậm chịu trách nhiệm thay ngươi."

"Nhi thần cũng cảm thấy, phụ hoàng trăm công nghìn việc, nào có nhàn rỗi cả ngày tiếp kiến những sứ thần này, để quan viên Lễ Bộ xử lý là đủ rồi." Thái Tử nói, "Cũng không phải quốc chủ của bọn họ đến, không cần cho bọn họ quá nhiều mặt mũi."

Người cũng tốt, quốc gia cũng vậy, ở trong mắt bọn họ nếu tiếp đãi quá mức long trọng, lại thành mềm yếu. Thực lực Đại Tấn cường thịnh, thái độ lãnh đạm một chút, bọn họ ngược lại kinh sợ nhiều hơn.

Có lẽ, đây là nhân tính.

Sáng sớm thức dậy, Hoa Lưu Li phát hiện trong nhà nhiều hơn mấy rương hậu lễ: "Ai đưa tới?"

"Người đứng đầu sứ thần Đại Mạo quốc, Tam hoàng tử Đại Mạo phái người đưa tới." Vệ Minh Nguyệt đem danh mục quà tặng đặt sang một bên, ngữ khí nhàn nhạt, "Đoàn sứ thần Đại Mạo vào kinh đã bảy ngày, bệ hạ vẫn luôn không tuyên bọn họ vào gặp, trong lòng bọn họ đang hốt hoảng đây mà."

"Đại Mạo quốc?" Hoa Lưu Li nhớ tới cái người tự xưng là Thái sư Thái Tử Đại Mạo quốc Lưu đại nhân, hừ lạnh một tiếng.

Mấy ngày trước bọn họ còn cười nhạo Đại Tấn có nữ tướng quân, giờ mới qua mấy ngày, liền cầu tới trước mặt bọn họ. Nàng đá đá cái rương: "Mẫu thân, nữ nhi không thích mấy thứ này, phái người đưa trả lại thôi."

Vệ Minh Nguyệt nhìn nữ nhi, không hỏi nàng lý do, gật đầu nói: "Theo ý con."

Đoàn sứ thần Đại Mạo đợi ở biệt quán đã nhiều ngày đứng ngồi không yên, từ khi Kim Phách bị đánh đến không có lực đánh trả, bọn họ liền lo lắng Đại Tấn nhớ tới những ân oán ngày trước, quay đầu tấn công quốc gia của bọn họ.

Thời điểm bọn họ mới vào kinh, quan viên tiếp đãi ở biệt quán đối với bọn họ vô cùng khách khí, bọn họ mới vừa buông lỏng tâm tình không quá hai ngày, lại phát hiện Hoàng đế Đại Tấn tựa hồ không có ý tiếp kiến bọn họ. Bọn họ nhất thời bối rối, đưa tặng hậu lễ cho vài vị hoàng tử điện hạ, cũng không nhận được một câu trả lời thuyết phục.

Cuối cùng bọn họ thật sự không còn cách nào, đành phải đưa tặng hậu lễ cho một ít trọng thần trong triều, nhưng là những quan viên này giảo hoạt cực kỳ, nói đến một cái so với một cái càng dễ nghe, lại cũng không ai cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.

"Điện hạ." Một thuộc hạ sắc mặt kinh hoảng đi đến trước mặt Tam hoàng tử Đại Mạo, "Chúng ta đưa lễ đến phủ Hoa tướng quân, đều bị trả lại."

"Cái gì?" Tam hoàng tử sắc mặt trắng bệch, Hoa tướng quân là võ tướng lợi hại nhất Đại Tấn, hắn không muốn thu lễ vật của bọn họ, bên trong có phải hay không ám chỉ cái gì?

"Các ngươi có nghe ngóng được, tướng quân phủ vì sao lại trả lại lễ vật?"

Thuộc hạ mờ mịt lắc đầu, áy náy nói: " Thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy hai vị tướng quân, bất quá thuộc hạ nghe được một tin tức. Chiều nay, nữ nhi Hoa tướng quân sủng ái nhất đi đến sân đá cầu xem thi đấu đá cầu, chúng ta có thể nhân cơ hội này tiếp cận nàng."

"Nàng là nữ tử, các ngươi thân là ngoại nam, làm sao có thể tiếp cận nàng?" Tam hoàng tử trong lòng rầu rĩ, sớm biết rằng có ngày hôm nay, hắn nên dẫn theo một muội muội đến đây.

"Điện hạ, quy củ Đại Tấn bất đồng với chúng ta, bọn họ cũng không kiêng dè nữ tử cùng ngoại nam gặp mặt." Thuộc hạ nói, "Ngay cả trận thi đấu đá cầu chiều nay, cũng là nữ tử thi đấu với nhau."

"Nữ nhân sao có thể đá cầu?" Tam hoàng tử thập phần kinh ngạc, trầm tư một lát rồi cắn răng nói: "Một khi đã như vậy, ta tự mình đi tìm Hoa gia tiểu thư, bày tỏ thành ý của Đại Mạo ta."

Người Đại Mạo quốc lại vội vàng đi hỏi thăm vị Hoa gia tiểu thư này yêu thích cái gì, ai ngờ ngoại trừ tin tức nàng bệnh tật ốm yếu, lại thập phần được Thái Hậu trong cung yêu thích, thì cái gì cũng không hỏi được.

"Điện hạ, thuộc hạ nghe được một ít tin tức."

"Nói."

"Tục truyền Phúc Thọ quận chúa từng vì một vị nhạc công dung mạo xuất chúng, ở nhạc phường cùng một vị quận chúa khác nháo đến thập phần không thoải mái. Cho nên thuộc hạ cho rằng, lúc vị quận chúa này đối mặt với nam tử mạo mỹ*, có lẽ sẽ dễ nói chuyện một chút."

*nam tử mạo mỹ: người đàn ông đẹp trai.

Lớn lên đẹp mắt Tam hoàng tử: "......."

Chẳng lẽ bọn họ đã lưu lạc đến mức bán rẻ nam sắc sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Mạo: Tuy rằng chúng ta xem thường nữ nhân, nhưng chúng ta cũng co được giãn được.

A Ngõa: Một người từng dùng mỹ nam kế với Phúc Thọ quận chúa, còn ngồi trong nhà lao Đại Lý tự đây này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro