Chương 68. Người hiểu họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Lúc Xương Long Đế giở trò lưu manh, chính là phi thường không biết xấu hổ. Ông chụp cho sứ thần Đại Mạo cái mũ vũ nhục đệ nhất nữ tướng quân Đại Tấn không tha, thậm chí cố ý nói đó là ý tứ của Hoàng Đế Đại Mạo.

Biết rõ đối phương cố ý làm khó dễ Hạ Viễn Đình cũng không thể không nhận lỗi.

"Bệ hạ, mạt tướng không thẹn với lương tâm, cũng không sợ lời đồn đãi." Vệ Minh Nguyệt lo lắng Xương Long Đế lưu manh đại danh chứng thực, mở miệng nói, "Bị người ta nói vài câu không đau không ngứa mà thôi, việc cấp bách bây giờ là điều tra rõ chân tướng sứ thần Đại Mạo tử vong."

Vị quan viên chuyên ghi chép cuộc sống hàng ngày của vua ngồi trong một góc vội vàng cầm bút ghi chép.

Đại ý là bệ hạ yêu quý trân trọng tướng lãnh của mình, Vệ tướng quân khoan dung độ lượng, thuận tiện còn thể hiện một chút đồng cảm với sự việc không may mà sứ thần Đại Mạo gặp phải, thực tế là âm thầm chỉ rõ hàng vi tiểu nhân của bọn họ.

Thân là một quan viên tận chức tận trách, bọn họ cẩn trọng mà ghi chép lời nói việc làm của Đế vương, nhưng ghi chép như thế nào, lại dựa vào khả năng của bọn họ.

"Thỉnh Hoàng đế bệ hạ Tấn Quốc thứ tội, ta vì sai lầm trong lời nói và hành động của sứ thần bỉ quốc mà cảm thấy thập phần có lỗi." Hạ Viễn Đình tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vài cái sứ thần một cái so với một cái không bớt lo, chẳng những không giúp được gì, lại còn kéo chân sau.

Tuy đã quen với nữ tử quốc nội vô cùng hiền huệ, nhưng khi nhìn thấy vị nữ tướng quân của Tấn Quốc này, trong lòng hắn vẫn tán thưởng không thôi.

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra vị nữ tướng quân này là một người rất tài ba. Nàng càng tài giỏi, những người gièm pha về nàng lại càng có vẻ nông cạn và buồn cười.

"Sứ thần quý quốc lưu lại di thư trẫm đã xem, nếu không phải Thái Tử nói cho trẫm, ngày đó Tam hoàng tử thiết yến, Thái Tử cũng có mặt, trẫm thiếu chút nữ thực sự cho rằng, vị sứ thần này là do Phúc Thọ quận chúa bức tử." Xương Long Đế nâng tay, Triệu Tam Tài đem tờ giấy chép lại nội dung di thư, giao cho Hạ Viễn Đình.

Hạ Viễn Đình rát nhanh đọc xong nội dung di thư, vẻ mặt tức giận nói: "Đây là bôi nhọ Phúc Thọ quận chúa. Bệ hạ, tại hạ hoài nghi phong di thư này khác thường, khẳng định là có người cố ý châm ngòi ly gián quan hệ hai nước chúng ta."

"Ai." Xương Long Đế thở dài một tiếng, "Trẫm cùng Tam hoàng tử có cái nhìn giống nhau, âm mưu này không chỉ nhằm vào hai vị ái khanh của trẫm, mà còn nhằm vào Tam hoàng tử Đại Mạo ngươi."

Một màn âm mưu này, người xui xẻo không chỉ có Hoa gia, còn có người đứng mũi đứng chịu sào Tam hoàng tử Đại Mạo Hạ Viễn Đình. Hắn là người có địa vị cao nhất trong đoàn sứ thần, sứ thần chết trong biệt quán Tấn Quốc, mặc kệ như thế nào, đều sẽ chịu chỉ trích.

Không ngừng chất vấn Tấn Quốc, có khả năng đắc tội Hoàng đế Tấn Quốc, khiến cho hai nước bất hòa, sau khi trở về hắn nhất định sẽ bị phụ hoàng trọng phạt.

Mặc kệ sự tình có nghiệm trọng hay không, khi sự tình được truyền về nước, nhất định sẽ có vô số văn nhân mắng hắn yếu đuối như nhược, hắn không chỉ mang tiếng xấu muôn đời, ngày sau trôi qua cũng sẽ không tốt.

Chuyện tới hiện giờ, hắn chính là người bị treo trên giàn lửa, dù là mặt sau hay mặt trước đều bị nướng bỏng.

Trong chớp mắt, hắn liền ra quyết định.

"Thỉnh Hoàng đế bệ hạ Tấn Quốc điều tra việc này đến cùng, đem cái người sau màn tâm tư ngoan độc này tìm ra, để an ủi linh hồn Vương đại nhân trên trời."

"Tam hoàng tử yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một công đạo." Xương Long Đế vừa lòng gật đầu, cũng không thèm nhìn tới Lưu Nhân Giá đang khom người chắp tay thi lễ, quay đầu trấn an Vệ Minh Nguyệt, còn ban thưởng một đống đồ cho Hoa gia, mỹ danh là an ủi.

Hạ Viễn Đình ngồi trên ghế có chút xấu hổ, rõ ràng bọn họ cũng là người bị hại, vì sao khi đối mặt với Vệ tướng quân cùng Phúc Thọ quận chúa, hắn lại thấy chột dạ?

Khổ sở nhất vẫn là Lưu Nhân Giá, nếu biết rằng nói mấy câu kia sẽ gặp phải nhiều tai họa như vậy, lúc trước lão cũng không bao giờ nói lung tung.

Chân tướng án tử rất nhanh đã điều tra ra, phong di thư Vương đại nhân lưu lại bị giả tạo, người làm giả bức di thư này, chính là gã sai vặt bên người hắn. Người của Đại Lý Tự còn phát hiện trong phòng Vương đại nhân một ít nội dung thư tín mơ hồ, như là được ai mệnh lệnh, cố ý khơi mào chiến tranh giữa Đại Mạo và Tấn Quốc.

Vốn dĩ kế hoạch là làm cho Hoa gia cùng sứ thần Đại Mạo ở quốc yên phát sinh mâu thuẫn, ai ngờ Hoa gia đem lễ vật của Đại Mạo trả về, làm cho Tam hoàng tử biết được trong đoàn sứ thần có người bôi nhọ Vệ tướng quân. Người phía sau màn lo lắng Vương đại nhân bại lộ, để gã sai vặt giết Vương đại nhân, ngụy tạo thành Vương đại nhân sợ hãi Hoa gia mà tự sát, nhân cơ hội bôi đen thanh danh Hoa gia.

"Ai có thể đoán được tiểu quận chúa ôn nhu mảnh mai của Hoa gia lại có tính khí lớn như vậy, không cho Đại Mạo nửa điểm mặt mũi, trực tiếp đem lễ vật của Đại Mạo trả về?" Bùi Tế Hoài nhìn chan tướng đã điều tra ra, nhịn không được cảm khái Hoa gia vận khí tốt.

Nếu như xung đột xảy ra ở quốc yến, Vương đại nhân đến lúc đó mới chết, sự tình khẳng định sẽ ồn ào đến cả nước đều biết, ai cũng không thể áp chế được.

"Có thể thấy được ngẫu nhiên phát ra tính tình, không chỉ có lợi cho thể xác và tinh thần, mà còn có lợi cho gia tộc." Một vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh khác tên Cẩu Kính Kỳ ôm một chồng hồ sơ thật dày tiến vào, "Có thể thấy được ông trời cũng không muốn trung thần lương tướng bị oan khuất."

"Chúng ta là người của Đại Lý Tự, khi nào thì tin vào vận mệnh." Bùi Tế Hoài giúp Cẩu Kính Kỳ cất kỹ hồ sơ: "Hôm nay ngươi trực đêm, ta đi về trước."

Cẩu Kính Kỳ cầm mấy cuốn hồ sơ án tử trong ngăn tủ: "Ngươi nói, người sau màn lần này, có quan hệ với mấy án tử này hay không?"

Bùi Tế Hoài phủi bụi đất trên người, trầm mặc một lát rồi nói: "Mấy án tử phía trước, hoặc nhiều hoặc ít đều liên lụy tới người có quan hệ với Anh Vương, lần này không quá giống."

"Cũng không phải hoàn toàn không quan hệ, tiểu quân chúa Hoa gia, từng được làm mai với Anh Vương." Cẩu Kính Kỳ khóa lại cửa tủ, "Mấy ngày trước người của chúng ta còn tra được, không lâu trước đây Anh Vương từng bày tỏ với Phúc Thọ quận chúa, hy vọng cưới nàng làm Vương phi, nhưng bị Phúc Thọ quận chúa cự tuyệt."

Nghe được Hoa Lưu Li cự tuyệt Anh Vương, Bùi Tế Hoài không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Trên thực tế, lấy thân phận của Phúc Thọ quận chúa, lựa chọn tốt nhất chính là không gả cho bất kỳ vị hoàng tử nào.

Thế nhưng giữa Thái Tử và Phúc Thọ quận chúa..........

Thế gian vĩnh viễn không thiếu bi kịch tình yêu, nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số nam nữ đâm đầu vào.

Rốt cuộc mẫu tử Anh Vương không lại bị liên lụy, Hiền Phi lúc này đang khiếp sợ không thôi.

Hiền Phi nhìn Nhạc Dương trưởng công chúa biểu tình kiêu căng trước mặt, nhịn không được hoài nghi, đến tột cùng là đầu óc Nhạc Dương có vấn đề, hay là lỗ tai của mình có vân đề.

"Ngô nhi tính cách ngu dốt lại bốc đồng, chỉ sợ không xứng với hòn ngọc quý trên tay công chúa." Hiền phi hận không thể phun nước trà lên mặt Nhạc Dương trưởng công chúa, để nữ nhân như Tạ Dao làm con dâu nàng, còn không bằng Hoa Lưu Li lúc trước đâu.

Ít nhất bộ dáng người ta so với Tạ Dao đẹp, đợi khi sinh hạ hài tử cũng càng đẹ mắt.

"Tiểu tẩu tẩu, Anh Vương là trưởng tử, cần cưới một nữ nhân có thể trợ giúp cho sựu nghiệp của hắn. Đợi về sau.......làm cái gì cũng thuận lợi hơn." Nhạc Dương trưởng công chúa rụt rè cười nói, "Ngươi nghĩ sao?"

Hiền phi cảm thấy một chút cũng không tốt.

Trước kia vị công chúa này nhìn nàng, ánh mắt đều để trên đầu, mở miệng là Điền phi, đừng nói gọi nàng là tẩu tẩu, ngay cả gọi phong hào của nàng, cũng thật giống như vũ nhục miệng nàng ta.

"Công chúa có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cũng không cần gọi ta là tiểu tẩu tẩu, như trước gọi là ta là Điền phi là được." Hiền phi lãnh đạm nói, "Ta xuất thân không tôn quý bằng công chúa, không quá để ý xưng hô."

"Trước kia ta còn không hiểu chuyện, mong tiểu tẩu tẩu thông cảm nhiều hơn." Nhạc Dương trưởng công chúa biết Hiền phi bất mãn với nàng, nhưng trong lòng nàng rất rõ, so với những bất mãn này, Hiền phi càng muốn đưa nhi tử lên Đế vị.

Hiền phi cầm ly trà không nói lời nào.

"Văn nhân bút, vô hình đao." Nhạc Dương trưởng công chúa tiếp tục nói, "Tạ gia ở phương nam có địa vị như thế nào, chắc chắn ngươi cũng biết, để cho hai tiểu bối kết thân, đối với chúng ta đều là chuyện tốt."

"A." Hiền phi châm chọc cười nói, "Ngươi nói Tạ gia lợi hại như vậy, là muốn làm gì, tạo phản sao?!"

Nhạc Dương trưởng công chúa sắc mặt lạnh lẽo.

"Đừng tưởng rằng nữ nhi của ngươi là gà đẻ trứng vàng, cho dù nàng là vàng, thì cũng chỉ là gà mái, không phải phượng hoàng." Hiền phi trào phúng nói, "Nữ nhân Thái Tử không muốn, lại nghĩ đưa cho con ta, ngươi cho rằng mẫu tử chúng ta là gì, thu lượm rẻ rách sao?!"

"Ta mặc kệ Tạ gia lợi hại như thế nào, dù sao ta chính là chướng mắt." Hiền phi đứng lên, nén giận nhiều năm, rốt cuộc có cơ hội phát tiết, Hiền phi mắng đến thập phần vui sướng, "Nếu thật sự lợi hại như vậy, đã không coi như nhi như một món hàng hóa đưa tới đưa đi, đông gia không muốn, ta tây gia cũng chướng mắt. Ai nguyện ý cưới, thì cho người đó cưới đi, đừng đến ghê tởm ta."

"Tốt!" Nhạc Dương trưởng công chúa tức giận đến bật cười, "Điền thị, hôm nay ngươi vũ nhục bản cung thế nào, bản cung nhớ kỹ."

"Nhớ thì nhớ, công chúa lớn lên nhân mô cẩu dạng, hành sự lại giống tú bà, Nguyên Hạo nhà chúng ta là hài tử đứng đắn, chịu không nổi cô nương nhà ngươi." Hiền phi làm bộ phỉ nhổ: "Ngài đi cẩn thận, ta đây không tiễn."

Nhạc Dương trưởng công chúa tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, thời điểm đi ra cửa, còn đá đổ hai bình hoa của Lâm Thúy Cung.

"Hừ." Hiền phi nhìn bình hoa bị đá vỡ cũng không tức giận, ngược lại thần thanh khí sảng vẫy vẫy khăn, "Tiểu tiện nhân, nghĩ muốn đem mẫu tử chúng ta như quân cờ mà sử dụng, bổn cung ngốc thế sao?"

Nói xong, nàng lấy khăn che mặt, gào khóc chạy tới Thần Dương Cung.

Làm nữ nhân, bị cô em chồng khi dễ, không được nói cho trượng phu của mình sao?

Hai bình hoa này, chính là nhi tử cố ý mang về cho nàng, tuy rằng chất lượng bình thường chút, hình thức xấu chút, nhưng đây cũng là một mảnh tâm ý của đứa nhỏ nha.

Anh Vương ngồi trong một góc từ đầu đến cuối không có cơ hội nói chuyện, trợn mắt há mồm nhìn phía cửa trống rỗng, biểu tình mờ mịt vô cùng.

Xem ra ngày thường mẫu phi mắng hắn, vẫn là ôn nhu biết bao.

Rốt cuộc là thân nhi tử, đãi ngộ đương nhiên so với người khác tốt hơn.

Hắn đi ra khỏi Lâm Thúy Cung, chưa được bao xa đã nhìn thấy nhị nữ nhi của Nhạc Dương trưởng công chúa đang ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa, lập tức xoay người bỏ đi.

"Anh Vương........." Tạ Dao tuy không thích Anh Vương, nhưng nàng biết mẫu thân có ý để nàng và Anh Vương liên hôn, cho nên nhìn thấy Anh Vương, nàng vẫn chủ động mở miệng vấn an.

Nào biết một câu vấn an còn chưa nói ra, Anh Vương đã vội vàng bỏ đi, giống như nàng là một con quía vật đáng sợ vậy.

"Đầu óc có bệnh." Tạ Dao thấp giọng mắng một câu, tức giận xoay người bỏ đi, đúng lúc đâm vào một thái giám đang cầm một bức họa được cuộn tròn.

"Ngươi là người trong cung nào, đi đường không có mắt sao?" Nha hoàn bên người vội vàng chạy tới đỡ Tạ Dao, đem bức họa lăn tới bên chân đá ra xa.

Sợi dây màu hồng thắt trên bức họa rơi ra, lộ ra một nửa bức họa.

"Bức tranh này vẽ cái thứ quỷ quái gì vậy?" Nha hoàn lại mắng vài câu, mới đỡ Tạ Dao trở lại trong đình.

Tạ Dao trong lòng lửa giận tăng vọt, nhưng nghĩ đến nàng ôn nhu thiện lương, sẽ không trách mắng một thái giám không cẩn thận phạm sai lầm, cho nên nàng trầm mặc để tỳ nữ đỡ đi.

"Ngũ hoàng tử điện hạ?" Ở bên ngoài đình có một người mặt vô biểu tình nhìn thẳng nàng, Tạ Dao bị dọa sợ, sau khi thấy rõ người này là Ngũ hoàng tử Cơ Yến Khâu, nàng nở một nụ cười nhu nhược: "Gặp qua Ngũ hoàng tử điện hạ."

Ai ngờ Ngũ hoàng tử ngày thường ôn hòa dễ ở chung lại mang một ánh mắt rét lạnh nhìn nàng, không nói một lời xoay người rời đi.

Tạ Dao: "..........."

Hoàng tử trong cung này, đầu óc đều có bệnh?

Không có một ai bình thường sao?

Hoa Lưu Li nghe nói Thái Tử ở Đông Cung chuẩn bị đồ ăn ngon, lại cố ý sai người tới đón nàng vào cung, ngay cả giả vờ từ chối cũng không, đã đáp ứng rồi.

Vừa mới tiến cung, nàng liền nhìn thấy Ngũ hoàng tử mang theo một tiểu thái giám cúi đầu ủ rũ đi về bên này, nàng dừng lại hành lễ với hắn.

"Phúc Thọ quận chúa." Ngũ hoàng tử nhìn thấy Hoa Lưu Li, khuôn mặt kéo căng lộ ra ý cười, "Ngươi đây là đi chỗ nào?"

"Thần nữ muốn tới Đông Cung, điện hạ đây là có chuyện gì?" Không có mặt mũi nói chính mình đi Đông Cung ăn ké, Hoa Lưu Li thấy đôi chủ tớ này đều mang vẻ ủy khuất, có chút hối hận chính mình lắm miệng.

"Ta hôm nay có chút linh cảm, vẽ một bức trang mặt trời mọc đằng đông, vốn dĩ định dâng tặng phụ hoàng, nào biết nửa đường phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm bức họa bị dính bẩn." Ngũ hoàng tử ngay cả bộ dáng uể oải, đều mang theo ưu nhã, "Thân là nhi tử, sao có thể đem đồ vật bị dơ tặng cho phụ hoàng, cho nên ta cỉ có thể đem bức họa trở về."

Nói xong, hắn từ trong tay tiểu thái giám cầm lấy bức họa được cuộn tròn, mở ra bức họa đưa tới trước mặt Hoa Lưu Li: "Quận chúa cảm thấy, bức họa này như thế nào?"

Bình tĩnh mà xem xét, Hoa Lưu Li thật sự không nhìn ra, họa kỹ của Ngũ hoàng tử tiến bộ chỗ nào, nhưng đối mặt với ánh mắt mong chờ cuae Ngũ hoàng tử, lương tâm của nàng cũng không đáng giá.

"Họa kỹ của điện hạ, tựa hồ lại tiến bộ hơn." Nhìn bức họa một lát, Hoa Lưu Li vẻ mặt nghiêm túc nói, "Quan trong nhất chính là, bức họa này có hàm ý phi thường đặc biệt. Ánh sáng mặt trời mang đến ánh sáng cho mặt đất, mặt đất lại không thể thiếu ánh sáng mặt trời, thật tốt một bức tranh tràn ngập ánh sáng mặt trời mọc ở phía đông."

Ngũ hoàng tử ngượng ngùng cười: "Kỳ thực cũng không được tốt như quận chúa nói, nhưng ta thực vừa lòng với bức họa này. Vốn định đem bức họa này tặng cho quận chúa, nhưng mà........."

Bức hoa nguyên bản muốn tặng cho phụ hoàng, cho dù không thể tặng, tặng lại cho người khác cũng không ổn.

"Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác." Hoa Lưu Li vội vàng nói, "Bức họa này của điện hạ làm rung động lòng người, thần nữ mặc dù không có được nó, cũng đã ghi nhớ ở trong lòng."

"Quận chúa là người hiểu tranh." Ngũ hoàng tử cảm khái, "Không hổ là hòn ngọc quý trên tay hai vị tướng quân, kiến thức cùng lòng dạ quả thực bất đồng so với người khác, khiến người kính nể."

Ngũ hoàng tử chân thành khen Hoa Lưu Li một phen, mới nở nụ cười mà xuất cung.

Được khen đến tận trời cao Hoa Lưu Li: "........"

Các hoàng tử khi khen người khác, đều nhiệt tình như vậy sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Ngũ hoàng tử: Ánh nhìn chết chọc! Cảnh cáo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro