Chương 1209 & 1210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1209 : THỎA MÃN EM

Phim còn chưa chiếu mà Lục Đình Kiêu đã lấy được phim về rồi, rõ ràng anh làm thế là vì cô...

Ninh Tịch vô cùng cảm động: "Ngày tốt cảnh đẹp lại có người đẹp ở bên thế này, mà chúng ta lại xem phim của Lương Bích Cầm... lãng phí quá đi mất..."

"Vậy em muốn xem cái gì?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Cũng không biết Ninh Tịch nghĩ tới điều gì, cô xấu xa cười hì hì sờ sờ cằm: "Có lẽ nên xem ít phim "hành động tình cảm" nhỉ... hâm nóng bầu không khí?"

Người đàn ông cụp mắt liếc nhìn cô: "Em cho rằng, ở em bên cạnh anh mà anh còn cần xem thứ đó hử?"

Ninh Tịch: "..."

Đại ma vương ngày càng biết phản dame rồi...

Cô phát hiện, mỗi lần cô chòng ghẹo anh đều bị anh chòng ghẹo lại...

"Khụ khụ, xem phim! Xem phim thôi!"

Bộ phim kéo dài gần hai tiếng nhưng Ninh Tịch cũng không có tua nhanh để xem...

Nói bằng lương tâm thì Ninh Tịch thấy bộ phim này cũng không bết bát như cô nghĩ.

Mặc dù kịch bản bộ phim này không hay như của Thẩm Miên, nhưng kịch tính của phim cũng rất khá, đề tài cũng rất mới lạ, nếu không thì lúc trước Ninh Tịch đã không nhìn trúng nó.

Nói chung thì kịch bản cũng ổn, lại đập vào nhiều tiền như thế thì ắt vẫn có hiệu quả.

Nếu như theo góc độ của một người xem bình thường thì ngoại trừ dấu vết dùng thế thân quá lộ liễu, với diễn xuất của Lương Bích Cầm có chút cứng ra thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Huống hồ lại đập bao nhiêu tiền tuyên truyền như thế, lại còn có các ảnh hậu, ảnh đế chống lưng nữa, chắc chắn là có thể thu được tiền về!

Đấy là từ góc độ người xem, còn nếu từ góc độ cá nhân cô với tiêu chuẩn người trong ngành để đánh giá thì bộ phim này chỉ là một bộ phim rác, diễn viên không nhập tâm, ngay cả mấy ảnh hậu, ảnh đế cũng diễn không được cái hồn của nhân vật, dường như chỉ đến góp mặt là chính chứ không phải diễn.

Nhưng, phim điện ảnh ngày nay là thế, kể cả không có chất lượng thì chỉ dựa vào tuyên truyền và độ hot của ngôi sao cũng có thể bán được vé. Thế nên, mới dẫn đến việc tình trạng lựa chọn diễn viên là dựa vào danh tiếng chứ không phải diễn xuất của họ...

"Boss, anh thấy bộ phim này của Lương Bích Cầm thế nào?" Ninh Tịch ngẩng lên hỏi thăm ý kiến của Lục Đình Kiêu.

Kết quả... cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương.

Chẳng... chẳng nhẽ thời gian dài như thế anh không hề xem phim mà chỉ nhìn cô thôi sao?

Được rồi, phản ứng của Đại ma vương đã cho thấy cái nhìn của anh đối với bộ phim này... hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào...

"A, đúng rồi, hôm qua lúc đạo diễn Thẩm gọi cho em còn hỏi dạo này em với anh... à, Kha Minh Vũ, hỏi dạo này em có liên lạc với Kha Minh Vũ không! Hình như anh ta muốn giới thiệu công ty quản lí cho anh đó!" Ninh Tịch trầm ngâm nói.

"Anh sẽ sắp xếp sau." Lục Đình Kiêu trả lời.

Ninh Tịch nghe xong thì hai mắt lập tức phát sáng: "Anh... anh muốn tìm quản lí thật à? Tức là... anh sẽ không chỉ diễn một bộ kia thôi đúng không? Về sau, em vẫn có cơ hội quay phim với anh đúng không?"

Lục Đình Kiêu khẽ liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải muốn dùng "quy tắc ngầm" với anh à? Thỏa mãn em."

Á! Đại ma vương lại tung thính!!!

Ninh Tịch "Yeah" một tiếng rồi lao tới: "Hì hì hì! Trước đây lúc em nói với Giang Mục Dã là em muốn bao nuôi anh, tên đó còn cười nhạo bảo em kiếp sau đi! Không ngờ lúc còn sống em còn có cơ hội này! Tình yêu ơi em yêu anh chết mất thôi ~"


CHƯƠNG 1210 : ĐI CỬA SAU

Buổi tối.

Trong một phòng bao riêng ở một khách sạn sa hoa.

Bên trong tràn ngập tiếng ồn ào nâng ly cạn chén, không khí vô cùng sôi nổi.

Đạo diễn Trịnh Khang Đức, nhà sản xuất phim Ngô Khải, Lương Bích Cầm và các diễn viên khác của bộ phim Em Chỉ Thích Anh đều có mặt ở đây.

Người ngồi ở vị trí chủ tọa bữa tiệc này là một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest Armani, người này là giám đốc của rạp chiếu phim Vạn Chúng - Thôi Chí Hào.

Trong số các rạp chiếu phim có danh tiếng trên khắp cả nước, rạp Vạn Chúng đang là đơn vị đứng đầu với doanh thu 3,8 tỷ NDT. Đối với một bộ phim sắp công chiếu mà nói thì quản lí của rạp chiếu phim chính là người nắm quyền sinh sát.

Nếu như thông qua được Thôi Chí Hào thì bộ phim này chắc chắn sẽ đảm bảo được phân nửa doanh thu.

Trong cái giới này, để được sắp xếp sao cho bán được nhiều vé nhất thì việc mời cơm, tiếp rượu đều chỉ là trò trẻ con mà thôi. Việc "đi cửa sau" từ lâu đã trở thành việc bình thường như cơm bữa trong nghề, ngay cả cái thành phố bậc nhất như Đế Đô này cũng không có ngoại lệ.

Trên bàn ăn, Trịnh Khang Đức nhiệt tình kính rượu Thôi Chí Hào: "Giám đốc Thôi, tôi lại kính anh một ly nữa nào, xin anh chiếu cố cho bộ phim sắp tới này của chúng tôi nhé!"

Trịnh Khang Đức nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho Lương Bích Cầm, Lương Bích Cầm lập tức tự mình sáp tới rót rượu cho Thôi Chí Hào, bộ ngực phập phồng như có như không cọ lên tay Thôi Chí Hào.

Các nữ diễn viên khác cũng không chịu yếu thế, kẻ tung người hứng nịnh bợ tâng bốc Thôi Chí Hào: "Em nghe nói giám đốc Thôi mà nhìn trúng phim nào thì chắc chắn phim đó sẽ rất hot luôn ấy!"

Trịnh Khang Đức lập tức phụ họa: "Giám đốc Thôi chính là ngọn gió đi đầu trong giới chúng ta cơ mà!"

Bên trái Thôi Chí Hào là diễn viên chính Lương Bích Cầm, bên phải là nữ phụ xinh đẹp, trái ôm phải ấp, mặt mũi hồng hào cười ha hả nói: "Đạo diễn Trịnh nói quá rồi, bộ phim này của anh có đề tài mới lạ, chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người xem trẻ tuổi. Diễn viên thì không cần nói rồi toàn diễn viên hạng nhất cả, lại ra sức tuyên truyền như thế, cho dù anh không nói thì phía bên tôi cũng sẽ vẫn xếp bộ phim này ở vị trí cần chú trọng nhất."

"Giám đốc Thôi quá khen rồi, khán giả vào rạp xem phim gì chẳng phải đều là phụ thuộc vào quyết định của anh cả hay sao, cho dù phim của tôi có khá hơn nữa thì cũng không thể thiếu sự ủng hộ của anh được!" Trịnh Khang Đức thấy thời cơ ổn định rồi thì bèn dịch sát qua, lặng lẽ đưa năm ngón tay ra cho Thôi Chí Hào xem: "Chỉ cần giám đốc Thôi ủng hộ hết mình, phía bên này tôi có thể làm chủ, cho anh chừng này!"

Thôi Chí Hào trông thấy con số mà Trịnh Khang Đức đưa ra thì đôi mắt liền lập tức sáng rỡ.

Ý là sẽ chia cho ông ta 5% doanh thu phòng vé!

Bình thường thì nếu như nhà phát hành phim muốn "hợp tác" với rạp chiếu phim, bên rạp cũng sẽ phối hợp tăng suất chiếu lên nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có hoa hồng.

Phần thu nhập ngoài luồng này phần lớn sẽ rơi vào tay giám đốc rạp chiếu phim.

Bình thường số tiền này sẽ là 3%, vì thế con số mà Trịnh Khang Đức đưa ra đã có thể nói là rất có thành ý rồi.

Dựa vào việc bộ phim này là do Trịnh Khang Đức quay và có dàn diễn viên hùng hậu tham gia thì chắc chắc sẽ thu về được khoảng 3 tỷ NDT doanh thu phòng vé. Tính ra ông ta có thể được chia tới con số nghìn vạn!

Nghĩ tới đây, Thôi Chí Hào lập tức cười nói: "Đạo diễn Trịnh yên tâm, tôi có thể đảm bảo với anh tỉ suất chiếu bộ phim này vào khoảng chừng này!"

Thôi Chí Hào cũng chìa năm ngón tay ra cho Trịnh Khang Đức xem.

Tỷ suất chiếu 50%!

Trịnh Khang Đức lập tức tỏ vẻ vừa lòng, ông ta mừng rỡ nói: "Giám đốc Thôi quả nhiên là sảng khoái!"

Với tình hình thị trường trước mắt, nếu phim chiếu rạp có tỷ suất chiếu chiếm hơn 30% trở lên thì đồng nghĩa với việc mỗi ngày sẽ có khoảng 5 vạn vé được bán ra. Đây tuyệt đối là một con số lớn, những bộ phim hot của Hollywood trước đây cũng chỉ được sắp xếp tỷ suất chiếu khoảng 50% mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro