Chương 66. Tự sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Trên thực tế, Hoa Lưu Li không truy cứu cũng không khiến sứ thần Đại Mạo yên tâm, ngược lại làm bọn họ càng thêm lo lắng. Nguyện ý dưa ra yêu cầu, chứng minh vẫn còn có thể thương lượng, nếu ngay cả yêu cầu cũng không muốn đưa ra, chính là biểu thị tình hình đã không thể cứu vãn.

Hạ Viễn Đình sinh ra trong hoàng tộc, nơi nào hiểu được cách lấy lòng nữ tử. Hắn nhìn vị quý nữ Tấn quốc xinh đẹp trước mắt này, chỉ cảm thấy chân tay luống cuống.

Thấy đối phương có ý định rời đi, Hạ Viễn Đình muốn giữ lại, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

"Tam điện hạ." Thái Tử tiến lên một bước, che khuất tầm mắt Hạ Viễn Đình, "Quận chúa nhà ta thân thể yếu ớt, cần phải trở về phủ nghỉ ngơi."

"Quận chúa....." Lời còn chưa nói ra miệng, Hạ Viễn Đình nhìn thấy trong đáy mắt của vị công tử hoa phục chứa đầy hàn ý, hắn giật giật môi: "Quận chúa đi thong thả."

"Cáo từ." Hao Lưu Li mỉm cười. Lúc đi ngang qua Lưu danh sĩ, cước bộ dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía lão.

Lưu danh sĩ lui về sau một bước nhỏ, chắp tay đưa tiễn.

Thấy thế, Hoa Lưu Li cong môi, cùng Thái Tử sóng vai rời đi.

Hai người vừa lên xe ngựa, Hoa Lưu Li ngay lập tức buông lỏng sống lưng: "Ta nghe người ta nói, danh sĩ Đại Mạo cốt cách rắn rỏi, gan dạ không sợ chết, hôm nay thấy bất quá cũng như thế, ngược lại không bằng người đọc ách Đại Tấn ta sâu sắc, tính cách thú vị.

"Hoàng đế Đại Mạo ngu ngốc không nói, Thái Tử tư chất bình thường, trong văn khinh võ, trong đấu tranh phe phái văn thần cũng rất lợi hại." Thái Tử thấy nàng ở trước mặt mình, đã không tự chủ bỏ xuống lớp ngụy trang trước mặt ngoại nhân, tươi cười trên mặt càng thêm ấm áp, "Lưu Li vì sao buông tha cái người họ Lưu kia?"

"Mẫu thân thần nữ là một danh tướng tài ba, không phải bị loại người này dèm pha vài câu mà bị phủ nhận, sử sách công bằng sẽ chứng minh nàng càng tài giỏi." Hoa Lưu Li cười, "Huống chi loại người như lão rõ ràng khinh thường ta nhưng lại sợ hãi, lấy lòng ta."

"Chỉ vì như vậy?"

Hoa Lưu Li nhìn ánh mắt của Thái Tử, biết hắn đã nhìn thấu tính toán của mình, đành phải nói thật: "Người như thế dạy ra Thái Tử, vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của Thái Tử ngài."

Chỉ có Đại Mạo quốc nhút nhát sợ sệt, mới sẽ không liên thủ cùng Kim Phách, trở thành kẻ thù của Đại Tấn.

"Nếu như có thể làm cho Lưu Li vui vẻ, thu thập lão cũng không có vấn đề gì." Thái Tử cười, "Nội bộ Đại Mạo vốn đã vô cùng hỗn loạn, thiếu một họ Lưu, còn có họ Lý, họ Vương, nàng không cần băn khoăn chuyện này."

"Sao có thể không lo lắng được." Hoa Lưu Li nói, " Thần nữ còn muốn chứng kiến, dưới sự thống trị của bệ hạ và Thái Tử, giang sơn Đại Tấn sẽ càng trở nên phồn vinh."

Thái Tử trầm mặc nhìn nàng, thật lâu sau mới nói: "Được."

Trong xe ngựa lập tức an tĩnh lại, Hoa Lưu Li cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp sạch sẽ của Thái Tử, hoảng hốt nghĩ, bàn tay đẹp như vậy, thật muốn nắm một cái.

Nàng giật giật ngón tay, vụng trộm di chuyển một chút.

"Cô sẽ không làm Lưu Li thất vọng."

Thái Tử cười khẽ ra tiếng, tiếng cười ngọt ngào như mật, nhẹ nhàng bao lấy trái tim Hoa Lưu Li. Nàng mỉm cười nhìn Thái Tử, cơ hồ không thể tưởng tượng được, một nam nhân tuyệt sắc như vậy, lúc ở một chỗ cùng nữ tử khác, sẽ là hình ảnh như thế nào.

"Lưu Li?"

Hoa Lưu Li sửng sốt hoàn hồn, nàng nhìn đôi môi trơn bóng của Thái Tử, không biết bắt đầu từ khi nào, Thái Tử không còn gọi nàng là quận chúa, mà là gọi thẳng tên nàng?

Xe ngựa vẫn đang tiến về phía trước, hai tỳ nữ quỳ gối trong một góc xe ngựa an tĩnh không tiếng động, tầm mắt Hoa Lưu Li hơi hạ xuống, nhìn Thái Tử đang cúi đầu vuốt vạt áo ngay ngắn.

Thái Tủ thấy Hoa Lưu Li vỗ vỗ mặt, nhịn không được cười nói: "Nàng sao vậy?"

"Thần nữ thấy hơi nhức đầu, muốn xuống xe."

"Hả?" Thái Tử thanh âm trầm thấp dễ nghe, khiến cho dây đàn cổ trong lòng Hoa Lưu Li điên cuồng nhảy lên, hận không thể diễn tấu một khúc phượng cầu hoàng.

"Thần nữ nói giỡn thôi." Hoa Lưu Li nhấc lên mành cửa sổ xe ngựa, vội nói: "Điện hạ, đến nhà thần nữ rồi, thần nữ phải đi xuống."

Nói xong, nàng nhấc lên làn váy nhảy xuống xe ngựa.

"Quận chúa, ngài cẩn thận......" Thái giám thị vệ kinh ngạc nhìn Phúc Thọ quận chúa mang theo tỳ nữ nhanh nhẹn rời đi, cả người đều choáng váng.

Phúc Thọ quận chúa thân thể yếu ớt như vậy, xe ngựa còn chưa có dừng hẳn đã vội nhảy xuống, thân thể nàng có chịu nổi không?

Hắn vụng trộm quay đầu nhìn vào xe ngựa, tấm mành dày đặc che khuất tình hình bên trong.

Điện hạ đã làm gì mà khiến tiểu cô nương bị dọa thành như vậy?

"Quận chúa." Diên Vĩ kéo cổ tay Hoa Lưu Li, cắn răng nói, "Ngài thân thể không tốt, nên đi chậm một chút."

"Ta sợ ta đi chậm sẽ phạm phải sai lầm." Hoa Lưu Li vỗ vỗ ngực, làm cho trái tim đang đập loạn bình tĩnh lại.

"Người có xem trọng tư sắc của Tam điện Hạ Đại Mạo?" Diên Vĩ hỏi.

"Tam điện hạ Đại Mạo?" Hoa Lưu Li hỏi lại, "Hắn lớn lên rất đẹp?"

"Môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, đây không phải kiểu người ngài thích nhất sao?" Trước kia quận chúa gặp kiểu nam nhân này trên đường cái, đều sẽ nhìn nhiều vài lần, hôm nay gặp Tam hoàng tử Đại Mạo bộ dáng tuyệt sắc như vậy, quận chúa thế nhưng không có phản ứng?

"Phải không........" Hoa Lưu Li có chút đăm chiêu dừng lại cước bộ, sự tình nghiêm trọng a, có Thái Tử ở đó, nàng thế nhưng không chú ý đến nam nhân khác.

Không chỉ có thế, nàng thế nhưng còn nổi lên tâm tư lột ra vạt áo của Thái Tử. Hoa Lưu Li nàng rõ ràng là người phong lưu cũng không hạ lưu, thưởng thức sắc đẹp cũng không khinh nhờn sắc đẹp, hôm nay là chuyện gì đang xảy ra?

Chẳng lẽ bởi vì trận đấu đá cầu vô cùng kịch tính, làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào?

Gần đây, trong các nhạc phường lớn tại kinh thành, có nam tử dung mạo xuất chúng không?" Hoa Lưu Li cố gắng cứu vớt chính mình một chút.

"Quận chúa, ngài đã quên?" Ngọc Dung nhỏ giọng nhắc nhở nói, "Trong khoảng thời gian này, các nơi ăn chơi lớn đang tiến hành hoạt động "Xây dựng văn minh kinh thành", đã không cho phép nhạc công vũ nam đơn độc tiếp xúc cùng khách nhân.

Hoa Lưu Li: "Đã qua lâu như vậy, vẫn còn thực hiện hoạt động này?"

Việc này trước khi Bách quốc Yến kết thúc, sứ thần các quốc gia rời kinh, hẳn là vẫn như vậy." Ngọc Dung nói, "Nếu thật sự không được, nô tỳ thay ngài tìm mấy người nhạc công dung mạo xuất chúng dưỡng ở biệt trang?"

"Không được." Hoa Lưu Li vội vàng lắc đầu, "Việc này ta đã đáp ứng........."

Nàng đã đáp ứng Thái Tử, trong vòng năm năm sẽ không nuôi dưỡng nam sủng. Làm môt nữ tử tốt một lời nói một gói vàng như nàng, há có thể lật lọng?

"Thôi." Hoa Lưu Li thở dài, "Vẫn là hồi phủ chép sách đi."

Vài tỳ nữ đi theo đều lộ ra sắc mặt kinh hãi, quận chúa cư nhiên chủ động đề nghị chép sách?! Trước kia phu nhân phạt quận chúa chép sách, đều là các nàng giúp quận chúa chép.

"Quận chúa, ngài muốn chép cuốn sách gì?" Ngọc Dung và Diên Vi đồng thời hỏi một câu.

"Kinh thư." Hoa Lưu Li vẻ mặt tang thương, "Có thể làm con người tu thân dưỡng tính, thanh tâm quả dục."

Sau khi nhóm sứ thần Đại Mạo trở về biệt viện, Hạ Viễn Đình bình thường tính cách hiền lành lại phát một hồi đại hỏa.

"Chư vị đại nhân đều là trụ cột của Đại Mạo chúng ta, hành sự vốn nên cẩn trọng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng nên hiểu rõ trong lòng!" Ánh mắt Hạ Viễn Đình đảo qua mọi người, biểu tình mệt mỏi nói, "Vệ Minh Nguyệt là đệ nhất nữ tướng quân của Đại Tấn, thập phần được bá tánh kính yêu, các ngươi dù không thích tập tục của Tấn quốc, cũng không nên ở bên ngoài nói những lời này!"

Mọi người đều không dám thở mạnh.

Ha Viễn Đình xoa xoa hai huyệt thái dương đang nhảy thình thịch của mình, nản lòng thoái chí nói: "Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi."

"Thỉnh điện hạ bớt giận." Một vị sứ thần nói, "Sự tình còn chưa tới nông nỗi tệ nhất, hạ quan nghe nói hoàng đế Tấn quốc, bởi vì Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt công cao chấn chủ, nên đã có tâm nghi kỵ."

"Chỉ cần hai người bọn họ vẫn là tướng quân, chúng ta liền không thể đắc tội." Hạ Viễn Đình khoát tay áo, "Ngày mai ta tự mình đến Hoa gia giải thích."

"Điện hạ, sao có thể để người chịu ủy khuất như vậy......"

"Người là dao thớt, ta là thịt cá." Hạ Viễn Đình bất đắc dĩ cười, "Có gì ủy khuất hay không ủy khuất?"

Ngay cả mỹ nam kế cũng dùng với Phúc Thọ quận chúa, còn có ủy khuất gì không thể chịu được?

Nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp kia, trái tim Hạ Viễn Đình nhịn không được đập nhanh vài lần.

Trên đời có vài người, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể làm cho người ta tâm động không thôi.

Lưu danh sĩ trở lại phòng của mình, trong lòng hổ thẹn, ỏ trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời ngày đó lão đã nói ở trà phường.

Vốn dĩ ngay từ đầu lão còn nhắc nhở bản thân hành sự thận trọng, chỉ là vị quan văn trẻ tuổi ở bên người lão không ngừng nói với lão những khuyết điểm của nữ tử Đại Tấn.

Nào là cùng nam nhân vẽ tranh làm thơ, nào là xuất đầu lộ diện cưỡi ngựa ngắm hoa, thậm chí còn có một ít quý nữ ở biệt viện dưỡng trai lơ linh tinh.

Về sau lại còn nói nữ tướng quân hành vi hoang đường, lão liền nhịn không được đem oán hận trong lòng nói ra.

Không đúng!

Quan văn kia rõ ràng là cố ý dẫn dắt lão nói ra những lời này!

Lão đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cũng mặc kệ đã rất khuya, mặc thêm áo ngoài liền chuẩn bị đi tìm vị quan văn kia, lão hoài nghi người này có vấn đề!

Vừa mới mở cửa ra, lão liền thấy một người thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ: "Lưu đại nhân, việc lớn không tốt, Vương đại nhân thắt cổ tự sát."

"Cái gì?!"

Lưu danh sĩ hoảng hốt, Vương đại nhân chính là vị quan văn cố ý dẫn dắt lão nói ra những lời đó!

Lão đi theo người báo tin đến phòng của Vương đại nhân, thi thể Vương đại nhân đã được thả xuống dưới, sợi dây thừng treo trên xà nhà nhẹ nhàng đong đưa, dưới anh nến lưu lại bóng dáng u ám trên tường.

"Người......còn sống không?" Cổ họng Lưu danh sĩ khô khốc.

Thái ý đi theo đoàn sứ thần đến Đại Tấn lắc lắc đầu: "Vương đại nhân đã không còn mạch đập."

Lưu danh sĩ run rẩy khóe miệng, trong lòng lạnh lẽo, đây là một âm mưu thật lớn!

Hạ Viễn Đình cũng chạy lại đây, bởi vì đi gấp, tóc hắn rối tung, ngoại bào lỏng lẻo treo trên người, hắn duỗi tay ngăn lại đám người muốn ùa vào phòng: "Đi Đại Lý Tự Tấn quốc báo án, tất cả mọi người không thể đi vào."

Hắn nhìn mọi người trong viện, ánh mắt sắc bén dọa người: "Cũng không ai được rời khỏi cái sân này."

"Điện hạ......." Sứ thần nói, "Chuyện của chúng ta, vì sao phải để quan viên Đại Tấn nhúng tay?"

"Nơi này là kinh thành Đại Tấn." Hạ Viễn Đình nhìn thi thể Vương đại nhân ở trong phòng, sắc mặt tái nhợt, "Đương nhiên do bọn họ phụ trách."

Nửa đêm, Trương Thạc còn đang mơ ngủ, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

"Đại nhân, phát sinh đại sự!"

Trương Thạc từ trên giường bò dậy, gần đây công việc ở nha môn quá nhiều, hắn đã bận đến mức phải ngủ ở Đại Lý Tự, không nghĩ tới nửa đêm còn bị người kêu dậy: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn ra mở cửa phòng, sờ sờ đỉnh đầu.

"Một vị sứ thần Đại Mạo chết ở biệt viện."

"Gì?" Tay hắn thoáng dùng sức, giật xuống mấy sợi tóc cuối cùng sau ót, hắn cúi đầu nhìn mấy sợi tóc bị giật xuống, run rẩy đôi môi nói: "Đi gọi Bùi đại nhân và Cẩu đại nhân*, lập tức qua đó.

*bản raw và bản cv đều ghi là Cẩu đại nhân các cậu ạ <<<

Tuy rằn bệ hạ tạm thời không muốn gặp sứ thần Đại Mạo, nhưng sứ thần chết ỏ biệt viện, đó chính là đại sự của hai nước.

Tới cửa biệt viện, Trương Thạc thấy Kinh Triệu Doãn cũng mang dáng vẻ vội vàng, nghĩ đến đối phương cũng không có nhiều hơn mình mấy cọng tocsau ót, Trương Thạc thở dài một tiếng thật sâu.

Luôn là người lao tâm khổ trí, thiếu tóc a.

Bùi Tế Hoài bước vào trong viện, thấy Tam hoàng tử Đại Mạo đã ở đây, nâng tay gỡ xuống bội kiếm bên hông đưa cho thuộc hạ, tiến lên hành lễ nói: "Hạ quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi Tế Hoài, gặp qua Tam hoàng tử điện hạ."

"Bùi đại nhân thỉnh không cần đa lễ." Hạ Viễn Đình vẻ mặt mỏi mệt: "Người tới, dẫn Bùi đại nhân đến hiện trường xem xét."

Bùi Tế Hoài tiến vào nhìn thoáng qua hiện trường, thấy trên bàn có một phong thư tuyệt mệnh, đeo bao tay tơ tằm mở phong thư ra.

Vừa thấy nội dung trong thư, hắn tức khắc nhíu mày.

Cái gì gọi là tự biết đắc tội Vệ tướng quân, không có mặt mũi đối mặt với Tấn quốc, nguyện lấy cái chết tạ tội?

Phong thư này nhìn như đang sám hối, nhưng người xem xong phong thư này, sẽ chỉ cảm thấy người Hoa gia gây sự, chỉ là nói hai câu không dễ nghe, liền đem sứ thần một quốc gia bức tử.

Hắn gấp lại phong thư, ngẩng đầu nhìn dây thừng trên xà ngang, xoay người mấy cái nhảy lên xà ngang, nhìn chỗ treo dây thừng, lại xoay người nhảy xuống dưới nói: "Tam điện hạ, trên xà ngang vết tích hỗn loạn, chứng minh nạn nhận trước khi chết từng có dấu hiệu giãy dụa."

"Đây là ý gì?"

"Cũng không có ý tứ gì." Bùi Tế Hoài nói, "Mặc kệ là tự sát hay là bị giết, trước khi chết quá mức thống khổ sẽ giãy dụa cũng thực bình thường."

Ánh mắt Hạ Viễn Đình rơi xuống tay áo Bùi Tế Hoài, vừa rồi lúc Bùi Tế Hoài nói chuyện, đã đem di thư Vương đại nhân để lại nhét vào trong tay áo.

Bùi Tế Hoài giống như không phát hiện ánh mắt của Hạ Viễn Đình, biểu tình như thường nói: "Chúng ta sẽ niêm phong căn phòng này, để ngỗ tác giỏi nhất của Đại Tấn tiến hành khám nghiệm tử thi."

"Đúng rồi." Bùi Tế Hoài nói: "Trước khi điều tra rõ nguyên nhân người chết, cư vị ở đây đều có hiềm nghi, cho nên nội dung di thư tạm thời không thể cho các ngươi coi, thỉnh chư vị thông cảm."

"Lời này của Bùi đại nhân là có ý tứ gì?" Một vị sứ thần Đại Mạo không nhịn được nói, "Chẳng lẽ những người khác sẽ không bị nghi ngờ?"

Trên thực tế hắn muốn nói chính là, chẳng lẽ người Tấn quốc sẽ không bị nghi ngờ?

"Vị đại nhân này không cần kích động, bản quan cũng không có nói hung thủ nhất định ở trong số các ngươi." Bùi Tế Hoài mặt không chút thay đổi nói, "Các ngươi có thể nghĩ về hướng tốt đẹp, có lẽ người chết thật sự chính là tự sát."

Chúng sứ thần Đại Mạo: "........"

Hạ Viễn Đình trầm mặc một lát, cho người mang tới sách vở của Vương đại nhân, gioa cho Bùi Tế Hoài: "Bên trong có chữ viết của Vương đại nhân, Bùi đại nhân có thể đối chiếu với di thư. Hy vọng sau khi điều tra rõ vụ án. Bùi đại nhân có thể đem di thư hoàn chỉnh trả về cho chúng ta."

"Thỉnh điện hạ yên tâm, hạ quan nhất định điều tra rõ vụ án này, cho chư vị một cái chân tướng."

Hạ Viễn Đình hít sâu một hơi: "Được, làm phiền Bùi đại nhân."

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Tấn: Vì sao ta lại cảm thấy, ta chính là bị bố trí thành cái quốc gia phản diện?

Đại Mạo: Đúng vậy.

Kim Phách: Ta không dám nói lời nào.

Lời editor: A a a a a a a hôm nay mình thấy truyện của mình được các bạn theo dõi rùi, mình vô cùng vui sướng nên dù đang ôn thi sấp mặt nhưng cũng ráng ngoi lên tặng mọi người một chương nữa đâyyyyyy <<33. Mọi người vote cho mình nhìu nhìu nhaaaaaa :333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro