Chương 1205 & 1206

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1205 : CÓ NGƯỜI CƯỚP VỢ ANH KÌA

Vốn đang trông cậy vào Đại sư huynh đi cùng thì sẽ chỉ cho lão Đại mấy câu, kết quả... hai cái tên đầu đất này, kẻ tám lạng người nửa cân...

Trong tổ chức, người có suy nghĩ bình thường mà cô có quan hệ tốt chắc chỉ có tiểu sư muội và Nhị sư huynh. Giờ hai người đó đều đi hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi hiu quạnh mà... ngày nào cũng tức đến đau cả gan.

Nếu không phải là vì cô sắp chết vì cô đơn thì cô cũng chẳng buồn thỏa hiệp giúp tên này theo đuổi tiểu sư muội đâu...

Cơ mà sau lần này, còn bảo cô đi làm quân sư cho tên đầu đất này thì cô thà về nông thôn trồng rau còn hơn...

10.000 vạn đổi một câu chửi của mỹ nhân... Ha ha...

...

Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.

"Nhị thiếu!"

"Nhị thiếu, ngài đã tới rồi!"

"Chào Nhị thiếu!"

...

"Anh tôi đâu?"

"Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng ạ!"

Lục Cảnh Lễ lập tức chạy thẳng như điên về phía văn phòng của Lục Đình Kiêu.

"Rầm" một tiếng, Lục Cảnh Lễ đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh trai mình: "Đệch đệch đệch! Sao giờ này anh vẫn ở công ty thế này! Đừng có làm việc nữa!"

Lục Đình Kiêu day day hai chân mày mệt mỏi: "Có chuyện?"

"Đương nhiên có chuyện rồi! Chuyện lớn nữa đó! Có kẻ đang thương nhớ vợ anh đấy!!!" Lục Cảnh Lễ tức giận không thôi, vẻ mặt quả thật còn tức giận hơn cả chính vợ anh ta bị cướp đi vậy???

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu hơi nghiêm lại, quăng cho Lục Cảnh Lễ một ánh mắt hoài nghi.

Lục Cảnh Lễ lập tức bước qua giành lấy máy tính của Lục Đình Kiêu mở một đoạn video ra: "Anh xem đi này! 10.000 vạn, 10.000 vạn đó! Cái gì mà fan trung thành chứ, ngấp nghé vì vẻ đẹp của vợ anh thì có!"

"Chỉ là... không biết sao tên này lúc đầu còn như cố ý trêu chị dâu nữa, chẳng nhẽ là muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ấy à? Hừ, chắc chắn là thế rồi! Đúng là quá âm hiểm! Anh tuyệt đối không thể thua được! Anh nhìn này, quà tặng em cũng đã chọn xong rồi, tuyệt đối có thể đè nát được cái vương miện Quèn kia...."

Lục Cảnh Lễ thao thao bất tuyệt vẫn chưa đủ lại lôi ipad ra cho Lục Đình Kiêu xem số quà mình chọn, nào là vương miện kim cương, nào là nhẫn hột xoàn, nào là xe thể thao... nói chung là cái gì cũng có! Trông dáng vẻ như muốn chắc chắn phải thắng vụ này!

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu liếc về phía vị trí mà "số 8" ngồi trên màn hình vài giây...

"Anh, anh? Anh có nghe em nói gì không? Khí thế địch càng hung hãn thì chúng ta tuyệt đối không thể yếu thế! Anh xem anh thích cái nào em đi mua cái đó về cho chị dâu!" Lục Cảnh Lễ loi nhoi lên nói.

Lục Đình Kiêu: "Không cần."

"Sao lại không cần được! Em đã nói với anh rồi! Tuy rằng tình cảm giữa anh và chị dâu rất tốt nhưng cũng cần giữ lửa trong tình yêu mà! Quà là điều không thể thiếu!"

Lục Cảnh Lễ ra vẻ nghiêm túc nói, sau đó lại chau mày lẩm bẩm: "Hơn nữa... Có khả năng "số 8" này cũng hơi khó giải quyết, ngay cả em cũng không điều tra ra được lai lịch của cái gã đó, từ khi nào Đế Đô lại lòi ra một tên giàu nứt đố đổ vách mà em lại không biết nhỉ?"

"Có thể chắc chắn tên này là fan cuồng của chị dâu nhà mình, nếu không thì sao lại vung tay rộng như thế chứ. Chỉ là, không biết rốt cuộc là có quan hệ thế nào với chị ấy..."

Lục Đình Kiêu ngả lưng tựa vào ghế, dùng giọng điệu tình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Cũng chỉ là một tên bạn trai cũ thôi."

Lục Cảnh Lễ: "..."



CHƯƠNG 1206 : CHUẨN BỊ QUÀ

"What!?" Lục Cảnh Lễ trợn tròn hai mắt: "Bạn... Bạn trai cũ á? Tên này là bạn trai cũ của chị dâu á? Sao anh biết?"

Lục Đình Kiêu không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn.

Có thể tùy ý vung một phát 10.000 vạn như thế, cả tác phong nghênh ngang ngông cuồng thế này nữa...

Khỏi cần điều tra cũng biết là ai.

Mà người đó, Ninh Tịch đã nói rằng cô ấy chỉ từng qua lại với hắn có một ngày.

Cứ cho là Ninh Tịch đã từng thích... thậm chí là từng yêu hắn đi chăng nữa... thì cũng chỉ là đã từng mà thôi...

Lục Cảnh Lễ nhìn dáng vẻ "anh chính là chính thất" của anh trai mình thì liền tỏ vẻ khâm phục: "Đúng thế, "số 8" này và cả Tô Diễn kia nữa, chẳng qua cũng chỉ là bạn trai cũ mà thôi! Cho dù đấu đá nhau đến đầu rơi máu chảy thì sao! Anh mới là chính thất cơ mà! Ha hả ha hả..."

Lục Đình Kiêu xem nốt tập tài liệu cuối cùng trong tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

"Ấy, anh đi đâu đó?" Lục Cảnh Lễ vội vàng hỏi.

"Chuẩn bị quà."

"Hả? Anh đi tặng quà cho chị dâu à? Anh tính tặng cái gì đó? Có cần em chọn giúp anh không?" Lục Cảnh Lễ tò mò không thôi, chẳng nhẽ anh Hai còn có quà tốt hơn để tặng Tiểu Tịch Tịch hay sao?

...

Bên kia, sau khi đêm hội từ thiện kết thúc, Ninh Tịch bèn bảo Tiểu Đào về trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho Annie hẹn cô bé ra gặp mặt.

Tuy 7000 vạn đã được đem đi làm từ thiện nhưng chiếc vương miện này vẫn có giá trị lên tới 3000 vạn, đây không hề là một món tiền nhỏ. Bởi vì đây là thứ người khác tặng nên cô không đem đi quyên góp được, chỉ đành tạm thời nhận lấy rồi nhờ Annie trả lại thôi.

Cô biết đối với người nào đó, số tiền này cũng chẳng đáng là bao, cũng biết rằng đồ hắn đã tặng cho người khác sẽ không nhận lại.

Nhưng, cô cũng có nguyên tắc của cô, cô đã có Đại ma vương rồi thì đương nhiên là không thể nhận quà của người đàn ông khác được.

Kể cả cái tên không nằm trong phạm trù "loài người" này...

Trước khi gặp Annie, cô còn cố ý về nhà một chuyến mang theo cả viên kim cương lớn hồi trước hắn tặng nữa, tiện tay còn cầm theo quà đã chuẩn bị sẵn cho Annie.

Trong phòng riêng của một nhà hàng nào đó ở Đế Đô.

"Anh Tịch!" Annie trông thấy Ninh Tịch thì vui vẻ hô lên.

"Tặng em này." Ninh Tịch đưa một chiếc túi màu hồng nhạt cho cô bé.

Thấy túi bánh quy mang hình dáng hoạt hình đáng yêu trong túi thì đôi mắt Annie sáng choang: "Woa! Đáng yêu quá! Tặng cho em à? Anh Tịch, anh mua ở đâu thế?"

"Anh làm đấy, đừng có ghét bỏ nhé!"

"Cái gì? Anh tự tay làm á? Sao lại ghét bỏ được chứ! Em thích lắm lắm lắm luôn! Cảm ơn anh Tịch!" Annie ôm bịch bánh vào lòng như báu vật, không ngờ anh Tịch lại có thể làm ra thứ đáng yêu thế này.

"Anh mới là người nên cảm ơn em mới đúng, đơn thuốc lần trước em kê cho ông nội anh hiệu quả lắm." Ninh Tịch cảm kích nói.

"Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà... Đúng rồi, anh Tịch... anh tìm em có việc gì thế?" Annie thăm dò.

Ninh Tịch liếc cô bé một cái: "Em biết chuyện hôm nay không?"

Annie do dự đáp: "Thật ra thì em cũng không rõ lắm, chỉ biết là lão Đại, anh Dạ, còn có chị Tiêu Tiêu nữa đều ra ngoài cùng nhau... Hình như là tới tìm anh đó! Mọi người đã gặp nhau chưa?"

Khóe miệng Ninh Tịch co giật, Đại sư huynh và Tam sư tỷ cũng đi cùng?

Rốt cuộc là mấy người đang làm cái gì thế hả?

Ninh Tịch day day trán: "Thật ra lần này tìm em là vì có chuyện muốn làm phiền em. Có hai món đồ... em trả lại cho Satan giúp anh! Với tính cách của anh ta thì khó mà nhận lại, thế nên... em lặng lẽ để vào phòng anh ta giúp anh là được. Vốn anh định tự mình đi, nhưng... em cũng biết đó, anh thật sự không thể tới cái nơi quái quỷ mà bọn em đang ở được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro