Chương 1257 & 1258

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1257 : NGẠO NGHỄ "CHÚNG SINH"

"Trời ơi! Bộ váy cô ấy đang mặc là của nhãn hiệu nào? Tại sao tôi chưa từng thấy qua! Thiết kế này quá đỉnh!" Rất nhiều người bắt đầu dò hỏi.

"Tôi biết! Đó là một trong những bảo bối trấn điếm của Tắc Linh, tên là Chúng Sinh! Lúc nó mới ra mắt đã khiến biết bao danh viện với đại minh tinh muốn mua lại, nhưng kể cả có trả cái giá trên trời thì Tắc Linh cũng nhất quyết không bán! Ngay cả cho mượn một ngày cũng cực kỳ khó, quan trọng nhất là bộ váy này rất khó có người trấn áp được nó, dường như không ai dám mặc nó luôn."

"Không ngờ Ninh Tịch lại có thể trấn áp nó một cách hoàn mỹ như vậy! Cô ấy mặc nó khiến tôi có cảm giác mình là "Chúng Sinh" ở dưới chân cô ấy, hoàn toàn bị cô ấy thuần phục!"

"Ôi, má ơi! Anh Tịch của tôi mặc đồ nữ đẹp chết người! Anh Tịch quăng Tô Dĩ Mạt mấy con phố luôn á! Khó trách tại sao Tô Dĩ Mạt lại kiêng kị anh Tịch như vậy!" Một phóng viên là fan hâm mộ của Ninh Tịch giận giữ bất bình nói.

"Nói nhỏ thôi, đừng để Tô Dĩ Mạt nghe được."

Các nhiếp ảnh gia thấy Ninh Tịch xong thì dường như linh cảm bị đốt cháy mãnh liệt, bọn họ rối rít giơ máy ảnh lên.

Có vài người không dám chụp công khai mà lén lút chụp lại vài tấm.

Chỉ tiếc là vì lệnh "phong sát" của Tô Dĩ Mạt mà những bức hình này chắc cũng chẳng có cơ hội được lộ ra.

Không chỉ nhiếp ảnh gia mà những phóng viên cũng bị Ninh Tịch làm cho kinh ngạc, nhưng mà lại chẳng có ai trong bọn họ dám bước lên phỏng vấn cả.

Mặc dù bị tất cả truyền thông ghẻ lạnh, nhưng Ninh Tịch vẫn giống như nữ vương dạo chơi giữa vườn hoa trong nhà mình, nhàn nhã bước từng bước tiến vào.

Cô chậm rãi bước qua thảm đỏ, đến trước bức tường ký tên thì dừng lại rồi cầm bút ký tên của mình lên.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến mọi người chẳng thể rời mắt.

Lúc mới thấy Tô Dĩ Mạt thì bọn họ còn ngỡ ngàng, nhưng hiện giờ đứng trước Ninh Tịch thì Tô Dĩ Mạt thật chẳng còn dư lại chút mảnh vụn nào!

Ninh Tịch này rõ ràng chỉ là một người mới, thậm chí vất cả lắm mới hot được một tý lại bị hại thảm như thế. Lúc này chẳng phải cô nên đau khổ không gượng dậy nổi mới đúng chứ?

Tại sao lại có thể vẫn giữ được phong độ mạnh mẽ như vậy?

Người phụ nữ này đúng là sinh ra vì giới giải trí, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác đều đối nghịch với Tô Dĩ Mạt, này chẳng phải là tự tìm đường chết à!

Trong cái giới này có quá nhiều những bông hoa sớm nở tối tàn, hôm nay chỉ sợ cũng là cơ hội cuối cùng Ninh Tịch được lộ diện...

Cách đó không xa, Lâm Chi Chi nhìn Ninh Tịch bước từng bước đi về phía mình mà trong lòng ngổn ngang trăm mối ưu tư, không cách nào nói nên lời.

Một hạt giống tốt như thế mà lại phải dừng bước vào lúc này, mà bản thân cô lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể giúp được gì, cảm giác này khiến cô cảm thấy đau như dao cứa vào tim.

Sau nhạc đệm ngắn ngủi này, tiêu điểm của lễ kỷ niệm lại quay về Tô Dĩ Mạt.

So sánh vối Tô Dĩ Mạt được mọi người vây lấy, thì Ninh Tịch chỉ có thể ngồi một góc hẻo lánh gần cuối.

Các khách mời lần lượt đến đầy đủ, bữa tiệc vô cùng linh đình, càng ngày càng náo nhiệt.

"Hôm nay cô Tô đúng là đẹp đến động lòng người!"

"Đúng vậy đúng vậy! có người thật có phúc đó nha..."

Mấy lão tổng của những công ty có hợp tác với Thịnh Thế đều khách khí với Tô Dĩ Mạt, một người trong đó cười cười mời rượu nói: "Cô Tô, dù gì chúng ta cũng được coi là bạn cũ, cô đừng quên nói tốt vài câu về tôi trước mặt Lục tổng nhé!"

Cảm nhận được hư vinh khi được mọi người vây quanh, chút không vui nho nhỏ do Ninh Tịch mang tới của Tô Dĩ Mạt đã tan thành mây khói, cô ta cũng tự nhiên hào phóng đáp lại với mấy lão tổng kia, thái độ còn có chút ngạo nghễ. Hiện giờ cô ta đại diện cho Lục Đình Kiêu, không thể để người khác coi thường được...


CHƯƠNG 1258 : ĐÊM NAY ANH TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TỚI

"Aaaaa!"

"Nhị thiếu! Nhị thiếu!!!"

"Lục tổng!"

Cùng với tiếng hét chói tai đầy kích động của các cô gái chính là Lục Cảnh Lễ bước vào.

Hôm nay Lục cảnh Lễ mặc một bộ âu phục màu hồng làm nổi bật sự phong lưu của anh ta lên tầm cao mới, khiến cho các cô gái hét chói tai không ngừng.

Trong góc, Ninh Tịch nhìn một cây hồng của Lục cảnh Lễ thì khóe miệng giật giật, nhưng mà cũng chẳng thể phủ nhận là anh ta rất hợp với màu này.

Tô Dĩ Mạt cứ tưởng Lục Đình Kiêu tới, nhìn thấy người đến là Lục cảnh Lễ thì có chút không kìm được thất vọng.

Lương Bích Cầm ở cạnh đùa giỡn: "Chị họ đang mỏi mắt mong chờ sao?"

Tô Dĩ Mạt đỏ bừng mặt giận lẫy mắng một câu: "Đừng nói linh tinh!"

Phó giám đốc Dịch Húc Đông thấy Lục Cảnh Lễ tới thì vội vàng ân cần nghênh đón, rồi khẩn trương nhìn về phía sau lưng Lục cảnh Lễ: "Tổng giám đốc, anh tới rồi! Vậy Lục tổng..."

Ông ta mất công như thế cũng chỉ vì muốn biểu hiện trước mặt Lục Đình Kiêu thôi, nhỡ đâu người không đến...

"Vừa mới xuống máy bay, đang trên đường rồi." Lục Cảnh Lễ như cười như không nhìn Dịch Húc Đông: "Yên tâm đi, tối nay anh Hai tôi nhất định sẽ tới."

Dịch Húc Đông cảm thấy giọng điệu của Lục cảnh Lễ cứ là lạ, nhưng mà ông ta cũng chẳng nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến thì tốt rồi!

Sau khi nói chuyện với Dịch Húc Đông xong, Lục Cảnh Lễ liền bước lên sân khấu sau đó giơ một tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút.

Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía anh ta.

Lục Cảnh Lễ cầm mic lên, đôi mắt hoa đào ngập ý cười nhìn mọi người rồi thong thả lên tiếng: "Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập của Thịnh Thế chúng ta, rất cảm ơn mọi người đã đến dự! Chắc hẳn ai cũng biết, ngày hôm nay anh trai tôi cũng tới... trừ cái này ra thì tôi còn vì các cô gái xinh đẹp ngày hôm nay mà giành được một phúc lợi rất lớn rất lớn đó nha!"

Nghe đến đây tất cả mọi người bên dưới đều tò mò thảo luận luận.

"A! Phúc lợi!"

"Nhị thiếu, phúc lợi gì thế?"

"Nhị thiếu à, anh nói nhanh đi, đừng thừa nước đục thả câu mà!"

...

Lục Cảnh Lễ tỉnh bơ nhìn về phía góc nào đó rồi mới mở miệng nói: "Những năm trước thì điệu nhảy mở màn đều do tôi thực hiện, nhưng mà năm nay là do... Lục tổng của chúng ta thực hiện!"

"AAAAAAAAA."

Lục Cảnh Lễ vừa dứt lời, mọi người lập tức trở nên trở nên kích động.

Lục Cảnh Lễ làm bộ thương tâm: "Ài, hóa ra trước giờ mọi người vẫn luôn chê tôi sao?"

"Đâu có đâu có! Thích Nhị thiếu nhất đấy!"

Các cô gái thấy bộ dạng mất mát của Lục Cảnh Lễ tất nhiên lại xúm xít vào trấn an.

Được an ủi đủ rồi, Lục Cảnh Lễ mới hài lòng lên tiếng: "Còn bạn nhảy của anh tôi thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới mẻ! Chắc hẳn mọi người đều nhận ra lúc đến thì ai cũng nhận được một tấm thẻ có in một dãy số! Cái thẻ này mọi người phải giữ cho kỹ đấy, lát nữa anh tôi sẽ bốc một con số, trúng ai thì người đó sẽ được khiêu vũ với anh tôi đó nha!"

"Vậy nếu Lục tổng bốc phải con trai thì sao?"

"Yên tâm đi, trong hòm chỉ có số của các cô gái thôi."

Các cô gái nghe vậy thì phấn khích không thôi.

"A a a a a, vậy thì chẳng phải ngay cả tôi cũng có cơ hội được khiêu vũ với Lục tổng sao?"

"Cô mơ đẹp thế, chưa nói đến chuyện cô có vận khí tốt như vậy hay không, cô cho rằng trò bốc thăm này là thật sao?"

"Cũng đúng đó... tám phần người rút được là Tô Dĩ Mạt cho coi! Chúng ta cũng chỉ làm nền cho người ta, đừng nghĩ nhiều cho đau lòng làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro