Chương 69. Thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

"Ngũ hoàng tử đối với vẽ tranh, thật sự là.........si mê vô cùng." Diên Vĩ thấy Hoa Lưu Li ngẩn người nhìn bóng dáng Ngũ hoàng tử rời đi, nhỏ giọng nói, "Quân chúa, đã gần trưa rồi."

Để cho Thái Tử chờ, không tốt lắm.

Hoa Lưu Li lấy lại tinh thần, xoay người đi về phía Đông Cung. Hiện tai đúng lúc xuân về hoa nở, đâu đâu cũng thấy hoa nở rộ, dọc đường đi trong cung, đều đặt những bồn hoa được cắt tỉa tinh xảo.

Những bong hoa mẫu đơn rực rỡ nhiều màu sắc không ngừng nở rộ, Hoa Lưu Li thấy mấy thía giám đang cắt tỉa cành hoa, dừng lại cước bộ, gọi một tiểu thái giám: "Tiểu công công này."

Tiểu công công thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, hắn không biết thân phận của Hoa LuwuLi, nhưng lại nhận thức công công dẫn đường phía trước, đó chính là đại công công của Đông Cung, hắn vội vàng buông kéo, tiến lên hành lễ nói: "Gặp qua quý nhân."

"Ta muốn hái mấy bông mẫu đơn, ngươi có thể giúp ta chọn vài bông được không?" Hoa Lưu Li nhìn một vườn mẫu đơn rực rỡ, xem đến hoa mắt.

"Thỉnh quý nhân chờ một lát." Tiểu thái giám nhanh nhẹn chọn mấy bông mẫu đơn vừa hái, dùng khăn tay sạch sẽ bao lấy cành hoa, cẩn thận đưa tới trong tay Hoa Lưu Li.

"Đa tạ." Hoa Lưu Li cầm bó hoa, để Diên Vĩ ban thưởng cho tiểu thái giám, cầm hoa tiếp tục đi về phí trước.

"Tiểu thư, người bên kia hình như là Phúc Thọ quận chúa." Tỳ nữ bên người Tạ Dao nhìn thấy đoàn người đi về phía Đông Cung, nhỏ giọng nói, "Xem bộ dáng của nàng, hình như là đi tìm Thái Tử điện hạ."

Tạ Dao sắc mặt âm trầm nhìn phương hướng Hoa Lưu Li rời đi, hít sâu một hơi, sau đó đi theo.

"Từ xa đã thấy có người cầm một bó hoa tươi, không nghĩ tới lại là Phúc Thọ quận chúa."

Hoa Lưu Li quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, tay ôm chặt bó hoa mẫu đơn. Đây là hoa này muốn tặng cho Thái Tử, vị Tạ cô nương này chỉ cần xuất hiện, sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

"Hoa này thật đẹp, thế nhưng quận chúa hái chúng nó xuống, chúng nó cũng chỉ có thể đẹp nhất thời, thật là đáng tiếc." Tạ Dao nhìn nàng cầm bó hoa mẫu đơn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Quận chúa thân là nữ tử, phải càng thêm yêu thương luyến tiếc những bông hoa này mới đúng."

Hoa Lưu Li nhìn Tạ Dao không nói lời nào.

"Đều nói nữ nhân như hoa, thời kỳ nở hoa ngắn ngủi, chúng nó cũng muốn mọc trên cành lâu một chút......."

"Có lẽ là bởi vì ta cảm thấy chín mình là một cây đại thụ, đối với hoa không có sự đồng cảm như vậy." Hoa Lưu Li vội vã đi Đông Cung dùng cơm trưa, không muốn cùng Tạ Dao nói cái gì hoa hoa thảo thảo, "Tạ cô nương, ta còn có việc, đi trước một bước."

"Đợi đã." Tạ Dao gọi Hoa Lưu Li lại, "Quận chúa muốn đi Đông Cung?"

"Việc này có quan hệ gì với Tạ cô nương?"

"Thái Tử chưa cưới, quận chúa chưa gả, các ngươi đơn độc gặp mặt sợ là không ổn." Tạ Dao trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, khóe miệng lại vểnh lên, "Nếu như có người đàm tiếu, chẳng phải sẽ hại quận chúa?"

"Cung nữ thái giám không phải người sao, làm sao có thể gọi là đơn độc?" Hoa Lưu Li nhăn mi, Tạ Dao này đủ loại hành vi, dường như là thèm muốn sắc đẹp của Thái Tử a.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình nàng trở nên có chút kỳ quái, lại lười cùng Tạ Dao nói chuyện, xoay người rời đi.

"Quận chúa." Thấy Hoa Lưu Li đi vội vã, Tạ Dao càng không muốn để nàng đi, hoặc là nói, nàng không thể chịu đựng Hoa Lưu Li cùng Thái Tử đơn độc ở chung, "Quận chúa không muốn nói vài lời với ta như vậy sao?"

"Lưu Li?"

Thái Tử từ cửa hông đi ra, nhìn Hoa Lưu Li nói: " Đợi nàng nửa ngày không thấy đâu, cô còn tưởng nàng xảy ra chuyện, không nghĩ tới nàng lại đứng ở chỗ này."

"Tạ cô nương muốn cùng thần nữ thảo luận chuyện thương tiếc đóa hoa, thần nữ đành trì hoãn trong chốc lát." Hoa Lưu Li đem hoa nhét vào trong ngực Thái Tử, "Thần nữ nhớ rõ trong cung của điện hạ có một bình hoa thủy mặc, cắm hoa này sẽ rất đẹp."

"Rất đẹp." Thái Tử cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực, "Cô rất thích."

Tạ Dao hốc mắt hơi hơi đỏ lên, nàng nói Hoa Lưu Li hái hoa không tốt, Thái tử lại nói thích những bông hoa này. Nàng là biểu muội của Thái Tử, ái mộ hắn nhiều năm, tại sao vì một ngoại nhân, hắn lại vả mặt nàng như vậy?

"Ngươi còn có việc?" Thái Tử rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Tạ Dao.

"Thái Tử biểu ca, ta không có việc gì." Tạ Dao chờ mong nhìn Thái Tử, hy vọng hắn có thể mời chính mình đi Đông Cung.

"Ngươi đã không có việc gì, vậy xuất cung sớm một chút." Thái Tử mặt không chút thay đổi nói, "Cô cùng Phúc Thọ quận chúa còn có việc, sẽ không bồi ngươi."

Tạ Dao: "............"

Việc của các ngươi, chính là đi ăn cơm?

Đều đã đến trước cửa Đông Cung của ngươi, mời nhiều thêm một người ăn cơm, có thể ăn nghèo Đông Cung hay sao?

Tạ Dao nhìn bóng dáng Thái Tử cùng Hoa Lưu Li rời đi, trong lòng ủy khuất lại phẫn nộ, tràn ngập hận ý không biết phát tiết như thế nào.

Thái Tử trở lại Đông Cung, việc đầu tiên chính là đem hoa mẫu đơn cắm vào bình hoa mà Hoa Lưu Li nhắc tới.

Hắn ngồi xếp bằng trên thảm, đem bó hoa cắm xong, quay đầu nhìn Hoa Lưu Li: "Cô còn tưởng rằng, hôm nay nàng sẽ không đến."

"Điện hạ vì sao lại nghĩ như vậy?" Hoa Lưu Li dựa vào bàn, thăm dò nhìn Thái Tử.

"Bởi vì hai ngày này Lưu Li gặp cô, cũng không nói chuyện nhiều." Thái Tử đem bình hoa đặt ở nơi dễ thấy, cảm xúc hạ xuống mà cười nói: "Cô cho rằng đã làm sai chuyện gì, làm nàng chán ghét."

Hoa Lưu Li có chút chột dạ, hai ngày trước ở Thần Dương Cung nhìn thấy Thái Tử, nàng quả thật theo mẫu thân vội vàng rời đi, nhưng không phải Thái Tử có vấn đề, là nàng tâm hổ thẹn.

Thái Tử điện hạ đối xử với nàng tốt như vậy, nàng lại vì sắc đẹp của Thái Tử, mà sinh ra tâm tư tà ác, cho nên hai ngày trước vừa thấy Thái Tử, nàng liền cảm thấy chột dạ.

Nàng trốn ở trong nhà chép kinh thư suốt hai ngày, cảm thấy tâm hồn đã được gột rửa, mới có thể đúng lý hợp tình mà gặp Thái Tử.

"Điện hạ ngài hiểu lầm, ngài cũng không có làm sai chuyện gì, là thần nữ tự mình có vấn đề." Hoa Lưu Li chột dạ rụt đầu lại.

"Là đang lo lắng sự kiện sứ thần Đại Mạo kia tử vong?" Thái Tử ngồi xuống bên người Hoa Lưu Li, ôn nhu giải thích, "Nàng không cần lo lắng, Đại Lý Tự đã điều tra rõ ràng án tử này, chuyện này cùng quý phủ không có nửa điểm quan hệ."

"May mắn ngày ấy có điện hạ bồi thần nữ, bằng không người Đại Mạo nói cái gì chính là cái đó." Hoa Lưu Li nhanh chóng nói tiếp, "Chỉ là không biết là ai, lại tính kế Hoa gia chúng ta như vậy."

"Vô luận là ai, cô cùng phụ hoàng đều tin tưởng, người Hoa gia sẽ không làm ra loại hành vi tiểu nhân này." Thái Tử do dự vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Hoa Lưu Li, "Cho nên, nàng không cần lo lắng."

Cảm giác được bàn tay trên đỉnh đầu, Hoa Lưu Li theo bản năng vươn tay sờ, không cẩn thận chạm vào ngón tay Thái Tử.

Ngón tay mềm mại xẹt qua lòng bàn tay, nàng không được tự nhiên mà buông tay, ho khan nói: "Có thể được bệ hạ cùng Thái Tử tín nhiệm, là vinh hạnh của thần nữ và người trong nhà."

"Lưu Li ở trước mặt cô, không cần nói những lời khách khí như vậy."

Cung nữ bưng nước tới, Thái Tử một bên rửa tay một bên nói: "Vẫn là bởi vì thân phận của cô,làm ngươi cố kỵ?"

Người đẹp, một cái chau mày một cái chớp mắt , đều có thể tác động đến tâm tư của người khác, Hoa Lưu Li phát hiện chính mình càng ngày càng không thể nhìn Thái Tử không vui.

Nàng thở dài, nàng có thể làm gì với Thái Tử bây giờ?

Rửa sạch sẽ tay, Hoa Lưu Li lau khô giọt nước trên mu bàn tay, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi vẻ mặt Tạ Dao không thích hợp, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Điện hạ, thần nữ cảm thấy Tạ Dao có chút không ổn. Ngài thân phận tôn quý, tốt nhất không cần cùng Tạ Dao đơn độc ở chung."

"Đa tạ Lưu Li nhắc nhở, cô nhớ kỹ."

Lưu Li không thích nữ nhân khác tới gần hắn, xem ra cũng không phải hắn đơn phương yêu thích. Nghĩ vậy, hắn nhịn không được cười rộ lên.

Nhìn Thái Tử mỉm cười, trái tim Hoa Lưu Li lại bắt đầu đập liên hồi. Xem ra nàng chép kinh thư còn chưa đủ, đợi trở về nhà, nàng phải tiếp tục thành tâm chép thật nhiều bản.

Ít nhất không thể đem ma trảo duỗi về phí Thái Tử.

Khi Tạ Dao trở lại phủ công chúa, Nhạc Dương trưởng công chúa đã ở nhà. Nàng nhìn Tạ Dao đang đi vào phòng, sắc mặt phi thường khó coi: "Nuôi ngươi có chỗ lợi gì, ngay cả tâm nam nhân cũng không bắt được."

Hôm nay nàng đi gặp Hiền phi cùng Dung phi, tiện nhân Hiền phi thái độ không cần nhắc lại, không nghĩ tới Dung phi luôn không có cảm giác tồn tại kia, thế nhưng cũng cự tuyệt đề nghị kết thân của nàng.

Nhị hoàng tử Ninh Vương dưới gối Dung phi, đầu óc giống như một tên ngốc, ở giữa chư vị hoàng tử, đã không có tài hoa, cũng không có võ nghệ xuất chúng, thế nhưng cũng dám cự tuyệt đề nghị của nàng?!

Ở trong cung nuốt một bụng lửa giận, Nhạc Dương trưởng công chúa đối với Tạ Dao càng thêm bất mãn: "Nếu như tỷ tỷ ngươi còn sống, ta cũng không phải chịu uất ức như vậy."

Đại nữ nhi vô luận là khí chất hay dung mạo, đều mạnh hơn nhiều so với nhị nữ nhi, nếu nàng còn sống, với dung mạo của nàng, đã sớm có thể lung lạc được vài cái hoàng tử, sao còn cần nàng vứt đi mặt mũi, đi thương lượng với những người nàng từng xem thường như vậy.

Nghe mẫu thân lại nhắc tới tỷ tỷ đã chết, Tạ Dao cúi đầu che dấu hàn ý nơi đáy mắt: "Mẫu thân, Anh Vương cùng Thái Tử đều bị Hoa Lưu Li mê hoặc, nữ nhi cũng không có biện pháp."

Một người là Hoàng trưởng tử, một người là Thái Tử, thân phận đặc biệt, cố tình đều giống như mắt mù bị Hoa Lưu Li mê hoặc.

Tạ Dao không để bụng Anh Vương thích ai, nàng chỉ muốn biết, Thái Tử rốt cuộc thích Hoa Lưu Li đến mức nào.

Nàng mặt không chút thay đổi nhìn Nhạc Dương trưởng công chúa không ngừng oán giận, trầm mặt trở về viện của chính mình, lấy ra một khối lệnh bài xanh biếc.

"Phụ thân từng nói, lệnh bài này, có thể điều động sát thủ ở quận lân cận." Tạ Dao vuốt ve lệnh bài, nở nụ cười giễu cợt: "Thái Tử biểu ca, ngươi đối xử với ta vô tình như vậy, thì cũng đừng trách ta."

"Dù sao.........chỉ có nam nhân đã chết, mới không thể đi trêu chọc nữ nhân khác, đúng hay không?" Nàng tựa hồ nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười ra tiếng, "Ngươi chết, cho dù ta gả cho bài vị của ngươi, cũng là thê tử của ngươi, ngươi nói đúng hay không?"

"Quận chúa, hai ngày trước ngài không phải nói muốn cách xa Thái Tử, vì sao hôm nay cùng Thái Tử ăn cơm, lại ước hẹn ba ngày sau ra ngoài cưỡi ngựa đạp thanh?" Diên Vĩ đem tiêu thực hoàn đưa cho Hoa Lưu Li, "Ngài như vậy, làm cho bọn nô tỳ thực khó xử."

"Diên Vĩ, không thể trách ta ý chí không kiên định, thật sự là Thái Tử quá đẹp, hắn chỉ cần chau mày lại, ta cái gì cũng muốn đáp ứng hắn. Đừng nói chỉ là đi đạp thanh, cho dù hắn bảo ta mặc giáp ra chiến trường, ta cũng có thể gật đầu ngay lập tức."

"Trên đầu chữ sắc có một cây dao, ngài đã bao lâu không nhìn đến nam nhân khác." Ngọc Dung cầm chén nước đặt vào trong tay Hoa Lưu Li, xe ngựa một đường lắc lư, nước trong tay nàng lại không tràn ra tý nào.

"Có một Thái Tử đẹp như vậy trước mặt, trong mắt ta sao còn thấy được nam nhân khác." Hoa Lưu Li ngửa đầu uống chén nước.

"Nhưng mà," Ngọc Dung tiếp nhận cái chén, không đành lòng mà nhìn Hoa Lưu Li, "Thái Tử sớm muộn gì cũng sẽ cưới Thái Tử Phi."

Hoa Lưu Li trầm mặc, trong xe ngựa cũng an tĩnh lại.

"Quận chúa." Diên Vĩ thấy nụ cười trên mặt Hoa Lưu Li biến mất, không đành lòng nói, "Nếu ngài thích Thái Tử, có thể cùng hắn thành thân, hai vị tướng quân sẽ không phản đối."

"Ai nói ta muốn thành thân cùng Thái Tử." Hoa Lưu Li bưng mặt nói, "Ta chỉ là suy nghĩ, ai sẽ thích hợp làm Thái Tử Phi."

"Vậy ngài đã nghĩ ra chưa?"

"Không có." Hoa Lưu Li thành thật lắc đầu, "Không ai có thể xứng đôi với Thái Tử."

Ngọc Dung cùng Diên Vĩ đồng thời gật đầu: "Quận chúa nói phải."

Dù sao không ai xứng đôi là được rồi.

Ba ngày sau, hoa nở chim hót, bầu trời sáng sủa, Hoa Lưu Li dắt con ngựa Thái Tử tặng nàng ra khỏi chuồng ngựa, khi nàng bước ra cổng, Thái Tử đã đứng đợi nàng.

Ngọc quan vấn tóc, Thái Tử một thân áo gấm đứng ở đó, đẹp giống như tiên tử từ Thiên cung đi xuống.

"Hôm nay là ngày tốt." Thái Tử xoay người lên ngựa, "Lưu Lu bồi cô ra ngoại ô được chứ?"

"Được."

Hoa Lưu Li gật đầu, được được được, ngươi nói cái gì cũng được.

Ở trong thành, vì sợ ngựa đột nhiên bị kinh hãi mà đả thương người, nên luôn có người nắm dây cương ngựa, đợi đến khi ra khỏi thành, Thái Tử mới để nhóm người chăn ngựa buông tay.

Hai ngươi mang theo thị vệ chạy một đoạn đường, đột nhiên một đàn ong vò vẽ không biết từ đâu bay tới, cả đội ngũ đều hỗn loạn.

"Điện hạ, cẩn thận!" Hoa Lưu Li thấy một mũi tên bay về phía ngựa của Thái Tử, duỗi tay đem Thái Tử kéo lên lưng ngựa của mình.

Con ngựa của Thái Tử bị kinh hách, hí vang một tiếng rồi chạy như điên.

Hoa Lưu Li quay đầu lại chuẩn bị đuổi theo, lại bị một đám người không rõ thân phận bao vậy, hạ giọng nói: "Điện hạ, có người muốn giết ngài."

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Cô không có lời nào để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro