Chương 65. Quận chúa nhà ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Hạ Viễn Đình tuy rằng không đoán được thân phận của nam nhân đột nhiên xuất hiện này, nhưng hắn cảm giác được nam nhân này không hề thân thiện.

"Ta!" Gia Mẫn đứng ra, "Hắn là biểu ca của ta, cùng Phúc Thọ quận chúa....... Quan hệ rất tốt."

Nói xong câu đó, Gia Mẫn cảm giác Thái Tử biểu ca liếc mắt nhìn mình một cái, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc vừa lòng.

Hừ, nam nhân.

Trong nháy mắt, Diêu GIa Mẫn cảm thấy mình đã nhìn thấu nam nhân trên thế gian.

"Không biết công tử là....."

"Danh tự không quan trọng, không đáng nhắc đến." Thái Tử ngắt lời Hạ Viễn Đình, "Ta nghe nói quý quốc có tập tục, ngoại nam không thể cùng nữ tử bắt chuyện, nếu có hành vi này, sẽ bị coi là càn rỡ. Tam điện hạ thân phận tôn quý, hành sự ngược lại có phong cách Đại Tấn ta, xem ra ngươi đối với những lễ nghi quy củ của quý quốc chính là khịt mũi coi thường."

Hạ Viễn Đình đã có thể khẳng định, vị công tử mặc hoa phục này có địch ý với bản thân. Hơn nữa trong lời nói, cũng không bất kỳ sự cố kỵ cùng cung kính nào đối với Tam hoàng tử Đại Mạo hắn. Bởi vậy có thể thấy được, thân phận của người này cũng không tầm thường.

"Vị công tử này thật biết nói đùa." Lưu danh sĩ ý thức được không ổn, vội vàng tiến lên nói: "Tục ngữ nói nhập gia tùy tục, chúng ta tới quý quốc, tự nhiên hết thảy hành sự dựa theo phong tục quý quốc."

Đại Tấn ta nhưng không có phong tục chủ tử nói chuyện, tùy tùng lại nói chen vào." Thái Tử biểu tình nhàn nhạt.

"Hạ quan là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Mạo, Thái sư Thái Tử." Lưu danh sĩ ở Đại Mạo được vô số thư sinh tôn sùng kính trọng, sao có thể chịu đựng người khác xem hắn như nô tài thấp hèn mà đối đãi.

"Nga." Thát Tử mặt vô biểu tình mà a một tiếng, lại không có nói thêm câu nào.

Tới, tới, Thái Tử coi thường phép tắc tức chết người không đền mạng lại tới nữa. Từng bị vẻ mặt này của Thái Tử làm tức chết Gia Mẫn, thấy Thái Tử đi tức chết người quốc gia khác, thế nhưng mạc danh có chút tiểu hưng phấn.

Nga cái gì nga?

Dựa theo thói quen trước đây, không phải nên nói hai câu " Nghe danh đã lâu, nguyên lai là Lưu danh sĩ nổi danh thiên hạ" sao? Cho dù nam nhân này kiến thức hạn hẹp, cũng nên khách sáo vài câu, một tiếng "Nga" là có ý gì?

Đáng tiếc Thái Tử cũng không quan tâm người này có tâm tình gì, hắn nghiêng mắt đánh giá Hạ Viễn Đình từ đầu đến chân một lượt: "Phúc Thọ quận chúa chỉ là một tiểu cô nương, Tam điện hạ có chuyện gì, có thể đến bái phỏng Vệ tướng quân hoặc là Hoa tướng quân."

"Công tử nói phải." Hạ Viễn Đình nào còn không rõ, vị công tử này rõ ràng chính là không muốn hắn tới gần Phúc Thọ quận chúa, thời điểm nói chuyện mới có thể kẹp dao giấu kiếm, không cho bọn họ nửa điểm mặt mũi.

Tình thê hiện tại vô cùng khó khăn, bọn họ căn bản không dám đắc tội quyền quý Tấn quốc, cho dù biết đối phương vô lễ, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Cũng may Hạ Viễn Đình là hoàng tử tính tình tốt nhất Đại Mạo, cho dù tức giận, trên mặt vẫn có thể duy trì mỉm cười bình thản.

Trên thực tế, chính hắn cũng hoài nghi, nguyên nhân phụ hoàng phái hắn đi sứ Tấn quốc, chính là hắn tính tình tốt, thân phận cũng tôn quý. Mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, huynh trưởng cùng mẫu là Thái Tử, sự có mặt của hắn càng có thể biểu hiện thành ý của Đại Mạo.

Đáng tiếc phần thành ý này cũng không đả động được quân vương Đại Tấn, bọn họ hiện tại chỉ có thể giống ruồi nhặng không đầu chạy loạn khắp nơi.

Hoa Lưu Li nhìn Thái Tử giả dạng công tử bình thường, hé miệng lại không biết xưng ho với hắn như thế nào, đành phải nói: "Công tử, Tam hoàng tử điện hạ từ xa tới, nếu thiết yến, ta đây từ chối cũng không tốt. Bất quá ở xa tới là khách, việc mời tiệc rượu nên giao cho ta."

Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ánh hoa tươi lại một thôn.*

*Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ánh hoa tươi lại một thôn. (山重水复疑无路,柳暗花明又一村。): Bài thơ poem (Lu You) viết trong triều đại Song. Bài thơ này mô tả một kinh nghiệm khi thi sĩ du lịch trong làng nhưng đồng thời nó có rất nhiều ý nghĩa triết gia bên trong.

Chúng ta có thể dịch câu này: khi bạn đi bộ đến một nơi ở cùng một ngọn núi và nước, một lần nữa, không biết cách nào để thoát ra. Rồi bỗng nhiên bạn tìm thấy một ngôi làng khác dưới bóng cây liễu và ánh sáng lấp lánh của hoa nở.

Nó cũng được sử dụng cho rất nhiều tình huống khi bạn gặp khó khăn trong cuộc sống của mình và cảm thấy không có cách nào để thoát khỏi nó. Rồi đột nhiên bạn sẽ tìm thấy một cách khác từ một quan điểm khác. Cho dù tương lai có thể hiện khó khăn đến thế nào, khi mọi người cứ đòi hỏi trái tim ban đầu của họ và tiếp tục cố gắng, nỗ lực, cuộc sống sẽ jué chù féng shēng (sống lại từ nơi chết / hoàn cảnh)! Và mọi người sẽ biến thành một thế giới và tương lai hoàn toàn khác.

Vậy nên đừng bao giờ bỏ cuộc, ai biết được điều gì đang chờ bạn ở nơi đèn lồng đang chiếu sáng.

Sứ thần Đại Mạo cho rằng Phúc Thọ quận chúa sẽ không đáp ứng yêu cầu của bọn họ, nàng lại quyết định dự tiệc. Có hai viên quan trẻ tuổi bản lĩnh không đủ, trên mặt nhịn không được lộ ra vui mừng.

"Phúc Thọ quận chúa, chúng ta bồi ngươi....." Diêu Văn Nhân muốn nói, những sứ thần này có ý đồ không rõ, các nàng cùng nhau bồi nàng đi qua, ai ngờ lời còn chưa nói ra, đã bị Gia Mẫn bịt kín miệng.

"Biểu ca, ý của nàng chính là, chúng ta còn có chuyện quan trọng. Thỉnh ngài vất vả chút, bồi Phúc Thọ quận chúa đi một chuyến." Gia Mẫn gắt gao đè lại Diêu Văn Nhân, không cho nàng phát ra một chút thanh âm.

Điền San mờ mịt nhìn một màn trước mắt, thận trọng lựa chọn trầm mặc.

"Ô ô ô ô........."

Diêu Văn Nhân: Ta không phải, ta không có !

Nhưng nàng phản kháng không có hiệu quả, Gia Mẫn tập võ từ nhỏ, tuy rằng không dám trêu chọc Hoa Lưu Li, nhưng đem Diêu Văn Nhân kéo lên xe ngựa lại không có vấn đề gì.

Sau khi lên xe ngựa, Diêu Văn Nhân kéo tay Gia Mẫn ra: "Gia Mẫn, ngươi làm gì vậy?!"

"Đường tỷ tốt của ta, nếu ngươi tin tưởng ta, hiện tại không cần nói chuyện." Gia Mẫn đưa tay lên miệng, làm động tác "Xuỵt" một cái, xoay người ló đầu ra ngoài xe ngựa, nói với Thái tử trên lưng ngựa: "Biểu ca, chúng ta đi trước."

"Ừ." Thái Tử tự nhiên hướng nàng gật gật đầu, "Trên đường cẩn thận."

Biểu muội trưởng thành, rốt cuộc hiểu chuyện.

Huh.

Gia Mẫn buông mành xe ngựa, cho mã phu nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không lưu lại.

Nàng lớn như vậy, lần đầu tiên Thái Tử cho nàng vẻ mặt ôn hoàm quá cảm động.

"Gia Mẫn." Điền San vén lên mảnh cửa sổ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, xác nhận đã cách Thái Tử khá xa, thật cẩn thận mở miệng: "Thái Tử điện hạ, có phải hay không đối với Phúc Thọ quận chúa......"

Gia Mẫn yên lặng gật gật đầu.

Diêu Văn Nhân cùng Điền San không hẹn mà lộ ra biểu tình đồng tình, không phải đồng tình với Thái Tử, mà là đồng tình với Hoa Lưu Li.

"Phúc Thọ quận chúa tốt như vậy, như thế nào lại bị......"

Gia Mẫn quay đầu nhìn về phía Diêu Văn Nhân, nhíu mày thật chặt, tiểu đường tỷ, ngươi lặp lại lần nữa, ai tốt như vậy?! Hoa Lưu Li đến tột cùng đối với ngươi hạ loại cổ gì, làm ngươi nảy sinh nhận thức nghiêng trời lệch đất như vậy về nàng?

Thật ra, cũng không thể trách Điền San cùng Diêu Văn Nhân phản ứng như vậy, các nàng dều là tiểu thư đại quý tộc được giáo dưỡng từ nhỏ, trong nhà cũng không cần phải đưa các nàng vào cung đổi lấy vinh hoa phú quý, cho nên đối với sự tình gả vào hoàng cung này, cũng không có quá nhiều khao khát.

Thái Tử lớn lên thiên hạ vô song, có thể văn có thể võ, xác thật có thể làm vô số nữ tử một lòng say mê hắn. Cho dù hắn đẹp lại có năng lực, cũng không chịu nổi hắn tính tình kém, miệng còn độc a.

Các nàng ai mà không phải kim tôn ngọc quý, làm sao chịu nổi miệng lưỡi giết người trong vô hình của Thái Tử?

Nghe nói ngay cả các nương nương trong cung đều không có biện pháp với Thái Tử, càng đừng nói vài tiểu cô nương không có sức chiến đấu như các nàng.

Nghĩ đến Phúc Thọ quận chúa nhu nhược nhiều bệnh, bị Thái Tử coi trọng, không thể nghi ngờ là dê vào miệng cọp, lành ít dữ nhiều a.

Thấy hai tiểu tỷ muội lộ ra biểu tình như vậy, Gia Mẫn muốn nói lại thôi, vuốt lương tâm mà nói, màng kỳ thật không hề lo lắng cho Hoa Lưu Li, nàng càng lo lắng cho Thái Tử hơn.

Nhưng chân tướng thường ít người biết, cho dù nàng nói ra chân tướng, cũng không ai tin tưởng.

Hoa Lưu Li thật sự không rõ, Thái Tử cũng không phải hổ ăn thịt người, Diêu Gia Mẫn sao lại sợ Thái Tử như vậy. Thái Tử rõ ràng rất tốt với nhà các nàng, lần trước nàng giúp đỡ Thuận An Trưởng công chúa, Thái Tử sau khi phát hiện không chỉ không vạch trần, còn đưa nàng sang một căn phòng nhỏ giúp nàng lau sạch vết son trong lòng bàn tay.

Chỉ vì Thái Tử thân phận tôn quý, mà các nàng đối đãi Thái Tử như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?

Nàng ngẩng đầu nhìn Thái Tử lẻ loi ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười hành lễ với hắn: "Làm phiền công tử."

"Ta rất vui lòng, không phiền." Thái Tử xoay người xuống ngựa, đem roi ném cho tùy hầu phía sau, nhìn bọn họ nói: "Ta đi cùng Phúc Thọ quận chúa, các ngươi đi theo sau là được."

Thị vệ nhìn vài người Đại Mạo quốc, chắp tay hành lễ : "Vâng."

Mặc dù có khác biệt với mong đợi, nhiều hơn một vị công tử xuất thân không rõ, nhưng ít nhất Phúc Thọ quận chúa nguyện ý nói chuyện với bọn họ, bọn họ lo sợ đưa người tới tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành.

Để thể hiện thành ý của bọn họ, trên bàn tiệc bày biện thập phần phong phú.

"Một số nguyên liệu là chúng ta tự mình chuẩn bị, nhưng đồ ăn do đầu bếp bỉ quốc làm ra, có khả năng không hợp khẩu vị của quận chúa, nên đã thỉnh đầu bếp của tửu lâu này chế biến." Hạ Viễn Đình giải thích một câu, ám chỉ bọn họ tuyệt đối không âm thầm động tay động chân vào đồ ăn.

Hoa Lưu Li làm bộ không nghe thấy lời ám chỉ, vẫy vẫy Diên Vĩ cùng Ngọc Dung.

Diên Vĩ đi đến bên người Hoa Lưu Li, gắp đồ ăn cho Hoa Lưu Li, đợi Hoa Lưu Li dùng xong, Ngọc Dung mới gắp những món ăn đó, đặt vào trong bát của Thái Tử.

Sau khi gắp vài đũa, Hoa Lưu Li đã đem đồ ăn trước mặt toàn bộ nếm một lần, nàng lau khóe miệng, cười nhạt nói: "Tam điện hạ quá khách khí, những món ăn này quả nhiên sắc hương vị đầy đủ."

Nàng nâng tay lên nói với tỳ nữ: "Không cần hầu hạ, ta tự mình ăn được rồi."

"Vâng." Diên Vĩ lui về một bên. Thái Tử nhìn Ngọc Dung, vẫy tay cho nàng lui ra, quay đầu nói với Hoa Lưu Li: "Bất quá gân hươu này vẫn hơi già một chút, không ngon bằng lần trước nàng ăn ở chỗ ta."

Hoa Lưu Li cười nói: "Đầu bếp của công tử tay nghề tuyệt đỉnh, đầu bếp bên ngoài tất nhiên còn lâu mới bằng được."

Sứ thần Đại Mạo nghe được lời này, trên mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười khen đầu bếp nhà công tử mặc hoa phục, mặc dù bọn họ không biết người này là ai.

Cho dù sứ thần Đại Mạo cố ý thúc đẩy bầu không khí, nhưng bởi vì vị công tử hoa phục thường thường vạch là tìm sâu, bữa cơm này ăn đến lúng túng, không khí cứng ngắc.

"Quận chúa, tại hạ kính nàng một ly." Hạ Viễn Đình bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

"Tam điện hạ có điều không biết, quận chúa nhà ta thể nhược, dược không rời thân, không thể uống rượu." Thái Tử cầm lấy chén rượu trước mặt Hoa Lưu Li, xoay một vòng trong tay, rồi đổ vào bát trà bên cạnh.

Rượu cùng nước trà trộn vào nhau, tỏa ta hương vị có chút kỳ quái.

Mắt thấy Tam điện hạ tự mình kính rượu, lại bị gạt bỏ như vậy, vài vị sứ thần sắc mặt khó coi tới cực điểm, lại chỉ có thể ẩn nhẫn không nói ra.

Hạ Viễn Đình đỏ mặt nhìn Hoa Lưu Li, nói xin lỗi: "Xin lỗi, tại hạ cũng không biết việc này." Nói xong, hắn vẫy gọi tỳ nữ, đổi một chén trà cho Hoa Lưu Li.

Hoa Lưu Li bưng chén trà đưa lên chóp mũi ngửi một chút, nâng chén nói với Hoa Viễn Đình: " Tiểu nữ tử bệnh tật ốm yếu, là bị bệnh từ trong bụng mẹ, có chỗ đắc tội, thỉnh điện hạ bao dung."

"Không có, không có, là ta chiếu cố không chu toàn." Hạ Viễn Đình gương mặt càng đỏ, thấy Hoa Lưu Li uống một ngụm trà, vội vàng rót đầy một chén rượu lớn cho mình, lại lần nữa ngửa đầu uống cạn.

Hai chén rượu mạnh xuống bụng, gương mặt trắng nõn cùng cổ của Hạ Viễn Đình đều nhiễm một tầng đỏ nhạt, Hoa Lưu Li mỉm cười nhìn hắn một cái.

Thái Tử chú ý tới ánh mắt Hoa Lưu Li, hắn hơi hơi rũ xuống mí mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: "Điện hạ mời quận chúa nhà ta, là vì chuyện gì?

Hạ Viễn Đình nói lại nói mục đích của hắn một lần, bên ngoài là thỉnh tội, nhưng thật ra là muốn biết rõ ràng, Hoa gia vì sao không thu lễ vật của bọn họ.

"Tam điện hạ, tiểu nữ tử vừa rồi đã nói, không phải phủ ta coi thường lễ vật của quý quốc, mà là phủ ta tự biết không nhận nổi hậu lệ đó, cho nên mới cho người trả lại." Tầm mắt Hoa Lưu Li đảo qua Lưu danh sĩ ngồi một bên, tươi cười trở nên trào phúng, "Rốt cuộc gia mẫu chỉ là một nữ tướng quân không biết xấu hổ xuất đầu lộ diện, làm sao xứng với lễ vật của quý quốc?"

"Lời này từ đâu mà nói?" Hạ Viễn Đình trong lòng một mảnh mờ mịt.

Lưu danh sĩ ngồi một bên lại thay đổi sắc mặt, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Lưu Li, trong lòng bất ổn, chẳng lẽ lời nói của lão ở trà phường ngày ấy, truyền tới tai vị quận chúa này?

Lão trong lòng hoảng loạn vô cùng, vừa sợ hãi Phúc Thọ quận chúa nói với Tam điện hạ sự việc ngày ấy, vừa âm thầm cầu nguyện Phúc Thọ quận chúa cũng không biết người nói chuyện ngày ấy là lão.

Lão chột dạ cúi đầu, lại cảm giác tầm mắt Phúc Thọ quận chúa dừng ở trên người lão.

Càng như vậy, lão càng không dám ngẩng đầu lên.

"A." Nhìn thấy Lưu đại nhân điệu bộ như vậy, Hoa Lưu Li đứng lên nói, "Điện hạ thay vì hướng tiểu nữ tử bồi tội, không bằng quan tâm một chút người bên cạnh ngài. Cũng may người bọn họ xúc phạm là gia mẫu, mà gia mẫu lòng dạ từ trước đến nay rộng rãi, không muốn so đo loại việc nhỏ này. Nếu là các ngươi xúc phạm bệ hạ hoặc các hoàng tử Đại Tấn ta, tiểu nữ tử sẽ hoài nghi, quý quốc có phải hay không cố ý gây khó dễ Đại Tấn ta."

Lần này Lưu đại nhân phạm phải sai lầm lớn như vậy, thời điểm mấu chốt lại không nghĩ đến bù đắp như thế nào, mà là chột dạ trốn tránh. Người như vậy, cư nhiên có thể làm thầy dạy Thái Tử cùng sứ thần ngoại giao.

Bởi vậy có thể thấy được, nội bộ Đại Mạo không tốt chút nào.

"Bỉ quốc tuyệt không có ý này!" Hạ Viễn Đình trong lòng cả kinh, vội nói: "Bỉ quốc bẫn luôn ngưỡng mộ tài đức của bệ hạ, tuyệt không có ý mạo phạm quý quốc."

Đến lúc này, hắn nào còn không rõ, nhất định là quan viên dưới trướng hoặc là hộ vệ nói chuyện không cẩn thận, làm người ta nghe được cũng thôi, còn truyền tới tai Phúc Thọ quận chúa.

"Không biết là kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ, nếu như quận chúa biết được là người nào, thỉnh ngài nhất định phải nói cho tại hạ, tại hạ nhất định nghiêm trị." Hạ Viễn Đình hạ xuống ngoan tâm, nếu Hoa Lưu Li chỉ ra người nào, để làm dịu mẫu thuẫn, hắn dù không muốn, cũng sẽ giết chết người này ngay tại chỗ.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Lưu đại nhân cùng hai viên quan trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, không dám phát ra nửa điểm thanh âm.

Thời gian từ từ trôi qua, Lưu danh sĩ lại cảm thấy thời gian phảng phất đã qua thật lâu.

"Thôi, nếu là hiểu lầm, liền không cần nhắc lại." Ánh mắt Hoa Lưu Li quét qua người sứ thần Đại Mạo mấy lần, cười khẽ ra tiếng, dáng vẻ thiên chân vô tà: "Tam điện hạ không cần khẩn trương như thế."

Loại quan viên này dayj ra Thái Tử, mới có thể làm người yên tâm, hà tất giết hắn?

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Chỉ cần có cô ở đây, các ngươi đều là dung chi tục phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro