Chương 1207 & 1208

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1207 : SAO LẠI ĐỘT NHIÊN NHIỆT TÌNH THẾ

Annie nhìn Ninh Tịch dúi đồ vào tay mình, dường như cô bé có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chắc là cảm thấy có nói cũng không thay đổi được gì nên cuối cùng cũng chỉ nói: "Được rồi! Anh Tịch! Em sẽ giúp anh để vào phòng..."

"Cảm ơn em."

...

Tòa biệt thự u ám ở ngoại ô.

Annie theo lời dặn dò của Ninh Tịch, vừa về liền lập tức lặng lẽ đẩy cửa phòng của lão Đại.

Lúc này chắc là lão Đại vẫn chưa về...

Trong phòng im phăng phăng, không có lấy một ánh đèn, Annie khẽ tay khẽ chân mò mẫn đến chỗ ngăn tủ, muốn lén bỏ món đồ Ninh Tịch đưa vào trong ngăn tủ...

Kết quả là vừa mới kéo ra, ngọn đèn bên tường đã bật sáng, một giọng nói vang lên: "Mồi Câu Nhỏ, tìm cái gì đấy?"

"Aaaa!!!" Annie giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy người đàn ông đang nghiêng người dựa trên giường thì mặt mày cô bé trắng bệch ra luôn: "Không có không có! Em không tìm gì cả! Em không có trộm đồ! Em chỉ... chỉ..."

"Tay." Giọng nói của Vân Thâm lạnh lẽo vô cùng.

Annie không còn cách nào khác, để tỏ lòng trong sạch, đành phải lôi viên kim cương và vương miện trong túi ra.

Trông thấy hai món đồ này, Vân Thâm liền hiểu ra, không khí xung quanh lập tức hạ xuống vài độ: "Tay kia."

Annie ngậm ngùi để túi bánh quy với những hình dáng đáng yêu trong tay lên trên giường.

"Tay phải để lại, tay trái vứt đi."

Ý là bảo cô để bánh quy lại, còn lại thì vứt hết?

"Nhưng... nhưng mà... Bánh quy này là anh Tịch tặng cho em mà..." Vẻ mặt Annie đầy không nỡ.

Vân Thâm quăng một ánh mắt sắc lạnh qua, Annie hốt hoảng bỏ lại túi bánh quy rồi chạy biến đi như một làn khói.

Hu hu... đó là bánh bích quy anh Tịch tặng em mà...

...

Đào Hoa Ổ.

Sau khi Ninh Tịch nhờ Annie mang những thứ đó về thì cũng coi dứt được một mối tâm sự trong lòng rồi.

Mệt mỏi cả ngày trời thế nên về đến nhà là cô vứt hết đồ đạc trên người xuống, vừa đi vừa cởi đồ tiến thẳng vào phòng ngủ...

Tới phòng ngủ, cô liền quăng áo khác, cởi tất chân, rút áo ngực ném "vèo" một cái, sau đó thở phào một tiếng rồi tung người ngã xuống chiếc giường lớn êm ái mềm mại...

Kết quả là... cảm giác không đúng lắm thì phải!!!!

Cái này... cứng cứng... ấm ấm nè... cảm xúc đàn hồi giống da thịt này là gì thế...

Chăn nhà mình thành tinh rồi à?

Ninh Tịch giơ tay sờ soạng chỗ ấm ấm kia... sau đó liền luống cuồng mò tìm công tắc bật đèn ở đầu giường.

Ngay lập tức, ánh sáng bao trùm cả căn phòng.

Sau đó cô liền trông thấy...

Đại ma vương đang đeo kính viền bạc ngồi dựa người trên giường, quyển sách trong tay anh vừa bị cô ngã xuống nên văng ra ngoài. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm ướt, chắc là vừa tắm rửa xong, cơ mà áo ngủ của anh đã bị cô sờ soạng đến xộc xệch, để lộ một khoảng da thịt màu mật ong...

Dáng vẻ lười biếng nhàn tản này của anh hoàn toàn trái ngược với bộ dạng cấm dục thường ngày cô vẫn thấy...

Ninh Tịch ôm lấy trái tim đang đập bình bịch bình bịch của mình, thở gấp nói: "Lục... Lục Đình Kiêu... Sao anh lại ở đây? Dọa em sợ hết cả hồn!"

Lục Đình Kiêu xốc một bên chăn của mình lên, dùng giọng điệu trầm ấm nói: "Tới đây."

Ninh Tịch nuốt một ngụm nước miếng rồi lăn một vòng sà vào lòng anh, đôi mắt sáng lòe lòe nhìn anh: "Tình yêu của em, chuyện gì thế này... sao... sao lại đột nhiên nhiệt tình thế này?"

Đây là làm ấm giường với ngủ chung rồi còn gì...

Lục Đình Kiêu nhướn mày: "Không thích, hửm?"


CHƯƠNG 1208 : CHỈ CÓ ANH, CHỈ THÍCH ANH

Ninh Tịch lập tức đầu lắc đầu như trống bỏi: "Sao lại không thích được chứ..." Chỉ sợ là trái tim yếu ớt của cô không chịu nổi mà thôi...

Dường như là khá thỏa mãn với câu trả lời này, Lục Đình Kiêu hôn lên tai trái cô một chút rồi sau đó lại di chuyển lên đôi môi cô như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng dường như lại ẩn chứa sự mãnh liệt như sắp có một cơn thủy triều ập tới...

Ninh Tịch thử dùng ngón tay thăm dò nụ hôn đang rơi vào xương quai xanh của mình, cô nhạy cảm phát giác ra cảm xúc của người đàn ông này dường như không hề bình tĩnh như những gì anh đang thể hiện.

Ý, không phải là Đại ma vương đã biết chuyện hôm nay rồi đấy chứ?

Chỉ là một đêm hội từ thiện thôi mà, Lục Đình Kiêu lại bận rộn công việc như thế, theo lí mà nói thì không thể biết được chứ nhỉ?

Cô quên mất bên cạnh anh còn có một con cá chép miệng rộng, thế nên khả năng anh biết được là vô cùng lớn...

"Thích thứ kia hơn à?"

Ninh Tịch nghe xong thì trong lòng lập tức thoáng lộp bộp...

Đệch! Quả nhiên là biết rồi!

Cái con cá chép miệng rộng kia!!!

Chết tiệt, sẽ tính sổ với anh ta sau, bây giờ lấy lòng "vợ" quan trọng hơn!

Ninh Tịch xoay người một cái, đè Lục Đình Kiêu xuống dưới mình: "Cái gì gọi là thích hơn? Không có "hơn", chỉ có anh, chỉ thích mình anh thôi..."

Gợn sóng nguy hiểm trong mắt người đàn ông lập tức hóa thành lửa nóng, bàn tay đặt bên eo cô bỗng xiết chặt lại...

"Tên miệng rộng kia lại nói cái gì rồi? Món đồ đó em đã nhờ người trả rồi, cái vòng tay cũng không phải là đồ em hay dùng, là Tiểu Đào chọn giúp em thôi... Em là người đã có gia đình, chỉ lấy đồ mà tình yêu của em tặng em thôi!"

Ninh Tịch nói xong, dường như chợt nhận ra điều gì đó, cô bèn cười khẽ một tiếng: "Thế cho nên... Hôm nay, anh đột nhiên nhiệt tình như thế này... là để... "tặng quà" cho em à? Hừm, sớm biết có phúc lợi tốt thế này, em nên tìm mấy người giả làm fan hâm mộ khiến anh ghen vài lần mới đúng!"

"Em có chắc là em "nhận" nổi không?" Lục Đình Kiêu nhìn cô đầy thâm ý.

Trái tim Ninh Tịch thoáng run lên một cái, cười ha hả nói: "Em nói đùa thôi mà..."

"Bao giờ thì phim chiếu?" Ánh mắt đen như mực của anh bỗng nhìn thẳng vào cô hỏi.

Đột nhiên chuyển chủ đề, Ninh Tịch hơi sửng sốt một chút.

Không hiểu sao câu hỏi này chui vào tai cô, lại như đang hỏi - bao giờ thì em lấy anh vậy?

Sau phút thất thần ngắn ngủi, Ninh Tịch mới tỉnh táo lại: "Hôm qua đạo diễn Thẩm có gọi cho em, anh ta bảo tuần sau là chiếu rồi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem nhé!"

Lúc Thiên Hạ chiếu, không thể đi xem với Đại ma vương, cô đã rất tiếc nuối rồi. Bộ phim khó có được này nếu được đi xem với Đại ma vương thì chắc chắn sẽ càng ý nghĩa hơn.

Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ."

"À, đúng rồi, bộ phim mà Lương Bích Cầm cướp ngày mai chiếu đó anh. Mấy hôm nay tuyên truyền lăng xê ghê lắm, nói gì mà kịch bản hay, chế tác tốt, hiệu ứng đỉnh, quy tụ các siêu sao, chỉ một người đi đường cũng đã là ảnh đế rồi... Em tính ngày mai đi do thám tình hình xem xem nó quay thế nào! Cơ mà, đi cống hiến vé cho cô ta, em có chút không cam lòng!" Ninh Tịch lầm bầm.

Lục Đình Kiêu nghe vậy liền lấy laptop bên đầu giường qua, nhấn nhấn vài cái, sau đó màn hình bắt đầu chiếu bộ phim Em Chỉ Thích Anh của Lương Bích Cầm...

Ninh Tịch lập tức trợn tròn hai mắt nhìn Lục Đình Kiêu: "Vãi! Boss! Anh cũng trâu quá đi, ngay cả phim điện ảnh chưa lên sóng anh cũng lấy được hả? Lại còn là HD nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro