Chương 1203 & 1204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1203 : CÓ PHẢI TIỂU SƯ MUỘI CỰC KÌ CẢM ĐỘNG KHÔNG?

"Ôi... thần linh ơi! Chị Tịch! Chị... chị có nghe thấy không! Cái vương miện trị giá 10.000 vạn kia... là... là tặng cho chị đó! Là tặng cho chị đó! Cái người số 8 kia lại là fan của chị! Ôi trời đất ơi! Em còn tưởng là anti fan của chị cơ!" Tâm trạng của Tiểu Đào bây giờ kích động muốn chết, ngang ngửa việc muốn đâm đầu chết trên sân khấu.

Có điều, nhìn lại phản ứng của những người khác mới thấy, thật ra phản ứng của Tiểu Đào vẫn bình tĩnh chán.

"Xin mời cô Ninh của chúng ta lên sân khấu——"

Nghe MC nói, phía dưới liền lập tức bùng nổ.

"Vậy mà lại là Ninh Tịch..."

"Sao lại thế? Là Ninh Tịch chứ không phải là Ninh Tuyết Lạc á?"

"Có phải là nhầm lẫn chỗ nào rồi không?"

...

"Xin mời cô Ninh Tịch! Cô Ninh Tịch!" MC dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới nên cố ý nhấn mạnh tên của Ninh Tịch thêm lần nữa.

Lúc bấy giờ mới không có ai nghi ngờ nữa.

"Giá khởi điểm của chiếc vương miện này là 3000 vạn, giá thành giao là 10.000 vạn, thế nên vật đấu giá này đóng góp cho buổi từ thiện hôm nay 7000 vạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô Ninh chính là vị khách đóng góp nhiều nhất cho buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay, chân thành cảm ơn tấm lòng từ thiện của cô, cũng xin chúc cho sự nghiệp của cô càng ngày càng thăng tiến..."

Thấy MC nhiệt tình tâng bốc Ninh Tịch, sắc mặt Ninh Tuyết Lạc lại càng khó coi, hoàn toàn không nghe nổi những lời mà MC nói nữa, trong lòng cô ta lúc này chỉ còn lại sự ghen ghét và đố kị.

Có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng người cướp được chiếc vương miện này lại là Ninh Tịch...

Ninh Tuyết Lạc tức đến nỗi cả người phát run, nhưng khi quay qua nhìn Tô Diễn thì lại ra vẻ đau lòng và tủi thân: "Diễn... Tại sao... Tại sao chị lại đối xử với em như thế... Chị biết rõ rằng em thích chiếc vương miện này... Biết rõ là chiếc vương miện này có ý nghĩa thế nào với em cơ mà... Vì sao chỉ cần là thứ của em thì chị ấy sẽ luôn tìm cách cướp cho bằng được..."

Tô Diễn cũng không ngờ được sự việc sẽ thành ra thế này, gã ta mệt mỏi day trán: "Tuyết Lạc, Tiểu Tịch cũng không phải cố ý mà..."

"Không phải cố ý? Chẳng lẽ trên đời này lại có lắm chuyện trùng hợp đến thế sao? Lần trước trong tiệc đóng máy của Thiên Hạ, lúc anh cầu hôn em, chị ấy cũng dùng đủ thủ đoạn cướp hết hào quang của em! Hôm nay cũng thế! Chị ấy không muốn thấy em được hạnh phúc, lúc nào cũng muốn sỉ nhục em nhưng em vẫn luôn nhẫn nhịn... cơ mà Diễn... lần này em thật sự không chịu nổi nữa rồi..."

"Tuyết Lạc, Tiểu Tịch có bản lĩnh thế nào thì cũng không thể làm được đến nước này, có lẽ thật sự chỉ là fan của cô ấy thôi... Đừng buồn nữa, về rồi anh sẽ tìm thứ khác tốt hơn cho em!"

"Diễn, tại sao anh cứ nói giúp chị ấy như thế! Có phải ngay cả anh cũng sắp bị chị ấy cướp mất rồi không! Có phải là anh đang hối hận vì ở bên em không?"

"Đừng nói linh tinh..."

...

Trong một chiếc xe màu đen.

Vân Thâm vừa ngồi vào xe, Phong Tiêu Tiêu đã hưng phấn nhào tới: "Thế nào rồi? Chiêu này của tôi không tồi chứ? Anh hùng cứu mỹ nhân trăm phát trăm trúng! Có phải là tiểu sư muội cảm động lắm đúng không?"

Vừa dứt lời, đôi mắt hẹp dài của Vân Thâm đã lạnh lùng liếc qua cô nàng.

Phong Tiêu Tiêu bị nhìn chằm chằm như vậy thì da đầu cũng sởn hết cả lên, cô yếu ớt ho một tiếng: "Sao... sao vậy?"

Người đàn ông lập tức quăng chiếc điện thoại trong tay qua.

Phong Tiêu Tiêu vội vàng bắt lấy, sau đó vội vàng xem, kết quả là thấy một đoạn đối thoại thế này:

[Darling, có thích không?]

[Thích! Cái! Em! Gái! Nhà! Anh! Ấy!!!!]

Phong Tiêu Tiêu há hốc mồm: "Cái... cái này không hợp lý!"


CHƯƠNG 1204 : EQ ÂM VÔ CỰC

"Sao lại thế này được! Tiểu sư muội đâu phải là người không biết điều thế này được!" Phong Tiêu Tiêu xem đi xem lại tin nhắn mấy lần, càng xem lại càng khó hiểu.

Vân Thâm híp mắt lại để lộ ra sự nguy hiểm: "Ý cô là... tôi không biết điều sao?"

Phong Tiêu Tiêu khụ một cái, lập tức xua tay lia lịa: "Nào có, nào có! Sao thế được chứ! Nhưng việc này quả thật khác xa với dự liệu của tôi! Lão Đại, anh có làm theo lời tôi nói thật không đó! Theo lý mà nói thì Tiểu sư muội ghét đôi cẩu nam nữ kia nhất. Anh xử cái đôi cẩu nam nữ đó giúp muội ấy, cho dù muội ấy không biết ơn thì cũng không thể mắng chửi anh như thế này được!"

Phong Tiêu Tiêu càng nghĩ càng thấy kỳ quái, sau đó cô nhìn Đường Dạ: "Đại sư huynh, rốt cuộc chuyện là thế nào? Huynh nói lại tình hình cho muội nghe được không? Tốt nhất là nói cụ thể ra một chút!"

Đường Dạ đang cắm mặt vào laptop, nghe Phong Tiêu Tiêu nói thế thì gõ nhẹ vài cái rồi đưa laptop cho cô.

Phong Tiêu Tiêu vội vàng nhìn vào màn hình, trên đó chính là video trực tiếp buổi tiệc từ thiện tối nay. Lượt xem vô cùng cao, có thể thấy bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.

Phong Tiêu Tiêu tò mò mở ra xem, kết quả là... càng xem thì sắc mặt lại càng không được đẹp cho lắm...

"Bộp" một tiếng, Phong Tiêu Tiêu khép laptop lại, run run tay chỉ về hai người đang ngồi trước mặt: "Hai... Hai người..."

Sau một lúc khá lâu, Phong Tiêu Tiêu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Lão Đại thân yêu của tôi ơi! Xin cho tôi được hỏi một câu từ tận đáy lòng! Tại sao anh lại tăng từng đồng một thế này???? Não của anh rốt cuộc vận động theo phương thức nào vậy?"

"Tôi thích, có vấn đề gì?" Vân Thâm liếc xéo Phong Tiêu Tiêu.

Phong Tiêu Tiêu ôm lấy ngực mình, suýt nữa ói ra một búng máu đen.

Cô không có cách nào để bắt được sóng của tên này, vì vậy cô quay sang Đường Dạ: "Đại sư huynh!!! EQ của lão đại huynh cũng biết mà! Tại sao huynh cứ trơ mắt ra nhìn mà không ngăn lại hả!!!"

Đường Dạ nhận lấy laptop thì lại tiếp tục xử lí những tài liệu phức tạp kia, chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp lại: "Tại sao huynh phải ngăn lại?"

Phong Tiêu Tiêu: "........"

Cô sắp bị đám thiểu năng trí tuệ này khiến cho tức chết rồi!!! Đúng là không nên ôm tí tẹo hi vọng nào với bọn họ mới phải...

Phong Tiêu Tiêu yếu ớt mở miệng: "Lão Đại này, anh đã mời tôi làm quân sư dạy chó... ấy nhầm, quân sư tình yêu! Vậy thì anh phải làm theo chỉ dẫn của tôi chứ, đừng có tự biến tấu như thế có được không? Cách làm của anh có khác gì anti fan không? Nói không chừng tiểu sư muội còn nghĩ rằng anh là do Ninh Tuyết Lạc phái tới chỉnh con bé ấy chứ!"

"Phiền phức." Vân Thâm khẽ cau mày, dường như loáng thoáng có chút bực bội.

Phong Tiêu Tiêu sợ tên này phát rồ, bèn lập tức mềm giọng: "Ôi, lão Đại của tôi ơi, nếu anh muốn lấy được trái tim của tiểu sư muội thì chút phiền phức này có là gì..."

Thật ra EQ của tên này thấp cũng là do có nhiều tiền quá...

Trong thâm tâm hắn, muốn thu phục bất cứ người phụ nữ nào chỉ cần một chiêu thôi, đó chính là tiền. Với lại, hắn đối với việc nam nữ cũng không quá có hứng thú nên cũng lười đi nghiên cứu mấy cái lăng quăng luýt quýt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro