Chương 67. Diện thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Sau khi Bùi Tế Hoài mang di thư đi, Kinh Triệu Doãn cùng Đại Lý Tự Khanh tiến lên khách khí vài câu với Hạ Viễn Đình, bày tỏ sự tiếc nuối và đồng cảm với Vương đại nhân đã tử vong, sau đó vội vàng rời đi.

"Điện hạ." Một vị sứ thần nói, "Tại sao lại để cho bọn họ đem di thư của Vương đại nhân đi, Tấn quốc bọn họ khinh người quá đáng."

"Cho dù chúng ta giữ, thì chúng ta có thể làm gì?" Hạ Viễn Đình nói thẳng, "Nếu như người chết có liên quan đến người Tấn quốc bọn họ, Đại Mạo chúng ta có khả năng khởi binh tuyên chiến với Đại Tấn sao?"

Nhóm sứ thần trầm mặc, Tam hoàng tử nói đúng, cho dù Tấn quốc thật sự khinh nhục bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn xuống.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Đế Tấn quốc khẳng định sẽ triệu kiến Điện hạ." Sau một hồi trầm mặc, một vị sứ thần tính cách trầm ổn nói, "Điện hạ, hai ngày tới người không cần xuất môn, chuẩn bị tinh thần thật tốt. Nghe đồn Xương Long Đế vô cùng sủng ái Thái Tử, ngài nếu như ở trong cung gặp được Thái Tử, nhất định không được đắc tội hắn."

Hạ Viễn Đình chậm rãi gật đầu, hắn cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, trong lòng khổ sở. Cùng là Thái Tử, hoàng huynh của hắn khắp nơi bị Phụ hoàng nghi kị, Thái Tử Tấn quốc lại được Xương Long Đế đặc biệt sủng ái.

Có lẽ, đây là số mệnh.

"Đại nhân." Trong đêm đen, Bùi Tế Hoài đem di thư của người chết giao cho Trương Thạc, "Hạ quan hoài nghi án này bất thường."

Trương Thạc xem xong di thư, biểu từng ngưng trọng nói: "Đây là có người cố ý muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước a."

Hai người nhìn nhau, những lời chưa nói đều giấu ở đáy lòng. Vụ này nháo lớn, đối với Hoa gia vô cùng bất lợi, thậm chí sẽ làm bệ hạ cảm thấy Hoa gia thế lực lớn, đến mức có thể làm cho sứ thần nước khác vì sợ hãi mà tự sát.

Người sau màn căn bản không để bụng bọn họ phát hiện đây là âm mưu, hắn gần như trắng trợn thể hiện ý đồ của mình ra bên ngoài, bởi vì hắn biết hiềm khích tạo ra giữa Đại Mạo và Đại Tấn, là không có khả năng hóa giải.

Đồng thời hắn còn không quên nhắc nhở bệ hạ, nhất định phải đề phòng Hoa gia. Loại nghi kị này, chỉ cần bắt đầu, liền không thể loại bỏ.

Gấp không chờ nổi muốn Hoa gia gặp xui xẻo như vậy, là người quốc gia nào?

Kim Phách?

Vài tiểu quốc xung quanh bị Hoa gia dọa sợ đến thành thật?

Hay là.........Đại Mạo tự biên tự diễn?

"Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bùi Tế Hoài hỏi thêm một câu.

Trương Thạc đem di thư cất vào trong ngực: "Đương nhiên là đem di thư trình lên bệ hạ ngay trong đêm nay."

Bùi Tế Hoài cau mày, trầm mặc xoay người lên ngựa, không có nhiều lời. Trương Thạc đi lên xe ngựa, tựa như nói giỡn: "Tế Hoài, ngươi tựa hồ thực tín nhiệm Hoa gia? Chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ tới, có thể chính là Hoa gia phái người giết Vương địa nhân này, sau đó tạo hiện trường giả giống như tự sát?"

"Hai vị tướng quân nếu muốn trả thù loại tiểu nhân này, cần gì phải dùng thủ đoạn ám sát này." Bùi Tế Hoài vẻ mặt như thường, "Huống chi, người nếu do bọn họ giết, thì tại sao lại lưu lại phong di thư này?"

"Ngươi nói cũng có đạo lý." Trương Thạc gật đầu, "Bản quan cũng cảm thấy, Hoa gia thật sự oan uổng."

Chỉ tiếc xảy ra loại sự tình này, bọn họ cái gì cũng không làm, nhưng vẫn sẽ rước lấy phiền toái. Vừa rồi hắn nghe được từ trong miệng sứ thần Đại Mạo, Tam hoàng tử Đại Mạo đặt tiệc rượu để bồi tội với Phúc Thọ quận chúa, buổi tối đương sự liền sợ tới mức tự sát, điều này làm cho người không hiểu sự tình nhìn vào, chỉ sợ sẽ hoài nghi người là bị Phúc Thọ quận chúa bức tử.

Đừng nói là những người khác, ngay cả hắn trong nhất thời cũng hoài nghi như vậy.

Nhưng hắn rất nhanh lại nghi đến, Phúc Thọ quận chúa thể nhược nhát gan, lấy tính cách như vậy muốn đem một một nam nhân nhje nhàng hù chết thật đúng là không dễ dàng.

Nếu thực sự nháo lên, còn không biết ai đem ai dọa chết.

Trước khi đi ngủ, tâm tình Xương Long Đế phi thường tốt, bởi vì Thái Tử bỗng nhiên chủ động tới tìm ông thảo luận một ít chuyện triều chính, thoạt nhìn hắn rốt cuộc có vài phần siêng năng.

Buổi tối giữu Thái Tử lại dùng bữa, phụ tử hai người cùng nhau tản bộ chốc lát, Xương Long Đế mới để Triệu Tam Tài đưa Thái Tử về Đông Cung. Đáng tiếc tâm trạng tốt đẹp này lại bị phá hủy vào giữa đêm.

Từ tẩm cung đi ra, Xương Long Đế tiếp nhận di thư và bản điều tra Đại Lý Tự Khanh Trương Thạc trình lên, mặt không đổi sắc xem xong, tức giận vô cùng: "Lại có người dám can đảm vu hãm hai vị tướng quân của trẫm, thật sự không thể tha thứ."

Trương Thạc cho rằng bệ hạ sẽ hỏi người Hoa gia đã làm gì, không nghĩ tới ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp nhận định Hoa gia bị người hãm hại.

Điều này cùng với lời đồn đại, bệ hạ kiêng kị Hoa gia công cao trấn chủ có chút không giống nhau?

Nếu bệ hạ thật sự nghi kỵ Hoa gia, sự tình lần này sẽ không quản Hoa gia có oan ưởng hay không, trước nhân cơ hội này chèn ép Hoa gia, làm cho hình tượng của Hoa gia ở trong lòng dân chúng xấu đi, đợi về sau lại thanh toán Hoa gia mới càng thêm danh chính ngôn thuận.

Nhìn vẻ mặt bệ hạ lúc này, quả thật vô cùng để ý hình tượng của Hoa gia, bất quá phương hướng để ý có chút bất đồng, càng giống như là không thể dễ dàng tha thứ người khác bôi đen Hoa gia.

"Tra, lập tức tra rõ." Xương Long Đế đem đồ vật quăng mạnh trên ngự án, "Phái người coi chừng sứ thần Đại Mạo, khiến bọn họ quản tốt miệng mình, không thể để bọn họ truyền ra tin tức không chính xác!"

Tính cách Vệ Minh Nguyệt ông biết rõ, người nói bậy về nàng, nàng thà rằng đánh gãy xương cốt người nọ ngay tại chỗ, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn nham hiểm này.

Về phần con dâu tương lai của ông đe dọa làm khó dễ vị đại thần kia? Đây lại càng buồn cười hơn, tiểu nha đầu Hoa gia nói chuyện giọng đều nhỏ như vậy, sứ thần Đại Mạo là con thỏ sao, lá gan nhỏ như vậy?

"Vi thần lĩnh mệnh." Nghe đến đó, Trương Thạc sao còn không hiểu được, bệ hạ đây là muốn bảo vệ Hoa gia, hơn nữa là bảo toàn hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Từ hôm nay, hắn không bao giờ tin loại chuyện "vắt chanh bỏ vỏ" này, bệ hạ đối với Hoa gia, rõ ràng là vô cùng tín nhiệm, thậm chí là tín nhiệm một cách mù quáng.

Đi ra khỏi tẩm diện, hắn thấy một đoàn người vội vàng chạy tới, đợi người đến gần, mới nhận ra là Đông Cung Thái Tử điện hạ. Đã hơn nửa đêm, Thái Tử vì chuyện gì mà chạy tới?

"Trương đại nhân." Thái Tử vốn có chút gấp, sau khi nhìn thấy Trương Thạc, lại không vội chạy đi: "Nghe nói một vị sứ thần ở biệt viện xảy ra chuyện, ngươi cùng cô nói một chút."

Trương Thạc đem sự tình xảy ra nói một lần, kể cả chuyện bức di thư của sứ thần.

"Án tử này vất vả Trương đại nhân." Ngón tay Thái Tử gõ gõ trên tay vịn bộ liễn khắc long văn, "Nhị vị tướng quân là anh hùng của Đại Tấn ta, không cần bởi vì chút chuyện tình này mà ảnh hưởng tới danh dự của hai vị tướng quân."

Lời này của Thái Tử rõ ràng là nói cho hắn, hai vị tướng quân khẳng định không có vấn đề, có vấn đề chính là người khác.

Trương Thạc liên tục nói phải, ra cung mới phát hiện trên ót mình phủ một lớp mồ hôi mỏng. Đều nói tâm đế vương khó dò, có đôi khi không chừng là do nhóm thần tử bọn hắn nghĩ nhiều.

Kết quả khám nghiệm tử thi rất nhanh đã có, Vương đại nhân bị trói lại trong lúc thanh tỉnh. Trên người hắn có một vết bầm tím, nhưng bởi vì trước khi chết một canh giờ cùng một vị sứ thần khác xảy ra tranh chấp, còn động tay động chân với nhau, cho nên từ thi thể nhìn không ra hắn là tự sát hay là bị giết.

Người chết sau khi chết, có thị vệ, gã sai vặt, y quan đi vào, nên không thể xác định hiện trường tử vong có bị người động ay động chân hay không." Đại Lý Tự đề hình quan nói, "Nhìn từ bên ngoài, đây là một hiện trường tự sát hoàn mỹ."

Nhưng chính là bởi vì quá mức hoàn mỹ, ngược lại khắp nơi tràn ngập điểm đáng ngờ.

"Có điều tra ra thân phận ba vị sứ thần Đại Mạo bôi nhọ nữ tử Tấn quốc ở trà phường ngày ấy không?" Bùi Tế Hoài nhìn dấu vết trên cổ người chết, trong một số thoại bản, sẽ luôn có nhân vật chính nói rằng, nạn nhân trước khi chết có dấu vết giãy dụa, chứng minh hắn bị giết.

Trên thực tế rất nhiều người tự sát, trước khi chết đều có khả năng sinh ra cảm giác hối hận, cho nên bọn họ sẽ giãy dụa, sẽ thống khổ mà tìm kiếm đường sống.

Nhưng thường thường loại thời điểm này đều là tốn công vô ích, người tự sát chỉ có thể tự mình hối hận cùng tuyệt vọng mà giãy dụa chết đi.

"Đại nhân, người chết là một trong ba người đó, hai người còn lại là Lễ Bộ Thượng Thư Đại Mạo, Thái sư Thái Tử Lưu Nhân Giá cùng với Lễ Bộ Thị Lang Tiền Ích."

"A." Bùi Tế Hoài cười nhạo một tiếng, đi ra khỏi phòng nghiệm thi, gỡ xuống bao tay nói: "Thân là Thái sư Thái Tử, lại khoa tay múa chân với phong tục quốc gia khác, người đọc sách như vậy, thì đọc nhiều sách cũng có ý nghĩa gì?"

"Thuộc hạ nghe nói, ở Đại Mạo, nữ nhân nếu cùng ngoại nam nói một câu, chính là không trong sạch."

"Một đám lão già xấu xa, cho rằng chính mình có bao nhiêu sạch sẽ." Bùi Tế Hoài cười nhạt, "Khi dễ nữ nhân liền thôi, còn nhìn không được nữ nhân nước khác hàng ngày trôi qua thoải mái, đây không phải có bệnh?"

Sứ thần Đại Mạo đoán không sai, buổi chiều ngày hôm sau khi xảy ra án mạng, Xương Long Đế vẫn luôn tránh không gặp bọn họ, rốt cuộc nguyện ý triệu kiến Hạ Viễn Đình.

Sau khi đám sứ thần nhận được tin tức không dám qua loa, rất nhanh đã chuẩn bị tốt, đem Hạ Viễn Đình đưa vào cung.

Tiến vào hoàng cung, Hạ Viễn Đình rõ ràng cảm giác được Tấn Quốc cùng Đại Mạo bất đồng, nếu thật muốn hình dung, đại khái chính là hoàng cung Đại Mạo so với hoàng cung Tấn Quốc càng nhiều hương vị son phấn.

Thái giám dẫn Hạ Viễn Đình đi vào chính điện Thần Dương cung: "Tam hoàng tử điện hạ, bệ hạ lúc này đang tiếp đãi vài vị đại thần, thỉnh ngài đợi một lát."

Hạ Viễn Đình vội nói được, không bao lâu, đã thấy một nam nhân trung niên mặc cẩm bào đi tới, nam dung mạo anh tuấn, khí thế bất phàm, đưa hắn ra cửa là một thái giám mặc tử y* (áo tím).

"Tướng quân đi thong thả." Triệu Tam Tài đưa Hoa Ứng Đình xuống bậc thang, tay vung phất trần, quay đầu nói với thái giám đứng bên cạnh Hạ Viễn Đình: "Đây là Tam hoàng tử Đại Mạo đi, để ngài đợi lâu, mời đi theo tạp gia."

"Làm phiền công công."

"Không dám, điện hạ khách khí."

Đi trên sàn nhà sáng đến độ có thể thấy được bóng người, Hạ Viễn Đình hơi cúi đầu, theo tử y thái giám vội vàng đi vào trong điện.

Mơ hồ thấy bóng người mặc huyền y thêu kim long ngồi trên long ỷ, hắn vội vàng cúi đầu hành một đại lễ: "Tại hạ Tam hoàng tử Đại Mạo Hạ Viễn Đình, bái kiến Hoàng đế bệ hạ Tấn Quốc."

"Tam hoàng tử không cần đa lễ, ban tọa."

"Đa tạ bệ hạ." Hạ Viễn Đình hành lễ cảm tạ, sau khi ngồi xuống mới phát hiện trong điện còn một người đang ngồi. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy rõ dung mạo đối phương, nhịn không được sửng sốt một lúc lâu.

"Tam hoàng tử nhìn thấy cô cảm thấy thực ngoài ý muốn?" Thái Tử thở dài một tiếng, "Hai ngày trước cô vừa bồi quận chúa nhà ta đi dự yến tiệc của điện hạ, đến buổi tối lại truyền ra lời đồn đãi quận chúa nhà ta bức tử sứ thần quý quốc, cô cẩn thận nghĩ, ngày ấy quận chúa nhà ta cái gì cũng chưa nói, làm sao lại bức tử được một đại nam nhân?"

Hạ Viễn Đình trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, nam nhân tuấn mỹ đi theo bên người Phúc Thọ quận chúa ngày đó, thế nhưng lại là Thái Tử Tấn Quốc.

Hắn từng cho rằng, đó là một người dưới trướng Phúc Thọ quận chúa.

"Cũng may ngày đó cô cũng có mặt, bằng không quận cúa nhà ta chẳng phải có miệng mà không thể nói rõ." Thái Tử nhướng mày, cười như không cười nhìn Hạ Viễn Đình, "Tám hoàng tử, ngươi nói có đúng hay không?"

Hạ Viễn Đình vội vàng nói: "Đay đều là những lời suy đoán vô căn cứ, Phúc Thọ quận chúa băng thanh ngọc khiết, ôn nhu thiện lương, làm sao có thể làm ra chuyện bức tử người khác."

Thái Tử lười biếng cầm chén trà lên, khẽ cười một tiếng: "Tam hoàng tử trong lòng hiểu được thì tốt."

"Bệ hạ, Thái Tử điện hạ." Có thái giám tiến vào truyền báo: "Trường An hầu mang nữ nhi Phúc Thọ quận chúa cầu kiến."

Thái Tử trong nháy mắt ngồi ngay ngắn lại, đem chén trà đặt ở một bên.

Xương Long Đế liếc mắt nhìn nhi tử làm bộ làm tịch, chờ hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, mới mở miệng: "Tuyên."

Hoa Lưu Li vừa tiến vào điện đã thấy Thái Tử đang ngồi tao nhã, còn không kịp hành lễ với Xương Long Đế, tầm mắt nhìn thấy Thái Tử nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu, nàng nhịn không được dừng lại cước bộ đáp lại một nụ cười.

"Mạt tướng gặp qua bệ hạ, gặp qua Thái Tử." Vệ Minh Nguyệt hành lễ chưa xong, Thái Tử đã chắp tay thi lễ, "Tướng quân không cần đa lễ."

"Triệu Tam Tài." Thái Tử quay đầu nhìn Triệu Tam Tài nói, " Lấy đệm dựa cho Tướng quân cùng quận chúa."

"Đa tạ điện hạ." Không nghĩ tới Thái Tử cẩn thận như thế, Vệ Minh Nguyệt nhìn hắn cười.

"Nên vậy." Thái Tử hơi gật đầu với Hoa Lưu Li, quay đầu nhìn Xương Long Đế nói: "Phụ hoàng, nếu hôm nay Vệ tướng quân và Phúc Thọ quận chúa đã đến, không bằng đem án tử nói rõ ràng?"

Hạ Viễn Đình: "........"

Đã đến nước này, còn có thể nói cái gì, phải trái đúng sai đều tùy thuộc vào bọn họ.

"Tam hoàng tử điện hạ, sứ thần quý quốc xảy ra chuyện này, ta cảm thấy phi thường tiếc nuối cùng đau lòng." Hoa Lưu Li nhìn thẳng Hạ Viễn Đình, "Hai quốc gia chúng ta lui tới nhiều năm, không thể vì một vài hiểu lầm mà ảnh hưởng giao tình hai nước, cho nên vẫn là đem sự tình nói rõ ràng tương đối tốt, ngài nghĩ sao?"

Hạ Viễn Đình ngơ ngẩn nhìn đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lưu Li: "Quận chúa nói phải."

Thái Tử nhíu nhíu mày, vị Tam hoàng tử Đại Mạo này là có chuyện gì, làm sao cứ nhìn chằm chằm quận chúa nhà hắn?

"Tuyên Đại Lý Tự Khanh Trương Thạc, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi Tế Hoài, Lễ Bộ Thượng Thư Đại Mạo Lưu Nhân Giá vào điện."

Lưu danh sĩ tiến vào chính điện Thần Dương cung, chợt nghe một giọng nói của nữ tử: "Mạt tướng cũng muốn nhìn một chút, đến tột cùng là vị đại nhân nào có hiểu lầm sâu như thế với nữ tử chúng ta."

Thanh am này rất êm tai, nhưng Lưu danh sĩ lại cảm thấy, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo sát ý.

Đáng thương lão vai không thể gánh tay không thể cầm, thế nhưng lại ở trước mặt nữ nhân nơm nớp lo sợ.

"Ngươi chính là người bất mãn với Vệ tướng quân của bỉ quốc Lưu Nhân Giá Lưu đại nhân?" Xương Long Đế nhìn Lưu danh sĩ đang cúi đầu khom người, mặt không chút thay đổi nói: "Vệ tướng quân là nữ tướng quân do đích thân trẫm khâm điểm, những lời đó của ngươi, là có ý kiến gì với trẫm?"

"Nếu có, liền để cho Hoàng Đế bệ hạ của quý quốc viết quốc tư gửi tới, trẫm nguyện ý chẫm rãi tham khảo."

Tác giả có lời muốn nói:

Xương Long Đế: Ai dám khi dễ tiểu đệ của ta, ai dám khi dễ con dâu tương lai nhà ta!

Thái Tử: Đây là quận chúa của ta, của ta!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu edit nên không được mượt cho lắm, có gì góp ý mọi người cmt cho mình biết nha ~~

Cuối cùng, cầu vote cầu vote :)))) Cảm ơn mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro